Bí mật tình yêu phố Angel - Tập 08 - Chương 01.2

Hừ… Đúng là bó tay với nhỏ ta. Có lẽ trên thế giới này chỉ có mỗi mình nhỏ ta là không đọc được ánh mặt của người khác. “Bé Hựu Tuệ! hôm nay tôi là gia sư kèm bé đó! Mau cúi chào thầy đi chứ!” Thằng cha Kim Nguyệt Dạ hống hách ra mặt với tôi. 
Tôi tức tối quắc mắt nhìn hắn Hắn ta ngồi bên cạnh tôi, điệu bộ thảnh thơi, vắt chân đọc tạp chí hài nhảm. Thật không ngờ lại học thêm theo kiểu một kèm một. Mà số tôi đen đủi, khi không gắp trung tên Kim Nguyệt Dạ. 
“Hơ hơ hơ hơ… bé Hựu Tuệ nè, tôi thấy trong đây có câu nói này hay lắm!” Tên Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi không chớp mắt, sau đó đột nhiên lấy tay chỉ một đoạn trong tạp chí. Mắt hắn hấp ha hấp háy. 
“Là câu gì?” Tôi buột miệng hỏi. 
“Thì bé tự xem đi!” 
“Thầy giỏi có trò hay.” Tôi đọc rõ ràng từng từ một. 
“Hơ hơ hơ! Cảm ơn bé Hựu Tuệ đã khen tôi!” Thằng cha Kim Nguyệt Dạ sướng đến vỡ mũi, lại còn làm dáng lấy tay vuốt tóc. 
Á á á á á! Sao tôi lại tự thừa nhận mình là học trò của hắn cơ chứ, lại còn gọi hắn là thầy. Tôi chợt nhận ra mình mắc lỡm hắn thì đã quá muộn. Tên Kim Nguyệt Dạ cười khoái trá. 
“Hơ hơ hơ hơ! Bé Hựu Tuệ đáng yêu quá!” Lát sau hắn ngừng cười, nhìn tôi chằm chằm, “Chà, nhớ ngày xưa tôi vs bé suốt ngày khẩu chiến với nhau! Công chúa Hựu Tuệ yêu dấu!” 
Tôi thộn người ra nhìn Kim Nguyệt Dạ, nhận thấy nụ cười của hắn dần trở nên dịu dàng hơn… cảm giác này thật quen thuộc… 
Dường như cố che giấu sự bối rối của mình, tôi vội vã mở ba lô, lấy cuốn vở ôn tập ra. Nhưng ánh mắt tôi lại dán chắt vào “Bức thư gửi từ thiên đường”. Tôi vừa mói bình tma6 được đôi chút, nay đầu óc lại hỗn loạn, như bị cuốn vào một vòng xoáy vô cùng đáng sợ. 
“Bé Hựu Tuệ. bé phải luyện nhiều dạng toán kiểu này vào!” 
“…” Có đúng là bức thư đó do Lý Triết Vũ gửi không? Hay là ai đó bắt chước nét chữ của cậu ấy… 
“Bé Hựu Tuệ, còn cả mấy bài này nữa, thi hay gặp lắm! Phải nhớ kĩ đó!” 
“…” Nếu là do người khác bắt chước, thì cũng không thể biết nhiều chuyện như thế được… 
“Bé Hựu Tuệ này, 5’ nữa chung ta sẽ học Tiếng Anh nhé… Hựu Tuệ!” 
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên nói to làm hồn tôi đang lơ lửng trên không bỗng giật mình quay lại. Tôi cố gắng thoát khỏi những ý nghĩ mông lung. Lúc định thần lại thi phát hiện Kim Nguyệt Dạ đang nhìn tôi chằm chằm. 
Hắn thở dài, ánh mắt chán nản. Khi nhìn thấy tôi hơi lúng túng, hắn khẽ cười: “Nếu bé vẫn chưa tập trung được thì chúng ta làm lại để thi lần trước nhé! Nào, bé thử suy nghĩ câu hỏi đơn giản này xem! Hiểu Ảnh cũng bảo là dễ!” 
“Được!” Tôi ngẫn người ra rồi gật đầu, lẩn tránh bằng cách cúi đầu xuống viết linh tinh vào tập nháp. 
Tích tắc… Tích tắc… 
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng bút viết “xoạt xoạt” trên giấy. 
Làm thế nào mới tìm được cậu ấy đây? Làm thế nào mới chứng mình được là cậu ấy luôn ở bên cạnh? Chỉ dựa vào bức thư đó sao? Không… 
“Hựu Tuệ!” 
Chỉ đến khi Kim Nguyệt Dạ gọi to tên tôi, tôi mới sực tỉnh. Không biết từ lúc nào Kim Nguyệt Dạ đã đứng lù lù ngay trước mặt tôi. 
“Hựu Tuệ! Câu này chọn đáp án nào?” 
“…” Tôi không hiểu Kim Nguyệt Dạ đang nói gì. 

