Gả cho Lâm An Thâm- Chương 17-18
Chương 17
Lâm An Thâm nắm tay Giản Lộ đi ra khỏi Sở Dân chính, tay kia
cầm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn. Thì ra đây là hôn thú, một tấm hình đơn giản,
mấy viết mấy chứ, một con dấu. Nhưng đây là người con gái anh tha thiết mơ ước!
Giản Lộ bị nắm đau định rút ra một chút, nhưng anh không
buông chút nào.
Con dã thú trong anh đã được giải phóng ngay khi cô đặt bút
kí lên tờ giấy hôn thú.. Rốt cuộc, không thể khắc chế được mình nắm thật chặt
tay cô... Từ giờ phút này trở đi, cô và anh, cả đời anh sẽ bảo vệ cô trong vòng
tay anh, bọn họ sẽ tay trong tay cho đến khi chết.
Vô luận thế nào, anh không thể lại buông cô ra!
“Vừa rồi anh hơi xúc động, xin lỗi...”
“Hứ! Quỷ hẹp hòi, mới nói sai một câu mà thôi!”
“Anh chỉ là không chịu được dù chỉ một khắc rằng em không
muốn cùng một chỗ với anh.”
“Em lại không nghĩ vậy! Không nói như vậy! Anh lại kích
động, để ý chuyện cỏn con như vậy!”
“Em chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Anh sẽ không buông em ra lần nữa.”
Giản Lộ tức giận liếc anh một cái, keo con voi có khi cũng
không dính bằng anh! Bất quá, trong lòng cũng dâng lên một cỗ hương vị ngọt
ngào, chậm rãi chảy vào tâm, làm ấm lên thế giới của cô.
“Chồng, tay em đau.” Giản Lộ cọ cọ vào tay anh.
“Ừ.”
Tay Lâm An Thâm có hơi lỏng ra, nhưng vẫn nắm lấy bàn tay
ấy.
“Chồng à, tay vẫn đau... Nhưng anh cứ nắm đi, nhưng tối nay
anh rửa bát...”
“….”
“Chồng, còn muốn bóc quýt cho em ăn...”
“….”
“Chồng, em mỏi chân, anh mát xa cho em đi...”
“….”
“Chồng à, chồng à...”
“….”
“Chồng à, anh chạy đâu vậy? Xe đỗ ở đằng kia cơ mà?”
“….”
“Chồng, phải mở khóa mới khởi động được xe!”
“….”
“Chồng, em còn chưa mua bảo hiểm! Anh nghỉ một lát rồi hẵng
lái xe!”
“….”
“Vợ à...”
“Uhm?”
“Vợ à...”
“Làm gì?”
“Vợ à...”
“Đừng gọi nữa, cô ấy không có ở đây đâu!”
“Vợ.”
“….”
“Vợ.”
“….”
Về nhà, Lâm An Thâm liền nấu một bàn thức ăn hết sức phong
phú, ánh đèn ấm áp chiếu lên bữa cơm tân hôn của hai người.
Đồ ăn rất ngon, người cũng thực vui vẻ, Giản Lộ càng ăn càng
thấy ngon.
Nhìn gương mặt mới uống hai ngụm rượu đã hồng của cô, Lâm An
Thâm càng ăn càng say.
Ngoài cửa sổ, vô số ngôi sao làm đẹp cho bầu trời. Ánh trăng
không hề cô độc, màn đêm mãi đen như không chờ đợi bình minh. Lâm An Thâm đứng
bên cửa sổ ngắm trời đêm, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Thu hồi
tầm mắt, gió ngoài cửa sổ thổi vào nhưng Lâm Lâm An Thâm lại không thấy lạnh.
Đi đến phòng ngủ, mở tủ lấy quần áo ngủ cùng đồ lót cho cô.
=.=
Lấy xong cũng vừa vặn truyền tới giọng cô trong phòng tắm:
“Lâm An Thâm, em lại quên mang quần áo vào rồi, anh mang vào hộ em!”
Anh đi tới trước cửa phòng tắm, nhìn đến một cánh tay ướt
sũng vươn ra từ bên trong. Anh không để ý đến cô.
“Lâm An Thâm! Đưa quần áo cho em!” âm lượng của Giản Lộ tăng
gấp đôi.
“….”
