Từng Thề Ước (Tập 2) - Chương 05 - Phần 1
Chương 5:
Gió Đông Bắc, hoan tình nhạt nhẽo (1)
A Hành thoáng vẻ
ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn rất kiên quyết, “Thiếp đã hứa với
Xi Vưu rằng sẽ ở bên hắn, hắn đi đâu thì thiếp đi đó.” Câu nói hằng
ấp ủ trong lòng cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nói
ra, nàng thấy người nhẹ nhõm hẳn, như vừa trút bỏ được một tảng
đá, cảm giác hết sức thản nhiên tự tại, bất kế kết quả ra sao.
[1] Trích trong bài
từ Thoa đầu phượng của Lục Du (1125-1209). (ND)
Ở Thần Nông, Chúc
Dung vừa xuất quan đã hiển lộ thần lực khiến cả thiên hạ kinh hoàng.
Hơn hai trăm năm nay, dưới bàn tay sắt của Xi Vưu, các danh gia vọng tộc
dần dần sa sút, bơ vơ vất vưởng, mãi đến giờ, nhờ có Chúc Dung như cứu
tinh, chẳng mấy chốc đã tạo nên một lực lượng không thể coi thường,
chống đối lại Xi Vưu.
Tại Cao Tân, sau khi
đăng cơ, Thiếu Hạo hết sức nôn nóng muốn cải tổ mọi thứ, nhưng y
biết mình không thể đi theo con đường của Xi Vưu, bởi y và hắn xuất
thân khác nhau. Lực lượng chủ yếu ủng hộ y là đám quý tộc trẻ nắm
giữ binh quyền, bọn họ nhận ra nguy cơ Cao Tân, mong mỏi Cao Tân giàu
mạnh hơn, nhưng không thể chấp nhận công cuộc cải cách mạnh mẽ, hủy
diệt lợi ích gia tộc của họ. Bởi thế, Thiếu Hạo đành lựa chọn
phương pháp thay đổi từ từ.
Về phía Hiên Viên,
Hoàng Đế ẩn nhẫn mấy ngàn năm, cuối cùng cũng cất lên tiếng kèn đưa
quân Đông tiến, chính thức tấn công Thần Nông tộc, giành được thắng
lợi liên tiếp, chẳng những thu lại được đất đai bị xâm chiếm hai trăm
năm trước, mà còn hạ liền một lúc sáu tòa thành của Thần Nông.
Tin Hiên Viên chiến
thắng liên tiếp báo về khiến Du Võng đứng ngồi không yên, thậm chí
Thiếu Hạo cũng thấp thỏm lo lắng. Y biết Hiên viên vẫn luôn che giấu
thực lực nhưng chẳng ngờ thực lực ấy lại hùng mạnh đến vậy, ít ra
thì Cao Tân cũng không thể liên tiếp hạ sáu thành của Thần Nông như
thế. Thêm vào đó, còn một việc mà y vắt óc nghĩ mãi không ra, tại
sao Hoàng Đế lại ồ ạt động binh đúng vào thời điểm này? Rõ ràng
ông ta có thể khoanh tay đứng ngoài để Chúc Dung và Xi Vưu đấu đá lẫn
nhau cho tới khi đôi bên đều tổn thất thì ra tay làm một mẻ cơ mà.
Hiên Viên Hoàng Đế đã nhẫn nhịn mấy ngàn năm nay, sao bây giờ lại vội
động binh?
Vì đế vị thay đổi,
lại thêm chiến tranh giữa Hiên Viên và Thần Nông đột ngột bùng nổ,
Nặc Nại bèn chủ động dâng thư hỏi ý Thiếu Hạo xem có phải lùi ngày
cưới của mình và Vân Tang không.
Thiếu Hạo cân nhắc
kỹ lưỡng, suy nghĩ rất lâu rồi hạ chỉ: Hôn lễ vẫn cử hành đúng
hạn.
