Năm tháng vội vã - Phần V - Chương 01 - 02

Phần
5. Trưởng thành

Phương
Hồi nói: “Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi được đồng
hành với nhau và thế là cố gắng trưởng thành, bất chấp mọi hậu quả, tuy nhiên
khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ mới chợt phát hiện hóa ra
trưởng thành chỉ khiến chúng em phải xa nhau…”.

1

Nhiều lúc tôi sợ Phương Hồi sẽ biến
mất.

Tôi cảm thấy cô đã rời xa Bắc Kinh
với một tâm trạng rất kiên quyết và tuyệt vọng, vì tại đây ngoài người thân ra,
tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gọi điện thoại cho bất kì cái tên nào xuất hiện
trong câu chuyện, điều này khiến tôi có một linh cảm rất ức chế rằng - một ngày
nào đó cô ấy cũng sẽ âm thầm bỏ tôi mà đi.

Mặc dù giữa chúng tôi cũng có mối
quan hệ tựa như nương tựa vào nhau mà sống, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn thấy
có cái gì đó không yên tâm. Tôi nghĩ đây có lẽ là một đặc tính của giống đực,
lúc nào cũng nhớ về con mồi chưa đưa được vào miệng.

Chỉ tiếc rằng tôi không thể giống
như con sư tử vồ chú linh dương, chộp Phương Hồi bằng móng vuốt của tôi, những
đêm tối không chờ được cô cũng như không liên lạc được với cô, tôi chỉ có thể nằm
co ro trong nhà như một oán phụ, hút thuốc, suy nghĩ lung tung, rủa thầm trong
bụng, nhưng rồi lại dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang.

Phương Hồi vào phòng rất nhẹ nhàng,
cô xoay tay nắm cửa, khẽ khàng đặt đồ đạc xuống, cố gắng không để túi giấy và
túi nilon phát ra tiếng kêu sột soạt, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra.

“Về rồi à”. Trong góc nhỏ tối om,
tôi bất chợt lên tiếng.

Tôi đã từng hỏi cô tại sao lại mang
tên “Hồi”, cô nói là do ba cô trong thời gian về nông thôn lao động, rời xa quê
hương, lúc nào cũng chỉ mong sớm được trở về nhà, thế nên phản ứng đầu tiên khi
sinh đứa con đầu lòng là nhớ đến chữ “Hồi”, mẹ cô chê con gái đặt cái tên này
không mềm mại, thế là lại cho thêm bộ Thảo ở phía trên chỉ cỏ cây hoa lá cho dễ
thương. Tôi cảm thấy cô đã thực sự phụ lòng cái tên này, rõ ràng là gửi gắm
tình cảm nhớ thương quê nhà, muốn trở về nhà, nhưng lại thường xuyên phiêu bạt ở
nơi đất khách quê người. Tuy nhiên mặt khác, cô lại có nỗi niềm lưu luyến với
cái tên này, luôn khiến mọi người xung quanh phải nhớ đến, cô quay về, hoặc
không quay về.

“Hả…”. Phương Hồi không nghĩ rằng
tôi đang đợi cô, có phần sửng sốt.

“Em vừa đi đâu vậy?”. Tôi ngồi dậy
hỏi cô, thị lực của tôi không tốt, nhưng mũi lại rất thính, đây gọi là sự bổ
sung cho nhau của giới sinh vật, luôn có một cách giúp bạn phát hiện ra điều bất
thường của cuộc sống, cho bạn cơ hội để đưa ra phản ứng kịp thời.

Trên người Phương Hồi có một mùi gì
đó rất lạ, không phải là hơi người ồn ào trên đường phố, mà là mùi ở một nơi
nào đó rất lâu.

“Em ra… ra ngoài”. Cô lắp bắp nói.

Tôi thở dài về tật cũ của cô, chỉ cần
có chuyện gì muốn giấu là lại nói lắp, có lẽ là do tật xấu từ thời cấp hai để lại.

“Anh
còn không biết là ra ngoài à? Nếu em ở nhà thì việc gì anh phải mong đứng mong
ngồi như vậy?”. Tôi nói với vẻ bực bội: “Em cũng không cần thiết phải giấu anh,
thực sự anh không thích quan tâm đến chuyện của người khác như vậy đâu, cũng
không thích theo dõi chuyện riêng tư của em đâu, chỉ có điều lần sau đi đâu em
nên nói một tiếng, hiện tại không phải em sống một mình, dù gì thì cũng nên tự
giác, lớn bằng ngần này rồi không biết thế nào là giúp đỡ lẫn nhau à! Ngày nào
anh cũng mệt rãi rời, em đừng để anh phải lo lắng nữa được không?”.

