Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 17 - 18

Chương
17

 

 

 

 

 

Dưới
ánh nhìn chăm chú của bao người, Dương Tịch bế ngửa Diệp Phiên Nhiên, đang mê
man bất tỉnh chạy vội đến phòng y tế của trường.

 

 

 

Nhìn
vẻ mặt ăn năn của Dương Tịch, Hạ Phương Phi không oán trách gì nữa, chỉ chạy đuổi
theo sau, nhưng bước chân của cậu quá nhanh, cả,đoạn đường cô phải chạy vội mới
đuổi kịp.

 

 

 

Cuộc
thi bóng xổ trên sân đành tạm dừng lại, đám đông vây quanh không chịu giải tán,
vẫn đứng nguyên tại chỗ. Trước sự việc xảy ra đột ngột cùng cảnh tượng, xô bồ
bát, nháo, một nữ sinh năm hai trung học hoài nghi hỏi: "Cô gái đó là ai vậy,
xem dáng vẻ căng thẳng của Dương Tịch kìa!"

 

 

 

"Ngốc
thế! Ném bóng làm người ta bất tỉnh, không căng thẳng sao?" Bạn cô ta đáp,
giọng coi thường.

 

 

 

"Tớ
thấy không đơn giản thế đâu!" Cô nữ sinh nheo nheo đôi mắt hồ ly ranh mãnh,
chăm chú dõi theo bóng dáng Dương Tịch dưới ánh nắng mặt trời: "Có lẽ
Dương Tịch rất thích cô ta."

 

 

 

Chàng
nam sinh vẻ ngoài thường trông rất lạnh lùng, rất khó có thể mường tượng ra cậu
thích mẫu người con gái như thế nào.

 

 

 

"Cậu
có trông thấy rõ tướng mạo của cô gái đó không, trông có xinh không?"

 

 

 

"Không
để ý! Khi đó tình thế nguy cấp, ai mà chú ý nhìn dáng vẻ của cô ta chứ!"

 

 

 

Giờ
phút này, bọn họ đang bàn luận về cô gái lặng lẽ cuộn tròn, người trước ngực
Dương Tịch, tâm trí chìm trong cơn mơ màng. Cảm giác duy nhất cô cảm nhận được
chính là hơi ấm cơ thể trên người chàng trai cùng chút hơi thở nam tính và cả
mùi mồ hôi nhàn nhạt. Ngoài những điều này ra, tất cả chỉ là sự trống rỗng.

 

 

 

Phòng
y tế cách sân tập một đoạn rất xa. Dương Tịch ôm lấy Diệp Phiên Nhiên bước chân
vội vã, mồ hôi từng giọt lăn trên vầng trán nhỏ xuống tóc mái, thấm ướt cả tầm
mắt của cậu.

 

 

 

"Nghỉ
một lát đi!" Hạ Phương Phi bên cạnh cảm thấy không ổn, khuyên cậu:
"Hay là mình thay cậu một lúc?"

 

 

 

"Cậu
làm sao mà bế nổi?" Dương Tịch không che giấu nổi vẻ căng thẳng: "Cậu
nói xem, cô ấy chảy nhiều máu như vậy, có nguy hiểm đến tính mạng không?":
;

 

 

 

"Đừng
lo, cô ấy chỉ bị thương phần mũi, bị chảy máu mũi thôi!" Hạ Phương Phi
quay sang an ủi.

 

 

 

Không
quan tâm sao được chứ? Diệp Phiên Nhiên chảy máu kinh khủng, làm người ta sợ
phát khiếp. Chiếc áo thun T-shirt trắng toát của cậu nhuốm đầy máu. Mặt cô trắng
bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi rũ xuống, hệt như con thú
nhỏ bị trọng thương đang thở thoi thóp.

 

 

 

Đến
phòng y tế,bác sĩ và hộ lý hốt hoảng đặt Diệp Phiên Nhiên lên giường bệnh, sau
khi phát hiện không có gì nghiêm trọng, họ dán miếng băng keo cá nhân cầm máu
mũi, nói cô nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.

 

 

 

Hạ
Phương Phi thở phào, quay đầu lại nhìn mái tóc rối bù của Dương Tịch, bộ dạng
nhếch nhác, mồ hôi ướt sũng. Nhằm giảm bớt không khí căng thẳng, cô nói đùa:
"Cậu ném bóng chính xác thật đấy, chẳng xiêu chẳng vẹo nhằm đúng vào mũi của
Phiên Phiên. May mà sống mũi không bị gãy, chứ không thì cô ấy bị dị dạng rồi..."

