Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? Chương 03-04

Chương 3

Nhất Thế và ba dọn vào
một phòng trọ nhỏ ở tạm. Hai cha con chia nhau dọn dẹp một chút, Nhất Thế lấy
quần áo đưa cho ông: “Ba, ba đi tắm rửa đi.”

Diệp Thiên Minh cầm tay
Nhất Thế, nói giọng khẩn khoản: “Ba đã nhờ bác Tống giúp chúng ta mua lại căn
nhà cũ. Tiền thì chúng ta mượn đỡ bác Tống trước rồi ba con ta từ từ trả sau.
Con thấy thế nào?”

Nhất Thế rụt tay lại,
xoay người tiếp tục dọn giường: “Ba, chúng ta còn cần ở lại thành phố này sao?”

“Đương nhiên là cần. Tuy
nơi này chỉ là thành phố nhỏ, chậm phát triển, nhưng dù sao ba và mẹ quen nhau
ở đây, Nhất Thế cũng sinh ra ở đây. Nếu không phải ba nhất thời hồ đồ, cũng sẽ
không…” Diệp Thiên Minh nhớ lại việc mình tham ô làm tan nhà nát cửa, nặng nề
thở dài, đầu càng cúi thấp hơn.

Nhất Thế tiến lên, vòng
tay ôm ba từ đằng sau, “Chuyện trước kia ba đừng nghĩ nữa. Sáu năm nay con gái
bất hiếu, không đi thăm ba. Con cứ oán trách ba, nhưng về sau con đã nghĩ thông
suốt, ba làm như vậy cũng vì bệnh tình của mẹ.”

“Ừ!” Diệp Thiên Minh
nghĩ đến hành vi bừa bãi trước kia, bất giác mỉm cười, “Nhất Thế , con không
muốn ở lại đây à?”

“Vâng! Con không muốn.”
Nơi này chứa đựng nhiều kỉ niệm đau khổ, mỗi khi nhớ lại cô vẫn không thể bình
tâm được, “Nếu ba đã muốn ở lại đây thì ba cứ ở đi. Con sẽ chuyển đến thành phố
B, đó là thành phố phó tỉnh [1], tìm việc làm dễ hơn ở đây, hơn nữa ngồi xe từ
đây đến đó cũng chỉ mất hai tiếng.”

“Con không quen ai ở đó,
tứ cố vô thân, như vậy có được không?” Diệp Thiên Minh lo lắng hỏi.

Nhất Thế vội trấn an ba:
“Con có quen một sư huynh, anh ấy luôn chiếu cố con. Cũng nhờ anh ấy giới thiệu
mà con được vào bệnh viện anh ấy đang công tác để thực tập, nếu làm tốt còn có
thể được nhận vào làm nhân viên chính thức.”

Diệp Thiên Minh yên
lòng, vỗ vỗ bàn tay của Nhất Thế, bàn tay nhỏ trắng nõn từng được chiều chuộng
khi xưa nay đã không còn nữa, trong lòng chua xót, “Cố gắng làm, đừng để giống
như ba.”

“Vâng, ba yên tâm.” Nhất
Thế úp mặt vô lưng Diệp Thiên Minh, khẽ nhắm mắt lại, tương lai của cô, thật sự
rất mờ mịt, chỉ có thể bấu víu vào một niềm tin mù quáng.

Có thể sống, là tốt rồi.

***********************

Năng lực của Tống Chính
thật sự rất mạnh, không đến ba ngày, đã mua lại được nhà cũ của Nhất Thế. Tống
Chính cười khà khà: “Chủ nhà này thật dễ thương lượng, trả góp tiền nhà trong
bảy năm mà cũng đồng ý, chưa từng thấy qua cuộc nói chuyện nào tốt đẹp như
vậy.”

Diệp Thiên Minh nhìn căn
nhà không thay đổi gì so với sáu năm trước, cũng nở nụ cười: “Người mua nhà này
sao giống người sưu tầm đồ cổ quá, không sửa chữa cũng không dịch chuyển cái
gì, mọi thứ vẫn y nguyên.”

