Quả cam luân hồi - Chương 04 - Phần 2

Ngải Giai lại không vui: “Ý của chị là, chị là người có sắc
đẹp mê hồn?”.

“Đúng vậy, lúc còn sống tôi có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng
thành, được người ta gọi là một đóa hoa đạo cô.

Mặt Ngải Giai tối sầm lại: “Ý của chị là, tôi không đẹp bằng
chị?”.

“Đương nhiên rồi”. Một câu nói sơ ý của Đường Tiểu Uyển lại
khiến cho lòng đố kị hừng hực cua Ngải Giai thích hư vinh bùng lên thành ngọn
lửa. Hai con ma nữ lại bắt đầu lao vào đánh nhau, xoắn chặt lấy nhau. Lúc Hạ
Thi Đình ngẩng đầu lên thì họ đã đánh nhau rất hăng, đành nói với Vương Lôi:
“Anh lấy trán chiếu một cái, bọn họ thật phiền phức”.

Ánh vàng trên cái trán như mặt trời nhỏ của Vương Lôi đánh
hai ma nữ vì hư danh vạn người mê này mà đánh nhau bắn vào góc tường. Hàn Tử
Nghi vừa nhìn thấy cảnh này, biết là chuyện tìm quá cam lại bị phá hỏng, lẩm
bẩm trong mồm: “Chuyện cần các cô nhớ, các cô nhớ không ra, còn chuyện không
cần nhớ thì các cô nhớ rất rõ. Làm thế nào để có quả cam?”.

Nghe thấy câu nói này, Chu Bảo Bảo đầu đẫm mồ hôi dừng lại,
trong lòng buồn đau, không biết làm thế nào mới phải, tìm không thấy quả cam
thì không cứu nổi bọn trẻ bảo bối của mình. Nước mắt Chu Bảo Bảo lại bất ngờ
tuôn trào, cô ôm mặt khóc nức nở, cả đám Hạ Thi Đình không biết an ủi cô thế
nào, chỉ biết vây quanh cô, đưa mắt nhìn nhau.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, là
của Chu Bảo Bảo, cô cầm điện thoại lên nghe, hét lên: “Ông xã, ông xã, anh ở
đâu? Mau đến cứu con chúng ta”.

Chỉ thấy mặt Chu Bảo Bảo đang méo mó đã từ từ binh tĩnh lại,
xúc động nói: “Anh đã cứu được các con rồi, anh có sao không, có bị thương
không? Cục cưng ở đâu?”. Một sự quan tâm thái quá với những lời lẽ mùi mẩn như
cải lương.

Trong điện thoại đột nhiên vọng lại tiếng trẻ con lanh lảnh:
“Mẹ, chúng con và bố đang ăn cơm, mẹ cũng đến đi! Bố mang về cho chúng con rất
nhiều quà”.

Chu Bảo Bảo lập tức thể hiện tình mẫu tử với muôn vàn yêu
thương: “Cục cưng, đều là mẹ không tốt, không chịu khó luyện công, không cứu
được các con, khiến các con phải chịu khổ. Đúng vậy, may mà các con có người bố
vĩ đại nhất trần gian, mẹ về nhà ngay đây”.

Tất cả mọi người nghe vậy sởn hết da gà, thực sự quá buồn
nôn, thì ra cả nhà Chu Bảo Bảo đều như vậy.

Chu Bảo Bảo vừa nghe ông xã nói đã cứu được các con, chẳng
mảy may quan tâm đến chuyện quả cam kia nữa, ba chân bốn cẳng chạy về nhà, mấy
người Hạ Thi Đình cũng đi theo. Còn mấy người áo đen đang vơ vét châu báu rất
thoải mái kia, nhìn nhóm người này lại vội vã lao đi, liền nói với tên cầm đầu:
“Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!”.

“Trộm thêm một chút, mặc dù nói từ góc độ đạo đức, chúng ta
không nên quá tham lam, nhưng leo cầu thang bộ lâu như thế, quả thực vẫn không
đáng, thêm một chút nữa!”. Tên đầu sỏ vẫy vẫy tay, lại tiếp tục lấy.

Lúc Vương Lôi đi ra khỏi phòng triển lãm, Đội trưởng cẩn
trọng hỏi: “Thiếu gia, nhóm người áo đen bên trong kia có phải là bạn cậu?”.

