Quả cam luân hồi - Chương 05 - Phần 3
“Cô, cô sao rồi, bị ma nhập à?”. Hàn Tử Nghi nhìn thấy thế
hoàn toàn mất bình tĩnh.
Còn Ngải Giai và Đường Tiểu Uyển lại nhìn thấy rõ, Hạ Thi
Đình hoàn toàn không bị ma nhập, cô cũng không bị thuốc khống chế, hay bị thôi
miên gì cả.
Vương Lôi bỗng cười thê lương: “Đình Đình, em sao rồi, điên
rồi, hay là bị ma nhập vậy, không phải đúng không, em chỉ là không tin anh, cho
rằng anh đang lừa em, cho rằng anh mới là nội gián phải không?”.
“Không cần nói, mau thả chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ giết
anh”. Giọng nói của Hạ Thi Đình run lên bần bật, cô đã dùng con dao nhỏ mang
theo bên người cứa đứt sợi dây, nghĩ cách thoát ra ngoài, chết ở đây có lẽ
không vấn đề gì, nhưng không thể để liên lụy đến Đường Tiểu Uyển, đương nhiên
cô không ngờ đến cứu mình còn có nhiều người như vậy. Lúc này, cô không thể tin
Vương Lôi nữa, chỉ có khống chế Vương Lôi, mới có thể uy hiếp Vương Bác Du tha
mình, vì Vương Bác Du vô cùng cưng chiều con trai, ông ta không thể không ngó
ngàng gì tới anh.
Vương Lôi lại bất động, anh hình như không hề sợ con dao nhỏ
đang chọc bên sườn mình, chỉ chằm chằm nhìn Hạ Thi Đình rồi nói: “Em cho rằng
anh là nội gián, em cho rằng anh đã lừa dối em, vậy em giết anh đi, còn đợi gì
nữa, ra tay đi, có gì phải run?”. Giọng nói của anh nghe rất buồn.
“Anh đừng ép tôi, tôi không muốn làm hại bất cứ ai, anh tha
chúng tôi đi! Tôi và Đường Tiểu Uyển, Ngải Giai, Hàn Tử Nghi sẽ trốn thật xa,
giống như người nhà họ Mã, chúng tôi cũng không quan tâm những chuyện này nữa,
các người đã đạt được bình luân hồi, thì thả chúng tôi ra đi! Tôi không muốn
giết người, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày trước đây của tôi, tôi đảm bảo
sau này sẽ không dùng đạo thuật nữa, cũng không học y thuật ma nữa, tôi sẽ bình
thản tìm công việc của tôi, cũng không nằm mơ chuyện cô gái Lọ Lem nữa”. Hạ Thi
Đình nghẹn ngào cầu xin Vương Lôi.
Nếu không phải vì cứu Đường Tiểu Uyển, không phải vì để
những người bạn này được bình an ra khỏi tòa nhà, thì bất luận thế nào cô cũng
sẽ không dùng dao uy hiếp Vương Lôi, mặc dù anh cũng từng nói, nếu có một ngày
anh lừa cô, cô có thể dùng dao đâm anh.
Nhưng, lời thề không nhất thiết phải thực hiện, nếu lời thề
là cho phép làm hại đối phương, vậy thì nhất định phải quên đi. Mặc dù trái tim
Hạ Thi Đình đã tan thành trăm mảnh, nhưng cô cũng không muốn làm hại Vương Lôi,
nhìn ánh mắt vô cùng bi thương của anh, cô khóc dữ dội hơn bất cứ ai, nhưng cô
lại không buông dao xuống, vẫn từng bước từng bước đẩy Vương Lôi tiến lên phía
trước.
Vì bạn bè, vì trách nhiệm, nhất định phải đưa những người
bạn tốt này ra khỏi tòa nhà một cách an toàn. Hạ Thi Đình nói với Đường Tiểu
Uyển và Ngải Giai: “Trước tiên chúng ta hãy ra khỏi tòa nhà, chạy trốn đến một
nơi an toàn rồi tính tiếp”.
Vào lúc này, Ngải Giai bất ngờ lên tiếng: “Thả Vương Lôi ra,
anh ta thực sự không biết chuyện, tôi mới là nội gián”.
Tất cả mọi người đều sững sỡ, không ngờ Ngải Giai lại nói ra
câu này vào lúc này, nhưng Ngải Giai lại cười đau khổ: “Đúng vậy, tôi chính là
kẻ nội gián kia, tôi không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trước mắt Đường Tiểu
Uyển, cũng không thể thực sự có cái bớt như của em họ Đường Tiểu Uyển, những
cái này đều là làm giả, thân phận thật của tôi là gián điệp do Vương Bác Du cử
đến”.