Tống Chính cười nói:
“Như vậy không phải rất tốt sao, giúp ông bảo quản sáu năm.”

Diệp Thiên Minh hớn hở
cười. Đứng trong phòng, Nhất Thế nhìn khắp một lượt căn nhà nơi cô đã sống, tại
đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều khắc sâu trong lòng cô.

Tiệc sinh nhật năm đó,
những hành động dở khóc dở cười kia, tuổi trẻ thanh xuân, hành vi đơn thuần lại
ưa khoe khoang khi ấy, hiện tại quay đầu nhìn lại bỗng có cảm giác tiếc nuối
không nói nên lời. Khoảng thời gian đó, đối với cô là những năm tháng không sầu
không lo .

Mấy năm cải tạo đã biến
ba thành người dễ chịu, phòng ở hầu như không tu sửa gì cả, ngoại trừ thay đổi
một vài đồ dùng trong nhà ra. Chỉ trong thời gian cực ngắn hai cha con đã quay
lại nhà cũ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Nhất Thế.

Đêm đầu tiên ở phòng ngủ
cũ, cô nhận được tin nhắn của Tống An Thần: “Đã ngủ chưa?”

Nhất Thế nhắn lại:
“Không có, đang nằm trên giường.”

Sau đó, Tống An Thần gọi
điện thoại tới. Cô do dự bắt máy, giọng nói có phần không được tự nhiên: “Hey!”

“Giờ gần sáng rồi, sao
cậu còn chưa ngủ?” Tống An Thần chất vấn cô trong điện thoại. Nhất Thế chớp
mắt, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng, cô muốn ngủ lúc nào thì ngủ, liên
quan gì tới anh? Hơn nữa anh gọi điện đến chỉ để hỏi điều này thôi sao?

“Tôi sắp ngủ thì bị
chuông báo tin nhắn đánh thức.” Nhất Thế đột nhiên sẵng giọng, có đến nửa ngày
cũng không thấy Tống An Thần trả lời, mất vài giây mới nghe anh nói: “Ngủ ngon,
Nhất Thế.”

Nhất Thế mấp máy môi
không trả lời. Cô không gác điện thoại, đầu bên kia cũng không, hai người không
ai lên tiếng, cứ im lặng hồi lâu. Nhất Thế hít sâu một hơi, ngắt máy, nhắm mắt
lại, cuộn mình trên giường.

Không nên vọng tưởng,
Nhất Thế không ngừng nhắc nhở mình. Từ sáu năm trước, cô đã biết một sự thật,
đối với Tống An Thần cô chỉ đơn thuần là người bạn thanh mai trúc mã, không thể
mơ mộng hão huyền.

Nhất Thế giúp ba sắp xếp
đâu vào đó xong liền muốn đi thành phố B tìm đàn anh. Diệp Thiên Minh không yên
tâm, muốn đưa cô đi nhưng bị cô từ chối. Cô không còn là nàng công chúa được
nuông chiều từ bé nữa, mấy năm rèn giũa đã sớm trưởng thành, xử sự cũng không
như lúc trước. Thấy Nhất Thế điềm tĩnh như vậy, ông Diệp phần nào yên tâm, liền
theo ý cô.

Nhất Thế cầm theo hành
lý mang về từ trường học ở miền Bắc đến nhà ga, mua vé xe đến thành phố B. Cô
muốn thoát khỏi thành phố này, thoát khỏi chuyện thị phi của sáu năm trước.

Sư huynh của Nhất Thế
tên Ngôn Hành, học khoa lâm sàng, trên Nhất Thế ba khóa. Nhất Thế vào học năm
nhất thì anh đã lên năm tư. Hai người là đồng hương, trong trường này rất ít
người cùng quê nên cả hai thân nhau hơn.

