Không kịp nói yêu em - Phần I - Chương 09

Mới 9 giờ sáng nhưng vì phải tổ chức tiệc sinh nhật,
trong ngoài Đào phủ đã cực kỳ náo nhiệt. Bên ngoài cửa mời đội nhạc của Nga
diễn tấu đón khách, tam tiểu thư đương nhiên là trưởng ban đón tiếp, bên ngoài
nhờ một vị tổng quản trong phủ đốc quản điều hành. Đến 10 giờ sáng, có cả một
hàng dài ô tô đỗ trên con phố ngoài cổng lớn Đào phủ, mấy người bán hoa quả
bánh rán, len giữa dòng xe bán hàng cho lái xe, nửa con đường chỉ nghe thấy
tiếng còi xe, tiếng cười nói, tiếng pháo đốt, sự náo nhiệt đó khiến người qua
đường không thể không dừng chân quan sát. Tổng quan đem theo cảnh vệ Đào Phủ,
sắp xếp đỗ xe, đón khách, tiếp đãi…bận túi bụi mới có thể khiến con đường tắc
nghẽn ngựa xe đó được thông suốt.

Tĩnh Uyễn thay quần áo rồi ra ngoài tiếp khách. Đám
phụ nữ người nhà trong Thừa quân đều lần lượt đến. Thường phu nhân nhìn thấy
Tĩnh Uyển thì tấm tắc khen, “Doãn tiểu thư hôm nay thật lộng lẫy, ôi chao, sợi
dây chuyền này…”

Cứ thế chậc lưỡi khen mãi. Mấy vị phu nhân, thiếu
phu nhân, tiểu thư, thích nhất là đồ trang sức, đều xúm lấy Tĩnh Uyển như muôn
sao chầu nguyệt, sợi dây chuyền đó quấn thành ba vòng, mỗi vòng khảm một viên
kim cương én vàng, xung quanh khảm them đá quý to bằng đầu ngón tay, tuy không
có ánh đèn nhưng nó vẫn lấp lánh phát sáng trên cổ.

Từ phu nhân nói, “Doãn tiểu thư quá đẹp, chỉ có sợi
dây chuyền thế này mới xứng là thêm hoa trên gấm.”

Tĩnh Uyển mỉm cười hỏi, “Sao không thấy Từ thống chế
ạ? Hôm nay mời ông chủ Lô Ngọ Song đến biểu diễn tại nhà. Từ thống chế thích
nghe kịch như vậy, không thể nào bỏ lỡ được.”

Từ phu nhân đáp, “Ông ấy nói hôm nay Cậu Sáu gọi đi
họp.”

Tĩnh Uyển vờ như giờ mới nhớ ra, nói, “Đúng thế,
sáng nay Cậu Sáu còn nói với tôi, sợ trưa sẽ đến muộn một chút.” Từ phu nhân
nghe cô nói thuận miệng thế, liền nhoẻn miệng cười với Mộ Dung tam tiểu thư, ý
là hai người này tình cảm tốt như vậy, hóa ra đã sớm gặp nhau rồi.

Sau 11 giờ trưa, khách đến gần hết. Tĩnh Uyển đi lại
giữa phòng khách, nghe tiếng cười đùa náo nhiệt mà trái tim cứ đập thình thịch
thình thịch. Tam tiểu thư không hề biết chuyện, bước tới nói với cô, “ Còn 20
phút nữa bắt đầu bữa tiệc, nếu Cậu Sáu không đến kịp thì đợi thêm chút nữa đi.”

Tĩnh Uyển nghe nói chỉ còn 20 phút là đến 12 giờ, mà
trong phòng khách huyên náo, bốn bề đều là tiếng cười nói ầm ĩ, tiếng nhạc ở
phòng trước ồn áo như thế, tuy cô cố gắng trấn tĩnh nhưng cũng không kiềm chế
được nói, “Em đi trang điểm lại chút, ở đây nóng quá.”

Tam tiểu thư cẩn thận nhìn giúp cô, nói, “Mau đi đi,
thêm chút phấn nữa mới được, hôm nay là ngày tốt như vậy.”

Tĩnh Uyển liền đi về phía căn nhà nhỏ mình ở, trước
lầu còn treo vô số cờ màu và ruy băng, dùng lá vạn niên thanh kết thành cổng
hình vòm, bên trên cài đầy hoa lụa sắc sỡ, rất bắt mắt đẹp đẽ, phần lớn người
làm đều đến phía trước tiếp đãi khách khứa, thế nên ở đây rất yên tĩnh. Lúc cô
đi vào trong cũng chỉ có Lan Cầm đi theo, vừa mới chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên
có người gọi, “Doãn tiểu thư.”