Anh vẫn không để ý đến cô.
“Lâm An Thâm, đưa quần áo hộ cho em.” Thật thông minh, ngữ
khí đã có vài phần lễ phép.
“…”
“Lâm An Thâm, phiền anh đưa quần áo trên tay anh cho em được
không?” Ngữ khí lại càng dịu dàng, nhỏ nhẹ.
“….”
“Lâm An Thâm! Em biết anh ở ngay ngoài! Đừng có ra vẻ, lập
tức đưa quần áo cho em!” Chấm dứt màn lễ phép cùng dịu dàng.
“….”
“Em cho anh 3 giây, hết 3 giây anh không đưa quần áo cho em,
em cạo sạch lông hồ ly của anh! 1... 2... 3!” cưỡng bức.
“….”
“An Thâm, hôm nay anh cũng mệt rồi. Đưa quần áo cho em, em
giúp anh đấm lưng!” Dụ dỗ.
“…”
“Lâm — An - Thâm —! Nếu không đưa quần áo cho em, em liền
nổi bão!”
“….”
Giản Lộ sắp hộc máu! Lão Hồ Ly rốt cuộc muốn gì đây?! Nhưng
mà, bỗng nhiên trong óc ‘Đinh’ một tiếng -
“Chồng...”
“Đưa.” Người nào đó thong thả đưa hai kiện quần áo, miệng
nhếch lên một chút.
Vì niềm vui của anh, cô thiếu chút nữa không có quần áo mà mặc,
Giản Lộ vừa mặc quần áo vừa xem thường anh, hồ ly quỷ kế đa đoan nhà anh cũng
có lúc vừa ngốc vừa nát..
Đêm dài, hai người nằm trên giường, một người nằm ở góc
trái, một người nằm ở góc phải.
“Chồng à, em tắt đèn.”
“Ừ..”
Đèn tắt, bóng tối úp xuống hai người, nhưng là cảm giác lại
càng rõ ràng.
“Chồng, anh... nóng lên...”
“Ừ…”
“Em... tim em cũng đập lợi hại...”
“Ừ...”
“Chúng ta khẩn trương cái gì...”
“Hôm nay chúng ta chính thức...”
“Cùng với cuộc sống trước kia khác nhau cái gì...”
“Có điểm khác...” Nói xong, cầm lây đôi tay mềm mại của cô.
“…” Giản Lộ bị chặn đường cướp của, chỉ có thể cảm nhận sức
nóng từ bàn tay anh truyền tới.
Trong bóng đêm, tim hai người cùng đập mạnh.
Nhưng mà, một lúc rồi, anh cũng không tiến thêm bước nào.
Giản Lộ thử hỏi: “Chồng...?” sao lại không thấy bước tiếp
theo...
"Ừ..." m thanh rầu rĩ.
“Ngủ... đã ngủ?”
“Không...”
“A...”
“Vợ…”
“Uhm?”
“Anh không có kinh nghiệm...”
“A...” Giản Lộ thiếu chút nữa phì cười, thì ra Lão Hồ Ly
gian xảo cũng chỉ là một tiểu sinh ngây thơ.
“Em cũng vậy... Bất quá...” cô nắm lấy tay anh: “Chúng ta
yêu nhau là được...” Cô tin tưởng tình yêu cũng có bản năng.
Giản Lộ cầm tay anh, để đôi tay ấy vuốt ve mái tóc, đôi mắt,
cái mũi, hai má...
Sau đó để tay anh tiến vào quần áo mình, lướt qua chiếc
bụng, tới nơi mềm mại trước ngực.
Cô muốn nói cho anh anh biết, nơi mềm mại này đã ghi lại một
người tên là Lâm An Thâm. Vĩnh viễn.
Lâm An Thâm cảm thấy máu huyết trong người sôi trào.
Thân thể cô làm anh động tâm, bản thân như một cái hang tối
vô tận, tham lam thăm dò từng góc thân thể cô.
Trút đi lớp áo khoác bên ngoài, lộ ra bản năng của con mãnh
thú trong người.
Rốt cục, rốt cục... sau đêm nay, anh không còn phải che dấu
gì trước mặt cô, làm cho cô có thể hoàn toàn hiểu về anh, hiểu anh có bao nhiêu
khát vọng.
