Quả cam luân hồi - Chương 03 - Phần 4

Vương Lôi lái xe rất nhanh, vì lần trước đã đến chỗ dưỡng
thi một lần, cho nên lần này anh vô cùng ung dung tự tại, nhưng, thật kì lạ
chiếc xe đi giữa ban ngày mà lại có một lớp sương mỏng vây quanh xe, khiến
người ta mơ hồ nhìn không rõ con đường phía trước.

Hạ Thi Đình chỉ chú tâm an ủi Chu Bảo Bảo đang lòng như lửa
đốt, cho đến lúc Đường Tiểu Uyển nói: “Không hay rồi, mê trận, chúng ta đã lạc
vào mê trận”.

Lúc này Hạ Thi Đình mới nhìn bên ngoài xe,quả nhiên, con
đường này đi đã lâu như vậy mà vẫn không có điểm dừng, theo kinh nghiệm lần
trước, đáng lẽ phải nhìn thấy một chỗ rẽ từ lâu rồi.

Vương Lôi lo lắng nhìn về phía trước, đạp phanh chuẩn bị lấy
đà, mê trận hay không mê trận gì đều phá hết, nhưng Đường Tiểu Uyển lại nói:
“Dừng xe lại, đừng đi nữa, nếu không sẽ càng ngày càng đi xa, chúng ta đã lạc
đường rồi”.

“Không thể nhầm được! Rõ ràng đến chỗ dưỡng thi chỉ có một
con đường này”. Hàn Tử Nghi cẩn thận quan sát lại, vẫn khẳng định đây là con
đường lần trước.

Vương Lôi đang định mở cửa xe, bước xuống nhìn kĩ một lượt,
bây giờ anh đã được Hạ Thi Đình dùng bùa hiện thân mở con mắt thần, đã có thể
nhìn thấy Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai, nhưng, vì đạo thuật của Hạ Thi Đình có
hạn, thứ anh nhìn thấy cũng chỉ có hai ma nữ mặc định này, cho nên, lúc anh
chuẩn bị đấy cửa xe, không nhìn thấy cạnh cửa xe có một ma nữ áo đỏ đang đứng
đó.

Hàn Tử Nghi và Hạ Thi Đình tái mặt, vì ma nữ kia xông đến
một cách kì dị rồi cười với những người trong xe, mà động tác của nó giống như
mấy cô gái lễ tân đón khách trước cửa khách sạn năm sao, trong tư thế cúi mình
hoan nghênh, tay chỉ về phía trước, giống như cho mọi người biết, chỗ mọi người
muốn đi là ở phía trước.

Hàn Tử Nghi một tay kéo Vương Lôi mặt đang ngơ ngác lại,
không cho anh đi ra, ai biết bên ngoài còn có cái gì, mà tiếng cười của ma nữ
kia lại vẫn vọng đến. Đường Tiểu Uyển bay đi, chuẩn bị bắt lại hỏi cho rõ, chỉ
thấy ma nữ áo đỏ kia thoắt một cái đã mất tăm mất tích, tiếng cười vẫn lanh
lảnh vang trong không trung.

“Thà nghe ma khóc, chớ nghe ma cười”. Đây là những điều cơ
bản mà người nhập môn học đạo thuật đều biết, Hạ Thi Đình mặt như tro tàn nhìn
phía trước, mê trận này rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ, con đường này cuối cùng
sẽ dẫn đến chỗ nào? Lúc này bàn tay cô bất giác chạm vào túi xách, bên trong
còn có cuốn đạo thuật tự học thành tài Đường môn đạo thuật toàn tập, nhưng cái
kiểu nước đến chân mới nhảy và trước khi vào phòng thi tiếng Anh cấp bốn mới
giật mình ghi từ mới ra này không thể có hiệu quả gì.

Đường Tiểu Uyển không ngừng lượn vòng vòng trong xe, mê trận
này xem ra rất kì lạ, nếu thực sự là do nhóm người ở chỗ dưỡng thi kia bố trí,
thì không có sức sát thương quá lớn, bởi vì chỉ cần đợi qua hai tiếng, tự nhiên
sẽ có lỗ hổng để ra, nhưng nếu không phải là người ở chỗ dưỡng thi bày ra, vậy
ai muốn ngăn họ lại và có ý gì?