Phương
Hồi không nói gì, cô lặng lẽ đứng ở đó, rõ ràng là người hơi khựng lại.

Tôi
nghĩ có lẽ mình hơi nặng lời, nhưng thực sự là tôi rất lo cho cô, cô nàng này
quá ngờ nghệch, thật thà, không phải là người sắc sảo, lại vô cùng cố chấp. Vứt
cô nàng ở chỗ ai tôi cũng không yên tâm, kể cả Aiba cũng không được, tôi sợ một
ngày nào đó cô nàng cũng bị Aiba dụ dỗ.

“Mệt
rồi thì em đi tắm trước đi, cứ tắm bên nhà anh ấy, tiết kiệm cho Aiba một
chút”. Tôi bước đến kéo Phương Hồi.


không ngần ngừ mà hất ngay tay tôi ra, sau đó lại có phần sững lại, cả hai đều
tỏ ra ngại ngùng.

Tôi
nhớ rất rõ, sau khi sống chung với nhau, cô đã không còn từ chối sự tiếp xúc với
“mục đích đơn thuần” của tôi nữa.

Cuối
cùng, bầu không khí im lặng đã bị một người ngoài phá vỡ, một cậu Hàn Quốc mắt
ti hí ở tầng dưới lên gõ cửa phòng chúng tôi, gọi tên Phương Hồi bằng thứ tiếng
Anh rất Hàn Quốc.

“Cái
túi xách mà anh xách đó, vừa nãy quên đưa cho em”. Cậu ta đứng trước cửa, một
tay chống lên cửa, chân khuỳnh khuỳnh với vẻ rất ta đây nói.

Tôi
thầm nghĩ, nhà ngươi tóc xịt ít keo, đầu đội mũ lưỡi trai đã tưởng mình là Jang
Dong Gun, Song Seung Heon ư! Đúng là cái dạng…!

“À!
Cảm ơn anh!”. Phương Hồi lịch sự đáp.

“Phiền
quá! Lại bắt cậu phải chạy lên đây!”. Tôi vội vàng đón lấy túi xách trước
Phương Hồi, nét mặt thể hiện rõ vẻ biết điều thì biến ngay, đứng trước cửa nhìn
cậu ta nói.

“Thế
tối mai anh lên đón em nhé, bọn mình cùng đi”. Anh chàng mắt ti hí lườm tôi một
cái, mỉm cười rồi nói với Phương Hồi.

“Vâng,
Yeong Ho, cảm ơn anh, phiền anh quá”. Phương Hồi nói rất chân thành.

“Đi
đâu vậy?”. Tôi đã có phần nóng mắt, gã Yeong Ho đó đã có tình ý với Phương Hồi
từ lâu, cô không nhận ra nhưng tôi đã nhận ra điều ấy, trong thời buổi tối tăm
này, tôi cũng có ý đồ đó, thế nên hoàn toàn hiểu được suy nghĩ xấu xa của cậu
ta. Tôi kiên quyết không thể cho phép việc trong lúc mình lặng lẽ cống hiến, gã
mắt híp đó lại phỗng tay trên trước được.

“Làm
thêm”. Yeong Ho hoàn toàn không để ý đến việc Phương Hồi đang cố gắng ngăn hắn
lại mà đáp với vẻ rất đắc ý: “Bắt đầu từ hôm nay, tối nào bọn tôi cũng đi làm
thêm với nhau”.

Tôi
thực sự không còn gì để nói.

Không
phải vì ghen tị, mà là vì cảm động, chỉ có tôi mới biết tại sao cô đi làm thêm,
chắc là cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy tôi vất vả như vậy.


Hàn Quốc ngờ nghệch đó không hiểu gì hết, tạm biệt chúng tôi bằng điệu bộ của kẻ
thắng lợi, tôi đóng cửa và nói với vẻ ngại ngùng: “Em không cần phải…”.

“Này!”.
Phương Hồi đưa cho tôi cái túi, nói với vẻ ngại ngần: “Anh ăn đi!”.

Tôi
mở túi ra, mắt sáng rực, bên trong là một hộp cơm rang kim chi, đã N ngày rồi
tôi không được ăn món này, nói một cách chính xác hơn là sau khi ăn chung với
Phương Hồi, bọn tôi chưa được ăn bữa nào ra hồn cả, chắc hai chúng tôi cộng lại,
cũng không nặng bằng một gã Australia lực lưỡng.

