Không kịp nói yêu em - Phần III - Chương 28

Vì tổ chức việc hỷ nên trong đại soái phủ ngay cả
các cành cây cũng treo đầy cờ màu, trang trí vô cùng đẹp mắt. Sau lễ đường có
một sân khấu kịch, vì vị trí không đủ rộng cho nên nhấc tạm cổng ra, sau đó đưa
đường dẫn hơi ấm vào, xung quanh cổng đặt vô số chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ,
chiếc cổng đỏ được không khí ấm phả lên, khí xuân mơn mởn, hương hoa kèm theo
hương phấn son rực rỡ sắc màu, muôn hình muôn trạng trong tiếng nhạc véo von
trên sân khấu.

Mộ Dung tam tiểu thư thấy Vương Đạo Nghĩa – thư ký
riêng của Mộ Dung Phong đang đi bên ngoài, liền vẫy vẫy tay gọi anh ta, Vương
Đạo Nghĩa tươi cười hỏi: “Tam tiểu thư có gì sai bảo?”.

Mộ Dung tam tiểu thư nói: “Hôm nay Lô Ngọc Song cũng
đến, cậu phải giữ sĩ diện cho tôi, đẩy kịch cô ấy về phía sau chút”.

Vương Đạo Nghĩa “ôi chao”một tiếng, nói: “Tam tiểu
thư chỉ cần bảo cô ta hát là được, sao còn phải cố ý nói vậy”.

Tam tiểu thư cười nói: “Cậu là người điều hành kịch
mà, đương nhiên tôi phải nói với cậu một tiếng, để cậu có sự chuẩn bị”.

Vương Đạo Nghĩa cười nói: “Tam tiểu thư nói vậy, quả
thật muốn giết chết tôi rồi. Tam tiểu thư đã mở miệng vậy thì để kịch của bà
chủ Lô xuống thứ hai từ cuối lên có được không?”.

Chỉ nghe thấy trên sân khấu vở kịch Mai Phi đang hát
đến đoạn “Mở thư ra mà lòng đau như cắt, da diết nhớ khi xưa ta vui đùa bên
nhau, ân tình sâu đậm nào đâu phải tơ sen kia dễ dứt, lẽ nào gió thu chưa đến
quạt đã vứt đi rồi”. Tam tiểu thư không nhịn được cười nói: “Đây là kịch của
tên nghiệp dư nào chọn thế?”.

Vương Đạo Nghĩa cười nói: “Kịch diễn trước đều là
những bài sở trường. Nghe nói Mai Phi là vở kịch sở trường nhất của ông chủ Kỷ,
tư lệnh Lưu chọn bài này, ông ta là người thô lỗ, chỉ biết người đó hát hay,
chứ đâu hiểu gì”. Tam tiểu thư nghe anh ta nói vậy, cười một tiếng, liền quay
đầu lại nhìn Mộ Dung Phong phía xa.

Mộ Dung Phong tuy ngồi ở đó nhưng không nghe nổi một
câu kịch nào, chỉ cảm thấy tâm trạng bất an, miễn cưỡng nhẫn nại ngồi một lúc,
sau đó đứng dậy đi thay quần áo. Anh ra ngoài, Thư Đông Tự đương nhiên cũng đi
ra theo. Mộ Dung Phong thay quần áo, không nghe kịch tiếp mà đi thẳng về phía
sau. Đằng sau có một căn lầu nhỏ, là nơi anh làm việc những lúc bình thường,
bây giờ nơi đó im ắng không có một bóng người. Anh ngồi xuống chiếc sofa trong
phòng khách, sờ túi áo, Thư Đông Tự vội vàng mở nắp bao thuốc đưa anh một điếu,
lại giúp anh châm lửa.

Anh cầm điếu thuốc đó, nhưng một hơi cũng không hút,
nhìn đốm lửa cháy, trầm lặng một lúc lâu mới nói: “Vẫn chưa có tin gì à?”.

Thư Đông Tự lắc lắc đầu, nói: “Không nghe nói gì cả,
không biết chừng Doãn tiểu thư sớm đã ra khỏi thành rồi”.

