Quả cam luân hồi - Chương 04 - Phần 4

Con ma đó nhìn Hạ Thi Đình rất khinh thường, gần như coi
thường chỉ số thông minh của cô: “Hơn nữa, có bảo bối đó ở đây, có con ma nào
rảnh rang đến tìm cái chết chứ!”.

“Thứ đó có phải là quả cam không?”. Hạ Thi Đình bất ngờ cảm
thấy quả cam mà mọi người phải tìm nhất định sẽ có công năng như vậy.

“Quả cam? Ý của cô là bảo bối đó là quả cam? Cô thần kinh à!
Quả cam tính làm gì, sao cỏ thể sánh với bình luân hồi”. Xem ra con ma già đó
đúng là không có gì không biết, không có gì không thể, mới có thể trốn dưới
đường ống nước trong tòa nhà này đến bây giờ.

“Ông tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Bình luân hồi là cái
gì?”. Hạ Thi Đình bắt đầu hỏi.

“Bây giờ đừng ở đây nói nhiều như vậy, cô có thể giúp tôi ra
ngoài không, tôi chỉ có thể trốn ở chỗ vừa bẩn vừa đáng ghét này mới có thể
tránh xa bình luân hồi, ra khỏi nhà vệ sinh này một bước cũng không được, cô
dẫn tôi đi ra nhé! Hôm nay tôi ở trên cửa sổ nhìn thấy cô cứu hai con ma nữ nhỏ
bị bình luân hồi đánh trọng thương kia, dường như cô thực sự có cách”. Con ma
già muốn Hạ Thi Đình dẫn ông ta đi ra.

Xem ra con ma già rất có bản lĩnh, nhưng hiện ông ta gần như
là bị giam lỏng, chỉ có thể ẩn nấp mà không thể trốn thoát.

Hạ Thi Đình nhìn ông ta, cô biết nếu mình không dẫn ông ta
đi ra thì đừng nghĩ đến chuyện hỏi chuyện bình luân hồi hay chân tướng của quả
cam gì đó. Nhưng nếu mình thực sự có thể đưa ông ta ra ngoài, sao lại không có
khả năng đưa Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai vào, lẽ nào cô có năng lực đấu cùng
bình luân hồi, con ma già kia cũng là có bệnh vái tứ phương thôi.

“Nhưng tôi đưa ông đi ra như thế nào?”. Hạ Thi Đình ném câu
hỏi khó này trả con ma già.

Con ma già cũng không khách khí nói: “Tôi biết cô không có
cách, nhưng tôi có cách, cô đã là người của Đường môn, chắc hẳn y thuật ma rất
cao minh, lúc tôi đi ra nhất định sẽ bị thương. Cô đợi ở cửa tiếp ứng cho tôi,
tôi tranh thủ mạng già đi ra, cô lập tức tiến hành cứu chữa cho tôi, gom bắt ba
hồn bảy vía đã bị bình luân hồi đánh tan của tôi lại, thì tôi sẽ không sao”.

Hạ Thi Đình vừa nghe đã phản đối: “Như vậy rất nguy hiểm!
Nếu nhữ không bắt được hoặc tiến hành quá muộn, có khả năng ông sẽ chết thật,
cả ma cũng không làm nổi nữa”.

Con ma già kích động bò nửa người ra khỏi bồn cầu, phẫn nộ
nói: “Lẽ nào cô muốn tôi vĩnh viễn ở trong cống ngầm này! Cứ coi như nguy hiểm,
tôi cũng phải thử xem sao, cùng lắm thì không làm ma, cũng dễ chịu hơn làm ma
trong bồn cầu, thật không có tiền đồ, nghĩ lại năm đó tôi dù sao cũng là một
nhân vật tầm cỡ dưới âm gian!”.

