Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 47
Chương 47
Mùa xuân đi qua, tiết trời nóng lạnh thất thường,
không khí lạnh vần vờ quẩn quanh, bắt đầu xuất hiện những cơn mưa dai dẳng
không ngớt, không khí ẩm ướt u ám lạnh lẽo.
Cơn mưa lạnh lẽo dai dẳng khiến Diệp Phiên Nhiên phiền
muộn day dứt, cô không cẩn thận trúng ngay cơn cảm mạo, ho khan không dứt như
muốn lôi cả lá phổi ra mới thôi. Nhất là những buổi đêm cô ho dữ dội gần như chẳng
tài nào chợp mắt.
Mấy ngày Tết về nhà ăn toàn những món có nước lèo,
khó khăn lắm gò má mới tròn trĩnh mịn màng, vậy mà giờ đây trở nên hốc hác, gầy
gò trắng tái, khiến người ngoài nhìn vào không khỏi thương cảm.
Tiết Sam mời cô đi dùng bữa, cố gắng chọn món thanh
đạm, còn cố tình chọn chè ngân nhĩ hầm hạt sen với gừng tác dụng nhuận trường
giảm ho. Diệp Phiên Nhiên hết sức uất ức, cũng rất đỗi hổ thẹn, nói: “Thật ngại
quá, lần nào cũng để anh trông thấy dáng vẻ ốm đau bệnh tật của em, yếu ớt đến
gió thổi bay, trông thật giống với Lâm Đại Ngọc!”
“Dáng vẻ của em lúc này, khiến anh nhớ đến bài thơ của
Lý Thanh Chiếu: “Sợ lắm nhàn hạ ưu sầu, bao nỗi tâm tình muốn tỏ rồi thôi. Gần
đây thân thể hao gầy, cốt chẳng vì rượu hay bệnh tật, cũng chẳng vì thu buồn.”
Kẻ nói thì vô tâm, người nghe luôn để tâm. Diệp
Phiên Nhiên khẽ kinh ngạc, lập tức cúi gằm, nói giọng không mấy tự nhiên: “Anh
học ngành mỹ thuật, không ngờ còn nghiên cứu cả thơ cổ đại nữa!”
“Đây gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!” Tiết
Sam nhìn cô khẽ mỉm cười: “Anh thích em dĩ nhiên phải tìm kiếm tiếng nói chung
chứ, bằng không, làm sao xứng với tài nữ tốt nghiệp khoa Trung văn cơ chứ?”
Cậu nói hết sức chân thành tự nhiên. Luận bàn về tuổi
tác, Tiết Sam còn kém hơn cô hai tuổi, lòng nhiệt thành cùng sự ngưỡng mộ của cậu
dành cho cô chẳng chút che dấu, tuy khiến cô cảm động nhưng lại chẳng thể nào nảy
sinh sức cộng hưởng.
Diệp Phiên Nhiên càng ngày càng phát hiện ra mình
không biết yêu, không biết làm thế nào lao vào tình yêu. Có đôi lúc, cô ngẫm
nghĩ cảm thấy mình nhạt nhẽo vô vị. Hai người gặp nhau, hẹn hò, tìm hiểu nhau rồi
bước vào giai đoạn yêu đương nắm tay, trao nhau nụ hôn, lên giường... cứ theo
trình tự mà làm, giống như trò chơi điện tử trên mạng, đầu tiên là thủ tục đăng
nhập, qua ải trảm tướng, chẳng hề có sự nhiệt tình, chẳng hề có sự xao xuyến,
muốn yêu thì yêu, muốn kết hôn thì kết hôn.
Từ năm ngoái đến năm nay, cô và Tiết Sam đã hẹn hò
tìm hiểu nhau cũng đã hơn hai tháng, tình cảm vẫn chưa có tiến triển. Cậu đối xử
tốt với cô, chu đáo với cô đến đâu cũng vẫn chẳng thể nào khơi bùng được ngọn lửa.