Lòng A Hành ngổn
ngang muôn mối, lần trước Xi Vưu tới gặp nàng đã thẳng thắn đề nghị
nàng rời xa Thiếu Hạo, có điều hiện giờ Hiên Viên vừa tuyên chiến
với Thần Nông, tuy Đại ca và Xi Vưu chưa trực diện giao phong nhưng nếu
phụ vương muốn Đông tiến, sớm muộn gì bọn họ cũng gặp nhau trên
chiến trường.
Nàng xin Thiếu Hạo
cho phép mình đi vắng ít ngày, y cũng chấp thuận. Bây giờ tình thế
đã khác xưa, chẳng ai giám sát nhất cử nhất động của họ nữa, về
phần nghi lễ cung đình, Thiếu Hạo chỉ cần làm một con rối đặt lên
giường là xong, dù sao cả thiên hạ cũng biết vương phi ốm yếu lắm
bệnh.
A Hành đem theo A Tệ
và Liệt Dương bay đến Nhược Thủy.
Đây là lần đầu tiên
nàng đến thăm đất phong của Tứ ca. Tuy nơi này trập trùng núi biếc,
nhưng thế núi không được nguy nga như phương Bắc, lại thêm bao nhiêu ao
hồ sông suối lượn quanh khiến phong cảnh đượm phần tú lệ.
Đến phủ của Xương Ý,
nàng đã cố ý tránh bọn lính canh, định để cho Tứ ca bất ngờ.
Trong khoảng sân nho
nhỏ trồng hai gốc nhược mộc đang kết nụ, từng nụ hoa đỏ hồng chúm
chím trên cành chẳng khác nào gọn đèn lồng lộng lẫy.
Xương Ý khoác tấm áo
thiên thanh nghiêng mình ngồi trước song cửa lục lăng, dung mạo ôn hòa,
nụ cười còn động trên môi.
Xương Phó vận chiếc
váy hoa đỏ rực, tựa vào người Xương Ý tập thổi tiêu, thổi chưa được
mấy câu đã vấp. Xương Ý chỉ cười cầm lấy cây tiêu, biểu diễn lại
một lần rồi nhẹ nhàng hướng dẫn thê tử.
Tập đi tập lại mấy
lần, cuối cùng Xương Phó cũng thổi mạch lạc được một khúc, bèn
nhảy cẫng lên cười vang: “Thiếp biết thổi tiêu rồi nhé!”
Chiếc váy hoa đỏ rực
soi vào đôi mắt tràn đầy hạnh phúc của Xương Ý. Xương Phó xoay tròn
quanh y, khẽ hôn lên môi y, tươi cười rạng rỡ, trong khi y đỏ mặt vì
thẹn, đưa mắt liếc cửa sổ theo phản xạ.
Xương Phó dịu dàng an
ủi: “Không sao đâu, hôn nhiều nhiều mới tình cảm chứ, hôn mãi thành
quen, sau này dù đứng trước mặt toàn tộc chàng cũng chẳng ngại nữa
đâu!”
Nàng an ủi như thế
còn tệ hơn không an ủi, Xương Ý đỏ mặt tía tai, cau mày mắng: “Chẳng
đứng đắn gì cả!”
A Hành chứng kiến từ
đầu đến cuối, không nhịn được phì lên cười.
Xương Phó biến sắc,
chỉ thấy hàn quang lóe lên, nàng nhanh như chớp, bước đến trước mặt A
Hành.
“Tứ tẩu, là muội,
là muội đây mà.” A Hành la lên.
Xương Phó vội xoay
người, thu chủy thủ lại, “Sao muội lại đến đây?”
A Hành nháy mắt:
“Muội đến nghe hai người thổi tiêu.”
Xương Phó mặt dày
mày dạn, chẳng hề lấy làm thẹn thùng, chỉ có Xương Ý đỏ mặt mắng:
“Đến chẳng gọi người thông báo, lại nấp bên ngoài rình lén, càng
ngày càng không ra sao cả!”
A Hành le lưỡi với
Xương Phó, cả hai cùng cười.
Xương Ý bó tay, đành
giận dỗi cầm sách lên đọc, mặc kệ cả hai.
Xương Phó gọi thị nữ
lại, sai lo liệu bữa tối, còn căn dặn nhất định phải chuẩn bị thật
nhiều rượu.