 

 

 

"Nếu
cô ây mà bị dị dạng thì mình sẽ nuôi cô ấy cả đời." Dương Tịch thấp giọng
nói, thái độ nghiêm túc.

 

 

 

"Cậu
nghĩ hay thật đấy, Phiên Phiên sẽ chẳng cần cậu nuôi đâu!" Hạ Phương Phi
ngoài miệng nói cười nhưng trong lòng chua xót.

 

 

 

Đây
là chàng trai cô từng yêu mến. Hệt như bao câu chuyện tình yêu đơn phương thất
bại khác, dù rằng gặp phải sự cự tuyệt của cậu nhưng tình cảm mơ hồ mà cô dành
cho cậu vẫn chẳng thể nào hoàn toàn nhạt phai. Vả lại, cô còn có suy nghĩ ích kỷ
xấu xa, đó chính là thứ mà mình không có được cũng không muốn người khác có được.
Vì thế mà, dù rằng Dương Tịch không thích cô thì cậu cũng chẳng thể đem lòng
yêu mến người con gái khác.

 

 

 

Hiện
giờ, cậu chẳng những thích người con gái khác mà người con gái đó lại chính là
bạn thân nhất của cô.

 

 

 

Mỗi
lần nhắc đến Dương Tịch trước mặt Diệp Phiên Nhiên, con tim Hạ Phương Phi tan
thành trăm mảnh, phức tạp khó nói thành lời. Một mặt, cô rất coi thường bản
thân mình, mặt khác cô không thể khống chế lòng đố kỵ của mình với cô bạn thân,
nỗi hận chẳng nói nên lời với Dương Tịch, thậm chí trong cô còn có cảm giác hả
hê khi trông thấy Dương Tịch quấn quýt đau khổ bên Diệp Phiên Nhiên.

 

 

 

Dương
Tịch à, ai bảo cậu không có mắt tinh đời, ai bảo cậu yêu mến người con gái
khác? Nếu như người cậu thích là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu khốn khổ thế
này!

 

 

 

Giữa
yêu và hận chỉ cách nhau gang tấc. Thực tình mà nói, Hạ Phượng Phi hiểu rằng cảm
giác mà Dương Tịch dành cho Diệp Phiên Nhiên chính là sự pha trộn giữa tình yêu
và lòng thù hận. Thế nhưng, trong câu chuyện tình yêu này, cô chỉ có thể làm một
khán giả đứng từ xa nhìn gương mặt sáng sủa tuấn tú, vóc dáng cao lớn, cá tính
trẻ con, cùng sự cố chấp và kiên trì trong tình yêu của cậu.

 

 

 


sao khoảnh khắc này, lòng cô thấp thoáng sự lạc lõng? Dương Tịch bằng xương bằng
thịt tuy đang đứng ngay trước mặt trò chuyện cùng cô nhưng ánh mắt cậu, sự lo lắng
nhung nhớ trong lòng cậu đều dành cho người con gái xanh xao yếu ớt đang nằm
trên chiếc giường kia.

 

 

 

Khi
họ chưa hiểu thế nào là tình yêu chân thành thì đã phải nếm trải đủ kiểu cảm
xúc ưu sầu, uất ức, chua xót, căm phẫn, đau khổ, còn cả sự tuyệt vọng và bất đắc
dĩ.

 

 

 

Ánh
mặt trời chiều tà chiếu qua cánh cửa kính phủ một vầng ánh sáng vàng rực trên
khuôn mặt say ngủ của Diệp Phiên Nhiên. Dương Tịch đứng trước giường, cúi đầu
nhìn cô chăm chăm, vẻ mặt nghiêm túc chau mày.

 

 

 

Trông
thấy ánh mắt Dương Tịch nhìn Diệp Phiên Nhiên, tận đáy lòng Hạ Phương Phi dấy
lên nỗi chua xót. Cô quen cậu đã hơn mười năm, từ khi cậu còn là đứa trẻ ngỗ
nghịch, nghịch ngợm nhưng ánh mắt dịu dàng và vẻ nuối tiếc của cậu lúc này thì
cô chưa bao giờ trông thấy.

 

 

 

Hạ
Phương Phi hiểu rằng, đã đến lúc mình phải rời đi rồi. Cô bước ra khỏi phòng bệnh,
khẽ khép hờ cánh cửa.