Đây có lẽ là nỗi ám ảnh của người từng trải trong
tình yêu chăng? Lẽ nào trên thế gian này biết bao người chẳng thể nào quên được
mối tình đầu. Bỏ qua khoảng thời gian đó, bỏ lỡ con người đó, sẽ rất khó khăn để
tiếp tục có được tình yêu. Mối tình đầu nồng nàn mãnh liệt, tựa như ngọn lửa rạo
rực bập bùng đốt cháy thiêu trụi tất thảy sự nhiệt thành trong cuộc sống, chỉ
còn sót lại đống tro tàn đổ nát, dù rằng còn vài đám lửa nhỏ rải rác cũng rất
khó có thể bén lửa lần nữa.
Hoặc có lẽ là, từ sau khi gặp lại Dương Tịch, khả
năng châm lửa của cô trở nên khá cao rồi ư?
Hẹn hò yêu đương cùng Tiết Sam, với Diệp Phiên Nhiên
mà nói, giống như xương gà, bỏ thì thương mà vương thì tội. Cô nguyện đặt cả
tâm trí và sức lực vào công việc, ngày tháng trở nên bận rộn rối bời, căn bệnh
cảm mạo kéo dài từ ngày này sang ngày khác vẫn chẳng thể nào khá hơn được.
Hai tuần lễ trôi qua trong vô thức. Tối thứ Sáu, vì
ho ngủ không được, cô trằn trọc trăn trở dữ dội. Sáng hôm sau thức dậy, đôi mắt
thâm quầng, chiếc cằm gầy guộc, gò mà hốc hác, ngắm nhìn mình trong gương khiến
cô chợt thấy xót xa bản thân mình.
Pha cốc sữa, ăn xong bữa sáng thì chuông cửa vang
lên. Diệp Phiên Nhiên bước đến mở cửa, chào đón cô là bó hoa hồng rực rỡ gần
như bao phủ nửa cơ thể của người đứng ngoài cửa.
Chàng trai trẻ tầm mười tám mười chín tuổi đang ra sức
ôm lấy bó hoa, thở dốc nói: “Có phải chị là Diệp Phiên Nhiên không ạ?”
Cô ký xong mới sực nhớ ra hôm nay là Lễ Tình nhân.
Người tặng hoa là Tiết Sam, trên tấm thiếp là chữ ký rồng bay phượng múa của cậu.
Diệp Phiên Nhiên chìa tay ra nhận lấy, nặng quá, cô
phải dùng cả bàn tay kia để ôm lấy, liếc mắt đếm sơ, hơn 99 đóa hồng.
Cô vừa cắm xong bó hoa thì nhận được điện thoại của
Tiết Sam: “Nhận được hoa chưa? Có thích không?”
“Cám ơn!” Lần đầu tiên cô nhận được nhiều hoa hồng
thế này. Thời đại học, khi cùng hẹn hò cùng Dương Tịch, anh chưa bao giờ tặng
hoa cho cô. Những người học ngành mỹ thuật, kiểu gì cũng vẫn lãng mạn đa tình,
biết rằng phụ nữ đều thích hoa, nhất là loài hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.
“Tối nay cùng ăn cơm nhé! Anh đặt chỗ rồi. Sáu giờ
anh đến đón em!” Cậu ôn tồn nói.
“Được rồi!” Cô đồng ý.
“Bệnh cảm vẫn chưa khỏi chút nào sao?” Tiết Sam trước
khi gác máy vẫn không quên hỏi. Thứ Tư tuần trước cậu đi công tác, mấy ngày
không gặp nhau rồi.
“Khoẻ nhiều rồi.” Diệp Phiên Nhiên nói nhưng không
nhịn được cơn ho.
Cậu chờ cô im lặng trở lại mới nói: “Anh có tìm cho
em bài thuốc dân gian, trị bệnh ho, nghe nói là khá công hiệu, tối nay đi ăn sẽ
nói với em!”
“Cảm ơn anh!” cô lại nói.
“Sao lại khách sáo thế?” Tiết Sam than thở: “Anh thật
sự hi vọng một ngày nào đó em sẽ không nói với anh hai từ này nữa!”
