Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 038-039-040-041

 

038. TRANH THỦ TÌNH CẢM

Trở lại long quân điện, không bao lâu sau,
vài vị lão ngự y mệt nhọc chạy vào, lấy số lần hoàng phi bị thương mà
nói, bọn họ có mấy chân cũng không chạy đủ.
“Xem hoàng phi thương
thế ra sao.” Thản nhiên mở miệng phân phó, hắn nhìn chằm chằm con rắn
nhỏ vẫn uốn trên ngực người nào đó, đôi mắt màu tím mang theo từng trận
tức giận.
Các lão ngự y theo thói quen vừa tiến vào liền mở hòm thuốc bắt đầu xem mạch chẩn trị, được miễn không cần thi lễ quỳ lạy .
“Hoàng Thượng, hoàng phi mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, hơn nữa
còn ngâm mình trong nước lạnh vài canh giờ, cho nên hiện tại cần tắm
nước ấm, điều dưỡng một lát là được.” Lần này xem ra không nghiêm trọng
, lão ngự y lau mồ hôi trên trán.
“Không có độc xà, hay miệng vết
thương vỡ ra linh tinh gì gì đó ư?” Chỉ vào con rắn nhỏ mắt lục, Phù
Vân Khâu Trạch nghi ngờ hỏi.
Lúc này, các ngự y mới chú ý tới con
rắn nhỏ đang nằm trên lồng ngực hoàng phi thè cái lưỡi nhỏ, nét mặt già
nua đỏ lên, lại lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục bắt mạch rồi mới khom
người trả lời:“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần không thấy trên người
hoàng phi có độc tố, theo hiện tại mạch tượng hoàng phi ổn định thì
miệng vết thương cũng không có vỡ ra.”
Nga? Phù Vân Khâu Trạch gật nhẹ cái đầu, tiếp tục mở miệng hỏi:“Các ngươi có biết đó là loại xà nào không?”
Lão ngự y mờ mịt nhìn nhau rồi lần lượt lắc đầu:“Thần không biết.”
Đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, Phù Vân Khâu Trạch vung tay, trực
tiếp cho phép bọn họ ra ngoài để cung nữ tắm nóng giúp hoàng phi.
“Tiểu Thanh đâu? Như thế nào cung nữ trong điện đều thay đổi?” Nàng đột nhiên chú ý tới rất nhiều gương mặt xa lạ.
Sắc mặt mất tự nhiên run rẩy hai cái, hắn quay đầu:“Đều đi ra ngoài tìm nàng rồi, phỏng chừng trong vòng 3 ngày cũng chưa về.”
“……” Biết hắn không muốn nhiều lời, nàng đành phải ngậm miệng.
Kỳ thật, không cần nói nàng cũng biết, khẳng định là bọn họ bị trách phạt rồi.
Ngâm nước ấm, tắm rửa sạch sẽ , thay xiêm y khác , Y Y được dìu đi ra
khỏi tấm bình phong, con rắn nhỏ mắt lục vẫn như trước dính vào ngực
của nàng chỉ lộ ra nửa cái đầu màu bạc.
“Nó như thế nào vẫn còn ở
đó?” Phù Vân Khâu Trạch cũng vừa tắm xong thay quần áo mới khó chịu
liếc con rắn nhỏ, tổng cảm thấy có điểm chướng mắt.
Y Y cho cung
nữ lui, thấy bộ dáng nó khả ái liền gõ nhẹ lên đầu của nó(S : em chả
thấy ái ở đâu cả), lúc mới thấy nó thì sợ hãi, giờ ngược lại cảm thấy
rất là đáng yêu , đầu nho nhỏ giống như là đứa nhỏ thẹn thùng, luôn để
lộ một nửa gương mặt để nhìn người khác.
“Không biết, nó giống
như rất thích ở đây , hơn nữa cứ sau một lúc lâu, nó sẽ liếm miệng vết
thương một chút, cảm giác miệng vết thương cũng không còn đau nữa.”
“Chẳng lẽ nàng muốn cho nó ngủ cùng một giường với ta?” Lông mày khẽ nhếch, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn lục xà.
Con rắn nhỏ lóe lục quang sâu kín nhìn hắn, bộ dáng ủy khuất, cúi thấp đầu, đem mặt giấu nhập bên trong áo nàng.
