Cây Thuốc Phiện Thiên Đường - Chương 29-30
Chương 29: Hạnh phúc.
“Dì! Con không ăn!” Chu cái miệng nhỏ nhắn đầy vẻ bất mãn,
Tiểu Tự đẩy bát cơm trước mặt ra xa, mặt đầy ý ghét.
“Tiểu Tự thật không ngoan!” Tiểu Đao ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ
nói một câu.
“Đúng rồi, không thể không ăn, trứng gà rất ngon mà!” Tiểu
Tự từ nhỏ đã không thích ăn trứng gà, tôi phải kiên nhẫn dọa nó “Nếu con không
ăn dì sẽ chỉ dẫn mỗi chị gái đi chơi thôi!”
“Không, em cũng muốn đi!” Tả Tự sốt ruột kêu lên, càng xiết
chặt món đồ chơi nãy giờ vẫn ôm trong ngực, không tình nguyện há miệng. Tôi
buồn cười đút thìa cơm cho nó, lơ đãng liếc qua món đồ chơi Tiểu Tự đang ôm
kia.
Bí mật không thể giấu mãi được, cuối cùng cậu ta cũng sẽ
biết, tôi không thể hứa hẹn gì với Hiệp Thịnh, nên không thể nhận lời với cậu
ta.
Ngoài câu “Xin lỗi!” tôi còn có thể nói cái gì?
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, tôi gọt vỏ sấu mất nửa ngày
rồi vui vẻ dắt hai đứa trẻ ra khỏi cửa,đưa mắt nhìn hình dáng quen thuộc dưới
khoảng sân hiu quạnh, mới qua một đêm mà cậu ta đã trở nên tiều tụy như vậy.
“Ngày hôm qua không phải rất tốt sao?” Hiệp Thịnh đứng thẳng
người, giọng nói có chút khàn khàn.
“Chú Hiệp Thịnh!” Tiểu Tự giãy khỏi tay tôi nhào vào lòng
Hiệp Thịnh, Hiệp Thịnh một tay nhấc thằng bé lên vai, Tiểu Tự vui đến hét lớn.
Tôi nắm tay Tiểu Đao đến gần, chua xót cười, không biết nên
bắt đầu mọi chuyện từ đâu.
“Hôm nay lại đi vườn bách thú đúng không? Tôi đi lấy xe, đưa
Tiểu Đao đi trước đi” Hiệp Thịnh nhìn về phía tôi cười, chỉ chỉ về phía chúng
tôi, tôi chỉ yên lặng gật đầu.
Dọc đường đi, hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ làm bầu không khí
ngượng ngùng bị xua tan đi không ít, đặc biệt là Tiểu Tự tỏ ra thân thiết với
Hiệp Thịnh như một thói quen, nó ngồi bên cạnh tôi khoa chân múa tay không
ngừng, năm năm trước, bởi vì bất đắc dĩ phải rời đi để sinh con nên khi Tiểu Tự
ra đời cũng phải sống đạm bạc giống tôi, năm năm nay, Tả Lăng chăm sóc nó rất
cẩn thận, có đôi lúc còn quan tâm Tiểu Tự hơn Tiểu Đao, tôi thật sự rất cảm
kích.
Chỉ có điều, trong lòng tôi luôn muốn hỏi, chúng tôi phải
che dấu đến lúc nào, đến lúc nào mới có một ngày tôi quang minh chính đại để
Tiểu Tự gọi tôi một tiếng mẹ? Đáng tiếc, khi chúng tôi còn chưa tìm được đáp án
Nghiêm Diệu đã trở lại. Tất cả lại bị xoáy vào cuộc chơi này, không ai có thể
tự làm chủ trò chơi.
Đến vườn bách thú, hai đứa trẻ tràn đầy năng lượng kia làm
cho tôi không một chút rảnh rỗi, trong lòng càng lo âu, Hiệp Thịnh trước sau
như một dắt hai đứa đi dạo, nhìn bọn họ đùa giỡn, tôi bỗng nở nụ cười, cứ như
vậy có được không, giống như những ngày trước, giống như lúc này là chúng tôi
đã vui vẻ lắm rồi.
Tôi và Hiệp Thịnh, chung quy lại chỉ là hai kẻ vô duyên,
muốn trách chỉ có thể trách, chúng tôi gặp nhau quá muộn!