Đợi rượu và đồ nhắm
bưng lên, ba người quây quần bên bàn, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Xương Ý hỏi A Hành:
“Giờ muội là vương phi của Cao Tân rồi, sao nói đi là đi ngay thế?”
“Thiếu Hạo bao che cho
muội mà, y nói được, ai dám nói không chứ?”
Xương Phó cười:
“Thiếu Hạo đối tốt với muội ghê.”
Xương Ý lạnh lùng:
“Hạng người đó có ưu điểm là kỹ lưỡng tỉ mỉ, chăm sóc chu đáo, nhưng
chỉ trong mấy việc lặt vặt thôi, hễ động tới lợi ích bản thân,
chúng còn tuyệt tình hơn ai hết.”
Xương Phó lại hỏi:
“Tiểu muội, muội và Xi Vưu rốt cuộc là sao thế?”
Mặt A Hành đỏ dừ,
“Lần này muội đến chính là muốn bàn bạc với Tứ ca Tứ tẩu. Muội
và Xi Vưu… đã cùng nhau từ lâu rồi.”
Dứt lời, nàng hồi
hộp nhìn Tứ ca Tứ tẩu, đợi phản ứng của bọn họ.
Xương Ý nghe xong vẫn
bình thản như thường, chẳng hề lộ vẻ ngạc nhiên, còn Xương Phó lại
bật cười khì, “Ta biết ngay mà! Tiểu muội ngoài lạnh trong nóng,
phải có một ngọn lửa phừng phừng thiêu hủy lớp vỏ ngoài của muội
để muội lộ nguyên hình, cả hai cùng cháy lên hết mình mới được. Gã
Xi Vưu đó còn đáng sợ hơn lửa, đúng là hợp với tiểu muội! Thiếu
Hạo chính ra lại không ổn, nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa, thực tế còn
lạnh lùng hơn Đại ca.”
A Hành nóng bừng hai
má, lí nhí: “Xi Vưu bảo muội đi theo hắn, Thiếu Hạo cũng đã hứa với
muội, muội có tư cách thoát thân, nhưng xem ra tình thế hiện giờ, chỉ
e sớm muộn gì Đại ca và Xi Vưu cũng phải giao chiến, muội thật chẳng
biết tính sao nữa cả.
Xương Ý cau mày trầm
tư còn Xương Phó thở dài, khuyên: “Nam nhân bọn họ muốn đánh đánh
giết giết thì cứ mặc cho bọn họ đánh đánh giết giết, dù thắng dù
thua, bọn họ cũng mãn nguyện. Bản thân họ không oán không hối, muội
tội gì phải nghĩ ngợi nhiều? Có nghĩ nát óc cũng không cởi được
gút mắc này đâu.”
“Tứ tẩu, nếu là
tẩu, tẩu sẽ làm sao?”
“Kiếp người ngắn
ngủi, ta sẽ lập tức đi tìm Xi Vưu! Nếu muội thật lòng yêu hắn, hẳn
có thể vì hắn mà vứ bỏ tất cả mọi thứ. Nếu hắn thật lòng yêu
muội, đương nhiên cũng sẽ nghĩ cho muội, không đến nỗi ép muội vào
đường cùng đâu!”
Xương Ý gượng cười
nhìn thê tử: “Xi Vưu mua chuộc nàng từ bao giờ thế?”
“Không phải mua chuộc,
là thiếp ngửi ra được thôi, trên người hắn có mùi giống như bọn
thiếp.” Xương Phó đưa tay chỉ dãy núi xanh biếc trập trùng ngoài song
cửa, “Hắn cũng sinh ra từ núi rừng mà.”
Xương Ý nói: “Sự
tình đâu có đơn giản như thế.”