 

 

 

Trên
thế gian này có một loại tình cảm được định sẵn kế cục chính là chỉ có thể xoay
người bỏ đi trong sự rực rỡ tráng lệ. Chí ít, cô là người thông minh biết quay
đầu dừng lại.

 

 

 

Dương
Tịch không biết quay đầu cũng chẳng biết buông tay. Cậu là mẫu người con trai,
thích thì yêu, đã yêu một người thì yêu cả đời. Dù cho em cự tuyệt tôi thì tôi
cũng vẫn yêu em.

 

 

 


lứa tuổi mười bảy cộc cằn liều lĩnh này, Dương Tịch đã làm quá nhiều việc đến cả
bản thân cậu cũng lấy làm khó tin. Khi Diệp Phiên Nhiên tỉnh lại thì đã là nửa
tiếng đồng hồ sau đó.

 

 

 

Xung
quanh rất tĩnh lặng, cô nằm trên giường nhìn cánh cửa sổ bên tay trái, bóng cây
ngô đồng bên ngoài hắt vào hòa cùng ánh mặt trời lốm đốm loang lổ tựa như những
ánh kim vỡ vụn vương vãi tung tóe.

 

 

 

Chóp
mũi đau âm ỉ khiến cô nhớ lại tình trạng chảy máu mũi thê thảm lúc bị trái bóng
nện vào, mà tên đầu sỏ cầm đầu giờ đây đang lặng lẽ đứng bên giường.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên quay mặt sang bên phải liền trông thấy cậu, vẻ mặt tiều tụy, áo quần
lôi thôi, trên chiếc áo trắng loang lổ vệt máu. Khuôn mặt buồn rười rượi, đáy mắt
chất đầy nỗi ăn năn, dường như người chịu đau thương chính là cậu.

 

 

 

Trông
thấy cô trố mắt nhìn, cậu chụm đầu sang hỏi nhỏ: "Cậu tỉnh rồi à? Đã đỡ
chút nào chưa? Có còn đau không?"

 

 

 

Nhảm
nhí! Cậu thử bị bóng nện xem, sao mà không đau chứ? Diệp Phiên Nhiên giận dỗi
quay mặt lại, nhắm mắt, không thèm để ý đến cậu.

 

 

 

Dương
Tịch hú hồn, vội vàng chạy ra ngoài, gọi bác sĩ vào: "Cô ơi, cô mau đến
đây, kiểm tra lại lần nữa..."

 

 

 

Bác
sĩ tiến lại gần, nhìn kỹ vệt thương của cô, nói với Dương Tịch: "Không sao
rồi, tỉnh lại là khỏe rồi!"

 

 

 

"Không
sao thật chứ cô? Chẳng phải bảo là chỉ bị bóng nện vào sống mũi thôi sao? Sao lại
bị ngất đi thế? Liệụ có phải tổn thương đến não không cô?" Dương Tịch lải
nhải hỏi một tràng, Diệp Phiên Nhiên nằm trên giường không nhịn nổi, khẽ nhướng
mí mắt lên, mất kiên nhẫn nói: "Dương Tịch, có cậu vỡ sọ ấy, miệng lảm nhảm
bên tai, phiền chết đi được!"

 

 

 

Giọng
cô không mấy thân thiện nhưng Dương Tịch lại cảm nhận được nỗi ấm ức chẳng nói
nên lời. Thế nhưng, ít ra thì cô cũng chịu mở miệng trò chuyện cùng cậu.

 

 

 

Bác
sĩ vừa đi khỏi, Dương Tịch mới kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường, cằm tì vào
lưng ghế: "Muốn uống gì không? Tôi mua cho cậu, Coca hay là..."

 

 

 

"Cảm
ơn, tôi nghĩ là khỏi cần đi!" Diệp Phiên Nhiên lạnh lùng dứt khoát khước từ.

 

 

 

Dương
Tịch nhìn khuôn mặt xanh xao của cô, chiếc mũi sưng đỏ, lời xin lỗi nghẹn ngào
thốt ra từ cổ họng cậu: "Phiên Phiên, xin lỗi cậu!"

 

 

 

"Đừng
gọi tôi là Phiên Phiên!" Sự tủi thân cùng cảm giác chua xót ấp ủ đầy trong
bụng cô, cuối cùng cũng tìm được chổ để trút. Cô chẳng tài nào kìm nén cảm xúc
của mình, quát lên: "Dương Tịch, cậu có thể tránh xa tôi một chút không,
tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!"