“Cửa
hàng bọn em làm thêm nấu đấy, có ngon không?”. Phương Hồi nằm sấp xuống bàn hỏi.

“Ừ!
Ngon lắm! Em cũng ăn đi!”. Tôi ăn ngấu nghiến.

“Em
ăn rồi”. Phương Hồi nói: “Để em rót cho anh cốc nước”.

Lúc
cô bê nước đến, tôi đã đang lau miệng, cô liền nhìn tôi với ánh mắt vô cùng sửng
sốt, hỏi: “Anh...?”.

“Hê
hê, đánh một trận sạch không kình ngạc như trong truyền thuyết mà!”. Tôi cười
nói: “Bọn em làm thêm ở đâu vậy? Nếu xa quá thì đừng đi nữa, nếu ngày nào em
cũng về muộn thế này thì anh sốt ruột chết đi được!”.

“Không
sao, em và Yeong Ho đi làm cùng nhau mà!”.

“Đi
cùng với cậu ta lại càng đáng lo hơn! Tâm địa của cậu ta rất rõ ràng còn gì!”.
Tôi cầm hộp cơm, hậm hực nói.

“Thôi
đi anh!”. Phương Hồi cười nói: “Tóm lại là chắc chắn em đã đi làm thêm rồi, nếu
anh còn ngăn cản thì bọn mình đành phải ai về nhà nấy vậy! Lớn bằng ngần này rồi,
không hiểu thế nào là quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau à!”.

“Hê,
em bắt chước giọng anh đúng không? Cái hay không học, lại học được cách đe dọa
anh trước!”. Tôi cau mày cười đau khổ.

“Không
phải lúc đó anh cũng đã đe dọa em như vậy sao? Thôi cứ thế nhé, em đi tắm đây”.
Phương Hồi vừa nói vừa đứng dậy, quay lưng vào tôi nói: “Anh coi anh kìa, gầy
như que củi ấy…”.

Phương
Hồi là như vậy, thỉnh thoảng lại khiến trái tim tôi phải đau nhói vì thương, vẻ
dịu dàng ngại ngùng của cô, dần dần mới cảm nhận được.

Tôi
lén nhìn trộm cô búi tóc sau gáy, kiễng chân lên lấy khăn mặt, cho quần áo vào
chậu và bước vào nhà tắm. Lúc đó tôi đã có được cảm giác chân thực, cảm thấy mình
đang được sống với cô, chứ không phải sống với kí ức của cô.

Chúng
tôi bận rộn một hồi, đợi đến khi tôi tắm rửa, thu dọn xong xuôi, Phương Hồi đã
nằm co ro trên chiếc ghế sofa mà chúng tôi nhặt về và ngủ ngon lành. Chắc chắn
là cô đã quá mệt, nằm co ro, chỗ nằm không thoải mái như vậy, mà vẫn ngủ ngon
như em bé. Tôi nhẹ nhàng ghé sát vào, dưới ánh trăng, khuôn mặt cô lúc ngủ điềm
tĩnh, xinh đẹp, không hề tỏ ra cảnh giác, hai lọn tóc còn ướt xõa xuống má, miệng
hơi chu lại, mịn màng, lấp lánh.

Tôi
cúi đầu xuống hôn nhẹ cô một cái, cô không tỉnh giấc, hàng lông mi hơi động đậy,
lướt qua trái tim tôi. Xét cho cùng thì tôi cũng không phải là chính nhân quân
tử gì, không thể hào hiệp mãi được, nhưng tôi cũng không muốn thừa lúc người ta
gặp khó khăn mà dồn ép người ta. Lúc đó tôi đã cho mình một lí do rất chính
đáng, đó chính là khi Phương Hồi kể hết chuyện cũ của cô cho tôi, chúng tôi đều
có thể ngẩng cao đầu đối mặt với quá khứ, sau đó cùng hướng tới tương lai.

Lúc
đó tôi cũng tràn đầy tự tin như trước khi đi xin việc, tôi không thể ngờ rằng mấy
năm sau tôi mới được nghe hết câu chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, nếu tôi quyết
đoán hơn một chút nữa, có lẽ đã không để lỡ.

