Mật Mã Maya - Chương 27 - Part 01
Koh không giống bất cứ thứ gì tôi từng nếm trải, cả ở b’ak’tun thứ chín lẫn mười ba, có thể tả là hơi giống cái vị lờ lợ của uni – nhím biển sống – nhưng đậm hơn, kém tươi hơn và gắt hơn. Ối dà, một nụ hôn, - tôi tự nhủ, - thứ cuối cùng mình nghĩ đến trong hoàn cảnh này; thổ dân châu Mỹ làm gì có văn hóa ôm hôn.
- Ya’nal Wak Kimi, - Koh lầm rầm, Ngày hôm nay Hấp hối 6,Nai đực 14, tun thứ mười một, Gần cuối k’atun thứ mười một của b’ak’tun thứ mười, Con xin mượn hơi thở của mặt trời hôm nay, Xin mượn hơi thở của mặt trời ngày mai, Của những mặt trời đến sau ngày mai.
- Hơi thở của con là gió vàng, - Koh tiếp tục, Hơi thở của con là gió đỏ, Hơi thở của con là gió trắng, Gió đen và gió xanh ngọc lục bảo. Ngươi, đến từ gia đình người chú của ta Ngươi, đến từ nơi xa, và bây giờ đang ngồi cạnh ta, Chúng ta đang ngồi cùng nhau, Giữa bốn đỉnh núi cao, Bốn miện núi lửa, Trên đỉnh núi màu lục – lam Cách đỉnh núi trắng phía đông bắc năm mặt trời Cách đỉnh núi đỏ phía đông nam năm mặt trời, Cách núi lửa vàng phía tây nam năm mặt trời, Và cách đêm tối, Cách núi lửa đen reo rắc ghẻ phía tây bắc, Đúng năm mặt trời.
- Hơi thở của con màu đen, hơi thở của con màu vàng, Hơi thở của con màu đỏ, hơi thở của con màu trắng, Và bây giờ, là màu lục lam
Hai bên cùng cảnh giác. Tôi đếm năm nhịp, rồi mười nhịp. Con khỉ bò lùi về phía sau, giữ sao cho hòn đá chặn giữ chúng. Đến nhịp thứ mười bốn, hoạt cảnh tĩnh chuyển sang động. Hai chiến binh lao bổ vào nhau ngang qua bàn cờ, hệt như viên bi va đập giữa hai quả đấm trong trò bắn đạn, hoặc như cảnh quay các hạt hạ nguyên tử chuyển động trong thiết bị nhận dạng hạt phóng xạn ion hóa. Tôi có ấn tượng rằng con khỉ đang rượt đuổi con rết. Quanh một bụi nho (Lời một bài hát kể chuyện con khỉ đuổi bắt con chồn) – tôi nhẩm trong đầu. Rồi hình như con rết lại quay ra rượt con khỉ, chúng chạy gần như ngược chiều kim đồng hồ qua trận đồ đá gần như tạo thành một đường đua chướng ngại. Cứ sau mỗi vòng đua, con rết lại tiến sát hơn đến con khỉ. Lúc này,con khỉ đang ở trong phần tư màu đỏ, con rết cũng lao vào phần tư màu đỏ, rồi sang phần tư màu trắng, con khỉ tiếp tục nhảy ngang qua bàn cờ vào phần tư màu đen với con rết bám ngay sau lưng, cuối cùng, “bà ta” không đuổi theo nữa mà quay ngược lại,chạy về đằng sau, như thể “bà ta” đoán được con khỉ sẽ chạy đến chỗ nào, và trước khi tôi kịp nhận biết chuyện gì xảy ra, con rết đã dồn được con khỉ vào sát một viên đá. Nhưng rồi con khỉ luồn được ra sau lưng con rết. Nó lừa được “bà ta” cơ đấy – tôi nghĩ thầm. Con rết đứng khựng lại. Con khỉ xem ra đã lấy lại được dũng khí. Nó chồm lên, tóm lấy khúc đuôi con rết, định nhấc lên để đập vào hòn đá, nhưng trước khi nó nhấc được “bà ta” lên khỏi mặt bàn cờ, đầu “bà ta” đã vòng ra sau lưng nó. Tôi có cảm giác là con rết sắp đặt tình huống này, “bà ta” đã nhìn thấy trước sự việc. “Bà ta” quấn xiết lấy mình con khỉ và cắm những cái chân nọc như lưỡi dao vào thớ thịt sau gáy con khỉ.