Năm tháng vội vã - Phần I - Chương 03 - 04 - 05
3
Chuyện của Phương Hồi cũng không phải
là hiếm gặp với du học sinh, bởi cuộc sống trong giới lưu học sinh còn đầy chuyện
kinh khủng hơn thế. Có không ít cô cậu, nhỏ hơn chúng tôi rất nhiều, thậm chí
chúng còn không thể phân biệt được phải trái đúng sai, không biết tuổi trẻ là
nguồn tài sản và cũng là mối nguy hiểm, chính vì thế đã để xảy ra những chuyện
khó tin. Đối với Phương Hồi, tôi nghe xong chuyện rồi cũng cho qua, đoán sau
này chắc là cũng không còn gặp lại nhau nữa. Les, mặc dù tôi thực sự không bài
xích, nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy sờ sợ.
Ai ngờ sau đó không lâu, chúng tôi
lại sống chung dưới một mái nhà.
Do là Hoan Hoan cãi nhau với mụ chủ
nhà trọ mập ú. Thực ra trước đó hai người đã chiến tranh lạnh, bằng mặt không bằng
lòng với nhau. Hoan Hoan thường chê mụ ta là vừa già vừa ngớ ngẩn, chê lão chồng
mụ là con sâu rượu lại háo sắc, chê con trai mụ nhìn như nhân vật Dudley - anh
họ của Harry trong Harry Potter. Còn mụ chủ béo ú cũng thường xuyên nhìn Hoan
Hoan từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét, nói thầm vài câu với lão chồng lúc nào
cũng lấm la lấm lép. Như thế, từ một túi rác đã châm ngòi cho cuộc đại chiến
Trung Quốc - Australia. Hoan Hoan chửi nhau một trận với mụ béo bằng vốn tiếng
Anh sặc mùi Tứ Xuyên, mặc dù mụ béo cũng đã chửi đến sướng miệng rồi, thì sau
đó vẫn kiên quyết ra lệnh cho chúng tôi “go out” và thế là chúng tôi đành phải
cuốn gói ra đi.
Trong lúc chúng tôi đang lưỡng lự,
chán nản thì Thượng đế đã mở lòng từ bi, song song với việc đóng một cánh cửa
vào, ông lại hào hiệp mở ra cho chúng tôi một cánh cửa khác. Đúng lúc bạn ở
cùng nhà với Aiba và Phương Hồi về nước, cuối tháng chúng tôi đã chuyển đến đó ở,
Hoan Hoan vô cùng đắc ý, nói đây gọi là trời không dồn người vào bước đường
cùng, để cho mụ béo đó khỏi huênh hoang.
Còn tôi thì không phấn khởi được
như vậy, nói thực là tôi không cảm thấy mụ béo đó quá tệ, mụ ấy rất tốt với
tôi, nhiều khi Hoan Hoan kén chọn quá, sống trong nhà người ta cũng phải biết bớt
mồm bớt miệng và giữ ý chứ, hơn nữa hiện nay tiền thuê căn hộ này của chúng tôi
đắt hơn trước một ít, xa trường tôi hơn. Điều quan trọng nhất là, ngay bên cạnh
lại là đôi Les, tôi vẫn thấy có gì đó kì kì, chỉ sợ nghe thấy âm thanh đặc biệt
gì đó hay bắt gặp cảnh tượng lập dị nào đó.
May mà thực tế đã chứng minh mối lo
lắng của tôi là thừa. Aiba rất thích đi chơi, cũng có mấy công việc làm thêm, rất
ít khi ở nhà, nhiều hôm còn tranh thủ lúc Phương Hồi không có nhà, đưa một cô
gái khác về. Vì vậy tôi mới biết, hóa ra đồng tính cũng xảy ra chuyện cặp bồ…
Còn Phương Hồi, rất lặng lẽ, thậm
chí cô lặng lẽ đến nỗi khiến tôi có ảo giác rằng phòng bên cạnh không có ai ở.
Dường như cô rất thích màu đỏ, rất hay mặc áo khoác đỏ, váy đỏ, áo choàng đỏ.