Giản Lộ, em là công trình của cả đời anh.
Em là của anh, của Lâm An Thâm...
Vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh...!
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào mặt Giản Lộ, cô chậm rãi mở
mắt ra.
Giản Lộ gối trên khuỷu tay Lâm An Thâm, da thịt đụng chạm,
nhiệt độ cơ thể hai người truyền lại cho nhau, hơi thở tràn ngập hương vị ngọt
ngào.
Lúc này, Lâm An Thâm cũng đã tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy
đôi mắt trong suốt của Giản Lộ.
“Chồng.”
“Vợ.”
Lâm An Thâm đem mặt chôn thật sâu trong những sợi tóc mềm
mại của cô, hít vào một hơi thật sâu: “Vợ à, giúp anh ngủ thêm một giấc nữa
đi...”
“A...” Giản Lộ thẹn thùng, vùi mặt vào trong lồng ngực anh.
Tối hôm qua vận động hơi...
“Em... có đau không?” May mắn là cô cũng không nhìn mặt anh
bởi anh hỏi một câu mặt đã đỏ lựng lên.
Giản Lộ ngượng ngùng, cọ cọ trước ngực anh: “Sao anh lại hỏi
thẳng như vậy!”
“Anh... là đọc ‘Tâm sự con gái’ biết được. Thật sự rất đau?”
Mặt Lâm An Thâm càng hồng.
“Bắt đầu có chút, sau sẽ không...” Chỉ cần nhớ tới hôm qua
sẽ thẹn thùng không thôi. Giản Lộ lại càng cọ cọ vào ngực Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm ôm chặt đầu cô: “Đừng nhúc nhích!”
Giản Lộ nghe được trong giọng nói anh có chút run run, không
dám cử động nữa: “A...”
Nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua.
Nhưng mà Giản Lộ lại cảm thấy thân thể người nào đó ngày
càng nóng. Chết... Bình cứu hỏa ở đâu...
“Em, em đi tắm trước...” Đứng dậy muốn chạy trốn khỏi hiện
trường.
Tay bị kéo lại, một lần nữa
lại ngã vào ngực người nào đó.
Hỏa thế tới rất mãnh liệt, cô say đến mức không kịp đề
phòng.
Đại hỏa vây quanh đánh gục cô, lập tức liền cắn cắn như nuốt
toàn thân cô vào bụng, ngay cả kêu cũng không kịp kêu, tiếng cô phát ra đều bị
những nụ hôn triền miên che lại.
Lúc ý thức còn một chút tỉnh táo, Giản Lộ hiểu được cái gì
là không thể nghịch lửa... Nhưng sáng nay cô chạm vào đâu mà khiến anh phát
hỏa? Lúc nào phát hỏa cô cũng có biết đâu...
Cuối cùng, 1 giây trước khi ý thức bị cướp mất, Giản Lộ vạn
phần cảm khái, Lão Hồ Ly này quả thực là thông minh a... Tối hôm qua vẫn là tên
học nghề không kinh nghiệm... thế nào mà hôm nay đã trở thành lão sư phụ thuần
thục rồi...
Lúc hai người tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Lâm An Thâm đang
ở trong phòng tắm tắm rửa, Giản Lộ ngồi bên giường, kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn
trên ngón áp úp. Giơ tay lên, chiếc nhẫn cưới ánh lên thứ ánh sáng hạnh phúc
dưới ánh mặt trời.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại chặn lại dòng suy nghĩ
của Giản Lộ, Giản Lộ khó hiểu, không biết ai gọi điện vào lúc này.
Lâm An Thâm tắm xong, đi ra vừa vặn thấy Giản Lộ cúp máy.
Anh tiến lại, ngồi bên cạnh cô. Giản Lộ nhận khăn tắm, giúp anh lau tóc. Đầu
của anh như mềm ra, rất thoải mái, Giản Lộ vò đầu anh, lau sạch tóc ướt.
“Em có việc?”
“Đúng vậy, có người bạn cũ mời đi uống trà.”
“…” Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta...
“Em cam đoan chúng em tán gẫu một lúc rồi sẽ về!”
“…” Nam
hay nữ...
“Ha ha!” Giản Lộ ôm cổ Lâm An Thâm, “Yên tâm! Cô bạn này là
nữ!”
“…” Người này thật thông minh...
