Không kịp nói yêu em - Phần I - Chương 01
Phần một: Gặp được tình yêu
Chương 1
Gần tối gió lạnh thổi vào từ cửa sổ tàu đang mở, chiếc váy dài thêu ren tinh
xảo màu đỏ phất phơ như cánh hoa trong gió, mái tóc dài cũng bị thổi tung lên, nhưng
lại không nỡ đóng cửa. Bên ngoài cửa sổ là cảnh hoàng hôn ảm đạm, tất cả đều như
cách một lớp kính mờ, những đồng bằng, những căn nhà, những dãy núi xa xa lướt nhanh
qua trong mơ hồ, tiếng bánh xe xình xịch nhưng vì đã nghe quen ngược lại không hề
cảm thấy ồn ào.
Tiếng ồn ào nổi lên, Doãn Tĩnh Uyển liền quay đầu lại nhìn vào cửa toa, chú
Phúc, người giúp việc đi theo nói: “Đại tiểu thư, tôi ra ngoài xem sao”. Chú Phúc
làm việc rất thận trọng, lần này đi rất lâu không quay lại, Minh Hương người đi
cùng cô sốt ruột, nói: “Cái chú Phúc này, làm việc lúc nào cũng lề mà lề mề, lâu
như vậy mà vẫn chưa về. Đây là ở trên tàu hỏa, có khi chú ấy đi xem kịch rồi cũng
nên?”. Doãn Tĩnh Uyển phì cười, nói: “Xem kịch cũng không thể bỏ lại chúng ta được”.
Một lúc sau, vẫn không thấy chú Phúc quay lại, lúc đó Doãn Tĩnh Uyển mới hơi lo
lắng, đây là lần đầu tiên cô xa nhà, Minh Hương chỉ là một cô bé, mọi việc đều do
chú Phúc lo liệu. Lại đợi thêm một lúc nữa vẫn chưa thấy chú Phúc quay lại, trong
lòng Doãn Tĩnh Uyển sợ xảy ra chuyện, nói với Minh Hương: “Chúng ta đi tìm chú Phúc
thôi”.
Họ bao hai căn phòng
hạng nhất trong toa tàu, trưởng toa đương nhiên là ân cần niềm nở, vừa thấy họ ra
ngoài lập tức đi đến từ hàng lang đầu bên kia: “Tiểu thư, người của Dĩnh quân đang
rà soát tàu, tiểu thư nên quay về phòng thì hơn”. Minh Hương bĩu môi nói: “Từ lúc
tàu ra khỏi thành Ký Nguyên, họ soát đi soát lại giống như cái lược chải bảy, tám
lần, cho dù là con rận cũng bị họ nhặt ra từ lâu rồi, còn soát cái gì mà soát hả?”.
Doãn Tĩnh Uyển sợ xảy ra sự cố, nói: “Minh Hương, nói ít thôi”. Trưởng toa đó cười
nói: “Chắc chỉ là soát tội phạm nào đó, nghe nói trong toa hạng ba đã bị soát hơn
chục lần rồi, kéo từng người ra một, cũng không tìm được người”. Minh Hương “ôi
chao” một tiếng, nói: “Hóa ra là tìm người à, mình còn tưởng tìm vàng bạc châu báu
chứ”.
[Chúc bạn đọc sách
vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Trưởng toa đó nói lỡ miệng, cũng liền cười xòa nói tiếp: “Cũng chỉ đoán họ đang
tìm người mà thôi - việc như vậy ai biết chứ”. Doãn Tĩnh Uyển nói với Minh Hương:
“Vậy chúng ta quay lại thôi”. Cô lại nói với trưởng toa: “Nếu thấy chú Phúc, người
làm của chúng tôi, thì bảo ông ấy mau quay lại”, vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu, Minh
Hương liền lấy ra một đồng đưa cho trưởng toa, trưởng toa nhận lấy, đương nhiên
vui không kể xiết, luôn miệng nói: “Tiểu thư yên tâm”.
Họ quay về phòng, một lúc sau, chú Phúc mới quay lại, đóng cửa phòng lại, bấy
giờ mới hơi tỏ ra lo lắng, nói thật nhỏ với Doãn Tĩnh Uyển: “Đại tiểu thư, xem ra
tình hình này không ổn”. Doãn Tĩnh Uyển đưa mắt ra hiệu cho Minh Hương, Minh Hương
liền canh ở cửa phòng, chú Phúc nói: “Không biết người của Dĩnh quân đang tìm nhân
vật quan trọng nào, soát từng toa tàu nhiều lần như vậy, bây giờ chỉ còn toa tàu
hạng nhất này chưa tìm thôi. Tôi thấy dáng vẻ của họ, có vẻ không soát đến cùng
không chịu thôi, chỉ sợ chúng ta sớm muộn gì cũng không trốn được nữa”. Doãn Tĩnh
Uyển nói: “Bây giờ vẫn chưa ra khỏi ranh giới Dĩnh quân, chúng ta có giấy thông
hành đặc biệt, chắc sẽ không có sai sót đâu, mong đừng thêm phiền phức gì nữa”.