Mộ Dung Phong không nói gì nữa, ngồi một lúc, lại đứng
dậy đi hai bước, cuối cùng dừng chân nói: “Gần đây tâm trạng tôi bất an, luôn
cảm thấy sắp xảy ra chuyện. Cậu đi nói với Lục Thứ Vân, việc này anh ta nhất
định phải làm hết sức, tuyệt đối không thể có chút sơ sót nào”. Xa xa nghe thấy
tiếng chiêng trống trên sân khấu kịch, tâm trạng anh phiền não, tiện tay dập
tắt điếu thuốc đi: “Tối qua ồn ào đến nửa đêm, hôm nay lại hát đến nửa đêm nữa,
thật phiền phức”.

Đến hơn mười giờ tới, kịch càng ngày càng hấp dẫn,
đợi đến vở Đại Đãng Điện cuối cùng, Ngụy Sương Hà diễn Tiết Bình Quý, Lô Ngọc
Song diễn công chúa Đại Chiến, Kỷ Ngọc My diễn Vương Bảo Xuyến, ba diễn viên
lớn cùng diễn trên một sân khấu. Ngụy Sương Hà chỉ mới lộ mặt chứ chưa mở
miệng, bên dưới đã vỗ tay như sấm, kéo rèm lên bắt đầu hát.

Trình Doãn Chi vốn ở nước ngoài nhiều năm, bình
thường ngay cả phim cũng xem bằng tiếng nước ngoài, ngồi lâu như vậy chỉ thấy
buồn tẻ nhạt nhẽo. Nhưng nhìn khách khứa đông ngịt bên dưới, đều có vẻ rất hào
hứng, liền nói với Trình Tín Chi bằng tiếng Pháp: “Gia đình họ thật cổ hủ, mong
Louisa có thể thích ứng được”. Louisa là tên tiếng Tây của Trình Cẩn Chi, lúc
họ nói tiếng Tây với nhau đều gọi như thế.

Trình Tín Chi cũng đáp lại bằng tiếng Pháp: “Louisa
nhất định sẽ thử thay đổi cái tác phong này, nó xưa nay có chủ kiến, hơn nữa
không sợ mạo hiểm”. Tuy họ nói chuyện bằng tiếng Pháp nhưng vẫn nói rất nhỏ,
cho nên khách khứa xung quanh không hề chú ý.

Đúng lúc đó, một cảnh vệ đi đến nói với Trình Tín
Chi: “Trình tiên sinh, bên ngoài có người tìm ngài”. Trình Tín Chi tưởng là lái
xe của mình nên đứng dậy đi ra ngoài.

Một lúc sau, anh liền quay lại, vẫn nói nhỏ với
Trình Doãn Chi bằng tiếng Pháp: “Anh cả, em ra ngoài một lát”.

Trình Doãn Chi nói: “Kịch sắp hết rồi, ngồi lúc nữa
anh đi cùng chú”.

Trình Tín Chi nói: “Một người bạn xảy ra chuyện, em
phải đi xem xem”.

Trình Doãn Chi thấy hơi lạ: “Em có bạn gì ở Thừa
Châu chứ?”.

Trình Tín Chi mỉm cười: “Là bạn của bạn, cho nên anh
không biết”.

Trình Doãn Chi đưa tay nhìn đồng hồ, nói: “Đã sắp ba
giờ rồi, bạn gì khiến cậu nửa đêm khuya khoắt chạy ra ngoài thế?”.

Trình Tín Chi nói: “Là một người bạn của Louisa, vốn
đến dự đám cưới, ai ngờ bỗng nhiên bị bệnh, hôm nay là ngày hỷ, không tiện để
Louisa biết, em đi thăm cô ấy chút”.

Trình Doãn Chi nghe anh nói vậy đành kệ anh đi,
Trình Tín Chi ra ngoài, xe hơi đã đỗ ở trên phố phía Tây đại soái phủ, sau khi
anh lên xe, nói với lái xe: “Đến đồn trị an, mau!”. Tính cách anh xưa nay ôn
hòa, lái xe nghe khẩu khí của anh tuy ung dung bình tĩnh nhưng lại nói ra một
chữ “mau” làm kinh động trời đất đó, cảm thấy là việc lớn cấp bách, liền đạp ga
tăng tốc đến thẳng đồn trị an, một lúc sau đã đưa anh đến trước cổng đồn trị
an.

