Không kịp nói yêu em - Phần I - Chương 05

Mặt anh kề sát mặt cô, nên cô nhìn rõ đôi chân mày
rậm của anh. Với ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt cô, tuy anh vô cùng kinh
ngạc vì tình cảnh này rất khó xử, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ ngượng ngùng
khó nói, nhưng trong giây lát, sự ngượng ngùng đó đã được thay bằng vẻ mặt rất
ung dung, ánh mắt sắc bén đó vẫn dò xét cô, dường như muốn tìm cái gì đó trên
mặt cô. Cô cũng cố gắng nhớ lại bức ảnh xem hôm trước, nhưng ảnh chụp trên báo
nhìn không rõ, cô nhìn anh thật kỹ, cũng không dám chắc anh có phải là Mộ Dung
Phong không. Hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô, bây giờ cô mới phát hiện
tư thế của hai người cực kỳ mờ ám, dẫu sao cô vẫn là một tiểu thư, bất giác đỏ
mặt tía tai, đưa tay ra đẩy anh nói: “Ối, anh mau đứng lên”.

Anh tỉnh táo lại, vội vàng buông tay, vừa mới đứng
dậy, bỗng nghe tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài cửa, rõ ràng có người đi về
phía bên này, tiếp theo có người gõ cửa rầm rầm gọi: “Cậu Sáu! Cậu Sáu!”.

Người bên ngoài cửa đều cười ha ha, nghe giọng nói
xem chừng có khoảng ba, bốn người. Chỉ nghe thấy một giọng nói sang sảng: “Cậu
Sáu, lần này bị chúng tôi bắt được rồi nhé, mới uống được một nửa đã bỏ chạy,
không nể mặt mấy anh em chúng tôi quá rồi”.

Tĩnh Uyển giật bắn mình, cơ thể hơi động đậy, anh sợ
cô đi mở cửa, bất ngờ đưa tay lên che miệng cô, nói nhỏ: “Đừng làm ồn”. Anh
xuất thân quân ngũ, ra tay rất mạnh, Tĩnh Uyển bị anh bịt miệng đến suýt nghẹt
thở, vội vàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh mới buông tay ra.

Loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có người nói: “Mấy
vị thống chế ăn cơm ở nhà trên, chạy đến đằng sau này làm gì vậy?”.

Giọng nói sang sảng lúc trước cười ha ha, nói: “Đào
tư lệnh không biết đấy thôi, mới uống được một nửa, Cậu Sáu lại mượn cớ bỏ
trốn, mãi vẫn không quay lại, chúng tôi tìm đến đây, nhất định phải mời cậu ấy
về để phạt cậu ấy một hũ rượu”.

Đào tư lệnh chính là Đào Đoan Nhân – anh rể thứ ba
của Mộ Dung Phong, tư lệnh đóng giữ Thừa Châu, anh ta là nhân vật lợi hại ra
sao, giờ cũng biết được tiền đồ rộng mở thế nào, anh ta cười mỉm, chỉ nói: “Đây
là một căn phòng bỏ không, bình thường không có người ở, Quan thống chế có gọi
nửa ngày cũng không có ai thưa đâu, Cậu Sáu chắc chắn không ở đây, chi bằng các
vị đi chỗ khác tìm xem”.

Quan thống chế tuy là người thô lỗ, nhưng lăn lộn
trong hai giới quân đội chính trị nhiều năm nay, đối nhân xử thế rất khéo léo,
thấy Đào Đoan Nhân đã nói vậy, không muốn làm mất mặt chủ, liền cười cười nói:
“Vậy chúng tôi đi chỗ khác tìm”. Đi được hai bước, bỗng nhiên anh ta cười hì hì
dừng chân, quay đầu lại nói: “Không được, Đào tư lệnh, hôm nay là ngày vui của
tam tiểu thư, trong phủ đông người, chúng ta không thể để người khác lẻn vào,
chẳng may có kẻ xấy làm kinh động đến khách quý thì sao?” lại cất cao giọng gọi;
“Người đâu!”

