Cô nàng Hotboy - Chương 02

Trong N tiếng, anh ta không thèm nói với tôi một lời nào.

Tôi sắp phát điên lên. Thử nghĩ mà xem không có ti vi thì thôi, ngay
cả cái đài cũng không có. Trong trường hợp mà hoàn toàn không có trò gì
tiêu khiển, bạn cùng phòng duy nhất của bạn lại không thèm nói một lời
nào với bạn.

"Hàn Thành Nam, chúng ta đi tìm hội trưởng Hưu Tư được không?" Sau
một hồi cân nhắc, tôi thấy cứ im lặng mãi như thế này cũng không phải là
cách hay, đành phải mở miệng.

..."Không". Anh ta vừa xem tạp chí quần vợt vừa từ chối một cách rất thẳng thừng.

Con người này....thôi thôi, vốn dĩ tưởng rằng anh ta sẽ không thèm nói lời nào cơ, không ngờ anh ta vẫn đáp lại mình.

"Vì sao?" Tôi phát huy tinh thần không ngại học hỏi đến mức tối đa.

"Quá xa".

....Lại chìm vào không gian yên tĩnh vô hạn.

Tôi đã tưởng tượng trong đầu một vạn khả năng mà anh ta có thể trả
lời nhưng không ngờ anh ta lại ném hai chữ ấy. Quá xa? Lẽ nào ký túc nam
của học viện Mỹ Lan to như hoàng cung sao? Lại còn nói là quá xa?

Thôi, thôi....nếu người ta đã đưa ra lý do thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.

"Hàn Thành Nam, anh có sở thích gì không?" Tôi lại muốn khơi gợi chủ đề nói chuyện.

"Không". Anh ta chúi đầu đọc tạp chí quần vợt, không thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Cái kiểu không đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi của anh ta khiến tôi tức điên lên.

"Cậu, lẽ nào cậu chỉ có thể nói chuyện theo kiểu hai chữ, hai chữ như
thế sao? Cậu nói chuyện với tôi một chút thì có làm sao?" Tôi tức giận
giẫm chân rồi hét lên.

"Tôi và cậu không có gì để nói với nhau cả". Lúc mà nỗi tức giận của
tôi lên đến đỉnh điểm thì anh ta lại bình tĩnh nói một câu như thế.

"Cậu......"

Nhìn vẽ bình tĩnh của anh ta, đột nhiên tôi có cảm giác muốn khóc.
Anh
ta là người đầu tiên mà tôi ngắm nghía kỹ càng trong cái trường này,
người đầu tiên cứu tôi, người ở cùng phòng với tôi, là...là người đầu
tiên mà tôi mới nhìn đã cảm thấy rung động. Nhưng bây giờ thì tôi bắt
đầu nghi ngờ, vì sao tôi lại rung động cơ chứ?

Tôi nằm bò ra giường, buồn bã đi ngủ.

Đây là ngày đầu tiên tôi đến học viện Mỹ Lan. Ngày hôm nay có chút đượm buồn.

Chỉ có điều, đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu mới chỉ là bắt đầu, vậy thì tôi cũng chỉ có thể chờ đợi một ngày mới sẽ đến.

Trong lúc chờ đợi ngày mới đến, tôi còn hy vọng cái người tên là Nam
kia ngày mai sẽ chuyển trường hoặc là di dân, không thì trực tiếp đi gặp
thượng đế. Cái gì cũng được, dù sao thì đừng bao giờ xuất hiện trong
phạm vi hoạt động của tôi.

Chương 2 - Cuộc chiến che dấu thân phận

Ngày thứ hai sau khi đến đây tôi mới biết phòng tắm ở đây là phòng
tắm công cộng. Mỗi tầng một phòng tắm tập thể, bên trong có một bồn tắm
rất to. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không?Điều đó có nghĩa là,
tôi... không thể tắm được.