Đặt điện thoại xuống, Diệp Phiên Nhiên nhìn chăm
chăm bó hoa hồng nở rộ, ánh mắt chán nản rầu rĩ.
Từ khi quay về thành phố S, cô không hề gặp lại
Dương Tịch. Thành phố này, nói lớn cũng chẳng lớn, bảo nhỏ cũng chẳng nhỏ. Nếu
như không liên hệ với nhau thì thực sự trở thành những người xa lạ của nhau,
lãng quên giữa biển người, có khi cả nửa năm cũng chẳng đụng mặt nhau một lần.
Lễ Tình nhân đầu tiên sau khi về nước, Dương Tịch sẽ
trải qua cùng ai đây?
Lễ Tình nhân rơi đúng vào thứ Bảy, người ngồi trong
nhà hàng chật cứng, không có chỗ thừa. May mà Tiết Sam đặt chỗ trước, vẫn là chỗ
ngồi tựa cửa sổ, cậu biết cô thích vị trí này.
“Khi còn học đại học, tại phòng đọc sách trong thư
viện, mỗi lần trông thấy em ngồi ở hàng ghế sau cùng gần cửa sổ, vẻ mặt em chăm
chú, môi luôn nở nụ cười, ánh mắt toát lên vẻ bình thản hòa nhã. Ánh mặt trời
giữa trưa hắt trên gương mặt em hệt như bức hoạ nước. Mỗi buổi chiều thứ Sáu
hàng tuần anh đều đến thư viện, lén nấp vào một góc, chỉ cần được ngắm nhìn em
thì anh đã mãn nguyện rồi!” Dưới ánh đèn dịu nhẹ, đôi mắt Tiết Sam sáng long
lanh, cậu khẩn khoản nhìn cô đăm đăm: “Nhờ bạn học kí túc xá khuyên nhủ, khó
khăn lắm anh mới lấy can đảm viết cho em thư tình. Từ sau khi em cự tuyệt thì
anh chỉ có thể đứng xa dõi theo bóng dáng em. Chẳng ngờ rằng, vận mệnh đã đem
em đến ngay trước mặt anh, anh sẽ không để mình bỏ lỡ mọi thứ nữa. Hãy tin anh,
anh sẽ ra sức cố gắng đem lại hạnh phúc cho em!”
Đối với lời tỏ tình thẳng thắn và nhiệt thành của cậu,
con tim cô rối như tơ vò, cô cất tiếng ho hắng hòng che đậy cảm xúc của bản
thân.
“Em có một quá khứ rất khó quên, đúng không?” Cậu rất
thận trọng, dè dặt tìm từ ngữ biểu đạt để hỏi.
Diệp Phiên Nhiên sửng sốt, né tránh ánh mắt nồng nàn
chân thành của cậu, cô khẽ cúi đầu.
Tiết Sam nắm chặt lấy bàn tay đặt trên bàn, nói
nghiêm túc: “Anh bằng lòng chờ đợi, đợi đến khi em hoàn toàn quên quá khứ, sẵn
sàng bắt đầu lại từ đầu!”
Lòng bàn tay cậu ấm áp, nhưng chẳng thể sưởi ấm được
lòng bàn tay lạnh như băng của cô. Diệp Phiên Nhiên rất hối hận đã nhận cuộc hẹn
này. Khi một người đàn ông thật lòng cho đi tất cả còn một người vẫn chẳng thể
nào đáp lại, ngoại trừ nỗi dằn vặt day dứt.
Khoảng thời gian đó, Diệp Phiên Nhiên vẫn cảm thấy
không ngon miệng, lòng cô thấp thỏm bất an, vốn dĩ không có khẩu vị, còn may,
có căn bệnh cảm mạo là cớ thoái thác.
Mãi tận khi về đến nhà thì đã mười giờ hơn.
