Quả cam luân hồi - Chương 01 - Phần 3
Cô liền cầm chiếc gối phi về phía đó, Hàn Tử Nghi ngã bổ
nhào, vừa ôm đầu vừa la toáng lên, Hạ thi Đình xông đến nói với Hàn Tử Nghi:
“Hay thật đấy, đàn ông đàn ang thế này mà lại nhìn trộm, chưa nhìn thấy mĩ nữ
bao giờ sao?”.
“Ha ha, mĩ nữ?”. Hàn Tử Nghi bò dậy, tạo dáng quyến rũ, rồi
nói: “Nửa đêm nửa hôm, cô một mình kêu gào nhảy nhót trong phòng, tôi chỉ định
đến xem xem có phải cô lại lên cơn điên không, có cần tôi gọi 120(*) không? Nào
ngờ cô không chỉ ngờ nghệch mà còn rất hung hãn, xem ra những ngày sắp tới của
tôi không dễ sống chút nào rồi”.
(*)120 số điện thoại gọi cấp cứu ở Trung Quốc.
Hàn Tử Nghi cúi đầu kêu than trở về phòng kho của mình, ở đó
chứa toàn đồ linh tinh của Hạ Thi Đình, nếu muốn dọn dẹp chắc phải mất không ít
công sức.
Hạ Thi Đình rên la phía sau Hàn Tử Nghi: “Trời ạ, trên đời
này làm gì có chuyện tốt nào mà hời như thế không, thuê phòng rẻ, chủ nhà lại tốt
bụng? Đó chỉ là mộng tưởng có trong chủ nghĩa xã hội không tưởng(*), hãy đợi đấy!
Nếu anh không ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng đuổi anh đi luôn”.
(*)Học thuyết do Henri Saint và Charls Fourier xây dựng vào
đầu thế kỉ XIX.
Hay cánh tay thon dài của cô hết vung lên lại vẩy xuống,
trông bộ dạng hung hăng càn quấy như một nữ vương đắc thắng, dũng mãnh như một
vị lãnh đạo phong trào nữ quyền cực đoan. Cô vô cùng phấn khích vì mình có thể
đuổi được một con ma nữ yếu đuối, đầu óc có vấn đề, nhưng sự phấn khích đó chẳng
kéo dài được bao lâu, những ngày sau đó cuộc sống của Hạ Thi Đình không còn dễ
sống nữa.
Trên thế giới này cơ bản có hai loại người, một là bát tự xấu,
hai là bát tự đẹp.
Loại người bát tự quá xấu, dù có oán trời oán đất cũng không
thay đổi nổi số mệnh. Ví dụ như hạ Thi Đình bây giờ vừa mới lên xe bus, bất ngờ
cảm nhận được có một luồng khí lạnh sau lưng đang từ từ áp sát mình.
Hạ Thi Đình nhớ lại Đường Tiểu Uyển từng nói ma vào những
lúc nhàn rỗi thường thích nằm trên lưng người nghỉ ngơi. Cô cố hết sức nhắc nhở
bản thân không nên quá chú ý tới chuyện này. Làm người hà tất nhỏ nhen như vậy,
lòng dạ rộng rãi một chút sẽ tốt hơn, làm ma cũng không dễ dàng gì, chỉ muốn bò
trên vai bạn, nằm trên lưng bạn, cho người ta thỏa mãn cũng là chuyện nên làm.
Hạ Thi Đình đang chen chúc trên chiếc xe bus đông dị thường,
đầu mướt mồ hôi tự an ủi bản thân. Cô như đã được mở mang đầu óc nhờ Đường Tiểu
Uyển nên độ nhạy cảm đối với những thứ thần bí vô cùng mãnh liệt, giống như một
chiếc ra-đa thần kì. Đây cũng là khả năng trời phú, nhưng những người bình thường
nếu có được khả năng trời phú này chưa chắc đã trở thành thiên tài có khả năng
hội họa bẩm sinh giống như Van Gogh, mà nguy cơ có thể về với Tổ tiên bất cứ
lúc nào.
Luồng khí lạnh sau lưng ập đến quá mạnh, khiến làn da mịn
màng trên lưng Hạ Thi Đình đông cứng. Điều đáng sợ nhất là, không giống như của
Dường Tiểu Uyển, tuy lạnh những không làm tổn thương cô luồng khí lạnh này
không chỉ lạnh mà còn giống như muốn cứa đứt da đứt thịt cô, đúng lúc luồng khí
lạnh từ từ vây lấy cô, giác quan thứ sáu cho cô biết: “Tốt nhất nên ngồi xuống”.