Vương Lôi đã được Hạ Thi Đình mở mắt thần, nhìn thấy được,
nghe thấy được những lời của Ngải Giai, lúc anh nghe thấy cái tên Vương Bác Du,
toàn thân cứ thế run lên, anh nhào đến, muốn nắm lấy tay Ngải Giai, để nghe rõ
hơn một chút: “Cô nói cái gì, chuyện này có liên quan gì đến bố tôi?”.
“Xem ra anh đúng là công tử nhà giàu ngây ngô, chuyện gì
cũng không biết, bố anh làm biết bao nhiêu chuyện xấu, mà một chuyện anh cũng
không biết!”. Ngải Giai khinh miệt nói.
“Không thể nào, cô nói dối, bố tôi là một thương nhân đường
đường chính chính, mỗi khoản tiền của gia đình chúng tôi đều được kiếm một cách
sạch sẽ. Cô chắc chắn là một mụ điên, sao có thể lôi bố tôi vào, tòa nhà này
lại không phải là sản nghiệp của nhà tôi, công ty lại không phải là của nhà
tôi, vì sao phải đổ tội lên người bố tôi? Cô không được ông ấy yêu thương, nên
đã hận ông ấy đúng không?”. Vương Lôi bắt đầu biện minh cho bố mình.
Hạ Thi Đình ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Vương Lôi đáng thương,
chỉ có thể khốn khổ nói ra: “Tòa nhà này đúng là của Vương Bác Du, công ty này
cũng là của ông ta, là ông ta tự tuyển em đến làm việc, mà người bắt em cũng là
ông ta”.
Vương Lôi quay đầu lại: “Hạ Thi Đình, chuyện này không thể
nào, em có thể nghi ngờ anh, em có thể không yêu anh, em có thể làm tổn thương
trái tim anh, em có thể giết anh, nhưng em không thể hãm hại bố của anh. Bố anh
không thể là loại người như thế! Em hãy cho anh biết, đây không phải là sự thật
đi”.
Mọi người ở cùng với Vương Lôi bao lâu nay, chưa bao giờ
nhìn thấy anh hoảng hốt lúng túng như thế, cũng chưa bao giờ thấy anh không vui,
lúc này đây hầu như không ai có thể nói lên lời, tất cả đều nhìn xa xăm.
Đường Tiểu Uyển đứng ở cửa bất ngờ nói: “Có người đến rồi”.
Ngải Giai lao ra cửa, nhìn phía trên, sau đó nói: “Con đường
phía trên đã bị chặn rồi, chúng ta nghĩ cách trốn thoát từ bên dưới”.
“Cô đã là người thuộc phe Vương Bác Du, tôi còn có thể tin
cô sao?”. Đường Tiểu Uyển nhìn vào mắt Ngải Giai.
Trong mắt Ngải Giai lóe lên tia nhìn đau khổ.
“Không tin tôi, mọi người cũng thoát không nổi, tin tôi, có
thể còn có một tia hi vọng, có theo tôi hay không, mọi người hãy chọn đi?”.
Hạ Thi Đình không còn cách gì, cũng đi theo Ngải Giai, Hàn
Tử Nghi kéo theo Vương Lôi vẫn còn ở đó điên điên dại dại: “Đã là lúc nào rồi,
còn không đi, đợi ra ngoài rồi hãy nói”.
Vương Lôi đờ đẫn bị kéo đi sau cùng, càng chạy xuống dưới
càng tối, hình như không còn con đường nào nữa, ngay cả Hạ Thi Đình cũng không
nén nổi liền dừng lại hỏi: “Ngải Giai, chúng ta thực sự có thể chạy ra ngoài
chứ, đây giống như là con đường chết”.
“Có thể, tôi đã từng thoát ra ngoài từ đây”. Thái độ của
Ngải Giai rất kiên định, còn tiếng bước chân phía sau đã càng ngày càng rõ, đám
người truy sát đến thật nhanh.
“Mọi người không cần chạy, để tôi đi nói với bố tôi, đây
nhất định là hiểu lầm, chỉ cần tôi ra mặt thì không có chuyện gì nữa, cứ coi
như bố tôi thực sự muốn bắt người, cũng không thể bắt chúng ta, chúng ta có thể
an toàn”. Vương Lôi ở phía sau liên tục nói.
Những lời của anh khiến Ngải Giai không nhịn được nữa: “Im
miệng, nếu bố anh không cần người của chúng ta, vì sao phải đào mộ của Đường
Tiểu Uyển, vì sao phải bắt Hạ Thi Đình, sao anh ngốc như vậy, chuyện anh không
biết quá nhiều rồi”.