“Thằng nhóc này, lúc tỉnh thì nghịch ngợm như con khỉ nhỏ
vậy, lúc đang ngủ lại giống như thỏ con!” Hiệp Thịnh ôm Tiểu Tự đang ngủ ngon
vào lòng, trên mặt là biểu hiện đau khổ, tôi cởi áo khoác cho Tiểu Đao, con bé
này vẫn còn dư thừa sức lực, vui vẻ cầm một túi thức ăn đến bên hồ cho cá ăn.
Tôi thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn thoáng qua khuôn mặt cười
cười của Tiểu Tự.
“Thật sự rất vất vả!” Đỉnh đầu tôi vang lên tiếng thở dài
“Một người mà phải trông hai đứa trẻ như vậy chắc sẽ chết mất!”
Tôi ngẩn người, ôm Tiểu Tự vào lòng, chậm rãi lắc đầu “Lúc
sinh Tiểu Tự, tôi cảm thấy rất cả đều đáng giá!” Hy vọng, chỉ cần còn đứa bé
đang nằm trong lòng này tôi vĩnh viễn có hy vọng sống thật tốt.
Tôi dùng sinh mệnh của con trai tôi để duy trì hy vọng sống
của bản thân mình.
“Hiệp Thịnh, cho dù thể nào tôi cũng phải nói, trong khoảng
thời gian này rất cảm ơn cậu, thật sự, cậu đã khiến cho tôi cảm nhận được cảm
giác vui vẻ, cùng đấu võ mồm với cậu vui vẻ vô cùng!” Tôi nói chuyện đầy vẻ hằn
học, ánh mắt nhẹ nhàng chợt tắt “Hiệp Thịnh, cậu là người tốt, nhất định sẽ
khiến cho người con gái của mình hạnh phúc, có điều, cô gái kia không phải là
tôi…!”
“Chuyện này quả thực..!” Hiệp Thịnh nghe tôi nói xong nói,
tự giễu, lại ngẩng đầu nhìn tôi. Chua xót mở miệng, ánh mắt đầy bi thương
“Nhưng làm sao bây giờ? Lộ Tịch Ngôn, tôi đã không có biện pháp buông tay em!”
“Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng hiện tại, tôi
không thể không có em!”
“Lộ Tịch Ngôn!!!!”
Đứng trước cửa nhà Hiệp Thịnh, tôi sửa sang quần áo trên
người một lần nữa, lại không biết cậu ta bên cạnh vẫn nhìn mình nãy giờ. Cậu ta
hướng về phía tôi nhếch miệng cười cười, bàn tay ôm tôi nãy giờ buông ra ấn
chuông cửa. Một lát sau, cửa mở ra, là một cô gái chưa khoảng hai mươi tuổi
tràn đầy ngạo khí, đôi mắt kiểm tra tôi từ trên xuống dưới sau đó mới bớt căng
thẳng một chút. Ngọt ngào nói một câu “Anh trai… Chị Tịch Ngôn!”
Tôi vẫn có chút ngượng ngùng, Hiệp Thịnh lại cười rất thoải
mái.
Vừa vào cửa đã thấy một người phụ nữ trung niên đứng chờ,
vừa nhìn thấy tôi bà cười đến mức mặt mày hớn hở, Hiệp Thịnh đẩy đẩy tay của
tôi rồi gọi bà một tiếng “Mẹ!”
“Bác gái!” Tôi mới gọi một tiếng, mẹ Hiệp Thịnh đã tươi cười
đi đến kéo tay tôi lại gần “Lại đây Tịch Ngôn, bác đã sớm nghe Thịnh Thịnh nhà
ta nói đến cháu rồi, ta ở đây chỉ là người thừa mà thôi!” Bác gái rất nhiệt
tình, tôi nghi hoặc nhìn Hiệp Thịnh, người nào đó vô tội nháy mắt mấy cái, thừa
dịp ghé vào tai tôi nói nhỏ “Mẹ tôi vốn thích khoa trương! Có lẽ nghĩ tôi thích
em rất lâu rồi!”