Trình Tín Chi thấy có người canh gác vác súng trước
cửa đồn trị an, một tên khác hơi gầy mặc quân phục, nhưng lại đợi dưới bóng bức
tường, vừa thấy xe anh, vội vàng đón tiếp, hỏi: “Là Trình tứ thiếu gia phải
không?”.

Trình Tín Chi rất ít khi được người khác gọi như
thế, chỉ gật gật đầu, người đó dò xét anh từ trên xuống dưới, thấy anh khí chất
phi phàm, vừa nhìn là biết một công tử quyền quý, cuối cùng thở phào, nói nhỏ:
“Cậu tư, tờ giấy là tôi nhờ người gửi cho cậu, cậu tư chắc đã xem qua rồi,
phiền cậu tư trả tờ giấy lại cho tôi”.

Trình Tín Chi liền trả tờ giấy to bằng ba ngón tay
lại cho anh ta. Anh ta nhận lấy rồi xé vụn, mặt mày tươi cười nói: “Chúng tôi
là người thô lỗ, nên nói thẳng luôn, tuy vị tiểu thư đó cho chúng không ít
tiền, nhưng việc này mà lộ ra tôi cũng mất bát cơm. Dù sao tôi cũng không quen
ngài, ngài coi như đây là một vụ mua bán đi”. Trình Tín Chi gật gật đầu, người
đó nói: “Mời cậu tư theo tôi”.

Hành lang trong đồn trị an đó vừa hẹp vừa dài, mùi
ẩm mốc xộc lên mũi. Trong nhà giam hai bên đen như mực, chỉ lờ mờ nhìn thấy
giam chật người, liên tục nghe thấy tiếng than khóc, cuối hành lang bỗng nhiên
truyền đến một tiếng kêu thảm, tiếp theo có tiếng người mắng nhiếc. Trình Tín
Chi thấy rởn hết cả gai ốc, nhưng trên mặt không biểu hiện gì: “Việc buôn bán
này của mấy người thật không tồi, không lo không có việc làm”.

Người đó cười, nói: “Cậu tư, thật biết nói đùa, hôm
nay bắt về mười mấy người, chẳng ai lợi dụng họ chút nào cả. Tôi thấy vị tiểu
thư đó đáng thương, mới hỏi cô ấy một tiếng. Cô ấy bệnh đến không còn tỉnh táo,
lúc lâu sau mới nói tìm Trình tứ thiếu gia. Tôi sai người đến khách sạn cũng
không tìm được ngài, cuối cùng mới nghe nói ngài đi dự tiệc. Đã vậy tôi làm
người tốt đến cùng, giúp cô ấy một lần”.

Rẽ ngoặc là tới một căn phòng nhỏ, bên trong có thắp
một chiếc đèn điện rất bé, tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Trong phòng, một người đang
ngồi uống rượu, thấy họ đi vào mới lặng lẽ đứng dậy. Người đàn ông gầy gò đó
quay mặt lại hỏi: “Cậu tư, mang tiền đến chứ ạ?”.

Trình Tín Chi lấy một tập ngân phiếu trên người ra,
nói: “Năm trăm đồng, anh đếm xem”, lại rút một tờ khác đặt lên bàn: “Năm mươi
đồng này, hai người cầm uống rượu đi”.

Người đàn ông gầy gò đó “ôi chao”một tiếng, cười hì
hì nói: “Vậy đa tạ cậu ta”. Trề môi một cái, người đó lấy chùm chìa khóa trên
tường xuống, lúc sau đỡ người phụ nữ yếu ớt đi vào. Dưới ánh đèn khuôn mặt
người phụ nữ đó nhợt nhạt, Trình Tín Chi chần chừ một lát, người đó đã gọi một
tiếng: “Trình tiên sinh…”.

