Cây Thuốc Phiện Thiên Đường - Chương 37-38

Chương 37: Thay đổi.

Có người kéo tôi về phía sau, là Nghiêm Diệu, anh kéo tôi về
phía sau lưng anh, cơ thể cao lớn đứng lên trước che hoàn toàn tầm mắt của tôi.

“Anh đồng ý giao bảo bối của anh ra trao đổi?” Giọng nói
thanh lạnh từ phía chiếc xe hơi truyền đến, âm điệu đầy vẻ đùa cợt.

“Cả hai tôi đều phải giữ lại!”

“Nghiêm Diệu, anh không nên ép người quá đáng như vậy, hôm nay
cùng lắm thì cả hai chúng ta cùng chết. Bây giờ một mình anh đứng đó quát tháo
ai hả? Cô ta chỉ nói với anh một hai câu ngon ngọt, lại khiến cho anh vui vẻ
như chó vẫy đuôi mừng chủ?!!!! Ha ha ha, tôi vốn không biết anh là người si
tình như vậy!!!!” Sơn Khẩu Lý Mĩ nói một tràng, từng câu từng chữ đều là như
tát vào mặt tôi và Nghiêm Diệu, tôi có thể cảm nhận được cơ thể Nghiêm Diệu
đứng chắn trước tôi lúc này đã cứng đờ, cả người anh dường như đang cố kiềm chế
cơn tức giận.

“Dì ơi… Dì ơi!” Phía sau cô ta bỗng có giọng nói phát ra,
mang theo nghẹn ngào như đang khóc, tôi không nhịn được nữa, liều mạng lao về
phía trước, Nghiêm Diệu đưa tay giữ lấy tôi, tôi ngẩng mặt lên vừa lúc nhìn
thấy một cảnh tượng kinh khủng. Người đàn ông vẻ mặt hung hãn như ác quỷ đứng
phía trước Sơn Khẩu Lý Mĩ tóm lấy tay Tiểu Tự kéo nó đứng lên, tay phải dí khẩu
súng vào đầu nó. Cơ thể nhỏ bé của Tả Tự vì sợ hãi mà run lên, hoảng sợ khóc
lớn.

“Tiểu Tự… Tiểu Tự!” Chân tôi mềm nhũn, không kìm được hét
lên “Tiểu Tự… Tiểu Tự!”

“Đừng… Cầu xin cô, cầu xin cô, trẻ con không có tội, cầu xin
cô!!!!!”

Giờ phút này, tôi thật sự cảm thấy chính mình vô cùng bất
lực, cơ thể quỵ xuống lại được Nghiêm Diệu đỡ dậy “Lý Mĩ… Trước ngày mai tôi
nhất định sẽ đưa Tả Lăng đến cho cô!” Giọng Nghiêm Diệu có chút khẩn trương,
vừa đỡ tôi vừa vội vàng nói.

Người đàn ông đang giữ Tiểu Tự nhíu mi quay sang nhìn Sơn
Khẩu Lý Mĩ, nhưng lúc này, vẻ tàn nhẫn trong mắt Sơn Khẩu Lý Mĩ có chút thay
đổi. Cô ta quét mắt nhìn tôi và Nghiêm Diệu, như bỗng nhiên nhận ra điều gì đó,
ánh mắt loé sáng. Cơ thể tôi không ngừng run lên, một lát sau cô ta mới nói
“Nghiêm tổng luôn mang bộ mặt máu lạnh lại có lúc nhiệt tình thế này, có cần
tôi nói cho anh biết biểu tình trên mặt anh không? Thật sự không thể ngờ được,
con của người khác cũng có thể khiến Nghiêm tổng đau lòng như vậy, thật kỳ lạ,
thật kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ…” Cô ta nói như nói với chính bản thân mình, nụ
cười lạnh lẽo trên mặt dần biến mất. Con ngươi nhíu lại “Nghiêm Diệu, tốt nhất
hãy làm như anh nói, nếu không, tôi sẽ chôn thằng bé này với ba tôi để an ủi
ông!”