Ngôn Hành cực kỳ giống
với ánh mặt trời, tính tình lại hòa nhã. Anh rất tốt với Nhất Thế, luôn chiếu
cố cô. Tuy hai người học chuyên ngành không giống nhau nhưng Ngôn Hành biết
rộng, giúp cô quen biết rất nhiều cán bộ, chuẩn bị tốt cho mối quan hệ về sau.

Lúc đó Nhất Thế sống rất
khép kín, cũng nhờ sư huynh tận tình chiếu cố, giúp cô vượt qua khoảng thời
gian u ám. Lẽ tất nhiên, Ngôn Hành biết rất nhiều chuyện của Nhất Thế, bao gồm
sự tồn tại của Tống An Thần. Có thể thấy được, anh đối với Nhất Thế mà nói,
không chỉ là sư huynh mà còn là tri kỉ của cô.

Hai người học chung chỉ
được một năm. Ngôn Hành lên năm thứ năm thì trở lại thành phố B thực tập, hiếm
khi ở trường. Nhưng khoảng cách cũng không thể làm cho quan hệ hai người dãn
ra, bọn họ vẫn là bạn tốt như cũ.

Kỳ thật Nhất Thế cũng
từng nghĩ, rốt cuộc Ngôn Hành có thích cô hay không? Có điều cô cũng không dám
tùy tiện phỏng đoán, chỉ sợ đoán sai lại gây ra hậu quả không tốt. Thật may,
khi đó cô không có tâm tình đi suy diễn bậy bạ. Bởi vì trong mấy năm cô học đại
học, Ngôn Hành đã có bạn gái. Nhất Thế cảm thấy thật may mắn.

Vừa xuống xe, ngẩng đầu
lên đã thấy một anh chàng đẹp trai mặc đồ thể thao đang đứng trước cổng xe ra
vào, đang vẫy tay cười với cô, nụ cười vẫn giống ánh mặt trời như trước, hai
lúm đồng tiền sâu hoắm hai bên má. Anh toét miệng cười để lộ hai cái răng khểnh
hai bên, đi về phía cô: “Tiểu sư muội, hoan nghênh em.”

“Sao anh lại tới đây? Em
đã nói em sẽ tìm anh rồi mà”. Nhất Thế hai tay xách hành lý, vất vả đi tới.

Ngôn Hành bật cười, tự
động cầm lấy hành lý trong tay cô: “Tính mang theo hành lý nặng như vậy đến
bệnh viện tìm anh?”

“Anh bất mãn à!” Nhất
Thế nửa trêu ghẹo nửa làm nũng, chọc Ngôn Hành cười ha ha: “Làm sao dám ghét bỏ
tiểu sư muội nổi danh trái ớt nhỏ được chứ?”

Nhất Thế cười cười, đi
đến chỗ Ngôn Hành đậu xe, thấy tay anh nhấn một cái, chiếc xe trước mặt phát ra
tiếng “tít”. Là một chiếc Audi Q7, Nhất Thế bị dọa hết hồn, ngẩn người ra “Sư
huynh giàu lắm à? Dám mua chiếc xe cả trăm vạn.”

Ngôn Hành cười cười, đặt
hành lý của cô vào sau xe, mở cửa ngồi vào ghế lái, khởi động xe, dừng lại cạnh
Nhất Thế: “Mau lên đi.”

Nhất Thế nghe lời leo
lên. Cô vừa lên xe, Ngôn Hành nói: “Xe này ba anh mua cho.”

Quả nhiên. Nhất Thế đã
sớm đoán được. Nơi này có tập tục, chờ con trai có việc làm rồi, những nhà có
điều kiện kinh tế sẽ mua nhà mua xe cho con, mục đích là cưới con dâu. Chiếc xe
mà Ngôn Hành đang lái trị giá hơn một triệu tệ, như vậy nhà chắc hẳn phải khá
giả. Nhất Thế cười hỏi: “Sư huynh tính khi nào thì kết hôn với chị dâu?”

Ngôn Hành sửng sốt, kế
đó thoải mái cười to: “Anh ngay cả bạn gái cũng không có, kết hôn kiểu gì?”