Tĩnh Uyển nhận ra đó là Hà Tự An, tâm phúc của Mộ
Dung Phong, vội vàng hỏi, “Cậu Sáu về rồi à?”

Hà Tự An nói nhỏ, “Mời Doãn tiểu thư qua bên này nói
chuyện.”

Tĩnh Uyển liền dặn dò Lan Cầm, “Em lên lầu lấy hộp
trang điểm của chị xuống đây giúp chị.” Còn mình đi theo Hà Tự An, xuyên qua
hành lang đến căn phòng khách nhỏ phía sa. Toàn bộ rèm cửa được kéo xuống,
trong phòng tối tăm cũng không bật đèn, hai người đứng ở đó, trong ánh sáng âm
u, dáng vẻ một người quá đỗi quen thuộc.

Đầu cô ù đi, nước mắt cũng trào ra, chỉ lao đến theo
bản năng, người đó ôm lấy cô, “Tĩnh Uyển.”

Cô mắt ngấn ngấn lệ, ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Kiến
Chương, em thật sự không dám tin là anh.”

Hứa Kiến Chương ôm chặt lấy cô, “Anh cũng như nằm
mơ… Tĩnh Uyển, đúng là em rồi.”

Hà Tự An ho nhẹ một tiếng, nói, “Doãn tiểu thư, Cậu
Sáu đã dặn dò, nếu trước 12 giờ cậu ấy không gọi điện thoại, thì thả Hứa tiên
sinh ra, đưa đến chỗ Doãn tiểu thư.” Tiếp theo Hà Tự An lại đưa một tấm vé,
chính là tấm vé cùng chuyến tàu với cô. Trong lòng Tĩnh Uyển chấn động, tấm vé
đó tuy chỉ là một tờ giấy nhẹ tênh, nhưng cầm trong tay nó nặng tựa ngàn cân.
Nghĩ đến sáng nay anh ở trong căn phòng này, tạm biệt với cô, đáy mắt anh chiếu
hình bóng của cô, tình sâu như biển, còn ngày kết nghĩa đó, anh ngẩng mặt lên
uống rượu, ánh mắt lóe lên sự đau khổ như sắp vuột mất cô, giống như thuốc độc
ngấm vào xương thịt. Nhưng anh đã giúp cô tính toán từng thứ một, ngay cả việc
cuối cùng anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Trong lòng cô biết bao suy nghĩ ngổn
ngang, bản thân cũng biết mình đang suy nghĩ gì nữa.

Hứa Kiến Chương thấy cô mất tập trung, sự ngờ vực
dấy lên, không thể không hỏi, “Tĩnh Uyển, sao họ lại thả anh ra, em chạy đường
của ai thế, có quyền lớn vậy?” rồi lại hỏi, “Đây là đâu?”

Câu hỏi của anh, cô không thể giải thích một câu
nào, càng không biết giải thích thế nào, chỉ trả lời đơn giản, “Đợi chúng ta ra
khỏi đây, em sẽ nói rõ sự tình với anh.” Cô quay mặt nói với Hà Tự An, “Cậu Sáu
đâu? Vẫn ở soái phủ sao?”

Hà Tự An lắc lắc đầu, nói, “Tôi chỉ phụ trách việc
này, việc khá tôi đều không biết.”

Kiến Chương liền hỏi xen vào, “Cậu Sáu? Mộ Dung
thiếu gia? Em hỏi Cậu Sáu làm gì?”

Tĩnh Uyển nói, “Em nợ Cậu Sáu một ân tình. Chuyện
không phải một hai câu mà nói rõ được.”

Kiến Chương “ồ” một tiếng, giống như đã hiểu một
chút, nói, “Hóa ra là anh ta.”

Anh ở trong tù từng nghe lính canh nói, “Cậu thật có
phúc, bên trên có người che chắn cho cậu như thế.” Hôm nay bỗng nhiên được tha,
vốn đã đầy ngờ vực, nay lại thấy Tĩnh Uyển ấp a ấp úng nên càng nghi ngờ hơn.
Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ cao gần bằng người trong căn phòng kêu reng reng.
Tĩnh Uyển nghe thấy âm thanh đó, gần như giật bắn mình, quay mặt lại, thấy kim
phút kim giây đã trùng nhau, chỉ thất thần sững sờ.