Không thể…

Tôi không gào nữa, cơ thể lại bị Nghiêm Diệu gắt gao giữ
chặt, giọng nói đầy chắc chắn từ đỉnh đầu truyền xuống “Lý Mĩ, nếu cô muốn trả
thù cho ba cô tôi nhất định sẽ đưa Tả Lăng giao cho cô, nhưng tôi phải nói
trước một điều, nếu… con tôi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, không chỉ cô,
tôi còn khiến cho cha cô dưới mồ cũng không được yên!!!!”

Nghiêm Diệu nói xong, mặt Sơn Khẩu Lý Mĩ như bị mây mù bao
phủ. Bất ngờ nhất chính là Nghiêm Diệu tự thừa nhận một cách thản nhiên, ánh
mắt cô ta dường như dại ra, một lát sau lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tự ở bên cạnh,
lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phẫn hận “Nghiêm Diệu, anh điên rồi, cho dù
anh không niệm tình năm đó ba tôi chống đỡ cho anh, nhưng năm năm tôi đồng cam
cộng khổ với anh, cái giá mà tôi phải trả cho việc đó cũng là uổng phí sao? Anh
đối xử với tôi như vậy, tôi đối với anh thì ra cũng chỉ là một quân cờ?”

“Rốt cuộc tôi là cái gì? Tôi là cái gì?” Tiếng gào thét bi
thảm, tôi nhìn thấy rõ ràng nước mắt chảy ra từ khoé mắt cô ta, khiến cho người
ta không đành lòng đứng nhìn.

“Ít nhất, tôi cũng chưa từng phản bội anh, ít nhất tôi cũng
sẽ không làm anh tổn thương, nhưng anh lại khiến tôi chịu tổn thương như vậy,
cho dù anh có lật mộ bố tôi cũng được, mặc kệ anh muốn làm gì, nhưng nếu muốn
thằng bé an toàn thì giao cô ta cho tôi, nếu không, tôi cho anh tận mắt nhìn
thấy con trai mình chết!”

“Không… Không… Tôi đồng ý đổi, tôi đồng ý!!!!!” Tôi giãy
giụa trong lòng Nghiêm Diệu, nhưng anh lại gắt gao ôm tôi không chịu buông.

“Nghiêm Diệu… Tôi cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi qua đó đi
mà, cho tôi đi cứu Tiểu Tự, thằng bé… Thằng bé là con của anh mà, Nghiêm
Diệu!!!!” Tôi sống chết cầu xin anh “Nghiêm Diệu, em cầu xin anh… Để thằng bé
được thả rồi tính được không!” Phía trước, Tiểu Tự đã khóc nhiều đến mức không
thành tiếng nữa, chỉ thấy cơ thể bé nhỏ bị người đàn ông kia lúc này đã xách
lên khỏi mặt đất đang không ngừng giãy giụa.

“Tiểu Tự… Tiểu Tự!” Tôi khóc đến không thở nổi, liều mạng ôm
lấy người đàn ông trước mặt, vùi đầu vào lòng anh cầu xin “Nghiêm Diệu… Nghiêm
Diệu… Cứu Tiểu Tự đi, cứu Tiểu Tự đi, cho em đi qua đó. Cho em qua đó!”

“Không được!” Cơ thể tôi bị anh kéo đứng dậy, đôi mắt tức
giận đã đỏ từ lúc nào nhìn thẳng vào mắt tôi “Lộ Tịch Ngôn… Đời này kiếp này em
đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi nửa bước!”

“Nghiêm Diệu… Anh điên rồi, anh điên rồi sao? Tiểu Tự còn
nhỏ, thằng bé có thể bị dọa chết mất, em thì không sao, em hứa với anh, em sẽ
trở về, sẽ trở về!” Tôi lắc đầu liều mạng lắc đầu, vô cùng kiên định nói với
người đàn ông lạnh lùng trước mắt này.