“Ai nói hồ ly nhà em rất thích uống dấm chua!”
“….”
Lâm An Thâm nói: Xin chào
Chương 18
Một góc khuất trong tiệm cà phê. Ngồi đối diện Giản Lộ là
một cô gái trang điểm rạng rỡ, xinh đẹp. Nhưng nhất cử nhất động của cô lại
thập phần tao nhã, hoàn toàn không giống với bề ngoài ăn chơi. Bàn tay mảnh
khảnh chậm rãi cầm thìa nhỏ, khuấy hai vòng quanh ly cà phê, buông thìa, đưa ly
lên miệng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhã
thưởng hương vị, sau đó lại chậm rãi buông ly xuống.
Đôi mắt to, động lòng người nhìn thẳng mắt Giản Lộ - mà bây
giờ đang bận ngắm mỹ nữ.
Giản Lộ run lên một cái. A… đây cũng không phải là một cô
gái đơn giản.
Cô gái nhìn biểu tình của Giản Lộ, cười cười: “Tôi là bạn
của Đỗ Trung.”
Hô… Giản Lộ nhẹ nhàng thở ra.
Thì ra là bạn của Đỗ Trung… thiếu chút nữa hại cô tưởng lầm
đây là vị hôn thê hay bạn gái của Lâm An Thâm. Cô cũng xem nhiều phim truyền
hình lắm. Cũng vì lúc bắt máy, cô gái này nói một câu: “Tôi có một bí mật của
Lâm An Thâm, mời cô đến tiệm cà phê đầu đường gặp mặt.” Nhưng mà… hôn thê của
Lâm An Thâm tìm cô còn có thể hiểu được, bạn của Đỗ Trung đến tìm cô làm gì?
“A, xin chào.”
“Không nhớ tôi?”
“A…?”
“Ở thành phố S, tôi là người băng bó vết thương cho anh ta.”
“A!” Giản Lộ bừng tỉnh đại ngộ.
Cô ấy lại nhấp một ngụm cà phê, làm cho Giản Lộ cũng hiểu
được cà phê ở đây cũng rất ngon.
“Gọi tô là Hà Văn San.”
“A, xin chào, tôi là Giản Lộ.”
Hà Văn San buông cốc: “Cô cũng không vội vã hỏi bí mất của
Lâm An Thâm sao?”
“…” Giản Lộ bị hỏi. Lão Hồ Ly còn có nhiều bí mật nữa, suốt
ngày thâm trầm. Não cô cũng kết cấu đơn giản, nào biết trong bụng hồ ly có cái
gì.
Giản Lộ thấy Hà Văn San rút từ trong túi ra một tập văn
kiện.
“Cô xem qua sẽ hiểu được.”
Giản Lộ nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trên bàn: “Vì sao
đưa tôi?”
“Vì Đỗ Trung.”
Giản Lộ vừa nghe lại tức giận. Đỗ Trung anh lại làm chuyện
gì nữa đây. Lần trước anh đến công ty đã cùng cô làm ầm ỹ một trận, tóm lại
chính là cô đã chết tâm với anh mà đi theo Lâm An Thâm…
“Cái này là tôi trộm ra, Đỗ Trung cũng không biết. Bây giờ
anh ấy chỉ biết uống rượu với gây lộn, anh ấy mà biết chuyện này chắc sẽ đuổi
tôi đi.”
Giản Lộ nghi hoặc nhìn cô: “Cô thích Đỗ Trung?”
“Đúng.”
“Cô vì anh ấy, trộm bí mật này cho tôi, nghĩ văn kiện này có
thể tách tôi và Lâm An Thâm ra, rồi tiện đà để tôi và Đỗ Trung cùng nhau. Như
vậy anh ấy sẽ không mượn rượu tiêu sầu? Anh ấy vui thì cô cũng vui?”
“Cô cũng không giống như lời kể của Đỗ Trung.”
Nha! Cô đương nhiên không phải! Đỗ Trung mà dám nói như vậy
với cô?! Nếu Đỗ Trung ở đây, cô liền xử anh một trận: “Tên Đỗ Trung ấy có gì mà
tốt? Anh đáng giá để cô ấy phải khổ sao?”
