Công chúa lưu manh- Chương 01 - Phần 0
Chương 1: Nhị công chúa.
Hai bên điện bá quan văn võ đã tề tựu đông đủ, người nào
người nấy sắc mặt đăm chiêu. Trên đài cao hoàng thượng ngài lặng lẽ nhâm
nhi tách trà. Nét mặt như phủ một lớp sương mù, không ai đoán được tâm
trạng. Ngồi bên cạnh là hoàng hậu, đôi mắt đỏ hoe, chắc chắn là hậu quả
của những ngày dài khóc lóc. Đứng trên đài cao không thể sụt sùi nước
mắt nhưng bà vẫn thủ sẵn một chiếc khăn tay bên cạnh, để nếu có không
nhẫn nhịn được thì cũng có cái để lau đi khuôn mặt mềm yếu. Hoàng đế
ngài thấy thế liếc sang, hiện lộ một chút không hài lòng, nhưng cũng
nhắm mắt cho qua. Nhưng người để lộ ra khuôn mặt khó coi nhất là một
chàng trai có thể được xếp vào hàng đệ nhất mĩ nam tử. Chàng nhíu đôi
mày rậm, nhắm đôi mắt hút hồn bao nhiêu cô gái. Tay để lên trán như đang
đăm chiêu suy nghĩ. Có vẻ bình tĩnh là vậy nhưng cứ mỗi phút chàng ta
lại đổi tư thế một lần. Bộ dạng này chính là của người đang ngồi trên
đống lửa, đứng ngồi không yên. Sao mà yên được cơ chứ? Chàng là hoàng tử
duy nhất của vương quốc, đồng nghĩa với tiền bạc và quyền lực trong tay
chàng khó ai sánh kịp. Hơn nữa diện mạo của chàng anh tuấn hào hoa, lại
có phần phong lưu mê hoặc, quả là khiến người khác không muốn ngất ngây
cũng không được. Ở đời đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra, đã
có tiền, có quyền, có diện mạo tuấn tú lại văn võ song toàn. Đúng là
mười phân vẹn mười. Thế nên từ trước đến giờ chàng ta luôn tự cho mình
cái quyền được phong lưu. Mà trách sao được chàng, các giai nhân tài nữ
tự mình xin ngã vào vòng tay chàng nhiều không đếm hết. Chàng như con
bướm giữa vườn hoa thơm trái ngọt, tha hồ tận hưởng nhưng lại không hề
lưu luyến đoá hoa nào. Những tưởng cuộc sống cứ êm đềm như thế, cho đến
một hôm sét đánh giữa trời quang: hoàng thượng bắt chàng kết hôn. Đây là
một cuộc hôn nhân chính trị. Người chàng sẽ phải sánh duyên là nhị công
chúa của đất nước lân bang- Tử quốc.
Từ rất lâu hai quốc gia Tử quốc và Thiên quốc vẫn luôn xảy ra xung đột,
hao tiền tốn của, thiệt mạng không biết bao nhiêu mà kể. Cuộc chiến
không hề ngã ngũ bởi sức mạnh của hai bên là ngang nhau. Thế nhưng trong
hai năm gần đây, Thiên quốc của chàng mạnh hơn, đã giành được nhiều
chiến thắng quan trọng trên chiến trường. Thấy thế cân bằng đang có nguy
cơ đổ vỡ, Tử quốc vương không muốn hao tiền tốn của nữa. Ông muốn cùng
với Thiên quốc bắt tay hoà hảo, để cho người dân còn ổn định an cư lạc
nghiệp. Và thứ để giữ mối quan hệ hoà hảo tốt nhất chính là một cuộc hôn
nhân hoàng tộc. Công chúa Tử quốc sẽ đến làm dâu Thiên quốc. Thiên quốc
vương thấy bên phía Tử quốc có hảo ý bèn gật đầu đồng ý ngay. Dù rằng
hiện tại Thiên quốc đang chiếm lợi thế nhưng để đi thắng lợi cuối cùng
chắc chắn là cả một chặng đường dài xa lơ xa lắc nữa. Bây giờ người đã
có ý hoà hảo, lại chịu nhún nhường đem lá ngọc cành vàng gửi gắm cho ta,
ta sao không chịu nể mặt chứ. Thế là mối nhân duyên hai bên được xác
lập.