Những môn thể thao giống như quần vợt, nói là mệt thì không mệt. Nói
là không mệt thực ra rất mệt. Nghĩ mà xem, lượng vận động mỗi ngày lớn
như thế nào, nhiều như thế nào. Nếu sau khi vận động nhiều như vậy mà
không được tắm một cái thoải mái đúng là chuyện bi thảm.

Về sinh lý thì mùi mồ hôi nồng nặc khó chịu, về tâm lý cũng cảm thấy
rất buồn nôn. Vì vậy, sau một ngày giằng xé tư tưởng, tôi quyết định đi
tắm nhân lúc mọi người đều đã đi học. Phòng tắm thân mến, ta đến rồi
đây.

Đứng ngoài phòng tắm mà tôi thấy rất ức chế. Rõ ràng là phòng tắm của
ký túc nam, vậy mà trước cửa lại còn treo biển Phòng tắm nam, không
thấy kỳ lạ sao? Trên thế giới này, làm gì có nữ sinh nào chạy đến phòng
tắm của ký túc nam?

Ack... chỉ có điều, cái đó, tuy tôi là nữ sinh, nhưng tôi cũng bất
đắc dĩ mà thôi. Tôi cũng rất muốn đến phòng tắm của nữ sinh. Nhưng...
haizzz, dù sao thì thân phận hiện nay của tôi là nam sinh. Không thể
đứng ngoài phòng tắm nghĩ lung tung được. Nếu nghĩ tiếp, đợi đến khi đám
nam sinh kia về thì chẳng phải mình sẽ...

Trong đầu tôi lóe lên cảnh tượng tôi xuất hiện trước mặt bọn họ mà
không có một mảnh vải che thân. Thân phận bị bại lộ không nói, khỏa
thân! Sự trong trắng của tôi! Sao lại có thể như thế được?Tôi ra công ra
sức lắc đầu, cố ném những ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình, đẩy cửa bước
vào.Đúng như tôi đã dự liệu.

Quả nhiên lúc này không có ai. Bồn tắm yêu quý, ta đến rồi đây.
"Tôi thích tắm, tắm thật sạch, tắm thật sạch, a, a, a, buổi sáng thức dậy ngâm mình trong bồn, la, la, la"

Tôi vừa vui vẻ hát vừa nhảy vào bồn tắm. Oa, thật là thoải mái. Khi
da tiếp xúc với nước ấm, cảm giác toàn thân như sống lại. Tuy chỉ ở
trường này trong ba ngày ngắn ngủi nhưng áp lực tâm lý còn hơn cả khi
tôi ở trường cũ một năm. Bây giờ thì tôi đã hiểu cái câu "một ngày dài
như trăm năm" là như thế nào rồi. Thử nghĩ mà xem, ngày nào cũng phải
tìm mọi cách để che giấu thân phận của mình, lại còn phải ứng phó với
lượng luyện tập khổng lồ của câu lạc bộ.

Nói gì thì nói thể lực của con trai và con gái khác nhau một trời một
vực. Bọn con trai dường như không bao giờ biết mệt mỏi là gì. Chỉ có
điều, cũng không nên than vãn nhiều làm gì, coi như lượng vận động quá
cỡ là để tôi luyện bản thân mình. Nhưng sau khi tôi luyện thì sao?

Mỗi khi tôi lê cái thân thể mệt nhoài về ký túc, khi mà tôi muốn tìm
ai đó để than vãn thì chỉ có thể nhìn thấy gã chết tiệt ở cùng phòng.Bây
giờ, chỉ cần nghĩ tới gã chết tiệt đó là tôi lại có cảm giác muốn
nghiến răng nghiến lợi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì e rằng hàm răng của
tôi sẽ vụn ra mất.

Không phải tôi không nghĩ đến việc làm lành với anh ta. Nhưng dù tôi
có bắt chuyện thế nào thì anh ta cũng chẳng nói được bao nhiêu. Dường
như anh ta vĩnh viễn mang trong mình cái dáng vẻ đáng ghét ấy. Đến bây
giờ tôi đã từ bỏ rồi. Tôi đoán, chắc chắn là kiếp trước tôi có thù với
anh ta, kiếp trước nữa gây thù chuốc oán với anh ta, vì thế kiếp này
mới...

