Học Sinh Chuyển Lớp P2 - Chương 05-06

CHAP 5: CHỜ!

Rốt cuộc tôi cũng chỉ thâu nạp được cái câu “hồng nhan dễ kiếm, tri kỉ khó tìm” của lão anh trai tôi chứ chẳng nhớ được gì khác.

-”Liệu rằng có phải vậy không?”.

Chẳng lẽ trong cuộc đời này, mỗi lần cứ gặp chuyện như thế, người ta
không dám mưu cầu hạnh phúc riêng cho mình. Không dám vượt lên cái định
kiến của dư luận để tìm kiếm cho mình cái mảnh ghép còn thiếu?

Giá như có bà chị Nữ tặc ở đây, có lẽ tôi sẽ bớt phải âu sầu thế này.
Nói chuyện với ông anh trai tôi, cũng chỉ biết được cái kết quả cuối
cùng, chứ về phương pháp anh tôi để tôi phải tự bơi.

-Kệ mày!

-Tuỳ mày!

Còn chị Xuyến thì trái ngược hoàn toàn, là con người cổ xuý cho phong
trào “cái gì cũng làm hết sức”, chị thường quan tâm tới quyết tâm của
mình trong công việc, còn kết quả thì được mặc định ở vị trí thứ hai.
Suy cho cùng , tính cách đó cần thiết cho tôi lúc này hơn.

-Reng, reng….!

Tiếng chuông điện thoại lại réo liên hồi, tôi từ từ nhấc máy:

-Alo! Cho hỏi ai đầu…

-Huynh hả, sư muội đáng yêu của huynh đây!

-À, bé Uyên , à không, sư…

-Hì hì, nhớ xưng hô ghê hen!

Tâm trạng tôi chẳng có hứng thú đâu mà cất lời, thế nên chưa kịp nói xong hết câu thì bị bé Uyên cắt ngang giữa chừng.

-Sao có số nhà huynh vậy?

-Thì hỏi Mẹ muội!

-À, ừ-Tôi đưa tay lên trán vỗ cái đét, lú lẫn hết rồi.

Hiển nhiên, không phải vô duyên vô cớ mà tiểu sư muội của tôi lại
đường đột hỏi thăm thằng sư huynh lâu rồi nó đã bỏ quên. Chắc rằng thằng
Hà hoặc thằng nào đó muốn điều tra nguồn cơn chuyện gì đã xảy ra lúc
sáng, nên thông qua tình đồng môn khai thác thông tin đây mà.

-Huynh có gì kể cho muội nghe không?-Bắt đầu thu thập thông tin rồi đấy.

-Không, có gì đâu, huynh bình thường mà!

-Xạo, không tin, nghe giọng huynh là biết…!

-Không, huynh bình thường mà…….!

Một bên kiên quyết dùng lời ngon tiếng ngọt mua chuộc lòng người, một
bên lì đòn cố thủ. Cuối cùng Uyên cũng đành chịu thua, buông ra câu
giận dỗi:

-Nhớ nha, huynh không quan tâm tới muội rồi..

-Đâu có, huynh….!

-Tút….tút..!

Chuyện của tôi, càng nhiều người quan tâm thì nó càng trở nên bi đát
hơn. Giả sử rằng, nếu chuyện đó xảy ra thật, cái chuyện mà tôi cấm kỵ
bản thân nghĩ về nó. “Hoàng và Dung có tình cảm” thì không biết rằng bạn
bè của tôi sẽ nghĩ như thế nào:

-Thôi, hết duyên!

-Bỏ đi..!

Hoặc cũng có thể:

-Mày bị đá đít bởi thằng bạn thân.

-Bỏ cả hai đứa nó đi.

Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi phải đối đầu!

Đầu óc tôi ngổn ngang suy nghĩ, ngay cả đến buổi tối, ngồi vào bàn tự
học môn Vật Lý, môn duy nhất mà tôi không xin được vào lớp nào cả, tôi
cũng chẳng thể tập trung nổi.

-Có quá không, khi Hoàng mới chở Dung về thôi?

-Vậy cái nón đó thì sao?

- Nắng quá Dung cho mượn thì sao?

-Thì, sao không phải là nón khác.!

Đưa tay gạch lộn xộn vào tờ giấy trắng, như là đang vẽ ra nội tâm của
tôi vậy. Tờ giấy trắng không chút chữ, không có một con số, không phải
là tiêu cự, là ảo ảnh, là gương cầu lồi hay lõm mà chỉ có những gạch đan
chéo cắt qua nhau.