“Đúng vậy, long cùng xà vốn là người một nhà,nhưng long sau khi có vinh
hoa phú quý, liền khinh thường xà thấp hèn .” Y Y nhớ lại chuyện xưa,
còn gật mạnh đầu.
Xem khẩu khí nàng, cứ làm như hắn là một tên vong ân phụ nghĩa vậy, Phù Vân Khâu Trạch không khỏi chán nản.
“Nàng nằm lùi bên trong một chút, không nên đụng đến ta.”
Nghiêng mặt cười, Y Y nghiêm trang gật đầu, thuận tiện ấn tiểu lục xà vừa thò đầu ra, tiểu tử kia thực đáng yêu nha.
“Về sau ta gọi ngươi tiểu lục nha, tiểu lục.”
~ ~ ~
Phủ Mẫn Hách Vương gia.
“Sao lại thế này!” Chén trà trong tay bị ném “Loảng xoảng” ở trên bàn phỉ thúy, hoàng Thục phi mặt đen đi một nửa.
Khó khăn chịu đựng cái mông đau đớn quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.
“Vì sao không dựa theo Vương gia phân phó mà làm, Lí cung nữ?” Nghĩ đến
hoàng nhi vẻ mặt tức giận xông vào đây chất vấn, đầu lưỡi nàng không
còn cảm giác được hương vị trà ngọt ngào như thường được nữa.
Người quỳ trên mặt đất cắn răng không dám hé môi, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“Cẩu nô tài, lui ra, nếu không phải niệm ngươi nhiều năm vất vả, bản
cung nhất định cho ngươi chết không toàn thây.” Biết nhất định là ả ta
ghen tị Mạc Thanh được hoàng nhi sủng ái, quýnh lên, liền nghĩ đến
tranh công cho nên mới làm ra sự tình này, hoàng Thục phi bất đắc dĩ
giơ tay, hận không thể tự tay giết chết ả.
“Đa tạ hoàng Thục phi không giết, đa tạ hoàng Thục phi không giết.” Dập đầu hai cái , ả khó khăn đứng dậy , tập tễnh rời đi.
Hoàng Thục phi thở dài, cái này đã làm rối loạn kế hoạch của hoàng nhi rồi , nên làm thế nào cho phải đây…..

039. TỬ TỘI KHÓ TRÁNH

Ngồi ở chính vị phía trên ngự thư điện (thư phòng của vua), nam tử ôn
nhuận như ngọc cầm bút ngoăc ngoắc tay viết gì đó, lông mi thanh tú
thỉnh thoảng rung rung, hai mắt sáng như sao nhìn chăm chú tấu chương,
chờ khi nhìn đến phương án giải quyết luc lụt thì không khỏi mấp máy
môi mỏng.
Xem ra, Mẫn Hách học thức không kém mình, ngày đó cố ý
làm hắn khó xử, không ngờ hắn lại có biện pháp hết sức thuyết phục như
vậy.
“Hoàng Thượng, người tới rồi .” Hồng công công tiến lên cung kính cúi đầu, nhỏ giọng bẩm báo.
Gương mặt vốn ôn hòa trong nháy mắt đã chuyển sang lạnh lùng, đem tấu chương đặt lên bàn , đôi mắt khẽ nheo lại tức giận.
“Đem vào.”
Cung nữ mặc bộ quần áo màu tím bị 2 thị vệ nâng hai bên tay kéo vào,
vừa ném xuống ả liền như trái bóng ngã lăn trên đất, chật vật bò dậy
quỳ trước mặt hắn.
“Là tự khai, hay dùng khổ hình?” Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái.
“Hoàng Thượng, nô tỳ, nô tỳ oan uổng , không biết ai đã ác ý hãm hại nô
tỳ, thỉnh Hoàng Thượng thay nô tỳ làm chủ a!” Ả truyền ra tiếng khóc
nức nở, không ngẩng đầu,mà cũng không dám ngẩng đầu.
“Hãm hại? Lại có người nào dám hãm hại ngươi?” Hớp một ngụm trà súc miệng, ngữ khí của hắn không rét mà run.