Xương Phó gượng cười,
thở dài nói với A Hành và Xương Ý, “Đó chính là điểm khác biệt giữa
bọn ta với các vị, đối với bọn ta, mọi thứ đều hết sức đơn giản,
nếu không biết phải làm sao thì chỉ cần nghe theo trái tim mình là
đủ.” Nàng chỉ vào lồng ngực mình, “Người già trong tộc từng nói,
tiếng tim đập chính là âm thanh chân thực nhất trên đời. Xương Ý, hẳn
chàng cho rằng em gái mình yêu Xi Vưu thật là đáng thương, nhưng kỳ
thực Xi Vưu yêu tiểu muội còn đáng thương hơn! Hắn phải ra sức kiềm
chế dục vọng của mình, học cách thông cảm và thấu hiểu cho sự do
dự và đắn đo của tiểu muội, đồng thời cũng chiều theo cách hành xử
của muội ấy.”
Xương Ý liếc Xương
Phó, như cười mà chẳng phải cười, “Cái gì mà chàng thế này ta thế
khác? Thế nàng có đáng thương không?”
Xương Phó chợt đỏ
bừng hai má, hạ giọng nói thật nhanh: “Thiếp rất vui… Thiếp rất hạnh
phúc mà…”
A Hành thấy thế che
miệng cười thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Xương Ý lại quay sang
hỏi nàng: “Muội đã có tính toán gì chưa?”
A Hành đáp: “Muội
muốn hỏi ý kiến huynh.”
“Trước đây ta từng
nói đấy thôi, muội là muội muội duy nhất của ta, dù muội có làm gì
đi nữa, ta cũng hết lòng ủng hộ, nếu phụ vương và Đại ca không chúc
phúc cho muội thì còn có ta và mẹ kia mà.”
Thấy A Hành rơm rớm
nước mắt, Xương Ý mỉm cười dỗ dành: “Muội đừng lo, ta không ra trận,
cũng chẳng hứng thú với việc giao tranh. Tuy ta không thể khuyên can
phụ vương đừng tranh đoạt thiên hạ nhưng ít ra ta cũng không để các
dũng sĩ Nhược Thủy trở thành xương trắng lót đường cho phụ vương
bước lên vương tọa đâu. Bọn họ phải được sống bên người mình thương
mến, cùng nhau sinh con đẻ cái đến đầu bạc răng long.”
Thấy A Hành gật gật
đầu, Xương Phó cười trêu nàng, “Được rồi, tiểu nha đầu muội trốn theo
tình lang thì mau thu dọn hành lý đi, không cần lo chúng ta đối đầu
với tình lang muội trên chiến trường đâu.”
A Hành tươi cười đứng
dậy, “Vậy muội đi đây.”
“Muội không muốn nán
lại một đêm ư?”
“Thôi, mười ngày tới
là hôn lễ của Nặc Nại và Vân Tang rồi, Thiếu Hạo giao cho muội phụ
trách chuẩn bị, chắc đây là công việc cuối cùng của muội tại Cao Tân.
Vì Vân Tang, muội không thể để sơ sẩy điều gì được.”
Tiễn nàng ra cửa,
Xương Ý còn cười nói: “Năm xưa khi Vân Tang còn ở Triêu Vân phong, ta
từng lén bảo mẹ xui Đại ca cưới Vân Tang tỷ tỷ làm Đại tẩu. Mẹ
cũng xiêu xiêu, nói rằng cứ mặc cho hai người bọn họ ở bên nhau,
thuận theo tự nhiên. Tiếc rằng sau đó Tinh Vệ chết đuối ở dưới Đông
Hải, Vân Tang chỉ ở Triêu Vân phong mười năm đã phải vội quay về Thần
Nông sơn. Mà trong mười năm đó, Đại ca chẳng về Triêu Vân phong lần
nào, hai người bọn họ còn chưa có dịp gặp mặt. Nếu họ gặp nhau một
lần, không chừng hỷ sự này lại rơi vào nhà ta ấy chứ.”
A Hành bật cười theo:
“Tiếc thật tiếc thật.”
Vừa nói tới đó đã
thấy A Tệ và Liệt Dương đỗ xuống sân đón nàng.
Từ sau khi “sống
lại”, Liệt Dương đối với ai cũng tỏ vẻ lạnh lùng, thù địch, chỉ
riêng với Xương Ý là khác, thậm chí còn hành lễ với Xương Ý.
