Huyền sử Cỏ tiên - Chương 21

Chương 21

Xách một túi nhỏ, Sơn Nữ theo Hoàng tử vào cung. Dù nhà Vua đang thiêm thiếp, cô bé nơi rừng rú vẫn quỳ lạy và chúc Người chóng bình phục. Cử chỉ ấy của Sơn Nữ khiến Hoàng tử vừa lòng lắm.

 

Hoàng tử đứng cách nơi Vua cha ngự chừng dăm bảy bước chân mắt không rời Sơn Nữ. Nét mặt Sơn Nữ bình thản đến lạ lùng khi xem mạch cho nhà Vua. Hoàng tử muốn biết bệnh của Vua cha như thế nào qua thái độ của Sơn Nữ, nhưng chàng không đoán được bởi sắc mặt của Sơn Nữ không lộ vẻ vui hay buồn.
Mở chiếc túi vải cũ, Sơn Nữ lấy thuốc hoà với nước cho nhà Vua uống. Sau đó, Sơn Nữ lẳng lặng ra ghế ngồi. Hoàng tử hỏi nhỏ: "Bệnh của Vua cha ta như thế nào?" Sơn Nữ nhỏ nhẹ đáp: "Thưa Hoàng tử, chưa có gì để nói." Tuy không hài lòng với câu trả lời của Sơn Nữ nhưng Hoàng tử vẫn phải gượng cười.
Là con thứ hai của nhà Vua, Hoàng tử rất tuấn tú và nổi tiếng thông minh. Nhà Vua thì không giám nói làm gì, còn Hoàng huynh và các quan trong triều đều kính nể Hoàng tử dù chàng mới chớm tuổi tráng niên. Trước Hoàng tử, mọi người đều thấy mình nhỏ bé. Với Sơn Nữ thì khác, Hoàng tử cảm thấy Sơn Nữ coi mình như mọi người. Thái độ tự nhiên, chững chạc của Sơn Nữ khiến Hoàng tử cảm phục.
Uống thuốc của Sơn Nữ xong, ngày thứ nhất nhà Vua còn động đậy, Ngày thứ hai, Người lịm hẳn đi khiến Hoàng tử hoảng hốt:
- Ngươi cho Vua cha ta uống thuốc gì mà làm cho bệnh của Người có vẻ nặng hơn?
Sơn Nữ đáp:
- Sinh mạng của dân nữ trong tay Hoàng tử, dân nữ biết phải làm gì rồi.
Hoàng tử sẵng giọng:
- Sinh mạng của ngươi sao sánh được với sinh mạng của bậc chí tôn?
Sơn Nữ điềm tĩnh:
- Thưa Hoàng tử, làm thuốc cứu người, dân nữ coi mọi sinh mạng đều quý như nhau. Chỉ có điều, nhà Vua phải lo cho dân chúng nên dân nữ xin hết lòng.
Hoàng tử không biết làm gì hơn là nén lòng chờ đợi.
Ngày thứ ba, bệnh của nhà Vua có vẻ trầm trọng hơn. Hoàng tử lấy mấy sợi bông đặt vào mũi Vua cha, sợi bông chỉ hơi động đậy. Không bình tĩnh được nữa, Hoàng tử gọi Ngự y vào. Sơn Nữ bèn nói với Hoàng tử:
- Nếu Hoàng tử để cho Ngự y chữa mà nhà Vua xảy ra chuyện gì, Hoàng tử đừng bắt tội dân nữ.
Hoàng tử không biết phải làm thế nào cho phải nhưng thấy Sơn Nữ bình tĩnh lắm nên chàng đành nhượng bộ. Tuy vậy, Hoàng tử phải nói rõ ý mình:
- Ngày mai, bệnh của Vua cha ta không đỡ, ta sẽ trị tội ngươi đấy.
Hoàng tử vừa nói vừa quan sát nét mặt Sơn Nữ. Nét mặt Sơn Nữ thản nhiên như không.
- Xin Hoàng tử chờ đến ngày mai...