Người ta là nữ nhân có địa vị nhất nhì Tử quốc, đương nhiên lang quân
của nàng cũng phải xứng tầm, bởi vậy không ai khác người được chọn chính
là hoàng tử của chúng ta- Gia Huy. Có trách thì trách chàng là con trai
duy nhất của Thiên quốc vương. Trước giờ người ta vẫn ganh tị địa vị
độc tôn của chàng, nhưng giờ lại có những kẻ tỏ ra thương cảm.
Lấy công chúa, có gì mà không tốt? Nghe đồn công chúa Tử quốc là một
trang giai nhân tuyệt sắc, cầm kì thi hoạ đủ cả, nhu mì nết na...nói
chung là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà một nữ nhân có thể có được thì
nàng đều có cả.Trai tài gái sắc, quả là một mối lương duyên tốt đẹp, có
gì khiến chàng sầu não đến vậy? Híc,đơn giản.
Thứ nhất vì nàng công chúa thiên hạ đồn đại đó là đại công chúa của Tử
quốc. Còn người chàng sẽ lấy là nhị công chúa. Thông tin về nhị công
chúa thì giang hồ quả thật chẳng nghe thấy có tin đồn nào. Nàng như một
dấu hỏi to đùng treo lơ lửng trong triều đình Thiên quốc. Ai bảo Thiên
quốc các người hấp tấp không hỏi cho cặn kẽ mọi bề, chỉ nghe Tử quốc
vương sầu não mà nói rằng: " Ta đem báu vật của ta giao cho ngài đó".
Báu vật với vẻ mặt sầu não kia cộng lại mà suy đoán thì người sẽ gả đến
Thiên quốc không phải đại công chúa Tử Nghinh Hương nàng thì còn ai. Thế
là hoàng thượng ngài gật đầu cái rụp, hôn ước xác lập. Đến khi sứ giả
Tử quốc sang thông báo Nhị công chúa Tử Băng Tâm sẽ sang Thiên quốc vào
tháng sau để tiến hành hôn lễ, cả triều đình mới vỡ lẽ. Làm gì được bây
giờ? Người ta căn bản giữ đúng lời hứa, cho công chúa xuất giá, chỉ
trách tại mình không chịu tìm hiểu kĩ càng. Thế là bao nhiêu mật thám
đại nội được phái đi dò la tin tức xem nhị công chúa là người thế nào.
Nhưng những gì thu được chỉ làm thêu dệt thêm bao nhiêu bí hiểm quanh
nàng: nàng sống trong Lưu Tinh Cung, hầu như chẳng bao giờ bước chân ra
thế giới bên ngoài. Ngoài nhà vua, hoàng hậu và đại công chúa gặp qua
nàng, còn lại thì chỉ có hai cung nữ thân cận hầu hạ nàng, ngoài ra
không ai biết tin tức gì về nàng. Hoàng cung tử quốc cũng không ai dám
bàn tán xôn xao về nàng công chúa bí hiểm này, bởi vì chỉ cần hé miệng
nói đến thôi là lập tức mang hoạ sát thân. Hoàng cung hiểm ác, người ta
dù rằng nhàn rỗi thường sinh lắm chuyện, nhưng ai cũng muốn giữ tính
mạng của mình. Bởi vậy mà đại nội mật thám Thiên quốc cứ hết người này
đến người khác đi lại về, kết quả đều trắng tay. Dù gì nàng cũng là
hoàng phi tương lai sau này, thế mà chẳng biết nàng tốt xấu thế nào, đây
quả là vấn đề đau đầu.