“Không phải”. Vương Lôi không quay đầu lại trả lời.

Được, nhìn cửa thang máy của nhóm người Vương Lôi từ từ đóng
lại, nụ cười nịnh bợ của Đội trưởng đội bảo vệ kia từ từ biến thành nụ cười độc
ác. Người Đội trưởng chậm rãi quay đầu, đưa mắt ra hiệu với một đội bảo vệ đang
chờ sẵn trong chỗ tối, nghiến răng nghiến lợi nói với mấy người áo đen như đang
tham gia buổi tiệc đứng vẫn đang tới tấp lấy đồ: “Coi tao là không khí hả? Coi
tao là không khí bọn tao sẽ cho lũ bay biết thế nào là thiếu ôxy?”.

Mấy tháng sau, trong một phòng giam nào đó, có mấy thằng cha
xúm lại, đang to nhỏ chuyện gì đó.

Một người đẩy một người khác: “Tránh ra! Đừng chiếm chỗ cửa
sổ này, tao sẽ chết ngạt mất”.

“Đúng, đại ca, có điều, bây giờ em cũng chưa hiểu rõ, vì sao
nhóm người kia thì được trộm đồ, chúng ta lại không được, lẽ nào là vì chúng ta
quá đẹp trai, ăn mặc quá phong độ?”. Chính là mấy tay sát thủ áo đen trộm đồ đã
bị tống vào tù tranh luận.

“Chao ôi, đúng là ông trời không công bằng, được rồi, chúng
ta không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, gã đội trưởng đội bảo vệ kia thật đáng sợ,
nghĩ lại tao vẫn còn mơ thấy ác mộng”. Tên đại ca than thở, lúc bọn họ thoát
chết khỏi tay nhóm bảo vệ kia đã nhìn thấy cảnh sát. Đúng là nhân dân vùng bị
nạn mong chờ gặp mặt trời hồng, họ ôm lấy cảnh sát khóc lóc thảm thiết, cam tâm
tình nguyện cho tay vào còng.

Một thuộc hạ cầm đầu bàn chải răng chậm rãi đào đất ở góc
tường nói: “Đại ca, chúng ta đào như vậy thực sự có thể thoát ra ngoài, vậy
cũng quá tài rồi nha! Anh có xem bộ phim Vượt ngục của Mĩ không, những người
anh em đó muốn chạy ra ngoài, phải hao tốn rất nhiều công sức”.

“Đó là vì người Mĩ không có trí tuệ như người Trung Quốc
chúng ta”. Tên đầu sỏ cố làm ra vẻ thần bí nói.

“Trí tuệ gì?”. Mọi người đều quây lại.

“Cuộc chiến địa đạo đó thôi! Lúc chúng ta đánh nước Nhật đã
biết dùng cái dĩa rồi, nhà lao kia của Mĩ nếu cho chúng ta đào như vậy, có thể
cũng chui ra được”.

“Ồ”. Mọi người đều đồng thanh tán thưởng: “Cho nên nói người
Mĩ thật ngốc!”.

Vương Lôi chờ mọi người chạy thẳng về nhà mình. Cả xe đều
đang nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, Chu Bảo Bảo nhìn thấy ông xã mình xách
túi dẫn theo bọn trẻ, đứng ở cửa đợi cô về, trông bộ dạng cả nhà bơ phờ như đi
chạy nạn.

Cứ tưởng Chu Bảo Bảo xinh đẹp như vậy nhất định có một ông
xã đẹp trai, nhưng, ông xã của cô ấy lại vừa béo vừa lùn vừa hói đầu, nhìn từ
xa trông giống như quả bí đao ngoại cỡ đang chuẩn bị tham gia triển lãm rau củ
quả siêu to. Long Long và Phụng Phụng vẫn nghịch ngợm như vậy, nhìn không có vẻ
gì là đã phải chịu khổ, còn quả bí đao ngoại cỡ kia có khả năng cướp lại bọn
trẻ, có thể thấy công lực cao siêu như thế nào.