Hạ Thi Đình đã có sẵn chủ ý trong lòng, cô gật gật đầu:
“Thôi được! Ông đã kiên quyết như vậy, thì tôi dẫn ông ra, nhớ là đợi sau khi
mọi người về hết, ông xông ra cửa sau, tôi ở đó tiếp ứng cho ông. Tôi chỉ có
thể đợi ông một tiếng, ông không ra tôi sẽ đi về”.

Con ma già cười, ông ta hình như muốn tâng bốc vị tiểu hậu
bối này. Người nhà Đường môn nổi tiếng có tấm lòng lương thiện, mặc dù sau khi
mình ra khỏi đây thì sẽ giết chết kẻ đã biết chuyện xấu hổ này của mình, nếu
không một đời anh minh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Mà nói thế nào mình cũng là ác
quỷ, năm đó bao nhiêu môn phái đạo thuật đến truy sát mình, đều không giết được
mình, nếu biết mình đã chui xuống cống thoát nước, cũng sẽ khiến bọn con cháu
của những lão già kia cười sặc sụa. Nhưng vào lúc Hạ Thi Đình đồng ý, ông ta
vẫn cảm thấy tấm lòng người tốt thật ấm áp.

Hạ Thi Đình vừa đi ra ngoài vừa cười khẩy trong lòng. Hừ!
Lão già này sát khí đầy người, còn cho rằng mình là kẻ đui mù không nhìn ra
sao?

Một người một ma đều mang ý định xấu như vậy đợi trời tối.

Những người trong tòa nhà này hình như đều không có thói
quen làm thêm giờ, vừa đến giờ là chuồn ra khỏi cửa, công việc nhẹ nhàng như
thế mà còn phải tăng ca thì rõ ràng là người không có năng lực. Hạ Thi Đình cầm
lấy túi xách lủi ra cửa sau, nhìn con đường dài hun hút ở cửa sau, đợi lão quỷ
xông ra.

Đã sắp hết thời gian, quả nhiên nhìn thấy thảm kịch xảy ra,
bóng lão quỷ xuất hiện trên con đường dài hun hút, bay rất nhanh, nhưng vẫn
không kịp, sự truy sát của bóng kiếm kim quang vạn đạo kia xuyên từ sau lưng
qua lòng ngực, đâm thủng bụng, con ma già gần như đã tan thành trăm mảnh. Hạ
Thi Đình che mồm, than thở nói: “Đây quả là pha kĩ xảo trong điện ảnh Hollywood, thật hoành
tráng!”. Cô bắt đầu nảy sinh cảm hứng sâu sắc đối với bình luân hồi bảo bối
trấn tà kia, bắt đầu tính toán cái bình quý đó có thể đáng giá bao nhiêu tiền!

Lão quỷ xứng đáng là con ma lừng danh một thời, trong tình
trạng vạn kiếm xuyên tim vẫn có thể gắng gượng đưa cả ba hồn bảy vía ra ngoài
cửa sau. Hạ Thi Đình đã đợi sẵn ở đó, tay trái vẽ bùa, tay phải cầm cái tất vừa
cởi ra từ chân bắt đầu chụp bắt những hồn phách chạy tứ tán kia. Bóng của lão
quỷ cũng đã bổ nhào ra cửa, chỉ có một lớp bóng mờ nhạt, nếu không kịp thời
tiến hành cứu chữa thì sẽ tan biến mất.

Cô vội vàng dùng y bùa Đường môn cho cả ba hồn bảy vía bắt
được kia, từng cái từng cái chuyền vào trong cơ thể ông ta, mỗi một quả cầu
sáng đi vào, bóng người mờ nhạt kia lại tăng thêm một phần sắc khí, dung mạo
cũng rõ dần ra, vừa vẽ bùa vừa chuyền vào, chỉ thấy nụ cười trên mặt lão quỷ
cũng bắt đầu rõ hơn. Ông ta tuyệt đối là con ma đầu tiên từ cổ chí kim cuối
cùng có thể thoát khỏi sự khống chế của bình luân hồi. Cô ngốc này không biết
mình đang tạo nên kì tích gì, nếu cô biết được độ khó của việc cứu thoát một
hồn ma khỏi bình luân hồi, có thể sẽ đắc ý mà chết.