Nói rồi, Sơn Nữ cạy mồm nhà Vua đổ thuốc hoà với nước cháo cho Người. Vậy là ba ngày trời, mỗi ngày bụng nhà Vua chỉ có dăm thìa cháo hoà với thuốc. Ba ngày ấy, Hoàng tử đứng ngồi không yên. Chàng như con kiến bò quanh miệng chảo nóng.
Còn một đêm nữa là đến ngày mai - tức là ngày thứ tư. Sơn Nữ chỉ xin Hoàng tử có bốn ngày. Chẳng những Hoàng tử cồn cào chờ đợi mà cả Hoàng cung, cả triều đình, cả trăm họ trông đợi. Các vị Ngự y không dám nói ra nhưng đều thầm mong Sơn Nữ bó tay...
Hoàng tử phục bên giường Vua cha. Gần sáng mệt mỏi, chàng thiếp đi. Ngày hôm sau, mặt trời lên quá ngọn cây tùng trước Hoàng cung, chàng mới thức dậy. Hoàng tử ngỡ ngàng như trong mơ vì thấy Vua cha đang ngồi ăn cháo hạt sen do Sơn Nữ bón cho.
Vua cha nói với Hoàng tử:
- Trẫm thấy Hoàng nhi ngon giấc, Trẫm cứ để cho Hoàng nhi ngủ.
Hoàng tử cung kính đáp:
- Đội ơn Vua cha. Chẳng hay long thể của Người giờ thế nào rồi?
Vua cha cười đáp:
- Trẫm thấy người đã nhẹ nhõm hơn.
Lâu lắm rồi, hôm ấy Hoàng tử mới thấy nét cười đậu trên đôi môi nhợt nhạt của Vua cha. Hoàng tử vui khôn xiết. Cảm thấy Hoàng tử muốn nói điều gì với nhà Vua, Sơn Nữ ngăn lại:
- Lúc này nhà Vua cần được nghỉ ngơi. Vậy có việc gì muốn tấu, xin Hoàng tử đợi vài ngày nữa.
Hoàng tử không thể không nghe lời Sơn Nữ. Bởi những gì Sơn Nữ nói và làm đều đúng. Trong mấy ngày qua, thái độ của Sơn Nữ có lúc phạm thượng khiến Hoàng tử khó chịu. Nhưng thấy Vua cha đã tỉnh táo, Hoàng tử bỏ qua hết. Lúc này, trong mắt Hoàng tử Sơn Nữ như một nàng tiên, như một phúc tinh. Bao nhiêu Ngự y nổi tiếng đều lu mờ đi trước cô bé nơi rừng rú không rõ lai lịch.
Theo "chỉ thị" của Sơn Nữ, Hoàng tử phải cho mang ấm, mang bếp vào cạnh giường rồng của nhà Vua cho Sơn Nữ sắc thuốc. Lúc này mọi cử động của Sơn Nữ đều được Hoàng tử nhìn với ánh mắt trân trọng.
Khi Sơn Nữ cho thuốc vào ấm để sắc Hoàng tử thấy gói thuốc của Sơn Nữ chỉ là một nắm cỏ xoàng xĩnh. Hoàng tử cảm thấy không yên lòng bèn hỏi:
- Các Ngự y bốc thuốc cho Vua cha ta nào là sâm nhung cao quế, nào là linh chi, kỳ thảo mà ta vẫn còn băn khoăn. Còn thuốc của nàng bốc, ta thấy rặt cỏ dại, vậy có ích gì?
Sơn Nữ sẽ sàng hỏi:
- Thưa Hoàng tử, dân nữ là người làm thuốc, thuốc nào khỏi bệnh thì dân nữ bốc. Sâm nhung cao quế, hay linh chi, kỳ thảo dẫu quý thật nhưng không khỏi bệnh thì sao bằng nắm cỏ dại. Thuốc của dân nữ là cỏ dại thật nhưng nó là cỏ tiên đấy.
Hoàng tử ngơ ngác:
- Nàng nói lạ. Cỏ dại mà lại là cỏ tiên, vô lý quá.
