Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 42
Chương 42
Diệp Phiên Nhiên biết rằng mình đang nằm mơ.
Bởi vì cô trông thấy Dương Tịch, giữa chốn đông người,
tuy không rõ ràng nhưng cô biết chắc chính là cậu, chiếc áo sơ mi trắng, quần
bò xanh đậm, bên ngoài trùm áo khoác jacket màu tro nhạt, ánh mắt sắc nhọn
trong suốt, đường nét khôi ngô sâu thẳm trên gương mặt.
Trong giấc mộng, cô bán mạng xông vào đám đông, hướng
gần về phía cậu. Thế nhưng, dẫu cho cô gắng sức lách những người cạnh mình ra vẫn
không thể chạm vào cậu. Cậu cách cô quá xa, cô dốc hết sức cũng chẳng thể nào
rút ngắn khoảng cách giữa cô và cậu.
Cô kiệt sức bất lực, đứng chết chân tại chỗ, dõi mắt
nhìn theo bóng hình cậu càng nhỏ dần, khoảng cách giữa hai người càng xa dần.
Sau đó thì cậu chợt biến mất dạng. Cô dường như bị ai đó đẩy vào hố sâu không
đáy, cứ thế rơi mãi rơi mãi xuống tận nơi tăm tối không có điểm giới hạn.
“Dương Tịch!” Cô gào to, tỉnh giấc mộng. Căn phòng vắng
lặng trống trải duy chỉ mình cô.
Mồ hôi lạnh vã ra, toàn thân lạnh toát, con tim run
rẩy, cô đơn lẻ loi, ngỡ ngàng và hoảng loạn.
Trong đêm tối, xung quanh bốn bề đen kịt, cô không
tìm thấy dép, bước đôi chân trần xuống mặt sàn nhà lạnh ngắt, quờ quạng trong
bóng tối rồi bước đến ban công.
Bên ngoài căn phòng, ánh trăng mát lạnh, hệt như ánh
thủy ngân trải dài khắp mặt đất. Cô cần chút ít không khí trong lành, cô hít một
hơi thật sâu, vậy mà con tim vẫn trong tình trạng kinh hoàng và bất lực.
Diệp Phiên Nhiên, đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Cô thầm
nhủ, đến giờ, cô chỉ có thể gặp cậu trong cơn mơ.
Thế nhưng, dù đó là giấc mộng thì cô vẫn chẳng thể
nào tiếp cận với cậu, chẳng cảm nhận được hơi ấm cùng hơi thở của cậu, chẳng
cách gì nghe được giọng nói của cậu.
Dương Tịch bỏ đi một mạch, mất dạng trong biển người
mênh mông, chỉ để lại cho cô nỗi hối hận cùng sự ngỡ ngàng.
Hai người từng một thời thân thiết quen thuộc hệt
như da thịt trên cơ thể mà nay hoàn toàn cách biệt, bặt vô âm tín giữa hai bờ đại
dương mênh mông.
Cô không biết cậu đang ở đâu, cũng chẳng biết hiện
giờ cậu ra sao, đã có bạn gái hay đã kết hôn? Hồi mới tốt nghiệp, cô vẫn thường
hay liên lạc với Trần Thần, nhưng hai người cố ý không nhắc đến Dương Tịch. Sau
này cô và hắn dần xa cách, tin tức của Dương Tịch càng chẳng thể nào dò la được
nữa.
Khổng Thiên Thiên từng nói, nếu chỉ vì lòng tự tôn của
mình mà đánh mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời mình thì cô nhất định
sẽ hối hận cả đời!
Đúng vậy, Dương Tịch à! Em hối hận rồi, em hối hận
đã không trân trọng tình cảm của anh. Vì sao khi còn son trẻ, chúng mình cứ ôm
khư khư niềm kiêu hãnh đến ngây thơ mà lơ là lãng quên đi những thứ thật sự
quan trọng. Vì sao khi anh ra đi rồi em mới hiểu thế nào là nỗi nhớ nhung?
Có đôi khi, cô thực sự cảm thấy số phận con người rất
kỳ lạ khó hiểu. Ông trời sắp đặt cho cô và Dương Tịch gặp gỡ và yêu nhau rồi lại
chia ly, rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào chính là để cô hối hận hay sao?