Diệp Phiên Nhiên chỉ để Tiết Sam tiễn đến trước nhà
liền nở nụ cười nói: “Tạm biệt, Tiết Sam, tối nay em rất vui, cảm ơn...”
“Lại nói cảm ơn sao?” Cậu ngắt lời cô, chau mày hỏi:
“Anh cứ ngỡ qua tối nay, sẽ có sự thay đổi!”
Cô mặt cắt không còn giọt máu, nụ cười trên bờ môi
liền vụt tắt, cắn chặt bờ môi dưới.
Tiết Sam bước đến phía trước, chụp lấy tay cô, để cô
đối mặt với chính mình. Diệp Phiên Nhiên trông thấy ngọn lửa rạo rực nóng bỏng
đến nghẹn người trong ánh mắt cậu, sau đó, cậu từ từ cúi cuống, làn môi tựa sát
lại gần...
Luồng hơi thở xa lạ của nam giới xộc thẳng lên mũi.
Cô hoảng hốt sợ hãi, đẩy mạnh cậu ra, bước chân chao đảo xiêu vẹo, gần như muốn
vùng thoát khỏi cậu trong sự hoảng loạn.
“Xin lỗi!” Diệp Phiên Nhiên khẽ thở dốc, mắt nhắm
nghiền, không dám nhìn vẻ mặt cậu lúc này.
Tiết Sam đứng cách cô vài bước chân, sắc mặt cũng chẳng
dễ coi hơn cô là bao. Đây là lần đầu tiên cậu trao cô nụ hôn nhưng lại bị cô
kiên quyết khước từ. Cậu cảm thấy ngượng ngập thất vọng ê chề, đứng chết trân tại
chỗ hồi lâu mới cất tiếng, nói giọng khàn khàn: “Rất xin lỗi, vừa rồi anh quá
kích động, làm em giật mình. Anh nên nhẫn nại hơn chút, cho em thêm thời
gian...”
“Không, Tiết Sam, không phải do anh!” Diệp Phiên
Nhiên Hít một hơi thật sâu: “Là em không đúng... chúng mình chia tay đi!”
“Vì sao?” Tiết Sam trố mắt nhìn, lấy làm khó tin.
“Bởi vì em không thể nào yêu anh được!” Diệp Phiên
Nhiên nén được vẻ lúng túng khi đối mặt cùng cậu, cô ra sức nói giọng dịu dàng:
“Tiết Sam! Em biết anh rất xuất sắc, có tấm lòng lương thiện tốt bụng, tình cảm
trước sau như một, là một chàng trai tốt. Nếu như trong lòng em vẫn mãi nghĩ về
người khác, không thể dốc toàn tâm toàn ý yêu anh, mà vẫn mãi ở bên anh thì điều
này không công bằng với anh. Thứ tình cảm không chân thành với anh mà nói cũng
sẽ là sự sỉ nhục. May mà, thời gian chúng mình quen nhau chưa quá dài, tổn
thương cũng không sâu sắc lắm...”
Cậu cắt ngang lời cô, hai con ngươi lóe sáng: “Thời
học đại học, lớp bọn em có người nói rằng em cao ngạo cô độc, bạc tình máu lạnh,
bởi lẽ bất kề bao nhiêu người cuồng nhiệt theo đuổi em, đối xử tốt với em đến
đâu, em cũng chẳng hề xao lòng... Diệp Phiên Nhiên, hôm nay anh rốt cuộc cũng
đã mở mang tầm mắt về cơn máu lạnh vô tình của em...”
Diệp Phiên Nhiên nhìn kỹ, cô phát hiện thứ lấp lánh
trong mắt cậu chính là nước mắt. Cô biết mình là kẻ rất tàn nhẫn, đúng vào Lễ
Tình nhân nhắc đến chuyện chia tay, là sự nhẫn tâm đến tột cùng. Thế nhưng, một
lần đau còn hơn đau mãi mãi, đau khổ đã đến nước này, cô không thể để sự nhẹ dạ
nhất thời kéo người vô tội là cậu vào vực thẳm của sự đau khổ.