Sơn Nữ cười:
- Thưa Hoàng tử, không vô lý đâu. Dân quê ưa cái thật. Cây cỏ nào chữa được bệnh dân gọi là cỏ tiên. Sâm, nhung, cao, quế hiếm và đắt lắm, còn cỏ dại vơ đâu cũng có. Bởi vậy dân quê tội gì rẻ rúng cây cỏ chữa khỏi bệnh rồi bỏ tiền ra mua linh chi, kỳ thảo có khi còn mất tiền oan.
Hoàng tử ngẩn người ra. Càng nói chuyện với Sơn Nữ, Hoàng tử càng thấy Sơn Nữ bình dị mà giỏi giang.
Với dăm chén thuốc dân dã, nhà Vua khỏi bệnh. Điều kỳ diệu Hoàng tử mong chờ đã diễn ra. Chàng không thể ngờ cô bé quê mùa hiền lành, chất phác lại làm được cái việc mà các Ngự y nổi tiếng đã bó tay.
Lúc ấy, nét mặt nhà Vua có vẻ phấn chấn. Sơn Nữ bèn quỳ trước Người cung kính:
- Tâu đức Vua, mấy hôm trước đức Vua có hỏi thân phận dân nữ. Khi ấy, đức Vua vừa tỉnh lại sợ Người mệt nên Sơn Nữ khất, xin đức Vua tha tội cho.
Nhà Vua cho bình thân rồi nói:
- Nhà ngươi không có tội, Trẫm trị sao được. Thân phận nhà ngươi thế nào nói Trẫm nghe.
- Tâu đức Vua, dân nữ con nhà nghèo khó quê ở Bắc Lâm cách kinh thành gần vài chục ngày đường. Nhà dân nữ chỉ có một mẹ một con.
- Ai dạy cho nhà ngươi nghề thuốc?
- Tâu đức Vua, mẹ và bà của dân nữ dạy nghề thuốc cho dân nữ.
- Vì sao nhà ngươi biết Trẫm ốm mà vào chữa cho Trẫm?
- Tâu đức Vua, dân nữ nghe đồn Hoàng Hậu bố cáo.
Nhà Vua hỏi Hoàng tử:
- Hoàng nhi, có việc Hoàng Hậu bố cáo không?
- Tâu Vua cha, Vua cha ốm nặng, các Ngự y chữa mãi mà bệnh cứ nặng thêm nên mẫu Hậu Hoàng nhi có bố cáo tìm người tài chữa bệnh cho Người ạ.
Nhà Vua buồn bực nói:
- Ta thất vọng với các Ngự y.
Quay sang Sơn Nữ, nhà Vua hỏi:
- Thuốc chữa cho Trẫm, ngươi mua ở đâu?
- Tâu đức Vua, thuốc chữa cho Người dân nữ không phải mua mà là mẹ con dân nữ trồng lấy ạ.
Hoàng tử tiếp lời:
- Tâu Vua cha, chỉ có một gói thuốc rất nhỏ của Sơn Nữ mà Vua cha tỉnh lại đấy.
Nhà Vua coi như chuyện lạ bèn hỏi Sơn Nữ:
- Hàng chục Ngự y, hàng trăm dành thuốc quý giá trên đời mà không đuổi được bệnh của Trẫm. Vậy mà chỉ có một gói thuốc rất nhỏ của ngươi lại làm cho Trẫm hồi tỉnh. Chẳng hay ngươi cho Trẫm uống thuốc gì mà hay thế?
- Tâu đức Vua, đó là một loại phấn hoa rất độc nhưng rất quý.
Nhà Vua ngạc nhiên:
- Tại sao phấn hoa ấy rất độc mà lại quý?
- Tâu đức Vua, nó quý vì nó độc. Độc nhưng nó chữa được nhiều bệnh hiểm nghèo. Một chút phấn hoa ấy thôi cũng kéo dài mạng sống của một người được dăm bảy ngày. Trong khoảng thời gian đó, người thầy thuốc dùng thuốc khác có thể đuổi được bệnh. Nhưng nếu thầy thuốc non tay, dùng hơi quá liều sẽ bị truỵ mạch. Khi ấy, dẫu là Thần, Tiên cũng đành chịu.