Cô không biết số phận cùng cuộc sống sau này của
mình sẽ ra sao. Chỉ biết một điều, cô hiểu rõ hơn ai hết, trên thế gian này cô
sẽ không thể tìm được người nào yêu cô như Dương Tịch, mà cô cũng chẳng còn đem
lòng yêu người khác như năm xưa đã yêu Dương Tịch.
Trong cuộc đời con người, chỉ một lần yêu chân thật,
nếu đã đánh mất nó rồi, vậy thì cuộc sống chỉ còn lại sự gượng gạo, miễn cưỡng
yêu đương, chấp nhận kết hôn, gượng ép tìm một người đàn ông không có tình yêu
nhưng có tình cảm, cùng sát cánh bên nhau, tôn trọng nhau, nắm tay nhau đi suốt
cuộc đời.
Nhưng cô không muốn gượng ép, quả thực không muốn,
cũng chẳng cam lòng.
Dương Tịch, em nhất định sẽ đợi, đợi đến ngày chính
miệng anh nói với em, anh không còn yêu em nữa, khi đó em mới từ bỏ hy vọng, từ
bỏ sự chờ đợi của mình…
Hồi chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ bầu
không khí tĩnh lặng giữa đêm khuya.
Diệp Phiên Nhiên quay về phòng, nhấc lấy điện thoại
trên bàn trà. Là Chung Ni, cô em họ của cô.
“Chị à, em đã yêu rồi! Tình yêu của em đã đến rồi!”
Cô thét lên trong điện thoại.
Diệp Phiên Nhiên nhìn đồng hồ theo phản xạ, nửa đêm
hai giờ, nha đầu này tám mươi phần trăm là vừa từ vũ trường về nhà.
“Người đó là ai vậy?” Cô hỏi chiếu lệ, chẳng màng để
tâm. Hai mươi tuổi đầu, cô em họ mơ màng trước mặt mình đã trải qua mấy cuộc
tình, đổi bạn trai còn miệt mài hơn cả thay nội y.
“Chị không quen đâu, anh ấy vừa mới đến công ty bọn
em!” Chung Ni phấn khởi nói: “Người siêu bảnh trai, có thể liệt vào hàng cực phẩm,
lần sau có cơ hội em sẽ giới thiệu cho chị. Thôi, em buồn ngủ chết được, em đi
ngủ đây!” Cô em nhanh chóng ngắt điện thoại, ống nghe vọng lại tiếng máy bận
tút tút.
Diệp Phiên Nhiên đặt điện thoại xuống, dở khóc dở cười.
Đây chính là cuộc sống lớp trẻ thời nay, hẹn hò yêu
đương một lần thì hận một nỗi chỉ muốn cả thiên hạ đều biết. Nhớ lại bản thân
cô năm xưa, quen Dương Tịch một thời gian rất dài mà vẫn còn giấu giấu diếm diếm.
Thực ra, Diệp Phiên Nhiên rất ngưỡng mộ cá tính chẳng biết sợ sệt, hoạt bát
nhanh nhẹn, dám yêu dám hận của cô em họ, chẳng giống với cô năm xưa, tự ti, cô
độc, dỗi hờn. Dù rằng có được tình cảm của Dương Tịch cũng chẳng thể khiến cô tự
tin lên được…
Trở lại nằm trên giường nhưng cô hoàn toàn không có
cảm giác buồn ngủ.
Cô ngồi phắt dậy, bật chiếc đèn đầu giường, nhấc lấy
cuốn sách Những chuyện triều nhà Minh đặt bên gối lật ra vài trang. Những ngày
tháng không có tình yêu, đêm tối khó ngủ, ban ngày cô quạnh, chỉ có những trang
sách bầu bạn cùng cô trải qua vô số buổi sớm tối chiều hôm.
Sáng hôm sau, tiếng chuông đồng hồ vang lên đánh thức
Diệp Phiên Nhiên, cô vội vàng rửa mặt, mua ổ bánh mỳ, hộp sữa đầu ngõ rồi chen
chân lên xe buýt. Số may mắn thì còn có chỗ ngồi, đen đủi thì chỉ có thể đu người
trên lối đi bị mọi người đẩy tới đẩy lui, thở dốc chạy vào tòa nhà cao ốc, cô
ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường. Còn may, mới chỉ tám giờ bốn
mươi sáu phút, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trước hai khoang thang máy nghẹt cứng người, mặt ai
nấy không lộ chút cảm xúc, ánh mắt thất thần. Thang máy vừa đến, mọi người chen
chúc vào trong, ép cô vào một góc. Trong không gian hẹp tựa ép cá mòi, mùi bốc
thum thủm, gần như chẳng có chút khe hở nào. Khoảng cách gần cạnh những người
xa lạ khiến cô cảm thấy rất phiền muộn, cực chẳng đã phải chịu đựng. Thang máy
dừng ở tầng mười, cô gắng sức luồn người ra ngoài. Bước vào phòng làm việc, cả
núi công việc trên bàn đang chờ cô, và thế là một ngày làm việc đầy bận rộn bắt
đầu.
