Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? Chương 36-37

Chương 36

Yêu tinh hại người? Nhất
Thế vừa nghe cái từ đó thì lập tức nghẹn họng, hết sức phản cảm. Xin hỏi Diệp
Nhất Thế cô hại cô ấy hồi nào? Nhất Thế hừ lạnh đứng dậy, tròn mắt, làm bộ ngây
thơ nhìn Lâm Nhược Hàm “Em gái Lâm nhõng nhẽo đến bar mà không sợ à?”

Mặt Lâm Nhược Hàm tái
mét, không muốn để ý tới cô. Kéo Judy muốn đi, không ngờ Judy đứng ỳ ra, đánh
giá Nhất Thế từ trên xuống lần nữa, nhếch miệng châm chọc: “Nhược Hàm, tớ luôn
cho rằng cô ả cướp người bạn trai đó từ trong tay cậu nhất định rất hấp dẫn
nhưng cỡ này cũng quá thấp đi, muốn ngực không có ngực, đòi mông không có mông,
một chút hương vị cũng không có.”

Lâm Nhược Hàm liếc xéo
Nhất Thế, hừ lạnh: “Không tự trọng là đủ rồi, đàn ông chịu.”

Vốn dĩ Nhất Thế có chút
tội nghiệp cho cô ta, dù sao chuyện đó đối với một cô gái mà nói thực sự đả
kích rất nặng nhưng cô ta lại công kích con người cô, điều này khiến Nhất Thế
tởm lợm. Cô không dằn được đốp lại: “Cũng không biết là ai không có tự trọng,
bò lên nhầm giường nữa.”

“Cô…” Lâm Nhược Hàm dấn
lên một bước, định tát Nhất Thế bị cô giơ tay lên kịp lúc, tóm lấy tay cô ta
hất ra: “Diệp Nhất Thế tôi tự nhận không thiếu nợ gì cô. Cô ác ý bôi nhọ tôi,
tôi không so đo nhưng cô lại công kích tôi trước mặt người khác, xin lỗi, tôi
không phải đối tượng năm đó mặc cô dương oai diễu võ.”

“Nhược Hàm à, cậu bớt
giận đi, cô Diệp Nhất Thế đây gả cho một ông chồng tuyệt hảo, sớm đã không coi
ai ra gì rồi.”

Lâm Nhược Hàm đang tức
đến đỏ gay mặt mũi, nghe nói Nhất Thế đã cưới, không nhịn được nhíu mày: “Anh
An Thần đâu? Hừ, không cần cô rồi à?”

“Nhất Thế ơi ~~” Lúc
này, Triệu Cát Tường vừa ợ vừa chạy ra, bước chân vững vàng, hiển nhiên là ói
xong hơi rượu đã tản bớt rồi. Cô lấy làm lạ nhìn hai cô gái đột nhiên xuất
hiện, đưa mắt hỏi dò Nhất Thế.

Nhất Thế đáp: “Thuận
miệng nói vài câu ấy mà.”

Triệu Cát Tường quan sát
hai người, kề tai Nhất Thế nói nhỏ: “Cái cô tóc dài hình như không có ý tốt.”
Triệu Cát Tường chỉ là Lâm Nhược Hàm, Nhất Thế cười không nói. Lâm Nhược Hàm
thấy cô luôn có bộ dạng như thế, cô đã quen rồi.

“Diệp Nhất Thế, quả
nhiên anh An Thần vẫn không cần cô.” Lâm Nhược Hàm hừ lạnh, liếc Judy “Chúng ta
đi quán bar khác đi, xúi quẩy.”

Judy cũng không ngoảnh
lại bám theo Lâm Nhược Hàm. Triệu Cát Tường ngơ ngác hỏi: “Anh An Thần? Nhất
Thế, không phải cậu kết hôn với Tống An Thần rồi sao?”

Nhất Thế thuận lợi nhìn
thấy bóng lưng cứng ngắc của Lâm Nhược Hàm, còn có Judy quay phắt lại kinh ngạc
nhìn cô.

“Ừ, phải đó. Anh ấy còn
dặn tớ hôm nay uống nhiều chút, cho anh ấy dễ dàng muốn gì thì muốn kia.” Nhất
Thế đỏ mặt cố làm bộ thẹn thùng, cười tít mắt.