Tôi lườm cậu ta một cái, Hiệp Thịnh vẫn giữ nguyên nụ cười
không tim không phổi, thản nhiên đi vào giữa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Cha con vốn dĩ đang ở nhà, vừa nhận một cuộc điện thoại lại
lập tức đi rồi!” Bác gái nói với Hiệp Thịnh, sau đó quay đầu nhìn tôi “Bố Thịnh
Thịnh như vậy đấy, biết rõ hôm nay là ngày quan trọng, vậy mà cháu xem, nhận
một cuộc điện thoại là đi liền, trước kia cũng vậy, lúc bác sinh Hiệp Thịnh ông
ấy cũng không có ở bên cạnh. Mỗi ngày đều là mưa bom bão đạn.” Bác gái nói một
hồi không nghỉ, nhưng nghe đến đoạn ngày trọng đại, trên mặt tôi không nhịn
được xấu hổ.
Mà Hiệp Thịnh nãy giờ đứng một bên không biết tốt xấu còn
thêm dầu vào lửa “Mẹ à, nói những chuyện vặt vãnh đấy làm gì, không đâu lại dọa
con dâu chạy mất thì sao, mẹ cần chịu trách nhiệm đấy!”
“Hiệp Thịnh!” Bác gái lập tức thay tôi dạy dỗ cậu ta “Mẹ
đang nói chuyện, con lại đi nói lung tung cái gì vậy?”
Sau đó cười với tôi nói tiếp “Ba Tịch Ngôn cũng là cảnh sát,
chẳng phải con bé cũng từng trải qua tình huống này sao? Dọa cái gì mà dọa, mẹ
có thể đem con dâu mình đuổi mất sao?” Một câu nói, lập tức xác nhận chuyện con
dâu?
Tôi chỉ có thể nhận xét, bọn họ đích thực là mẹ con, phương
thức tư duy giống hệt nhau.
“Anh trai, mẹ, nếu con là chị Tịch Ngôn chắc chắn sẽ không
chịu gả về nhà mình đâu!” Một câu nói nữa, hai mẹ con lập tức quay mặt nhìn
nhau cười.
“Ai da!” Hiệp Nguyệt cùng lúc bị hai người ném hạt dẻ vào
đầu.
“Anh, mẹ!”
Tôi đứng một bên trợn mắt nhìn ba người họ mà chỉ biết há
hốc mồm, dở khóc dở cười lắc đầu, người nhà này thật là…
Vì nhận được cuộc điện thoại kia, ba Hiệp Thịnh không về ăn
cơm, chúng tôi ăn bữa tối xong liền chào bác gái rồi ra về.
Ra khỏi cửa, tôi vốn định lớn tiếng mắng chửi Hiệp Thịnh.
Hiệp Thịnh lại vui sướng khi tôi gặp hoạ “Thế nào? Bị mẹ của
tôi khiến cho không chống đỡ nổi rồi sao?”
Tôi lườm cậu ta một cái, tất cả không phải đều do cậu ta
châm ngòi sao.
“Chỉ có thể nói, các người đúng là người một nhà!” Tôi thẳng
thắn nói, ngoài điểm quá nhiệt tình, mẹ Hiệp Thịnh quả thật khiến người khác
cảm thấy rất thân thiết. Tôi cũng không quên âm thầm bổ sung, ở chung một nhà
với bác gái cũng được lắm.
Nhưng cũng rất buồn cười… Tôi nghĩ rồi không nhịn được mà cười
ra tiếng.
“Nghĩ cái gì vậy? Thì thầm, lại còn mặt mày hớn hở!” Hiệp
Thịnh lẻn đến trước mặt tôi, hai tay chống nạnh, mặt đầy vẻ chế nhạo nhìn tôi.
“Muốn chết sao!” Tôi hờn dỗi đấm cậu ta, Hiệp Thịnh khoa
trương chạy nhanh vài bước, lại rung đùi đắc ý “Lộ Tịch Ngôn, em muốn giết
chồng à, dùng lực mạnh như vậy!”
“Hiệp Thịnh!” Không thể bịt được cái miệng của cậu ta, tôi
xấu hổ đuổi theo.
“Hiệp Thịnh, tên tiểu tử thối là cậu!”
“Lộ Tịch Ngôn… Oa, không ngờ em thô lỗ như vây!”
“Tiểu tử thối!”