Cuộc sống ngày làm tám tiếng bắt đầu từ chín giờ
sáng đến năm giờ chiều, bận rộn, căng thẳng, đơn điệu, lặp lại ngày nào cũng
như ngày nào nhưng lại không được phép oán trách. Bác Tổng sắc mặt giọng nói
nghiêm nghị cảnh cáo mọi người về nguy cơ khủng hoảng tài chính và nền kinh tế
khó khăn hiện tại, cả nước mấy trăm ngàn sinh viên đại học ra trường không tìm
được việc làm. Mọi người phải trân trọng bát cơm trong tay mình. Câu nói “Hôm
nay không cố gắng làm việc, ngày mai phải ra sức kiếm việc” tuyệt đối chẳng phải
là lời đe nẹt suông.
Diệp Phiên Nhiên mừng thầm mình không phải là một
trong số mấy trăm ngàn người đó. Người ta nói thế hệ 8X đời sau là thế hệ sống
trong sung sướng bao bọc, là thế hệ lụn bại suy sụp. Quả thật, đời sống vật chất
thế hệ thập niên 80 phong phú hơn thế hệ những năm 60 và 70, tuổi thơ không phải
lo về miếng cơm manh áo, nhưng phải gánh chịu áp lực cạnh tranh và tranh đấu
sinh tồn dữ dội chưa bao giờ có.
Vất vả cực nhọc sáu năm tiểu học, siêng năng miệt
mài ba năm trung học cơ sở, lao lực mất ăn mất ngủ ba năm trung học phổ thông,
lại thêm trước mắt là kỳ thi đại học rồi lại mau mau chóng chóng tuyển sinh quốc
gia, a lê hấp nhận bằng tốt nghiệp cử nhân đại học. Học phí đại học đắt đỏ vô
cùng, hơi một chút là mấy ngàn vạn, giở đủ ngón nghề của bản thân mới cầm được
tấm bằng chứng chỉ Anh văn cấp bốn, tốt nghiệp xong, học hàm vị chứng chỉ đầy đủ
thì nhà nước chẳng chịu bố trí phân bổ công tác. Cái mác “thiên tử tài năng”
ngày nào bỗng chốc xuống giá, vừa tốt nghiệp xong thì thất nghiệp rồi.
Trăm cay ngàn đắng mới xin vào làm nhân viên văn
phòng trong công ty, phụ nữ làm việc như đàn ông, đàn ông cật lực như súc vật,
tăng ca mỗi ngày, vậy mà số tiền kiếm được cũng chẳng nhiều nhặn hơn người công
nhân làm công với học lực trung học là bao.
Gây dựng sự nghiệp xong thì còn phải lập gia đình, vừa
bước chân ra ngoài xã hội đâu đã tích lũy được gì. Chế độ phúc lợi phân cấp nhà
cửa là thời vàng son đã qua. Chế độ chính sách ưu đãi cải cách nhà ở đã biến mất
vô duyên vô cớ, tiền trợ cấp tích lũy nhà ở ít ỏi đến đáng thương lại vấp phải
nạn đầu cơ đất đai nhà cửa, càng lúc càng nóng sốt, càng lúc càng đắt đỏ. Cả
năm vất vả cực khổ, cứ cho là nhịn ăn nhịn uống, tiền tiết kiệm dành dụm cũng
chẳng thể mua nổi vài mét vuông nhà ở. Vay tiền mua nhà mới ư? Tờ giấy hợp đồng
vay tiền hệt như tấm bán thân, hai mươi năm mới có thể trả dứt nợ. Chìa tay xin
tiền bố mẹ ư? Đồng tiền xương máu cả cuộc đời của người già cũng chỉ đủ chi trả
đợt đầu, càng khỏi nói đến những cậu chàng làm bố mẹ nở mày nở mặt ở nông thôn,
bậc trưởng bối dốc hết gia tài sản nghiệp, cho dù là bán gia bại sản thì cùng lắm
cũng chỉ đủ tiền nuôi nấng học hết đại học.