Leo lên giường, trùm mền lên kín đầu. Cần một bóng tối để hoà nhập
tâm hồn, bởi vì những kẻ có nỗi tâm tư hay thích bóng đêm. Cách li với
ánh trăng rọi qua khẽ cửa sổ, tôi cũng chẳng thể khá lên được. Bao nhiêu
háo hức, mong chờ, nghĩ ra đủ viễn cảnh để rồi thấy cái mà mình không
nên thấy? Hay là do tôi quá ích kỷ, hay là do tôi quá nhỏ nhen với cả
Dung và Hoàng? Hay đây chỉ là một chút hiểu nhầm không nên tồn tại.

-Chắc chẳng có gì đâu?-Tôi lại tặc lưỡi.

-Không có gì là sao, rõ ràng cái nón..-Tự tôi chơi trò đối đáp một mình.

-Tao đã bảo là không có gì?-Tôi giành lời ngay.

Con người ta bao giờ cũng thế, khi tìm ra cho mình một chút lối thoát hay đơn thuần một chút hi vọng, thường thì chúng ta sẽ bấ
u víu vào đó như một cách để đưa mình thoát ra khỏi hiện tại. Đây là
cách tôi đang áp dụng “Chờ”. Mong chờ rằng mình chỉ là hiểu nhầm, mong
chờ rằng mình quá nhỏ nhen. Chờ để quên đi một ngày chẳng làm được gì
ngoài than ngắn, thở dài và tặc lưỡi.

Một giấc ngủ dài sẽ quên đi tất cả! Rồi ngày mai sẽ tốt đẹp thôi.

Cảm ơn đời mỗi sớm mau thức giấc, ta có thêm ngày mới để yêu thương.

Nội tâm là cái gì đó khó nắm bắt, nó chỉ tạm lẫn vào đâu đó trong suy
nghĩ con người, hoặc do chúng ta vô tình hay cố ý tránh nó ra. Bởi thế,
dù dặn lòng cỡ nào, tâm trạng bị đè nén thì cái gì nhìn vào mắt cũng
chẳng vui nữa.

Bởi thế, tôi không còn hào hứng đua giải bài tập với Ngữ Yên nữa. Cô
giáo cũng không phải bận tâm về hai đứa học trò ở bàn cuối, mỗi khi làm
bài xong lại ngồi nói chuyện với nhau, ảnh hưởng đến người xung quanh
nữa. Tôi phớt lờ cả những ánh mắt ghen tị của lũ con trai xung quanh, và
phớt lờ luôn những cái nhìn dò xét của Ngữ Yên về mình mà thả hồn đi
tới tận nơi đâu.

-Nè, Tín sao vậy?

-……..!

-Tín….!

-Hử…Yên hỏi gì vậy?

Ngữ Yên đưa ngay cái nhìn dành cho kẻ từ cung trăng rớt xuống đẩy
sang cho tôi để tôi biết mình vừa xuất hồn đại pháp đi đâu nãy giờ, mặc
cho cô nàng ráng sức đem tôi trở về. Tôi cười, nhưng chỉ là cười chữa
thẹn, gãi gãi đầu.

-Tín bị sao vậy?

-Không, có gì đâu, suy nghĩ bài tập thôi!

-Thế Tín làm đến bài nào rồi?-Ngữ Yên quyết dồn tôi đến đường cùng đây mà.

-Xong hết rồi nè, ba bài Cô vừa cho nè!

Ngữ Yên cầm cuốn tập của tôi, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi thẩn thờ:

-Bài mới rồi kìa, tính không làm kiểm tra hả?

-Kiểm gì, bài gì?-Giọng tôi run run.

Chẳng là cứ hai tuần một lần, hoặc tuỳ theo chương học, Cô sẽ ra cho
chúng tôi một bài kiểm tra. Thường thì để kiểm tra kiến thức chung của
học sinh, còn mục đích chung là để chọn những người có sức học khá
chuyển qua lớp thi khối A. Chính vì thế, cơ hội tới, tôi chẳng dại gì bỏ
lỡ. Chỉ trách đầu óc cứ mãi nghĩ lung tung nên giờ hại bản thân.

-Còn bao nhiêu thời gian nữa Yên!-Tôi vẫn cắm cúi vào tờ giấy kiểm tra.

-Mười lăm phút nữa-Ngữ Yên buông lời lo thay dùm tôi!

-À, ừm!

Khổ thân, cái bài kiểm tra thì chỉ có nửa tiếng đồng hồ, vậy mà tôi
chấp mọi người tới nửa thời gian. Mở hết tốc lực hí hoáy cắm cúi viết,
chỉ khi nào cô bạn lớp trưởng lớp học thêm đứng ở đầu bàn, tôi mới chịu
nhả cái bài kiểm tra của mình ra để nộp.

-Làm được bao nhiêu vậy Tín?