Tuy
nhiên chúng tôi mãi mãi không thể dự đoán được tương lai, hồi trẻ chúng tôi quá
thẳng thắn, mà sau khi trưởng thành chúng tôi lại không thẳng thắn nữa. Thời
gian là thứ tràn đầy ma lực, nó không nhắc tôi sau này sẽ xảy ra chuyện gì, mà
chỉ nhìn tôi tựa người vào ghế sofa và ngủ thiếp đi như một gã ngốc.

Khoảng
hai giờ sáng tôi bị tiếng lạch cạch đánh thức, tôi mơ màng nhìn thấy Phương Hồi
đang ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, cô đang run rẩy, phát ra tiếng kêu u u như
con thú nhỏ.

Tôi
liền bò dậy, đến ngồi bên cạnh cô, vỗ vai cô hỏi: “Em sao vậy? Gặp ác mộng à?”.

“Em…
mơ thấy anh ấy…”. Phương Hồi ngẩng đầu lên, nét mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, nói:
“Nhưng… tại sao lại là mơ chứ?”.

Lần
này, đến lượt tôi tuyệt vọng.

2

Một
ngày trong tháng chín năm1999, Phương Hồi đã từng gặp một cơn ác mộng.

Trong
giấc mơ, cô đã quay trở về trước cổng trường B, nói một cách chính xác hơn
chính là quay lại cái ngày mà Lí Hạ mất, ở đó có một đám đông, máu đỏ lai láng
dưới đất, theo phản xạ cô định bỏ chạy, nhưng lại cảm thấy có lẽ phải quay lại
nói gì với cậu ta. Và thế là cô liền lấy hết can đảm gạt đám đông đó ra, từ xa
cô nhìn thấy Đường Hải Băng đang ôm trong lòng một người, cậu ta nửa quỳ xuống
dưới đất, trợn mắt nhìn cô. Phương Hồi vội vàng lắc đầu, nói lớn tớ không biết,
cậu đừng trách tớ, tớ đến để gặp cậu ấy, gặp lần cuối cùng… Đường Hải Băng
không nói gì, người bên cạnh Hải Băng khẽ động đậy, cố gắng nhấc đầu lên, trong
giây lát Phương Hồi sững sờ, người đó không phải là Lí Hạ, mà là Trần Tầm! Người
Trần Tầm đầm đìa máu tươi!

Phương
Hồi chạy đến như điên, cô gào thét tên Trần Tầm, nắm chặt lấy tay cậu, hết lần
này đến lần khác định đỡ cậu dậy, kéo vào lòng mình, nhưng đối phương lại không
có phản ứng gì, một bầu không khí chết chóc bao trùm lấy họ. Hành động lôi kéo
không đem lại kết quả này đột nhiên khiến cô nảy sinh cảm giác vô cùng hư vô,
dường như cả thế giới chỉ có mỗi cô đang cố gắng hết sức bình sinh.

Lẽ
nào không muốn cùng đứng dậy và chạy trốn hay sao? Cô ngẩng đầu lên một cách
nghi hoặc.

Tuy
nhiên cái mà cô nhìn thấy lại là một thi hài lạnh cóng của Lí Hạ, bàn tay cậu
dính đầy máu, còn bàn tay mà Phương Hồi đang nắm rất chặt, chính là bàn tay
không hề có chút sinh khí đó. Cô vội hất nó ra, nhưng không thể tránh kịp nữa,
cô đã nhuốm máu của Lí Hạ.

Không
biết Đường Hải Băng bỏ đi từ lúc nào, mọi người dần dần bao vây thành vòng
tròn, Phương Hồi cảm thấy có hàng nghìn ngón tay chỉ vào mình, cô ra sức thanh
minh, nhưng không ai nghe cô cả. Giữa đám người lạnh lùng này, cuối cùng cô đã
nhìn thấy Trần Tầm, nhưng nét mặt Trần Tầm lộ rõ vẻ căm ghét, cậu bĩu môi, quay
đầu và bỏ đi cùng Đường Hải Băng…

“Đừng
đi!”.

Lúc
tỉnh dậy, Phương Hồi đã giàn giụa nước mắt, tự nhiên cô lại có cảm giác rằng giấc
mơ này vô cùng chân thực, ít nhất là nỗi đau không thể níu kéo trong trái tim
là có thật, khiến cô rùng mình hết lần này đến lần khác.

Ngày
hôm sau đi học, vì giấc mơ này mà đầu óc Phương Hồi luôn trong trạng thái uể oải,
Kiều Nhiên nói chuyện với cô, cô đều trả lời rất mơ màng. Sau khi ăn cơm xong,
Trần Tầm ngồi ở bàn phía sau cô, Phương Hồi vẫn cứ thẫn thờ, không hề ngoái đầu
lại.