“Nghiêm Diệu…”

“Nghiêm Diệu… Tôi đếm đến ba. Một…”

“Không, tôi đồng ý trao đổi…” Tôi như nổi điên quay đầu,
nhìn về phía người đàn bà điên cuồng kia, ngẩng đầu khẩn cầu Nghiêm Diệu
“Nghiêm Diệu… Cầu xin anh!” Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh cũng nhìn tôi, lại
thản nhiên nhìn về phía Tiểu Tự đang khóc loạn cả lên, cánh tay đặt trên người
tôi hơi buông lỏng, ít nhất anh cũng không giữ chặt tôi nữa, tôi vui mừng phát
khóc, lập tức xoay người nói với Sơn Khẩu Lý Mĩ “Tôi đổi, tôi lập tức qua đó!”

Mới đi được một bước, còn chưa đến một giây, cơ thể tôi đã
bị kéo quay trở lại, có người nói nhẹ nhàng vào tai tôi “Tịch Ngôn… Kiếp sau…
Chúng ta sống cùng nhau!”

Cái gì?

Cơ thể bị giữ chặt, đồng thời, tôi nhìn thấy Sơn Khẩu Lý Mĩ,
ánh mắt cô ta đỏ ngầu, bi phẫn nhìn về phía chúng tôi gào lên “Giết thằng
bé!!!!”

“Không!!!!!!!!!!!”

“Bành!!!!” Cùng lúc đó một tiếng nổ súng khác vang lên.

Giây tiếp theo, người đàn ông vẫn vừa khống chế Tiểu Tự đã
ngã xuống, một lát sau, máu chảy không ngừng từ đỉnh đầu anh ta, nhìn thấy
không khỏi ghê người.

Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
Nghiêm Diệu đã chạy vọt đi với tốc độ nhanh nhất ôm lấy Tiểu Tự, Sơn Khẩu Lý Mĩ
định ngăn lại bị anh đá văng ra xa.

“Tiểu Tự!!!! Con tôi… con tôi…”

Tôi chạy đến chỗ bọn họ. Run run nhận thằng bé trong tay
Nghiêm Diệu, ôm nó thật chặt, giọng khàn khàn, không kìm được nước mắt.

“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn!!!!!” Một tiếng gọi vui mừng sau lưng
tôi, ngoảnh lại đã thấy một bóng người.

“Tịch Ngôn….”

“Hiệp… Hiệp Thịnh!” Đúng là Hiệp Thịnh, cách đó không xa,
người đang cầm súng đúng là Hiệp Thịnh. Trong nháy mắt, từ phía sau cậu ta tủa
ra rất nhiều người. Bao gồm cả Tả Lăng.

“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn, em còn sống!!”

Bọn họ chạy đến!!!!

Gặp lại ai cũng vui mừng, nhưng cơ thể tôi bỗng bị một người
ôm lấy.

“Nghiêm Diệu, buông Tịch Ngôn ra, bây giờ chúng tôi đã có
quyền bắt anh!” Vài người chạy đến chỗ chúng tôi, bao quanh chặn mọi người lùi,
lúc này, phía sau có một đồng chí cảnh sát gọi với lên “Đội trưởng, Sơn Khẩu Lý
Mĩ chạy rồi!”

Tả Lăng nhìn chúng tôi, nói một câu “Hiệp Thịnh, đừng làm
Tiểu Tự sợ!” Nói xong, nhìn qua Nghiêm Diệu một lần rồi nhanh chóng đuổi theo
Sơn Khẩu Lý Mĩ.

Tiểu Tự vẫn nằm trong lòng tôi, cơ thể bé nhỏ cuộn tròn lại.

“Tịch Ngôn!” Hiệp Thịnh muốn tiến đến chỗ tôi, lại bị Nghiêm
Diệu ngăn lại.

“Nghiêm Diệu… Tôi có thể bắt anh vì tội bắt người trái pháp
luật!” Hiệp Thịnh kích động nhìn tôi, hung tợn trừng mắt với Nghiêm Diệu.