Xương Ý dặn nó: “Ta
đã tra cứu điển tịch, theo lý thì chỉ Yêu tộc một khi có thể biến
hình, sẽ có khả năng hóa thành người trưởng thành, nhưng mày thì
khác, mày hấp thụ sức mạnh của Ngu uyên, linh khí biến đổi, sinh ra
biến hình sớm nên chỉ có thể hóa thành trẻ con. Mày đừng nôn nóng,
cứ yên tâm tu hành, từ từ thân hình sẽ cao lên.”
A Hành phì cười xoa
đầu Liệt Dương, “Ai da, thì ra Liệt Dương công tử của chúng ta sợ rằng
sẽ phải làm đứa nhỏ cả đời.”
Liệt Dương hậm hực
gạt tay nàng ra, “Đừng coi ta như trẻ con chứ!”
A Hành chẳng thèm để
tâm đến thái thái độ của nó, trái lại còn thừa cơ véo đôi má trắng
nõn: “Mày đúng là một chú nhóc mà!” Nói rồi trước khi Liệt Dương
kịp phát khùng, nàng liền ôm cổ A Tệ bay vút đi, “Tứ ca, Tứ tẩu,
muội đi đây.”
Liệt Dương giận dữ
giậm chân một cái, biến lại nguyên hình rồi vừa quang quác chửi rủa
vừa vỗ cánh đuổi theo.
Xương Ý nhìn theo
bóng A Hành xa dần, giơ tay vẫy vẫy.
Xương Phó nép người
bên khung cửa tươi cười nhìn phu quân, ánh mắt chan chứa tình nồng.
Sau khi lên ngôi, Thiếu
Hạo đã lấy lại nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư từ chỗ Tuấn Đế, chuyên tâm
nghĩ cách phá giải, nhưng bất kể thử thế nào cũng vô dụng. Hà Đồ
Lạc Thư chỉ có nửa mảnh thì chẳng khác nào phế vật.
Rốt cuộc trong Hà Đồ
Lạc Thư ẩn giấu bí mật kinh thiên động địa gì? Tại sao các Thần tộc
từ thời thượng cổ đều truyền tụng nhau về nó, coi trọng nó đến
vậy?
Thiếu Hạo bất lực
thở dài, thu dọn mọi thứ lại, đoạn ra khỏi mật thất.
A Hành chẳng biết về
tự khi nào, đang đợi y trong đại điện. Nhìn nàng gục đầu xuống án
thư thiêm thiếp ngủ, hẳn đã phải đợi khá lâu.
Thiếu Hạo mỉm cười,
lấy áo mình khoác lên vai nàng rồi dẹp hết văn thư tấu chương qua một
bên, ngồi lui vào góc phòng, bắt đầu giở ra xem.
Xem xét mãi đến nửa
đêm, nghe chừng thấm mệt, y bèn đặt tấu chương xuống, nhắm mắt dưỡng
thần.
Thừa n điện hiện nay
rất vắng người, bởi thế tuy ban ngày tĩnh mịch trang nghiêm nhưng đêm
xuống lại im lìm như chết. Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng tí ta tí
tách của đồng hồ nước nghe vang vang như thể khắp nơi trong tòa cung
điện mênh mông này đều có hồi âm vọng lại. Thảng hoặc y cũng nghĩ,
có khi nào phụ vương sợ nghe tiếng vọng quạnh quẽ của chiếc đồng hồ
nước, nên mới cho tấu đàn thổi sáo suốt ngày hay không?
Vậy mà đêm nay, y
chẳng hề nghe thấy âm thanh lạnh lẽo đó.
A Hành đi đường xa đã
mệt, lại phải nằm sấp mà ngủ nên cả người dâm dấp mồ hôi, hơi thở
dồn dập, càng tăng thêm vẻ thơ ngây đáng yêu của nàng.
Thiếu Hạo chống cằm
say sưa ngắm nàng, khóe miệng hé lộ nụ cười.
A Hành chợt động cựa
rồi mơ màng mở mắt, trông thấy Thiếu Hạo, nàng thoáng bối rối, vội
cau mày cố nhớ xem mình đang ở đâu, dáng vẻ hệt như một chú mèo
lười biếng.
“Thiếp ngủ quên mất,
sao chàng không gọi dậy?”