Tuổi cô tuy không lớn, chú Phúc thấy cô bình tĩnh kiềm chế, không khỏi thầm
thán phục, nghe thấy trưởng toa rung chuông ở hành lang, là tín hiệu dùng bữa, liền
hỏi: “Đại tiểu thư đến toa ăn, hay là gọi người đưa cơm vào trong?”. Doãn Tĩnh Uyển
nói: “Đến toa ăn, cứ chết dí ở trong phòng sẽ sinh bệnh mất”. Nói cho cùng trẻ tuổi
vẫn có chút tính khí trẻ con, chỉ ngồi một ngày tàu hỏa đã cảm thấy ngột ngạt, do
đó chú Phúc ở lại trông hành lý, cô và Minh Hương đến toa ăn trước.
Trong toa ăn thật ra cũng ngột ngạt như thế, tất cả các cửa sổ chỉ kéo hở một
khe, vì tàu hỏa đang đi, sức gió rất mạnh, khiến khăn trải bàn trên bàn ăn hơi lật
lên, giống như có một bàn tay vô hình nâng lên rồi lại hạ xuống. Thức ăn trên tàu
đương nhiên chẳng ra gì, cô đi du học từ nước ngoài về đã ăn ngán đồ Tây, chỉ nhằm
vào bát canh củ cải ngọt đó, ăn hai cái bánh quy, đợi Minh Hương ăn xong, gọi thêm
một phần cho chú Phúc. Tính cách Minh Hương hoạt bát, đi trước dăm bước, cô vừa
ra khỏi toa ăn, bỗng nhiên thấy mấy người xông vào từ đầu toa bên kia, hai người
trước chặn ở cửa toa, một người khác gọi trưởng toa sang một bên nói chuyện, những
người còn lại ánh mắt như mũi tên, dò xét tứ phía trong toa tàu.
Trong toa tàu hạng nhất đương nhiên đều là người có tiền có quyền, mấy người
đó còn đang đàm phán với trưởng toa, Doãn Tĩnh Uyển coi như không liên quan đến
mình, nhìn một cái rồi đi về phòng, Minh Hương mang cơm về phòng cho chú Phúc, cô
ngồi xuống rót cho mình một cốc trà, đang cầm sách lên, bỗng nghe thấy cửa phòng
bị đẩy ra, ngẩng đầu lên nhìn, là một thanh niên tuấn tú rắn rỏi, chỉ hơn hai mươi
tuổi, thấy cô cười áy náy nói: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng”.
Cô thấy anh mặt mày xán lạn, rõ ràng là một công tử nhanh nhẹn, trong tích tắc,
người đó bỗng nhiên quay đầu lại hỏi cô: “Cô mới từ Nga về?”. Cô kinh ngạc sợ hãi,
ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy trên bìa cuốn sách của mình viết một hàng chữ tiếng
Nga mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiên sinh, cách bắt chuyện của anh không hay
chút nào”. Anh không hề lúng túng, ngược lại cười rất ung dung nói: “Tiểu thư, tôi
cũng mới từ Nga về cho nên mới muốn bắt chuyện với cô”.
Cô bất giác mỉm cười, đang định nói tiếp, bỗng nhiên đầu kia toa tàu có tiếng
ồn ào lớn, cô không nén được đứng dậy đi về bên đó, hóa ra mấy người của Dĩnh quân
và trưởng toa đang thương lượng không bên nào chịu bên nào, hai người ép trưởng
toa sang một bên, những người còn lại bắt đầu lục soát từng căn phòng. Cô nhìn mấy
người đó mời hết hành khách nam đi một mình ra khỏi toa, kiểm tra từng người, trong
lòng bất giác âm thầm kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nói nhỏ như
thì thầm, nhưng là tiếng Nga: “Помогите мне” (giúp tôi).