Chưa dứt lời, cô đã loạng choạng ngã về phía trước.
Trình Tín Chi không nghĩ nhiều, đi lên đỡ lấy cô, chỉ thấy một cơ thể vô cùng
yếu ớt ập vào lòng mình, tim anh đập thình thịch. Người đàn ông gầy gò đó nói:
“Chắc bị sợ hãi quá rồi, để tôi”. Anh ta đưa tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung
của cô, quả nhiên cô dần dần tỉnh lại, mí mắt hơi giật giật, cố gắng mở ra.

Trình Tín Chi cảm thấy nơi này không tiện ở lâu, bèn
khẽ đỡ lấy cánh tay cô: “Chúng ta ra ngoài rồi nói”. Ngay cả sức lực để nói
chuyện cô cũng không còn, mặc kệ cho anh dìu cô ra ngoài, người đàn ông gầy gò
đó đưa họ đến ngoài hành lang, cấp tay nói: “Tha lỗi tôi không tiễn được, mặc
ai đến hỏi tôi, tôi cũng chưa từng gặp hai vị, hai vị chưa từng thấy tôi. Chúng
ta không hẹn gặp lại”’.

Đợi sau khi lên xe, Trình Tín Chi mới gọi một tiếng:
“Doãn tiểu thư”. Nước mắt Tĩnh Uyển chảy tràn ra, nhưng người trước mặt này gần
như là người xa lạ, cô đưa tay lên vội lau đi. Trình Tín Chi lấy khăn tay ra,
đưa cho cô.

Cô do dự nhận lấy, khăn tay rất sạch, một giọt nước
mắt rơi xuống, trong chốc lát đã không thấy nữa, một giọt lớn hơn lại lăn
xuống, từng giọt nối tiếp từng giọt… Đèn đường lướt qua cửa xe, từng chiếc lướt
qua như sao băng. Mặt anh khuất trong bóng tối, cô yếu ớt thở nhẹ, anh hỏi:
“Doãn tiểu thư?”.

Bụng lại âm ỉ đau, cô chưa từng sợ hãi như vậy. Cô
run rẩy quay đầu lại, con phố rộng rãi không người, chỉ có xe của họ đang chạy.
Cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự không có cách nào mới nghĩ
đến anh. Cho tôi xuống xe phía trước, nếu … nếu lúc đó bị anh ta phát hiện…”.

Giọng nói của Trình Tín Chi rất nhỏ, truyền đến tai
cô có một cảm giác ấm áp khó nói thành lời: “Không có ai nói ra đâu, lái xe và
xe là tôi đem theo từ Ủng Nam đến, rất đáng tin. Người ở đồn trị an nhất định
không biết thân phận của cô, nếu không thì quyết không dễ dàng thả cô ra như
vậy. Cho dù sau này họ biết rồi, cũng tuyệt đối không nói ra. Nếu cậu Sáu biết
họ bắt được cô lại thả cô đi, e rằng mấy người họ ai cũng sẽ mất đầu, cho nên
họ nhất định sẽ không nói. Cho dù trưởng quan trị an cấp trên có biết chút ít,
sợ cậu Sáu truy cứu trách nhiệm cũng sẽ giấu thôi”.

Anh phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại, Tĩnh Uyển
nhen nhóm hy vọng, cắn răng nhè nhẹ: “Xin anh giúp tôi. Vì Trình tiểu thư, xin
anh giúp tôi”.

Trong bóng tối, mắt cô long lanh như ngôi sao, yếu
ớt tỏa ra ánh sáng đáng sợ, giống như tuyệt vọng, càng giống như một sự điên
cuồng không thể giải thích. Anh nhất thời không nói được gì, lúc sau mới nói:
“Doãn tiểu thư, tôi sẽ có hết sức để giúp cô”.

Tính anh tuy ôn hòa, nhưng hành sự dứt khoát, trước
tiên về khách sạn gọi điện thoại cho người quen, chỉ nói có một người bà con xa
đến tham dự hôn lễ, mắc bệnh nặng cần tịnh dưỡng, lập tức mượn một căn nhà và
đưa Tĩnh Uyển đến đó.