Nét mặt nhà Vua trở nên trầm tư. Người nói:
- Than ôi! Nơi rừng rú mà có người giỏi giang như ngươi còn bên ta chẳng có mấy người tài. Xem ra chỗ nào cũng thấy bị thịt, tham lam, xu nịnh.
Nhà Vua dừng lại giây lát chừng như để suy nghĩ rồi hỏi:
- Hoàng nhi, chỗ ăn chỗ nghỉ của ân nhân đây ngươi có lo chu đáo không?
Hoàng tử được thể tâu luôn:
- Tâu Vua cha, Sơn Nữ hiện nay đang là tội phạm. Hoàng nhi phải đón Sơn Nữ từ nhà ngục ra để chữa cho Người ạ.
Nhà Vua giật mình hỏi:
- Ngươi phạm tội gì?
Hoàng tử bèn tấu lại đầu đuôi câu chuyện Sơn Nữ và con gái bác tiều bị bắt giam. Ngoài ra còn ba người nữa cũng phạm tội "xin chữa bệnh cho Vua" hiện đang trong ngục thất.
Đức chí tôn vỡ lẽ bèn nói:
- Trong lúc tâm trí bất an, Trẫm đã truyền chỉ không rõ ý khiến ngươi bị oan. Ngươi có oán Trẫm không?
Sơn Nữ nghĩ một vị Vua mà dám nhận cái sai với dân thì đúng là phúc cho trăm nhà, bèn nói:
- Tâu đức Vua, dân nữ chỉ mong đức Vua khoẻ mạnh, anh minh là dân nữ mừng lắm rồi ạ.
- Nhà Vua truyền Thái giám thả ngay những người đã xin vào chữa bệnh cho Vua, cấp tiền cho họ về quê. Rồi Ngài nói với Sơn Nữ:
- Trẫm muốn giao cho ngươi coi vườn hậu cung, trồng cây thuốc quý rồi đón mẹ ngươi vào để sớm chiều mẹ con có nhau, ngươi có bằng lòng không?
Sơn Nữ quỳ xuống vái lạy nói:
- Đội ơn đức Vua. Nếu đức Vua không trị tội thì dân nữ về sống với mẹ già. Mẹ của dân nữ không thể đi nơi khác được. Vì mẹ dân nữ đã nặng tình với dân vùng ấy. Dân vùng ấy khi đau yếu đều trông vào mẹ dân nữ cả.
Nhà Vua tươi cười nói:
- Ngươi quả là có trung lại có hiếu, Trẫm lấy cớ gì trị tội ngươi được. Chẳng những thế ngươi còn có công lớn. Qua ngươi, Trẫm thấy trong dân quê còn nhiều người tài, còn nhiều cái hay. Đó là của quý mà Trẫm đã bỏ phí.
Nhà Vua ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
- Trẫm định giữ ngươi coi ngự viên hậu cung để bù đắp cho ngươi. Nhưng vì phải phụng dưỡng mẹ, ngươi phải về nơi rừng rú. Vậy ý ngươi muốn xin điều gì Trẫm sẽ cho.
- Đội ơn Hoàng thượng, dân nữ không xin điều gì mà chỉ xin dâng lên người một vật.
- Vật gì?
- Tâu Hoàng thượng, vật gì dân nữ không biết vì nghĩa mẫu của dân nữ đã gói kín.
Đức Vua chau vầng trán: "Chắc là báu vật hoặc việc hệ trọng".
- Ngươi dâng Trẫm xem.
Sơn Nữ lấy từ trong túi áo trong ra một gói vải đỏ nhỏ nhắn dâng lên nhà Vua. Mở gói, nhà Vua thấy một bản cáo giác.
Người đứng tên cáo giác là Hoàng Kim Phụng. Nhà Vua khẽ vung tay. Mọi người lui cả. Lúc ấy, nhà Vua mới hỏi Sơn Nữ:
- Tiểu thư Kim Phụng đang ở đâu?
- Tâu Hoàng thượng, nghĩa mẫu của dân nữ đang ẩn thân ở Bắc Lâm ạ.
- Có ai ở đó nữa không?
- Tâu Hoàng thượng, có bà dân nữ là Thục Trâm.