“Ha ha…” Hà Văn San thản nhiên cười: “Đỗ Trung gì cũng tốt,
có tiền lại đệp trai, sao lại không tốt? Chẳng phải cô cũng im lặng chờ anh bao
nhiêu năm sao?”
“…” Đỗ Trung này đúng là người thẳng ruột ngựa, không thể
giữ được bất kỳ bí mật nào, tất cả đều nói cho người khác! Khác hẳn với Lão Hồ
Ly!
“Về chuyện cũ của cô đều là do Đỗ Trung uống rượu rồi tưởng
kể với tôi là cô vừa khóc vừa nói ra!”
Giản Lộ đổ mồ hôi. Người phụ nữ này quả thật ghê gớm… Nhưng
như vậy có thể tha thứ được không?
Nếu Lâm An Thâm cũng như vậy, say rồi nhìn cô mà gọi tên
người phụ nữ khác, cô khẳng định sẽ cạo trụi lông hồ ly của anh! Không, có rảnh
thì mần thịt luôn… Giản Lộ cất túi văn kiện vào túi: “Tài liệu này tôi giữ. Về
xem kỹ. Nhưng cho dù có biết bí mật gì không nên biết, tôi cũng không quay lại
với Đỗ Trung. Xem ra cô đã uổng công rồi.”
“Phụ nữ không nên nói gì là tuyệt đối.”
“Không có gì là tuyệt đối, nhưng tôi tin tưởng Lâm An Thâm
cũng như tin tưởng chính bản thân tôi.”
“Vậy còn Đỗ Trung? Cô cứ như vậy bỏ lại anh ấy? Nói thế nào
cô cũng chờ bên cạnh anh ấy mười năm, nếu mười năm tình cảm có thể vứt lại, cô
dựa vào cái gì mà tin tưởng vào mấy tháng bên cạnh Lâm An Thâm?” Ánh mắt Hà Văn
San trở nên sắc bén, một đao liền thấy máu.
Giản Lộ thở dài: “Mười năm cảm tình này tôi chưa bao giờ có
được, làm sao là nói vứt lại được?”
“Sao cô có thể nói như vậy! Công bằng với Đỗ Trung sao? Từ
lần chạy đến công ty tìm cô, mối ngày anh ấy đều say rượu! Không để ý bất cứ
cái gì! Uống rượu rồi lại kể chuyện xưa hai người, rồi lại uống! Đều như vậy cô
còn nói không có tình cảm của anh?!”
“Cô nói đúng, tôi thực sự có được tình cảm của anh ấy, nhưng
đây là chuyện sau mười năm sau. Cũng là do tôi không đủ kiên trì đi, sau khi
tôi buông tay một khắc anh ấy mới hối hận, mới biết đau. Nhưng anh hối hận, anh
đau là tôi sẽ quay đầu sao? Sau mười năm anh muốn bồi trả cho tôi mười năm cảm
tình, nhưng tình cảm của tôi sau mười năm cũng đã không còn. Nhìn anh ấy như
vậy, tôi lại càng sợ mình không có tình cảm thực sự được với anh… tôi sợ tôi sẽ
hối hận…!” Cô sợ một ngày mình sẽ hối hận vì không cầm tay Lâm An Thâm… sợ Lâm
An Thâm cô đơn…
Hà Văn San nắm chặt quai cốc, không nói gì.
“Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa. Cô vẫn nên tình cách
để Đỗ Trung yêu thương cô đi. Nếu cô thực sự thương anh ấy, sẽ không muốn anh
ấy lại có ngày hối hận vì mất cô.”
Nói xong, Giản Lộ đặt tiền cốc cà phê của mình lên mặt bàn,
rồi đứng dậy rời đi. Để một mình Lâm An Thâm ở nhà có phần không an tâm…
Đi ra khỏi quán cà phê, Giản Lộ lấy di động ra, phát hiện có
ba cuộc gọi nhỡ của Lâm An Thâm. Giản Lộ liền gọi lại.
Chuông mới reo hai lần, Lâm An Thâm đã lập tức bắt máy:
“Giản Lộ.”
“Lâm An Thâm.”
“…”
“Có chuyện gì nói mau?”
“…” Anh làm phiền cô sao… nghe giọng của cô giống lắm… Cũng
là, cô mới đi có hai tiếng, anh lại gọi đến ba cuộc điện thoại… hẳn là rất
phiền… Rút kinh nghiệm, lần sau cố nhịn vậy…
“Không nói em cúp máy đây!”