Lúc gia đình Tả Lăng trở về cũng là lúc tôi nhận được nhiệm
vụ của cấp trên, muốn tôi đi huấn luyện một đội tuần tra, thấy tôi cùng Hiệp
Thịnh đến sân bay đón bọn họ, hai người trên mặt như hiểu rõ mọi chuyện, lại
thêm cái miệng ba hoa của Hiệp Thịnh như sợ người khác không biết vậy.
Hai bên dắt tay hai đứa nhỏ rồi, vậy mà vẫn đi theo tôi ồn
ào gọi “Lão bà, lão bà!”
Thật dở khóc dở cười.
Buổi tối, tôi ở phòng sửa sang lại hành lý, mẹ tôi cứ quanh
co lòng vòng hỏi đông hỏi tây, rõ ràng là đã bị tên Hiệp Thịnh kia tẩy não, câu
nào cũng nói đến cậu ta, lâu lâu còn nói vài câu mẫn cảm, cũng có thể để mẹ tôi
ngang hàng với mẹ Hiệp Thịnh được rồi.
“Nhất định sau lần này phải tổ chức hôn lễ, con cứ yên tâm
đi công tác, mẹ ở nhà sắp xếp ổn thoả cho con, lúc trở về sẽ đi làm lại hộ
tịch!”
“Mẹ!!!” Tôi bất đắc dĩ ngân dài tiếng “Đây là kết hôn, không
phải chuyện đi chợ mua hàng!”
Mẹ tôi trả lời như chuyện đương nhiên “Mẹ đương nhiên biết
là kết hôn, cho nên mới cần tốc chiến tốc thắng! Mẹ rất vừa ý Hiệp Thịnh làm
con rể, chỉ lo đêm dài lắm mộng thôi!”
“Mẹ… Mẹ không cảm thấy con gái sẽ thiệt thòi sao?”
Mẹ tôi trả lời càng tuyệt hơn.
Dứt khoát gật đầu “Đúng!”
“Mẹ!!!!” Tha cho con đi mà!!!!
Cùng mẹ dây dưa trong phòng một lúc, điện thoại trong túi
rung lên, là Hiệp Thịnh.
Lại là cậu ta, đúng lúc tôi đang buồn bực.
“Có chuyện gì?” Khẩu khí của tôi vô cùng không tốt.
“Sao vậy, ăn phải thuốc nổ sao?”
“Đúng vậy, chỉ có điều chưa kịp nổ!”
“Như này vậy, em xuống dưới lầu đi, tôi cho em mượn bật
lửa!” Hiệp Thịnh ở đầu bên kia cười ha ha, tôi hỏi lại “Xuống lầu, cậu nói cậu
đang ở dưới lầu!”
“Đúng vậy, ở dưới nhà em… Juliet!” Cuối cùng, cậu ta vẫn
không quên trêu ghẹo tôi.
Tôi ung dung trả lời “Như vậy Romeo, anh không biết ngày mai
Juliet phải lên máy bay sao?” Sáng sớm mai tôi phải đi, cậu ta vẫn còn ép buộc
cái gì chứ.
“Tôi chỉ muốn nói, Juliet, bây giờ mùa đông, thời tiết khắc
nghiệt, em xuống đây sẽ nhìn thấy ông già Nô-en!”
Tôi cười, nghe được tiếng nói trong điện thoại của Hiệp
Thịnh có phần run run, cho nên không đành lòng, quay sang nói với mẹ một câu
“Mẹ, con xuống dưới nhà có chút chuyện, mẹ giúp con soạn nốt hành lý nhé!”
“Là Hiệp Thịnh ư?” Mẹ tôi xem ra còn hưng phấn hơn tôi, cười
hì hì gật đầu “Được được, con đi nhanh đi!”
Chương 30: Muốn làm Phật, lại trở thành ma.
Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, tôi không biết liệu có trò
lãng mạn giống như đèn màu bất ngờ bật sáng, một soái ca ôm một bó hoa to dùng
vô số bông hoa hồng tạo thành, tình ý chân thành đứng chờ tôi.
Đó là những mô tuýp mà gần đây mấy phim truyền hình chiếu
trên TV hay dùng, mặc kệ nhân vật nữ chính đã quá tuổi xuân hay đã kết hôn cũng
sẽ đổ gục trước một anh chàng như thế.