 

 

 

"Không
thể!" Thời gian gần đây, Dương Tịch chẳng còn lòng dạ nào mà học hành, tâm
tình nóng nảy dễ cáu bẳn. Diệp Phiên Nhiên hết lần này đến lần khác bài xích đả
kích cậu, nỗi niềm sầu não đè nén lồng ngực càng khiến cậu hốt hoảng. Cậu không
biết làm sao đối mặt với người con gái trước mắt mình, cô có một tâm hồn yếu đuối
và nhạy cảm, cô sợ bị tổn thương, vì thế mà hết lần này đến lần khác né tránh cậu.
Nhưng không biết rằng, cô càng tránh thì cậu càng muốn tiếp cận cô hệt như con
sư tử nắm quyền chủ động tuyệt đối đứng trước con thú săn hoảng hốt ra sức vẫy
vùng đấu tranh thì càng gấp rút vồn vã muốn vồ lấy con mồi.

 

 

 

"Diệp
Phiên Nhiên, tôi vì cậu mà đau khổ, khó chịu đến vậy. Vì sao cậu có thể đứng
bên lề, hệt như không có chuyện gì xảy ra vậy?"

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên sợ hãi nhìn cậu chăm chăm, vẻ mặt khó tin. Dương Tịch không nói nữa,
mặt ửng đỏ, miệng ngậm chặt.

 

 

 

Hai
người chợt im lặng, đến mức có thể nghe thấy nhịp đập của con tim.

 

 

 

Cuộc
tranh luận đôi co kết thúc, cậu nghe thấy tiếng thì thầm mệt mỏi của Diệp Phiên
Nhiên: "Dương Tịch à, cầu xin cậu, đừng thích tôi, được không?"

 

 

 

Dương
Tịch cảm thấy con tim dường như bị ngươi đâm xuyên thủng một lỗ, đau đớn khó chịu.

 

 

 

"Diệp
Phiên Nhiên, cậu tưởng rằng tình cảm làm từ nước sao? Chỉ cần mở vòi ra, muốn
nước chảy ra thì chảy, muốn tắt thì tắt chứ gì? Cậu có biết tôi thích cậu nhiều
thế nào không? Ban ngày đi học mất tập trung nghe giảng, buổi tối thì không chợp
mắt được, đêm nào cũng mất ngủ vì cậu. Rất nhiều lần, tôi buồn bã đến nỗi chỉ
muốn xé nát hết sách vở, phóng ra khỏi phòng học tìm cậu. Dù rằng chỉ để nói một
câu, chỉ cần hàng ngày được nhìn cậu cũng đủ rồi. Vì sao đến cả cơ hội này cậu
cũng không muốn cho tôi?"

 

 

 

"Không
đâu, Dương Tịch, cậu không thích tôi đâu, người cậu thích là chính bản thân cậu!"
Diệp Phiên Nhiên chẳng mảy may nhúc nhích, lạnh lùng ngắt lời: "Cậu nói cậu
rất đau khổ, rất khó chịụ, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ cho tôi chưa? Dựa vào đâu
tôi phải vì cậu yêu tôi mà tôi phải yêu cậu chứ? Cậu tưởng rằng mình là trung
tâm, đắm chìm trong thứ tình cảm mến mộ mà cậu ngỡ rằng đó là tình yêu, hoàn
toàn không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi! Cậu biết thế nào là tình yêu thực sự
không? Yêu một người, tức là, phải biết đặt mình vào vị trí của người khác, yêu
thứ cô ấy thích, đau khổ cùng cô ấy, không để cô ây chịu bất kỳ sự ấm ức nào.
Dù rằng cô ấy phải lòng người khác đi chăng nữa, cũng mỉm cười chúc phúc, kèm
theo câu nói "Mong rằng em sẽ hạnhphúc!""

 

 

 

Cậu
bất giác nở nụ cười lạnh lùng: "Có người như vậy hay sao? Trừ phi cậu ta
là kẻ ngốc…"

 

 

 

"Vì
thế tôi mới nói cậu vốn dĩ không hiểu về tình yêu!" Diệp Phiên Nhiên nói
tiếp: "Trên thế gian này, tình yêu đích thực chính là để người mình yêu
tìm thấy hạnh phúc!"

 

 

 

"Nếu
như một ngày nào đó, Thẩm Vỹ thay lòng đổi dạ, phải lòng người con gái khác, cậu
cũng sẽ mỉm cười chúc phúc cậu ta ư?" Dương Tịch chậm rãi nói.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên khựng lại, nội tâm giằng xé trong chốc lát: "Tôi sẽ làm vậy,
tôi sẽ chúc phúc cho cậu ấy chỉ có hạnh phúc!"