Hứa Kiến Trương gọi một tiếng “Tĩnh Uyển”, cô dường
như không nghe thấy, một lát sau mới tự nói một mình: “Mười hai giờ rồi”. Hứa
Kiến Chương nhận lấy chiếc vé tàu trên tay cô, nhìn nhìn, kinh ngạc: “Đây là vé
tàu nửa tiếng sau, chúng ta phải đi nhanh thôi”.

Tĩnh Uyển lại “ồ” một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng
nhạc, tiếng người nói vẳng xa phía trước, không lâu sau, nghe thấy tiếng bước
chân đi về phía này, càng lúc càng gần, cô cảm thấy cả trái tim như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực, nhưng tiếng bước chân đó nhanh nhẹ, hơn nữa không phải là
tiếng giày da. Người đó đi thẳng vào phòng khách, cô nhận ra là bác Châu ở nhà
trên, bác Châu nói: “Phu nhân sai tôi đến nói với Doãn tiểu thư, đến giờ mở
tiệc rồi, nhưng Cậu Sáu vẫn chưa về, chắc là họp muộn, cho nên muốn kéo dài
thời gian thêm mười lăm phút”.

Tĩnh Uyển chột dạ, không nói được lời nào, chỉ gật
gật đầu. Thấy bác Châu dò xét Hứa Kiến Chương, cô vội vàng nói: “Đây là anh họ
tôi, nói với phu nhân, tôi lập tức ra ngay”.

Hứa Kiến Chương nghe thấy cô nói mình là anh họ,
càng nghi ngờ hơn, khóe miệng hơi động đậy, cuối cùng cố gắng kiềm chế. Đợi bác
Châu vừa đi, Kiến Chương lập tức hỏi: “Đây rốt cuộc là đâu, em ở đây làm gì?”.

Tĩnh Uyển nói: “Đây là Đào phủ, vì chuyện của anh em
tạm thời sống ở đây”.

Hứa Kiến Chương nói: “Anh giờ đã không sao rồi, vậy
chúng ta đi nói với chủ nhà một tiếng, chúng ta cáo từ thôi, làm phiền người ta
như vậy”.

Tĩnh Uyển nghiến nhẹ răng, nói: “Anh đi trước, em
đón chuyến tàu sau”.

Hứa Kiến Chương không thể ngờ rằng cô nói ra câu ấy,
hỏi: “Tại sao?”.

Tĩnh Uyển đáp: “Bây giờ em vẫn chưa thể nói, ngày
mai anh sẽ hiểu. Cậu Sáu thả anh ra, em nợ anh ấy một ân tình, em phải trực
tiếp cảm ơn anh ấy”.

Hứa Kiến Chương cuối cùng không thể chịu được: “Cậu
Sáu thế nọ, Cậu Sáu thế kia, em quen Cậu Sáu như thế nào? Sao anh ta lại chịu
thả anh ra?”.

Tĩnh Uyển cảm nhận được sự nghi ngờ trong lời nói
của anh, trong lòng phẫn nộ khó tả, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không tin em?”

Hứa Kiến Chương trả lời: “Tất nhiên là anh tin em,
nhưng em cũng phải giải thích rõ ràng cho anh”.

Tĩnh Uyển tức giận nói: “Bây giờ anh muốn em giải
thích thế nào, anh ấy thả anh ra, anh không những không biết ơn, ngược lại còn
nghi ngờ như thế”.

Hà Tự An đứng bên cạnh khuyên nhỏ: “Doãn tiểu thư,
vừa đi vừa nói thì hơn, Cậu Sáu đã dặn tôi, nhất định phải đưa Doãn tiểu thư
lên tàu”.

Tĩnh Uyển ngẩng mặt lên, nói: “Cậu Sáu đã đối xử với
tôi như vậy, tôi có thể nghênh ngang ra đi sao? Nhờ Hà tiên sinh đưa Kiến
Chương đến bến tàu, tôi đáp chuyến tàu sau.”

Tuy Hứa Kiến Chương tính khí ôn hòa, lúc này cũng
không để ý nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Em không đi, anh cũng không đi”.

Tĩnh Uyển giậm chân một cái, nói: “Anh không tin em
thì thôi”. Cô quay sang nói với Hà Tự An: “Phiền anh đưa tôi đi gặp Cậu Sáu”.

Hà Tự An quá đỗi bất ngờ, Hứa Kiến Chương hỏi: “Em
đi gặp anh ta làm gì?”.