Nghiêm Diệu lại cười “Cảnh sát Hiệp cần phải làm rõ, tôi là
công dân lương thiện, con tôi bị người ta bắt cóc, nói như vậy, cảnh sát Hiệp
chắc không biết đứa trẻ cô ấy đang ôm là con của tôi rồi!”

“Nghiêm Diệu…” Tôi cắt ngang lời nói của anh, anh ấn đầu tôi
vào lòng mình giống như chúng tôi vô cùng thân thiết nói nhỏ “Tịch Ngôn… Lúc
này không có sự thay đổi nào nữa, năng lực của tôi em vốn biết rất rõ, ngoan
ngoãn ở bên anh, có lẽ anh còn thả cho bọn họ một con đường sống!”

Tôi trầm mặc cúi đầu.

“Tịch Ngôn!” Hiệp Thịnh đứng một bên lo lắng gọi tôi. Lúc
này, Tiểu Tự vốn đang ngủ đã tỉnh lại, đôi mắt bé nhỏ vừa mở ra đã nhìn thấy
Hiệp Thịnh, vội vàng gọi “Chú Hiệp Thịnh!” Gọi xong, cơ thể bé nhỏ như muốn
chạy qua đó. Trẻ con đương nhiên không biết quan sát nét mặt người lớn, tôi cảm
thấy cơ thể Nghiêm Diệu dường như run lên, một giây sau, thằng bé đã giãy giụa
trong lòng anh.

“Dì ơi.. Dì ơi… Chú ơi!”

“Im miệng!”

“Nghiêm Diệu…..”

 

Chương 38: Bằng chứng.

“Nghiêm Diệu….”

Nghiêm Diệu tức giận quay sang nhìn tôi, trong mắt anh ngoài
vẻ tức giận kia còn có một chút khó chịu.

Nhưng giây tiếp theo, tôi đã nhìn thấy khoé môi của anh từ
từ nhếch lên. Cười nhẹ nhàng.

Nhìn ánh mắt Nghiêm Diệu, tôi rốt cuộc hiểu được tại sao anh
có thể về Nghiêm gia một cách nhàn nhã như vậy. Trước mặt chúng tôi, vài người
đàn ông mặc đồ đen từ bụi cây xông ra, tiến đến bao vây tất cả bọn tôi lại.

Là tay chân của Nghiêm Diệu, tôi có thể nhận diện được bọn
chúng. Trong thời gian một cái nháy mắt, Hiệp Thịnh đã bị bọn chúng đạp xuống
đất.

“Nghiêm Diệu!”

Giữ chặt không cho tôi giãy giụa, Nghiêm Diệu nhìn tôi đầy
khinh miệt rồi liếc mắt qua mấy tên đàn em của anh ý bảo bọn chúng tránh ra,
anh cúi người xuống bên tai tôi nói nhỏ “Em đau lòng ư? Tiếp theo nên làm bây
giờ!”

“Nghiêm Diệu!”

“Đưa bọn chúng đi đi!”

“Không, thả tôi ra, Nghiêm Diệu…”

Hiệp Thịnh bị bọn chúng khống chế, súng trong tay cũng bị
cướp mất, cậu ta nhìn tôi, vùng tay khỏi hai người đang khống chế mình, thản
nhiên nói “Không nên làm khó phụ nữ!”

Nghiêm Diệu hừ lạnh một cái, giọng nói đầy ý đùa cợt “Tự lo
cho chính bản thân mình trước đi!”

Tiểu Tự bị Nghiêm Diệu bế lên một chiếc xe hơi, tôi bị đẩy
lên còn Hiệp Thịnh bị đưa sang một chiếc xe khác, tôi chỉ có cách trừng mắt
nhìn người đàn ông đang ôm con của mình “Nghiêm Diệu, Tả Lăng sẽ đuổi theo
nhanh thôi. Anh mang theo Hiệp Thịnh nhất định trốn không thoát đâu!”

“A, Tịch Ngôn, tại sao em luôn ngây thơ như vậy, em đang ép
tôi giết cậu ta sao?” Nghiêm Diệu đưa tay bóp chặt cằm tôi, lực đạo rất mạnh.