“Hả!? Anh chia tay chị
dâu rồi?” Nhất Thế lắp bắp kinh hãi hỏi.

Ngôn Hành khởi động xe,
nhấn ga. Đợi khi xe chạy bon bon trên đường, Ngôn Hành nghiêng đầu, cười cười
nhìn Nhất Thế: “Cô bé ngốc, khi đó anh tiện miệng nói đại, em cũng tin sao. Em
có biết, sư huynh đây yêu cầu rất cao, tìm được người hợp ý không dễ chút nào.”

Nhất Thế chớp mắt, dở
khóc dở cười. Chuyện này mà cũng nói giỡn?

Ngôn Hành nhìn thấy bộ
dạng “ngu ngốc” của Nhất Thế, xấu hổ cười: “Nhất Thế, em có bạn trai chưa?”

Nhất Thế trợn mắt liếc
anh: “Chuyện của em anh đều biết cả, không cần em phải nói lại lần nữa chứ!”

“Còn chờ anh chàng trúc
mã kia của em sao?”

Nhất Thế không trả lời,
dời tầm mắt đi chỗ khác, quay đầu nhìn thành phố B phồn hoa qua cửa xe. Thật
đúng là thành phố phó tỉnh, nhà cao chọc trời, như những dãy núi đột ngột từ
dưới đất chui lên, hết dãy này đến dãy khác.

“Anh được điều đến bệnh
viện số 3 của thành phố B này.” Ngôn Hành hỏi: “Em có ý kiến gì không nếu cũng
được điều tới bệnh viện đó?”

“Em thật sự có thể tới
đó?”

“Phải nói số em may mắn!
Bệnh viện số 3 đang tu sửa toàn diện, cần rất nhiều bác sĩ và y tá, bây giờ
đang đăng tuyển khắp nơi. Bọn họ nhìn sơ yếu lý lịch của em xong lập tức đồng ý
nhận em vào.” Ngôn Hành nháy mắt phóng điện với cô: “Còn do bản thân anh hấp
dẫn nữa.”

“Đồ tự phụ!” Nhất Thế
đùa bỡn cười, làm bộ hờn dỗi. Cô không nghĩ chuyện tìm việc làm có thể thuận
lợi như vậy, có lẽ là ông trời giúp cô. Lòng cô nhất thời thả lỏng.

Ngôn Hành dừng xe trong
một khu dân cư nhỏ. Hai người xuống xe, Ngôn Hành vừa đi vừa nói: “Phòng này
trả tiền thuê theo năm, anh trả trước giùm em năm đầu. Về sau nếu muốn ở tiếp
thì em tự thanh toán.”

Nhất Thế chắp tay trước
ngực cảm ơn anh: “Sư huynh đại nhân quả là vạn năng.”

Ngôn Hành theo thói quen
xoa đầu cô, “Em đó…”

Nhất Thế cười ha ha,
trông cực kỳ ngốc nghếch. Đáy mắt Ngôn Hành toát ra một tia ôn nhu. Anh chỉ
muốn đối xử tốt với cô. Ngày đón tiếp tân sinh viên đại học, anh đứng trước
cổng trường, nhìn thấy cô một thân gầy yếu xách một đống hành lý nặng chịch.
Thời khắc ấy, anh đã nghĩ phải tốt với cô, hy vọng cô có thể sống vui vẻ. Mong
muốn này luôn thường trực trong đầu, đến nỗi anh quên mất nói cho cùng, anh chỉ
là sư huynh của cô mà thôi.

Chương 4

Khó mà tin nổi Ngôn Hành
có thể thuê được phòng trọ tốt như vậy. Gần bệnh viện số 3 không nói, khu nhà
này chẳng những mới còn nằm trong khu vực sầm uất, theo giá cả nhà đất ở thành
phố B mà nói, xa xỉ. Hơn nữa phòng trọ thế này đa phần để bán, sao lại đem cho
thuê? Nhất Thế bước vào phòng liền cảm thấy kỳ lạ. Hai phòng ngủ một phòng
khách, bên trong lắp đặt hoàn toàn mới, bày biện giống như một gia đình ở, thật
tình nhìn không ra là dùng để cho thuê.