Tĩnh Uyển lạnh nhạt đáp: “Người ta cứu mạng anh, em
phải đi cảm ơn người ta”.

Hứa Kiến Chương không nhịn được nữa: “Tại sao người
ta cứu anh, sao em không nói rõ cho anh biết?”.

Ánh mắt Tĩnh Uyển nhìn thẳng vào anh, lúc lâu sau
mới tươi cười: “Đúng thế, vì sao người ta chịu cứu anh? Trong lòng anh đã đoán
được rồi, tại sao không nói ra?”.

Hứa Kiến Chương trong lòng hối hận, nhưng nhìn thấy
Hà Tự An đến nhà tù thả mình ra, trưởng tù còn cung kính với anh ta như vậy, rõ
ràng anh ta là người có địa vị rất oai. Nhưng Hà tiên sinh này còn cực kỳ cung
kính với Tĩnh Uyển. Tĩnh Uyển là con gái, một người như vậy trong Thừa quân mà
cũng cung kính nghe lời cô, đương nhiên khiến người ta ngạc nhiên; mà trong
cuộc hội thoại của họ cũng nhiều lần nhắc đến tên Mộ Dung Phong, có thể thấy
quan hệ giữa cô và Mộ Dung Phong không hề đơn giản. Sự ngờ vực trong anh càng
lúc càng lớn, cuồn cuộn dâng trào, cả cơ thể như muốn nổ tung, tâm trạng buồn
bã đến cực điểm.

Còn Tĩnh Uyển lại có vẻ không màng đến bản thân,
ngược lại nói với Hà Tự An: “Tôi muốn gặp Cậu Sáu”.

Hà Tự An do dự nói: “Doãn tiểu thư, không được đâu”.

Tĩnh Uyển lòng rối như tơ vò, hàng ngàn suy nghĩ
không biết nên giải quyết từ đâu. Chỉ một mực nghĩ, mình và anh có tình kết
nghĩa, qua lại đến nay anh luôn đối xử lịch thiệp, trước sự ép buộc của tình
thế vẫn thay mình sắp xếp chu đáo, bây giờ anh đang gặp nguy, mình tuyệt đối
không thể bỏ đi. Cô quyết đoán trong khoảnh khắc, nói với Hà Tự An: “Việc đã
thế này, Tĩnh Uyển đã quyết định rồi, mong Hà tiên sinh giúp cho”.

Bình thường Hà Tự An thấy cô dịu dàng yếu đuối, lúc
này nghe cô nói một câu như thế, trong lòng thầm khen, cảm thấy cô gái này
trọng tình trọng nghĩa, chẳng quản sống chết, nói: “Cậu Sáu có lệnh, tôi không
thể làm trái. Nhưng nếu Doãn tiểu thư không muốn đến bến tàu, tôi cũng không
thể ép buộc”.

Tĩnh Uyển hơi mỉm cười, nói với Hứa Kiến Chương:
“Anh ở đây đợi em, em đi một lát rồi về”.

Hứa Kiến Chương nói: “Anh đi cùng em”.

Tĩnh Uyển biết tình hình chưa rõ ràng, trước mắt
chưa biết chắc, nhìn đồng hồ đã mười hai giờ hai mươi phút, tam tiểu thư vẫn
chưa sai người đến mời mình dự tiệc. vậy Mộ Dung Phong nhất định vẫn chưa về.
Cô nhất thời không thể giải thích rõ cho Hứa Kiến Chương, càng không muốn chần
chừ thêm nữa, chỉ nói: “Anh không đi được, em sẽ về ngay”.

Hứa Kiến Chương vẫn muốn nói tiếp, Tĩnh Uyển đã nói:
“Hà tiên sinh, phiền anh ở lại đây với Hứa tiên sinh”.

Hà Tự An vâng một tiếng, Hứa Kiến Chương cực kỳ phẫn
nộ, nắm lấy cánh tay cô: “Tĩnh Uyển, tại sao?”

Tĩnh Uyển nói: “Em không phụ anh, nếu anh tin em,
anh sẽ biết em không phụ anh”. Ánh mắt cô cháy bỏng nhìn anh chăm chú: “Kiến
Chương, em không hề phụ anh”.

Hứa Kiến Chương thấy mắt cô như hai đốm lửa nhỏ cố
chấp cháy như thế, trong lòng biết rõ cô là người tuyệt đối không thay đổi chủ
ý. Và trong lòng anh cũng không muốn nghĩ đến việc kinh khủng như thế, anh đành
thuyết phục bản thân: Tĩnh Uyển làm vật nhất định là có lý do của cô ấy. Cuối
cùng anh chầm chậm buông tay ra, nói: “Được, anh ở đây đợi em”.