Thỉnh thoảng gặp cô, màu đỏ tươi tắn đó luôn tạo nên sự đối sánh độc đáo với
nét mặt bình thản của cô, giống như dùng màu sắc để chia tách không gian, tự
nhiên lại khiến tôi mơ màng.
Thời gian dần trôi qua, tôi cảm thấy
ở cạnh họ rất tiện lợi. Họ sang Australia trước tôi và Hoan Hoan khá lâu, nên đồ
ăn chỗ nào rẻ, kì nghỉ đi đâu chơi, đi làm thêm ở nhà hàng nào trả công cao, họ
đều biết. Đặc biệt là Aiba, thực ra ngoài chút vấn đề vì đồng tính, mọi thứ
khác cô nàng đều rất tốt, nhiệt tình, thoải mái, lại hài hước. Tôi và cô nàng học
cùng trường, thế nên buổi sáng thường cùng nhau đi học.
Có một lần, chúng tôi đi xe bus,
lúc soát vé đã xảy ra chuyện không may. Vé xe bus của Aiba và tôi đều đã quá hạn,
Aiba nói: “Họ chẳng mấy khi kiểm tra vé của người nước ngoài đâu, thế nên tiết
kiệm được đồng nào hay đồng đấy”. Không ngờ chúng tôi vẫn bị người ta phát hiện
ra.
Đến giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó
tôi thật sự là một thanh niên lương thiện tới mức ngô nghê, chưa mặt dày mày dạn,
sau khi bị nhân viên soát vé hỏi han, tôi tắc tị không thốt ra được câu nào,
nói như lời Aiba thì lúc đó tôi giống như cô nàng góa phụ ăn vụng lần đầu, mặt
đỏ bừng, cúi gằm xuống, ra sức lùi ra sau, chỉ còn thiếu nước túm vạt áo chấm
nước mắt nữa thôi.
Aiba không giống tôi, cô nàng liền
giả nai ỏn ẻn như cô thiếu nữ ngây thơ, ngân ngấn nước mắt nói: “I’m sorry… We
come from Japan… We just leave in Austrailia two months. We can’t speak English
very well. We can’t find the station. I am very sorry…”. Sau đó cô nàng vừa cúi
người một góc chín mươi độ, vừa bắt đầu câu “Gomennasai!” rất lưu loát của
mình, tôi đứng bên cạnh, mắt chữ A, mồm chữ O.
Rõ ràng là ông soát vé đó đã bị
Aiba bỏ bùa mê, ông ta rất nhiệt tình và nói cho chúng tôi biết bến chúng tôi cần
phải xuống (chắc chắn chúng tôi còn thạo hơn cả ông ta), cũng không bảo chúng
tôi phải mua vé bù. Aiba vẫy tay “Argiato Gozaimasu” (Dạ xin cảm ơn nhiều) và
chào tạm biệt ông ta, tôi cũng rất hiểu ý liền cúi gập người xuống.
Xuống dưới, tôi liền vỗ vai cô
nàng, cười nói: “Sao em lại bảo bọn mình là người Nhật!”.
Aiba liền cau mày nói: “Người
Australia rất lịch sự với người Nhật Bản, hơn nữa, dù có mất mặt cũng không thể
để mất mặt người Trung Quốc được!”.
“Em không thích Nhật à?”. Tôi hỏi.
“Em không thích Nhật ư!”. Aiba trợn
mắt lên nhìn tôi: “Em là kẻ xui xẻo! Cuộc đời còn bi kịch hơn cả Shakespeare!
Năm xưa em là cô gái trong sáng biết bao, chỉ mong được trải qua một mối tình
đáng nhớ, lấy được một anh chàng, nuôi một con cún, từ đó sống một cuộc đời hạnh
phúc. Kết quả khó khăn lắm mới thích được một người, m.kiếp, một người Nhật
chính cống, tệ bạc hơn người em thích lại là con gái! Em biết làm thế nào, số
phận đùa cợt với em, chẳng lẽ em lại nói cô đến từ đâu thì biến về đó, bà đây
không chơi nữa ư?”.
“Người Nhật hả? Phương Hồi là người
Nhật hả?”. Tôi hỏi với giọng sửng sốt.
Aiba liền lườm tôi một cái: “Không
phải lần trước mấy người đều nói là từ Bắc Kinh đến đó sao?”.