Lần đầu tiên, hắn trợn mắt nhìn một cung nữ quỳ bên dưới, khuôn mặt
thấy không rõ, vóc người đẫy đà của ả đang run lẩy bẩy, nếu không nhìn
kỹ, còn tưởng rằng đó thật là quả bóng nha.
Cung nữ quỳ trên mặt đất vốn muốn tiến lên trước vài bước, không ngờ lại bị thị vệ chế trụ hai vai.
“Nô tỳ khẩn cầu Hoàng Thượng cho phép nô tỳ tiến lên bẩm báo, nếu để
người bên ngoài nghe được, nô tỳ sẽ bị giết người diệt khẩu, nô tỳ, nô
tỳ còn không muốn chết a Hoàng Thượng.”
“Ác? Nói như vậy, là có
độc thủ thao túng đằng sau ngươi?” Ánh mắt liếc một cái về phía giá
sách, hắn nhẹ nhàng cười, đôi mắt màu tím sâu thẳm bí hiểm như hồ vạn
trượng,“Cũng được, tiến lên hai bước đi.” Cầm lấy chiết phiến trên bàn,
hắn phe phẩy hai cái.
Áp lực trên vai buông lỏng, người quỳ trên
mặt đất ánh mắt trong phút chốc từ thê lương chuyển hẳn sang sắc bén,
sớm đã chuẩn bị tốt thuật pháp , bắn một quả cầu lửa bằng từ bàn tay về
phía Phù Vân Khâu Trạch, người cũng giãy khỏi tay hai tên thị vệ, cầm
lấy chủy thủ phi vọt lên.
“Cẩu hoàng đế, để mạng lại!” Nàng hét
lớn, sợi tóc che khuất trên trán hỗn độn phất động, tựa như thủy tảo
sắp khô kiệt trong đáy biển, ảm đạm không có ánh sáng.
Đầu
nghiêng sang bên cạnh, dễ dàng né tránh thuật cầu,hắn mắt lạnh nhìn
người đang không biết sợ chết cứ thế lao đến, mà hắn vẫn không nhúc
nhích, có điều …cười nhạo trong miệng ngày càng giương cao.
“Lớn mật, dám ám sát Hoàng Thượng!” Thanh âm yêu nhu vang lên từ sau giá sách.
Không sớm không muộn,đúng lúc chủy thủ đâm đến chóp mũi Phù Vân Khâu
Trạch, một đạo tử quang mãnh liệt phóng tới, điểm xuyết quang mang như
sao băng đánh về phía ngực cung nữ.
Nhưng mà, mục đích chủ yếu
của nàng là giết Hoàng Thượng, hay.. là sốt ruột muốn chết nên mới có
mắt không tròng, chủy thủ trong tay vẫn tiếp tục hướng về người ngồi
trên ghế rồng.
Mắt thấy sắp đâm trúng, gương mặt nàng chậm rãi lộ
ra vui sướng, bất quá ngực lại bị đánh trúng,nàng cắn răng, một đạo tơ
máu tràn ra khóe miệng, cả người cơ hồ xụi lơ xuống đất.
Hừ, Phù
Vân Khâu Trạch xùy một cái, chìa hai ngón tay kẹp chặt làm chủy thủ như
đâm vào khe đá, không thể động đậy, muốn tiến không được , muốn nhổ ra
cũng không xong.
Hạ tầm mắt, lông mi thật dài nhìn chăm chú vào
hàn quang từ mũi nhọn chủy thủ, sau đó một cái lông mi lướt qua lưỡi
chủy thủ phiêu lạc trong không gian.
Cung nữ sắc mặt tái nhợt như
tờ giấy, sợ hãi run rẩy nhìn chằm chằm cọng lông mi đang từ từ hạ
xuống, đi theo bên cạnh hoàng phi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu
tiên nàng nhìn thấy biểu tình tức giận của Hoàng Thượng, sâu không
lường được, mà phòng cũng không thể phòng.
“Tổn thương mặt rồng của trẫm, tử tội lại càng khó tránh!”
Bạc môi hé mở, đôi mắt màu tím phát ra tử quang thản nhiên kinh sợ lòng
người, như con mãnh thú coi chừng con mồi, chỉ muốn hung hăng cắn cổ
nó, ban cho nó một đòn chí tử.