Cô kinh ngạc quay đầu lại, dưới ánh đèn trần vàng vọt, ánh mắt anh sâu thẳm
khó lường, đen như sắc đêm ngoài cửa sổ, không nhìn ra bất cứ đầu mối nào. Trong
chớp mắt cô đã hiểu, hóa ra tình cảnh trên cả quãng đường này đều là vì anh mà ra,
rốt cuộc anh là ai? Cô không nên gây bất cứ phiền phức nào, nhưng anh gần cô đến
thế, trên người có mùi thuốc lá vị bạc hà nhạt nhạt, giống như mùi trên người Hứa
Kiến Chương, gần gũi quen thuộc. Người soát tàu đã ở gần khoảng ba mét, chỉ cách
họ một căn phòng, cô hơi chần chừ, anh nhẹ nhàng đẩy ra, kéo cô vào trong phòng.
Trái tim cô đập thình thịch, hỏi nhỏ: “Anh là ai?”.
Anh đưa ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng, đã có người gõ mạnh cửa phòng, cái khó
ló cái khôn anh nằm lên giường, thuận thế kéo cô ngồi xuống giường, đồng thời tiện
tay cầm cuốn sách của cô lên, cô không kịp có bất cứ phản ứng gì, cửa phòng đã bị
mở ra. Cô đứng bật dậy, anh cũng giống như bị giật mình, đặt sách xuống quát hỏi:
“Làm cái gì thế?”.
Mấy người đó quan sát hai người họ không rời, trong lòng cô như có người đánh
một tràng trống dồn dập, anh lại vô cùng trấn tĩnh, kệ đám người đó dò xét. Mấy
người đó nhìn ngó một lát, nói với người dẫn đầu: “Anh ra đây”. Anh biết không trốn
được nữa, hoặc là bây giờ bị lục soát, hoặc đến bến sau bị giải xuống tàu, chỉ cần
thân phận bại lộ, đều là kiếp nạn khó thoát, tuy lòng như lửa đốt, ánh mắt lại vẫn
như không, ung dung thản nhiên nhìn Doãn Tĩnh Uyển một cái, chầm chậm đứng dậy.
Doãn Tĩnh Uyển thay đổi suy nghĩ, cười nói: “Các vị quan lớn hãy khoan, chúng
tôi là thương nhân chân chính, không biết nhà tôi mắc tội gì, mấy vị quan lớn muốn
đem anh ấy đi đâu?”. Vừa nói, vừa lấy giấy thông hành đặc biệt ra, người dẫn đầu
nghe nói họ là vợ chồng, sắc mặt hơi dịu lại, cầm lấy giấy thông hành đó xem, liền
nở một nụ cười: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm, làm phiền hai vị rồi”, rồi chầm chậm lui
ra ngoài, ánh mắt lại vẫn chăm chú nghi ngờ nhìn hai người, tiện tay giúp họ đóng
cửa phòng, cửa lại không đóng kín, chừa lại một khe hở.
Mồ hôi lạnh đã toát dưới lần áo trong của cô, thấy tình thế bất lợi, không biết
nên làm thế nào mới ổn, anh bỗng nhiên đi tới kéo cô vào lòng, không đợi cô phản
ứng lại, anh đã bất ngờ hôn cô. Cô cực kỳ hoảng sợ, dường như tất cả máu đều ào
ào chảy lên não. Sự tiếp xúc xa lạ mà nóng bỏng ấy, cảm giác chưa từng có, hơi thở
và sức nóng lạ lẫm trên môi, cô vùng vẫy theo bản năng, lại bị sức lực của anh siết
lấy không thể động đậy. Cô chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với đàn ông, hơi
thở của anh lấp đầy mọi thứ, giống như thiên la địa võng không thể trốn chạy. Cô
cảm thấy bản thân mình bị cuốn vào trong gió lốc, không thể nghe thấy gì, không
thể nhìn thấy gì, cảm giác duy nhất là sự nóng bỏng trên môi, cùng với sự cướp đoạt
gần như thô bạo của anh. Cánh tay anh bỗng nhiên buông ra, cô lập tức tát một cái
không hề suy nghĩ, tay anh vừa bỏ ra đã nắm lấy cổ tay cô, nói nhỏ: “Xin lỗi”.
Cô quay đầu lại, thấy cửa phòng đã khóa, giờ mới hiểu ra, chỉ là quá phẫn nộ,
giơ tay tát thêm một cái, anh lại không hề tránh, chỉ nghe “chát” một tiếng, tay
đã tát mạnh vào mặt anh. Cô thấy anh ra tay lần đầu tiên, đã biết dù thế nào mình
cũng đánh không lại anh, nhưng không ngờ anh lại không hề ngăn cản mình tát lần
thứ hai, hơi thảng thốt, chỉ thấy trên mặt anh dần dần hiện lên vết ngón tay, anh
lại chỉ mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô”.
