Biến yêu thành cưới - Chương 54
Chương 54: Thật nực cười (p1)
Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm bức tranh, không có tâm trạng
nhớ lại bất cứ điều gì, nhưng cũng không đợi đoạn ký ức cô
vẫn luôn bảo tồn kia trỗi dậy. Thậm chí, cô còn có thể nhớ
lại đầy đủ nhưng sự việc trong quá khứ mà những người khác
đã quên mất. Ví dụ như, khi cô học tiểu học đã từng cãi nhau
với bạn nam ngồi bên cạnh, vào giờ học rồi hai người vẫn còn
cãi cọ, khiến cho cô giáo đang giảng bài rất bực mình, phải
dừng lại nói: “Em là một con gái đấy…”. Dương
Cẩm Ngưng xấu hổ tới cực điểm, giống như cô không xứng đáng
là một cô gái vậy. Người ta vẫn luôn tỏ ra khinh bỉ những cô
gái nói lời thô tục như thế, thân là con gái mà lại…
Bức tranh này đối với Dương Cẩm Ngưng mà nói, cũng là một điều không dễ gì chịu nổi.
Cô nhớ rõ bản thân đã cố gắng kìm nén cái ý nghĩ muốn
hủy diệt tất cả như thế nào, nhớ rõ mình đã kìm nén cảm
giác thất bại khi lực bất tòng tâm ra sao. Bản thân nghèo túng
không xu dính túi đã định sẵn cuộc đời cô muốn làm gì cũng
không được.
Chúng ta lúc nào cũng tỏ ra khinh thường những người có đặc
quyền chiếm giữ, thế nhưng, nguyên nhân thực chất chẳng phải
là vì cái quyền lực ấy không nằm trong tay chúng ta hay sao?
Nếu bản thân mình có được cái quyền ấy, chúng ta sẽ làm được
tất cả những điều mình muốn.
Nhưng cô không có cái quyền ấy, cũng không thể tự hủy hoại
bản thân mình. Vì vậy cô đành phải cố gắng kiềm chế bản thân
rằng, muốn trở thành bộ dạng như trong bức tranh này, nhất
định phải trải qua rất nhiều chỉnh sửa, phải tự mài giũa bản
thân, không thể chỉ biết ngồi đây oán trời than đất được, như
vậy thật nực cười.
Cuối cùng, cô không thể biến thành mẫu người mà mình muốn,
nhưng chí ít cũng sẽ không đánh mất lý trí của bản thân.
Hôm nay, bức tranh này lại xuất hiện trước mặt cô, cô nhìn chằm chằm vào hai chữ “Tô Tây”, tim đột nhiên đau nhức.
Suzie…
Hóa ra là Suzie…
Trong lúc cô tưởng mình đã thành công, trong lúc cô cho rằng
mình đã tới gần hạnh phúc, thì ông trời lại hung hăng đạp ngã
cô một cú. Hạnh phúc cô ngỡ là của chính mình, hóa ra chỉ
là đồ dùng thừa lại của Suzie mà thôi…
Cô không ngu. Cô biết rõ tất cả những gì mà Cố Thừa Đông
muốn chỉ là sự tin tưởng, cho nên cô mới không hỏi, không suy
nghĩ. Nhưng có lẽ, ưu điểm lớn nhất của anh chính là không nói
dối cô. cô đã từng nghĩ, nếu như giữa anh và Diệp Vãn Hi không
có bất cứ quan hệ gì, thì cô cần gì phải lo lắng?
Thế nhưng, sự thật này đã nói cho cô biết, cô đã thua, thua
thê thảm. Thậm chí, so với lúc cô tưởng Diệp Vãn Hi là bạn
gái cũ của anh, thì bây giờ cô còn phẫn nộ và bất bình hơn.