Là những người con một thế hệ đầu tiên ở Trung Quốc,
còn phải đối mặt với việc phụng dưỡng cha mẹ già sau này. Ở công ty rất nhiều
thanh niên trẻ tuổi chưa kết hôn mà đã đau đầu phiền não về việc ăn Tết bên bố
mẹ nhà trai hay bố mẹ nhà gái…
Thế hệ thập niên 80 tụ tập bên nhau thường kêu ca rằng
mình sinh không đúng thời, nhưng kêu ca thì kêu ca cuộc sống vẫn phải tiếp diễn,
không thể thay đổi được hiện thực thì phải ép bản thân chấp nhận nó. Nói theo lời
Lỗ Tấn thì đó là: “Kẻ thực sự mạnh là kẻ dám đối mặt trực diện với cuộc sống trầy
trật vất vả tối mặt tối mày!”
Cô chẳng phải là kẻ mạnh, cô chỉ là người con gái
bình thường. Cô không mong mỏi lương cao, chẳng e ngại chuyện tăng ca, không sợ
hãi trước áp lực công việc, chỉ mong những khi mình mệt mỏi, lao lực sẽ có một
bờ vai vững chãi để nương tựa mà thôi.
Hơn hai tuần liền cô không hề nhận được tin tức gì của
Chung Ni, điện thoại cũng chẳng liên lạc được. Cô ngẫm nghĩ chắc lần này cô em
họ yêu thực sự rồi . Diệp Phiên Nhiên lại quá bận rộn, không có tâm trí rỗi rãi
quan tâm đến chuyện tình cảm của cô em họ. Mãi đến buổi trưa hôm đó khi bước ra
khỏi tòa cao ốc, tại bậc thềm trước cửa cô bắt gặp Chung Ni đang đứng đợi mình.
Chung Ni không hề trang điểm, cởi bỏ hoàn toàn lớp
phấn son, hàng lông mi chân thật, da mặt trắng ngần gần như trong suốt, sáng
bóng tựa đồ sành sứ. Dưới ánh chiều tà vàng nhạt, Diệp Phiên Nhiên trông thấy
rõ lớp lông tơ trên khuôn mặt láng mịn của cô. Mái tóc nhuộm trở lại màu đen được
cột thành chiếc đuôi ngựa đơn giản, chiếc áo khoác ngắn màu cà phê nhạt, quần
bò ống suôn, đó là dáng vẻ thiếu nữ trong sáng ngày thường rất hiếm khi người
khác bắt gặp.
Từ nhỏ, Chung Ni đã rất xinh xắn, vóc dáng thon thả,
cặp mắt to tròn, vầng trán cao rộng, chiếc cằm nhọn, gương mặt hài hòa, đường
nét đôi môi rõ ràng, mặt mang vẻ nũng nịu ngây thơ, chỉ có điều trước kia trang
điểm quá đậm, gần như che đậy vẻ đẹp đoan trang đức hạnh của cô.
Diệp Phiên Nhiên vừa mừng vừa kinh ngạc, không nhịn
được cất tiếng gọi: “Tiểu Ni!”
Chung Ni ngước đôi mắt trắng đen rõ rệt nhìn cô, ánh
mắt buồn bã.
“Sao thế?” Diệp Phiên Nhiên vỗ nhẹ vai cô: “Chị vẫn
thích dáng vẻ em không trang điểm hơn, hệt như học sinh trung học trong sáng ấy!”
“Rồi sao nữa?” Cô cụp mắt, thở dài nói: “Em chịu
trăm ngàn đắng cay thay đổi dáng vẻ nhưng anh ấy vẫn chẳng yêu em!”
“Ai cơ, người đồng nghiệp mới của em à?” Diệp Phiên
Nhiên hỏi, giọng có chút thương xót. Trong mắt cô, đứa em họ vẫn là đứa trẻ
ngây thơ.
“Không phải anh ta thì còn ai vào đây nữa? Anh ta chẳng
qua chỉ coi em là đứa con gái bé bỏng chưa hiểu sự đời, vốn dĩ không nhìn em bằng
ánh mắt của một người đàn ông!” Chung Ni lòng đầy nỗi uất ức.