Thôi, quả thực không thể nghĩ tiếp được nữa, càng nghĩ càng thấy
tức.Những mệt mỏi đè nặng trên cơ thể nhờ có nước ấm mà dần tan biến đi.
Vậy thì sự mệt mỏi về mặt tâm lý phải làm thế nào thì mới có thể tan
biến được đây?Thực sự không muốn đối diện với hiện thực. Tôi nhắm mắt,
dần dần để đầu ngụp trong nước.

Thú thực, có lúc tôi rất thích cảm giác này. Cảm giác sắp tắc thở,
dường như mình sẽ chết đi ngay tức khắc. Tôi rất thích cảm giác này. Bởi
vì cảm giác này có thể khiến tôi không cần nghĩ ngợi điều gì. Chỉ có
điều, cảm giác ấy cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Tôi ngoi đầu lên mặt
nước, sau đó há miệng thật to để hít không khí.

"Lại có người đến trước cả mình".

Đúng lúc tôi đang tham lam hít không khí thì đột nhiên phía sau tôi
vang lên tiếng ai đó.Trong phút chốc, chuông báo động của tôi vang lên.
Có người... đến?Lúc này... lại có người đến? Bây giờ tôi đang... khỏa
thân... có một... nam sinh đến. Tôi có nên hét thật to?

Xuất phát từ bản năng của con gái, tôi nên hét to. Nhưng tôi đã không
làm thế.Bởi vì tôi biết, nếu lúc này tôi hét lên thì quả thực tôi có
thể nói lời tạm biệt với ngôi trường này.Bình tĩnh, trong cái khoảnh
khắc quan trọng như thế này, tôi nhất định phải bình tĩnh. Nhất định
phải tìm cách đối phó với chuyện này.

Nhưng... trong cái thời khắc gay cấn như thế này, tôi làm sao có thể
bình tĩnh được đây? Thân phận bị bại lộ thì không nói làm gì, lại còn bị
người ta nhìn thấy hết. Tổn thất to lớn này bảo tôi phải chịu đựng thế
nào?Hơn nữa, nếu người nhìn thấy tôi khỏa thân là một chàng trai xấu xí,
vậy thì chẳng phải danh dự cả đời của tôi sẽ bị hủy hoại trong gang tấc
sao?

Tôi có thể tưởng tượng được rằng, tiêu đề của các tờ báo ngày mai sẽ
viết: Một cô gái họ Minh nào đó tắm trong phòng tắm nam của ký túc xá
nam Học viện Mỹ Lan bị một chàng trai xấu xí nhìn thấy nên đã treo cổ tự
tử. Không được, nếu muốn tự tử thì tôi thấy nhảy lầu tốt hơn là treo
cổ. Dù sao thì những cảnh treo cổ tự tử trong phim ma thường là lẽ lưỡi.

Nhưng nhảy lầu thì cũng không được đẹp cho lắm. Trước tiên là sẽ rất
đau, sau đó là lúc nhảy xuống, nếu mặt chạm đất thì... hậu quả không thể
tưởng tượng được. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm nay thì dường như uống
thuốc ngủ là tốt nhất. Tuy sùi bọt mép, nhưng...Ack...

Dường như bây giờ không phải lúc nghĩ đến những cái này. Vì sao đầu
óc ngu muội của mình lại đơ đúng lúc này nhỉ? Quả này chết chắc rồi.
Được. Bây giờ mình phải bình tĩnh. Trước tiên phải xem đối phương là ai.
Chí ít thì cũng phải biết mình chết trong tay ai chứ.

Tôi từ từ quay mặt lại, muốn liếc nhìn xem kẻ địch là ai.Khi kẻ địch
từ từ lọt vào tầm ngắm của tôi...Tôi nghĩ ngày mai nhất định tôi phải
mua loại thuốc đau mắt hột hay gì gì đó để phòng bị, nếu không cứ phải
nhìn cảnh nam sinh khỏa thân thế này thì nhất định tôi...