Thứ hai là vấn đề của riêng Gia Huy chàng đây. Chàng không đặt vấn đề
tình yêu chân chính lên làm cái gì quan trọng, bởi vì trước giờ chàng
không hề biết đến cái gì gọi là tình yêu chân chính. Nhưng việc bị ép
hôn lại là vấn đề lớn, khiến chàng khó chịu. Các nữ nhân trước giờ của
chàng đều là do chàng thích mà giữ lại bên mình, chứ chưa có ngưòi nào
mà chàng liên quan do bị ép buộc cả. Chàng đầy đủ điều kiện để lựa chọn,
nên chàng luôn nghĩ hoàng phi sẽ là người do mình lựa chọn. Ấy thế mà
đùng một cái, một cô công chúa không rõ nhân dạng thế nào chẳng bao lâu
nữa sẽ trở thành vợ chàng. Đừng nói đó là cái cô nhị công chúa bí ẩn
kia, ngay cả khi đó là đại công chúa nức tiếng tài sắc kia chưa chắc
chàng đã chấp nhận. Chàng đã nhiều lần tỏ ý phản đối, nhà vua cũng đã
biết mình sơ xuất nên đánh bài hoãn binh: một mặt theo con đường chính
thức, cho người sang hỏi ý kiến nhị công chúa, muốn nàng xác định rõ
ràng, nếu muốn kết hôn thì hãy tiến hành hôn ước, nếu nàng không muốn
gượng ép cuộc sống nơi đất khách quê người thì Thiên quốc sẵn sàng huỷ
bỏ hôn ước. Mặt khác theo con đường tung tin đồn, chỉ sau một tháng mà
khắp kinh thành Tử quốc không ai không biết hoàng tử Gia Huy của Thiên
quốc là một kẻ phong lưu, đa tình. Hơn nữa chàng ta còn tỏ thái độ bất
mãn với cuộc hôn nhân, chê bai nhị công chúa đủ điều, nói rằng sẽ không
bao giờ coi nàng là thê tử. Miệng lưỡi thiên hạ khó chặn, lại chẳng lấy
gì làm chứng minh, tin đồn cứ thế phát tán làm hoàng tộc Tử quốc tức
chết mà không có cách nào tỏ thái độ với Thiên quốc. Thiên quốc vương
chắc chắn rằng Tử quốc sẽ bất mãn mà từ chối cuộc hôn nhân này. Thế
nhưng hỡi ôi, sứ giả Tử quốc đến đưa tin, Nhị công chúa nàng nói kiên
quyết giữ được cuộc hôn nhân này mới thôi. Còn nước còn tát, nhưng nay
nước cũng đã tát cạn rồi, mọi việc đã an bài, Thiên quốc vương cùng
hoàng hậu đành ngậm ngùi đón nhận con dâu. Còn Gia Huy chàng đây trăm
mối ngổn ngang: Băng Tâm cô ta thấy chỗ tốt cứ cố bám víu, phen này sẽ
cho cô thấy địa ngục đau khổ mà cô đang dẫn thân vào. Vậy là chàng suy
nghĩ đủ mọi phương pháp để cho cô ta chán nản, để cho cô ta đau khổ mà
từ bỏ chàng. Nhưng bình sinh chàng chỉ biết quyến rũ kẻ khác, những
người chàng không thích thì chỉ lạnh lùng quay đi. Mà chàng tin chắc cô
ta sau bao nhiêu cạm bẫy giăng ra vẫn không từ bỏ chàng thì không lẽ nào
vì thấy chàng lạnh lùng mà từ bỏ. Nghĩ nát óc cũng không ra cách, ngày
cô ta đến Thiên Quốc là đây rồi, thành thử chàng mới có dáng đứng ngồi
không yên như vậy.