“Hê!
Nghĩ gì vậy!”. Trần Tầm gõ chiếc kẹo mút vào cô và nói.

Phương
Hồi run lên, cả hai đứa đều giật bắn mình.

“Cậu
sao vậy?”. Trần Tầm vội vàng nhảy xuống đất, bước đến trước mặt cô, cúi xuống hỏi.

“Không
sao”. Phương Hồi nghịch chiếc bút xóa trong tay nói: “Cậu làm tớ giật cả mình!
Sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy!”.

“Cái
gì! Tớ ngồi sau cậu lâu lắm rồi! Cậu chẳng chịu để ý đến tớ gì cả? Ăn kẹo
không? Vị quýt hay dâu tây?”. Trần Tầm hỏi.

“Quýt”.
Phương Hồi đáp.

“Quýt
à…”. Trần Tầm lục túi, cười nói: “Tớ quên mất, vị quýt chỉ còn cái tớ đang ăn dở
thôi, còn lại đều là dâu tây. Tớ mới bóc vừa nãy, nếu cậu không chê thì ăn tạm
vậy”.

“Ừ”.
Phương Hồi thẫn thờ gật đầu.

Vốn
là Trần Tầm định trêu cô, không ngờ cô không hề để ý, không có phản ứng gì.
Nhìn vẻ lơ đãng của cô, Trần Tầm liền thắc mắc: “Phương Hồi, hôm nay cậu làm
sao vậy, vừa nãy trong giờ văn tớ đã phát hiện ra rồi, cậu nằm sấp xuống bàn đến
nửa tiết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.

“Trần
Tầm…”. Phương Hồi nhìn cậu chăm chú nói: “Hôm qua tớ nằm mơ, tớ mơ thấy cậu bỏ
đi cùng với Đường Hải Băng, tớ gọi cậu mà cậu cũng không thèm để ý… Cũng không
hiểu tại sao, tớ cứ có cảm giác rằng sớm muộn một ngày nào đó, cậu sẽ đi cùng bọn
họ, cuối cùng tớ sẽ không thể giữ được cậu...”.

Trần
Tầm liền phì cười và xoa đầu Phương Hồi, nói với vẻ không để ý: “Cả ngày cậu
nghĩ quẩn gì vậy? Vì chuyện này ư? Đó là mơ, đâu có phải là thật đâu! Hơn nữa,
cậu không nghe người ta nói ngoài đời ngược với giấc mơ à? Làm sao có thể như
thế được?”.

“Nhưng
tỉnh dậy tớ đã khóc, cảm giác đó rất kinh khủng…”. Phương Hồi cúi đầu xuống
nói.

“Cậu
đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa!”. Trần Tầm cúi xuống bàn Phương Hồi nói nhỏ: “Tớ
sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa cậu đâu!”.

“Mãi
mãi là bao xa chứ”. Phương Hồi cười nhỏ nói: “Bọn mình mới lớn bằng ngần này,
ai dự đoán được chính xác chuyện về sau, tớ chỉ mong kể cả một ngày nào đó bọn
mình chia tay, cậu cũng không cảm thấy hối hận vì đã từng đến với tớ là đủ lắm
rồi!”.

“Cậu
nói thế có nghĩa là sao?”. Trần Tầm sầm mặt xuống nói: “Chính vì muốn sau này
được ở bên cậu nên tớ mới đến với cậu, nếu không chuyện mà tớ làm được coi là
gì? Đùa cho vui à? Cậu chẳng chịu tin tớ gì cả!”.

“Không
phải…”. Phương Hồi có vẻ buồn buồn, mặc dù Trần Tầm nói hay nói đẹp như vậy,
nhưng cô vẫn không cảm thấy tự tin. Chặng đường phía trước còn dài dằng dặc,
trong khi họ lại gặp nhau quá sớm, đồng hành được bao xa, thực sự cô không dám
chắc.

“Được!
Nếu điều tớ nói không phải là thật lòng, sau này nếu tớ bỏ rơi cậu thì ra đường
tớ sẽ bị đâm vào tường, mọi việc không thuận lợi, chúng bạn xa lánh, người thân
bỏ rơi!”. Trần Tầm nổi cáu, giận dỗi cất tiếng thề.