Đáng tiếc, trước mặt tôi chỉ có bóng người run run trong gió
lạnh, tôi đến gần, cậu ta không quên giở trò hài hước, lấy ra một chiếc bật lửa
“Một chiếc bật lửa… Thế nào?”
Tôi thật sự không thích cách hành xử của Hiệp Thịnh, trời
lạnh như vậy mà còn đứng ngoài trời ra vẻ phong độ,
Tôi nhíu mi, tức giận đem khăn len trên cổ mình quàng lên cổ
cậu ta, buông một lời trách mắng “Hiệp Thịnh, cậu nhàn rỗi như vậy sao?”
Hiệp Thịnh xuýt xoa hai tiếng, xem ra đã không chịu được
lạnh, nhanh chóng kéo tay tôi đi nhanh “Lên xe, lên xe đã!”
Thì ra cậu ta lái xe đến “Cậu ở trong xe chờ tôi không phải
tốt hơn sao?”
“Không phải chị thích lãng mạn hay sao?” Hiệp Thịnh mở điều
hoà, không khí trong xe trở nên ấm áp.
“Lãng mạn? Cậu như vậy được coi là lãng mạn sao, ít nhất
cũng phải có đạo cụ chứ!” Tôi trợn mắt lườm cậu ta, lúc vừa xuống lầu chỉ thấy
một người đang run lập cập, thật là lãng mạn quá thể.
Hiệp Thịnh ngừng động tác, nhìn tôi đầy vẻ kỳ quái, nửa ngày
mới làm bộ vô cùng đau đớn nói “Lúc đầu vốn nghĩ em không giống những cô gái
khác, thì ra em cũng thích mấy trò đàn dương cầm lãng mạn?”
Tôi cười nhạt “Diễn đi, diễn tiếp đi!”
Hiệp Thịnh uất ức không nói được gì chỉ nhìn tôi một cái,
ngồi trong xe một lúc, sắc mặt của cậu ta đã hồng hào lên không ít.
“Được rồi, ngày mai tôi bận lắm, cậu tìm tôi có chuyện gì
sao?” Tôi đi thẳng vào vấn đề chính, nếu cứ tranh luận với cậu ta, buổi tối của
tôi coi như xong.
Hiệp Thịnh ngồi im không nói lời nào, tôi lại hỏi tiếp “Xảy
ra chuyện gì sao?”
Hiệp Thịnh vẫn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói, thái độ có
chút tức giận “Lộ Tịch Ngôn, em đi những một tuần?”
“Đúng vậy!” Đội trưởng chắc đã nói cho cậu ta, tôi cũng đang
định nói.
“Em…” Tôi phát hiện Hiệp Thịnh nghiến răng nghiến lợi hít
sâu rồi nói “Đội trưởng bảo tôi đến nói cho em biết tình hình đã thay đổi!”
Không đúng, nếu Lí đội trưởng muốn thì sẽ trực tiếp gọi cho tôi, đâu cần nhờ
đến Hiệp Thịnh.
“Lộ Tịch Ngôn…”
Hiệp Thịnh giống như nghẹn lời, bỗng nhiên nói một tràng “Em
có biết không, em đi như vậy chúng ta sẽ phải xa nhau một tuần!”
“Tôi đương nhiên biết…” Tôi cũng có chút giận, cậu ta tính
tình không tốt thì thôi đi nhưng sao có thể như này chứ. Nhưng nháy mắt nhận ra
Hiệp Thịnh đang cúi xuống gần tôi, môi hơi phiếm hồng. Bên tai tôi là hơi thở
nóng bỏng của cậu ta… Thì ra…
Bên trong xe trở nên yên tĩnh, bỗng nhiên bên ngoài xe
truyền đến tiếng bước chân.
“Thật ra!” Tôi đè nén âm thanh trong cổ họng, muốn phá tan
bầu không khí căng thẳng “Một tuần trôi qua rất nhanh!”
“Ừm”! Hiệp Thịnh rầu rĩ trả lời.
“Hiệp… Ưm!” Một bóng người phủ lên người tôi, tôi còn chưa
kịp phản ứng, trên môi đã cảm nhận được sự nóng bỏng. Trằn trọc một cách lạ
lẫm, cảm xúc và hương vị cũng xa lạ vô cùng.