Ngải Giai đi đến một căn phòng nhỏ, lấy hết sức đẩy mạnh bức
tường, sức mạnh của cô đúng là siêu nhân, chỉ nghe thấy uỳnh một tiếng, bức tường
đã sụp đổ, trước mắt hiện ra một cái hang lớn, bên ngoài hang là một đường cống
ngầm rất rộng, đã khô cạn, xem ra trước đây là một công trình xả nước nhưng sau
đó do thiết kế không phù hợp nên không được sử dụng nữa.
Ngải Giai chỉ vào cái ống lớn nói: “Nhanh lên, bò ra từ đây
sẽ ra được bên ngoài, con đường này không ai biết, trước đây khi thoát thân tôi
đã dùng một lần, tôi sẽ ở đây chặn chúng”.
“Chỉ một mình cô được không?”. Hạ Thi Đình lo lắng nhìn Ngải
Giai.
“Được, nếu tôi cũng không được, mọi người ở lại cũng vô ích,
tôi đã khôi phục sức mạnh rồi”.
Đường Tiểu Uyển biết những điều Ngải Giai nói là đúng, sức
mạnh khiến người khác kinh hoàng của cô còn không cản nổi những người phía sau
kia, vậy thì mọi người ở lại đây cùng chỉ là chờ chết. Vì thế, cô kéo theo Hạ
Thi Đình chui vào đường ống, đúng vào giờ khắc chuẩn bị chui vào, Đường Tiểu
Uyển bất ngờ quay đầu lại nói: “Cho dù cô có phải là em họ của tôi không, tôi
đều sẽ đợi cô ra”.
Ngải Giai vốn đang chằm chằm nhìn cánh cửa phòng kia, nghe
thấy câu này, vai rung lên nhưng không quay đầu lại, rất lâu mới nói: “Thi
Đình, Tiểu Uyển, tôi không phải cố ý muốn lừa mọi người, bất luận thế nào, ba
người chúng ta vẫn là bạn tốt, mọi người cứ nhớ điều này là được rồi”. Giọng
nói chân thành, run run, giống như li biệt, lại giống như nói lời bảo trọng.
Hàn Tử Nghi vừa kéo Vương Lôi vừa gào to: “Ngải Giai, anh sẽ
đợi em, anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói cùng em, em phải ra để nghe đấy”.
“Ừm, em biết rồi, em sẽ ra để nghe”.
Bọn sát thủ đạp cửa, Ngải Giai bất ngờ thị uy, cánh cửa kế
bên tung ra, bên ngoài vang lên tiếng kêu khóc gọi cha gọi mẹ, còn có cả tiếng
móng vuốt đâm vào da thịt, những người trong đường cống ngầm bắt đầu thục mạng
bò lên trên, cũng không để ý lau khô nước mắt.
Ngải Giai đã đuổi giết được một loạt, nhưng lại nghe thấy có
tiếng bước chân nặng nề chậm rãi bước đến, âm thanh đó rất kì quái, Ngải Giai
trong lòng sợ hãi, cũng chuẩn bị chui vào đường cống ngầm, nhưng lại nghe thấy
âm thanh kia nói: “Xứng đáng là sát thủ tốt nhất do ta đào tạo, quả nhiên mạnh
hơn những người bình thường rất nhiều, chỉ có điều, Giai Giai, vì sao cô phải
phản bội ta?”.
Ngải Giai vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Vương Bác Du đi ra từ
chỗ rẽ, cô lấy cửa chặn lại, biết là mình không thể đánh thắng người trước mặt
này, nhưng có thể kéo dài thêm phút nào thì cứ phải kéo, có thể cho mấy người
Hạ Thi Đình tranh thủ thêm một chút thời gian.
Chỉ thấy Vương Bác Du vẫy tay một cái, Ngải Giai đã từ trên
không rơi xuống, ông ta nói: “Không ngờ ta lại nuôi ong tay áo, cô như vậy,
Vương Lôi cũng như vậy, đều là lũ ăn cháo đá bát, thực sự hận một nỗi đã không
giết các ngươi”.
Ngải Giai ngã trên nền nhà không thể động đậy, Vương Bác Du
lấy đầu ngón tay gẩy gẩy, đánh tan bảy hồn chín vía của cô, những quả cầu sáng
kia tháo chạy tản mát khắp nơi, nhưng Vương Bác Du nhẹ nhàng vẫy tay, thì tất
cả lại tập trung lại, ông ta nắm trong lòng bàn tay: “Chỉ với chút đạo hạnh nhỏ
nhoi cũng muốn đấu với ta sao, ta không tin các ngươi còn có thể tạo phản nữa”.