Lâm Nhược Hàm mới khôi
phục lại gương mặt đỏ gay vì tức bây giờ tái mét, hai tay siết chặt, nghiến
răng nghiến lợi. Judy trợn mắt há mồm lắp bắp “My perfect thì ra là…” cô ta chỉ
vào Nhất Thế, vẻ mặt hết sức khó coi.

Triệu Cát Tường thình
lình có cảm giác tỉnh ngộ, cố ý phối hợp Nhất Thế: “Ôi cha, bản lĩnh trên
giường của ông xã cậu giỏi thế, hạnh phúc ghê nha.” Có lẽ là giọng Triệu Cát
Tường quá lớn, những người khác đều dời mắt qua đây. Lần này, mặt Nhất Thế đỏ
thật sự, không có chỗ chui. Bởi vì Triệu Cát Tường nói quá đúng.

Judy là loại người không
biết cách che giấu cảm xúc của bản thân, cô ta vừa nghe liền tức tối dậm chân.
Lâm Nhược Hàm kéo Judy đi. Đợi hai người đi rồi, Triệu Cát Tường cười ha hả:
“Nhăm nhe chồng người ta, không biết xấu hổ.”

Nhất Thế hít sâu một
hơi, ngồi trước quầy bar, bĩu môi: “Cát Tường, cậu biết cô ta là ai không?”

“Nhìn trúng Tống An
Thần?”

Nhất Thế thuật lại
chuyện ba người họ cho Triệu Cát Tường, cô ấy nghe xong khóc: “Cậu… dám trèo
lên bác sĩ Tống?”

“Tớ… tớ không nhớ được,
chắc là tớ lên.” Nhất Thế hơi nghẹn thở, rõ ràng mình cởi áo Tống An Thần
trước, cái này thì cô nhớ rõ lắm.

“Cậu vẫn còn may, ít
nhất thì cậu có được người cậu thích, Lâm Nhược Hàm kia mới xúi quẩy, chậc
chậc.”

“Cát Tường, hiện giờ tớ
rất lo.” Mặt Nhất Thế như trái mướp đắng nhìn Triệu Cát Tường. Triệu Cát Tường
liếc cô, giống như nhìn đồ ngu: “Cậu lo cái gì?”

“Tống… tình cảm của
chồng tớ với Lâm Nhược Hàm tớ vẫn luôn băn khoăn mãi, nếu bọn họ nối lại tình
xưa thì sao?” Nhất Thế nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Cát Tường.

Triệu Cát Tường trực
tiếp rót cho cô một ly rượu, nhìn cô như nhìn đồ ngu: “Cậu đúng là buồn cười,
anh ta là người của cậu, có giấy đỏ làm chứng, sợ cái gì?”

“Giấy xanh [17]cùng chỗ,
ai dám tranh giành?” Nhất Thế mếu máo, cực kỳ ủy khuất.

Triệu Cát Tường hết chỗ
nói. Kết hôn rồi còn lo con vịt dâng đến tận miệng mình bay mất, Nhất Thế đúng
là yếu đuối mà. Triệu Cát Tường ngồi nghiêm chỉnh, rót thêm rượu vào ly đưa đến
trước mặt Nhất Thế: “Uống hết đi, lấy can đảm hỏi Tống An Thần.”

“Không, nếu anh ấy…”
Nhất Thế nghĩ đến đó liền mất hết hơi sức. Triệu Cát Tường chán nản cầm ly của
mình uống hết: “Rõ ràng là cậu khuyên nhủ tớ, giờ đổi lại tớ khuyên nhủ cậu.”
Căm giận bất bình hớp thêm mấy ngụm, trề môi, ngoẹo đầu nhìn Nhất Thế, nheo
mắt chu miệng, nói sâu xa: “Đàn ông đều không chịu nổi sắc đẹp dụ dỗ, biện pháp
duy trì hôn nhân tốt nhất là phải giữ được sự mới mẻ, để ông chồng cậu không đi
hái rau dại.”

“Tớ và anh ấy chung sống
còn chưa tới nửa tháng.” Nhất Thế yếu ớt.

“Không phải trên giường
cậu giống con cá chết đấy chứ?” Triệu Cát Tường nhìn chằm chằm Nhất Thế. Mặt cô
đỏ như gấc, cũng không biết trả lời thế nào. Triệu Cát Tường bày ra vẻ “tớ biết
ngay mà”: “Đàn ông không thích ôm cái xác ướp. Hơn nữa đàn ông hấp dẫn như Tống
An Thần khẳng định yêu cầu rất cao, cậu như vậy có cảm giác rất thất bại.”