“Ừ, đúng, đúng rồi! Thế em… em nói
người mà em thích… là người Nhật”. Giọng tôi mỗi lúc một nhỏ hơn.
Aiba lại lườm tôi cái nữa: “Có phải
cô nàng Hoan Hoan lại nói linh tinh gì không? Có phải cô ta lại nói em và
Phương Hồi cặp với nhau đúng không?”.
Tôi gật mạnh đầu.
Aiba cười nói: “Anh tưởng em và
Phương Hồi là les thật à?”.
Tôi do dự gật đầu, thực ra tôi cảm
thấy Phương Hồi không giống kiểu người như vậy, ánh mắt của cô ấy còn toát lên
vẻ không còn ham muốn yêu ai.
“Phương Hồi không phải là les, mà từng
đổ vỡ rất thảm trong tình yêu khác giới, ở cùng với em là vì không muốn cho
mình cơ hội yêu ai nữa”.
Aiba đưa ánh mắt và buông một tiếng
thở dài.
4
Sau ngày hôm đó, tôi lại bắt đầu thấy
tò mò về Phương Hồi.
Vì tôi không thể hiểu tại sao cô lại
nhốt mình vào thế giới không có tình yêu, không có dục vọng như vậy, theo như
cách lí giải của Aiba đó là do thất tình, nhưng thất tình đến mức như vậy ư? Nếu
đúng như vậy thì nạn bùng phát dân số thế giới đã được kiểm soát từ lâu rồi!
Tôi cũng không cần phải vượt ngàn dặm xa xôi, mò sang tận Australia ăn học nữa.
Tuy nhiên tôi lại không đoán ra được những nguyên nhân khác.
Tối đến tôi hỏi Hoan Hoan: “Nếu anh
đá em thì em có hận đời mà đi tìm một người như Aiba không?”.
Hoan Hoan liền véo tôi một cái,
nói: “Xí! Nếu anh mà đá em, em sẽ nếm mật nằm gai, sớm muộn gì cũng tìm được một
anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có chọc tức anh!”.
Tôi liền túm tay cô nói: “Em sẽ
không cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác và tâm hồn, thà đi tìm một cô nàng les còn
hơn là yêu một anh chàng khác nữa hả?”.
Hoan Hoan liền rút tay ra, trợn mắt
nói: “Trương Nam, anh có ý gì thì cứ nói thẳng ra, không cần thiết phải đặt giả
thiết em là les đâu! Nói cho anh biết nhé, em thà yêu một gã tàn tật còn hơn là
đi tìm đàn bà!”.
Tôi vội ôm Hoan Hoan, nói: “Anh
trêu em chút thôi mà, anh muốn biết mình là người quan trọng như thế nào với
em, xem ra em không chịu thủ tiết vì anh đúng không, nếu chẳng may một ngày nào
đó anh xả thân nơi chiến trường thì chắc xương thịt anh chưa lạnh, em đã là Hồng
Hạnh vượt tường (ý chỉ ngoại tình) rồi đúng không!”.
Hoan Hoan liền cười khúc khích,
nói: “Hay là ngày mai em thử tìm Aiba xem sao, xem xem em có thể vì anh mà trở
thành les không?”.
Tôi liền trở mình đè Hoan Hoan xuống,
nói: “Đừng đừng, nàng đừng dấn thân vào thế giới đồng tính, cứ ngoan ngoãn mà
vùng vẫy trong thế giới của đôi mình thôi!”.
Đúng là Hoan Hoan không dấn thân
vào thế giới đồng tính, nhưng cô đã dấn thân vào thế giới người nước ngoài rồi.
Nói một cách đơn giản là cô đã chạy
theo một anh chàng nước ngoài.