Có điều, ông ta cũng nhìn thấy trên khuôn mặt cô gái xuất
hiện một nụ cười nham hiểm không thể đoán được, nụ cười kia hình như còn gian
hơn cả nụ cười của ông ta, giống như nhìn thấy một con thú săn rất tốt rơi vào
tay mình.

Quả nhiên chỉ thấy Hạ Thi Đình nhấc cái tất lên, lắc qua lắc
lại trước mặt ông ta, bên trong vẫn còn một quả cầu sáng tỏa ra màu xanh nhạt,
rồi nói: “Còn một cái hồn cuối cùng nữa, bỏ vào rồi, ông sẽ tự do”.

“Cô mau bỏ vào đi!”. Lão quỷ vẫn không động đậy được, thiếu
một cái hồn, ông ta cũng không chống chọi được bao lâu, nếu cô ta không cho
mình, mình sẽ nhanh chóng tan biến mất.

“Ôi chao, lão quỷ, ông cho rằng bây giờ vẫn là thời cổ đại,
mấy môn phái chính nghĩa đều quá ngu xuẩn, luôn làm một số việc giúp đỡ kẻ
địch, sau đó bản thân lại chịu chết oan chết uổng sao”. Hạ Thi Đình chỉ vào ánh
đèn bên ngoài: “Hãy mở to mắt mà nhìn, đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi. Cứ coi
như tôi là bác sĩ của ma đi, cũng phải tự biết bảo vệ mình, lúc tôi thu thập
hồn vía của ông, đã cảm nhận được luồng sát khí, ông muốn giết tôi có phải
không?”.

Lão quỷ rủa thầm trong lòng, lại không dám đắc tội với Hạ
Thi Đình, đây đúng là nhân sĩ chính nghĩa độc ác nhất, vô liêm sỉ nhất mà mình
gặp phải từ lúc làm ma đến giờ. Ông ta cười theo nói: “Cô nói bậy gì vậy, tôi
không thể giết cô! Cô là ân nhân cứu mạng của tôi mà!”.

Hạ Thi Đình không vì thế mà xúc động: “Với trí thông minh và
trình độ học vấn của ông, nhất định sẽ không biết thế giới này có một tác phẩm
tên là Lão nông và con rắn, lúc tôi còn đi mẫu giáo tác phẩm đó đã cho tôi biết
người làm ân nhân cứu con rắn đã phải đền bằng tính mạng của chính mình”.

“Tôi thực sự sẽ không giết cô, nếu tôi giết cô, tôi sẽ rơi
xuống quỷ đạo, vĩnh viễn không được trở mình”. Lão quỷ bắt đầu thấy lo lắng,
nếu lúc này cô ta không cứu mình, vậy thì mình thực sự sắp tan thành mây khói
rồi.

“Xí, ông cho rằng tôi sẽ tin ông chắc, thề bồi có tác dụng
gì, nếu thề mà thành thực, tất cả đàn ông phụ tình trên thế giới này đã chết
gần hết rồi. Hơn nữa, tôi đã thả ấu trùng rầy vào trong hồn của ông, nếu ông
dám giết tôi, ấu trùng của trong hồn sẽ tiêu diệt ông. Bây giờ tôi phải hỏi ông
mấy câu, ông thành thật trả lời thì không có chuyện gì nữa”. Hạ Thi Đình vừa
cười vừa nói, trông rất ngây thơ, khiến lão quỷ lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Hạ Thi Đình bắt đầu đặt câu hỏi: “Câu hỏi thứ nhất, rốt cuộc
bình luân hồi là cái gì?”.