Nhất Thế mím môi, không
trả lời được. Quả thật cô rất bị động, bao lần cùng chung chăn gối cơ hồ đều là
Tống An Thần chủ động, mà cô không khác gì con cá chết, mặc anh làm gì thì làm,
mặc dù cô vẫn đạt cao trào >__<.

“Cậu phải biết quyến
rũ.” Triệu Cát Tường phun ra hai chữ đó một cách chắc nịch.

Nhất Thế hỏi lại: “Quyến
rũ thế nào.”

“Ngẫu nhiên lộ đùi, mặc
đồ lót lượn lờ trong nhà.” Triệu Cát Tường lại tự mình độc ẩm, hiển nhiên còn
chưa chữa lành vết thương, thế mà còn ở đó hướng dẫn người khác. Nhất Thế cau
mày: “Còn gì nữa không?”

“Ra ám hiệu, tỏ ý cậu
động dục, cần phối hợp.” Triệu Cát Tường bất lực nhìn Nhất Thế.

“Còn… còn nữa không?”
Tay Nhất Thế bắt đầu run. Sao có cảm giác như con chó cái động dục, động dục
rồi mời gọi chó đực.

“Ừ…” Lúc này Triệu Cát
Tường chẳng nghĩ được gì nữa, ngửa mặt nhìn trần nhà suy tưởng, đột nhiên nhớ
đến bộ phim ngắn của nước nào đó có khả năng kích thích dục vọng đàn ông, giơ
ngón tay cái lên với Nhất Thế, trịnh trọng nói: “Gọi giường.”

“Hả?” Nhất Thế kinh
ngạc, không biết làm sao nhìn Triệu Cát Tường. Triệu Cát Tường thở dài, cảm
thấy bất lực với cô: “Cái này mà cậu cũng không biết?”

“Ừ ~~ a ~~ ưm ~~” Nhất
Thế phát ra mấy tiếng trên giường một cách điềm đạm. Triệu Cát Tường co rúm
miệng, cười mà da mặt không nhúc nhích: “Eo cậu thắt à? Hay là cổ họng khó
chịu?”

Nhất Thế toát mồ hôi,
bất lực nói: “Xin chỉ giáo.”

“Oh, yes… oh, yeah… come
on! Baby!” Triệu Cát Tường hùng hồn cất lên một đoạn rên rỉ của nhân vật nữ
trong phim A. Nhất Thế nhìn Triệu Cát Tường buồn nôn, làm như cô ấy là quái vật
không bằng.

“Cát Tường à!” Nhất Thế
nuốt nước miếng, xấu hổ nói: “Tớ mà thế, nhất định anh ấy sẽ đập chết tớ.”

Triệu Cát Tường lườm cô,
mặt đen như đít nồi. Ánh mắt lập tức sa sầm, âm u: “Vậy cậu làm cái gì mà anh
ta thích ấy, tóm lại là dụ dỗ cho anh ta muốn ngừng mà không được, không còn
hơi sức đâu đi ngắt hoa dại nữa.”

Nhất Thế hít sâu, gật
đầu lia lịa. Cô không muốn làm cá chết, cô muốn dụ dỗ Tống An Thần.

Vậy là chuyện Nhất Thế
rối rắm đã giải quyết xong, Triệu Cát Tường lại bắt đầu phiền muộn chuyện của
cô ấy. Một ly vào bụng, hai dòng lệ thương cảm tuôn rơi. Giống như một bài vè
dân gian “Cải bắp này, đất vàng kia, bé hai ba tuổi thôi, mẹ chết rồi… [18]”,
đầy bi thương. Nếu thêm đàn nhị hòa tấu có thể nói là không chê vào đâu được.
Tay Nhất Thế đỡ gáy, nhìn Triệu Cát Tường chảy nước mắt lầm bầm.