Một tùy tùng của anh ta liền “dạ” một tiếng, chỉ
nghe thấy Quan thống chế nói: “Đem khóa đến đây, khóa cửa này lại rồi đưa chìa
khóa cho Đào tư lệnh giữ”.

Lời nói chưa dứt, mấy người đều cười ầm lên, ai cũng
vỗ tay khen hay. Đào tư lệnh tuy thấy hơi bất hợp lý, nhưng mấy vị thống chế
này đều là thuộc cấp cũ của Mộ Dung gia, từ nhỏ nhìn Mộ Dung Phong lớn lên,
bình thường đùa với anh quen rồi, huống hồ bây giờ có tí hơi men, đành cười
nhìn tên hầu đó lấy một chiếc khóa lớn khóa cửa lại. Quan thống chế cầm lấy
chìa khóa, tận tay thả vào túi áo Đào tư lệnh, vỗ nhè nhẹ lên túi áo nói: “Đào
tư lệnh, đây là căn phòng bỏ không, chắc bên trong cũng chẳng có đồ gì quý giá,
đương nhiên giờ cũng không dùng đến chiếc chìa khóa này, chúng ta đi uống rượu
thôi”. Dứt lời anh ta nói cười với mấy thống chế khác, ồn ào kéo Đào tư lệnh
đi.

Tĩnh Uyển ở trong phòng nghe thấy bọn họ đã đi xa,
đi lên phía trước đẩy cửa, cánh cửa bị khóa bên ngoài rất chặt, sao có thể đẩy
ra chứ? Cô quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phong, anh vẫn rất bình thản, cười cười
với cô: “Thật xin lỗi, lúc nãy tôi nhận nhầm người, mạo phạm quá rồi”.

Cô chỉ nói: “Đâu có”.

Vừa dứt lời liền cảm thấy không ổn, nhưng nếu giải
thích chỉ e càng nói càng rối, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, cô đứng
trước cửa sổ, cửa sổ treo một tấm rèm nhung màu vàng, trong ánh sáng lờ mờ,
nhìn nó giống như màu xanh, càng làm nổi bật chiếc sườn xám màu trắng bạc của
cô, những nếp gấp ánh lên lấp lánh, trông cô như một bông hoa lan trên cành,
lau động trong màn mưa mênh mang. Anh bỗng động lòng, buột miệng nói: “Là cô?”.

Cô sững sờ một lát: “Đúng… là tôi”.

Dáng vẻ anh vẫn rất ung dung, cười nói: “Chúng ta
đây là duyên phận gì chứ, sao mỗi lần gặp cô đều là lúc thảm hại nhất của tôi”.

Trong lòng cô rối bời, nhất thời không biết nên nói
gì, anh đi lại đẩy đẩy cửa, làm sao đẩy nổi, anh không kìm được nói: “Đám người
này có tí rượu vào là đùa nghịch không biết trời đất là gì”.

Thấy cô nhìn mình, anh lại cười cười, an ủi cô:
“Đừng lo, lát nữa sẽ có người đến thả chúng ta ra”.

Thấy cô hình như hơi thấp thỏm không yên, anh lại
nghĩ, rồi đi bật hết đèn trong phòng, xunh quanh bỗng nhiên sáng rõ, anh thấy
đôi mắt trong veo như nước hồ thu long lanh của cô nhìn anh, ánh mắt ấy chuyển
động trong vắt như gương.

Lại nói đến Đào Đoan Nhân quay về phòng tiệc lớn
phía trước, uống vài ly rượu với mấy vị thống chế rồi nhân lúc người khác không
để ý, vẫy tay gọi một tùy tùng đến, khi anh ta lén lấy chìa khóa ra đưa cho
người đó, bỗng một bàn tay thò vào túi, ấn chiếc chìa khóa xuống. Đào Đoan Nhân
ngẩng đầu lên nhìn, chính là Quan thống chế, anh ta cười ha ha nói với Đào Đoan
Nhân: “Đào tư lênh vội gì chứ?”