Lúc chia tay, Hoan Hoan vẫn tỏ ra rất
buồn, cô ấy nói thực ra cô yêu tôi hơn, nhưng sau khi sang Australia mới phát
hiện ra rằng, có rất nhiều chuyện vô cùng thực tế. Ví dụ người Hoa luôn có vị
thế thấp hơn người khác, cô đã bị một người như mụ chủ béo ú bắt nạt. Khả năng
của cô chỉ có hạn, không thể thay đổi cả thế giới người Hoa, để đồng bào của
mình ưỡn ngực sống một cách tự tin, nhưng cô không muốn sống cuộc sống như thế
nữa và làm thế nào để thay đổi được thực trạng, chỉ còn cách yêu một người nước
ngoài, hòa nhập với cuộc sống của họ. Như thế cô có thể hùng hồn cãi nhau với mụ
chủ nhà mà không sợ bị đuổi đi nữa. Thế nên, với tư cách là một người Hoa, để
có thể sống một cuộc sống bình đẳng ở Australia, cô đã sẵn sàng dùng tình yêu với
tôi để trao đổi, vì sự trỗi dậy của Trung Quốc mà lựa chọn một người nước ngoài
cô không thật sự yêu.
Tôi đau đớn thương tiếc cho tình
yêu của chúng tôi, đồng thời cũng tỏ ra hết sức đồng cảm và ủng hộ quyết định của
Hoan Hoan, vì tôi cũng không có cách nào để phản đối, một du học sinh nghèo rớt
mồng tơi như tôi thì bói ra được gì để Hoan Hoan được sống một cuộc sống đầy đủ
ở Australia? Lấy gì để bảo vệ cô khi cô tranh cãi với người Australia bằng thứ
tiếng Anh đặc mùi Tứ Xuyên?
Nói đi nói lại thì tôi vẫn thấy buồn
một thời gian, đặc biệt khi màn đêm buông xuống, cảm giác thiếu đi người luôn
sát cánh bên mình thực sự vô cùng trống vắng.
Aiba rất thông cảm với hoàn cảnh của
tôi, thế nên mặc dù Hoan Hoan chuyển đi rồi, tôi và bọn họ vẫn là bạn của nhau.
Không những vậy, tôi còn có cơ hội tiếp xúc với Phương Hồi nhiều hơn.
Hôm đó, Phương Hồi đã chủ động sang
tìm tôi, trên khuôn mặt lãnh đạm của cô xuất hiện vẻ luống cuống hiếm thấy, cô
gõ cửa phòng tôi, nói với giọng gấp gáp: “Trương Nam, anh… sang phòng em một
lát được không?”.
Tôi vội vàng theo cô sang phòng họ,
vừa vào phòng tôi liền sững người, một mùi hôi thôi bốc ra tận phía ngoài cửa,
cả sàn nhà đã ngập nước cống bẩn.
Cô đứng bên cạnh tôi, mặt đỏ bừng,
nói: “Em về nhà đã thấy như thế, hình như đường ống nhà vệ sinh vỡ thì phải,
Aiba lại không có nhà, thế nên… anh bảo phải làm gì bây giờ?”.
Tôi kéo ngay cô ra, bước ra ngoài
hai bước nói: “Em đừng ở đây nữa! Sang phòng anh mà đợi!”.
Phương Hồi liền giằng khỏi tay tôi,
nhìn tôi bằng ánh mắt hồ nghi.
“Ơ, anh xin lỗi”. Tôi vội vàng để
tay ra sau lưng, nói: “Để anh xem, em đừng quan tâm nữa. Mau sang đi! Không ở lại
đây được đâu!”.
“Cảm ơn anh”.
Tôi tưởng rằng Phương Hồi sẽ thấy cảm
động gì đó, không ngờ cô lại quay về với vẻ lãnh đạm như bình thường, quay đầu
đi ra. Tôi đoán chắc là do vừa nãy tôi túm tay khiến cô thấy ngại ngùng.
Sau khi liên hệ với công ti môi giới
thuê nhà, tôi đã tiến hành sửa chữa tạm thời. Không thể để Phương Hồi thu dọn
những sản phẩm made in Australia X X đó! Dĩ nhiên rồi, tôi đoán chắc cô cũng
không biết thu dọn, nếu như có cách thì chắc chắn cô đã không sang tìm tôi.