Thiếu Hạo cười, “Có
sao đâu, ta cũng phải xem tấu chương mà.”
A Hành đưa chiếc áo
khoác trên người lại cho y, “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”
“Nàng cứ nói đi.”
“Chàng còn nhớ giao
ước giữa hai chúng ta hồi mới cưới không? Chàng đã thực hiện được ba
điều, chỉ còn một điều nữa thôi.”
Thiếu Hạo rúng động
cả cõi lòng, khẽ gật đầu, “Ta nhớ chứ, nàng giúp ta đăng cơ, ta để
nàng được tự do lựa chọn, đi hay ở là tùy nàng.”
“Giờ chàng đã đăng
cơ, thiếp được tự do lựa chọn rồi chứ?”
Bàn tay Thiếu Hạo
giấu trong tay áo khẽ siết lại thành quyền, “Nàng nói đi.”
“Thiếp muốn đi.”
“Nàng định đi đâu?”
A Hành thoáng vẻ
ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn rất kiên quyết, “Thiếp đã hứa với
Xi Vưu rằng sẽ ở bên hắn, hắn đi đâu thì thiếp đi đó.” Câu nói hằng
ấp ủ trong lòng cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nói
ra, nàng thấy người nhẹ nhõm hẳn, như vừa trút bỏ được một tảng
đá, cảm giác hết sức thản nhiên tự tại, bất kế kết quả ra sao.
Thấy Thiếu Hạo cau
mày trầm tư, A Hành nôn nóng bồi thêm, “Đây là giao ước giữa chúng ta
đó! Giờ chàng đã thành vua một nước, tuy yêu cầu này có phần hoang
đường, nhưng chẳng gây thiệt hại gì cho dân chúng Cao Tân, cũng không
ảnh hưởng gì đến an nguy của chàng cả, dựa vào cơ trí và tài năng
của mình, chàng hoàn toàn có thể sắp xếp ổn thỏa kia mà.”
Thiếu Hạo mỉm cười:
“Nàng đừng nóng, ta đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện. Chỉ là ta
đang nghĩ nên làm thế nào thôi.”
A Hành nghe vậy mới
thở phào. Thiếu Hạo nói tiếp: “Cuộc hôn nhân của chúng ta thực chất
là đại diện cho mối liên minh giữa hai bộ tộc. Hiện giờ Hoàng Đế
đang tiến hành đánh Thần Nông, chắc chắn không muốn phá vỡ liên minh,
còn ta vừa mới đăng cơ, đế vị chưa vững, cũng chẳng thể hủy bỏ liên
minh này.”
“Thiếp hiểu, mẹ và
đại ca thiếp cũng không muốn phá vỡ mối liên minh này.”
Thiếu Hạo ngẫm nghĩ,
“Ta định nhận Xương Phó, Tứ tẩu của nàng làm muội muội, dùng đại
điển long trọng nhất sách phong nàng ta làm vương cơ Cao Tân, như vậy
có nghĩa là, qua Xương Phó và Xương Ý, ta và Hoàng Đế vẫn giữ mối
thông gia với nhau, đồng thời làm tăng thêm giá trị của Xương Phó và
Xương Ý trong lòng Hoàng Đế, dù sau này Hoàng Đế có giận nàng, cũng
không đến nỗi trút giận lên Tứ ca và mẫu hậu nàng.”
Thiếu Hạo quả là
nhân tài xuất chúng, thoáng chốc đã nghĩ ra giải pháp vẹn cả đôi
đàng thế này. A Hành mừng khôn tả xiết, luôn miệng cảm ơn y rối rít.
Thật ra, trong lòng
Thiếu Hạo còn ấp ủ một kế hoạch quan trọng hơn, nếu Thanh Dương có
thể thuận lợi đăng cơ thì dù A Hành có muốn đi hay ở đều có thể
giải quyết ổn thỏa, chỉ là hiện giờ y không thể tiết lộ với nàng,
nhất định phải vỗ yên A Hành, tranh thủ thời gian giúp Thanh Dương
giành được đế vị.