 

 

 

Dương
Tịch cứng nhắc ngồi xuống. Hồi sau, cậu vùi đầu vào khuỷu tay, hai bên xương bả
vai gục xuống, gầy guộc mà sắc nhọn.

 

 

 

Rồi
cô trông thấy cậu từ từ ngẩng mặt lên, nói bằng chất giọng trầm khàn: "Nếu
như cậu không muốn trông thấy tôi, tôi bảo đảm trước khi tốt nghiệp sẽ không xuất
hiện trước mặt cậu nữa!"

 

 

 


trố mắt nhìn cậu, không nói nên lời. Dương Tịch không đợi cô trả lời liền mở cửa
phòng bỏ đi một mạch.

 

 

 

Cửạ
phòng nhẹ nhàng khép lại, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong làn không
khí, mãi vẫn chưa tan. Diệp Phiên Nhiên đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiều tà đang
dần tắt nắng, thẫn thờ hồi lâu.

 

 

 


thực sự thuyết phục được cậu rồi sao? Từ nay về sau, hai người ai đi đường đó,
không còn giao nhau nữa sao?

 

 

 

 

 

Chương
18

 

 

 

 

 

Hôm
sau, Diệp Phiên Nhiên không đi học, cô không dám bước ra khỏi cửa bởi trên sống
mũi dán một miếng băng lớn, chóp mũi sưng tấy.

 

 

 

Mười
bảy mười tám tuổi, lứa tuổi có ý thức giác ngộ cá nhân cùng niềm kiêu hãnh căng
tràn. Chẳng có người con gái nào muốn mình xuất hiện trước mặt người khác, nhất
là trước mặt các bạn nam sinh với bộ dạng "xấu xí". Diệp Phiên Nhiên
nhớ lại dáng vẻ của mình ngày hôm qua tại phòng y tế, chẳng những nhếch nhác mà
ngôn từ lời nói còn thô lỗ, hoàn toàn hủy hoại hình tượng thục nữ dịu dàng điềm
tĩnh trước đây.

 

 

 

Nhưng
mà như vậy cũng tốt, trông thây bộ dạng chân thực xấu xí nhất của cô, Dương Tịch
sẽ không còn mê muội cô nữa. Thông thường, người con gái trong lòng các chàng
trai chẳng phải đều nết na trong sáng, hoàn hảo sao?

 

 

 

Thật
ra, Diệp Phiên Nhiên nghĩ mãi mà vẫn không hiểu Dương Tịch cớ sao thích cô. Bên
cạnh cậu có biết bao nhiêu người con gái vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, cớ sao
giữa ban ngày ban mặt cậu lại thả thiên nga chọn vịt bầu xấu xí chứ?

 

 

 

Nhân
lúc bố mẹ đã đi làm, cô không nhịn được lén mở hộc bàn, lật bức thư tình ra đọc
lại một tần, tâm trạng cô dường như cố chút khác trước.

 

 

 

Dương
Tịch ơi là Dương Tịch, hóa ra tài viết văn của cậu cũng khá lắm. Nếu cậu đặt những
tâm tư tình cảm này vào bài tập làm văn, nói không chừng thành tích môn văn của
cậu sẽ lọt vào tốp năm người đứng đầu lớp.

 

 

 

Nhưng
mà Dương Tịch à, khoảng cách thì sinh ra cái đẹp nhưng khi đã thực sự tiếp xúc
với tôi rồi, cậu sẽ phát hiện tôi cũng chỉ là người con gái bình thường. Nếu
như đến một ngày nào đó cậu tỉnh giấc mộng, tan vỡ hình tượng, chi bằng chúng
ta đừng bắt đầu thì hơn.

 

 

 


có thể an lòng quen biết Thẩm Vỹ, kết bạn cùng Tiêu Dương, bởi lẽ hai người họ
hiểu cô, vì cô và họ thuộc cùng týp người. Còn Dương Tịch, cậu thuộc mẫu người
khiến người khác phải ngước mắt nhìn lên nhưng cô lại không hiểu cậu. Tia sáng
phát ra trên người cậu, quá đỗi chói lòa thiêu đốt cả những người ở bên cậu,
càng làm tôn thêm sự hèn mọn bé nhỏ của cô.