Căn nhà đó là một căn nhà nhỏ có vườn phía sau, chỉ
có một đôi vợ chồng già ở đó trông nhà, vì bình thường để quét dọn, tất cả đồ
dùng để mới, cho nên bỏ vải phủ ra, lập tức sắp xếp xong xuôi. Trình Tín Chi
thấy căn phòng ngủ đó tuy nhỏ, như cửa sổ đều đóng kín, không có gió lọt vào.
Trên tường dán giấy trắng rất sạch sẽ, trần nhà cũng không có mạng nhện, bồ
hóng… Tuy trong phòng chỉ kê một chiếc giường gỗ đàn trắng, nhưng ga trải còn
mới. Bà già coi nhà xách một chiếc lò sưởi đến, một lúc sau căn phòng liền trở
nên ấm áp.

Đến bây giờ Tĩnh Uyển mới thờ phào nhẹ nhõm như được
giải thoát, chỉ cảm thấy bụng đau đớn khó chịu, cả cơ thể chầm chậm ngồi xuống.
Dưới ánh đèn, Trình Tín Chi thấy mặt cô xanh xao không còn giọt máu, liền nói:
“Có phải Doãn tiểu thư bị bệnh không, có cần mời bác sĩ đến khám không?”.

Tĩnh Uyển chầm chậm lắc đầu: “Tôi chỉ mệt thôi”.

Trình Tín Chi nói: “Ở đây hơi đơn sơ, nhưng rất an
toàn, Doãn tiểu thư nghỉ đi, nếu ngày mai tôi không đến được, cũng nhất định sẽ
phái người đến. Tôi nói với họ, cô họ Lâm, là em họ phía nhà ngoại của tôi”.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô vẫn long lanh như nước hồ
thu, khẽ nói: “Cảm ơn anh, Trình tiên sinh”.

Trình Tín Chi hơi áy náy, nói: “Tôi không phải là
bậc quân tử nhiệt tình như đạo xưa”.

Khóe miệng Tĩnh Uyển hơi nhếch lên, lộ ra một nụ
cười thê lương: “Anh chịu nói thật ra như thế, đã là quân tử rồi”. Cô quay mặt
đi, chỉ nghe tiếng gió Bấc ù ù bên ngoài, như muốn thổi đến mức tận đáy tim
người ta sinh ra một sự lạnh lẽo vô vọng mới thôi.

Sau khi Trình Tín Chi đi, Trình Doãn Chi ngồi nghe
kịch một mình, càng thấy nhàm chán hơn, trên sân khấu một đoạn kịch Tây Bỉ vừa
hát xong, rất nhiều người đứng dậy vỗ tay khen hay. Trình Doãn Chi quay mặt
lại, đứng lúc nhìn thấy một cảnh vệ vội vã đi đến, nói một hồi với Thư Đông Tự,
Thư Đông Tự lập tức cúi người xuống, nói nhỏ hai câu vài tai Mộ Dung Phong. Chỉ
thấy sắc mặt Mộ Dung Phong hơi thay đổi, lập tức đứng dậy quay người đi ra
ngoài.

Anh vừa đi, các cảnh vệ cũng tiền hô hậu ủng đi theo
sau, khách khứa cũng nhốn nhào liếc nhìn. Hà Tự An đi lên thì thầm vài câu, Mộ
Dung Phong không hề dừng bước, vẫn là Thư Đông Tự vội nói một câu gì đó với Hà
Tự An, xong liền chạy lên theo sát Mộ Dung Phong ra ngoài. Hà Tự An cười quay
đầu lại nói: “Mọi người đừng lo lắng, chỉ là nước bạn phái một đại biểu quan
trọng đến chúc mừng, tàu hỏa giờ này mới đến, cậu Sáu đích thân đi đón, mời mọi
người tiếp tục xem kịch”.

Khách khứa liền nhốn nháo bàn luận, có người nói là
đặc sứ nước Nga đến, có người nói là đặc sứ nước Nhật, vì trên sân khấu đang
hát đến đoạn quan trọng, không lâu sau sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về
vở kịch.