Nghĩ đến nụ cười của ma nữ áo đỏ vừa rồi, dường như cô ta
cười rất chân thành, rất khách khí, mà còn cảm động chứa chan tính chuyên
nghiệp, không giống như có ác ý, lẽ nào xe thực sự còn phải đi về phía trước
sao?

Trong xe im phăng phắc, mọi người đều không biết có nên đi
về hướng ma nữ kia chỉ, hay là quay đầu xe lại.

Vương Lôi nổ máy, ra một quyết định mà mọi người đều đồng ý,
xe đương nhiên là quay đầu lại, ai muốn liều mạng với ma đâu! Người ta dù có
chết một trăm lần cũng chỉ có thể được nâng cấp từ ma trẻ lên thành ma già, còn
những người sống ở đây chỉ cần chết một lần thì không còn cơ hội làm người nữa.

Rõ ràng biết phía trước có ma, còn muốn xông lên, kiểu anh
hùng không màng sống chết này chỉ xuất hiện trong phim Hollywood, cuộc sống thực tại, gặp phải
chuyện thế này đương nhiên chuồn là thượng sách.

Vương Lôi mặt đanh lại lái xe, sắc mặt càng ngày càng xám,
cuối cùng vẫn dừng xe lại, bất cứ ai cũng nhận ra anh lại lái trở lại chỗ cũ.

Lạc trong mê trận cũng không phải là chuyện hiếm có gì, chỉ
là bây giờ ai cũng biết tâm trạng Vương Lôi không tốt, người hay là ma quấy
nhiễu Vương Lôi lúc này đều sai lầm, ai bảo anh có mệnh quá tốt, lại còn thiếu
sự sợ hãi mà người nào cũng có.

Sắc mặt anh khó coi là vì rất lâu rồi không có ai dám chơi
anh như vậy, mặc dù ma nữ áo đỏ kia được những người trên xe này miêu tả đáng
sợ biết bao, nhưng cậu ấm Vương Lôi đã bị chọc giận đến mức kích động rồi. Anh
tăng ga rồi xông thẳng về phía trước, cái trán phát sáng lấp lánh trong mắt
Đường Tiểu Uyển, quái dị đến mức cô và Ngải Giai chỉ dám nấp sau lưng Hạ Thi
Đình, dè dặt nói: “Thi Đình à, trông chừng anh ta, hình như anh ta phát điên
rồi, không không, hay là tôi bảo mấy con ma nhỏ lương thiện phía trước cẩn thận
một chút, lúc này ma nào mà gặp anh ta thì đúng là số khổ”.

Chiếc xe lao về phía trước như một thanh kiếm bạc, quả nhiên
phía cuối con đường có một bãi tha ma, Vương Lôi nhảy ra khỏi xe trước tiên,
chống nạnh, nhìn bãi tha ma kết luận: “Lẽ nào lạc vào mê trận đến cuối cùng vẫn
chỉ có một chiêu như vậy sao? Không có một chút mới mẻ nào”.

Vương Lôi không nhìn thấy, còn mấy người trên xe phía sau
đều không dám bước xuống, trong bãi tha ma khắp nơi đều là ma, mặc dù đều là
những người từng nhiều lần gặp ma, nhưng trong một chốc mà nhìn thấy bao nhiêu
ma nằm chi chít trên đất, mà đều là những con ma đáng thương, già yếu bệnh tật,
thiếu đầu thiếu chân, trong lòng đương nhiên cũng có chút gai gai.

Những con ma kia vừa nhìn thấy Vương Lôi xuất hiện, đều bò
ra bên đường tránh vạn đường kim quang trên trán anh, trong chốc lát đúng là
cảnh bi thảm của địa ngục, bị ốm có, bị thương có, kêu trời gọi mẹ có, mất vợ
mất con có, cảnh tượng trong bãi tha ma đúng là bi thảm không thể tả. Vương Lôi
đã trở thành ma vương giết ma, ngay cả Hàn Tử Nghi cũng rơm rớm nước mắt, nhảy
xuống xe kéo Vương Lôi, che cái trán của anh lại, không cho anh tiếp tục hành
hung.