Tôi tranh thủ quan sát phòng Phương
Hồi một lúc, muốn xem có dấu vết gì liên quan đến quá khứ của cô hay không,
nhưng được một lúc thì tôi đầu hàng. Một là vì tôi thực sự không phát hiện ra
điều gì đặc biệt, hai là thứ mùi kinh khủng bốc trong phòng thực sự không thích
hợp để tôi tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng thì cũng đã nắm được sơ
qua tình hình, tôi liền bước ngay ra ngoài, gần ra đến cửa thì bị trượt chân,
kéo theo cả lọ hoa nhỏ bên cạnh, một viên đá liền lăn đến chân tôi.
Tôi nhặt lên xem, đó là hòn đá có
thể tìm thấy trên mọi sạp hàng ven đường tại Bắc Kinh những năm về trước, viết
lên những cái tên nghiêng ngả bằng thứ bột vàng bột bạc, ví dụ “Bối Bối”, “Soái
Soái” gì đó, tôi cũng từng có một viên, không biết bây giờ ném đi đâu rồi.
“Đưa cho em”. Chắc là Phương Hồi
nghe thấy tiếng động nên đã bước vào.
“Hả?”.
Ánh mắt cô rất nghiêm khắc, một cảm
giác ức chế mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, tôi liền sững lại.
Phương Hồi chẳng nói chẳng rằng,
không thèm nhìn tôi mà cướp ngay lấy viên đá đó, tựa như sợ kẻ khác xâm phạm bảo
bối gì đó.
Tôi còn chưa kịp rửa tay, viên đá
cũng nhuốm bẩn, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy rất rõ bàn tay trắng trẻo của
cô bị dính bẩn từ viên đá, nhưng dường như cô không hề để tâm, chỉ nắm chặt
tay, đứng thẫn thờ bên cạnh tôi, ánh mắt vô định.
“Cái này… bẩn…”. Tôi không biết phải
làm thế nào, đành phải nói một câu như vậy.
Cô run rẩy, dường như đã trở về với
thực tại, đứng phắt dậy bước thẳng ra cửa sổ, mở cửa sổ ném thẳng viên đá ra
ngoài, viên đá quét thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Tôi tròn mắt nhìn theo bóng cô, cuối
cùng đã phát hiện ra rằng mình đã tìm được đầu mối cần tìm.
Trên viên đá đó có một cái tên: Trần
Tầm.
5
Sau đó, Phương Hồi không thèm để ý
gì đến tôi nữa.
Nhưng tôi có ấn tượng rất sâu sắc về
chuyện đó. Một người như cô, dù có đặt một vỏ ốc biển Australia sạch sẽ trước mặt,
cũng chưa chắc đã thu hút được ánh mắt của cô. Nhưng cô lại bất chấp tất cả để
giật lấy một viên đá bẩn, hơn nữa sau khi giật lấy lại ném đi, thật không thể
lí giải. Chỉ riêng món đồ cũ rích ghi tên Trần Tầm đó cũng đã đủ để chứng minh
cho sự không ổn định trong suy nghĩ của cô, có thể Trần Tầm là một người có vai
trò rất quan trọng đối với cô.
Câu chuyện bí ẩn của Phương Hồi vốn
đã giúp tôi vơi bớt được phần nào nỗi buồn thất tình, nhưng thời gian trôi qua,
tôi cũng không còn hào hứng với cuộc sống của người ta nữa. Chớp mắt đã đến
sinh nhật của tôi, trước đó Hoan Hoan còn hào hứng nói rằng sẽ tặng cho tôi một
chiếc đồng hồ được bán ra với số lượng hạn chế, đến khách sạn để ngủ một đêm
lãng mạn, thế mà giờ chỉ còn lại mình tôi, cảm giác hụt hẫng hơn nhiều so với
những gì tôi đã tưởng tượng.
Lúc về nhà, tôi đi qua một tiệm
bánh, tủ kính rất đẹp, trên giá bày rất nhiều bánh ngọt với đủ mọi kiểu cách
khác nhau. Tôi đứng trước cửa tiệm bánh nhìn một lát, có một chiếc cherry
cheese cake, nhìn rất ngon, là vị mà Hoan Hoan thích nhất. Nhưng hồi đó chúng
tôi đều tiếc tiền, không dám mua, cô ấy nói đến sinh nhật tôi, chắc chắn sẽ mua
về ăn thử.