040. RĂN ĐE

“Ngươi nói
đúng hay không, hoàng Thục phi?” Khóe mắt liếc về phía thân ảnh đằng
sau giá sách, hai ngón tay Phù Vân Khâu Trạch bỗng bốc lên một ngọn lửa
màu hồng, chủy thủ giữa hai ngón tay bị thiêu đốt đỏ rực, như băng
tuyết gặp phải lửa mà chậm rãi tan ra.
Ả cung nữ bị thị vệ giữ lại kinh hoảng cúi đầu, không biết là do ba chữ hoàng Thục phi, hay là bởi vì ám sát không thành.
“Tội đại nghịch bất đạo dĩ nhiên phải đem đi chém.”
Chân ngọc mang hài, thân khoác tấm áo bào màu xanh biển, tóc búi gọn
trên đầu , hoàng Thục phi vẻ mặt vẻ giận dữ chậm rãi đi ra, hai mắt dữ
tợn, cơ hồ hận không thể đem nữ tử quỳ trên mặt đất ăn sống nuốt tươi.
Theo sau nàng , còn có Mẫn Hách Vương gia, tả tướng Thanh Vũ cùng với các vị trọng thần trong triều.
Mẫn Hách Vương gia liếc mắt một cái, dập tắt tử quang vẫn lấp lóe trên
tay(S:Hóa ra ông này đánh bà cung nữ), nhìn Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt
thất thường.
Bất quá chỉ là một cung nữ, hắn có thể hy sinh.
Đôi môi run rẩy, cung nữ nhất thời mờ mịt không biết phản bác thế nào.
“Đêm qua ngươi dám giả quỷ dụ hoàng phi tới giếng cổ để ám hại, hơn nữa
còn mưu sát Hoàng Thượng, ngươi chính là có thêm một nghìn mạng cũng
không đủ đền tội .” Thanh Vũ lắc đầu, may mắn đã sớm có phòng bị.
“Một nghìn mạng?” Cung nữ ngẩng đầu, lại bị thị vệ đè xuống, nàng cười
lạnh,“Vốn là một mình ta, sao còn sợ liên luỵ cửu tộc đâu?”
“Lí
đại cung nữ, bổn gia(người trong dòng tộc) của ngươi quả thật chỉ còn
mình ngươi, ngươi không sợ liên luỵ cửu tộc,” Phù Vân Khâu Trạch “Oành”
một chưởng đập lên bàn, hai mắt giận dữ,“Ngươi không sợ trẫm đem người
nhà ngươi trong phần mộ ngoài Lạc Tang thành đi phơi bảy ngày bảy đêm
ư?”
Tựa như có một đoàn hỏa diễm tản ra chung quanh, tất cả các
đại thần sắc mặt kịch biến, ngay cả hoàng Thục phi cũng kinh ngạc nhìn
Phù Vân Khâu Trạch.
“Ngươi, ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta
giả quỷ giết hoàng phi?” Ả vẫn tiếp tục ngụy biện , vốn tưởng rằng trái
tim kiên cường nhưng sau khi nghe đến đào mộ đem phơi liền kịch liệt
run rẩy.
“Chứng cớ?” Hắn hừ nhẹ,lấy lá bùa trong hộp gỗ trên mặt
bàn quăng đến trước mặt ả,“Ở đó, chính là nét chữ của ngươi?” Mặc dù
ngấm nước nhưng nét chữ thì không thể xác định nhầm được.
Nếu
không phải tấm bùa chú này dán lên miệng giếng, hắn sẽ không chậm trễ
tìm được Y Y như vậy, lá bùa này chính là thứ buộc tội ả.
Loại
bùa này được dán lên người khi tránh né địch nhân truy đuổi, hoặc nơi
người đó ẩn nấp, cho dù dùng thuật Đại La tìm người cũng khó có thể xác
định, trừ khi ….. trừ khi có một sợi lông trên người họ.(S: Thảo nào
anh thấy tóc chị mà như thấy vàng)
“Có, có người bắt chước nô
tỳ……” Nàng nghẹn ngào, đôi tay chống trên đất không ngừng run run, bất
lực nhìn chằm chằm bùa chú , hai mắt mông lung.