Cô hừ một tiếng, nói: “Coi như anh may mắn, tôi đang có cửa, có giấy thông hành
trong tay, mới có thể đuổi đám người đó đi, nếu không thì vẫn bị anh liên lụy”.
Thật là quỷ ám, ma xui quỷ khiến mới giúp đỡ anh, thấy vết ngón tay mờ mờ trên mặt
anh, cô thấy hơi có lỗi, “này” một tiếng, hỏi: “Anh tên là gì?”.
Anh nghĩ một lát. Nói: “Tôi họ Lục, Lục Tử Kiện”. Cô cười tươi: “Trùng hợp thế,
tôi họ Ngũ, Ngũ Tử Tư”(*).
(*) Mộ Dung Phong là Cậu Sáu, anh bịa ra tên giả, lấy họ Lục
(nghĩa là lục địa), nhưng Doãn Tĩnh Uyển thông minh, biết là tên giả, nên cũng bịa
mình tên Ngũ Tử Tư (một nhân vật thời Xuân Thu Chiến Quốc) để trêu lại Mộ Dung Phong
(BTV).
Anh biết cô biết rõ bản thân mình báo tên giả, cố ý trêu chọc như thế, lúc đó
chỉ mỉm cười, nói: “Có thể đi cùng tàu với tiểu thư, cũng coi như là có duyên phận,
tuy đại ân không thể cảm tạ hết, nhưng vẫn xin hỏi quê quán tiểu thư, hôm khác sẽ
đến nhà cảm tạ”. Cô thấy giữa hàng lông mày của anh ẩn hiện sự lo âu, nói: “Bỏ đi,
tuy anh mạo phạm tôi, cũng là bất đắc dĩ, tôi cũng đã tát anh một cái, chúng ta
coi như hòa”. Tuổi cô tuy nhỏ, nhưng tính khí rộng rãi cởi mở, anh hơi chần chừ,
nhưng không truy hỏi nữa. Cô nhìn thấy ánh đèn dần tắt bên ngoài cửa sổ, nói: “Hết
đêm nay, đợi qua địa giới của Dĩnh quân, tôi đoán anh sẽ không sao nữa”. Anh thấy
cô thông minh nhanh trí như vậy, khóe môi hơi mấp máy, muốn nói lại thôi, nhưng
cô lại đoán được ý nghĩ của anh: “Dù sao tôi đã bị thiệt lớn rồi, thiệt thêm chút
nữa cũng chẳng sao, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, để anh nhớ đến cái ân huệ lớn lao
này của tôi cả đời. Mấy người bên ngoài nhất định vẫn chưa đi, thế nào cũng phải
đến Dư Gia khẩu mới chịu xuống xe”. Cô vừa nói, vừa chăm chú nhìn sắc mặt anh, nhắc
đến Dư Gia Khẩu, đôi lông mày anh hơi chau lại, đó là tuyến giáp giới của hai quân
Thừa - Dĩnh, hai quân Thừa - Dĩnh mấy năm nay đánh đánh ngừng ngừng, nửa năm nay
tuy nói là đình chiến, nhưng hai bên đều đóng trọng binh ở Dư Gia Khẩu, đại bản
doanh phía Nam của Thừa quân trú trong thành Vĩnh Tân cách Dư Gia Khẩu không xa.
Cô gọi Minh Hương đến ngồi cùng mình, tuổi Minh Hương tuy nhỏ hơn cô, nhưng
đã đi xa nhà mấy lần rồi, thấy có người lạ, Minh Hương thông minh không hề dò hỏi.
Hai người họ chen chúc trên một chiếc giường, anh tựa người trên chiếc giường đối
diện nhắm mắt nghỉ ngơi, nửa đêm tàu đến Dư Gia Khẩu, anh không xuống tàu, trong
lòng cô thầm thấy lạ. Cô vốn dĩ nửa đêm không ngủ, cực kỳ mệt mỏi, đến ba, bốn giờ
sáng, không chịu được ngủ thiếp đi, vừa chợp mắt một lát, trong mơ hồ bỗng cảm thấy
có người đi lại, gượng mở mắt ra, tàu đã dừng, chỉ không biết là đến bến nào. Bên
ngoài đèn đuốc sáng trưng, trên sân ga toàn là người đứng gác. Cô chợt mở to mắt,
anh đã mở cửa phòng, đứng ở cửa bỗng nhiên lại quay đầu lại, trong bóng tối lặng
lẽ nhìn một lát. Cô không biết anh đang nhìn gì, trong nháy mắt, anh đã quay đầu
rời đi.