Uống say mèm, Triệu Cát
Tường gọi điện cho Tiểu Trác Tử, ngoạc miệng chửi lớn, y như một bà chanh chua.
Lần đầu tiên Nhất Thế thấy Triệu Cát Tường đanh đá như thế, đầu dây bên kia vẫn
im lặng, thật lâu không trả lời. Triệu Cát Tường hết mắng tới chửi, bịch một
tiếng nằm vật ra bàn, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất, may mà Nhất
Thế nhanh tay lẹ chân chụp được. Có lẽ tiếng động quá lớn, đầu dây bên kia trầm
mặc hồi lâu rốt cuộc lên tiếng: “Cát Tường, Cát Tường, em sao thế? Nói chuyện
đi chứ…”

Nhất Thế nhìn Cát Tường
nằm úp mặt xuống bàn, bó tay. Chuông ai buộc thì người ấy cởi, Nhất Thế cầm
điện thoại nói với Tiểu Trác Tử: “Bọn tôi ở bar Nhiễm Khuê, anh tới đây đi, cô
ấy say mèm rồi.”

Đầu kia vọng lại tiếng
tút tút, hiển nhiên là hấp tấp chạy tới. Nhất Thế bĩu môi, nói với Cát Tường
đang bất tỉnh nhân sự: “Đàn ông vô tình mắc sai lầm lần đầu có thể tha thứ, nếu
mắc phải lần thứ hai thì Cát Tường à, loại đàn ông như vậy chúng ta không cần.
Lần này cậu tha thứ cho Tiểu Trác Tử đi.”

Triệu Cát Tường lầm bầm
mấy tiếng, không rõ là nói gì. Nhất Thế thở dài, chờ Tiểu Trác Tử đến. Thấy
Tiểu Trác Tử thở hồng hộc, Nhất Thế yên tâm giao Triệu Cát Tường cho anh ta,
dặn đi dặn lại đừng có làm chuyện cầm thú, không ngờ Tiểu Trác Tử bực mình liếc
cô một cái, “Cô tưởng tôi là cô chắc.”

Nhất Thế muốn khóc.

Đưa mắt tiễn hai người
đi, Nhất Thế cũng thanh toán tiền rồi đi về. Cô đi dạo trên đường, trong đầu cứ
mãi cân nhắc lời Triệu Cát Tường, không phải không có lý, cô nên chủ động một
lần mới được. Nhưng mà cô không có tí kinh nghiệm nào, lỡ làm hỏng việc thì
sao? Nhất Thế cắn răng, rẽ qua tiệm bán đồ lót bên đường, ứa máu lựa một bộ đồ
lót gợi cảm, làm theo lời Triệu Cát Tường, lộ ra cặp đùi, mặc đồ lót lượn lờ
trong nhà.

Sự thật chứng minh,
phương án này chỉ thích hợp trong mùa hè. Nhất Thế mặc đồ lót đen quyến rũ,
uống chút rượu lấy can đảm, õng ẹo đi tới đi lui trong nhà, đáng tiếc… cô lượn
lờ mà lạnh run người, rúm ró lại. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường màu cam,
sắp một giờ sáng rồi.

Lạnh quá cô đành mở điều
hòa, chỉnh nhiệt độ phòng lên cao, bản thân thì chui vô nhà tắm tắm nước nóng
đã rồi nói. Cái trò quyến rũ này đúng là không tin tưởng được. Gần đây Tống An
Thần bận rộn chẳng có thời gian, nói không chừng tối cũng không về. Cô mặc đồ
lót lượn qua lượn lại cả đêm chẳng phải quá ngu? Nhất Thế cứ vậy cự tuyệt kế
hoạch dụ dỗ của mình, tắm nước nóng xong, mặc áo ngủ tơ tằm Tống An Thần mua
cho cô, ra khỏi phòng tắm chuẩn bị lên lầu đi ngủ.

Ngay lúc ấy, ngoài cửa
có tiếng động, Tống An Thần đẩy cửa bước vào. Nhất Thế vừa vặn đứng ngay cửa
phòng tắm.

“Lạnh lắm à?” Tống An
Thần về liền cởi áo gió ra, nhìn bờ vai nõn nà hơi lộ ra, đầu tóc ẩm ướt, bàn
chân trần, gương mặt hồng hào của Nhất Thế, không khỏi híp mắt lại.

Nhất thời Nhất Thế khó
giải thích nguyên nhân cô mở điều hòa, đàng cười khan gật đầu.

Tống An Thần cởi áo
ngoài mắc lên giá, thong thả lại gần, gương mặt treo nụ cười ấm áp quen thuộc
“Sao còn chưa ngủ?”