Thanh Vũ nhìn tấm bùa màu vàng bị nước mắt thấm đẫm thở dài.
“Bổn tướng đã điều tra, lúc ấy trời mưa to, ngươi lấy cớ bụng không
thoải mái đi cung xí (WC), hơn một canh giờ sau mới trở về,trong khoảng
thời gian này có người đi tìm ngươi, ngươi căn bản là không có ở nơi
đó, hơn nữa sau đó, thủ vệ nhìn thấy ngươi đi ra ngoài, ngươi , là đi
mật báo cho đồng đảng ?”
Nghe được hai chữ “Đồng đảng”, sắc mặt
hoàng Thục phi cứng ngắc nhìn Mẫn Hách,ngón tay ngọc kìm lòng không đậu
mà vò chiếc khăn lụa.
Không đáp lời, đại cung nữ mặt xám như tro tàn.
“Xin, xin Hoàng Thượng xem xét nô tỳ nhiều năm hầu hạ hoàng phi, tha
cho phần mộ của Lý gia thì dù phải chịu khổ hình, nô tỳ cũng cam tâm
tình nguyện.” Âm điệu mang theo rất nhiều không cam lòng, nhưng cũng
không thể không cầu xin, nàng hận a!
“Chỉ cần ngươi nói ra đồng
đảng, trẫm sẽ tha chết cho ngươi, cũng sẽ không liên luỵ liệt tổ liệt
tông Lý gia ngươi, thế nào?” Gương mặt nhu hòa, Phù Vân Khâu Trạch liếc
về hướng hoàng Thục phi, sắc mặt của nàng bắt đầu biến sắc, thỉnh
thoảng còn rình trộm lời nói , biểu tình của hắn.
Mẫn Hách Vương
gia ngược lại thật lơ đễnh, vẫn duy trì bộ dáng ở một bên xem diễn,
bách hoa kim điệp đỏ tươi càng tô đậm dáng điệu dửng dưng của hắn,đôi
mâu quang đang lạnh dần….

041. VÙI LẤP CHÂN TƯỚNG

Đại cung nữ quỳ trên mặt đất không hề động đậy, ánh mắt ngây ngốc cúi thấp đầu, hai tay vô lực chống trên nền nhà.
“Như thế nào?” Giọng nói nhu hòa tăng thêm ngữ khí, áp bức lòng người,
trong ngự thư điện lại quay về yên tĩnh, giờ phút này, liền ngay cả hô
hấp cũng rất nhẹ nhàng.
“Hoàng Thượng hỏi, sao lại không đáp?” Hồng công công bước lên trước đập bả vai ả vài cái.
Không ngờ, cả người ả giống như một bãi đậu hủ mềm oặt xuống dưới, tà
tà ngã vào bên chân Hồng công công, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn
lên, đôi môi khẽ nhếch tựa như vẫn còn lời muốn nói….
“Chết rồi?” Hồng công công tiến lên thăm dò hơi thở, mờ mịt nhìn về phía Hoàng Thượng.
Phù Vân Khâu Trạch hơi nhăn mặt, sau đó lạnh lùng cười, dường như tất cả đều nằm trong sở liệu của hắn.
“Chắc do thần vừa rồi nóng lòng muốn cứu giá, đánh ra chưởng quá nặng ,
xin Hoàng Thượng lượng thứ.” Mẫn Hách Vương gia từ đầu vẫn dửng dưng
xem kịch vui , lúc này hai tay ôm quyền nhận lỗi.
Đây không phải
là kế hoạch ngươi đã sớm chuẩn bị sao ? Phù Vân Khâu Trạch lắc lắc tay
áo, ngay cả giương mắt nhìn Mẫn Hách cũng lười.
Kỳ thật đây chỉ
là một trò khôi hài, lấy thực lực hiện tại của chính mình căn bản là
không thể đối phó với hoàng Thục phi và Mẫn Hách, điểm này hắn biết rõ,
đại thần Lạc Tang quốc cũng rất rõ ràng, cho nên không ít người ngầm
quy thuận hoàng Thục phi, cũng có không ít người mang theo tâm tình
muốn xem kịch vui, có điều hắn phải nói cho con dân khắp thiên hạ, hắn
không phải con rối, mà là hoàng đế Lạc Tang quốc! Một ngày nào đó, hắn
sẽ đoạt lại quyền binh tướng từ tay bọn họ!