Nếu người phụ nữ trước kia của anh là Diệp Vãn Hi, cô còn có
thể cười cợt anh không có mắt nhìn người, còn có thể dùng đủ
lời lẽ thô tục chế nhạo anh, thế nhưng, người đó lại là
Suzie… Cô không còn lời nào để nói nữa, cô không dám phủ nhận
cái tốt của Suzie, càng không thể xóa mờ đi sự thiện lương của
cô ấy. Thậm chí, cô còn cảm thấy tự ti. Khi biết người con
gái trong lòng Cố Thừa Đông là Suzie, cô thật sự cảm thấy tự
ti, trái tim cô đột nhiên trống rỗng, giống như cho dù cô có làm
cái gì thì cả đời này cô cũng không thể so sánh được với
Suzie vậy, cô tin rằng trong lòng Cố Thừa Đông cũng nghĩ như
vậy. Cứ cho là anh chấp nhận cô đi, cùng lắm cũng chỉ là vì
Suzie không còn trên đời này nữa cho nên anh mới không miễn cưỡng
bản thân.
Dương Cẩm Ngưng cô, vĩnh viễn thua kém Suzie, thu kém ở một chữ “chết”.
Cô không dám cười nhạo Cố Thừa Đông nữa, anh đúng là có mắt
nhìn người… Cô cắn môi, không có cách nào khống chế nỗi buồn
dâng lên nơi đáy lòng.
Suzie, Suzie, Suzie…
Cô hận người con gái ấy, hận vô cùng. Đã chết rồi sao vẫn
còn dằn vặt cô? Giương cái mác tốt bụng hiền lành lên khiến cô
hận không nổi, mà yêu cũng không xong, khiến cô phải đau khổ
giãy giụa trong mẫu thuẫn, bây giờ còn xuất hiện chiếm lấy
trái tim chồng của cô.
Cô hận Suzie, hận thấu trời. Cô ấy lúc nào cũng là người
con gái tốt, khiến cho Diệp Kim Bằng yêu thương, là bảo bối của
Tô Tình, là học trò ngoan của thầy cô, là nữ thần trong lòng
tất cả bạn nam, là thần tượng của tất cả các bạn nữ, vừa
có tài, lại vừa có sắc.
Sự tức giận cường liệt trong lòng Dương Cẩm Ngưng lúc này
dường như chứng minh rõ chính cô là một người phụ nữ xấu xa
đang đố kỵ với một người con gái tốt hơn mình. Sự thiếu lý
trí trước đây muốn kiềm chế, giờ khắc này lại hoàn toàn bị
cô phóng thích. Ghét. Hận. Tất cả bất ngờ đột kích cô, khiến
cô liều lĩnh tiến lên giật bức tranh xuống hung hăng xé rách,
tốt nhất là xé thành những mạnh vụn, tốt nhất là để nó
không còn là bộ dạng ban đầu nữa.
~~~
Cố Thừa Đông đứng bên ngoài hồi lâu, ngắm nhìn tất cả những
thứ quen thuộc nơi đây khiến anh có chút xót xa hoài niệm lại
những thứ chưa đạt được, có lẽ, ít nhiều gì anh vẫn còn cảm
giác tiếc nuối.
Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi hút đến khi chi còn lại
đầu mẩu nhỏ. Vẫn chưa thất Dương Cẩm Ngưng đi ra, anh tò mò
không biết cô lại tìm được cái gì chơi vui trong đó. Anh không
khỏi lắc đầu, cô lúc nào cũng như một đứa trẻ, đương nhiên với
điều kiện anh đừng ai chọc tới cô.
Vừa bước vào trong phòng, đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang điên cuồng xé rách bức tranh kia.
Mặt anh lập tức biến sắc, chạy tới trước mặt cô: “Em đang làm cái gì?”
Anh không nhìn cô, chỉ chằm chằm nhìn vào bức tranh bị cô xé
nát. Từng mảnh vụn rơi trên mặt đất, một ít còn sót lại trên
tay cô, còn anh vẫn đang nắm chặt lấy tay cô.