Bên trong đại điện, không khí căng thẳng cổ quái, còn bên ngoài đại
điện, có một người thư thái mỉm cười - không ai khác hơn ngoài Tử Băng
Tâm. Cuộc đời nàng chính là muốn sống với thách thức. Giờ đây bày ra
trước mặt nàng là một thách thức lớn: một vị hôn phu không ưa nàng, một
hoàng cung muốn chối bỏ cuộc hôn nhân của nàng. "Trăm phương ngàn kế các
người đã bày ra ngăn cản bước chân ta, thì ta lại càng muốn tiến tới.Ta
đã chuẩn bị sẵn rất nhiều món quà cho các người đây. Hãy chờ ta". Nàng
hít một hơi dài rồi mạnh dạn bước chân vào đại điện.
" Công chúa Tử quốc nhập cung"- tiếng hô lớn thu hút sự chú ý của tất cả
mọi người.Nàng từng bước từng bước tiến vào trên thảm đỏ. Dáng đi uyển
chuyển thướt tha mà vẫn toát ra khí thế cao ngạo của một nữ nhân hoàng
tộc. Tóc đen như suối sóng sánh chảy. Váy một màu vàng hoàng kim với
đuôi váy dài quét đất, rực rỡ tương phản trên thảm đỏ. Hài hoa bước một
bước, hoa hồng lả tả vấn vít theo. Tuy nhiên khuôn mặt nàng lại bị che
kín một nửa dưới mái tóc, chỉ để lộ ra đôi môi như đoá sen mùa hạ.Nhìn
rõ là một mĩ nhân. Hoàng đế trên đài cao thở phào nhẹ nhõm, chí ít nàng
cũng có cốt cách của một bậc hoàng phi.Bá quan văn võ xì xì xào xào,
không hiểu sao nàng lại để mái tóc che nửa khuôn mặt. Hoàng tử ngài đây
vẫn bộ mặt cáu kỉnh, mĩ nữ thướt tha kiều diễm chàng đã thấy qua nhiều,
một dáng đi uyển chuyển không thể làm thay đổi thái độ của chàng.
Đến chính giữa đại điện, nàng dừng bước, khẽ nhún chân cúi chào.
- Công chúa Tử quốc Tử Băng tâm xin bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu,
hoàng tử cùng trư vị đại thần Thiên Quốc. Chúc Thiên quốc ngày càng hưng
thịnh.
Hoàng thượng trên đài cao tiếng nói uy nghi:
- Miễn lễ. Công chúa đi đường hẳn vất vả rồi.
- Băng Tâm không có chút vất vả nào. Thiên quốc phong cảnh hữu tình, vừa
đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, nhìn quốc thái dân an một hồi tự nhiên đã
đến kinh thành- nàng lại tỏ vẻ nhún nhường.
Bốn chữ "quốc thái dân an" vừa có ý tán tụng mà cũng vừa có ý cảnh báo
người ta, cuộc hôn nhân này chính vì mục đích ấy. Chỉ mấy câu nói thôi
đã toát lên thần thái của một công chúa. Rất hiểu lễ nghi cũng như tình
hình chính trị. Công chúa Tử quốc quả nhiên xứng đáng là hòn ngọc quý
trong tay quốc vương. Tuy nhiên vẫn muốn chỉnh đốn nàng một chút:
- Băng Tâm. Đã đến trước đại điện tại sao ngươi lại còn che mặt. Chẳng
nhẽ đại điện Thiên quốc ta không xứng đáng để ngươi nhìn hay sao?
Hàm ý đe doạ rõ ràng. nhưng công chúa nàng vẫn không hề run sợ. Mọi việc chẳng phải đều nằm trong tầm dự liệu của nàng rồi sao?
- Hoàng thượng, thần không hề có ý mạo phạm. Chỉ là khuôn mặt có phần
không được giống ai. Chỉ e sợ làm hoàng thượng cùng bá quan văn võ giật
mình.