Một lúc sau, Hiệp Thịnh mới buông tôi ra rồi thở hồng hộc,
trên khuôn mặt hồng lộ rõ nét thâm trầm, tôi biết mình cũng không khá hơn cậu
ta là bao nhiêu, ngón tay cố gắng xoa lồng ngực để không khí dễ đi vào, cắn môi
nói.
“Cậu đỏ mặt gì chứ?”
“Chuyện đó… Làm gì có!” Hiệp Thịnh lập tức phủ nhận, ánh mắt
không tự nhiên của cậu ta nhìn xung quanh, nửa ngày yên lặng mới cười thành
tiếng “Chúng ta đúng là hai người ngu ngốc!”
Tôi cười nhạo một tiếng.
Không khí ngượng ngập trong xe dịu đi không ít, Hiệp Thịnh
lục tìm rồi lấy ra một thứ gì màu trắng từ túi áo, thì ra là một đôi găng tay
“Dự báo thời tiết nói ở đó tuyết đã rơi, em hãy mang theo thứ này!”
Tôi nhận đôi găng tay, mím môi nói “Cảm ơn!”
Giống như bộ dạng thâm tình này đã xoá đi hình tượng độc ác
thường ngày của cậu ta. Hiệp Thịnh nhìn tôi, không quên nhàn nhã bổ sung một
câu “Em ở đây lo cho bản thân mình còn không xong, đến đó công tác nhất định
làm cho cục cảnh sát ở đó thêm rắc rối!”
Xem kìa. Cậu ta không được nhận danh hiệu “lời nói ác độc”
thì thật xin lỗi đầu lưỡi cậu ta quá.
Vuốt đôi găng tay xù lông, tôi cũng lười cãi nhau với Hiệp
Thịnh. Trong lòng biết rõ cách quan tâm của cậu ta không giống người khác.
“Được rồi, tôi cũng nên vào nhà rồi, cậu lái xe cẩn thận một
chút!” Nhìn đồng hồ, đã gần giữa đêm, sáng mai tôi còn một chuyến bay.
Vừa định nhích người mở cửa xe, bả vai đã bị người ta đè
xuống, Hiệp Thịnh ghé miệng đến gần tôi, hôn nhẹ lên má tôi.
“Lộ Tịch Ngôn… Tôi yêu em!!!”
Thành phố này trong vài năm gần đây đã trở thành đô thị loại
hai, là một trong những thành phố trọng điểm, những công trình ở đây điều được
xây mới hoặc sửa lại, quanh cảnh rất tuyệt vời, vừa mới xuống máy bay đã có
người đến đón tôi, nhiệt tình lạ thường.
Tôi còn nghĩ sẽ ở trong khu tập thể, thật không ngờ lại được
sắp xếp ở một khách sạn cao cấp.
“Mọi người đi huấn luyện đều ở đây sao?” Vừa đi tôi vừa tò
mò nhìn trước ngó sau. Tới đón tôi là một người đàn ông cùng một cô gái xấp xỉ
tuổi nhau, chắc là ít hơn tôi một hai tuổi gì đó, bọn họ vẫn còn mang nét ngây
ngô khó tả.
“Đúng vậy, chị hãy nghỉ ngơi trước, đợi đến lúc luyện tập sẽ
thông báo cho chị sau!” Cô gái vừa trả lời, vừa đưa tay mở cửa một căn phòng,
trước mắt tôi là một căn phòng được trang trí với nội thất hoàn toàn bằng gỗ
lim.
Tôi ngẩn người “Nơi này?” Quá xa xỉ rồi, nơi này còn có
nhiều đồ cổ như vậy? Nghĩ đến chuyện này tôi không khỏi nghi ngờ.
“Hay là tôi đến đại sảnh trước!” Tôi gọi cô gái lại “Nơi này
quả thực…”
“Chỉ là tạm thời nghỉ ngơi trước thôi, chị sắp xếp hành lý
một chút, tắm rửa trước đã, đợi khi có lệnh tập hợp tôi sẽ gọi điện cho chị,
bây giờ chúng tôi còn phải đi đón một đồng nghiệp khác!”
Tôi không nói gì nữa, cũng không thể làm phiền người ta làm
việc.