Tĩnh Uyển đi ra, tam tiểu thư đang lo lắng nói nhỏ
với cô: “Cậu Sáu nói nhất định sẽ đến, sao giờ này vẫn chưa đến?”.

Tĩnh Uyển nói: “Em muốn đến soái phủ, đích thân mời
Cậu Sáu”.

Tam tiểu thư cười nói: “Cũng được” rồi dặn xe đưa cô
đến soái phủ. Tĩnh Uyển ngồi trên xe, trong lòng giống như có hàng ngàn chiếc
trống đang vang lên điên cuồng. Đi từ Đào Phủ đến soái phủ chỉ mất mấy phút, từ
xa xa cô nhìn thấy soái phủ canh phòng cẩn mật như thường, tâm trạng thấp thỏm,
cố gắng trấn tĩnh.

Cô xuống xe ở phía trước, người ở cửa đương nhiên
biết mặt cô, cười nói: “Doãn tiểu thư đến rồi? Cậu Sáu vẫn đang họp ở phía
sau”. Cô không biết tình hình như thế nào, chỉ ậm ừ một tiếng, men theo hành
lang đi đến căn nhà đá xanh đó.

Vừa đúng lúc Thầm Gia Bình đi từ trên lầu xuống, vừa
nhìn thấy cô đã tỏ ra vui mừng, lập tức nói: “Chào Doãn tiểu thư”.

Tĩnh Uyển “ừ” một tiếng hỏi: “Cậu Sáu đâu?”.

Thẩm Gia Bình đáp: “Vừa mới họp xong, sư đoàn trưởng
Thường đang kéo Cậu Sáu lại làm phiền, còn cả Từ thống chế, ba người nói đến
tận bây giờ”. Vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt cho Tĩnh Uyển, tim Tĩnh Uyển đập
thình thịch, xuyên qua phòng khách, đi đến phòng phía sau, cận vệ mở cửa giúp
cô, cô đi vào trong cười nói: “Cậu Sáu, anh đồng ý với người ta, sao lại chẳng
để ý chút nào thế?”

Mộ Dung Phong đang bị Thường Đức Quý giữ lại không
buông, nếu muốn mượn cớ bỏ đi, là một người rất tinh ý, e rằng Từ Trị Bình sẽ
sinh nghi. Lúc này bỗng nghe thấy giọng cô, trong lòng anh không biết là kinh
ngạc hay vui mừng, xen lẫn sự lo âu. Thấy cô vừa đi vào vừa xị mặt ra, anh hỏi:
“Em đến làm gì? Anh đang có việc quan trọng”.

Tĩnh Uyển cười nói: “Đồ ăn đều đã đưa lên hết rồi,
kịch cũng đang hát đến đoạn hay, khách cũng đã đến đủ, Cậu Sáu đồng ý tổ chức
sinh nhật cho em, mà bây giờ lại vẫn ở đây”. Cô lại cười nói với Thường Đức
Quý: “Sư đoàn trưởng Thương, trưa hôm nay thay tôi uống với Cậu Sáu một ly, lần
nào Cậu Sáu cũng khen tửu lượng của sư đoàn trưởng đó”. Cô giả vờ hơi tức giận,
ánh mắt lay động như nước, liếc Mộ Dung Phong một cái: “Đi thôi, không đi là em
giận thật đấy”. Không phân trần gì, cô khoác tay Mộ Dung Phong kéo thẳng ra
ngoài. Sau cùng, cô còn quay đầu lại cười với Từ Trị Bình, nói: “Từ thống chế
cũng mau đến đi, bên đó đang đợi mở tiệc rồi.”

Từ Trị Bình thấy khuôn mặt đầy vẻ hết cách của Mộ
Dung Phong, khi anh bị kéo ra đến cửa, ông ta chợt nảy ra một ý nghĩ liền gọi:
“Cậu Sáu, tôi còn lời muốn nói”.

Tĩnh Uyển trong lòng căng thẳng, cướp lời: “Thống
chế đến tiệc rượu muốn nói bao nhiêu chẳng được? Mau đến dự tiệc đi”.

Từ Trị Bình ngờ vực, nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối
của cô, ông ta nghĩ nếu có lừa gạt thì cũng không thể do một người phụ nữ yếu
đuối gây nên, trong giây lát đó, chỉ thấy Thường Đức Quý đã rảo bước ra ngoài.
Từ Trị Bình chần chừ một lát cũng đi theo.