Nhất Thế nhịn không
được, hỏi:“Sư huynh, thực ra phòng này của anh đúng không?”

Ngôn Hành ngớ người, vội
vàng xua tay: “Làm gì có, người có yêu cầu cao như anh sao ở phòng nhỏ như vầy
được?”

Chỗ này hiển nhiên là
dành cho người độc thân. Nhất Thế quan sát chung quanh một vòng, mắt lướt nhanh
qua các góc phòng, cũng không phát hiện manh mối gì. Cô đành thỏa hiệp, không
chừng mình nghĩ quá nhiều.

Cô nói với Ngôn Hành:
“Cám ơn sư huynh, hàng tháng sẽ trả lại tiền thuê nhà cho anh.”

“Tiểu sư muội, cái này
mà em cũng tính toán với anh?” Ngôn Hành lại bắt vò mái tóc mềm như nhung của
cô, vẻ mặt cưng chiều. Nhất Thế đã thành quen, ngây ngô cười khúc khích. Cái
này nghiễm nhiên đã thành động tác chiêu bài và phản ứng đặc trưng của hai
người.

Ngôn Hành giúp Nhất Thế
thu dọn chỗ ở xong thì đã hơn 3 giờ chiều. Nhất Thế áy náy, hơn nữa bây giờ đã
vào đầu hè, trời hơi nóng, cô càng thêm áy náy.

“Sư huynh, em mời anh ăn
cơm nha.”

Ngôn Hành vừa bận rộn
một hồi, vuốt mồ hôi trên trán, thở phì phò:“Được, anh muốn ăn đại tiệc.”

Nhất Thế mặt thì mỉm
cười, trong lòng lại lo ngại, vịt chết còn mạnh miệng nói: “Cứ ăn hết mình, em
mời.”

“Tốt quá tốt quá, anh
dẫn em đi ăn chỗ ngon.”

Ăn ngon đồng nghĩa đắt
tiền. Nhất Thế khóc không ra tiếng, ví tiền của cô lần này có cơ hội giảm béo
rất tốt rồi. Ui, phùng má giả làm người mập, xui rồi. Hai người xuống nhà, đi
bộ tới khu sầm uất.

Đi theo hướng bắc, vừa
đi trên đường vừa trò chuyện.

“Khu này rất gần bệnh
viện số 3, đại khái đi khoảng 15 phút. Lỡ em dậy trễ, đi trên đường có thể mua
được đồ ăn sáng, vừa đi vừa ăn.” Ngôn Hành một bên giới thiệu, một bên chỉ vào
hàng quán chung quanh, dọc cả một con đường toàn là quán ăn, Nhất Thế nhìn mà
hoa mắt.

“Khu này bất động sản
mới được quy hoạch, có thể mua nhà ở đây, tám chín phần mười không sang cũng
giàu.” Anh lại chỉ vào khu nhà Nhất Thế vừa mới đi qua – khu Lăng Thiên. Nhất
Thế tiện thể liếc nhìn cổng chính khu Lăng Thiên, còn lớn hơn cổng trường đại
học của cô mấy lần, chỉ nhìn mấy chữ “khu Lăng Thiên” trên mặt đá cẩm thạch là
thấy được khí thế của khu này. Cổng chính còn có tượng điêu khắc rất lớn, có
đài phun nước… Nội cái cổng vào thôi đã tốn nhiều công sức như vậy, có thể hình
dung được bên trong xa hoa thế nào, xe ra vào mỗi căn nhà đều triệu tệ trở lên.
Cái khu này, chỉ có hai chữ, trâu bò!

“Nhà của anh ở lô C tòa
nhà số 3 phòng 401, nhớ kỹ vào.” Ngôn Hành đi sau bổ sung thêm một câu.