Một lời nàng nói ra cũng đủ khiến mọi người giật mình rồi. Trông dáng
ngọc ngà vậy sao lại nói khuôn mặt không giống ai? Một nỗi hoang mang
tràn ngập. Bí ẩn về nhị công chúa vừa mới được xoá đi ít nhiều giờ lại
xây đắp lên như cũ. Đại điện xôn xao. Nàng ta mắt lé, nàng ta có mụn,
hay trán rô, hay...Nghe những lời bàn tán mà đôi mắt Băng Tâm ẩn dưới
mái tóc đen hấp háy nét cười. Chỉ thế thôi sao ta lại nói là không giống
ai chứ? Các ngươi quen ngắm mĩ nhân nên trí tưởng tượng quả thực cũng
kém quá đi.
Hoàng tử lúc này đột ngột lên tiếng:
- Công chúa, không giống ai thì cũng là người chứ. Xin đừng khiến chúng ta tò mò như vậy.
Ha ha, có vẻ hoàng tử ngài đây bản lĩnh kiên cường. Được, ta chính là
muốn như thế này. Bao nhiêu công ta chuẩn bị, không làm cho các ngài
thất vọng.Mọi người hồi hộp theo dõi, nàng từ từ lấy đôi tay ngọc ngà
vén tóc, rồi tất cả giật mình kinh hãi. Một nửa khuôn mặt mĩ lệ kia biến
dạng. Mặt nàng mang một vùng sẹo rất lớn, trải ra hết giữa trán , qua
con mắt bên phải, xuống đến tận mang tai.Vết sẹo đỏ tấy lên, sần sùi.
Trông nàng quả thật không khác gì một nữ quỷ. Cả đại điện im lặng như
tờ. Nhìn phản ứng đó mà nàng cố nén cười. Phải tỏ ra thương tâm một chút
chứ! Vội vàng thả tóc xuống che lại khuôn mặt ghê rợn, nàng sụt sùi:
- Băng Tâm từ nhỏ do không cẩn thận nên bị bỏng, thành ra mang diện mạo
như vậy. Đã có rất nhiều thần y chữa trị nhưng mà tất cả đều vô vọng.
Hoàng thượng thất kinh. Giờ thì tất cả sự bí mật về nhị công chúa đã
được lí giải. Nàng như vậy chẳng khác nào một vết đen đối với hoàng thất
Tử quốc, thả nào mọi thông tin về nàng đều là bí mật. Dám đem một công
chúa như vậy gả cho Thiên quốc, Tử quốc quả là đã chọc đến sự uy nghiêm
của Thiên quốc ta đây. Rõ ràng Tử quốc vương nào có hảo ý hoà bình gì
chứ?( oan cho Tử quốc vương quá^^). Vốn hoàng đế đang định nổi trận lôi
đình, nhưng Băng Tâm vội vàng diễn tiếp màn kịch sụt sùi:
- Thân nữ nhi mang một khiếm khuyết lớn như vậy, nhiều lúc Băng Tâm cũng
muốn quyên sinh. Thế nhưng khi nghe nói Thiên quốc có lòng nhân từ,
nhận nữ nhi bạc phận này làm con dâu, cả triều đình Tử quốc cảm kích rất
nhiều. Nhân dân Tử quốc đâu đâu cũng nói hoàng thượng có lòng nhân ái,
vị tha độ lượng, có con mắt tinh tường, không xem trọng vẻ bề ngoài. Hôm
nay thấy khuôn mặt Băng Tâm như vậy mà không chê cười, quả thật khiến
Băng Tâm vô cùng kính trọng. Băng Tâm lại càng củng cố hơn nữa quyết tâm
muốn trở thành dâu con của hoàng thất Thiên quốc tôn quý.
Nhìn bộ dạng nữ nhi muôn phần tội nghiệp, lúc này lấy nhược điểm người
ta ra mà nói, rồi lấy cớ từ hôn có phải sẽ mang tiếng ruồng rẫy kẻ đáng
thương hay không? Công chúa này quả thật là mồm mép, đặt người ta vào
chỗ khó có thể nói gì được. Thế nhưng chả lẽ cứ thế mà chấp nhận một cô
công chúa có khuôn mặt như vậy làm mẫu nghi thiên hạ hay sao? đánh mắt
nhìn sang bên cạnh thấy con trai mình khôi ngô tuấn tú, thiên hạ khó ai
sánh kịp, quả thât là muôn phần không hợp nhau. Trau mày suy nghĩ một
chút, bỗng có một diệu kế nảy sinh. Hoàng thượng ngài lấy lại uy phong,
giọng nói ôn nhu:
- Khuôn mặt xảy ra sự cố là điều không ai mong muốn. Ta không vì thế mà từ bỏ cuộc hôn nhân này.