Hựu Tuệ. ngay cả Hiểu Ảnh cũng cố hết sức làm được, vậy mà cô lại không làm được câu hỏi đơn giản thế này. Cô đang nghĩ thơ thần gì vậy” 
Tôi cúi đầu xuống nhìn, không ngờ trên tập nháp ghi chi chít toàn chữ “Vũ”. 
Tôi hót hoảng ngước đầu lên, bắt gặp Kim Nguyệt Dạ đang thừ người ra nhìn những chữ đó. Mặt hắn không chút biểu cảm, chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì… 
Im lặng… Sự im lặng đến đáng sợ… 
“Hựu Tuệ… Vũ đã không còn nữa, sẽ mãi mãi không quay về nữa… Cô nghĩ rằng mình cứ sống thế này, Vũ sẽ thấy thanh thản sao?” 
Cuối cùng, Kim Nguyệt Dạ cũng lên tiếng, Dạ nói rất khẽ. khẽ đến mức không nghe rõ nói gì. Giọng nói đó đã phá tan bầu không khí yên ắng, khiến tim tôi như bị đè chặt lại. 
“Không! Vũ vẫn chưa chết! Cậu ấy vẫn chưa chết!” Tôi đau khổ, cố giãy giụa phản bác lại, nhưng giọng nói của tôi không có chút sức lực nào hết. 
“Phải nói bao nhiêu lần cô mới chịu hiểu đây? Vũ đã chết rồi! Cậu ấy không còn quay lại được nữa! Đến ban giờ cô mới chịu tỉnh ra, mới chấp nhận sự thật hả? Cô nghĩ rằng ngày nào cũng đắm chìm trong những kí ức là có tểh thay đổi tất cả sao?” 
“Cậu ấy vẫn chưa chết! Cậu ấy còn gửi thư cho tôi hẳn hoi! Cậu ấy chưa chết mà! Không tin… tôi lấy cho cậu xem…” 
“Cô điên thật rồi!” Kim Nguyệt Dạ không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, túm chặt lấy vai tôi. Hắn đau đớn nhìn dáng vẻ thật thần, yếu đuối của tôi. “Cô nhìn thấy Vũ, Vũ viết thư cho cô… Tất cả đều do cô hoang tưởng ra để an ủi mình. Cô còn muốn tự lừa dối mình đến bao giờ? Cô hãy nhìn lại mình bây giờ xem, cô có còn là Tô Hựu Tuệ của ngày xưa không? Dù cho Vũ có quay lại đi nữa, nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, liệu cậu ấy có vui không?” 
“Không… Tôi… tôi không hể tự lừa dối mình” 
Tôi vội vã tìm bức thư trong ba lô, muốn chứng minh tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Nhưng bức thư đó biến mất như không khí, tôi càng cuống lên càng không tìm thấy nó. 
“Đủ rồi đó, Hựu Tuệ! Nneu61 cô không tự mình bước ra khỏi góc tôi, thì không ai có tểh giúp cô được…” Kim Nguyệt Dạ tuyệt vọng nhìn bộ dạng hoang mang tìm bức thư của tôi. Hắn không cho tôi cơ hội giải thích, đứng dậy rồi đi mất hút. 
Trong phòng, chỉ còn lại một mình tôi. Từng giọt nước mắt rơi xuống bức thư màu trắng tôi cầm trên tay… Ngay từ khi còn rất nhỏ 
Tôi đã hiểu một điều 
Hạnh phúc giống như từng que diêm mà cô bé bán diêm quẹt lên 
Nó vừa ngắn ngủi vừa vô vọng, 
Cho đến mộ ngày tôi tình cờ nhìn thấy cô gái giống như vị nữ thần… 
Tôi thích nhìn thấy cô ấy cười, thích chọc giận cô ấy 
Nhưng lại sợ cô ấy khóc… 
Hựu Tuệ, đừng khóc nhé! 

By Kim Nguyệt Dạ

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3