Ngồi xuống là không thể, những người đã từng chen lên xe bus
đi làm lúc bảy, tám giờ đều rõ, đừng nói ngồi xuống, cho dù muốn xoay người một
cái cũng rất có khả năng biến thành hành vi quấy rối tình dục đối với một chàng
trai đẹp mã nào đó. Trong trường hợp trên xe bus người trước kề sát người sau
thế này, ngồi xuống là một chuyện vô cùng khó khăn, người khác sẽ cho bạn là một
cô gái háo sắc biến thái siêu đẳng.
Khi khoảng cách tới ngã tư dần được thu hẹp lại, cảm giác muốn
ngồi xổm kia càng lúc càng mãnh liệt, khí lạnh trên lưng càng lúc càng nặng. Hạ
Thi Đình nghĩ đến lời cảnh báo của Đường Tiểu Uyển, cảm giác bất an trong lòng
trỗi dậy, cô bất ngờ ném chiếc túi xách xuống đất, giả vờ không cẩn thận trượt
ngã, sau đó lấy hết sức khom lưng ngồi xuống nhặt.
Cuối cùng cô đã ngồi xuống thành công, cảm giác thực sự quá
tốt, nhưng, những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, trước mặt có
một người đàn ông trông rất khó coi đang giữ chặt cái túi của mình.
Nhìn xem, ngồi xuống cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, cho nên
mới nói, có lúc giác quan thứ sáu hoàn toàn không đáng tin. Cô đang chuản bị đứng
dậy thì nhận thấy chiếc xe bị rung lên một cái rất mạnh, tiếng phanh gấp xe rít
lên, cô lao người về phía trước, ngã xuống nền xe.
Tài xế này có phải là thực tập sinh không vậy, không hiểu có
biết lái xe không, làm gì có tài xế lái xe bus nào như vậy? Cô tức giận muốn đứng
dậy tiến lên phía trước tranh luận với người lái xe, nhưng chợt nhận thấy thứ
gì đó ươn ướt, âm ấm, còn hơi nóng rỏ từ trên đầu xuống.
Cô đưa tay lên sờ, đầu cô ươn ướt, bàn tay cũng dinh dính, đưa
tay xuống trước mặt xem thấy đỏ tươi, là máu. Cô ngẩng đầu, hồi lâu không thốt
lên lời, cảnh tượng thực sự quá rùng rợn, tuy đã được tôi luyện lòng can đảm
sau mấy lần tiếp xúc với Đường Tiểu Uyển, nhưng gặp phải tình huống thế này, có
rèn luyện cả trăm lần nữa cũng chỉ công cốc.
Người đứng trước mặt cô bị một thanh sắt đâm xuyên từ phía
trước ra phía sau, do lực đâm vừa vặn nên người mới không đổ xuống, còn người đứng
sau lưng cô cũng bị thanh sắt đâm qua. Một thanh sắt đâm xuyên qua mấy người, nếu
không phải Hạ Thi Đình vừa kịp ngồi xuống, thì trong đám người bị thanh sắt
xuyên qua kia sẽ có thêm cô.
Hạ Thi Đình chết lặng người, tới tận khi cảnh sát đến đưa cô
đi lấy khẩu cung cô vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc xe bus đi qua ngã tư đã va phải một xe chở hàng đi sai
quy đinh, chiếc xe chở hàng đó chở sắt bên trên. Một thanh sắt không được buộc
chặt, lúc đuôi xe bus va vào, thanh sắt đó giống như thanh kiếm sắc va vào xe
bus làm vỡ khung kính, xuyên vào trong xe, tạo thành bi kịch xiên thịt người.
Thực là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Hạ Thi Đình thẫn thờ trước
những chuyện trùng hợp này.
Ngày hôm đó Hạ Thi Đình làm việc mà hồn lơ lửng trên mây, đồng
nghiệp cũng biết chuyện cô gặp phải trên xe bus, thông cảm với tinh thần của cô
đã phải chịu sự kích động quá lớn. Một đồng nghiệp tốt bụng còn rủ cô cùng về,
cô xách túi, bắt đầu suy nghĩ chuyện có phải vì bát tự của mình quá xấu nên rất
có khả năng không sống nổi đến năm ba mươi tuổi.
Trong lúc cô còn đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ,
thang máy đã đến tầng cô đang đứng, tầng mười sáu, đèn đỏ vừa sáng, đồng nghiệp
kia liền bước vào trước, mỉm cười nói với cô: “Đi thôi, còn ngơ ngác gì nữa!”.