Anh tức giận rồi. Hơn nữa, còn là vô cùng tức giận.
Dương Cẩm Ngưng quan sát sắc mặt Cố Thừa Đông, sự tức giận
này dường như cách đây không lâu đã từng xảy ra, vẫn tốt, mức
độ cũng không quá đáng hơn ngày đó là bao… Dương Cẩm Ngưng không
khỏi bật cười tự giễu, sự khó chịu trong lòng vẫn chưa nguôi
ngoai.
“Em ghét bức tranh này.” Cô nhẹ bẫng thốt ra câu đó, “Vô cùng vô cùng ghét.”
Cố Thừa Đông vẫn nắm chặt tay cô không buông: “Đó chỉ là một bức tranh mà thôi.” Anh càng dồn sức lên tay.
Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông, anh vẫn là khuôn
mặt ấy nhưng sao cô càng nhìn càng cảm thấy khó chịu: “Chỉ
là một bức tranh…” Dương Cẩm Ngưng nhếch miệng, “Để hoài niệm
tới người cũ sao? Nói đơn giản như vậy, cho rằng tôi là kẻ ngu
si lắm sao?”
Cố Thừa Đông giằng lấy những mảnh giấy trong tay cô, vung tay
một cái, cô liền ngã xuống đất. Nhưng anh cũng không thèm nhìn
cô lấy một cái, chỉ cúi người nhặt những mảnh vụn lên. Anh dè
dặt cẩn thận từng chút từng chút, giống như những mảnh vụn
ấy là thứ quý báu nhất cuộc đời anh.
Nước mắt cô thoáng chốc lã chã rơi xuống, không thể kiềm chế được nữa rồi.
“Suzie mới là người trong lòng anh mà không ai thay thế được?”
“Đúng.”
Giống như cô đã từng nói, ưu điểm lớn nhất của anh chính là
rất thành thực, thế nhưng cô thật sự hy vọng anh lừa cô. Cô
biết, chỉ cần anh muốn thì anh có thể gạt cô, nhưng anh không
muốn vậy, anh không muốn lừa dối cô.
“Anh là vì Suzie nên mới chu cấp tiền cho Diệp Vãn Hi, mới chăm sóc mẹ con bọn họ?”
“Đúng.” Thật ra, cũng không hẳn là chăm sóc, ngoại trừ vấn
đề chu cấp kinh tế thì hai mẹ con bọn họ vốn dĩ không có bất
cứ quan hệ nào khác với anh. Trừ một lần duy nhất kia, bệnh
tình của Tô Tình tái phát, Diệp Vãn Hi quá hoảng loạn nên mới
gọi điện cho anh. Giây phút ấy, trong đầu anh lại vang lên câu
nói kia của Suzie: “Nếu có thể, mong anh giúp đỡ chị gái em.”
Tất cả đều có lý do, tất cả đều rất rõ ràng hợp lý.
Diệp Vãn Hi đích thực là dựa vào năng lực bản thân mà xin
vào làm việc ở Cố Thị, Cố Thừa Đông không hề dành cho cô ta
bất cứ đặc quyền nào. Thậm chí, lúc cô ta chủ động trả lại
khoản tiền kia cho anh, anh cũng không từ chối. Anh không hề muốn
có bất cứ dây mơ rễ má nào với phụ nữ, đặc biệt là vấn đề
tình cảm. Phụ nữ nhiều người thường tự cho mình là đúng,
nếu bạn đối xử với một người phụ nữ nhân đạo một chút thì
điều đó có nghĩa là bạn có cảm tình với cô ta, vì thế mới
khiến cô ta có những suy nghĩ lệch lạc.
Dương Cẩm Ngưng vẫn chưa rời mắt khỏi Cố Thừa Đông. Suzie quả
nhiên là không tầm thường, chết rồi mà vẫn còn sức ảnh hưởng
lớn đến vậy.
