Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 025-026

 

025. SẮC TỨC LÀ KHÔNG

Ở đỉnh long quân điện,trong đêm khuya, hai thân ảnh một vàng một đen thiết lập kết giới yên lặng đứng cạnh nhau.
“Phải không?” Nghe được tin tức của Mộc Hiệp, Phù Vân Khâu Trạch mắt
trầm xuống,lông mày nhịn không được run rẩy, tựa như bị vạn con độc xà
cắn mà lộ ra vẻ mặt thống khổ, thở sâu, rồi vân đạm phong khinh cười
cười,“Vậy đánh bọn họ mất trí nhớ đi, lưu lại cũng chỉ là thống khổ.”
Mộc Hiệp muốn nói lại thôi, cuối cùng gật gật đầu, chân sau điểm một cái, nhảy vào giữa bầu trời đêm.
Đánh tan kết giới, thân ảnh màu vàng đạp tường nhảy xuống, đang miên
man suy nghĩ hắn vẫn chưa chú ý tới một bóng hình xanh biếc vừa vặn đi
ngang qua,mạnh mẽ va chạm .
“Đau!” Tiểu Thanh sờ cái gáy nằm trên mặt đất, thân thể bên trên người ép lên khiến nàng không thể động đậy.
Phù Vân Khâu Trạch hai tay hướng trước ngực nàng chống đỡ, không tốn
sức đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, nghe được thanh âm này, mới
biết được chính mình đụng vào là người chứ không phải đồ vật.
“Hoàng phi có uống thuốc đúng giờ không?” Hắn lạnh lùng đứng, nhìn nàng
thong thả bò dậy.(S : Em ghét con này , lần sau… anh đè chết đi … Y Y
tỷ : cô nói cái gì *lườm*)
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi đã uống
xong, đang chờ Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi.” Nhịn đau, Tiểu Thanh cúi
thấp người, trên mặt ửng hồng một mảnh, lại mang tia tức giận.
Hừ một tiếng, hắn gật gật đầu, trực tiếp xoay người vào điện.
Đại cung nữ đứng ở chỗ tối bụm cười đi ra, khóe mắt liếc Tiểu Thanh chật vật.
“Ăn trộm gà bất thành, Hoàng Thượng đâu đơn giản bị ngươi mê hoặc như vậy.”
Sắc mặt xanh trắng, Tiểu Thanh không đáp lời của ả, chỉ là không nghĩ
tới Phù Vân Khâu Trạch ý chí kiên định như thế, chính mình vô ích cho
hắn chiếm tiện nghi rồi.
Bất quá, đêm nay, mục đích của nàng cũng không phải cái này, mà là, hắn cùng Mộc Hiệp ở phía trên đỉnh điện nói gì đó.
Dù có ngân mắt có thể nhìn thấu hết thảy pháp thuật, nhưng bọn họ đứng
quá xa,nàng sợ bị phát giác nên không dám tới gần, chỉ có thể dựa vào
miệng Phù Vân Khâu Trạch mấp máy để phân biệt, đại khái nhìn ra hai
chữ,“Trí nhớ”.
“Còn chưa nghỉ ngơi?” Phù Vân Khâu Trạch đợi cung
nữ giúp hắn đem long bào trên người cởi bỏ, cẩn thận nằm xuống mép
giường. ( S : chị thật vô tình , đêm anh rơi xuống đất nhớ… Y Y tỷ :
*đạp thêm một phát* *quay mặt vào trong* … S lặng lẽ chạy*)
Mấy
ngày nay nàng không ngừng được cho uống thuốc bổ,gương mặt tái nhợt