“Ôi, loài người từ trước đều cho rằng chỉ có ma bắt nạt
người, đâu biết ma chúng tôi bị loài người bắt nạt bi thảm thế này. Gặp phải
người bát tự khác lạ, loài ma chúng tôi không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt,
tổn thương biết bao nhiêu trái tim, chịu bao nhiêu uất ức, nhưng lại chưa từng
có ai giúp chúng tôi ghi lại”. Ngải Giai mặt đã đầm đìa nước mắt, xót xa cho thân
phận của loài ma.

Vương Lôi hình như cũng biết mình đã làm một số chuyện không
hay, nén cơn giận lại, trán của anh vừa được che lại, thì liền có ma nữ dám
đứng ra, đại diện được cử ra chính là ma nữ áo đỏ kia. Chỉ thấy cô tiến lên
phía trước thành tâm thành ý nói: “Cầu xin đại sư Đường môn hãy cứu vớt cái
mạng ma của chúng tôi”.

Hạ Thi Đình ngớ ra, bây giờ cô mới hiểu mình đã đến chỗ tập
trung nuôi dưỡng những con ma yếu đuối, quen gọi là chỗ ma nhỏ tránh nạn, qua
sự miêu tả đứt đoạn của ma nữ áo đỏ, cô đã biết những con ma này đều là những
con ma yếu đuối lương thiện bị những con ác quỷ hoành hành trong thành phố gần
đây bắt nạt đuổi đi. Những con ma này tuy lưu lạc trong nhân gian nhưng chưa
từng hại người, cũng không hiện ra dọa người, chỉ tự đi lại trong thế giới của
mình, không chọn cách đầu thai cũng là vì cảm thấy làm người thật vô vị, bây
giờ đã không còn xã hội ma như trước đây nữa, rất nhiều ma coi đầu thai là lối
thoát duy nhất.

Nhưng vì những con ma này rất lương thiện lại yếu đuối,
không làm hại người, cũng không có pháp lực gì, cho nên bị bóp chết bởi một tốp
ác quỷ lớn không biết từ đâu chui ra, mới tránh đi. Những con ma này, con thì
bị thương, con thì bị tàn phế, con thì bị bệnh, đến cả cái mạng ma cũng sắp
không giữ được nữa, may mà có ma nữ áo đỏ này lấy bãi tha ma ven quốc lộ ra thu
nhận và giúp đỡ họ, nếu không tất cả đều bị ác quỷ giết rồi.

Đang nói, lại nghe thấy tiếng khóc của những con ma nhỏ đáng
thương kia, chúng nhao nhao nói ra oan tình của mình, không ngờ thế kỉ hai mưới
mốt vẫn còn có thế giới ma bi thảm như vậy! Vẫn còn lặp lại bi kịch Hoàng Thế
Nhân(*) bức bách Dương Bạch Lao, đừng nói Chu Bảo Bảo, Hạ Thi Đình, ngay cả Hàn
Tử Nghi cũng cầm khăn tay lau nước mắt.

(*) Nhân vật trong phim Bạch Mao nữ, một bộ phim về thời cải
cách ruộng đất của Trung Quốc.

Hạ Thi Đình nghe xong cảm xúc trong lòng sục sôi, lập tức
hỏi: “Tôi có thể giúp mọi người làm gì?”.

“Làm gì?”. Ma nữ áo đỏ kia rất kinh ngạc hỏi ngược lại: “Lẽ
nào cô không biết, trách nhiệm lớn nhất của Đường môn các cô chính là cứu giúp
những con ma tốt lương thiện phải chịu khổ chịu nạn sao? Các cô là danh y của
thế giới ma mà!”.

Hạ Thi Đình và Đường Tiểu Uyển đều giống như bị ma đánh cho
hôn mê, hiểu nhầm à! Đường Tiểu Uyển nhìn thấy Đường môn đạo thuật toàn tập thì
cho rằng Đường môn là phái bắt ma, chẳng trách mấy môn phái bắt ma kia xem
thường mình như vậy, thì ra, Đường môn nói thẳng ra chỉ là nơi hành nghề y của
thế giới ma.

“Nhưng, tôi chưa bao giờ học y thuật mà!”.

“Không thể nào! Cô không phải đã có được quyển sách kia
sao?”. Ma nữ áo đỏ kia càng tỏ ra ngạc nhiên.

Hạ Thi Đình rất kinh ngạc: “Sao cô có thể biết rõ như vậy!”.