Cô gái rời khỏi cửa phòng, tôi đứng ở phòng khác một lúc
lâu, lúc này có chút mệt mỏi liền mở vali lấy quần áo đi tắm, định đi tắm ngay
lại nhìn thấy đôi găng tay để trong góc vali, tôi liền lấy ra nhẹ nhàng thử vào
tay, đưa lên má, một cảm giác ấm áp lan toả khắp cơ thể.
Một lát sau tôi mới cởi găng tay ra, ôm quần áo đi vào phòng
tắm.
Nước nóng làm tôi có cảm giác buồn ngủ, đi đường mệt mỏi lại
được ngâm mình trong nước ấm thoải mái như vậy nên buồn ngủ là không tránh
khỏi.
Mũi ngửi thấy mùi hoa mai trên người. Tâm trạng tôi vui vẻ
khác thường nhìn vào chiếc gương lớn trong phòng tắm, một lát sau, động tác trên
tay tôi trở nên cứng ngắc, như bị sét đánh ngang tai, chậm rãi đưa tay che
miệng.
Khuôn mặt trong gương của tôi vì ngâm lâu trong nước đã trở
nên trắng bệch. Đến khi não tôi bắt đầu hoạt động mới vơ lấy khăn tắm trên
tường, bối rối quấn lấy cơ thể, chật vật đẩy cửa phòng tắm ra ngoài.
“Rốt cuộc em cũng ra!” Tiếng nói trầm thấp của đàn ông đồng
thời vang lên khi tôi mở cửa.
Tâm trạng trở nên sợ hãi, tôi xoay người, liếc mắt nhìn thấy
một người ngồi trên sô pha. Lúc này, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh
tuấn của anh tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp, trên người mặc tây trang tối màu
khiến cho người anh gần như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ có khoé môi hơi nhếch
lên, mờ ảo không nhìn rõ.
Tôi theo bản năng lùi về phía sau, gần như phát điên xoay
người chạy đến mở cửa chính.
Mở thế nào cũng không ra, tay nắm cửa lạnh lẽo không hề rung
động, bất kể tôi dùng nhiều sức thế nào cũng mở không ra.
Một đôi tay vươn đến, đem chặn tôi vào giữa người anh với
cánh cửa, khiến tôi không thể nhúc nhích, sau lưng là hơi thở lạnh lẽo thấu
xương. Tôi không dám xoay người, động tác mở cửa vẫn không dừng lại, cố gắng
vừa kéo vửa đẩy tay nắm cửa. Cho đến khi cơ thể bị một cơ thể khác ép sát.
“Bây giờ biết sợ rồi sao?” Bên tai tôi là hơi thở không có
độ ấm, chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương.
“Sao lúc em khoe hạnh phúc của bản thân trước mặt tôi lại
không nghĩ đến ngày hôm nay? Bây giờ, đến phiên em!” Cơ thể tôi bị anh dùng lực
ôm lấy, trước mặt là đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt lưu chuyển sự sắc lạnh, trong
đầu tôi rung lên hồi chuông cảnh báo, chuẩn bị kêu cứu, miệng bị anh mạnh mẽ
chặn lại.
Cơ thể Nghiêm Diệu ấn chặt tôi vào cửa, hai chân kẹp chặt cả
người tôi, tôi dùng tay đẩy anh ra lại bị anh nắm chặt cổ tay ấn lên cửa, giống
như bị ghim chặt ở trên đó, chỉ có thể bất lực nghiêng đầu né tránh, anh không
cho tôi cơ hội hô hấp. Đôi môi của anh đè chặt môi tôi như bóng với hình, chỉ
đơn giản tiến vào một cách tuỳ tiện, đầu lưỡi tiến vào trong khuấy đảo. Tôi chỉ
muốn đẩy anh ta, dùng hết toàn lực phản kháng nhưng mỗi lần vặn vẹo đều bị anh
kéo trở lại, phần thân dưới của anh nóng rực qua lần vải khiến tôi cảm thấy sợ
hãi.
Giây tiếp theo, bàn tay to lớn của anh kéo chiếc khăn, cơ
thể tôi lộ ra trước mắt anh. Đồng thời, đôi tay thô ráp ấy đặt lên hông tôi..