Ông thợ bánh dáng dấp mập mập bên
trong nhìn tôi cười, tôi liền nghiến răng đi thẳng vào, chỉ vào chiếc bánh đó
nói, tôi mua cái này.
Nói chuyện vài câu với ông thợ
bánh, biết hôm nay là sinh nhật tôi, ông ta còn hào phóng tặng cho tôi nến và
bán cho tôi một chai rượu sparkling(*) với giá ưu đãi. Tuy nhiên, một mình xách
chiếc bánh ngọt được bọc rất đẹp với giá không hề rẻ đi ra, tôi lại phát hiện
ra mình càng tội nghiệp hơn. Ai đó đã từng nói rằng, đối mặt với nỗi cô đơn, ấm
cúng chỉ là một sự che giấu thê lương mà thôi.
(*)
Là một loại rượu vang được lên men từ quả nho hoặc nước quả nho, ngoài ra còn
có thể được làm từ một số loại trái cây khác...
Tôi đã gặp Phương Hồi ở hành lang,
nếu như bình thường chắc chắn tôi sẽ lên tiếng chào, nhưng hôm đó tâm trạng của
tôi thực sự tồi tệ, chỉ gật đầu chào và thế là tôi đã vô tình bỏ qua vẻ khác lạ
trên khuôn mặt Phương Hồi.
“Hôm
nay là sinh nhật anh à?”. Cô ấy nhìn chiếc bánh ngọt và nến dưới tay tôi, hỏi.
“Ừ”.
Tôi vừa móc chìa khóa ra vừa trả lời.
“Ngày
hai mươi chín tháng tám ư?”. Dường như cô có vẻ không tin.
“Ừ”.
Tôi mở cửa, tiện thể nói: “Em vào chơi một lát đi”.
Không
ngờ Phương Hồi cũng theo vào thật, điều này lại khiến tôi hơi luống cuống. May
mà có chiếc bánh che hộ, tôi tháo dây ra, nói: “Cùng… cùng ăn nhé, anh không ăn
được hết”.
“Cherry
cheese cake à?”. Phương Hồi nhìn chiếc bánh, ánh mắt lấp lánh.
“Ừ,
con gái đều thích loại này nhỉ”. Tôi cười nói.
“Cũng
có cả con trai thích nữa”. Cô rút nến ra nói.
“Ừ,
anh cũng thích”. Tôi nói và cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đặc biệt đó.
“Thế
anh còn thích gì nữa?”. Cô cười, hỏi.
Cô
chưa bao giờ chuyện trò dịu dàng với tôi như vậy, chính vì thế tôi cũng đã hào
hứng hơn.
“Anh
là người rất bảo thủ, theo không kịp với trào lưu, thích toàn những thứ quê
mùa. Năm xưa đọc Saint Seiya(*), mọi người sùng bái nhân vật Seiya, nhưng anh lại
cảm thấy anh ta không thể bằng hình mẫu Tiểu Cường, kết quả là con gái trong lớp
không cho anh mượn truyện đọc nữa. Rồi con trai đều không thích ăn đồ ngọt đúng
không, thế mà anh lại thích, lại còn thật thà kể cho mọi người nghe, để rồi thường
xuyên bị mọi người trêu… Còn nữa, hiện nay đang mốt uống loại rượu sparkling
này, em có biết anh thích gì không?”.
(*) Saint Seiya là bộ tranh truyện nổi tiếng của tác giả
Masami Kurumada (Nhật Bản).
“Pepsi?”.
Phương Hồi hỏi rất chăm chú.
“Như
thế thì Tây biết bao! Anh nói cho em, nhưng em không được cười đâu đấy”. Tôi
xua xua tay và nói một cách bí ẩn: “Trà đen lạnh của hãng Thống Nhất ấy”.
Phương
Hồi nhìn tôi rất lâu, khiến tự dưng tôi không dám nhìn lại.
“Hôm
nay cũng phải chạy theo mốt một bữa, vị đào, em có uống một chút không?”. Tôi lắc
chai rượu nhỏ trên tay, giấu đi vẻ thấp thỏm của mình, đôi mắt Phương Hồi dõi
theo chai rượu thủy tinh màu hồng phấn. Cô nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cái nhìn
đó khiến tôi ngơ ngác, tôi không biết mình đã làm gì hay bị làm sao, tóm lại là
hôm nay Phương Hồi đối xử với tôi khá… đặc biệt.