“Một vật bảo bối trong truyền thuyết, nói là từ thế giới
thần linh lưu truyền đến nhân gian, phàm là linh hồn đựng trong bình luân hồi
đều có khả năng thoát khỏi nỗi khổ luân hồi, mà còn có thể phục hồi sự sống bất
cứ lúc nào. Đương nhiên, ở thời đó của chúng tôi, truyền thuyết giống như vậy
rất nhiều, về cơ bản đều không có gì đáng tin”. Lão quỷ cười méo mó nói.

“Chao ôi, thì ra những người cổ đại các ông cũng thích buôn
chuyện như thế, tin tức vỉa hè ở thời của chúng tôi cũng là điều không thể tin
hoàn toàn”. Hạ Thi Đình tiếp lời, cô nhận ra sự thất lễ của mình, lấy giọng hỏi
tiếp: “Vậy quả cam là gì?”.

“Quả cam? Tôi thực sự không biết cái gì là quả cam, hình như
người có cái bình luân hồi này cũng đang tìm quả cam, lúc tôi nấp trong tòa nhà
này cũng nghe được một số tin đồn, nhưng thực sự không biết là đồ vật như thế
nào”. Lão quỷ rất áy náy nói. Xem ra ông ta thực sự không biết cái gì gọi là
quả cam, đầu mối đến đây lại bị đứt đoạn.

Hạ Thi Đình nhìn lão quỷ đã sắp trong suốt, nếu vẫn không
trả ông ta hồn vía thì ông ta sẽ thực sự tan thành mây khói. Cô huơ huơ tay,
đưa cái hồn cuối cùng vào cơ thể ông ta, một lát sau, lão quỷ từ từ bay lên,
ông ta đã không dám ra tay với cô, ông ta chọn cách thông minh nhất, đánh không
nổi tốt nhất là chạy!

Vì thế ông ta định quay người bỏ đi, đi đến bất cứ chỗ nào
ẩn nấp tu luyện vài năm, dù gì cũng không muốn làm điều ác nữa, nhân sĩ chính
nghĩa đều đã trở nên khốn nạn hơn cả mình, xem ra làm kẻ khốn nạn cũng đã mất ý
nghĩa.

Chỉ nghe thấy sau lưng vang đến một câu hỏi: “Ông biết bình
luân hồi ở đâu không?”.

Lão quỷ quay đầu nói: “Đương nhiên là ở chỗ cao nhất trong
tòa nhà này, bình luân hồi phải hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt”.

Hạ Thi Đình ngẩng đầu nhìn chỗ cao nhất của tòa nhà, tòa nhà
đúng là cao một cách kì lạ. Cô lại hít một hơi dài. Trời ơi! Lẽ nào muốn mình
trèo lên cột thu hồi hay sao?

Cúi đầu xuống, lão quỷ đã chạy mất dạng từ lúc nào. Hạ Thi
Đình cười, xem ra ông ta sẽ không dám làm chuyện ác nữa, vừa quay đầu lại đã
gặp Đường Tiểu Uyển lạnh lùng nhìn cô.

“Tiểu Uyển, chị sao rồi, sao chỉ có một mình chị, Ngải Giai
đâu?”. Hạ Thi Đình không nghĩ Đường Tiểu Uyển có thể tốt như vậy, lại đến đón
mình về nhà.

“Cô muốn đi lấy bình luân hồi?”.

Xem ra Đường Tiểu Uyển đã nghe hết cuộc nói chuyện, không
biết đã dán sau lưng Hạ Thi Đình từ bao giờ.

“Chị đừng nghe lén chuyện riêng tư của người ta như vậy được
không? Đương nhiên phải lấy xuống nhìn cho rõ, chị có biết thứ đó lợi hại như
thế nào không, nó đi tới đâu, đúng là trăm trận trăm thắng.

Thái độ của Đường Tiểu Uyển thực sự lạnh như băng, rồi cô
đột nhiên lên tiếng: “Tuyệt đối không được, ngày mai cô tìm công việc khác đi,
đừng nghĩ đến chuyện này nữa”.