Hạ Thi Đình vừa ra khỏi đường ống liền ở đó canh giữ, đợi
Ngải Giai ra, Đường Tiểu Uyển nghe ngóng thấy đường ống không có động tình gì,
biết là chuyện không hay, kéo cô bỏ chạy.
“Đợi đã, Tiểu Uyển, Ngải Giai vẫn chưa ra!”. Hạ Thi Đình
không chịu đi.
Đường Tiểu Uyển nói mà không quay đầu: “Hạ Thi Đình, bây giờ
cô còn không biết đối thủ rốt cuộc mạnh đến mức nào, đáng sợ bao nhiêu sao,
đừng đợi nữa, chúng ta hãy chạy đến chỗ an toàn trước rồi nghĩ cách sau”.
Nhưng Hàn Tử Nghi không tán thành, lúc này Vương Lôi đã lấy
lại tinh thần, biết là chỗ này không thể ở lâu, kiên quyết lôi anh ta đi.
Thế là ba người một ma này chạy đến một nhà khách rất tồi
tàn, vì mọi người không cho Vương Lôi quẹt thẻ tín dụng, nhưng Đường Tiểu Uyển
lại phát hiện hầu như toàn bộ ác quỷ trong thành phố đều đang truy tìm họ, xem
ra Vương Bác Du đã ra tay thực sự, nhất định phải tìm ra bọn họ mới thôi.
Thiên hạ rộng lớn lại không còn một chỗ an toàn, cách duy
nhất là tháo chạy khỏi thành phố này, nhưng nếu thoát ra khỏi thành phố, thì
không còn cách cứu Ngải Giai nữa.
Hạ Thi Đình suy nghĩ rất lâu, đột nhiên vỗ đùi nói: “Tôi
biết có một chỗ rất an toàn, Vương Bác Du nhất định không tìm ra”.
“Chỗ nào?”.
“Bãi tha ma của ma nữ áo đỏ! Đó là chỗ tị nạn của các con ma
nhỏ, chúng ta nấp ở đó thì sẽ không có chuyện gì nữa”.
Mọi người đều quyết định chạy trốn đến chỗ đó, chuẩn bị nghỉ
ngơi một chút lại khởi hành, vì tinh thần quá căng thẳng, Hạ Thi Đình ngủ thiếp
đi, lúc cô tỉnh dậy đã không thấy Vương Lôi đâu nữa.
Hạ Thi Đình không chú ý đến tâm trạng của Vương Lôi, vừa rồi
dùng dao uy hiếp Vương Lôi, cô đã rất tự trách mình rồi, càng không có can đảm
chủ động nói chuyện với Vương Lôi, nhưng cô lại không hề suy xét đến việc trong
lòng Vương Lôi đau đớn thế nào, bất cứ ai khi biết người thân nhất của mình là
một kẻ khốn nạn, đều không thế bình tĩnh coi như không có chuyện gì được.
“Hỏng rồi, có lẽ Vương Lôi quay lại tìm Vương Bác Du hỏi rõ
mọi chuyện rồi”. Hàn Tử Nghi hiểu rất rõ anh bạn ngày nào cùng cãi nhau với
mình.
Đường Tiểu Uyển tức giận nói: “Đầu óc anh ta có vấn đề rồi,
lúc này mà quay lại chắc chắn là đi tìm cái chết!”.
“Không chắc! Dù gì Vương Bác Du cũng là bố của Vương Lôi,
tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, quá lắm thì nhốt anh ấy lại, không đến mức
giết chết đâu!”. Hạ Thi Đình vẫn mang hi vọng tốt đẹp trong lòng.
Đường Tiểu Uyển lắc đầu nói: “Cô không biết thôi, Vương Bác
Du kia là người bất chấp lí lẽ, ông ta vì việc lần này mà đã chuẩn bị rất nhiều
năm rồi, sẽ không để bất cứ ai cản trở đâu”.
“Vậy chúng ta làm thế nào?”. Hạ Thi Đình cũng hết chiêu.
“Làm thế nào, còn không đi cứu người”. Hàn Tử Nghi giận dữ
vỗ vỗ vào chân, sau đó nói: “Lẽ nào không thể nghỉ một chút, chúng ta giống như
đội cứu hỏa vậy, bây giờ ở đâu cũng có lửa, chúng ta có thể cứu chỗ nào, trực
tiếp tìm đến nguồn lửa nhé! Giết chết tên Vương Bác Du kia thi hết chuyện”.