Mộ Dung Phong vừa ra khỏi phòng khách, liền lấy hộp
thuốc từ trong túi ra, tạch một tiếng mở ra, nói: “Người đâu, châm lửa”. Người
mai phục hai bên hành lang nghe thấy câu này xông hết ra, ập đến hai người Từ,
Thường. Thường Đức Quý chưa kịp hiểu gì đã bị đè xuống đất, Từ Trị Bình thấy
tình thế không ổn, kêu lớn một tiếng, rút ra một khẩu súng từ sau lưng, lao về
phía Mộ Dung Phong. Thẩm Gia Bình lập tức nhảy ra ôm chặt lấy hắn, hai người
lăn trên đất, tất cả cảnh vệ đều vội vã xông lên.

Quy tắc xưa nay, tất cả thuộc cấp Thừa quân vào soái
phủ đều không được đem theo súng, hai vị Từ, Thường cũng đã bỏ lại súng ở ngoài
cửa, không ngờ Từ Trị Bình vẫn giấu một khẩu súng trên người. Trước tình hình
hỗn loạn, Mộ Dung Phong rất bình tĩnh bảo vệ Tĩnh Uyển lùi về phía sau, chỉ
thấy ba, bốn người đã giữ chặt Từ Trị Bình, cướp lấy súng của ông ta, anh đang
thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe thấy Thường Đức Quý gầm lên một tiếng, hất hết
cảnh vệ, ông ta vốn là mãnh tướng có tiếng trong Thừa quân, cú nhảy đó mấy cảnh
vệ sao giữ nổi? Nói thì chậm làm thì nhanh, ông ta vừa đưa tay lên, hoa ra đã
giấu sẵn súng, chỉ nghe liên tiếp ba tiếng “pằng pằng pằng” vang lên. Một cận
vệ xông lên giữ lấy, cơ thể Mộ Dung Phong bị đập mạnh, Tĩnh Uyển lại kêu lên
một tiếng thất thanh, máu nóng đã rớt trên tay. Mấy cận vệ đã giữ chặt Thường
Đức Quý vẫn còn chửi mắng: “Mộ Dung Phong, tên khốn khiếp! Ông mày trăm ngàn
khổ sở giúp cha mày giành được một nửa giang sơn, cái tên vô dụng như mày lại
gài bẫy ông, có gan thì đấu riêng với ông đây! Hôm nay không đánh chết mày, ông
chết không nhắm mắt…”. Miệng ông ta đột nhiên bị nhét hai quả hạnh đào, không
chửi mắng được nữa.

Hai người đó đã bị buộc chặt như chiếc bánh chưng,
Thẩm Gia Bình sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ chạy lại xem máu trên tay Mộ Dung
Phong: “Cậu Sáu, bị thương ở đâu?”.

Mộ Dung Phong lại nắm lấy gấu áo anh: “Mau đi gọi
bác sĩ, mau đi gọi bác sĩ!”. Thẩm Gia Bình giờ mới thấy Tĩnh Uyển mặt trắng
bệch như tờ giấy ở trong lòng anh, trên gấu ảo máu ào ào chảy xuống, không ngờ
là cô bị thương.

Cận vệ đã lao đến gọi điện thoại trước đó, Mộ Dung
Phong ôm chặt lấy Tĩnh Uyển, dáng vẻ tựa như con thú bị sập bẫy, trong mắt vằn
lên tia nhìn đáng sợ. Anh cướp lấy khẩu súng trên tay Thẩm Gia Bình, Thẩm Gia
Bình chỉ kịp kêu một tiếng: “Cậu Sáu!”. Họng súng đã nhằm vào đầu Thường Quý
Đức, Thẩm Gia Bình hốt hoảng, chỉ nghe thấy hai tiếng “pằngpằng” liên tiếp, đầu
Thường Quý Đức đã bị bắn nát. Mộ Dung Phong chuyển họng súng, Từ Trị Bình xoay
người, nhưng nào có nhúc nhích được, Mộ Dung Phong đã bóp cò, một phát tiếp một
phát, đến lúc bắn hết sạch đạn, anh mới vứt khẩu súng xuống đất, bế Tĩnh Uyển
lên giống như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, thấy cô thoi thóp, hơi thở đã yếu đến
không nghe thấy, chân bước vội, anh điên cuồng ôm cô loạng choạng chạy về phía
sau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3