Chỉ có điều, may mà anh ta đứng quay lưng về phía tôi, nếu không chắc
chắn tôi sẽ không kìm được mà kêu toáng lên. Nhìn từ phía sau... anh
chàng này quả thực rất đẹp trai, body chuẩn, lại còn... rất quen nữa.
Dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Dáng người hoàn mỹ như thế này, tôi
chưa thấy nhiều trong ký ức phong phú của mình. Rốt cuộc người có thân
hình hoàn mỹ như thế này là ai nhỉ? Tôi cố gắng lục tìm trong ký ức.

Đột nhiên, hình ảnh được định dạng trong não của tôi. Đúng, chính là
người khiến tôi bối rối nhất và căm hận nhất. Không cần tôi nói chắc các
bạn cũng biết rốt cuộc người mà đã được bộ não ngu muội của tôi định
dạng là ai rồi chứ? Không sai, đúng là người đó, Hàn Thành Nam, con nhím
lùn đáng chết.

Vì sao đồ chết tiệt này lại xuất hiện ở cái chỗ này đúng vào lúc này
cơ chứ? Tôi có nên nói là "kẻ thù gặp nhau nơi đường hẹp" không? Hay là
nói không phải là kẻ thù thì không chạm mặt nhau? Dù sao thì đều là ý
này.Chỉ có điều, bây giờ biết kẻ địch là ai rồi, tôi phải làm gì đây?

Ngồi chờ chết không phải là tính cách của Minh Hiểu Ưu tôi. Nhưng sự
việc đến nước này thì tôi có thể làm...Tuyệt đối không thể đứng dậy, sau
đó chạy thật nhanh ra ngoài với tốc độ sấm chớp lúc này được? Cho dù
tốc độ của tôi có nhanh đến thế nào đi nữa thì vẫn bị người ta nhìn
thấy.

Vì vậy, chiêu này không thể áp dụng được.Nếu không thể chạy trốn thì
đánh lạc hướng anh ta? Nhưng thử nghĩ mà xem với dáng vẻ lúc này của tôi
thì sao có thể đánh lạc hướng anh ta được? Không thể nói là "bên ngoài
có đĩa bay, anh chạy ra xem đi" được.

Người nào chạy đi xem mới là đầu óc có vấn đề. Nếu xét về quan hệ
trong ba ngày ngắn ngủi giữa tôi và con nhím đáng chết này thì tuyệt đối
anh ta sẽ không mắc lừa một người "ngu độn" như thế này.

Vậy thì phải làm thế nào đây? Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong
đầu, tôi nhìn thấy cục xà bông bên tay phải mình. Dùng cái này ném vào
đầu anh ta. Nhưng một cục xà bông có khiến người ta ngất đi được không?
Bây giờ không có thời gian nghĩ đến cái đó nữa. Dường như anh ta chuẩn
bị quay người bước vào. Thôi, thành bại chỉ trong tích tắc này thôi, cứ
thử xem sao.

Tôi khẽ quay người lại, ném cục xà bông về phía con nhím ấy. Vì không dám nhìn kết quả nên tôi lập tức ngoảnh đầu lại.

"Bốp, bộp...".

Sau hai tiếng động ấy, lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết. Chắc
chắn cục xà bông đã ném trúng anh ta. Đúng lúc tôi vui mừng hí hửng thì
đột nhiên một âm thanh đã phá vỡ niềm sung sướng của tôi

."Cái thằng đáng chết nào...".

Sau tiếng hét thất thanh là câu nói hùng hồn ấy. Xong rồi, xong rồi,
nhất định là hôm nay tôi toi đời rồi. Bây giờ tôi có muốn chạy trốn cũng
không được, làm hại người ta cũng không thành. Phải làm thế nào bây
giờ? Làm thế nào bây giờ?