Cố Thừa Đông đã nhặt hết những mảnh vụn, chuẩn bị đứng lên
thì Dương Cẩm Ngưng cũng lập tức đứng dậy, giằng lấy những
mảnh giấy trong tay anh tiếp tục xé, hơn nữa, còn hung hăng đá
Cố Thừa Đông một cước.
“Vì sao anh lại phải yêu Suzie? Vì nào lúc nào cũng là
Suzie?” Nếu như là người khác, cô có thể mặc kệ không thèm để
ý, cô có thể hoàn toàn tự tin. Nhưng, vì sao lại là Suzie?
Bộ dạng vừa khó coi vừa hung dữ này của cô không phải là
vì muốn phá hủy bức tranh, mà đơn thuần chỉ là muốn phát
tiết với người đàn ông này, bộc lộ ra tất cả sự khó chịu
của cô, tất cả sự bất bình của cô.
Cố Thừa Đông vẫn chỉ nhìn cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bức tranh này là thứ duy nhất mà Suzie để lại cho anh, thứ duy
nhất…
Dương Cẩm Ngưng khua chân khua tay loạn xạ đấm đá anh, sức lực
yếu ớt. Cố Thừa Đông bắt lấy tay cô: “Em rất để tâm?”
“Đúng.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt quật cường qua làn nước mắt.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi gật đầu, buông tay cô, quay người đi ra ngoài.
Lúc vừa bước qua ngưỡng cửa, anh ném toàn bộ những mảnh
vụn kia vào thùng rác, đầu không ngoảnh lại mà nói: “Dương Cẩm
Ngưng, sự tự tin của em đi đâu mất rồi?”
Dương Cẩm Ngưng ngơ ngác đứng đó, nhìn anh rời đi, cô đứng im
thật lâu, thật lâu. Cuối cùng, giống như người mất đi toàn bộ
sức lực, cô ngồi sụp xuống đất.
Sự tự tin của cô, nó đi đâu mất rồi?
Vì sao gặp phải chuyện này cô lại đánh mất lý trí của bản thân như vậy?
Nhưng hiện giờ cô không muốn suy nghĩ mấy thứ này, tuyệt
đối không muốn. Cô thầm muốn khóc một trận, khóc thật to, tốt
nhất đừng ai quấy nhiễu cô.
~~~
Cố Thừa Đông cũng không có đi đâu xa, anh chỉ đứng ở bên
ngoài thư phòng, trong tay cầm một điếu thuốc, nhưng không hút.
Anh nghe thấy cô khóc, trong đầu anh hiện lên bộ dạng đầy nước mắt của cô.
Vừa rồi đúng là anh rất tức giận, rất phẫn nộ, nhưng sau
khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tâm tình anh dường
như đột ngột có sự biến đổi. Anh không muốn nghĩ xem điều đó
có ý nghĩa gì.
Anh chỉ đang nghĩ, nếu như Suzie còn sống, anh nhất định sẽ
khuyên nhủ Dương Cẩm Ngưng đừng đi tìm cô ấy so đo, đừng gây
chuyện với cô ấy.
Có rất nhiều lúc, chúng ta đều phải thừa nhận rằng, những
người có tính tình tốt hoặc dễ dàng thỏa hiệp thường chính
là vật bị hy sinh, chẳng hạn như Suzie. Cô là biểu tượng của
sự thánh thiện, cô nhất định có thể hiểu được hành động vừa
rồi của anh. Còn Dương Cẩm Ngưng thì khác, tính tình cô không
tốt, vì vậy những điểm “tốt” này càng cần phải nhân nhượng
một chút.
Lý luận kiểu này đúng là không công bằng, nhưng chỉ có thể như vậy, không còn cách nào khác.
Cố Thừa Đông ảo não vì mớ suy nghĩ xuất hiện trong đầu
mình, nhưng tiếng khóc không ngừng của cô đã xóa tan đi nỗi
phiền não ấy. Anh buông điếu thuốc còn chưa châm lửa, quay vào
thư phòng.