Hạ Thi Đình bất ngờ cảm thấy Đường Tiểu Uyển biết gì đó, lẽ
nào cả Đường Tiểu Uyển cũng có bí mật mà mình không biết: “Rốt cuộc chị đã biết
chuyện gì, lại nhớ ra cái gì rồi, chị đừng giống Ngải Giai, cứ lúc quan trọng
lại không linh có được không?”.

“Lần này không phải là nhớ cái gì, không nhớ cái gì nữa.
Bình luân hồi chẳng qua chỉ là một cái tên dễ nghe, tên gọi thực sự của nó gọi
là bình ma, bảo bối trấn tà gì đó, chẳng qua là vì bản thân nó quá tà ác nên
không có con ma nào dám đến gần mà thôi”. Trong lời nói của Đường Tiểu Uyển
chứa đựng nỗi sợ thực sự.

“Chị rốt cuộc còn biết chuyện gì?”. Hạ Thi Đình truy vấn
tiếp, nào ngờ Đường Tiểu Uyển lại thét lên một tiếng, nhanh chóng lùi ra, rất
nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đây có lẽ là ngày buồn nhất cua Hạ Thi Đình, Ngải Giai và
Đường Tiểu Uyển đều không biết đã chạy đi đâu, Vương Lôi lái xe đến đón cô về
nhà. Cô bỗng cảm thấy mình giống như con côn trùng nhỏ rơi vào lưới nhện, càng
giãy giụa càng bị trói chặt, cũng không biết sắp tới mình còn phải đối mặt với
nguy hiểm gì nữa.

Cô nhìn Vương Lôi đang tập trung lái xe bất ngờ hỏi một câu:
“Vương Lôi, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào? Em thực ra cũng chẳng có chỗ nào
xuất sắc cả”.

“Cái này à, anh cũng chưa từng nghĩ, nếu anh trả lời được
rốt cuộc thích em ở điểm nào, sau này cũng có thể tìm ra vì sao sẽ không thích
em, tóm lại là cảm thấy ở cùng em rất thoải mái, rất thích em. Sao vậy, hôm nay
em là lạ”. Vương Lôi ngạc nhiên hỏi.

“Liệu anh có thể vì một số lí do nào đó mà lừa em không? Hạ
Thi Đình nghiêm túc hỏi: “Hoặc những lí do đó không phải là chủ ý ban đầu của
anh, nhưng anh vẫn lừa em”.

Vương Lôi vừa cười vừa đáp: “Anh mãi mãi sẽ không lừa em,
nếu anh lừa em, thì em đâm chết anh là được rồi”. Trong lòng anh lúc này rất
đắc ý, Hạ Thi Đình nhất định là đã yêu mình tha thiết, mới có thể hỏi những câu
ngu ngốc mà các cô gái khi yêu đều thích hỏi.

Về đến nhà, Hàn Tử Nghi chạy ra trước tiên, không nhìn thấy
Ngải Giai đâu liền ngạc nhiên hỏi: “Giai Giai chẳng phải đi làm cùng cô sao,
tại sao cô về, cô ấy chưa về?”.

“Cái gì, Tiểu Uyển và Ngải Giai đều chưa về hả?”. Lúc này Hạ
Thi Đình mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Vương Lôi liền an ủi: “Không sao, bọn họ không phải là các
cô gái bình thường, không thể xảy ra chuyện, nếu đàn ông gặp họ có khi mới xảy
ra chuyện ấy chứ”.

Hàn Tử Nghi tức giận nhảy dựng lên: “Sao anh có thể nói Ngải
Giai như vậy? Mặc dù cô ấy là ma nữ, nhưng cũng là một ma nữ tâm hồn yếu đuối,
những lúc cô ấy không ra oai cũng rất dịu dàng, không có khả năng sát thương
gì, không được, chúng ta phải đi tìm cô ấy”.

Hạ Thi Đình lại đi vào trong nói: “Đừng làm ồn nữa, anh
tưởng là tìm người chắc! Rộng thế này, anh định đi chỗ nào tìm hai con ma hả!
Sẽ về thôi, Tiểu Uyển và Ngải Giai không thể đi xa đâu, chắc là có tâm sự
thôi!”.