cũng rốt cục có một tia khởi sắc, chính là miệng vết thương trước ngực
khép lại có vẻ chậm, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ
ngơi, không nghĩ tới nàng lại trở nên chăm chỉ, không thể luyện ma
thuật, liền quay sang luyện chú từ(lời chú), hơn nữa mỗi lần đều luyện
đến tận khi hắn đem sách để sang một bên mới bằng lòng nghỉ ngơi.
“Khâu Trạch, thật kỳ quái, gần đây ta đều mơ cùng một giấc mộng, nhưng
là mỗi lần tỉnh lại liền không nhớ rõ, tổng cảm thấy cái mộng kia thực
khủng bố, mỗi lần tỉnh lại ngực luôn kinh hoảng.” Y Y che ngực, đây
cũng là nguyên nhân gần đây nàng không muốn đi ngủ.
“Có thể là do
ngực nàng bị thương,” Hắn ngưng hạ mi, đôi mắt màu tím đánh giá ngực
nàng, thấy không có tơ máu chảy ra nên hơi chút yên tâm,“Là sát thủ của
Mẫn Hách?” Từ khi nàng tỉnh lại hắn vốn không có hỏi qua, một là chính
mình đã muốn xác định, hai là, sợ nàng tâm tư khó có thể bình tĩnh ảnh
hưởng đến miệng vết thương.
Không dự đoán được hắn muốn biết, Y Y
tay ôm ngực nhẹ buông xuống , trong mắt có sợ hãi, càng nhiều , nhưng
là vẫn thản nhiên đối mặt.
“Thuật pháp của hắn tựa hồ so với
trước kia tiến bộ hơn.” Nghĩ đến chính mình ở trước mặt hắn như con cừu
trói gà không chặt, nàng liền nắm chặt quyển chú từ trong tay.
Phù Vân Khâu Trạch ánh mắt hạ xuống, cứ vậy mà nắm cái tay be bé của nàng,đặt ở lòng nàng.
“Ba ngày sau, Vương gia của La Phu quốc sẽ đến Lạc Tang làm khách, đến
lúc đó sẽ có một buổi thịnh yến, ta phải mang nàng tham dự.”
“Ân,” Nàng rút tay về, nhẹ giọng nhận lời, rõ ràng phát hiện tay hắn để
tại vị trí có điểm kỳ quái,“Tay ngươi đặt ở chỗ nào?” Mặt bắt đầu nhiễm
một tầng hồng, cầm lấy quyển sách trên tay hướng đầu của hắn đánh một
cái, thực không đứng đắn gì cả.
Không có né tránh, hắn chính là lùi tay lại, đôi mắt màu tím hiện lên một tia đùa giỡn.
“Người rồi cũng trưởng thành, thời gian cũng chẳng được bao lâu, ái
phi, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, người người đều là trước sau lồi lõm
(nguyên văn : tiền đột sau kiều), ai da, với dáng người của nàng, chờ
trẫm lớn lên một chút, chỉ sợ nàng sẽ không giữ nổi trẫm nha.”( S : Này
cậu , bé tý đã…. *rùng mình* không có gì….)
Khóe mắt giật vài cái, Y Y dùng sức đem vạt áo nhanh chóng buộc lại, lườm hắn một cái rồi xoay người ngủ.
Hậu cung ba ngàn giai nhân…… Thì tính sao, nàng chung quy là muốn……
Khuôn mặt vui cười trầm mặc , hắn ôm eo nàng từ đằng sau , chôn đầu vào
lưng nàng, thật sâu thưởng thức mùi vị hoa lê thản nhiên phát ra trên
người giai nhân……