Nếu đã không yêu cậu thì chỉ còn cách rời xa. Tình
đơn phương một phía không nhận được tình cảm đáp lại, với cậu ta mà nói, càng
là sự tổn thương nặng nề lớn.
“Tiết Sam, em rất cảm ơn anh đã chăm sóc em khi em bị
bệnh, đó là những lúc em yếu đuối nhất, không nơi nương tựa nhất. Em rất ích kỷ,
rất vô liêm sỉ khi đã lợi dụng tình cảm của anh, nhưng chẳng hề đáp trả lại.
Món nợ em không muốn có là món nợ tình cảm. Quên em đi! Anh còn trẻ, xứng đáng
tìm được người con gái tốt hơn...”
Nghe Diệp Phiên Nhiên nói vậy, Tiết Sam biết rằng chẳng
còn gì có thể cứu vãn được nữa nhưng kỳ lạ thay, cậu hoàn toàn không hận cô mà
trái lại, cậu còn đề cao sự chân thành thẳng thắn của cô. Chí ít, cô không lừa
gạt cậu, không đùa giỡn tình cảm của cậu. Từ điểm này có thể nhận ra được cô là
người phụ nữ trong sáng thiện lương.
“Thực ra, em nói rất đúng, bản thân anh cũng không
rõ tình cảm anh dành cho em là sự mến mộ, cảm mến hay là tình yêu đích thực.
Hôm đó gặp lại em tại cửa hàng bách hóa, nỗi xúc động đã xuất hiện trong anh,
anh muốn bắt đầu theo đuổi em lại, muốn trải nghiệm cảm giác hẹn hò yêu đương
cùng em, để thoả ý nguyện của thời đại học!”
“Bất luận thế nào thì anh vẫn là người tốt, là em
không có phước phận, không xứng có được tình yêu của anh. Mong rằng anh có thể
tìm được hạnh phúc thực sự của mình!” Diệp Phiên Nhiên nói giọng chân thành, cảm
kích từ đáy lòng trước sự rông lượng tha thứ của cậu.
“Vậy bọn mình còn có thể gặp nhau không?” Ánh mắt Tiết
Sam dịu dàng trở lại.
“Dĩ nhiên rồi, nếu như anh còn muốn làm bạn với em!”
Trong lòng Diệp Phiên Nhiên dấy lên cảm xúc trong sáng thanh khiết. Hóa ra từ
chối một tình cảm không phù hợp với mình chẳng hề khó khăn chút nào.
Khi Tiết Sam bỏ đi, cô vẫn còn đứng đó, mãi đến khi
không còn trông thấy bóng dáng cậu nữa mới chậm rãi quay người lại, một mình bước
đến bên cầu thang đen tối.
Diệp Phiên Nhiên trở về nhà, nằm trên giường, không
nhúc nhích cử động, đầu óc cô bắt đầu quẩn quanh với cái tên Dương Tịch...
Tối nay, anh sẽ ở bên Chung Ni? Cô khẩn khoản muốn
biết, dù rằng kết quả cuối cùng đau thương hay là nỗi khó xử thì cô vẫn muốn
tìm kiếm đáp án, không muốn tiếp tục né tránh nữa, không muốn tự dối mình dối
người nữa.
Diệp Phiên Nhiên bò dậy khỏi giường, bước đến bên
phòng khách, nhấn nút gọi điện thoại di động cho Chung Ni.
Tút tút tút...
Sự chờ đợi lúc này, là sự dày vò đến không ngờ, chẳng
rõ mất bao lâu đầu dây mới vọng lại tiếng “Alô”.
“Tiểu Ni, là chị!” Diệp Phiên Nhiên hít thở thật
sâu, lấy hết can đảm: “Giờ em đang ở đâu?”
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, giống như vũ trường
disco, giọng Chung Ni hòa cùng sự ồn ào xô bồ, nghe không rõ lắm: “Tối thứ Bảy,
ngoài đi vũ trường thì em còn có thể đi đâu nữa chứ?”