Trong
lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì cô lại cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Vâng,
cho em một chén”.
Tôi
lấy ra hai chiếc mug-cup và rót rượu vào. Trong đó có một chiếc cốc là của Hoan
Hoan để lại và tôi cũng không nỡ bỏ đi, hóa ra con người ta luôn lưu luyến với
những thứ thuộc về quá khứ.
Phương
Hồi đã châm nến, cả gian phòng chìm trong ánh nến mờ ảo, lãng mạn nhưng không
chân thực.
“Xin
lỗi anh, em đã lén ăn quả cherry mất rồi”. Phương Hồi chỉ vào phần bánh đã bị
khuyết một lỗ nhỏ và cười tinh nghịch, lúc đó tôi tưởng mình nhìn thấy ảo ảnh.
Tôi
cũng nhấc một quả cherry lên và bỏ vào miệng, cố gắng mấy lần thì nhổ được ra
ngoài, cuống quả cherry đã thắt thành một nút đẹp, kiệt tác của cái lưỡi tôi.
“Thắt
được cuống cherry thành nút chứng tỏ rất biết hôn!”. Tôi buông ra một câu như vậy,
trước mặt Phương Hồi, tôi không biết phải nói gì, làm gì.
Vì
không giống, thật sự không giống.
Chỉ
tiếc rằng, cuống quả cherry đã được thắt nút đó không giúp được tôi thoát khỏi
sự ngượng ngùng, mà ngược lại, nó đã gây ra một hiệu ứng mà đến giờ tôi cũng
không biết là tốt hay xấu.
Đôi
má ngày thường khá nhợt nhạt của Phương Hồi hơi đỏ lên, đôi mắt mơ màng, cô hết
nhìn nút thắt cuống quả cherry rồi lại nhìn tôi, nâng cốc lên, môi khẽ mấp máy:
“Chúc mừng sinh nhật!”.
Rượu
đào được cô uống một ngụm hết bay, có thể những cái thơm ngọt dễ bốc hơi nhất,
nước mắt trào ra ở khóe mắt cô.
Tiếp
đó cô bật khóc thành tiếng.
Trong
tích tắc đó, đột nhiên tôi chợt hiểu ra.
Mỗi
câu nói, mỗi động tác nhỏ đáng yêu của Phương Hồi, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt
của cô trong buổi tối ngày hôm nay đều không phải dành cho tôi.
Tôi
lặng lẽ chờ đợi bờ vai cô thôi không còn rung nữa, sau đó hỏi: “Hôm nay cũng là
sinh nhật của Trần Tầm ư?”.
Phương
Hồi ngẩng đầu, khuôn mặt sinh động ban nãy đã biến mất, đây mới là Phương Hồi
đích thực trước mặt tôi.
Một
điều lạ là, sau khi phát hiện ra điều này, tôi lại cảm thấy buồn buồn.
“Anh
có tin không? Có lẽ người ta luôn có chuyện gì đó, dù muốn quên cũng không thể
quên được. Cho dù thời gian đã trôi qua bao lâu, trốn đi dù xa đến đâu, cũng
không làm được gì. Lòng không buông xuôi được, chỉ một chút thôi, cũng đã đủ rồi”.
Cô nắm chiếc cốc của Hoan Hoan, nói khẽ: “Hai anh sinh nhật cùng một ngày, ngày
hai mươi chín tháng tám, sao Xử Nữ…”.
Sau
đó, trong ngày sinh nhật của tôi và Trần Tầm, tại căn phòng nhỏ của tôi ở
Australia, Phương Hồi đã chậm rãi kể cho tôi nghe một câu chuyện rất dài, dài đến
nỗi tôi đứng ở bờ biển bên này vẫn có thể nhìn thấy bờ bên kia và dường như tôi
cùng họ sống lại với những năm tháng đó, câu chuyện kéo dài suốt mười năm khiến
tôi như nhìn thấy tuổi thanh xuân đột nhiên bạc phơ mái đầu trong tích tắc…