“Thôi
thôi, tớ biết rồi”. Phương Hồi vội an ủi: “Không phải bảo cho tớ kẹo đó sao? Kẹo
đâu?”.

Thấy
cô không còn vặn về chuyện đó nữa, Trần Tầm cũng đã thoải mái hơn, cậu bèn đưa
cây kẹo trên tay ra nói: “Cậu cũng tệ thật, cậu xem trên ti vi, nam chính chuẩn
bị thề độc, nữ chính đều ra sức ngăn cản. Còn cậu thì nghe tớ nói hết từ đầu đến
cuối, không bỏ sót chữ nào, chẳng thương tớ gì cả!”.

Phương
Hồi đỏ mặt, bóc giấy kẹo ra nói: “Cậu đừng nói linh tinh nữa, trong lớp bao nhiêu
người như vậy…”.

“Ừ…”.
Trần Tầm đứng dậy nói: “Thế tớ xuống sân tìm Triệu Diệp nhé, cậu đừng nghĩ linh
tinh nữa!”.

Phương
Hồi gật đầu, nhìn Trần Tầm ra khỏi lớp.

Thực
ra vừa nãy cô không hề nghĩ đến việc ngăn Trần Tầm thề, mà ngược lại, cô lắng
nghe rất chăm chú. Cô cảm thấy, nếu thực sự lo lắng lời thề đó trở thành sự thật
thì sẽ luôn giữ đúng lời hứa, như thế không phải cũng sẽ rất tốt đó sao. Đương
nhiên, cô không nói cho Trần Tầm biết những suy nghĩ này.

Suy
nghĩ non nớt của Phương Hồi cũng hơi buồn cười, hồi đó cô không biết rằng, tất
cả các chàng trai khi cất tiếng thề đều thực sự cảm thấy rằng chắc chắn mình sẽ
không phản bội lời hứa và đến khi nuốt lời cũng thực sự cảm thấy mình không thể
làm được. Chính vì vậy lời thề không phải là thứ có thể đánh giá lòng kiên
trinh, cũng không thể phán đoán đúng sai, nó chỉ có thể chứng minh được rằng,
trong khoảnh khắc cất tiếng thề, cả hai đều đã từng chân thành với nhau.


cũng có một chuyện, Trần Tầm không hề nói với Phương Hồi.

Vừa
ra khỏi lớp cậu liền gặp Triệu Diệp, Triệu Diệp vừa úp được ba cú bóng dưới
sân, đang rất phấn chấn, nhìn thấy Trần Tầm liền nhảy bật lên cao, vừa bắt chước
cảnh trong phim Cao thủ bóng rổ vừa hét “Triệu Diệp chụp ruồi” và nhảy tới. Trần
Tầm không kịp tránh, liền bị cậu ta dồn ngay vào bức tường ngoài hành lang, khuỷu
tay bị trầy một miếng da, rơm rớm máu.

“Oái,
xin lỗi nhé!”. Triệu Diệp cười khì nói: “Không ngờ ông lại để mất đà như vậy, cả
mùa hè không tập, tay nghề giảm rồi đó nhé!”.

“Biến!
Không có thời gian nói chuyện với ông!”. Trần Tầm đẩy Triệu Diệp ra nói. Cậu thấy
hơi hoang mang, vì đột nhiên cậu sực nhớ ra lời thề “ra đường đâm vào tường” vừa
nói với Phương Hồi, Trần Tầm rùng mình, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

“Giả
vờ gì vậy? Sao tự nhiên mặt lại tái nhợt đi thế? Ma làm à? Đừng yếu bóng vía thế!”.
Triệu Diệp ghé sát vào nói.

“Dựa
vào mình ông? Luyện thêm một vạn năm nữa đi!”. Trần Tầm xoa cánh tay, nói với
giọng không thèm chấp.

Hai
đứa cười đùa rồi xuống cầu thang, Trần Tầm không nghĩ gì thêm, cậu đã dùng chủ
nghĩa duy vật để lật đổ nỗi bất an của mình. Làm sao học sinh ba tốt trong thế
kỉ mới lại có thể bị những thứ mê tín phong kiến dọa nạt chứ, cần phải giương
cao ngọn cờ chủ nghĩa Mác - Lê Nin, nắm chắc lí luận chính trị, gặp thần giết
thần, gặp quỷ đập quỷ, vũ trụ nổ tung, chỉ một cú đấm trời giáng là có thể tiêu
diệt kẻ địch, không tin điều vớ vẩn này nữa!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3