Nhất Thế hừ mũi, liếc
trắng mắt: “Giàu sang không khoe khoang! Sư huynh!”

Ngôn Hành cười ha hả,
thuận tiện ôm cô, kề sát bên tai: “Không biết bây giờ càng là kim quy, càng có
phúc à?”

Nhất Thế thẳng thừng cấu
cánh tay anh: “Chết đi!”

Ra tay thực sự rất nặng,
cánh tay trắng mịn của Ngôn Hành mọc thêm một vệt xanh, anh la đau oai oái.
Nhất Thế nghi ngờ nhìn nhìn, lấy làm lạ cầm tay anh nhìn thử, kinh ngạc phát
hiện quả thực có một vết bầm xanh tím. Cô há miệng ngó lại Ngôn Hành, chỉ thấy
tên kia không giận ngược lại còn cười.

“Tin tin!” Một chiếc
Bentley phóng ra khỏi khu Lăng Thiên, nhấn còi sau lưng bọn họ. Nhất Thế theo
phản xạ liếc nhìn đằng sau, lập tức kéo Ngôn Hành nhường đường, một bên còn cằn
nhằn oán giận: “Đàn ông gì mà, da thịt lại mịn màng như vậy.”

Ngôn Hành chỉ cười,
chiếc Bentley kia vốn nên chạy đột nhiên lại dừng. Nhất Thế đưa mắt nhìn chiếc
xe, không khỏi cảm thấy kỳ quái, không định thả neo đấy chứ? Mới nghĩ như vậy,
chiếc Bentley đột nhiên nhấn ga phóng vọt đi, làm Nhất Thế sợ tới mức tái mét
mặt mày.

“Tiểu sư muội, em định
cầm tay anh tới chừng nào?” Ngôn Hành lưu manh cười cười.

Nhất Thế như bị điện
giật vội buông tay ra, lúng túng giấu tay sau lưng, nói:“Đi thôi, em mời anh đi
ăn cơm.”

Ngôn Hành lại cười, cực
kỳ rực rỡ.

Trong khu phố sầm uất
này, có một nhà hàng sang trọng, nổi bật hết cả một đoạn đường. Bên ngoài bài
trí xa hoa, bên trong thanh lịch, là chỗ tụ tập đúng chuẩn của tầng lớp thượng
lưu đồng thời là chỗ hẹn lý tưởng của thành phần trí thức. Ngôn Hành cứ nhất
định dẫn Nhất Thế đến đây. Hai người ngồi tựa cửa sổ, Ngôn Hành chọn một phần
bít tết, vang đỏ của Pháp, tôm nướng Boston, rồi đưa thực đơn cho Nhất Thế: “Em
muốn ăn gì?”

Nhất Thế trước tiên nhìn
Ngôn Hành chọn đồ ăn, lúc nhìn thấy món nào giá cũng ba chữ số, máu cô muốn đông
lại. Sư huynh ơi là sư huynh, sao anh không biết khách khí gì hết? Cô chần chừ
lật tới lật lui thực đơn mà chẳng xong. Nhất Thế làm bộ không vui, mặt không
hài lòng: “Một chút hứng thú cũng không có.”

Dường như Ngôn Hành đã
đoán ra từ đầu, vẻ mặt cười cười: “Vậy em thích ăn cái gì?”

“Ừm, kỳ thật em không
kén ăn, chủ yếu là gần đây em bị nhiệt rất nghiêm trọng, ăn vô cổ họng rất
đau.”

“Chị ơi, chúng tôi có đồ
ăn thanh đạm. Chị xem ở đây ạ.” Nhân viên phục vụ khiêm tốn nói.

Nhất Thế cảm thấy ăn gì
cũng như nhau, không thoải mái tùy tiện lật thực đơn liếc vài lần, lúc nhìn
thấy món cần tây xào hạt điều giá 369 đồng, thật tình khóc không ra nước mắt
luôn. Cô cắn răn, tỏvẻ hết sức bình thản nói:“Lấy một phần cần tây xào hạt
điều.”