Tôi cắn răng, trừng mắt nhìn anh, sau cửa kính xe, Hiệp
Thịnh nhìn về phía chúng tôi.

“Nghiêm Diệu… Không phải anh muốn có bằng chứng sao? Tôi đưa
cho anh, anh thả Tịch Ngôn!”

Bằng chứng?? Tôi ngước mắt nhìn Hiệp Thịnh, cậu ta đang nhíu
mày nhìn Nghiêm Diệu.

“Dễ dàng như thế à?” Nghiêm Diệu cười, cánh tay ôm tôi ngày
càng chặt, ngón tay thon dài vén sợi tóc buông bên má tôi ra sau, môi anh như
vô tình lướt qua vành tai tôi “Xem ra, em đối với anh ta rất quan trọng!”

“Cậu có ý gì, Hiệp Thịnh, cậu muốn làm gì?” Tôi hét lên,
đương nhiên có thể nhìn thấy đau đớn thoáng hiện rồi biến mất trong mắt Hiệp
Thịnh, sẽ không đơn giản như vậy, mỗi việc Nghiêm Diệu làm, mỗi bước anh đi đều
sẽ không đơn giản đến mức chúng tôi có thể dễ dàng đoán được.

“Tịch Ngôn, tôi đã nói rồi, nếu tôi muốn,tôi sẽ khiến em
vĩnh viễn biến mất khỏi thể giới này, tôi cũng có thể khiến cho em “cải tử hồi
sinh”!”

“Nghiêm Diệu, anh không cần vòng vo làm gì, anh rốt cuộc
muốn thế nào?” Tôi tức giận nhìn anh, người đàn ông trước mặt này tính toán tất
cả mọi thứ, có thể khiến tất cả mọi người đều trở thành quân cờ, là con rối để
anh điều khiển, không chỉ một mình tôi, ngay cả Sơn Khẩu Lý Mĩ cùng với bố cô
ta, Tả Lăng, thậm chí ngay cả Hiệp Thịnh cũng vậy?

“Hiệp Thịnh, sao cậu lại có thể để loại người như anh ta uy
hiếp?”

“Loại người như tôi?” Cánh tay Nghiêm Diệu lập tức cứng lại,
trên mặt hiện đầy vẻ tức giận, bàn tay đang ôm tôi lập tức ấn tôi xuống, nói
“Chỉ có loại người như tôi mới có thể khiến em vui vẻ!”

“Nghiêm Diệu, buông cô ấy ra!” Hiệp Thịnh ở xe bên kia muốn
vùng ra khỏi xe, lập tức bị hai người đàn ông giữ lại “Nghiêm Diệu!”

“Tôi biết nó ở đâu, tôi có thể giao tận tay anh!”

“Một lời đã định!” Nghiêm Diệu đẩy mạnh tôi ra, quay đầu
nhìn về chiếc xe giữ Hiệp Thịnh “Ngày mai, nếu tôi không có nó, cậu cả đời này
đừng mong gặp lại cô ta!”

Xe dừng lại, Hiệp Thịnh bị đá văng khỏi xe, chân tay bị trói
làm cho cậu ta ngã vật xuống đất.

“Nhớ kỹ, ngày mai chín giờ!”

“Không cần, Hiệp Thịnh, đừng mắc mưu!” Tôi cố gắng hét to
qua cửa kính ô tô, Hiệp Thịnh muốn chạy theo, chiếc xe lùi lại, suýt chút nữa
đâm vào người cậu ta, sau đó tôi nhìn thấy Nghiêm Diệu cười lạnh.

Xe từ từ theo đường núi đi đi xuống.

Tôi chậm rãi quay đầu “Nghiêm Diệu… Anh rốt cuộc muốn thế
nào? Anh điên rồi sao, điên rồi sao!”

Anh không hề nổi giận, thậm chí còn cười, bộ dáng vô cùng
thản nhiên. Khoé miệng cong lên đầy vẻ đùa cợt “Lộ Tịch Ngôn, mị lực của em quả
nhiên không tồi, nếu ba cậu ta biết con trai vì một người phụ nữ mà phản bội
lại mình sẽ thế nào nhỉ?”