“…”
“Anh nghĩ điện thoại là miễn phí sao?”
“…”
“Lâm An Thâm, anh bị câm hay điếc vậy?!”
“…”
“Người câm điếc nói không nên lời còn học người ta gọi điện
thoại làm gì?”
“…”
“Em cho anh một cơ hội cuối cùng để nói!”
“… Anh… cúp…”
“Anh thử cúp xem, về nhà anh liệu hồn!”
“…”
“Lâm An Thâm…”
“…”
“Anh là đồ ngốc!”
“…”
“Không phải là anh có –” cái bí mật gì không nói cho em biết
a… Điện thoại đã ngắt. Giản Lộ mới nhớ công ty điện thoại có khấu trừ tiền phí
sử dụng của cô, số tiền còn lại chỉ đủ gọi vài phút. Quên đi, vậy về nhà hỏi
Lão Hồ Ly lại cho rõ.
Nhưng là không quá vài phút, điện thoại lại có người gọi
đến. Giản Lộ kinh ngạc nghe máy: “Alo?”
“Giản Lộ…” Lại là giọng Lâm An Thâm!
“Di động em hết tiền sao anh gọi được?!”
“Anh nạp tiền cho em. Vừa rồi em định nói cái gì?”
Giản Lộ nghĩ nghĩ: “Không có gì, em đang ngồi taxi, về nhà
nói sau!”
“…”
“Anh gác máy đi.”
“Ừ.”
Nhưng mà hơn chục giây trôi qua, người bên kia còn không gác
máy.
“Không phải bảo anh gác máy đi à?!”
“Em lại không cúp.”
“Muốn chờ anh cúp trước rồi em cúp!”
“Anh cũng vậy.”
“…”
“…”
“…”
“…”
Tút… tút… tút… Tiếng tút tút trong máy hai người cùng vang
lên.
Ông chú lái xe không nhịn được nhìn người khách đang ngồi ở
ghế sau, một cô gái đang nghe điện thoại, cũng không nói một câu, lẳng lặng
ngồi. Nhưng nụ cười trên miệng cô gái còn hạnh phúc hơn cả mật đường…
Trước kia, khi ông cùng người phụ nữ của mình yêu nhau cuồng
nhiệt cũng không kém thế này là mấy. Tình yêu thực sự vĩ đại, biến cho kẻ thông
minh thành người điên, làm cho người điên trở nên điên cuồng…
Buổi tối, Lâm An Thâm đang tắm, Giản Lộ thừa dịp này mở túi
văn kiện kia ra. Rút ra, thì ra bên trong là một tập ảnh. Giản Lộ liếc mắt một
cái không khỏi nghi ngờ não Hà Văn San có phải là bã chè hay không? Đây rõ ràng
là ảnh tốt nghiệp tiểu học của cô, nào có cái bí mật gì đâu. Bất quá, ảnh hồi
tiểu học của cô biến mất không rõ tung tích, hẳn là do Đỗ Trung. Sau nhiều năm
ôn lại kỷ niệm với bạn bè cũ, bộ dáng thật là đáng yêu… Tìm được mình, bên cạnh
là Đỗ Trung… Nhìn, a, từ trước, vô luận ở nơi nào, cô cũng cùng một chỗ với Đỗ
Trung … nhưng cho dù dựa vào gần như vậy vẫn là mỗi người một ngả…
Tình cách này của Lâm An Thâm như ông già vậy, tắm rửa lúc
nào cũng chậm như rùa. Giản Lộ nhìn lại sáu mươi gương mặt trong ảnh, anh vẫn
chưa tắm xong, phỏng chừng da hồ ty đã lột được một lớp. Giản Lộ ném tấm hình
qua một bên, buồn chán lấy di động ra tài khoản.
Nghe giọng hướng dẫn, ấn phím 1 rối lại phím 2, một giọng nữ
dịu dàng rót vào tai Giản Lộ: “Tài khoản của bạn là chín trăm sáu mươi chín
đồng…”
Giản Lộ hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, gác máy gọi lại lần
nữa: “Tài khoản của bạn là chín trăm sáu mươi chín đồng…”
Mỗ nữ đứng người.
-còn nữa-