“Vâng, chị còn muốn dùng
gì khác không ạ?”

Còn muốn gì nữa? Nhất
Thế thật muốn chửi. “Không cần!”, Cực lực nhịn cơn nóng, mỉm cười đáp lại.

“Anh chị chờ cho một
lát.” Nhân viên phục vụ cực kỳ lịch sự cầm lại thực đơn, cúi đầu chào bọn họ
rồi đi.

Lúc này Nhất Thế mới dần
bớt căng thẳng, giương mắt nhìn vừa vặn đụng phải vẻ mặt cười như không cười
của Ngôn Hành.

Nhất Thế xấu hổ cười:
“Sư huynh,anh nhìn gì thế?”

“Ăn đủ không?” Giọng
điệu Ngôn Hành hết sức ân cần, nhưng nhìn sao cũng giống như đang cười đểu cô
vậy.

“Đủ, giảm béo.”

Ngôn Hành gật đầu ra vẻ
đã hiểu: “Anh nhớ rõ lần trước ăn cơm với em, em rất thích ăn mấy món ăn mặn,
có nóng mấy cũng không bận tâm, hôm nay lại không có hứng thú à?”

“Đúng vậy, ha ha.” Nhất
Thế thật sự nói không nên lời, kiểu gì cũng thấy anh cố ý.

Thực tế, quả thật anh cố
ý, không khác thời đại học bao nhiêu, rất thích chỉnh cô. Đồ ăn dọn lên, rất
hợp khẩu vị anh, còn hớp một ngụm rượu nho. Cô vốn định nhắm mắt, cắn răn, đằng
nào cũng đã xài hoang rồi, không dè, tiền boa cho một bàn còn nhiều hơn tiền
rau, Nhất Thế rốt cục đi hết nổi .

“Sư huynh, xin anh
thương xót, giơ cao đánh khẽ chút đi!” Đợi nhân viên phục vụ lui ra ra, Nhất
Thế nhỏ giọng cầu khẩn. Ngôn Hành kinh ngạc nhìn Nhất Thế, tỏ vẻ hoang mang.

Giỏi lắm, còn giả vờ
nữa! Lần này cô không phùng má làm chi hết, dứt khoát nói thẳng: “Em không có
tiền, chỗ này nằm ngoài khả năng chi trả của em.”

“Phụt!” Ngôn Hành rốt
cục nhịn không được cười.

Cuối cùng Nhất Thế cũng
phát hiện, anh đùa giỡn cô! Quả nhiên, Ngôn Hành nói: “Làm sư huynh sao có thể
để tiểu sư muội mời khách, bữa nay anh mời.”

Nhất Thế liếc trắng mắt,
lập tức gắp một miếng trứng tôm: “Không nói sớm!”

Lập tức ăn uống thả cửa.
Ngôn Hành vẫn cười nhìn cô ăn, mặt có vẻ thỏa mãn khó hiểu.

“Ô! Bác sĩ Ngôn!” Đột
nhiên phía sau Nhất Thế có người gọi.

Ngôn Hành ngẩng đầu nhìn
nơi phát ra tiếng gọi, đứng dậy: “Lâm Nhược Hàm?”

“Khụ!” Nhất Thế bị sặc.
Cô đưa mắt nhìn người đang nắm tay Ngôn Hành, đánh giá Lâm Nhược Hàm từ đầu đến
chân. Dáng người cao gầy trời sinh, mái tóc quăn dài nhuộm màu tím đỏ [2], váy
liền thân màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn, ấn tượng ban đầu là cao quý.

Lâm Nhược Hàm hình như
cũng nhận thấy được ánh mắt Nhất Thế, cúi đầu nhìn thấy cô, nhất thời hoảng
hồn. Đúng vậy, cô kinh ngạc là phải, bạn bè không gặp nhau đã sáu năm, bây giờ
gặp mặt lại trong tình cảnh này.