Cái gì? Cơ thể tôi run lên, tôi không suy nghĩ được gì nữa
lập tức hỏi “Anh nói là bố của Hiệp Thịnh!”

“Không sai, không ngại nói cho em biết, ông ta cũng có thể
coi như nhân vật xuất chúng trong ngành đấy, còn tìm được chứng cớ để kiện tôi,
đáng tiếc quá, lại có một đứa con không biết thân biết phận!”

“…” Tất cả, tất cả anh đều đã tính trước, tất cả đều là anh
sắp đặt, Nghiêm Diệu, anh có thể đem nhiều người như vậy ra đùa giỡn, thật sự
rất lợi hại, thật sự rất lợi hại đấy.

Tôi buồn cười lắc đầu.

Cười một cách châm biếm “Nghiêm Diệu, anh quả thật là ‘liệu
việc như thần’, anh tính toán tất cả, thật sự là tâm tư sâu kín, ha ha ha, anh
như vậy cũng được coi là người sao, là ma quỷ mới đúng!!!!”

Bên cạnh, Nghiêm Diệu vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, cười
nhàn nhã, anh mắt nhìn thẳng về phía trước, không thấy được anh đang nhìn gì.
Nhưng nụ cười của anh dần dần tắt, trên gương mặt như được điêu khắc kia chỉ
còn lại một mảnh thâm trầm, như một hòn đá dần dần chìm vào hồ nước sâu không
đáy….

Sau đó, tôi thấy anh chậm rãi nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh
lẽo đến cùng cực. Chính là hận, một màu đỏ hận thù “Thứ duy nhất tôi không tính
được là em sẽ phản bội tôi!”

“Tôi muốn gặp con!” Đến biệt thự, tôi trực tiếp nói với
Nghiêm Diệu. Đáng bất ngờ là anh không hề phản đối, cho người dẫn Tiểu Tự đến
chỗ tôi.

Thằng bé sợ hãi, được tôi ôm trong lòng nên lại càng tủi
thân khóc mãi không thôi.

Lúc này, tôi ngồi trước bàn ăn, từng thìa từng thìa bón cơm
cho Tiểu Tự. Đôi mắt tròn đen láy lén lút nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn Nghiêm
Diệu, lại quay lại nhìn tôi, tôi vờ như không biết, tiếp tục cẩn thận bón cơm
cho nó.

“Dì ơi… Dì ơi…”

“Từ nay trở đi gọi cô ấy là mẹ!” Tiểu Tự vừa mới định nói
chuyện đã bị Nghiêm Diệu lãnh đạm cắt ngang, cơ thể bé nhỏ của nó run lên, tôi
lập tức bảo vệ nó “Nghiêm Diệu… Thằng bé còn nhỏ, nó có thể biết gì chứ!”

“Nếu không phải tại em, nó có thể không biết gì về chúng ta
sao?”

Tôi không nói gì, Tiểu Tự quay sang nhìn tôi, vẻ mặt vô tội.
Không muốn để nó cảm thấy sợ hãi, tôi vội vàng vuốt ve khuôn mặt tròn trịa nói
“Tiểu Tự, không sao cả, dì và mẹ đều yêu thương con nhất!”

Nghiêm Diệu cười nhạt, đi một mạch lên lầu, tôi biết, cho dù
anh rời khỏi đây thì xung quanh đây cũng đã có người của anh canh giữ, muốn
chạy trốn quả thực chỉ là nói nhảm mà thôi

Nghiêm Diệu đi rồi, thằng bé mới dám nói tiếp.

“Dì ơi, mẹ và chị đi rồi!” Đáng ra lâu lắm không gặp, lâu
rồi không nói chuyện thì khi chỉ có hai người thế này, trẻ con sẽ nói nó đã sợ
hãi thế nào, kinh hoảng đến mức nào, vậy mà Tiểu Tự của tôi lại đem điều khó
chịu trong lòng bấy lâu nay nói ra.