 

 

 

Vẫn
là câu nói đó, dù rằng không có Thẩm Vỹ thì cô vẫn sẽ không đón nhận Dương Tịch,
nhưng không thể phủ nhận rằng cô không rung động. Trong những năm tháng thanh
xuân, khi còn là vịt bầu xấu xí quê mùa có được tình cảm mến mộ của chàng nam
sinh ưu tú đa tình, hiếm có cô gái nào không động lòng.

 

 

 

Trong
những tháng ngày cuối cùng của bậc trung học, mỗi lần Diệp Phiên Nhiên nhớ đến
cái tên Dương Tịch thì lòng cô luôn dấy lên một thứ cảm xúc khó hiểu. Đôi khi,
buổi tối cô nằm mơ thấy cậu, khi tỉnh giấc, cô còn nghĩ rằng hay là mình đối xử
tốt với Dương Tịch cho rồi, ở bên cậu một thời gian, vừa không hoài phí sự si
tình của cậu dành cho cô mà còn có thể thỏa mãn chút niềm kiêu hãnh nho nhỏ của
mình. Sau này khi hoài niệm về quá khứ, cô có thể tự hào từng có một quá khứ
sáng chói, từng hẹn hò cùng chàng nam sinh tuấn tú Dương Tịch.

 

 

 

Nhưng
đó chỉ là những ý nghĩ đơn chiếc mong manh lướt qua trong đầu cô mỗi khi nửa
đêm tỉnh giấc mộng. Khi trời hừng sáng, Diệp Phiên Nhiên lại trở về là cô nữ
sinh trung học năm ba nội tâm, trầm lặng ít nói, bị kỳ thi kiểm tra như cơm bữa
cùng mớ tài liệu ôn luyện chất như quả núi nhỏ chèn ép đến mức choáng ngợp.

 

 

 

Kỳ
nghỉ đông năm đó, cô gần như phải học thêm suốt. Kể từ khi học kỳ hai bắt đầu,
cô phải học lớp tự học buổi tối đến tận chín giờ. Vì là con gái, nhà lại khá xa
trường nên hàng ngày bố đều phải đến trường đón cô.

 

 

 

Ngồi
sau yên xe liếc nhìn sống lưng của bố khẽ nhấp nhô, Diệp Phiên Nhiên thường nhớ
về Thẩm Vỹ, nhớ đến niềm xúc động rực rỡ trong ánh chiều tà vào chạng vạng tối
ngày hè. Khi đó, cô cứ khăng khăng cho rằng mình phải theo người con trai đó suốt
cả cuộc đời. Hai năm sau hồi tưởng lại việc này, tựa hồ như cách biệt cả thế kỷ.

 

 

 

Lâu
rồi cô không nhận được thư của Thẩm Vỹ. Thật ra, cậu không viết thư, cô cũng có
thể đoán chắc chắn là cậu đang dốc hết sức lực chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại
học. Còn về Dương Tịch, sau lần nói chuyện tại phòng y tế, cô không còn gặp lại
cậu nữa.

 

 

 

Kỳ
thi đại học dần bước vào giai đoạn đếm ngược, hàng ngày bước vào lớp học, chào
đón bọn họ chính là hàng chữ: "Dốc toàn sức lực, nghênh đón kỳ thi đại học,
chỉ còn XX ngày là đến ngày 7 tháng 7 rồi, cố lên!"

 

 

 

Vài
dòng chữ này, hệt như một con dao hai lưỡi, treo lơ lửng trong lòng các sĩ tử,
khiến mặt mày người nào người nấy nhăn nhó khổ sở, đến cả Hạ Phương Phi xếp hạng
nhất trong ban xã hội với thành tích xuất sắc cũng chẳng nhịn được buông lời
than oán: "Bọn mình là thế hệ thí điểm cho một nền giáo dục suy sụp!"

 

 

 

Thế
nhưng, có một người lại may mắn thoát khỏi kỳ thi đại học.

 

 

 

Thành
phố D là thành phố nhỏ miền Nam có vị trí địa lý thuận lợi và lịch sử lâu đời.
Tuy là mảnh đất lớn bằng nắm tay nhưng với phong cảnh sơn thủy hữu tình cùng những
lễ tục dân gian mộc mạc giản dị, thành phố đã thu hút các du khách từ mọi miền
lãnh thổ nườm nượp kéo đến.