Nhất Thế hơi luống
cuống. Không thể nói mình đang chờ anh, sau đó dụ dỗ anh? Cô cười ruồi: “Vừa
nãy xem ti vi một lát, giờ đang chuẩn bị đi ngủ.”

“Ồ? Có gì hay mà em mê
mẩn thế? Xem đến sáng?” Tống An Thần ngoắc tay ra hiệu Nhất Thế lại gần anh
“Chúng ta cùng xem đi.”

“Anh không mệt à?” Nhất
Thế hỏi thử, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lại cạnh anh.”

“Vốn rất mệt, nhưng giờ
có tinh thần rồi.” Tống An Thần mỉm cười, trả lời không đâu vào đâu, vừa lúc
Nhất Thế đi đến cạnh anh, anh vươn tay kéo Nhất Thế vào lòng, cúi đầu ngửi mùi tóc
cô, cất giọng hết sức quyến rũ: “Thơm quá!”

“Dầu gội đầu Eclairo
mà.” Nhất Thế không hiểu ý anh, ngớ ngẩn đáp lại. Tống An Thần cười không đáp,
kéo cô ngồi lên sofa, mở tivi.

Đúng là xui xẻo, mở ra
thì đúng kênh phim điện ảnh. Càng hết chỗ nói là, đang chiếu đến đoạn tình cảm
dữ dội của một bộ phim Mỹ, một nam một nữ diễn cảnh giường chiếu, Nhất Thế còn
muốn >_< hơn vì nhân vật nữ đang nói “Oh yeah… come on!” Một nam một nữ
lăn lộn trên giường. Cảnh giường chiếu trong phim Mỹ khá thoáng, lộ liễu làm
Nhất Thế đỏ mặt tới mang tai. Cô len lén nhìn Tống An Thần, thấy anh chẳng có
chút phản ứng nào, ánh mắt cũng không động đậy, mỉm cười, dường như tình tiết
trong phim không có tý hấp dẫn nào. Nhất Thế có cảm giác thất bại, dáng người
của nữ diễn viên trong phim nóng bỏng thế cơ mà, vậy mà anh không thưởng thức
chút nào, thế thì cô…

Haizz, Nhất Thế đau lòng
vô cùng.

Sau đoạn tình cảm là
nguy hiểm, cơn buồn ngủ của Nhất Thế ập tới. Cô ngáp ngủ, mệt mỏi vùi vào khuỷu
tay Tống An Thần tìm chỗ thoải mái chuẩn bị ngủ. Tống An Thần ôm cô vào lòng,
yêu thương hỏi: “Muốn ngủ à?”

“Không… không có đâu!”
Cô ráng lấy tinh thần, muốn vùi trong lòng anh nhiều một chút. Tống An Thần
nheo mắt, mặt từ từ dán lại gần cô, dụ dỗ: “Cục cưng, em chắc chắn mình không
mệt?”

“Ừ, em chắc chắn mà.” Cô
chớp mắt, nghiêng đầu tránh ra, gần đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của
anh.

“Chà, điều hòa mở lớn
quá, hơi nóng.” Tống An Thần cởi mấy hạt nút trên áo, lộ ra vòm ngực trắng bóc,
Nhất Thế nhìn theo, không nhịn được nuốt nước miếng. Vô lễ không được nhìn,
không được nhìn, Nhất Thế lầm bầm trong bụng.

“Cục cưng, em không nóng
sao?” Tống An Thần nhích lại thêm một tấc, hai tay Nhất Thế chống trước ngực
anh, đỏ mặt lắc đầu. Hai tay cô thậm chí cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ
của anh.

“Thình thịch, thình
thịch…” Nhất Thế nhìn tay mình, đang sờ ngực anh, cô ngước mắt lên lần nữa thì
đụng phải ánh mắt lấp lánh của Tống An Thần.

“Cục cưng, em thật hấp
dẫn.” Tống An Thần mỉm cười.

Nhất Thế cảm giác mình
bay lên không, bị Tống An Thần bế lên. Cô giật nảy người, không kịp la hoảng
thì phát hiện mình đã bị Tống An Thần bồng tới bàn ăn, bản thân ngồi trên bàn
mà Tống An Thần đang đứng giữa hai chân bị tách ra của cô.