Hạ Thi Đình lại cảm thấy trong người khó chịu, ruột đau quặn,
muốn nôn, cô nhìn thang máy chật người liền lắc lắc đầu nói với người đồng nghiệp:
“Mình đợi chuyến sau thôi! Bây giờ người đang khó chịu, không muốn chen lấn nữa”.
Người đồng nghiệp cười cười, rồi nói: “Đúng là thần kinh,
mình thấy cậu bị kích động quá rồi, chen lấn gì chứ!”. Vừa nói vừa ấn thang
máy, cửa thang máy từ từ khép lại. Đúng vào lúc cánh cửa khép lại, Hạ Thi Đình
bất ngờ nhìn thấy, đám người chen chúc phía sau người đồng nghiệp kia không hề
giẫm chân xuống đất, mà lơ lửng bên trên, tất cả đều không phải là người, chẳng
trách mà cô ấy nói không đông.
Hạ Thị Đình lao đến, lấy hết sức đập vào thang máy, nhưng đã
muộn, chỉ nghe thấy chỗ cửa thang máy vang lên một tiếng động rất lớn, tiếng động
này khác thường biết bao. Thế giới như bị nổ tung bởi tiếng động này, không lâu
sau là tiếng còi báo động vang lên, bảo vệ chạy từ bên cạnh qua, lao đến cầu
thang, vừa chạy vừa nói vào máy bộ đàm: “Thang máy bị rơi tự do, rơi từ tầng mười
sáu xuống, mau cho người đến cứu”.
Hạ Thi Đình ngã lăn ra đất, trong một ngày mà cô phải tận mắt
chứng kiến rất nhiều người chết ngay trước mắt. Cái chết của họ xảy ra ngay bên
cạnh, cô vô cùng hoài nghi, không biết mình còn có thể chống chọi được bao lâu.
Cuối cùng cô đã hiểu câu nói của Đường Tiểu Uyển: “Cô sẽ phải kêu gào khóc lóc
cầu cứu tôi để được học” là như thế nào.
Bây giờ cô nhận thấy thực ra việc học pháp thuật là con đường
sinh tồn vô cùng sáng suốt, quan trọng gấp nhiều lần so với các cuộc thi hồi
còn đi học, Không học đại học cũng chẳng chết, còn nếu người có bát tự quá xấu
mà không có mấy chiêu pháp thuật thì sẽ chết bất cứ lúc nào.
Vì thế, Hạ Thi Đình gọi to: “Đường Tiểu Uyển, ra đi, tôi
theo chị học!”.
Đường Tiểu Uyển lại một lần nữa xuất hiện, dáng vẻ rất dương
dương tự đắc. Hạ Thi Đình mặt mày ủ rũ, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, áy náy hỏi
lại: “Chị Tiểu Uyển, có phải là vì tôi mà những người kia bị chết không?”.
“Cô tưởng cô là sao chổi à? Những người đó đều có số mệnh của
mình cả, chỉ có điều cô có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm nên mới tránh được.
Nhưng tục ngữ có câu, tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm, nếu cô
không dốc lòng học pháp thuật, tất có ngày bị ma bắt đi làm vật thế thân”. Đường
Tiểu Uyển đe dọa.
Hạ Thi Đình nghiêm túc gật đầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy Đường
Tiểu Uyển ra tay thi triển pháp thuật, cũng chưa từng tiếp xúc với cao nhân
trong lĩnh vực này, cho nên, trong lòng vô cùng hiếu kì, chỉ thấy Đường Tiểu Uyển
ở đó bày đặt rất nhiều tư thế, rồi quỳ xuống vái lạy, làm rất lâu, sau đó lại lấy
một quyển sách đưa cho Hạ Thi Đình nói: “Cứ làm theo những gì trong này là được!”.
“Ý chị là… tôi phải tự học để thành tài”. Mặt Hạ Thi Đình
dài như cái bơm, đợi lâu như vậy, thì ra là luyện theo sách.
Đường Tiểu Uyển dường như không hề kinh ngạc: “Tự học cái
gì, mấy đời Đường môn chúng ta đều dạy đồ đệ như vậy, xem ra cô đã nhận ra bổn
phận của mình”.
Hạ Thi Đình không nói gì đỡ lấy cuốn Đường môn đạo thuật
toàn tập đã ố vàng, cuối cùng đã hiểu ra duyên cớ vì sao Đường môn có thể bị diệt
môn nhanh như vậy. Những học sinh được đào tạo ra theo cách tự học chỉ dựa vào
một quyển sách mà đòi đi khắp thiên hạ, loại người này không chết thì mới lạ.