Giờ tan sở, mọi người lục đục túa ra từ tòa cao ốc,
tò mò hiếu kỳ nhìn hai người, nhưng dĩ nhiên đa phần là nhìn Chung Ni, vẻ trẻ
trung xinh xắn của con gái vẫn thường thu hút ánh nhìn của đàn ông. Diệp Phiên
Nhiên không muốn bị người khác có cơ hội chiêm ngưỡng mình miễn phí. Cô kéo lấy
Chung Ni bước đến quán cà phê Old Tree cách đó không xa.
Ngồi xuống chiếc ghế xích đu cạnh cửa sổ, Diệp Phiên
Nhiên gọi tách cà phê Cappuccino mà Chung Ni thích nhất, vậy mà cô vẫn dửng
dưng. Mãi một lúc sau, cô không cam lòng nói: “chị à, em có điểm nào không tốt
chứ? Vì anh ấy em ra sức thay đổi, không trang điểm, không nhuộm tóc, cười
không lộ hàm răng để trở thành thục nữ mà anh ấy yêu mến!”
Diệp Phiên Nhiên vỗ vỗ lòng bàn tay cô, nói giọng vỗ
về: “Tình yêu, cần phải có duyên phận, miễn cưỡng không được đâu em. Không thể
có chuyện em vì anh ta thay đổi là được đâu!”
“Hài, từ Mỹ về có gì là hay ho đâu chứ, người ta
chưa bao giờ theo đuổi đàn ông đâu đấy!” Chung Ni than vắn thở dài xong, nhấc lấy
tách cà phê, rót mạnh một hớp vào miệng. Có lẽ là vì quá đắng, cô bất giác nhíu
mày.
“Anh ta từ Mỹ về à?” Diệp Phiên Nhiên dửng dưng hỏi:
“Làm công việc gì ở công ty em?”
“Giám đốc kinh doanh khu vực thành phố S.” Chung Ni
nói: “Tổng giám đốc công ty chứng khoán XX vừa tuyển dụng mới mức lương toàn cầu,
nói là thành phần cốt cán tinh anh du học nước ngoài chuyên ngành tài chính, có
lẽ sẽ mang lại giá trị sức sáng tạo cao hơn cho công ty.”
Đây chính là ảnh hưởng của tình hình quốc tế chung
trước mắt, theo đà nguy cơ khủng hoảng tài chính tại Mỹ ngày càng nghiêm trọng,
công ty Lehman Brothers cùng công ty chứng khoán Merril Lynch liên tục bị sáp
nhập thu mua. Rất nhiều doanh nghiệp tài chính bị đóng cửa, không thể chỉ dựa
vào một vài chính sách là có thể khôi phục trở lại được. Hàng tá sinh viên du học
nước ngoài vừa tốt nghiệp liền gia nhập ngay vào “hội những người thất nghiệp”
trên con phố, trong đó không ít nhân tài chuyên ngành tài chính lựa chọn về nước
tìm việc làm, những vị trí cấp cao mà bọn họ ưu ái tuyển chọn chính là những vị
trí trong ngành ngân hàng, chứng khoán.
“Người ta khước từ em có lẽ vì đã lấy vợ rồi!” Diệp
Phiên Nhiên đoán mò. Đẹp trai, du học nước ngoài, học chuyên ngành tài chính,
thông thường những người đàn ông ưu tú như thế này rất hiếm người còn độc thân.
“Em đã hỏi dò từ lâu rồi, anh ta chưa kết hôn, cả bạn
gái cũng chưa có!” Chung Ni nói: “Em phải tốn biết bao công sức mới thu thập được
thông tin cá nhân của anh ta. Nè, tất cả đều ở đây cả!”
Chung Ni đẩy cuốn nhật ký sang chỗ cô. Diệp Phiên
Nhiên nhanh nhảu liếc mắt nhìn, thoáng chốc, cô chết lặng người trên chiếc ghế
xích đu.
“Họ tên: Dương Tịch, ngày sinh: 24 tháng 5 năm 1983,
chiều cao: 1m86, cân nặng: 80kg. Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính quốc tế Đại
học Nam Kinh, năm 2005 sang Mỹ du học…”
“Ai?” Cô kinh hoảng hốt hoảng hỏi: “Tiểu Ni, em nói
là anh ấy tên Dương Tịch? Không thể nào!”