“Bên cạnh cô có biết bao nhiêu ma đi qua đi lại, ai có thể
không biết chuyện của cô, vừa nghe thấy chuyện Đường môn lại có hậu duệ, chúng
tôi không biết vui mừng đến mức nào”. Ma nữ áo đỏ kia bây giờ mới hiểu ra,
người mới đến lần này thực sự có thể chẳng biết gì.

Hạ Thi Đình lấy cuốn sách kia ra, rồi nói: “Cô xem, trên này
viết là đạo thuật mà”.

Ma nữ áo đỏ kia vừa nhìn thấy quyển sách kiền vui vẻ nói:
“Ha ha, thế này à, cô cầm ngược quyển sách này lại, xem từ trang cuối cùng trở
về trước!”.

Hạ Thi Đình cầm ngược cuốn sách lại, mở trang cuối cùng ra,
phát hiện những chữ mang một ý nghĩa khác từ từ hiện lên, thì là đúng là Y thư
tế thế cứu ma Đường môn, Hạ Thi Đình bất ngờ trở thành bác sĩ của ma. Đường
Tiểu Uyển nhìn thấy Hạ Thi Đình trợn mắt lừ mình, biết là vì cô vẫn đang giận
chuyện cô đã lừa dối cô ấy nói mình là đạo cô gì đó, cảm thấy đuối lí, chậm rãi
bay ra một bên giả làm y tá nói chuyện với những con ma bị thương.

Hạ Thi Đình muốn dừng lại chăm sóc nhóm ma bị thương này,
nhưng Chu Bảo Bảo lại rất lo lắng, mê trận là bày ra để mời người Đường môn
giúp đỡ. Nhìn cảnh một đống ma già yếu bệnh tật này không thể không động lòng
thông cảm, nhưng trái tim của người mẹ lại chỉ hướng về con mình, huống hồ Long
Long và Phụng Phụng bây giờ vẫn bặt vô âm tín, nếu ở lại đây cứa giúp ma, không
biết phải đợi đến khi nào.

Hạ Thi Đình cũng nhận ra, cô nghĩ thầm, những con ma này
cũng đã bị thương lâu như vậy rồi, một chốc một lát cũng không chết được. Trái
lại việc tìm hai đứa trẻ Long Long và Phụng Phụng này vô cùng quan trọng, vì
hai đứa trẻ này thích nói những lời không kiêng nể kiểu trẻ con, gặp phải người
lớn hiểu chuyện như cô thì có thể vô sự, nếu gặp phải một số người lớn không
hiểu chuyện mà tính khí lại không tốt, có lẽ sẽ bị đánh tàn nhẫn, có khả năng
bị đá văng sang một bên, rất nguy hiểm.

Hạ Thi Đình nói lại tình hình với ma nữ áo đỏ kia, hẹn rằng
sau khi cứu được bọn trẻ sẽ quay lại cứu mọi người, ngay lập tức nhận được ánh
mắt sùng bái của ma nữ áo đỏ, trong mắt của ma nữ này, người tốt bụng đức độ
như vậy đã không còn nhiều nữa.

Lúc ma nữ áo đỏ đem sự tình nói rõ cho những con ma trong
bãi tha ma được biết, tất cả đều tỏ ra ủng hộ, những con ma còn không ngừng
cung cấp thông tin tình báo, mới biết những con ma nhàn rỗi này ngày ngày chỉ
biết ngó ngó nghiêng nghiêng, chưa từng luyện phép thuật bao giờ nên mới bị
người khác bắt nạt, nhưng mạng lưới thông tin của họ lại nhanh nhậy khó tả có
thể sánh với cục tình báo, hay tổ chức chống khủng bố gì đó của Mĩ. Tỉ dụ lần
cuối cùng nhìn thấy Long Long và Phụng Phụng là lúc đi ra từ trong chỗ dưỡng
thi đã bị một nhóm người mặc áo đen bắt đi, không hề bị thương tích gì.