-Toát mồ hôi cũng chỉ được hơn ba bài!-Tôi thở dốc tựa lưng vào tường đằng sau.

-Vậy à?-Ngữ Yên chắc hiểu rõ tôi khó chịu như thế nào khi chưa làm một bài cuối cùng.

Buổi học ngơ ngác thần hồn của tôi cũng nhanh chóng kết thúc. Cũng
như mọi lần, hai đứa ngồi chờ để cho những học sinh manh động đang chen
chúc nhau về phía cánh cửa cuối lớp cạnh chúng tôi.

-Nhanh ghê, sắp hết nửa cuốn sách giáo khoa rồi!

-Ừ!

-Vào năm học lại lo ôn thi rồi, nhanh thật đó!

-Ừ!

Câu chuyện phiếm để chờ tới lượt mình ra vậy cũng đủ diễn tả được tâm
trạng của hai đứa học sinh bàn cuối. Ngữ Yên luôn quan tâm và muốn trò
chuyện với tôi, nhưng tôi thì ngược lại hoàn toàn, dù trong lòng cũng
rất muốn như vậy. Chẳng hiểu sao nữa? Trước đây tôi luôn đặt ra giới hạn
của mình trong mối quan hệ của mình với Yên để bảo vệ thứ tình cảm dành
cho Dung. Và giờ, cũng vì chuyện của Dung, tôi cũng canh cánh trong
lòng, thành ra đóng kín tâm sự dành cho cô bạn đối diện.

-Về nhé!

Ngữ Yên đánh thức tôi khỏi cơn suy nghĩ, lớp đã về hết trơn, chỉ còn
tôi và cô bạn vẫn ngồi trong lớp. Tôi gật đầu nhường Ngữ Yên đứng ra
trước. Ngữ Yên dắt xe đi cạnh tôi ra đến cổng:

-Yên về trước nhé!-Ngữ Yên bắt đầu ngồi lên xe và chuẩn bị nhấn những vòng pê đan đầu tiên.

-Yên!-Tôi gọi với lại.

Ngữ Yên xoay mặt lại, nhìn tôi như chờ đợi một điều gì đó, khuôn mặt hơi nhíu lại, nhìn thằng con trai đang đứng gãi gãi đầu.

-Không cho Tín quá giang sao?-Tôi lấy hết can đảm bước lại gần.

Thoáng chút ngỡ ngàng trên khuôn mặt, Ngữ Yên hình như đang tưởng tôi đang giỡn hay sao ấy, tôi buộc phải lập lại lần nữa:

-Gì mà ngỡ ngàng, mỏi chân quá nên đi ké đây nè!

-Ờ, ờ….!

Tôi chở Ngữ Yên, hai đứa lặng im chẳng nói gì. Hai đứa đeo đuổi những
suy nghĩ riêng chẳng ai nói ai câu gì. Tôi đạp xe thong thả, gió lùa
qua người, và trên cao, bầu trời trong xanh đang thả nắng dõi theo hai
học sinh vừa tan lớp.

-Sao mà im ru vậy? Tôi buộc phải mở lời trước.

-Không, tại đang nghĩ tại sao thôi?-Vẫn dịu dàng như thế, dù cho cô nàng có chút bối rối.

-Chuyện gì vậy?-Tính tò mò của tôi lại trỗi dậy.

-……..!

-Có gì sao Yên?

-Thì chuyện đi quá giang này nè!

-Thì quá giang là Tín xin đi mà, có gì mà suy nghĩ chứ!

Ngữ Yên lại im lặng, tôi cũng không dồn ép nữa, lặng im chờ một câu trả lời.

-Chẳng phải Tín cố tình tránh mặt Yên sao?

Câu nói Ngữ Yên thốt ra như sét đánh giữa trời quang. Lần này thì đến
lượt tôi phải lặng im. Ngữ Yên nói trúng ngay tim đen thì nói gì được
chứ, chẳng có gì để nguỵ biện, cũng không thể đem lý do ra để lấp liếm:

-Tín, xin lỗi nhé!

-Không có gì, Yên hiểu mà!- Ngữ Yên lần này nở nụ cười với người tội đồ.