026. HOA LỆ THỊNH YẾN

Bên trong
hoàng cung, đèn đuốc sáng chói chiếu rõ toàn bộ chính điện, ca múa bình
sinh, nhạc khúc sâu kín, các cung nữ đang cầm rượu ngon của lạ đi lại,
tiếng cười không dứt.
Ngồi ở bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, Y Y nhận ánh mắt cực nóng,tay rót rượu không khỏi khẽ run.
Là hắn, Mẫn Hách Vương gia!
“Nếu không thoải mái liền lui xống trước đi.” Phù Vân Khâu Trạch chú ý
tới ánh mắt Mẫn Hách từ khi bước vào chính điện liền bắt đầu nhìn chằm
chằm Y Y, trên mặt tựa tiếu phi tiếu làm cho hắn tâm sinh cảnh giác.
Đặt bầu rượu xuống, nàng lắc đầu nhìn Vương gia La Phu quốc hơn năm
mươi tuổi đang cùng các đại thần kính rượu, phỏng chừng một hồi nữa sẽ
bắt đầu vào đề tài chính, hắn đến Lạc Tang tuyệt đối không phải đơn
giản làm khách như vậy, Phù Vân Khâu Trạch mở miệng bảo nàng đến dự, e
cũng là bất đắc dĩ, bởi trong tám năm nay hắn chưa bao giờ yêu cầu nàng
tham gia thịnh yến cả.
“Dù sao vẫn phải đối mặt .” Thản nhiên mở miệng, ổn định tâm trạng.
Không ngờ, Mẫn Hách vương gia lại hướng bọn họ đi tới, tà cười trên mặt
dần dần mở rộng, một thân tân chế màu đỏ kim bách điệp bào làm nổi bật
khuôn mặt duy mỹ bất phàm.
Mạc Thanh đứng ở một bên hầu hạ, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Hoàng Thượng, đã lâu không được cùng người nâng cốc ngôn hoan ,” Đem
chén không đưa cho Mạc Thanh rót rượu, Mẫn Hách Vương gia hí mắt,nét
cười bên miệng vẫn chưa mất , giả bộ nghiêng đầu,“Đúng lúc hoàng phi
cũng ở đây, nghe nói hoàng phi mấy ngày trước thân thể không khoẻ, thần
vì công vụ bận rộn không thể tới thăm, để chuộc tội, thần xin tự phạt
một ly.”
Y Y cau mày nhìn hắn giả vờ đem rượu uống một hơi cạn
sạch, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể mắng trước mặt các vị đại
thần .
Ngồi ở hạ vị, hoàng thục phi kinh ngạc hướng bên này nhìn
một chút, lại cười yếu ớt cùng La Phu quốc Vương gia trò chuyện với
nhau thật vui vẻ.
Bọn họ là có quen biết? Nàng đột nhiên hiểu được.
“Hoàng phi thân thể vừa khỏi hẳn không thể uống rượu, để trẫm thay nàng
uống ly này, Mẫn Hách Vương gia không cần lo lắng, thân thể hoàng phi
hiện tại thập phần khỏe mạnh.” Phù Vân Khâu Trạch học được đảo khoái(ý
là bắt chước lại), trên mặt ý cười so với Mẫn Hách Vương gia càng sâu,
đứng lên đem rượu uống cạn.
“Hoàng Thượng.”
Vương gia La Phu quốc cầm chén rượu cước bộ đi tới, hai mắt tựa hồ có chút mập mờ.
“Nghe nói hoàng phi là phượng phúc quý quốc, không chỉ điềm mỹ bên
ngoài, ngày thường lại thông tuệ(thông minh), hôm nay vừa thấy, quả
thật là thiên tư quốc sắc( sắc nước hương trời), qua vài năm nữa, nhất
định là khuynh quốc khuynh thành, chính là, thần thực muốn xem xem
hoàng phi có phải trí tuệ như lời đồn không để còn về dạy dỗ con dân,
người La Phu quốc kính ngưỡng hoàng phi đã lâu, nói vậy hoàng phi sẽ
không từ chối đi?”
Đến đây! Y Y ôn nhu cười, cúi đầu tựa như thẹn
thùng, bất quá ở trong đầu đang ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn
chục lần.
“Không biết Vương gia muốn như thế nào thử bản phi?” Tránh không khỏi, chỉ có thể cứng rắn lên .
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, gặp phải Mẫn Hách ánh mắt tà cười, nàng cắn chặt
răng, miệng vết thương trên ngực tựa hồ hơi hơi vỡ ra, ẩn ẩn truyền đến
từng trận đau đớn.
“Này……” Vương gia La Phu quốc làm bộ mê man
nhìn về phía Mẫn Hách Vương gia, ly tán trong mắt bắn ra một tia tinh
quang,“Nghe Mẫn Hách Vương gia có thể văn có thể võ,vả lại tháng trước
lại tự mình đến La Phu quốc bái phỏng, không ít quan liêu dân chúng đều
biết Vương gia năng lực sâu sắc bội phục, nếu Vương gia ra chủ ý, thực
không còn gì tốt hơn.”
“Bổn vương là Vương gia Lạc Tang quốc, như
vậy, không tốt lắm đâu?” Mẫn Hách chỉ giả từ chối, quang mang trong hai
mắt không thể giấu diếm, khóe miệng mỉm cười, đuôi mắt giống như vô
tình liếc Y Y một cái,“Không bằng như vậy, một khi hoàng phi thắng,
quân quyền trong tay ta một nửa giao cho Hoàng Thượng, như thế nào?”
Dùng khẩu khí đạm mạc, giống như đang thương lượng vài món hàng hóa,
trong lời nói hương vị châm chọc nồng đậm cay mũi.
Một nửa quân
quyền? Khó trách Phù Vân Khâu Trạch hôm nay nhất định phải mang nàng
tham dự , cho dù miệng vết thương trên người nàng còn chưa hoàn toàn
khỏi hẳn.
Trong lòng âm lãnh cười, Y Y nổi lên bộ dáng hung hãn của tiểu hài tử.
“Thỉnh Vương gia ra chủ ý.” Ngay tại đêm nay,nàng kết thúc sự yếu ớt để
hắn biết một chút, chính mình không còn là con cừu nhỏ chờ bị ăn thịt
nữa.
Phù Vân Khâu Trạch nâng mày, bị trấn định trên khuôn mặt
nàng rung động, mày liễu khinh dương như thanh phong, đôi mắt quét một
tầng tinh mang, tựa như ngôi sao trên nền trời đêm, thỉnh thoảng tỏa ra
ánh sáng rực rỡ,gương mặt tái nhợt cũng có huyết sắc nhè nhẹ.
Đây … là Y Y của hắn sao? Tổng cảm thấy, “Nàng” đã có chút phong thái.
Cúi đầu, đưa rượu vào miệng, hướng Mộc Hiệp bên người nháy mắt, lại
tiếp tục dường như không có việc gì để tay lên chỗ vịn, nhàn nhã vui vẻ
xem kịch .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3