Chu Bảo Bảo vừa nghe thấy con mình không bị thương, lòng nhẹ
nhõm hẳn. Ma nữ áo đỏ phá dỡ mê trận, lúc này mọi người mới phát hiện trời đã
tối, trời tối thế này còn chui vào chỗ dưỡng thi, dường như hơi giống với đi
vào hang hùm miệng cọp, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Chu Bảo Bảo, Vương Lôi
và Hàn Tử Nghi làm thân nam nhi, bất luận thế nào cũng không thể tỏ ra nhát gan
vào lúc này. Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai đều đã là ma, đương nhiên không quá
sợ hãi nơi dưỡng thi, Hạ Thi Đình càng không dễ bỏ cuộc giữa chừng. Chiếc xe
rất nhanh chóng đã đến nơi cần đến, vừa nhìn dãy nhà mái bằng kia, Hạ Thi Đình
lại nhớ đến lần trước suýt nữa thì chết trong đó, liền nấp nấp sau lưng Ngải
Giai.

Ngôi nhà vẫn âm u như thế, Vương Lôi đi đầu tiên, vừa đi vừa
nói: “Đúng là nhìn chỗ này thật vướng mắt, ngày mai sẽ mua lại, một mồi lửa đốt
trụi luôn, để khỏi hại người”.

“Hay lắm, hay lắm! Nếu không ngày mai chúng ta lại đến phóng
hỏa”. Hàn Tử Nghi vội gật đầu, lỗ chân lông của anh đã dựng cả lên.

Chu Bảo Bảo xông lên trước nhất vừa gọi to: “Long Long,
Phụng Phụng”. Vừa tiến vào mở cửa, trên từng dãy từng dãy giường để thi thể kia
lại chẳng còn gì nữa.

Lẽ nào những thi thể này đều đã dưỡng thành thây ma đi khắp
nơi hại người rồi, hay là chỗ này bị lộ cho nên chuyển đi. Nhà xác trống không
khiến người ta càng cảm thấy kì lạ, trong lòng bàn tay Chu Bảo Bảo hiện ra một
thanh kiếm sáng loáng, cẩn thận tiến lên phía trước, không ai dám sơ suất.

Nhưng, quả thực là không tìm thấy thi thể nào, Long Long và
Phụng Phụng càng không có tung tích gì. Đúng lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài
tìm, Đường Tiểu Uyển chỉ ra bãi tập của ngôi nhà, đã thấy từng đội từng đội hồn
ma đứng rất thẳng hàng.

“Bọn chúng muốn làm gì, lẽ nào đang luyện tập?”. Hàn Tử Nghi
dè chừng hỏi.

Hạ Thi Đình quan sát rồi nói: “Có cửa sau hoặc có đường
thoát thân như cửa sổ không, tôi đoán chừng chúng ta không xông ra nổi đâu”.

Ngải Giai bay một vòng rồi quay trở lại lắc đầu, nói: “Thiết
kế của căn nhà này thật không khoa học”.

“Vậy chúng ta còn đang làm gì, mau đóng cửa thôi”. Hạ Thi
Đình vừa nghe lập tức chạy đi đóng cửa, sau đó dùng nước đánh ma vẽ bùa, làm
rất bài bản, khiến Chu Bảo Bảo rất sùng bái.

Chu Bảo Bảo chỉ biết bắt thây ma, bao nhiêu ma như vậy mà
chỉ dựa vào chút đạo thuật nghiệp dư của Hạ Thi Đình và Đường Tiểu Uyển chắc
chắn không đủ. Vương Lôi và Hàn Tử Nghi thì càng không thể hi vọng gì, tất cả
mọi người đều nhìn Ngải Giai. Ngải Giai đã trở thành người bảo vệ, mặt trời
hồng trong lòng nhóm người này, dù sao đến lúc quan trọng Ngải Giai đều có thể
phát huy tiềm năng, dọn sạch những nhân vật nguy hiểm, quả là có tác dụng tốt
hơn mặt trời nhỏ của Vương Lôi. Nhưng, Kim Dung tiên sinh cũng từng viết đến
lúc mạch thần kiếm(*) của Đoàn Dự, cũng chỉ là chuyện lúc linh lúc không, nếu
hoàn toàn dựa vào Ngải Giai chỉ phát huy lúc tâm trạng không tốt, vậy thì, kết
cục của mọi người đương nhiên sẽ rất thảm.