Này, đạo cô là một nghề nguy hiểm, không có người hướng dẫn,
hoàn toàn dựa vào sự suy đoán của bản thân, về cơ bản là đánh cược bằng mạng sống
của mình, theo cách nói của Châu Tinh Trì(*)trong phim: “Học mấy thứ này là
chín phần chết một phần sống, không học thì mười phần chết cả mười”. Hạ Thi
Đình không còn gì để tranh cãi nữa, đành đứng dậy, mặt xám ngoét, cầm quyển
sách nói với Đường Tiểu Uyển: “Chị chị”.
Đường Tiểu Uyển lại không mảy may quan tâm, chuồn ra khỏi
phòng ngủ, bay đến phòng khách chơi.
(*)Là một đạo diễn và diễn viên của rất nhiều bộ phim Hồng
Kông ăn khách. Anh được coi là diễn viên hài xuất sắc nhất hiện nay của điện ảnh
châu Á với biệt danh “Vua hài”.
Hạ Thi Đình còn đang ngây người thì ngoài cửa lại vọng đến
tiếng kêu thất thanh, đột nhiên cô phản ứng trở lại, trong nhà còn có một người,
một người đàn ông bình thường có lẽ chưa từng gặp ma. Nếu nhìn thấy Đường Tiểu
Uyển rón rén xuất hiện thế này, sẽ sợ tới mức phát bệnh mất.
Cô xông đến, nhưng lại thấy Hàn Tử Nghi đang chơi trò chơi rất
vui vẻ trên ghế sofa, một bàn tay ma thò ra từ trong trò chơi đó, là một trò chơi
kinh dị.
Thì ra anh ta bị trò chơi kinh dị làm cho hoảng sợ, đang ở
đó hốt hoảng kêu la, Hạ Thi Đình liếc xéo anh ta một cái, cho nên mới nói đàn
ông đẹp trai phần lớn là đồ ăn hại. Nhìn anh ta, cao trên dưới một mét tám, trẻ
trung đẹp trai, sáng ngời, nhìn rất cao quý, chỉ cần không lên tiếng, mọi người
đều cho anh là một nhân tài. Nhưng lại mê chơi điện tử, mà còn chơi cái trò
kinh dị thiểu năng này, suốt ngày ăn không ngồi rồi lười biếng ở nhà không làm
ăn gì cả, xem ra phải tìm cơ hội đuổi loại người này đi.
Hạ Thi Đình không bao giờ cảm thấy áy náy chút nào khi đã lợi
dụng xong người khác, lúc đó vì sợ ma mới giữ anh ta lại, bây giờ đã trở thành
đồ đệ của ma rồi, lại phải nuôi thêm người đàn ông này nữa thì rõ là ngu xuẩn.
Cô đang suy nghĩ nên đuổi Hàn Tử Nghi thế nào thì anh ta lại
phàn nàn: “Người đẹp, trong tủ lạnh của cô chẳng có thứ gì cả, đi siêu thị mua
ít đồ đi!”.
Hạ Thi Đình sảng khoái trả lời: “Tôi hết tiền rồi, xem bộ dạng
anh có ăn không khí uống nước lã cũng có thể sống được, không sao đâu”.
“Cô, một bà cô chưa chồng, sống dưới chế độ xã hội chủ
nghĩa, học hành bao nhiêu năm như vậy, có một công việc tốt như thế, lại nói
mình hết tiền rồi, cô dùng hết tiền vào việc gì mà hết, sống không có mục tiêu
như vậy là không được”. Hàn Tử Nghi còn lên mặt dạy đời cô.
Hạ Thi Đình tức giận cười nói: “Vậy theo anh nên làm thế
nào?”.
“Để dành chút tiền, chuẩn bị chút của hồi môn, tranh thủ lúc
còn chưa hoàn toàn già tới mức hết giá, lừa một thằng giàu có mà lấy làm chồng”.
Hạ Thi Đình ném luôn chiếc gối về phía anh ta: “Cút đi! Anh
vẫn còn mặt mũi nói vậy kia à? Anh, một thằng đàn ông ăn không ngồi rồi, chỉ biết
chơi điện tử, còn không biết xấu hổ mà nói tôi”.
Hàn Tử Nghi ra vẻ bị tổn thương mà không được cảm thông:
“Sao tôi lại không làm gì, bây giờ tôi đang làm một công trình lớn, tôi đang viết
một phần mềm trò chơi, nhất định là một phần mềm trò chơi siêu cấp kinh thiên động
địa, nó chứa đựng toàn bộ trí tuệ và suy nghĩ của tôi”.