Tất cả mọi người trên tàu đều đang ngủ, dường như chỉ có một mình cô thức, bốn
bề chìm trong tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện lúc có lúc không trên sân
ga, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng động cơ ô tô... xen lẫn tiếng tích tắc đơn điệu,
rất lâu sau, cô mới phát hiện ra âm thanh đơn điệu đó phát ra từ bên cạnh chiếc
gối của mình, chẳng trách thấy gần như vậy. Đưa tay ra, nhờ ánh đèn xuyên qua rèm
cửa trên sân ga, nhận ra là một chiếc đồng hồ quả quýt vàng tinh xảo, dây đồng hồ
nhỏ bé uốn lượn bên cạnh gối, cô nắm nó trong tay, nghe tiếng tích tắc tích tắc
trĩu nặng như một trái tim không an phận, tàu đã lại chầm chậm khởi động.
Buổi trưa, đến ga Quý An, sau khi dừng lấy thêm nước, mãi mà tàu không chạy,
chú Phúc sau khi đi thăm dò về, nói: “Người của nhà ga nói sẽ có xe riêng đến, nên
phải đợi đã”. May mà cũng không phải đợi lâu, xe riêng đã tới. Cuối cùng đến chiều
cũng tới được Thừa Châu, nhưng lại không thể vào ga, mà chỉ có thể dừng lại ở trạm
dừng xe nhỏ của Cừ Giang bên ngoài thành
Thừa Châu, Doãn Tĩnh Uyển lờ mờ đoán ra tình thế khác lạ, nhưng việc đã đến nước
này, đành tùy cơ ứng biến. Hành khách xuống xe ở Cừ Giang, ở đó không có ô tô, may
mà cách thành không xa lắm, nên có người đi bộ, có người gọi xe kéo đi vào thành.
Vào thành càng cảm thấy tình hình kỳ lạ, Thừa Châu là căn cứ chính của Thừa
quân, hành dinh đốc quân được đặt ở đây, cảnh giới trong thành nghiêm ngặt, tất
cả các cửa hàng đều đang xếp hàng, ô tô nườm nượp, quân đội điều động, rõ ràng là
đã xảy ra chuyện lớn. Chú Phúc tìm một thương gia bên đường hỏi thăm, rồi thở hồng
hộc chạy về nói với Doãn Tĩnh Uyển: “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, đại soái Mộ
Dung bệnh nặng, Cậu Sáu quay về hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, chỉ sợ lại phải
đánh trận”.
Doãn Tĩnh Uyển lo lắng, nói: “Chúng ta tìm một nơi để ở trước đã”. Trong lòng
cô lờ mờ cảm thấy không ổn, Mộ Dung Phong, con trai duy nhất của đốc quân Thừa châu
Mộ Dung Thần, cảnh vệ và thuộc cấp chính quy của Thừa quân đều gọi anh ta là “Cậu
Sáu”, vì trước anh ta có năm người chị, Mộ Dung Thần hơn bốn mươi tuổi mới có một
người con trai, đương nhiên yêu quý Mộ Dung Phong như con mắt mình, anh ta đã kịp
quay về, hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, chứng tỏ bệnh tình của Mộ Dung Thần vô
cùng nguy cấp.
Quả không sai, sáng sớm hôm sau, Thừa quân liền đánh điện thông báo toàn quốc,
công bố tin qua đời của Mộ Dung Thần. Hóa ra Mộ Dung Thần trúng gió đột tử đã được
bốn ngày, nhưng vì Mộ Dung Phong xuống phía Nam chọn mua quân nhu, nên mấy thuộc
cấp thân tín của nhà Mộ Dung lo lắng tình hình chấn động, chủ trương không phát
tang, đợi Mộ Dung Phong về Thừa Châu mới công bố.
Doãn Tĩnh Uyển bảo chú Phúc đi mua tờ báo không kìm được sự lo lắng, chú Phúc
nói: “Nhìn tình hình này, chắc còn rối loạn một thời gian nữa, chỉ sợ chuyển hàng
không thuận tiện”. Doãn Tĩnh Uyển do dự chốc lát, nói: “Ở thêm hai ngày nữa, đã
tới thì an tâm ở lại. Chưa biết chừng tình hình có thể ổn định lại”. Thấy chú Phúc
có vẻ hơi không đồng tình, cô liền nói: “Cháu nghe nói Cậu Sáu này từ nhỏ đã lớn
lên trong quân đội. Sự biến Dư Gia Khẩu năm đó, anh ta đang luyện binh trong đại
bản doanh phía Nam, không ngờ cận kề tình cảnh nguy hiểm, cuối cùng lấy ít thắng
nhiều, một người mười bảy tuổi đã làm được việc lớn như thế, bây giờ tất nhiên có
thể dẹp yên tình hình”.