Đột nhiên cô cảm thấy
xấu hổ, mặt không biết đỏ tới chừng nào rồi “Em trai Tống…”

“Gọi ông xã.” Tống An
Thần vòng tay ôm cổ cô, lúc này chiều cao của Tống An Thần vẫn nhỉn hơn cô một
chút, anh hơi cúi đầu, môi đã cách Nhất Thế không tới năm phân, hơi thở nóng
cháy của anh phả lên môi cô, khiến Nhất Thế vừa ngượng vừa mong chờ.

Nhất Thế định giãn ra
một chút, khổ nỗi cổ bị Tống An Thần giữ chặt không động đậy được, đành mặt
dày, đỏ mặt gọi “Ông xã.”

Hơi thở nóng rực của cô
cũng phả lên mặt Tống An Thần, môi hai người gần như chạm vào nhau song Tống An
Thần lại lề mề không lại gần, đôi mắt sâu thẳm nóng cháy nhìn cô, “Nói, em yêu
anh.”

Nhất Thế nhìn chằm chằm
đôi môi anh mấp máy, rốt cuộc biết mình mong chờ điều gì, cô mím môi, áp môi
mình lại gần anh một chút, giọng không lớn nhưng vẫn có thể nghe được: “Em yêu
anh.”

Cô còn chưa nhích lại
gần anh, môi anh đã nặng nề phủ lên, hai tay ôm chặt eo Nhất Thế, hung hăng mút
lấy môi cô. Nhất Thế sửng sốt, Tống An Thần trước giờ luôn dịu dàng sao hôm nay
lại thô lỗ thế này?

Chương 37

Đầu óc Nhất Thế đột
nhiên phát ra tiếng chuông cảnh báo, Triệu Cát Tường đã nói… không được bị động
quá, đừng có làm cá chết! Giây phút Tống An Thần ôm cô vào lòng, Nhất Thế lấy
can đảm vòng hai tay ôm cổ anh, nhiệt tình nghênh đón.

Hiển nhiên hành vi bất
thường của Nhất Thế đã làm Tống An Thần trước giờ luôn là người chủ động giật
mình. Anh ngừng lại, khẽ tách môi mình ra khỏi môi Nhất Thế, đôi mắt sâu thẳm
lóe sáng nhìn cô chăm chú, không thấy rõ tâm tình nơi đáy mắt.

Nhất Thế bị Tống An Thần
nhìn tới nỗi ngượng ngập, cô né ánh mắt anh, có phần bứt rứt không yên, song trong
đầu lại vang lên lời Triệu Cát Tường, đàn ông luôn thích cảm giác mới mẻ, không
thể cứ đờ ra mãi được. Phải chăng cô chủ động làm anh hoảng sợ? Nhất Thế cảm
thấy bất an, lấy hết dũng khí nhìn Tống An Thần, chỉ thấy anh mỉm cười nhẹ
nhàng nhìn cô, giống như đang nhìn cảnh đẹp không sao tả xiết, không cách nào
dời ánh mắt. Nhất Thế hít sâu một hơi, cô không muốn làm khúc gỗ.

Nghĩ đoạn, Nhất Thế vòng
tay giữ lấy khuôn mặt Tống An Thần, hôn lên đó. Cái gọi là phong thủy thay đổi,
lần này thì Tống An Thần hết hồn, anh mở tròn mắt nhìn Nhất Thế đã nhắm hờ mắt
lại.

Hai chân Nhất Thế quặp
lấy eo Tống An Thần, tay chân ôm lấy anh như con koala. Cô cho rằng Tống An
Thần sẽ đẩy mình ra nhưng không biết rằng, cô hoàn toàn “châm lửa” người đàn
ông trước mặt.

Đôi tay nóng ran ve vuốt
tấm lưng căng cứng của Nhất Thế, tuy cách một lớp tơ áo ngủ nhưng Nhất Thế vẫn
cảm nhận được sức nóng của anh. Thể chất Tống An Thần thuộc kiểu đông ấm hè
mát, trong phòng ấm áp thế này, da thịt anh lúc nào cũng mát rượi nhưng bây
giờ, nhiệt độ lòng bàn tay anh cao không biết gấp mấy lần nhiệt độ cơ thể. Nhất
Thế co người theo bản năng, né tránh bàn tay đang chu du trên lưng mình.