 

 

 

Năm
Diệp Phiên Nhiên vào trung học năm ba, một vị đạo diễn nổi tiếng trong nước đến
thành phố D lựa chọn địa điểm quay cho bộ phim mới của mình. Để tiết kiệm chi
phí, nữ diễn viên chính thứ ba được tuyển chọn trong số những nữ sinh ở các trường
trung học tại thành phố này.

 

 

 

Đây
là hình thức tuyển chọn chưa từng có từ trước đến nay, đã tạo nên phản ứng mạnh
mẽ tại thành phố D, mọi người từ đầu phố đến cuối ngõ ai ai cũng bàn luận. Với
những cô gái khác theo đuổi nghiệp minh tinh thì việc này tràn đầy cám dỗ. Nếu
may mắn được lọt vào mắt xanh của đạo diễn nổi tiếng thì có thể hoàn toàn đổi đời,
hệt như Triệu Vy với vai "Tiểu Yến Tử" chỉ trong một đêm nổi danh khắp
Đại Giang, Nam Bắc.

 

 

 

Lãnh
đạo trường Tam Trung đặc biệt chú trọng việc này, sau kỳ tuyển chọn sơ bộ chỉ
giữ lại mười ứng cử viên. Hôm nhà trường công bố danh sách, trước cột đăng bản
thông báo hàng loạt người chen chúc nhau.

 

 

 

Khi
đó, Diệp Phiên Nhiên đang vùi đầu trong mớ bài tập môn toán thì Tạ Dật chạy xộc
vào hét to: "Diệp Phiên Nhiên, có tên của cậu kìa!"

 

 

 

"Đừng
đùa nữa!" Diệp Phiên Nhiên đầu không ngẩng lên: "Mỹ nữ trong trường
nhiều như áng mây, tớ làm sao mà được chọn chứ?"

 

 

 

"Cực
kỳ chính, xác!" Tạ Dật còn hứng chí hơn cả cô: "Lớp chúng mình chỉ có
hai người qua vòng sơ tuyển, một là cậu, hai là Đồng Hinh Nguyệt!"

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên vẫn cảm thấy cô bạn đang đùa giỡn nhưng giờ văn ngay sau đó, thầy
Quách tuyên bố tin tức này trước cả lớp, đồng thời muốn cô và Đồng Hinh Nguyệt
phải lập tức dừng việc học, cùng tám nữ sinh khác tham gia lớp huấn luyện diễn
xuất do trường tổ chức.

 

 

 

Hai
tuần sau, đạo diễn đích thân đến trường lựa chọn diễn viên. Trong giảng đường vắng
vẻ, chỉ có vài vị lãnh đạo nhà trường cùng đoàn làm phim. Mười nữ sinh luân
phiên nhau tiến lên khán đài biểu diễn, không chỉ ca hát, nhảy múa, đọc diễn cảm
mà còn biểu diễn nhạc cụ này nọ nữa. Khi đứng sau khán đài, các nữ sinh đứng cạnh
cô đều căng thẳng, toàn thân run rẩy, duy chỉ có cô tỏ vẻ thản nhiên. Cô chưa
bao giờ mộng làm minh tinh, nếu như không phải vì giáo viên chủ nhiệm yêu cầu
cô nhất định phải tham gia thì cô đã xin rút lui khỏi cuộc tuyển chọn này từ
lâu.

 

 

 

Đồng
Hinh Nguyệt xuất hiện trên khán đài với dáng vẻ duyên dáng tự tin cùng bài phát
biểu cảm tưởng sâu sắc phong phú, đồng thời còn biểu diễn điệu múa Tân Cương mềm
mại uyển chuyển, nhận được sự reo hò tán thưởng của cả khán phòng. Đến lượt Diệp
Phiên Nhiên, cô hoàn toàn chỉ làm nền phụ họa cho Đồng Hinh Nguyệt, giới thiệu
sơ lược về họ tên tuổi tác, đọc diễn cảm một đoạn văn ngắn rồi vội vàng khom
người cúi chào, phóng nhanh về phía vũ đài.

 

 

 

Màn
trình diễn kết thúc, đạo diễn tuyên bố kết quả tuyển chọn cuối cùng, mọi người
trên khán trường đều trố mắt ngạc nhiên, mà người cảm thấy kinh ngạc nhất chính
là Diệp Phiên Nhiên, bởi lẽ sự may mắn bỗng chốc giáng ngay xuống đầu cô.