Không chút thương tiếc dùng lực rất mạnh, tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Cơ thể tôi bị nâng lên, Nghiêm Diệu đưa tay tách hai chân
tôi ra, tôi hoảng loạn, khuất nhục hét lên, vừa đá vừa đưa tay đánh anh “Đừng,
đừng như vậy! Buông tôi ra!”
“Em không có quyền nói!” Anh bắt đầu rút thắt lưng, tiếng
mặt thắt lưng đập vào cửa gỗ vang lên một tiếng, bộ phận đàn ông nóng rực của
anh lộ ra.
“Nghiêm Diệu… Lấy mạng của tôi đi, là tôi nợ anh, tôi trả
cho anh!” Tôi hét to, điên cuồng vặn vẹo cơ thể, giống như người chết đuối,
dùng hết toàn lực muốn thoát khỏi tình trạng này.
“Tôi không cần em trả, tôi chỉ muốn em cảm nhận… Cảm nhận
đau đớn của tôi trong năm năm qua!!!”
Anh hôn mạnh lên môi tôi, tôi giãy giụa, miệng nức nở thành
tiếng, bị anh nâng cơ thể lên xuống trên cơ thể anh, cánh tay tôi đặt trên lưng
anh nãy giờ ra sức cào cấu, anh lại như không hề để ý chút đau đớn kia. Đầu
ngón tay tôi vẫn cố làm loạn trên lưng anh, cho đến khi dưới thân bị vật đàn
ông của anh tiến vào.
Muốn làm Phật, lại trở thành ma.
Không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng thở dốc uể oải, khiến tôi
cảm thấy buồn nôn.
“Tôi thích nhất nhìn thấy em khóc thét chói tai, thích nhất
nhìn bộ dạng cầu xin tôi của em!” Nghiêm Diệu kề môi bên tai tôi chậm rãi nói.
Anh như dùng toàn lực ra vào cơ thể tôi, tôi không ngừng lùi vào mặt cửa phía
sau, cho đến khi không thể lùi được nữa.
Tôi chết lặng nhìn anh, anh cũng nhìn lại tôi, tôi ở trên
người anh lắc lư qua lại, anh nắm chặt đầu vai tôi, lực đạo va chạm dưới thân
không ngừng tăng.
Tôi bắt đầu co rút, cơ thể lạnh như băng vẫn kháng cự sự
đụng chạm mạnh mẽ của anh, những giọt mồ hôi của anh rơi trên ngực tôi, không
ngừng lan tràn, một giọt lại một giọt rơi xuống, khiến cơ thể tôi thấm đẫm mồ
hôi của anh.
Tôi vốn nghĩ cuối cùng đã chấm dứt, anh lại không dễ dàng
buông tha tôi như vậy, ngay cả chút tôn nghiêm cuối của tôi anh cũng muốn cướp
đi, Nghiêm Diệu ôm lấy eo tôi, hạ thân vẫn tiếp tục ra vào, có điều đứt quãng.
Tư thế như vậy làm tôi không thể kiềm chế được cảm giác khác
thường, cơ thể tôi tê dại run run như bị tra tấn, từng lần đâm vào ngắt quãng
của anh khiến cho cảm giác ấy chồng chất lại, mỗi lần anh rút ra lại cảm giác
hụt hẫng, cảm giác hụt hẫng còn chưa được hai giây đã bị anh tiếp tục đi vào.
Dây dưa bằng cách này khiến đôi cảm thấy như sắp phát điên.
Rốt cuộc tôi cũng khuất phục, âm thanh kêu khóc lan toả
trong không gian, chính tôi cũng cảm thấy âm thanh này rất xa lạ, nó lượn lờ
xung quanh tôi, đúng là âm thanh cầu xin của tôi. Tôi kinh ngạc nhìn xuống phía
dưới, một giọt nước rơi xuống tay tôi, Nghiêm Diệu thở gấp, đáy mắt là một mảng
đen sâu thẳm. Anh dừng lại, bàn tay ôm tôi buông ra, trong đầu tôi là sự trống
rỗng, hai tay tôi lại ôm sát cổ anh, cuốn lấy cơ thể anh, run rẩy nói vào tai
anh.
“Nghiêm Diệu, tôi hận anh, tôi hận anh!”