(*) Lục mạch thần kiếm là tên một loại tuyệt kĩ võ công xuất
hiện trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung, được tu luyện dựa trên cách vận hành
khí theo nguyên lí của nhất dương chỉ rồi phát triển thành kiếm khí. Theo truyện
Thiên long bát bộ, nhân vật Đoàn Dự là người duy nhất có thể sử dụng trọn vẹn
cả sáu mạch kiếm khí.

Ngải Giai gần như sắp bị đám ma đông đúc kia làm cho sợ phát
khóc, vừa lùi lại phía sau vừa nói: “Cái gì, muốn tôi xông ra dọn sạch ngần kia
ma sao? Cô nghĩ tôi là ai, Đong Phương Bất Bại(*) sao? Chao ôi, mọi người thật
độc ác, muốn lấy tôi ra làm mồi nhử, sau đó thì bỏ chạy có phải không?”.

(*) Đông Phương Bất Bại là một nhân vật đồng tính do luyện
môn Quỳ Hoa bảo điển trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim
Dung.

Hạ Thi Đình khuyên bảo Ngải Giai hết nước hết cái, chỉ cần
lúc cô rơi vào nguy hiểm thì sẽ phát huy tiềm năng, dọn sạch nhóm ma kia hoàn
toàn không thành vấn đề, gần như chỉ là màn khởi động trước khi thi đấu. Nhưng
Ngải Giai càng trốn kĩ hơn, gần như muốn bay ra khỏi nóc nhà: “Sao có thể, tôi
không có gì có thể phát huy, lần nào mọi người cũng bắt nạt tôi, tôi phải bỏ
đội thôi”.

Đường Tiểu Uyển nhận ra muốn trông chờ vào Ngải Giai lúc quan
trọng thật vô vọng, cho dù thế nào cô ta cũng không tin mình là một ma nữ vô
cùng hung hãn, chỉ nấp sau cái đèn liên mồm nói: “Muốn một ma nữ xinh đẹp như
thế này ra mở màn sát giới, sao có thể tàn nhẫn như vậy, dù sao năm xưa tôi
cũng là người trăm người muốn vạn người mê”.

Những con ma xếp thành hàng ngoài bãi tập kia đang chực xông
vào, nhưng không dám quá hung hăng càn quấy hoàn toàn là nhờ vào sự chống đỡ
hết mình của mặt trời nhỏ trên trán Vương Lôi. Hạ Thi Đình và Đường Tiểu Uyển
đã chuẩn bị liều chết một phen, trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ, lần
này có thể thoát thân, bất luận thế nào đều muốn đuổi kẻ giả mạo vạn người mê,
không giữ nghĩa khí, không theo quy tắc của giang hồ - Ngải Giai kia đi, không
có nghĩa khí thì dù là người hay là ma đều không được người khác hoan ngênh.

Vào lúc cuộc đại chiến sống chết sắp bắt đầu, chỉ thấy một
chiếc xe đi thằng vào, những con ma trên sân tập lập tức dừng hành động, đợi
người trong xe ra lệnh.

Những lời người kia nói rất đơn giản: “Giao quả cam ra, bọn
ta sẽ thả bọn trẻ và các người”.

“Quả cam là cái gì, ở đâu?”. Lần này Hạ Thi Đình đã phẫn nộ,
bất luận quả cam là cái gì, ở đâu, dù thế nào cái thứ mang lại bao nhiêu phiền
phức cho mình này cũng không thể có kết cục tốt.

“Nghe nói quả cam ở trong phòng triển lãm xác chết nữ nhà
Tống, nhưng bọn ta đã đi lật tìm một lần rồi, hoàn toàn không tìm thấy. Ta
nghĩ, các người ở đây có chủ nhân của xác chết nữ, có lẽ sẽ biết để ở chỗ nào?
Các người có mấy tiếng nữa để tìm được nó, nếu không trời sáng ta sẽ giết chết
bọn trẻ”.

Giọng nói của người kia đầy sự uy hiếp hoàn toàn không có
chút sắc thái tình cảm gì. Chu Bảo Bảo rít lên: “Trả con lại cho ta, nếu không
các người sẽ chết rất thảm”.

Nhưng chiếc xe kia đã lao đi, còn đám ma thao trường liền
biến mất, Vương Lôi kéo cửa muốn đuổi theo chiếc xe kia, nhưng không thấy bóng
dáng của nó đâu nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3