Mộ Dung Phong đi thẳng qua phòng khách, nói với Thư
Đông Tự: “Đem đến tôi xem”. Thư Đông Tự đưa lên một tờ giấy nhỏ, anh cầm lấy,
không kìm được nắm chặt lấy nó: “Nhất định là cô ấy, con dấu này là thật, nhất
định là cô ấy nhân lúc tôi không phòng bị trộm con dấu, cô ấy từng giả chữ của
tôi, ngoài cô ấy ra không có ai khác”.

Thư Đông Tự nói: “Lục tư lệnh nói tuy là một phụ nữ
trẻ tuổi nhưng hình dáng không giống Doãn tiểu thư lắm”.

Mộ Dung Phong nói dứt khoát: “Bảo họ lái xe ra, tôi
đến đồn trị an”. Thư Đông Tự không nói gì, Mộ Dung Phong tức giận nói: “Điếc à?
Mau đi lấy xe!”.

Thư Đông Tự nói: “Hay bảo người đi xem trước, nếu là
thật thì sắp xếp xe đi đón cũng không muộn”.

Mộ Dung Phong chùng khóe miệng xuống, quay phắt
người đi ra ngoài, Thư Đông Tự cuống cuồng đuổi theo nói: “Đã ba giờ sáng rồi,
cậu Sáu, muộn như vậy, hôm nay là đại hỷ của cậu, là đêm động phòng hoa chúc…”.

Mộ Dung Phong quay đầu, giận dữ nói: “Chết tiệt, câm
miệng lại cho tôi”.

Thư Đông Tự nói thấy anh nổi giận lôi đình, đành lập
tức vừa sai người đi lấy xe vừa sai người đi báo với Hà Tự An. Sau khi Hà Tự An
biết chỉ “ôi” một tiếng, gọi hầu nữ cẩn thận dặn dò một lúc, bảo cô ra phía sau
nói với Trình Cẩn Chi.

Trình Cẩn Chi nghe thấy phía trước đã tan tiệc,
khách đã về, tiếng ồn ào dần dần lặng xuống, mà đôi nến trên bàn đã cháy hơn
một nửa, đang lúc hơi nghi ngờ thì một hầu nữ đi vào, tươi cười nói: “Thư ký Hà
ở phía trước bảo tôi đến nói với phu nhân, cậu Sáu có việc quân cần xử lý gấp
cho nên sẽ đến muộn một chút”.

Cẩn Chi chỉ ‘ừ” một tiếng, vì thấy rượu thành hôn
trên bàn, đưa tay sờ thử, bình rượu đã lạnh, liền nói: “Đem chỗ rượu này hâm
nóng lại đi”. Liền có người vâng lời làm theo, cô lại ngồi xuống, nhưng thấy
nến đỏ rực rỡ, ánh nến lay động, trên rèm cửa màu đỏ hoa hồng, in lên hình bóng
mình, cô độc lẻ loi.

Vì có đèn đường, phản chiếu hình bóng trên cửa kính
xe, tâm trạng Mộ Dung Phong rối như tơ vò, chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thừa Châu bỏ lệnh cấm đêm, nhưng nửa đêm gà gáy thế này, trên đường không hề có
người đi lại, chỉ có xe của họ vù vù lao đi. Không lâu sau đã đến đồn trị an,
Lục Thứ Vân đã đến từ lâu, Mộ Dung Phong vừa thấy anh ta liền hỏi: “Người đâu?”

Lục Thứ Vân nói: “Ở trong phòng làm việc bên này”.
Anh ta dẫn Mộ Dung Phong đi ngang qua một con đường ngắn, đẩy cửa ra, Mộ Dung
Phong thấy một người phụ nữ ngồi cúi mặt vào phía trong, mặc một bộ sườn xám
màu vàng mơ, hai bờ vai gầy gò mỏng manh, tim anh bỗng thắt lại, buột miệng gọi
một tiếng: “Tĩnh Uyển”.

Người phụ nữa đó nghe thấy quay đầu lại, nhưng là
một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, trái tim anh chùng hẳn xuống, thất vọng đến cực
điểm, gió Bắc ù ù, sự lạnh lẽo đó thấm vào tận nơi sâu nhất trong đáy tim.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3