Gã đó từng bước từng bước lại gần tôi, điều đó cũng có nghĩa là nguy
hiểm đang đến gần tôi. Bây giờ tôi đã hiểu cảm giác dù không ở trong
nước thì cũng ngạt thở.Lúc ấy tôi hoàn toàn không dám mở mắt. Nếu có thể
thì thực sự tôi không muốn đối mặt với hiện thực.

Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi nghĩ chết có thể trong sạch hơn một
chút. Nhưng... e rằng bây giờ ngay cả cơ hội chết đi tôi cũng không có.
Làm thế nào? Làm thế nào? Tôi lo lắng lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong
đầu.Sau đó trong lòng tôi có một âm thanh đáp lại:

Có thể làm thế nào được nữa?

Lúc này chỉ biết tùy theo ý trời. Cùng lắm thì mất đi sự trong trắng
rồi lại bị đuổi học. Điều đó chẳng là gì cả.Sao có thể không là gì cả
được? Huhuhu..

.Đúng lúc tôi vừa thầm kêu gào thảm thiết vừa chờ đợi cái chết đến gần.
"A...".
"Phịch... rầm... rầm..."
Một
tiếng hét kèm theo đó là mấy âm thanh giống như va đập. Đây là? Vì vẫn
chìm đắm trong nỗi kinh hoàng tột cùng nên tôi vẫn không dám mở mắt.
Nhưng một phút trôi qua, hoàn toàn không có động tĩnh. Tôi từ từ mở mắt,
nhưng vẫn không dám ngoảnh đầu lại. Hai phút trôi qua, vẫn không có
động tĩnh gì.
Không khí như ngưng tụ lại, trong phòng tắm dường như
chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của tôi. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở
của tôi? Thế tiếng thở của anh ta thì sao? Tôi vội ngoảnh đầu lại. Ơ?

Người đâu?Khi tôi hướng ánh mắt xuống dưới thì...Chỉ thấy khuôn mặt
khôi ngô của anh ta cắm xuống đất. Anh ta sao vậy nhỉ? Nhìn thì có vẻ
dường như là bị ngất. Nhưng sao vô duyên vô cớ anh ta lại ngất được?
Không phải chứ, lẽ nào anh ta bị tụt đường huyết, cao huyết áp cộng thêm
chấn động não... sau đó, bỗng nhiên... bất tỉnh nhân sự?

Nhưng... nhìn dáng vẻ của anh ta lúc chơi quần vợt, hơn nữa với thân
thể cường tráng thì thấy hoàn toàn không dính dáng gì đến mấy loại bệnh
lằng nhằng kia.Vậy thì cục xà bông của mình đã phát huy tác dụng?

Nếu đúng như vậy thì phản ứng của anh ta quả là chậm, bị ném lâu như
vậy rồi mới ngất. Thôi, thôi, đang trong lúc cấp bách thế này, mau mau
mà mặc quần áo thôi. Tôi nhanh chóng nhảy khỏi bồn tắm, mặc quần áo với
tốc độ nhanh nhất có thể. Sau khi mặc xong quần áo với thời gian năm
mươi hai giây, tôi chạy đến bên gã đang nằm lăn dưới đất.

Tôi không cố tình nhìn anh đâu đấy. Ai bảo anh vào phòng tắm mà không
mặc quần áo. Tôi vừa quan sát anh ta vừa lẩm nhẩm trong bụng. Chỉ có
điều, nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai vào phòng tắm mà vẫn mặc
quần áo.Tôi bứt rứt gãi đầu gãi tai. Nhìn cái tư thế nằm bò ra đất của
anh ta thì cảm giác dường như là bị ngã. Ngã?
Đột nhiên tôi có cảm
giác đã ngộ ra vấn đề. Tôi nhìn về phía chân của anh ta. Chỉ thấy cạnh
chân anh ta... là cục xà bông mà tôi đã ném đi. Trong đầu tôi xuất hiện
một bức tranh, anh ta hùng hùng hổ hổ xông lên, nhưng vô tình lại giẫm
vào cục xà bông mà tôi ném đi, sau đó là trượt chân ngã dập mặt, ôm đất
mẹ bao la vào lòng.