Đào Đoan Nhân nói: “Đùa đủ rồi, đừng đùa nữa”.

Quan thống chế cười ha hả, thấp giọng nói: “Bây giờ
Cậu Sáu ở trong căn phòng đó e rằng còn sung sướng hơn nhiều so với bị chúng ta
chuốc rượu ở đây”.

Đào Đoan Nhân cười một tiếng, đáp: “Đùa là đùa, nhốt
mãi như thế còn ra gì chứ?”.

Một vị thống chế khác cầm một hũ rượu đến, tự mình
rót một chén cho Đào Đoan Nhân nói: “Đào tư lệnh yên tâm, vẫn còn sớm mà, hiếm
có hai ngày rảnh rỗi này, để Cậu Sáu thoải mái nghỉ ngơi đi”. Người khác cũng
mồm năm miệng mười đến chuốc rượu khuyên bảo, Đào Đoan Nhân không có cách nào,
đành cùng họ càn quấy tiếp.

Mộ Dung Phong cứ tưởng không quá một tiếng đồng hồ
sẽ có người đến, ai ngờ mãi lâu, trời tối dần, xung quanh vẫn yên lặng như tờ,
chỉ nghe thấy tiếng cười nói văng vẳng ở nhà trên, Mộ Dung Phong đi lại hai
bước trong phòng, kéo rèm cửa lên xem, lại quay nhìn Tĩnh Uyển.

Tĩnh Uyển nghĩ, cứ bị nhốt ở đây như vậy cũng sẽ khó
xửa, cứ tiếp tục thế này, cũng chẳng tiện nói gì, nói: “Cậu Sáu cứ tự nhiên”.

Cô vốn không có ý gì nhưng vừa nói ra, bản thân cũng
cảm thấy rất ngại, anh cũng không nhịn được cười, nói: “Tuy trèo cửa sổ rất dễ
dàng, nhưng tôi luôn thấy lễ trước mặt tiểu thư”.

Cô nói: “Tùy cơ ứng biến, có gì mà thất lễ chứ”.

Anh nghe cô trả lời thoải mái, trong lòng nghĩ đám
thống chế này tửu lượng đều cao, nếu uống đến mức ai ai cũng say như chết, mình
thật sự bị nhốt ở đây còn ra thể thống gì? Anh đưa tay lên đẩy cửa sổ ra, thấy
xung quanh không có ai, hai tay ấn lên bệ cửa, liền nhảy qua cửa sổ, chạm đất
không phát ra tiếng động.

Anh quay đầu lại nói với Tĩnh Uyển: “Cô đợi ở đây
một lát, tôi gọi người đến mở cửa”.

Tĩnh Uyển thấy anh định quay người đi, trong lòng
rất lo lắng. Cô khó khăn lắm mới gặp được anh, anh đi rồi, muốn gặp lại càng
khó hơn, vậy là buột miệng nói: “Không, tôi đi với anh”. Cô thấy một chiếc ghế
đẩu nhưng trước bàn dài dưới cửa sổ, bê đến dẫm lên, có điều tà dưới của sườn
xám có hơi chật, làm sao có thể nhảy cửa sổ ra như anh? Cô không nghĩ gì, liền
xé tà dưới sườn xám, chỉ nghe một tiếng “xoạc”, chỗ xẻ của sườn xám đã rách ra.
Anh thấy cô giẫm lên cửa sổ, trong lòng rất hốt hoảng, đưa tay ra theo bản năng
muốn đỡ lấy cô, cô lại không để ý, thuận theo cửa sổ nhảy xuống, nhanh nhẹn
lanh lẹ rồi đứng vững, lại lấy khăn tay phủi phủi bụi phía sau tà váy, vẻ mặt
điềm nhiên như là chỉ mới vươn người hái nhành hoa, ngẩng đầu lên nở một nụ
cười rất đẹp với anh.

Anh cố gắng kìm chế không nhìn về phía vết rách đó,
chỉ là trong lòng thấy kỳ lạ, sợ không quản nổi ánh mắt mình, đành ho một tiếng
nói: “Mời tiểu thư đi bên này”.