Thời đi học, Dương Tịch không muốn đến vũ trường,
anh không có sở trường trong bất cứ môn khiêu vũ xã giao nào, vả lại anh còn cảm
thấy rằng trong quang cảnh ngọn đèn xanh đỏ chói lòa, cờ bạc rượu chè, nam nữ
ôm ấp cùng nhau khiêu vũ trông rất khó chịu. Lẽ nào khi bước ra ngoài xã hội
anh thay đổi rồi sao?
“Em...” Cô chuẩn bị sẵn can đảm nhưng chưa chuẩn bị
sẵn những lời cần nói.
“Chị à, có chuyện gì phải không?” Chung Ni cất tiếng
gọi cô: “Chị đợi một lát, em ra hành làng!”
Hồi sau, điện thoại tĩnh lặng cuối cùng cũng vọng lại
giọng nói vui vẻ thoải mái của Chung Ni: “Chị nói đi, em nghe đây!”
Diệp Phiên Nhiên đấu tranh hồi lâu mới cất tiếng hỏi:
“Dương Tịch có đi cùng em không?”
“Đâu có, anh ta làm sao đi cùng với em được chứ?” Giọng
Chung Ni khoan thai hồn nhiên ngây ngô, không giống đang nói dối.
“Hôm nay là Lễ Tình nhân, anh ta... không phải bạn
trai em sao?” Cô gặng hỏi đến cùng, giọng run rẩy.
“Ai nói Dương Tịch là bạn trai của em?” Chung Ni cười
khanh khách ở đầu dây bên kia, giọng cười lanh lảnh hệt như chiếc chuông bạc:
“Chị à, chị nhầm rồi, anh ta chỉ là cấp trên của em, là đồng nghiệp tại công ty
chứng khoán!”
Diệp Phiên Nhiên ôm chặt lấy điện thoại, ngậm chặt
miệng, hồi lâu chẳng hó hé lời nào. Cô không phân rõ được tâm trạng của mình
lúc này là kinh ngạc vui mừng hay là tức giận tột độ.
“Chị à, chị quen Dương Tịch đúng không?” Chung Ni khẽ
nói, giọng rõ mồn một: “Anh ta chính là người bạn trung học mà chị nói à?”
“Chị không quen anh ta!” Diệp Phiên Nhiên cắn môi,
nói từng câu từng chữ: “Chị chưa bao giờ quen anh ta cả!” Nói rồi, cô vứt điện
thoại, quay về phòng ngủ.
Cô không bật đèn, lưng khẽ tựa bên bệ cửa sổ, cảnh
tượng sau khi trùng phùng với Dương Tịch nổi lên trong tâm khảm cô...
Dương Tich vì sao anh làm em hiểu lầm? Rõ ràng có
bao nhiêu cơ hội nhưng anh chẳng giải thích đến một lần, giương mắt nhìn em
ghen tuông, nhìn em đau đớn, nhìn em thất vọng... Rốt cuộc anh đang làm trò quỷ
quái gì? Lẽ nào chỉ vì để trả thù? Vì muốn ghi mối hận chia tay năm xưa mà cố
tình lấy đứa em họ ra chọc giận em?
Lần này trở về, Dương Tịch thực sự đã thay đổi,
không còn cộc cằn xúc động, niềm nở ngây ngô cũng chẳng còn yêu hết mình. Anh
trở thành người thông minh sắc sảo, trở thành kẻ ngấm ngầm chịu đựng, ứng xử giữ
kẽ, hữu tình mà như vô ý hệt như đang trêu ghẹo bỡn cợt, thăm dò cô.
Diệp Phiên Nhiên trăn trở trằn trọc hết lần này đến
lần khác trên giường, không tài nào đoán ra rốt cuộc Dương Tich muốn làm gì.
Anh không xuất hiện nhưng đến phút cuối cùng vẫn làm tim cô đảo lộn...
Tối Lễ Tình nhân này trời định cô phải mất ngủ rồi.
May mà, mai là Chủ nhật, không cần phải dậy sớm đón xe buýt.