Tôi nên nói là trời giúp tôi? Hay nên nói là anh chàng này xui
xẻo đây? Mặc kệ nó, tình thế nguy cấp, trước tiên phải đưa anh ta đến
phòng y tế đã. Nếu không anh ta có chuyện gì bất trắc, liệt nửa người
hay gì gì đó thì chẳng phải nửa đời còn lại sẽ nhờ cậy cả vào mình sao?

Tuy anh chàng này nhìn thì có vẻ gầy gò không nhiều thịt nhưng lúc
cõng thì không nhẹ chút nào.Tôi gần như đứt cả hơi mới đưa được anh ta
đến phòng y tế. Phòng y tế ở đây đúng là có cảm giác của phòng y tế,
tường trắng, giường trắng, ga trải giường trắng, gối trắng. Tất cả những
thứ mà bạn có thể tưởng tượng được đều là màu trắng, chỉ thiếu một bó
hoa trắng thôi.

Hàn Thành Nam nằm trên giường bệnh, nhịp thở đều, dáng vẻ an nhàn,
cảm giác giống như đang ngủ vậy. Rõ ràng là mặt anh ta tiếp đất, vì sao
hoàn toàn không có dấu vết gì của việc tổn hại dung nhan? Sao có thể vẫn
đẹp trai như thế được nhỉ?
Nhìn dáng vẻ không mở miệng nói, không
chau mày của anh ta trông thật đẹp trai. Nếu anh ta cứ giữ mãi dáng vẻ
này thì tốt biết bao, ôn hòa lại thân thiện. Dáng vẻ như thế này thật
tuyệt vời. Sao da của anh ta lại đẹp như vậy nhỉ? Nhìn như có vẻ chạm
nhẹ cũng có thể rách ra được, dường như là trong suốt.

Mặt mịn đến nỗi không nhìn thấy một nốt nào, da trắng đến nỗi hoàn
toàn không giống một nam sinh. Làn da đẹp như vậy, quả thực khiến người
ta không kìm được muốn vuốt ve. Đúng lúc tay của tôi gần chạm vào khuôn
mặt đẹp trai trắng mịn của anh ta thì bỗng nhiên trong đầu nảy sinh một
vấn đề.

Tôi, vì sao tôi lại chạm vào mặt anh ta? Rốt cuộc tôi đang làm gì đây? Nhất định là tôi bị điên rồi.

"Cậu làm gì thế?".
Đúng lúc tôi ngẩn người ra thì đột nhiên có một âm thanh vang lên.

Ack... Gã chết tiệt nằm trên giường tỉnh dậy từ lúc nào vậy?

Sao đột nhiên lại mở mắt?

Đột nhiên lại mở miệng nói chuyện?

"Tôi..."

Đúng rồi. Tôi đang làm gì? Tôi nhanh chóng rụt cái tay gần chạm vào mặt anh ta lại.
"Sao tôi lại ở đây?"
Anh ta hỏi với vẻ mặt mơ hồ.
"Cậu..."

Sao anh ta lại ở đây nhỉ? Dĩ nhiên là vì một cục xà bông đã gây ra
thảm họa rồi.Nhưng nếu nhắc đến xà bông, không biết chừng anh ta sẽ hỏi
vì sao cậu lại biết chuyện cục xà bông. Nếu mình biết anh ta ngất đi vì
cục xà bông, vậy thì mình phải biết hung thủ là ai.

Nếu để gã này biết người hại anh ta vỡ đầu chảy máu là mình, thế thì chẳng phải... mình sẽ chết rất thảm sao?
"Tôi đi tắm, nhìn thấy cậu nằm ở đó, vì vậy tôi đã đưa cậu đến đây. Cậu thiếu ngủ hay làm sao mà lại nằm ngủ ở chỗ đó?"
. Tôi cố ý tỏ vẻ hết sức khoa trương.