“Muộn rồi.” Tống An Thần
đột nhiên siết chặt cô vào lòng, đôi mắt đen như mực lóe sáng, có cảm giác như
hổ vồ mồi. Nhất Thế linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Tống An Thần
đột nhiên tăng lực tay, nhấc bổng mông cô lên. Nhất Thế căng thẳng kẹp chặt hai
chân, hai tay níu lấy cổ Tống An Thần, hoảng hồn nhìn anh.

Tống An Thần không nói
một lời, ghì cô trong lòng, tươi cười đi lên lầu.

“Tống An Thần, anh thả
em xuống.” Nhất Thế níu vai anh, đỏ mặt nói.

“Lần này không phải là
anh có mưu đồ bất chính với em mà là em tự chui đầu vào lưới.”

Nhất Thế tức điên, đằng
nào cũng là cô chui đầu vào lưới, vậy phải để cô làm chủ mới đúng. Sao bây giờ
lại giống như con heo bị treo lơ lửng trên nồi nước sôi chờ luộc, cái này không
đúng, cực kỳ không đúng, rõ ràng quyền chủ đạo thuộc về cô mới phải.

Một đêm này, Nhất Thế
hoàn toàn trở thành thần tử dưới người ai kia, còn thê thảm hơn heo chờ xẻ
thịt, ít ra thì heo còn kêu một tiếng là chết. Mà cô, dưới ánh trăng trong vắt
ban đêm, kêu cả đêm không chết mà là “sống không bằng chết”. Sau đêm này, Nhất
Thế rút ra kết luận, ngàn vạn lần đừng đi quyến rũ đàn ông, nhất là người còn
đẹp hơn mình, bản lĩnh trên giường thì hạng nhất nữa. Cái đó đúng là tai bay vạ
gió mà.

Sáng sớm hôm sau, Nhất
Thế nằm sấp trên giường cả người uể oải không còn sức lực, bên cạnh đã không
còn ai kia. Hôm nay cô nghỉ trực, Tống An Thần tinh lực dồi dào sáng sớm đã đi
làm. Đúng là khác biệt giữa bác sĩ và y tá, một người thì bận muốn chết, một
người thì rảnh thấy sợ.

Ánh nắng chiếu vào mắt
cô, nắng chói làm Nhất Thế tỉnh giấc. Cô đặt chân xuống giường, rửa mặt xong
thì đi xuống lầu, thấy bữa sáng đặt trên bàn, còn có một tờ giấy, viết mấy chữ:
bà xã, vất vả cho em rồi, bữa sáng hầu hạ, tự giải quyết bữa trưa, tối nay anh
sẽ về sớm một chút. Ông xã em.

Nhất Thế mím môi, nhìn
bữa sáng đã nguội lạnh trên bàn, đột nhiên mắt cay xè. Cô nào có vất vả như
Tống An Thần chứ, các ca mổ trong tay anh vốn có thể sắp xếp không cần sít sao
như thế nhưng Tống An Thần lại vắt giò lên cổ, chẳng qua vì muốn tiết kiệm
được nhiều thời gian để tổ chức hôn lễ cho cô mà thôi.

Cô ngồi xuống, ăn sạch
bữa sáng đã lạnh ngắt, lòng lại ấm áp. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền dọn
dẹp từ trong ra ngoài một lượt. Không thể không nói Tống An Thần rất ưa sạch
sẽ, gần như không có tí bụi nào, những chỗ khác cũng rất sạch, cô làm không tới
mười phút lại ngồi không.

Nhất Thế nhàm chán ngồi
trên sofa xem tivi, chán chường ấn chuyển mấy kênh, lúc nhìn thấy một đoạn
quảng cáo, cô không kìm được dừng lại. Quảng cáo liên quan đến vấn đề “không
thể mang thai”, nói sẽ đáp ứng được mong muốn làm mẹ. Tim cô nhảy lên, thật ra
cô không hề thích con nít nhưng cô lại cực kỳ muốn có một đứa con, không phải
vì muốn đối phó với người lớn đôi bên, chỉ đơn giản là muốn sinh một đứa con
của Tống An Thần, có một đứa trẻ giống anh.

Cô đứng dậy, sửa soạn
đàng hoàng liền đi ra ngoài. Cô nghĩ, không thể ngồi chờ được, phải nghĩ biện
pháp giải quyết.