Nhà Vua suy nghĩ một lúc lâu rồi truyền Hoàng tử thứ vào. Ngài nói:
- Trẫm đã bình phục. Ngươi không phải lo nữa. Việc thuốc thang đã có tiểu nữ này lo liệu. Ngươi về chọn những người tâm phúc ra ngoài thành giả là đi săn rồi dấu họ ở một nơi kín đáo. Giờ tuất ngày mai, ngươi quay lại gặp Trẫm rồi phải đi ngay. Chuyến đi hệ trọng chừng nửa tháng, liệu đấy mà lo.
- Hoàng nhi tuân chỉ.
Nhà Vua nhìn theo người con trai thứ với ánh mắt tin tưởng.
Từ trước, Hoàng tử trưởng đã tâu với Vua cha là Hoàng đệ mới xứng đáng ngồi vào ngai vàng. Ngôi cửu ngũ phải đặt lên vai người đủ sức vóc gánh giang san. Sức vóc, tài trí của chàng mỏng mảnh không đương được đại sự quốc gia. Chàng biết sau khi Vua cha dẹp xong Tể tướng, Người sẽ nghĩ ngay đến việc truyền ngôi. Để Vua cha không phải băn khoăn một chút nào nữa, Hoàng tử trưởng tới Vân Sơn tự xuống tóc đi tu. Vua cha biết Hoàng tử trưởng đã quyết nên Ngài tôn trọng ý nguyện của con. Trong thâm tâm, Vua cha trào lên một tình thương vô hạn đối với trưởng nam. Vì sự yên ôn của triều đình mà Hoàng tử trưởng phải rời xa cung vàng điện ngọc tìm tới Phật đường. Vì ngôi báu, bao triều đại tàn hại cốt nhục. Lý Thế Dân bên Trung Hoa giết anh, giết em và tống cả bố vào ngục. Đằng này, con trai trưởng của ngài lại khước từ ngôi báu, tự nguyện nhường ngôi báu cho em. Em giỏi thì em phải gánh vác giang sơn. Có như vậy triều đình mới vững, sông núi mới yên, bách tính mới được nhờ. Việc làm của Hoàng tử trưởng thật phúc cho Hoàng tộc. Càng nghĩ Vua cha càng yêu quý Hoàng tử trưởng.
Không còn băn khoăn gì nữa, đức Vua bèn truyền Hoàng tử thứ tới. Ngài trao lại cho Hoàng tử thứ mảnh lụa có bút tích của tên Thái giám khai ra kẻ đã sai y trộm chén. Ngài nói:
- Đưa việc này ra không có lợi gì, trái lại càng làm nao lòng dân. Bởi vì không có bút tích nghịch đạo Tể tướng cũng đã thừa tội chết. Còn tên Thái giám, Trẫm xử rồi. Để hắn sống, việc rò rỉ ra chỉ thêm rắc rối.
Dứt lời, Vua cha đốt mảnh lụa đi.
Từ hôm xử Tể tướng, Hoàng tử thứ cứ băn khoăn tại sao Vua cha không hề đả động đến việc tày đình ấy. Đến khi nghe Vua cha giảng giải, chàng cảm phục Người suy nghĩ rất sâu sắc. Chàng còn sáng ra một điều: Có những việc của triều đình dù là kinh thiên động địa nhưng nếu dập đi được mà lại êm chuyện thì nên dập đi, không đừng được mới phơi nó ra giữa thanh thiên bạch nhật. Chợt Vua cha nói:
- Trẫm đã suy nghĩ kỹ càng việc này, không cần truy cứu nữa. Vì lòng Hoàng nhi rất sáng.
- Tạ ơn Vua cha, con đã hiểu Vua cha lấy việc an dân làm trọng ạ.
Đức Vua suy nghĩ rồi lại nói:
- Cao kiến của bà Thục Trâm ta đã nói với Hoàng nhi. Hoàng nhi đã nhận với Trẫm xin lo việc đó. Nay mai, Hoàng nhi phải bàn với bà Thục Trâm. Các việc khác, Hoàng nhi có thể tham bác các lương thần nhưng phải giữ kín việc đúc bạc. Tuy vậy, Hoàng nhi không được trở thành kẻ đẽo cày giữa đường. Trẫm nói thế, Hoàng nhi có hiểu không?