- Đa tạ hoàng thượng.- Băng Tâm lại nhún người thi lễ.
- Nhưng tài năng lại là vấn đề quan trọng để có thể làm một bậc mẫu nghi
thiên hạ. Thiên quốc chúng ta quanh năm binh biến, vốn lấy võ thuật làm
trọng, bởi vậy hoàng phi tương lai nhất định không phải là một kẻ yếu
đuối. Ai muốn trở thành hoàng phi thì phải vượt qua thử thách của ta.
" Hừm, rõ ràng muốn làm khó bản công chúa. Thả nào ta đang hồ nghi tại
sao hoàng đế lại dễ dàng chấp nhận đến vậy, thì ra có quỷ kế" -Băng Tâm
nghĩ thầm. Thấy Băng Tâm yên lặng, Hoàng đế ra chiều đắc ý. Bá quan xì
xào. Cái gì mà không trọng nhan sắc nhưng trọng tài năng. Mà trọng tài
năng gì lại không nhắc đến cầm, kì, thi, hoạ lại nhắc đến võ thuật. Từ
xưa đến nay có hoàng phi nào cần phải biết bay vèo vèo trên các ngọn
cây, một mình đánh văng mười tên thích khách đâu? Nếu quả thật có như
vậy thì cao thủ đại nội đã thất nghiệp hết cả rồi. Nhị công chúa khéo ăn
khéo nói như vậy, có thể ước đoán văn chương của nàng không kém, nhưng
kiểm tra võ thuật với một nữ nhi như nàng, quả thật là Hoàng đế muốn
khước từ cuộc hôn nhân này.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hoàng đế ngài đâu có ngờ Băng Tâm
đang mở cờ trong bụng. Hoàng đế ngài đi sai nước cờ rồi. Nàng lại mở
lời khiến đại điện càng thêm xôn xao:
- Đa tạ hoàng thượng đã không xem trọng bề ngoài. Nếu đây đã là điều
kiện bắt buộc thì Băng Tâm cũng xin thử thách một phen. Chẳng hay nội
dung thử thách ra sao?
Cô ta chấp nhận thử thách, tự tin quá không. Chuyến này nhị công chúa ngươi phải thu xếp tư trang trở về rồi.
- Công chúa có thấy cái cây đại thụ trong vườn thượng uyển hay không? Ta
sẽ cho người treo chín cái phong bao lên đó. Công chúa sẽ cùng với một
người của ta thi xem ai có thể lấy được nhiều phong bao hơn. Nội dung
chỉ có thế.Không làm khó công chúa chứ?
A! tưởng rằng sẽ được quyết đấu giữa kim loan đại điện, nay lại vào vườn
thượng uyển vạch lá tìm sâu. Khá khen cho hoàng đế nghĩ ra cách này.
Nếu tỉ thí võ công e rằng thiên hạ sẽ đồn đại hoàng đế ép nữ nhi yếu
đuối. Nay lại bày ra trò tìm kiếm này, bề ngoài thì chỉ là thong dong
tìm phong bao, nhưng kì thực cần phải có khinh công thì mới có thể nhanh
chóng lấy được. Chỉ e nàng đây nhìn thấy phong bao rồi nhưng lồm ngồm
leo cây cũng đủ chết mệt mà chưa chắc lấy được cái nào. Thấy nàng chỉ
mỉm cười một cái, hoàng đế lại càng dương dương tự đắc, nhị công chúa
tưởng trò này dễ dàng chính là tự mình tìm đường thua rồi.
|
|