“Thôi,” Hắn đứng
dậy,“Trẫm còn chưa có luận công ban thưởng cho vương gia, sao lại trách
cứ cho được, đem ả mang ra ngoài,đào phần mộ tổ tiên gia tộc họ Lý cho
phơi bảy ngày bảy đêm.” Nói xong, nghe các vị đại thần hút một ngụm khí
lạnh, không khỏi nhếch lông mày, đi đến trước mặt hoàng Thục phi, bạc
môi giương nhẹ, trào phúng liếc nàng vẫn đang cố gắng trấn định , sau
đó rời khỏi ngự điện.
Thấy tình cảnh này, các đại thần cũng không
dám ở lại, chắp tay thi lễ với hoàng thục phi và Mẫn Hách Vương gia rồi
cùng lui ra ngoài.
Than nhẹ một cái, hoàng Thục phi nhìn thi thể
cung nữ nằm dưới đất bị thị vệ lôi ra ngoài, vệt máu kéo dài trên nền
đã được rửa sạch sẽ, trong lòng có chút luyến tiếc .
“Mẫu hậu,
sao vậy, đi đêm nhiều , không lẽ gặp ma?” Dường như không có đem việc
này để trong lòng, Mẫn Hách vỗ vỗ mẫu hậu bên cạnh, mở cánh môi tươi
cười.
“Sớm biết như thế, đêm qua nên diệt khẩu rồi , miễn cho hôm
nay phải lo lắng.” Lấy khăn tay thấm mồ hôi trên trán, oán trách liếc
hoàng nhi, việc này còn có thể lấy ra vui đùa à, rõ ràng Phù Vân Khâu
Trạch muốn ra oai phủ đầu bọn họ trước mặt các đại thần.
“Vốn là
người đáng chết, thì chết kiểu nào cũng giống nhau thôi?” Hắn ngữ khí
thanh nhàn, phẩy phẩy ống tay áo, y bào đỏ tươi làm nổi bật hai con mắt
xinh đẹp, tựa như đề tài đang bàn luận không phải là giết người mà chỉ
là giết một con kiến.
Có ý tứ gì! Nàng bỗng cảm thấy có điểm không đúng.
“Mẫn Hách, chẳng lẽ……” Nàng bối rối che miệng, búi tóc châu liên nhẹ
nhàng lắc lư, ngọc dung được chăm sóc cẩn thận nay tái nhợt, đại cung
nữ là oan uổng sao?
Nhớ lại đêm qua, khi Lạc Lôi đến bẩm báo việc
này, chính mình liền triệu nàng ta đến, mà nàng ta thì cái gì cũng
không nói, nếu cẩn thận ngẫm lại, chuyện này đúng là quái dị, Lí đại
cung nữ ẩn nấp bên cạnh hoàng phi đã nhiều năm, lòng trung thành khỏi
cần nói , lại chưa bao giờ tự ý hành sự, sao lại có thể chịu oan nửa
tiếng giải thích cũng không có, này rốt cuộc là……
“Mẫn Hách, con
nói cho mẫu hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tâm lạnh dần, nàng bắt
lấy tay hoàng nhi, chỉ sợ người đứng sau chuyện này ……
“Đối với
một người vô dụng ham hưởng lợi, mẫu hậu, giữ lại giúp ích gì không?”
Hắn phóng thấp thanh âm, sắc mặt yêu dã quỷ mị dị thường, phun ra từng
chữ , từng chữ một : “Nửa tháng sau, nhi thần cùng hoàng phi còn một
trận quyết đấu, nếu có thể thừa dịp hoàng phi bị thương nặng không đấu
được , chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Kinh ngạc , hoàng Thục phi
đột nhiên che miệng cười to:“Ha ha, không sai, Mẫn Hách quả nhiên thông
minh, chỉ tiếc là quân cờ bố trí nhiều năm như vậy…”
“Mẫu hậu,
người đừng quên, chúng ta còn một quân cờ khác, so với đồ cũ , còn tốt
hơn nha.” Âm nhu cười, hắn lạnh lẽo nhìn long ỷ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3