Bàn tay đang cầm thìa của tôi run lên, nhìn những giọt nước
mắt lăn dài trên má Tả Tự mà không khỏi đau lòng.

“Tiểu Tự, mẹ và chị sẽ về thăm Tiểu Tự và ba mà!”

“Nhưng tại sao hai người bọn họ phải rời khỏi nhà?”

“Tiểu Tự… Thật ra…” Trong lúc xúc động nhất thời, tôi đã
nghĩ sẽ ôm thằng bé rồi nói cho nó, thật ra mẹ không hề rời khỏi con, mẹ luôn
luôn ở bên cạnh con, nhưng…

Cha nó đâu, nếu nó hỏi ba nó là ai.

Sắc mặt tôi trầm xuống. Quá nửa ngày mới nói “Tiểu Tự, mẹ và
ba có lý do nên mới rời xa nhau, nhưng mẹ và chị đều yêu con, về sau nếu con
nhớ hai người bọn họ, dì sẽ đưa con đi thăm được không, Tiểu Tự đừng khóc được
không!”

Tôi xoa xoa mặt thằng bé, Tiểu Tự có vẻ vẫn còn sợ, rồi lại
như nhớ ra điều gì đó, lập tức nói ra “Ba từng nói Tiểu Tự là một tiểu nam tử
hán, về sau nhất định phải làm chú cảnh sát!”

“Ba!” Trước mặt, âm thanh đập phá nuốt mất giọng nói của trẻ
con, ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Nghiêm Diệu không biết tại sao lại quay lại, lặng
lẽ đứng ở góc hành lang, thứ vừa bị anh ném là một bình hoa cách điệu.

Dường như cùng lúc đó, Tả Tự đã muốn bổ nhào vào lòng ôm
chặt tôi.

Tôi bất động một lúc lâu, nhìn sắc mặt của Nghiêm Diệu lo
lắng nói “Cho thằng bé về phòng trước đã!” Cho dù phát sinh chuyện gì, tôi cũng
không muốn con nhìn thấy.

Nhưng Nghiêm Diệu vẫn tỏ vẻ thờ ơ, tôi khẽ cắn môi “Thằng
bé… sẽ không thể chấp nhận người mà nó sợ hãi!” Nói khéo như vậy, anh chắc chắn
sẽ hiểu.

Quả nhiên, Nghiêm Diệu có chút thay đổi, quay sang nói với
người vú nuôi “Vú nuôi, đưa thằng bé vào phòng!”

Một người phụ nữ trung niên đi tới, Tiểu Tự không chịu theo
người lạ, nhất định ôm tôi, tôi an ủi nó “Đợi dì một chút, dì lên ngay thôi,
con ngoan!”

Thằng bé nhìn tôi một lần, lại nhìn Nghiêm Diệu, một lúc sau
mới không cam tâm gật đầu.

Bóng dáng thằng bé vừa biến mất ở góc cầu thang, tôi hít một
hơi thật sâu nhìn người đàn ông trước mặt “Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Nghiêm Diệu hừ lạnh. Không thèm trả lời, chỉ nhìn tôi đầy
thâm ý.

Tôi cười lạnh “Anh không nói cũng không sao, dù sao đến lúc
nào đó anh cũng sẽ nói cho tôi biết sự thật, nếu không nói, làm sao có thể tra
tấn tôi, làm sao có thể khiến tôi đau lòng?”

“Em thực sự rất thông minh, đáng tiếc, tất cả cũng chỉ dùng
để đối phó với tôi!”

“Đúng vậy!”

Trước mặt, sắc mặt Nghiêm Diệu lập tức thay đổi. Con ngươi
chậm rãi tích tụ lửa giận. Không sao cả, tôi đã quen rồi, đến cuối cùng cũng sẽ
quay trở về thời điểm ban đầu, giày vò nhau cũng được, gài bẫy nhau cũng tốt.

Nếu không đủ kiên cường, tôi sao có thể đí tới ngày hôm nay!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3