"Ai ngu độn đến mức đến những chỗ như thế để ngủ chứ?".

Anh ta hậm hực nhìn tôi.

"Đúng vậy, ai biết kẻ ngu độn nào ngủ ở chỗ đó?"

. Tôi mỉm cười nhìn anh ta.Ý thức được người bị chửi đểu là mình, nét
hậm hực trên khuôn mặt của anh ta ngày càng rõ nét hơn. Nhìn vẻ mặt ấy,
tôi thấy tốt nhất là mình không nên nói gì. Dù sao thì qua ba ngày ngắn
ngủi cùng chung sống, tôi thấy anh ta là một người vừa hung hăng vừa
nhỏ mọn, vì thế không nên động chạm đến anh ta thì tốt hơn.

Bởi vì tôi không nói gì, dường như anh ta cũng không có ý muốn nói
chuyện, vì thế hai chúng tôi cùng im lặng. Tôi có nên đi ngay bây giờ
không? Nhưng dường như vì tôi mà anh ta mới phải nằm đây. Vì thế nếu bây
giờ mà bỏ đi thì không được tốt cho lắm. Nhưng nếu không đi mà ngồi đây
với anh ta thì cũng thật vô vị và tẻ nhạt.
Haizzz, sao lại kỳ quặc thế này nhỉ?

"Cái đó...".

Đúng lúc tôi đang cố gắng hết sức để tìm chủ đề nói chuyện thì con
nhím Hàn Thành Nam nhỏ mọn, hung hăng và rất yêu sĩ diện kia đột nhiên
mở miệng nói. Anh ta chủ động mở miệng. Dường như đây là lần đầu tiên
anh ta chủ động nói chuyện với tôi, không biết anh ta chuẩn bị nói những
gì đây?

"Gì cơ?"

. Tôi phấn khích chờ anh ta nói tiếp.

"Cái đó... cậu đưa tôi đến đây à?"

. ..Anh ta cúi đầu khẽ nói. Ack... Cứ tưởng là gã này muốn nói gì cơ,
không ngờ chỉ hỏi có vậy mà thôi. Chỉ có điều, nếu chỉ nói câu như thế
thì việc gì anh ta phải đỏ mặt, hơn nữa lại còn cúi đầu e thẹn như thế
kia chứ? Chẳng phải chỉ khi nào cảm thấy ngượng ngùng thì mới như vậy
sao?

Vì sao anh ta lại tỏ vẻ như thế nhỉ? Có điều, khuôn mặt điển trai của
anh ta như lúc này... trông thật là đẹp trai. Xem ra một khuôn mặt đẹp
trai có thể thích hợp với bất kỳ biểu hiện nào.

"Thế mà cũng hỏi, anh thử tưởng tượng xem còn ai tốt bụng thế này không?".
Tôi gật đầu và nói:

"Cái đó..."

Anh ta vẫn duy trì nét mặt e thẹn ấy, giọng nói có vẻ ngượng ngùng
hơn lúc nãy. Rốt cuộc anh ta muốn nói gì? Giọng nói và nét mặt của anh
ta quả thực khiến người ta thấy mà đồng cảm. Cái kiểu muốn nói nhưng lại
không dám nói, rất giống với cô con dâu đáng thương.

Ack... dùng hình ảnh này để ví von với một anh chàng đẹp trai thì
dường như có chút gì đó hơi quá. Nhưng không biết vì sao, nhìn nét mặt
lúc này của anh ta, tôi chỉ có thể nghĩ đến hình ảnh ví von ấy.

"Có gì thì mau nói đi".

Tuy nét mặt của anh ta khiến người ta mềm lòng nhưng tôi tuyệt đối
phải giữ vững lập trường, nếu không con nhím này lại trở lại với cái
dáng vẻ đáng ghét, coi khinh người quá đáng của hắn. Haha, anh ta e thẹn
thế kia... chắc không phải là tỏ tình với mình chứ?