Nhưng người ta vừa nhìn thấy bà xã liền lập tức xách túi
chuẩn bị đưa cả nhà đi, lúc lên xe còn khuyên nhủ đám Hạ Thi Đình: “Theo tôi
mọi người tốt nhất hãy đi đi! Những người bắt ma ở thành phố này đều đã chạy
gần hết rồi, chính vì chuyện quả cam kia, thế lực hắc ám không biết từ đâu đến,
có tiền, lại có khả năng thao túng ma quỷ, chúng ta đấu không nổi đâu. Tất cả
đều đang chia nhau chạy ra nước ngoài, tuy nói trừ yêu diệt ma là trách nhiệm
của thế hệ chúng ta, nhưng cũng là trách nhiệm của tổ tiên, bắt thây ma chỉ là
sở thích nghiệp dư của tôi. Tôi còn có công ty ở nước ngoài, chúng tôi không
cần thiết phải liều mạng. Tới lúc tạm biệt rồi, có duyên sẽ gặp lại”.

Sau đó nhả khói rồi chạy biến luôn, còn lại đám Hạ Thi Đình
ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, rất lâu sau Vương Lôi mới nói:

“Xì, nhân vật cấp đại sư cái gì, thì ra đều sợ chết như
vậy”.

Đường Tiểu Uyển càng giận dữ hơn, cô đã làm rõ thân thế của
mình, tuy vẫn còn một số hồi ức lúc nhỏ chưa khôi phục, nhưng dẫu sao cũng tràn
đầy tinh thần trọng nghĩa của người cổ đại: “Trừ ma là sứ mệnh của chúng ta,
sao đến thế kỷ hai mươi mốt lại trở thành sở thích nghiệp dư, sao mọi người có
thể như vậy!”.

Nhưng oán trách như vậy cũng không đổi lại được tinh thần hi
sinh vì chinh nghĩa của các dũng sĩ, dù sao Chu Bảo Bảo đã dẫn theo đội quân
bắt thây ma nhà họ Mã chạy mất tăm mất tích rồi.

Vương Lôi đành ủ rũ kéo nhóm người này về biệt thự nhỏ trước
rồi tính sau, Đường Tiểu Uyển vừa xem phong thủy vừa ngạc nhiên nói: “Theo lý
mà nói, trong ngoài thành đều bị những ác quỷ này khống chế rồi, tại sao chỗ
đất đại hung này lại không có một con ma, đây đáng lẽ là chỗ ma thích ở nhất”.

“Nhà cô mới là chỗ ma thích ở nhất”. Vương Lôi không vui
nói, mời những người bạn thế này về nhà, bất cứ ai cũng đều không vui.

Sau khi bước vào khoảnh sân nhỏ, chỉ thấy quản gia đã đứng ở
ngoài cửa, chuẩn bị chào hỏi, bỗng từ trong phòng vọng ra một tràng cười sảng
khoái: “Lôi Nhi, con đã về, mau mời những người bạn của con vào, đồ ăn đã chuẩn
bị sẵn rồi”.

Ngải Giai vừa nghe thấy giọng nói đó, xúc động đến mức toàn
thân run lên bần bật, chính là Vương Bác Du, bố của Vương Lôi, người tình trong
mộng của cô.

Vương Lôi bất chấp khó khăn đi vào, anh thực sự không thể lý
giải, vì sao mình vô học dốt nát, chơi bời lêu lổng, gái gú bại hoại gia phong,
không làm một chuyện chính đáng nào, nhưng bố lúc nào cũng tốt như vậy. Bằng
trái tim khoan dung hơn bất cứ người bình thường nào, bố anh luôn tha thứ cho
anh hết lần này đến lần khác, còn chỉ sợ anh sống không tốt, ra sức nhét tiền
cho anh làm xằng làm bậy, đúng là một ví dụ miêu tả chân thực cha hiền quá thì
con sinh hư.

Hạ Thi Đình đã từng gặp Vương Bác Du, lần này nhìn thấy
người đàn ông trung niên này mặc quần áo ở nhà ngồi trước bàn ăn, đợi con trai
về, cô nhận thấy khí chất hoàn toàn không giống lần trước. Lần trước ông thực
sự giống như một vị tướng, bây giờ lại giống như một học giả nho nhã, thì ra
đàn ông có rất nhiều mặt tính cách. Cô lén nhìn Vương Lôi, may mà anh không
biết mình có cảm tình tốt với bố anh, nếu không tám mươi phần trăm sẽ nổi khùng
dở sạch nhà cửa.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí yên lặng, cả đám Vương
Lôi trở thành những đứa con biết nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Chỉ có
Vương Bác Du rất phấn khởi nói lần khai quật mộ nhà Tống này đã thành công.
Hình như lần khai quật thành công này đã giúp ông kiếm được một khoản tiền lớn,
nhưng Vương Lôi không hề có ý quan tâm trong nhà mình rốt cuộc có thêm bao
nhiêu tiền, dù sao tiền nhiều đến một mức độ nào đó thì cũng chỉ là khái niệm
về con số thôi.