 

 

 

Đạo
diễn giải thích rằng, vai diễn này, đất diễn không nhiều, thiết kế nhân vật là
một cô nữ sinh trung học gầy gò, trong sáng, nhạy cảm và lập dị, ngoại hình và
cá tính của Diệp Phiên Nhiên rất thích hợp với vai diễn này.

 

 

 

Đối
mặt với ánh mắt ngưỡng mộ của bao người, Diệp Phiên Nhịên rất bình tĩnh. Cô
quay sang nhìn Đồng Hinh Nguyệt đứng cạnh mình, khóe mắt cô ta hơi đỏ, gương mặt
thể hiện vẻ khinh thường, đố kỵ và ấm ức. Ấm ức thực sự chính vì, bất luận ngoại
hình, cá tính, tài nghệ hay biểu hiện trên khán đài thì Đồng Hinh Nguyệt đều vượt
xa Diệp Phiên Nhiên. Huống hồ, cô ta còn chuyên tâm chuẩn bị suốt thời gian
dài, bố mẹ còn chi một số tiền lớn để mời giáo viên chuyên vũ đạo và thể hình về
phụ đạo cho cô ta.

 

 

 

Tràng
pháo tay vang lên, Diệp Phiên Nhiên lấy hết can đảm nói: "Đạo diễn, xin lỗi,
tôi không thể tham gia!"

 

 

 

Vị
đạo diễn tỏ vẻ nghiêm túc ngoài sức tưởng tượng của mình, ông dịu dàng hỏi:
"Vì sao? Em có thể cho tôi biết lý do được không?"

 

 

 

"Bố
mẹ em kiên quyết phản đối em đóng phim, sợ sẽ ảnh hướng đến việc học. Em là học
sinh trung học năm ba rồi, vài tháng nữa còn phải thi đại học!"

 

 

 


do của Diệp Phiên Nhiên rất đầy đủ, dù là hiệu trưởng hay giáo viên cũng không
thể làm trái nguyện vọng của phụ huynh, ép buộc học sinh từ bỏ kỳ thi đại học.

 

 

 

Sau
một hồi ngậm ngùi tiếc nuối, vị đạo diễn chuyển ánh mắt nhìn sang Đồng Hinh
Nguyệt.

 

 

 

Không
lâu sau, Đồng Hinh Nguyệt theo đoàn làm phim đi Bắc Kinh. Tờ tạp chí giải trí
thành phố D đăng tải bức ảnh chân dung Đồng Hinh Nguyệt, xưng danh cô là nữ
minh tinh nào đó vừa mới vào nghề.

 

 

 

Bạn
học ngồi cạnh nói: "Diệp Phiên Nhiên, thật đáng tiếc, vốn dĩ cơ hội đó là
của cậu!" Diệp Phiên Nhiên chẳng mảy may hối hận, cô biết rằng, cuộc sống
sau ánh hào quang đó không phù hợp với mình.

 

 

 

Sau
khi bộ phim đóng máy, Đồng Hinh Nguyệt chẳng hề "một bước lên tiên"
nhưng cô vẫn ở lại Bắc Kinh, trở thành kẻ lang thang bôn ba xứ Bắc. Sau này, Diệp
Phiên Nhiên tình cờ bắt gặp bóng dáng cô xuất hiện trong các bộ phim truyền
hình nhưng chẳng có vai diễn nào vượt trội hơn vai diễn nữ chính thứ ba hồi đó.
Đa số là những vai phụ a hoàn xuất hiện bên cạnh vai nữ chính mà thôi.

 

 

 

Nhiều
năm sau, Diệp Phiên Nhiên đi Bắc Kinh công tác tán gẫu cùng Hạ Phương Phi lúc
này đã tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh chuyển tiếp lên thạc sĩ, Hạ Phương Phi xuýt
xoa nói: "Phiên Phiên, tớ phát hiện ra cậu thực sự là người phụ nữ thông
minh."

 

 

 

"Không,
mình không thông minh, chỉ là tương đối sáng dạ thôi!"

 

 

 

Mười
tám tuổi hay là những năm tháng trung học thì cô đã nhìn rõ sự đời, cự tuyệt mọi
sự cám dỗ, không cho phép mình bước chân vào ngã rẽ giữa cuộc đời.

 

 

 

Thế
nhưng, sự lý trí cùng vẻ bình tĩnh vượt trước tuổi tác này đến phút cuối cùng đứng
trước chuyện tình cảm, cô vẫn là kẻ thất bại ê chề, chẳng chịu nổi cú đả kích.

 

 

 

Chỉ
vì người đó là Dương Tịch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3