- Tâu Vua cha, Hoàng nhi hiểu rồi.
- Nhưng trước hết sau khi đăng quang, Hoàng nhi phải giải quyết vụ của Đỗ Hối. Giao cho Bộ hình hay tự xử là quyền của Hoàng nhi.
- Được Vua cha tin cậy, Hoàng nhi cố gắng làm sáng vương nghiệp của Người.
Nghe được câu ấy, Vua cha mừng lắm. Ngài bèn chọn ngày đại cát truyền ngôi cho Hoàng tử thứ.
Tuy cùng ở trong kinh thành nhưng Sơn Nữ không được ở với mẹ và bà. Bởi Thượng Hoàng rất quý Sơn Nữ. Và nữa, Ngài cần có Sơn Nữ chăm lo sức khỏe cho Ngài. Bởi vậy, Sơn Nữ phải ở trong Hoàng cung. Muốn ra thăm mẹ và bà, Sơn Nữ phải xin phép Thượng Hoàng. Thật phiền phức, Sơn Nữ không làm sao được nên càng ao ước cùng mẹ và bà trở về ngay Bắc Lâm. Nhưng nàng có biết đâu, nhà Vua trẻ mong muốn nàng và bà Thục Trâm ở mãi trong kinh thành….
Một lần, Thượng Hoàng cho phép Sơn Nữ đến thăm mẹ và bà. Mẹ con, bà cháu gặp nhau mừng khôn xiết. Kim Phụng bèn hỏi Sơn Nữ.
- Con muốn ở lại kinh thành hay vê Bắc Lâm?
Sơn Nữ hỏi lại:
- Ý của mẹ thế nào?
- Mẹ lúc nào cũng nhớ Bắc Lâm.
Ánh mắt của Sơn Nữ ngời lên:
- Con cũng như mẹ.
- Nhưng con ạ, mẹ con ta trở về Bắc Lâm đâu dễ!
- Con thấy thế này, không biết mẹ có nghĩ như con không?
- Con cứ nói mẹ nghe.
- Bà có thể lo được việc này.
- Con khôn ngoan lắm. Vậy con thưa với bà đi.
Sơn Nữ bèn vòi bà. Bà Thục Trâm nói:
- Mong muốn của mẹ con cháu, bà đã suy nghĩ từ lâu rồi.
Vừa lúc đó có truyền chỉ của Vua tới bà Thục Trâm. Vào tới cung, bà quỳ vái đức Vua rồi nói:
- Đức Vua vạn tuế. Chẳng hay đức Vua có việc gì mà truyền dân phụ vào hầu.
Đức Vua vui vẻ:
- Khanh bình thân. Trước đây khanh đã trình tấu lên Vua cha ta việc đúc lại bạc trong cả nước. Đó là cách thu bạc của bọn gian tham làm cho quốc khố có thêm bạc chi tiêu. Nay ta thay Vua cha lo việc trăm họ. Chẳng hay khanh có giúp ta lo liệu việc ấy không?
- Tâu đức Vua, cao kiến đó là của Tướng công Hoàng Kiến Nghiệp. Hiểu tâm nguyện của Hoàng Tướng công, dân phụ bèn tâu lên Thượng Hoàng. Nếu Hoàng thượng không sợ gánh núi trên vai thì mới làm được.
- Tiếc quá! Lương thần ấy không còn. Không biết Tổng đốc Hải đông có lường thấu khó khăn của việc này không?
Bà Thục Trâm biết nhà Vua ướm lời để thăm dò bèn đáp:
- Tổng đốc Tướng công đồ rằng làm việc này được lòng dân, mất lòng quan và phải mất một năm công thương đình đến.
- Trẫm không sợ mất lòng quan, chỉ sợ mất lòng dân. Mất dân, Trẫm làm Vua với ai? Một năm công thương đình đốn tổn hại tiền của không phải là ít. Nhưng việc ấy làm nức lòng dân thì tổn hại ấy đâu phải là không có ích.
- Hoàng thượng anh minh.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3