Lúc này Hạ Thi Đình cố suy nghĩ, vì sao Ngải Giai và Đường
Tiểu Uyển vừa gặp phải bình luân hồi đã phản ứng không bình thường, xem ra bọn
họ đều biết chân tướng của bình luân hồi, mà còn biết rất nhiều chuyện mà mình
không biết, nhưng lại không nói với mình, thật không đáng làm bạn bè. Cô tức
giận nghĩ, sao có thể như vậy, là Đường Tiểu Uyển lôi mình xuống nước, ép mình
học đạo thuật, còn làm cho mình trở thành danh y của thế giới ma. Vì nguyên
nhân cái chết của Ngải Giai, cô mới phải chịu họa hại thân này, bây giờ thì hay
rồi, họ có chuyện gì đều giấu mình, không coi Hạ Thi Đình này là bạn, hừ, Hạ
Thi Đình thực sự đã tức giận. Con gái, lúc tình bạn tốt thì có thể mặc chung
một cái váy, lúc không tốt thì rất dễ đổ vỡ.

Hạ Thi Đình đứng trước giường đợi Ngải Giai và Đường Tiểu
Uyển cả đêm, trong đêm dài thanh vắng, cô cứ lẩm bẩm một mình: “Nếu bây giờ hai
kẻ này trở về, mình sẽ tha thứ cho họ, dù họ có làm sai chuyện gì, mình cũng sẽ
tha thứ cho họ, cứ coi như họ lừa mình, lợi dụng mình, bắt nạt mình, mình cũng
sẽ coi họ là những người bạn tốt nhất”.

Trăng đêm đó giống như giọt nước mắt cô đơn lơ lửng trên bầu
trời, nỗi đau bị bạn tốt làm tổn thương sâu sắc không nhẹ hơn bị thất tình. Con
ma nhỏ có lỗ đạn kia cũng nhận ra sự thẫn thờ của Hạ Thi Đình, không biết an ủi
như thế nào, chỉ khẽ bay loanh quanh ở cửa sổ.

Hạ Thi Đình nhìn ánh mắt quan tâm của ma nữ nhỏ, bất ngờ
nói: “Cháu có cho là cô rất ngốc không? Bọn họ chỉ là hai con ma, cô lại coi họ
là bạn bè tốt nhất”.

Ma nữ nhỏ gật gật đầu, Hạ Thi Đình tiếp tục nói: “Tuy họ là
ma, cô là người, nhưng cô luôn cảm thấy cô và họ sống cùng nhau rất vui vẻ, bọn
họ là những con ma tốt biết bao, chưa bao giờ hại người, đã cùng cô trải qua
bao nhiêu gian khổ, lúc nguy hiểm không bỏ mặc cô, cháu phải biết loài người
bây giờ đều không làm được điều này. Đường Tiểu Uyển tuy hơi ngốc, nhưng cô ấy
luôn nghĩ cho người khác, Ngải Giai rất đỏm dáng, nhưng cô biết lòng dạ cô ấy
rất tốt”.

Hạ Thi Đình đứng dậy, bước đến dưới ánh trăng nói: “Người và
ma không cùng đường, cô cũng biết đạo lí này, nhưng, tình bạn có thể vượt qua
tất cả có đúng không, gặp những chuyện nguy hiểm này, nhất định là vì bát tự
của cô quá xấu, chuyện xui xẻo số mệnh đã định, không có họ, cũng sẽ xảy ra như
vậy, có đúng không?”.

Cô giống như dối người dối mình tự nói chuyện một mình: “Mỗi
người đều có tâm sự riêng, mỗi con ma đều có quá khứ của mình, có lẽ những
chuyện trước đây người ta không muốn nói ra, cô cũng không cần hỏi, nhưng Ngải
Giai và Đường Tiểu Uyển nhất định sẽ không lừa cô”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3