Vương Bác Du hiển nhiên biết con trai mình không phải là
người có tố chất làm ăn, vì thế cũng không tỏ thái độ gì. Chỉ có Ngải Giai
trong lòng như lửa đốt, ở bên cạnh mà chỉ có thể nhìn không thể chạm vào. Vương
Lôi định đánh tiếng hỏi có phải bố có người tình không, nhưng lại ngại không
dám hỏi. Đường Tiểu Uyển đành kéo Ngải Giai đang ứa nước mắt sang bên cạnh an
ủi, không khí bữa cơm trở nên như thế khiến Hạ Thi Đình có cảm giác trời như
sấp sụp xuống.

Hạ Thi Đình buông bát, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm
thấy chuyện xảy ra với mình càng ngày càng không hợp với lẽ thường, lại còn
càng ngày càng phức tạp. Ngoài việc đi ngủ một giấc thật ngon, cô không còn lựa
chọn nào khác.

May mà Vương Bác Du không định qua đêm ở đây, ông vào thành
phố, chỉ dặn dò quản gia chăm sóc tốt cho thiếu gia. Trời vừa tối, Hạ Thi Đình
ngã vật lên giường, giở đi lật lại cuốn Đường môn đạo thuật toàn tập để đọc,
nghĩ đến việc còn phải đi giúp những con ma đáng thương trị bệnh, cô thấy đầu
đau không chịu nổi, cô nói với Ngải Giai và Đường Tiểu Uyển đang treo lơ lửng
trên rèm cửa: “Chị nói xem, tôi hành nghề y cứu ma như vậy không có tiền, chẳng
nhẽ dựa vào Vương Lôi sống qua ngày! Tôi vẫn phải tìm một công việc”.

“Trời ạ! Bà cô à, đã là lúc nào rồi còn muốn tìm việc làm,
chúng ta sắp bị thế lực tàn ác diệt tận gốc rễ rồi”. Đường Tiểu Uyển nói một
cách cường điệu hóa.

Hạ Thi Đình suy nghĩ một lát cũng thấy đúng, nhân sĩ chính
nghĩa trong thành phố đều đã chạy gần hết, nói khó nghe một chút chỉ có một
nhành hoa Đường môn phái là mình đây thôi. Nhưng cuộc chiến chính tà thật sự
cũng không biết ngày nào mới xảy ra, trước khi nó xảy ra nếu không có tiền thì
đó là chuyện thực sự không thể chịu được, không thể chỉ ngồi đây đợi khai
chiến!

Ngải Giai hôm nay nhìn dáng vẻ vui vẻ kia của Vương Bác Du,
không một chút đau buồn như những người bị mất người tình, bắt đầu nghi ngờ rốt
cuộc mình có phải là người tình của ông ta, hoặc việc tim mình đập thinh thịch
khi mình nhìn thấy ông ta, liệu có đúng như Hạ Thi Đình nói, ông ta đã nợ mình
không ít tiền.

Hạ Thi Đình đang mơ màng, nghe thấy có người nhẹ nhàng đi đi
lại lại bên cạnh giường, cô bực mình kêu lên: “Đường Tiểu Uyển, Ngải Giai, đã
nửa đêm rồi, đừng làm ồn nữa, tôi còn phải ngủ!”.

Nhưng tiếng bước chân kia lại mãi vẫn không dừng lại, cứ
vang lên ở đầu giường, cuối cùng Hạ Thi Đình không nhịn được nữa mở choàng mắt,
quát cái bóng người ở đầu giường kia: “Các người thật phiền quá!”.

Dưới ánh trăng, cô định thần nhìn kĩ, bóng người kia không
phải là Đường Tiểu Uyển hay Ngải Giai, mà là một bé gái rất nhỏ, đi qua đi lại
nét mặt không có biểu cảm gì, nhìn thấy Hạ Thi Đình đã tỉnh, nó liền thỏ thẻ
nói: “Đây là giường của tôi, cô đã chiếm chỗ của tôi”.