Nhất Thế ngồi xe buýt
đến bệnh viện phụ nữ Đông Phương, không có tuyến xe buýt đi thẳng đến đó, cô
phải chuyển trạm. Mà trạm chuyển vừa vặn ngay phía dưới tòa nhà Thụy Lực. Nhất
Thế cũng không ngờ lại trùng hợp đến thế, đến trạm dừng xe buýt, vừa băng qua
đường thì gặp Hòa Tấn, anh vừa lái xe đến công ty.

Nhất Thế đang băng qua
đường, còn anh thì chờ đèn đỏ, thấy Nhất Thế đằng trước bèn bấm còi, hạ cửa
kính xe xuống thò đầu ra gọi “Nhất Thế.”

Nhất Thế ngạc nhiên nhìn
sang, ngớ người “Sao cậu lại ở đây?” Hiển nhiên câu hỏi này quá thừa.

“Đến công ty.” Hòa Tấn
cười nói. Anh cũng khách sáo một câu “Hôm nay cậu không đi làm à?”

“Ừ, hôm nay nghỉ trực.”

“Cậu đi đâu? Tớ đưa cậu
một đoạn.” Hòa Tấn cười hiền lành. Nhất Thế cảm thấy xấu hổ, cô muốn đến bệnh
viện phụ nữ, thật tình rất khó nói. Thấy Nhất Thế không được tự nhiên, Hòa Tấn
không khỏi nheo mắt lại, vẻ mặt không đồng ý sẽ không thôi.

Nhất Thế ấp úng: “Đến
nhà bạn chơi.”

“Vậy lên đi, tớ đưa cậu
đi.”

Nhất Thế nghiến răng,
đánh liều lên xe, ngồi ở ghế phụ lái. Hòa Tấn cười cười: “Hôm nay nhìn cậu có
vẻ rất khởi sắc.”

“Hở?” Nhất Thế ngẩn
người.

“Tống An Thần nuôi cậu
khá thật đấy.” Hòa Tấn vẫn nói bâng quơ, nhưng câu này hàm ý rất khó hiểu, Nhất
Thế mân mê vạt áo, kéo cổ áo lên, không được tự nhiên.

“Tối qua tớ thấy cậu ở
quán bar.” Hòa Tấn lại nói.

Nhất Thế cứng đờ,
nghiêng người nhìn anh “Cậu cũng đến bar đó?”

“Thật quá trùng hợp.”
Hòa Tấn vẫn nhìn về phía trước “Cậu khí thế hơn trước nhiều, ngược lại Lâm
Nhược Hàm yếu thế hơn.”

“Sao cậu không ra mặt?
Chẳng lẽ vì Lâm Nhược Hàm?”

“Thật ra ba năm trước tớ
và Lâm Nhược Hàm đã đụng mặt ở Pháp rồi, nói ra cũng đáng buồn cười, tớ quen
bạn gái, lại là bạn thân của Lâm Nhược Hàm.”

Nhất Thế lập tức nghĩ
ngay đến Judy, sau đó lại cảm thấy không thể tin được. Ngược lại biểu hiện của
Hòa Tấn rất thản nhiên “Đúng như cậu nghĩ, Judy là bạn gái cũ của tớ.”

“Ặc…” Nhất Thế đổ mồ hôi
hột “Vậy tớ tha thứ cho việc cậu không ra mặt tối qua.”

“Judy biết chuyện của
Lâm Nhược Hàm. Lấy hiểu biết về Judy của tớ, cậu nên canh chừng ông xã nhà cậu
đấy.”

Nhất Thế nghe xong, nhìn
Hòa Tấn khó hiểu.

“Judy là kiểu phụ nữ háo
thắng, thích thách thức, cô ta vẫn luôn ôm thái độ hiếu kỳ với Tống An Thần.
Theo tớ thấy, cô ta sẽ báo thù cho Lâm Nhược Hàm, giành Tống An Thần từ bên
cạnh cậu, khiến hai người chia tay, sau đó đá Tống An Thần.”

Cái này… đúng là hoang
đường mà! Nhất Thế sửng sốt nhìn Hòa Tấn, tỏ vẻ không thể nào hiểu được suy
đoán của anh.

“Tớ chỉ muốn cậu đề
phòng, đừng căng thẳng như thế.” Kế đó, Hòa Tấn trề môi cười tự giễu “À, trong
lòng Tống An Thần chỉ có cậu, thật ra cậu cũng không cần đề phòng cái gì. Cậu
ta sẽ giải quyết hết thảy, khiến cậu không cần lo lắng gì hết."

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3