Vương Lôi quả nhiên đầu óc chập mạch, lại quay về ngôi nhà
âm dương đứt đoạn của mình, anh thực sự không thể chấp nhận sự thực bố mình là
kẻ khốn nạn, chuyện này khó hơn chuyện bảo anh chấp nhận Ngải Giai là mẹ kế cả
trăm lần. Nhưng tình hình lúc này xem ra rất thật, Hạ Thi Đình cũng sẽ không
lừa mình, nhưng, Vương Lôi lúc này đã sứt đầu mẻ trán vẫn tin chắc, nhất định
là có hiểu lầm trong đó.
Liệu có phải là bố mình không muốn mình và Hạ Thi Đình ở
cùng nhau, cố ý hù dọa Hạ Thi Đình một chút, Vương Lôi không ngừng tìm đủ các
lí do biện minh cho Vương Bác Du, ngay cả tinh huống người già mắc bệnh đãng
trí cùng đã nghĩ đến.
Lúc anh về đến nhà, nhìn thấy quản gia đã đứng trước cửa,
trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ, anh xông vào, nhìn thấy Vương
Bác Du đang ngồi ăn cơm trước bàn ăn.
Một người rất cô đơn ngồi ăn cơm, cái bóng già yếu, nét mặt
hưu quạnh. Vương Bác Du ngẩng đầu nhìn Vương Lôi, cười cười: “Bố đã không đợi
con về ăn cơm nữa rồi, sẽ có một ngày, bố phải quen với việc ăn cơm một mình có
đúng không?”.
Vương Lôi đột nhiên cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, sao có
thể nghi ngờ người yêu thương mình như vậy, luôn tốt với mình như vậy? Chuyện
gì cũng không cần hỏi nữa, hay là vui vẻ cùng bố ăn cơm thôi! Sau khi lớn lên,
mình không còn nghe lời nữa, lúc nào cùng một mình chạy ra ngoài chơi bời, chưa
bao giờ hỏi bố ăn cơm ở đâu, có phải một mình cô độc ngồi trước cửa sổ ngóng
nhìn ra cổng, chờ con trai sẽ đây cổng đi vào không?
Vương Lôi nghĩ đến đây, không ngừng tự trách mình, không nói
gì nữa, chỉ lùa từng miếng cơm thật to vào mồm, trong mồm đầy cơm thì không cần
nói những lời xin lỗi nữa.
Đúng lúc mồm anh đang đầy cơm, bất ngờ nghe thấy Vương Bác
Du nói: “Trong số bao nhiêu đứa trẻ bố nuôi, con là đứa ngoan nhất, khiến bố
thích nhất, nếu bố thực sự đối đầu với Hạ Thi Đình, con đứng về bên nào?”.
Vương Lôi vừa nghe, cơm đã tắc nghẹn ở cổ, cứng như đá, lòng
hoang mang cực độ.
Vương Bác Du nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, lạnh nhạt cười:
“Rất khó trả lời ư! Con hãy ngồi đây mà suy nghĩ, bố ra chào mấy người bạn con
một tiếng”.
Vương Bác Du buông bát đũa, nhẹ nhàng vỗ vai Vương Lôi, rồi
đi ra ngoài.
Vương Lôi lo lắng muốn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện
toàn thân đã tê dại, không thể động đậy, ngay cả việc nuốt cơm xuống bụng cũng
không làm nổi, ánh mắt anh khẩn thiết nhìn theo Vương Bác Du, Vương Bác Du đầu
cũng không ngoảnh lại nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, chỉ là thuốc tạm thời làm
tê liệt thần kinh vận động thôi, sẽ không mất mạng, nhưng con sẽ yên lặng một
chút”.
Hạ Thi Đình đã dẫn theo Hàn Tử Nghi và Đường Tiểu Uyển đuổi
đến trước cửa nhà, cô đẩy cửa, nhìn thấy Vương Bác Du thân thiết vỗ vai Vương
Lôi, còn Vương Lôi lại không hề quay đầu nhìn mình, chỉ bưng bát cơm, quay lưng
lại phía mình mà ăn.
Cô bất ngờ cười sự ngốc nghếch của mình, thì ra Vương Lôi
không phải là tự chui đầu vào rọ, cũng không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng,
chỉ là chạy về ăn cơm cùng gia đình, còn cô lại giống như một ké đần độn, chạy
đứt hơi đến cứu người, có người nào cần mình cứu. Ngải Giai đã sớm nói là nội
gián, Vương Lôi và Vương Bác Du là người một nhà, nhìn người ta bố hiền từ con
hiếu thảo thật cảm động lòng người.