“Không phải em học thiết
kế thời trang ở Pháp sao? Sao lại về nước?” Ngôn Hành không biết ngọn nguồn
giữa họ, hồn nhiên không để ý.

Lâm Nhược Hàm cười: “Một
công ty thời trang nước ngoài mời em, trả lương cao nên về.”

“Ồ, vậy sao?!” Ngôn Hành
cười liếc nhìn Nhất Thế đang ngó hai người, hơi mất tự nhiên nói: “Nhất Thế, để
anh giới thiệu một chút.”

Nhất Thế đứng lên, không
nhìn Ngôn Hành mà nhìn Lâm Nhược Hàm, lịch sự mỉm cười: “Không cần giới thiệu,
tụi em biết nhau.”

Lâm Nhược Hàm cũng cười:
“Đã lâu không gặp, Diệp Nhất Thế.”

Cô vẫn mang phong cách
công chúa kiêu căng như trước kia, gặp mặt chào hỏi cũng mang khí thế kiêu ngạo
như cũ. Dáng người Lâm Nhược Hàm cao gầy, cho dù Nhất Thế cố sống cố chết ráng
nhổ giò lên, hiện tại vẫn thấp hơn cô ấy nửa cái đầu; đã vậy lúc này Nhất Thế
còn đi dép lê, nên càng thấy Lâm Nhược Hàm cao hơn nhiều, khí thế bức người
càng tăng.

Đối với thái độ này của
Lâm Nhược Hàm, tám trăm năm trước cô đã tập thành thói quen rồi, Nhất Thế không
bận tâm, thiểu não cười: “Đúng vậy, cô có khỏe không?”

Lâm Nhược Hàm cười nói:
“Nhờ phúc của cô, gặp bác sĩ tâm lí một năm thì ra nước ngoài lăn lộn.”

Mặt Nhất Thế trắng bệch,
không thèm đáp lại. Ngôn Hành mấp máy môi vừa định nói chuyện, chỉ thấy Lâm
Nhược Hàm không buồn nhìn Nhất Thế nữa, quay sang nói với anh: “Bác sĩ Ngôn, có
rảnh lại trò chuyện, em đi trước.”

Dứt lời, Lâm Nhược Hàm
lạnh lùng kiêu ngạo rời đi, để lại Ngôn Hành không rõ chuyện gì. Ngôn Hành kỳ
quái nhìn Nhất Thế, sắc mặt cô hơi kém, có chút sửng sốt.

“Nhất Thế, hóa ra em còn
có chuyện cũ nha.”

Ngôn Hành tự giễu cười.
Anh nghĩ mình rất hiểu cô, biết cô thầm yêu người bạn thân nhất, rốt cục người
đó lại cùng cô gái khác hẹn hò, làm tổn thương cô. Lúc cô yếu đuối nhất, cha cô
lại bị tống giam vì tội ăn hối lộ. Vì thế cô còn nhỏ mà phải rời nhà, nghĩ một
đằng làm một nẻo, đến miền bắc đi học, trốn tránh sự thật. Anh biết có bấy
nhiêu, cũng không ngờ, cô vẫn còn chuyện, lại là chuyện không thể nói ra.

Nhất Thế khôi phục bình
tĩnh, lẳng lặng ngồi lại chỗ mình, tiếp tục tôm nướng Boston mắc tiền, điềm
tĩnh như thể khồng hề gặp bất kỳ ai. Ngôn Hành hơi hạ mí mắt, nhìn cô chậm rãi
ăn uống.

Rốt cuộc anh nhận ra, có
những thứ không thể vượt qua, anh không có cách nào đến gần đoạn kí ức thời
niên thiếu kia của cô. Đột nhiên Ngôn Hành rất muốn biết, người bạn thân nhất
đó của cô rốt cuộc là người như thế nào, có thể chiếm đóng kí ức thời niên
thiếu của Nhất Thế, bao gồm hạnh phúc, còn có bi thương.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3