Tĩnh Uyển lúc này mới nói nhỏ: “Tôi họ Doãn, Doãn
Tĩnh Uyển”.

Anh “ừ” một tiếng, đưa tay ra nói: “Doãn tiểu thư,
hân hạnh”.

Tay cô rất lạnh, anh nhớ lại lúc nhỏ mình cầm chiếc
dùi bằng ngọc Dương Chi để niệm Phật của mẹ, nắm trong lòng bàn tay cũng lành
lạnh như thế, giống như hễ lơ là sẽ tuột xuống đất vỡ nát nên luôn cố gắng giữ
thật cẩn thận. Anh thấy bộ đồ của cô đã hỏng, như thế này cũng không thể gặp
ai, trong lòng liền có tính toán.

Anh đi phía trước, Tĩnh Uyển rớt sau anh hai ba
bước, không biết anh đưa mình đi đâu, từ vườn hoa đó men theo hành lang rẽ mấy
lần, lại đi qua rất nhiều sân, đằng sau lại có một căn nhà nhỏ kiểu Tây, trước
căn nhà đó có một bóng đèn điện sáng trắng, chiếu vào một cây liễu rất lớn, gió
đêm thổi qua, hàng ngàn chiếc lá rủ xuống lan can nhỏ màu đỏ, như tranh như
họa.

Tĩnh Uyển không có tâm trạng nào mà ngắm cảnh, Mộ
Dung Phong đi vào phòng, gọi một tiếng: “Chị ba”.

Hóa ra đây là nơi ở của Mộ Dung tam tiểu thư, anh
nghĩ rằng chị ba đang tiếp khác ở phía trước, ai ngờ vừa đúng lúc Mộ Dung tam
tiểu thư về phòng thay đồ, nghe thấy giọng anh, vội vàng đi từ trên lầu xuống,
thấy hai người bọn họ, chưa nói gì đã nhoẻn miệng cười. Mộ Dung Phong cũng
chẳng ngờ chị mình ở đây, chỉ định gọi người hầu đem một bộ quần áo đến, lúc
này đành nói với chị: “Chị ba bảo người đem một bộ quần áo đến để cô ấy thay
trước đi”.

Trên trần nhà của căn phòng đó treo bốn chiếc đèn
chùm thủy tinh rất lớn, Mộ Dung tam tiểu thư nghe thấy câu này, liền nhìn về
phía người Tĩnh Uyển, lập tức thấy vết rách dài ở tà dưới, không thể nhịn nổi,
nét cười chầm chậm lộ nơi khóe mắt, nói: “Chị có một bộ sườn xám mới may, mặc
hơi chật, vẫn chưa đem đi sửa, Doãn tiểu thư gầy hơn chị, chắc sẽ mặc vừa”.

Cô gọi người làm dẫn Tĩnh Uyển đi thay quần áo, Tĩnh
Uyển đi được hai bước, bỗng nhiên nhớ ra, quay đầu lại nói với Mộ Dung Phong:
“Phiền anh đợi tôi một lát, tôi còn có chuyện muốn nói với anh”.

Mộ Dung Phong còn chưa đáp lại, Mộ Dung tam tiểu thư
đã phì cười, vỗ tay Tĩnh Uyển nói: “Em yên tâm đi đi, chị thay em trông nó, đảm
bảo nó không đi đâu được hết”.

Tĩnh Uyển thấy cô nói vậy, biết rõ cô đã hiểu nhầm,
nhưng chuyện này cũng không dễ biện bạch, đành cười cười trước, rồi đi thay
quần áo.