Thiếu Hạo đề nghị:
“Cho ta chút thời gian để sắp xếp, được không? Kỳ thực Thanh Dương
thương nàng hơn ai hết, hai người bọn ta chắc chắn sẽ trả lại tự do
cho nàng.”
A Hành đang mừng rỡ,
liền đồng ý ngay: “Một lời đã định chứ?”
“Một lời đã định!”
Thiếu Hạo phóng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm
không một ánh sao. Giờ đây Thanh Dương đang làm gì? Hoàng Đế đã bắt
đầu “sinh bệnh” hay chưa? Chỉ cần Thanh Dương đăng cơ thì việc trả tự
do cho A Hành dễ như trở bàn tay.
Y còn dặn thêm: “Trong
thời gian chuẩn bị rời khỏi Cao Tân này, nàng có thể tự do ra vào
Ngũ Thần sơn nhưng đừng để Xi Vưu lên đây nữa, đám thị vệ đã đổi
trận pháp mới rồi.”
A Hành đỏ mặt thẹn
thùng, khẽ đáp: “Vâng, thiếp về nghĩ đây.” Tiếng vạt áo loạt xoạt xa
dần rồi mất hẳn.
Thiếu Hạo vẫn ngồi
lặng bên bàn, hồi lâu chẳng hề cử động.
Trong đêm tối, tấm
màn xanh biếc như nước tỏa ra lam quang lành lạnh, đồng hồ nước vẫn
tí tách đều đều, âm vang, văng vẳng giữa đại điện mênh mông.
Tí tách, tí tách,
tí tách…
Được Thiếu Hạo dốc
sức ủng hộ, lại có A Hành dày công bố trí, hôn lễ đã được chuẩn
bị đâu ra đó, chỉ đợi đến giờ lành ngày mai, Nặc Nại sẽ dẫn đội
rước dâu đích thân tới biên giới giữa Cao Tân và Thần Nông đón Vân
Tang.
Tối hôm đó, Nặc Nại
bị An Dung, An Tấn cùng cả đám bạn bè quây lấy trêu chọc, ồn ào đến
nửa đêm, khó khăn lắm mới giản tán được bọn họ. Có điều lòng cứ
rộn rã hân hoan, y không sao ngủ nổi, bèn trở dậy kiểm tra lại hành
trang thật kỹ, nhất định phải dành cho Vân Tang một hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Trời còn chưa sáng, A
Hành đã dậy rửa mặt chải đầu, vận cung trang rồi cùng Thiếu Hạo
tới tiễn Nặc Nại.
Vừa đến nơi, Nặc Nại
đã mũ áo chỉnh tề, phấn chấn đứng đợi, dường như chỉ nôn nóng muốn
lên đường lập tức. Thấy vậy, Thiếu Hạo bèn chọc ghẹo y vài câu,
khiến cả đám huynh đệ đứng đó cười rộ lên.
Đoàn người rầm rộ
tiến thẳng ra ngoại thành, bọn An Tấn còn xoa tay bàn mưu náo loạn
động phòng một trận ra trò. Đột nhiên một tiếng thét thất thanh vang
lên, dàn nhạc hỷ đang véo von chợt ngưng bặt. Nhóm đi đầu đứng lại,
nhưng mọi người ở phía sau vẫn tiến lên, khiến cả đội ngũ nhất thời
rối loạn.
Chưa cần biết phía
trước có chuyện gì, An Dung lập tức quát gọi người bảo vệ Tuấn Đế,
sợ trong lúc hỗn loạn lại xảy ra biến cố. Tức thì, đám thị vệ đang
ẩn náu xung quanh rào rào rút binh khí, bóng đao ánh kiếm lạnh ngắt
xói vào mắt A Hành, khiến nàng hoảng hốt đưa mắt tìm Thiếu Hạo.
Thiếu Hạo nắm chặt
lấy tay nàng, cao giọng lệnh cho tất cả mọi người đứng yên đợi lệnh.
Giọng nói uy nghiêm
trầm tĩnh của y đã trấn áp được cả đoàn, mọi người dần ổn định
trật tự. Thiếu Hạo nắm lấy tay A Hành bước lên trước, đoàn người tự
động giãn ra, nhường đường cho họ.