Căn cứ vào tình hình trước đây, nếu có anh chàng đẹp trai như thế này
tỏ tình thì nhất định tôi sẽ nhảy cẫng lên, vừa phấn khích vừa hạnh
phúc. Nhưng, thân phận hiện tại của tôi là nam sinh. Nếu anh ta tỏ tình
với tôi thì chẳng phải anh ta là đồng tính luyến ái sao?

Vậy thì... vậy thì tôi sẽ phải trả lời anh ta như thế nào? Nói không
đồng ý thì thực sự là làm trái với ý của mình. Nhưng nếu đồng ý thì lại
có vẻ rất kỳ quặc... Trời ơi, rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì thế
này.

Minh Hiểu Ưu ơi là Minh Hiểu Ưu, mau quay về với hiện thực đi.

"Cậu đã đưa tôi đến đây như thế nào?"

. Anh ta ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng đã bật ra câu hỏi. E thẹn
một hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu thế này, hỏi một câu thế này? Tôi
đã đưa anh ta đến đây như thế nào, đây cũng được coi là câu hỏi sao? Thế
mà tôi cứ tưởng...

"Cậu không nói đến chuyện ấy thì tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện trút
giận. Cậu ăn gì mà nặng thế? Một tuyển thủ quần vợt như cậu, bình thường
cũng phải chú ý đến thể hình một chút chứ? Tôi đã phải cõng, lôi rồi cả
khiêng mới đưa được cậu đến đây, suýt nữa thì chết vì mệt"

Có lẽ là ức chế trước câu hỏi của anh ta, vì thế mà giọng nói của tôi không vui vẻ chút nào.

"Không phải, tôi không hỏi chuyện này"

Anh ta tiếp tục e thẹn. Tôi cứ tưởng sau khi nghe xong lời nói của
tôi, anh ta sẽ không thèm đoái hoài đến tôi, nhưng rốt cuộc bây giờ là
thế nào nhỉ? Vẫn nói chuyện tiếp với tôi, hơn nữa vẫn là cái điệu bộ
ngượng ngùng e thẹn ấy.

"Thế thì hỏi cái gì?"

Nếu gã này đã không để ý đến ngữ khí của tôi, vậy thì tôi càng hung
hăng. Dù sao thì tôi thấy dáng vẻ này của anh ta rất hiếm thấy."Thì là,
là... quần áo". Anh ta ấp úng nói.Thì là, quần áo? Quần áo...

"Hahaha... hahaha..."

Tôi bật cười. Thì ra anh ta ngượng ngùng như vậy chính là vì... quần
áo. Vì sao lại là quần áo nhỉ? Dĩ nhiên vì vị trí lúc ấy của anh ta ở
phòng tắm, tình hình lúc ấy là anh ta muốn tắm. Lúc ấy tôi cũng đang
tắm, tôi đã ném một cục xà bông về phía anh ta, hại anh ta ngã dập mặt,
sau đó ngất đi.

Vì thế, lúc ấy anh ta... khỏa thân. Khỏa thân chính là nguyên nhân mà
anh ta e thẹn đến vậy. Nếu tôi hiểu không nhầm trước khi ấp úng nói hai
chữ "quần áo", anh ta hỏi tôi đã đưa anh ta đến đây như thế nào thì có
lẽ anh ta muốn biết trên đường tới đây mình có mặc quần áo hay không. Gã
này cũng thật là, ai lại hỏi một câu thiểu năng như thế.

Tôi là con gái, sao có thể đưa một nam sinh khỏa thân ra khỏi cửa
được cơ chứ? Dĩ nhiên, giúp nam sinh mặc quần áo đã đủ kỳ quặc lắm rồi,
vì thế người thông minh như tôi đã tiện tay lấy cái khăn tắm quấn người
anh ta lại.

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, anh ta đâu có biết tôi là con
gái? Chao ôi, xem ra tôi vẫn phải thích ứng một thời gian nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3