Thế gian này rộng lớn biết bao, vì sao… lại là anh?
Diệp Phiên Nhiên nghĩ thầm, có lẽ chỉ là người cùng
tên, trên thế gian này, có rất nhiều người cùng họ cùng tên.
Nhưng mà, cả ngày tháng năm sinh, chiều cao, cân nặng,
đến cả trường đại học anh từng tốt nghiệp cũng y hệt. Vậy thì, chỉ có thể là
anh thôi!
Dương Tịch về nước rồi, vả lại anh đang ở thành phố
S!
“Sao thế, chị, chị quen anh ta à?” Chung Ni hỏi giọng
kinh ngạc.
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu, nói khỏa lấp: “Không quen.
Chị có người bạn học chung thời trung học phổ thông, có tên giống hệt anh ta!”
Chung Ni giằnh lại cuốn nhật ký, lại thở dài: “Biết
sớm thế này, chi bằng không yêu cho rồi. Giờ thì mọi người trong công ty ai
cũng biết, yêu không thành không nói làm gì, mà thể diện cũng chẳng còn!”
Con tim Diệp Phiên Nhiên xao xuyến. Hai mươi mốt tuổi,
em họ giỏi giang, cô cũng vậy, hóa ra là cùng một giuộc trẻ tuổi làm cao, không
hiểu tình yêu và sĩ diện, cái nào mới là quan trọng.
Cô không biết nên an ủi Chung Ni thế nào. Nếu người
đó thực sự là Dương Tịch, thì người cần an ủi chính là cô.
Ngồi trong tiệm cà phê mãi đến khi đèn đuốc thành phố
sáng trưng, Diệp Phiên Nhiên gọi nhân viên phục vụ chọn hai phần cơm Tàu. Tiệm
cà phê này không chỉ bày bán cà phê mà còn kinh doanh cả món ăn Trung u. Khoảng
thời gian buổi tối, người ra kẻ vào, không khí dần ồn ào xô bồ, phá vỡ hoàn
toàn bầu không khí tĩnh lặng ban đầu.
Chung Ni chẳng có hứng ăn, Diệp Phiên Nhiên ăn cũng
rất ít.
Ngay góc bên kia quán, có người đang chơi đàn piano,
là bản nhạc Nhất mực yêu em mà Diệp Phiên Nhiên quen thuộc nhất. Đưa mắt nhìn
ánh đèn lấp lóa ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng đàn thánh thót, Diệp Phiên Nhiên
vô cùng xúc động trong lòng nhưng chẳng biết nói từ đâu.
Mãi đến khi ăn xong bữa tối, tiễn Chung Ni đón chuyến
xe buýt cô mới gắng sức vờ như không hề có chuyện gì, hỏi: “Anh ta về nước bao
giờ?”
“Ai cơ?” Chung Ni phản ứng ngay lại.
“Giám đốc Dương em vừa nói lúc nãy đó!”
“Về hơn hai tháng rồi!” Chung Ni nói: “Anh ta vừa vào
công ty cả đám đã mê mẩn điên đảo. Nhưng mà, em là đứa khờ khạo nhất!”
Xe buýt đã đến, Diệp Phiên Nhiên đưa mắt nhìn theo
Chung Ni nép người bước lên cửa xe, dáng nhìn cao ráo cân đối, trang phục trang
nhã, mặt thanh mày tú, mày rậm mắt đen, trông không khác gì cô ngày xưa.
Cô thở dài, giẫm lên bóng cây mờ nhạt bên đường, bước
đến phía trước. Tại ngã tư, trông thấy đèn đỏ, cô khẽ dừng bước, trước mặt là
dòng xe tấp nập, chẳng rõ người ngồi trong chiếc xe có phải là anh không?
Song, dù sao thì cô và anh sống cùng một thành phố,
bước trên cùng mặt đất, hít thở chung một bầu không khí.
Mãi đến tận bây giờ anh vẫn độc thân, vẫn chưa có bạn
gái, liệu có phải vì anh vẫn mãi đứng nguyên một chỗ chờ đợi, chờ đợi cô quay về?
Diệp Phiên Nhiên không dám khẳng định nhưng cô quyết
định thử sức một lần. Dương Tịch à, lần này đổi lại để em theo đuổi anh nhé!