“Ôi chao, không biết làm thế nào mới phải với mấy con ma các
người, lẽ nào cứu các người thực sự không cần thu tiền sao?”. Hạ Thi Đình thở
dài, nhìn lỗ đạn trên trán bé gái kia vẫn đang rỉ máu, cô vẽ một cái bùa trong
không trung, dùng một chiêu trong y thuật cứu ma của Đường môn, vỗ lên trán bé
gái, lỗ đạn kia liền biến mất.

“Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất làm ma mà không giữ gìn hình
tượng của mình, khẽ biến một cái thì có thể trở nên rất xinh đẹp, việc gì phải
đem cái lỗ đạn trên đầu chạy khắp nơi”. Ngải Giai đã bị tiếng ồn làm cho tỉnh
giấc, bay xuống từ trần nhà.

Bé gái kia có khả năng làm ma bao nhiêu năm nay nhưng cũng
chưa từng gặp chuyện kì quặc như vậy, người này không những không sợ ma, mà còn
trị vết thương cho ma, lại có cả một ma nữ bay xuống từ trong góc tường, dẫu
sao thì tâm hồn của bé gái cũng còn non nớt, phải chịu sự oan ức như vậy nó
liền gào khóc.

“Các người bắt tôi đến, lại không thả tôi đi, còn chiếm chỗ
của tôi, bão tôi làm thế nào? Đừng cho rằng các người lớn tuổi mà xem thường
tôi!”. Con ma nữ nhỏ kia bắt đầu nước mắt vòng quanh.

Đường Tiểu Uyển cũng đã dậy, hỏi nó: “Ai bắt cháu đến đây?”.

“Vẫn là mấy người kia, tay cầm súng, đã đánh chết bố mẹ
cháu, bắt cháu đem đến đây, còn có biết bao nhiêu trẻ con đều đã bị chết, viên
đạn xuyên qua đầu thật đau!”. Năng lực diễn đạt của con ma nữ nhỏ chỉ có hạn.

“Hồn ma của những đứa trẻ kia đâu?”. Đường Tiểu Uyển ngạc
nhiên hỏi, với đạo thuật của cô và Hạ Thi Đình bây giờ, không thể không nhìn
thấy bóng ma!

“Đều bắt đi rồi, nếu không phải cháu nấp được, cũng bị bắt
đi rồi”. Ma nữ nhỏ thấy mọi người không hề có ý đánh nó, bắt đầu trấn tĩnh lại.

Đường Tiểu Uyển vỗ vào chân nói: “Tôi đã sớm nói ở đây là
chỗ đất đại hung, âm dương đoạn tuyệt, lại không có lấy một con ma thì rất kì
lạ, thì ra chỗ này đã hung đến mức cả ma cũng sợ. Chúng ta đi hỏi Vương Lôi,
ngôi nhà này rốt cuộc là của ai, nhà anh ta trước đây là chỗ ở của băng nhóm xã
hội đen nào?”.

Ngải Giai cũng đứng bên thêm mắm thêm muối, trút hết sự bất
mãn lên Vương Bác Du: “Đúng vậy, cô nghĩ xem nhà ông ta nếu không có chuyện
quái dị gì, vì sao phải ở chỗ như thế này, vì sao muốn đào mộ công chúa gì đó.
Còn Hạ Thi Đình trông xấu xí biết bao, vì sao Vương Lôi lại sống chết bám lấy
cô, nhất định là có âm mưu”.

Hạ Thi Đình trợn tròn mắt nhìn Ngải Giai: “Tôi trông rất xấu
xí sao? Vương Lôi không thể bị tôi làm cho mê hoặc sao?”.

“Thôi đi cô! Thời nay làm gì có kì tích cô bé Lọ Lem xảy ra,
nhìn thấy Diana(*)tôn kính của nước Anh chưa? Đó chính là phiên bản hiện thực
của cô bé Lọ Lem”.

(*) Diana (1961-1997) là Công nương xứ Wales, khởi đầu không
có tiếng tăm, sau đó đã trở thành một người nổi tiếng nhờ kết hôn với Charles,
Hoàng tử xứ Wales.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3