Lúc cô thay xong quần áo đi ra, chỉ thấy một mình Mộ
Dung Phong ngồi ở đó hút thuốc, xung quanh yên lặng như tờ, ngay cả người hầu
cũng không biết đi đâu. Anh thấy cô đi ra, tiện tay dập điếu thuốc xuống gạt
tàn, anh tuy xuất thân từ gia đình kiểu cũ, nhưng cũng là nhân vật thời thượng
trong xã hội thượng lưu, hiểu các lễ tiết phương Tây, anh đứng dậy kéo ghế giúp
cô, cô cám ơn ngồi xuống, đang do dự mở lời như thế nào, anh đã hỏi: “Doãn tiểu
thư là người Càn Bình phải không?”.

Trong lòng Tĩnh Uyển vốn rối loạn cực độ, thấy Mộ
Dung Phong nhìn mình, tuy anh là nhân vật nắm đại quyền trong tay, nhưng vì trẻ
tuổi nên không hề đem lại cho người khác cảm giác hùng hồn dọa người, ngược lại
cô thấy ánh mắt anh rất ôn hòa, do đó ôn tồn nói: “Cậu Sáu, thật không muốn
giấu, tôi đến là có việc muốn cầu xin”.

Mộ Dung Phong “ồ” một tiếng nói: “Tôi vốn nợ ân cứu
mạng của Doãn tiểu thư, có gì xin hãy nói thẳng đừng ngại!”.

Tĩnh Uyển liền nói rõ sự việc với anh, sau đó nhìn
anh không chớp mắt, anh hơi chau mày, lập tức nói: “Doãn tiểu thư, cô từng giúp
tôi lúc nguy nan, đại ân đó suốt đời không quên. Nhưng việc này, thứ lỗi tôi thật
sự không thể đồng ý với cô”.

Cô vốn còn ôm chút hy vọng, nghe anh từ chối thẳng
thừng như vậy, trong mắt không kiềm được lộ ra ánh nhìn đau lòng, tuyệt vọng.
Anh cảm thấy rất có lỗi, hỏi: “Doãn tiểu thư, thật vô cùng xin lỗi, tôi quả
thật bất lực”.

Cô ‘ừ” một tiếng nói: “Ngay cả anh cũng đã bất lực,
vậy thì thật sự không có cách nào rồi”.

Tuy anh chỉ gặp cô vài lần, nhưng đã cảm thấy cô gái
trước mặt thật nhanh nhẹn, thẳng thắn, không hề tầm thường, là một người quyết
đoán không thua kém đấng mày râu. Bây giờ nhìn cô tuyệt vọng, mới thấy được vẻ
yếu đuối của con gái, khiến người ta không nén nổi xót thương, nghĩ lại một
lát, lại nói: “Thế này đi, cô ở lại đây hai ngày, tôi sắp xếp người đưa cô đi
dạo xung quanh, nếu có chuyện gì khác tôi có thể giúp, xin hãy cứ nói”.

Cô lắc lắc đầu nói: “Ngoài chuyện này, tôi không có
việc gì muốn nhờ anh giúp nữa”.

Trong chốc lát, căn phòng chìm trong yên lặng, rất
lâu sau, anh mới hỏi: “Vị Hứa tiên sinh đó, chắc là người thân của Doãn tiểu
thư phải không?”

Tĩnh Uyển nói: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi”.

Anh lại im lặng, một lát sau nói: “Tôi rất xin lỗi,
hy vọng Doãn tiểu thư có thể hiểu được khó khăn của tôi”.

Tĩnh Uyển khẽ gật gật đầu nói: “Tôi hiểu, anh muốn
khống chế mười một sư đoàn chín tỉnh, quả thật không dễ dàng, Huống hồ trong
hai phe phái, phe bảo thủ hành động mưu đồ, lúc này anh không thể đi sai một
bước”. Cô hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh tanh: “Tôi chỉ nghĩ đó là điều đương
nhiên, anh mới hai mươi lăm tuổi, con nối nghiệp cha, những thuộc cấp dưới
quyền chắc chắn có công cao hơn chủ, nén giận không phục, xúi bẩy đến xem trò
cười, nếu không phải anh mới đánh thắng một trận, e rằng người không phục anh
còn nhiều hơn. Từ xưa đến nay, trên thế giới này sự việc cũng chỉ thế mà thôi”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3