Ngữ Yên luôn là một cô gái như thế. Luôn luôn nghĩ cho tôi, dù cho
tôi đối xử với cô nàng như thế nào. Dịu dàng nhưng luôn biết được đối
phương đang nghĩ gì theo một cách tế nhị nhất. Luôn vị tha, bao dung, dù
cho chính Ngữ Yên bị tôi trêu đùa như thế nào. Thích thì xin đi quá
giang như một cam kết tình bạn giữa cái lớp học xa lạ, rồi vì một lý do
chỉ chính đáng với riêng tôi, phá hoại cái cam kết ấy. Nhưng Ngữ Yên vẫn
đối xử với tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi, hôm ấy đi cùng Ngữ Yên hoàn toàn khác với cách mà Dung đi với
Hoàng theo suy nghĩ của tôi. Cứ mặc định rằng Dung đi với Hoàng vì tình
cảm theo cách suy nghĩ tiêu cực đi, thì tôi đi với Ngữ Yên vì một lý lẽ
khác. Đi với Ngữ Yên, khác với đi với mấy thằng bạn trong xóm nhà lá. Đi
với Ngữ Yên tôi không phải đối mặt với những câu hỏi đại loại như:

-Có chuyện gì với Dung?

-Xích mích à?

-Sao mặt mày đần thối ra thế?

Ngữ Yên chỉ im lặng, dịu dàng như lúc đầu tôi quen, nó giúp tôi tránh
mặt được mối tơ vò trong lòng, tránh được suy nghĩ về Dung. Điều đó là
điều tôi mong muốn nhất, dù cho vô tình trong lòng, tôi lại mang nợ Ngữ
Yên một lần nữa. Một lần như bao lần trước.

CHAP 6: CÚ ĐIỆN THOẠI

Cứ mỗi lần được xin quá giang tôi lại “trả ơn” Ngữ Yên bằng một ly
nước mía. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, tuy nhiên không khí lại trở
nên thân mật hơn. Cũng không còn những tiếng gọi với theo như những lần
trước để lấp lửng muốn nói điều gì đó:

-Về nha Tín!

-Ừm, về cẩn thận nha-Tôi dặn dò cô bạn dù biết rằng Ngữ Yên cẩn thận có thừa.

Một nụ cười lung linh tiễn tôi lên xe bus. Tôi ngồi yên trên xe, tâm
trạng đã khá hơn. Dường như mọi rào cản tôi cố tình dựng lên với Ngữ Yên
sụp đổ hoàn toàn. Tình bạn giữa hai đứa tôi đã có bước tiến triển mới.
Không phải vì chuyện của Dung và tôi, cũng không phải tôi bộc phát để có
tình cảm mới, một chuỗi rung rinh khác. Đơn giản, một người vì bạn hi
sinh quá nhiều, bạn không thể nào không trân trọng con người đó được.

Mặc dù vậy, tôi cũng không kể cho Yên nghe về những gì tôi thấy,
những gì tôi cảm nhận xung quanh Dung và Hoàng được. Chỉ sợ rằng, Ngữ
Yên lại cảm thấy tổn thương. Cô bạn ấy sẽ cảm thấy rằng, mình giống như
một thứ để tôi ném những ưu phiền, khi nào có thì tìm tới, còn không thì
lại lánh mặt. Tự hứa với lòng mình, sẽ hạn chế tối đa làm tổn thương cô
bạn hiền dịu ấy.

“Tái ông thất mã ư?”- Ít nhất tôi cũng tự cho mình được chút gì lạc quan.

Mang theo tinh thần lạc quan, lao động hăng say vận may sẽ tới, tôi
xài lại bí quyết cũ ” không cho đầu óc thảnh thơi”. Tức là cứ hễ có thời
gian rảnh là tôi lao vào làm một việc gì đó. Bữa trưa xong xuôi, tôi
chui vào phòng ngồi bật phim ra xem. Hết phim là lao vào học, tuy không
triệt để hoàn toàn nhưng ít nhất cũng làm cho “vết thương đỡ nhức nhối”.

-Reng, reng!

Chiếc điện thoại reo lên, và căn nhà này cũng chỉ còn một mình tôi.
Bất đắc dĩ bỏ dỡ cái bài Lý vất vả lắm mới tìm ra cách làm, tôi đi ra
phòng khách.

-Dạ, cho hỏi có phải nhà bạn Tín không ạ?

Giọng nói quen thuộc, đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe giọng nói này.
Người mà tôi chờ đợi bấy lâu nay, cái người mà biệt tăm biệt tích cả
mấy tháng trời như tôi nay cũng đã xuất hiện, còn chủ động liên lạc nữa.
Bịt tai nghe, tôi húng hắng bóp méo giọng.

- Cháu hỏi Tín có việc gì không?

Giọng nữ đầu dây ấp úng:

-Dạ, cháu hỏi Tín có việc ạ, Tín có nhà không bác?

-Không cháu, nó đi chơi rồi, mà việc gì vậy?

-Dạ,..không, à…Dạ, bác nhắn với Tín là có bạn Xuyến gặp là được ạ!

Cứ mỗi lần gặp bà chị này thì dù tôi có dẻo miệng đến đâu thì cũng
phải tắt đài đứng hình ngay. Chẳng hiểu sao, khi giáp mặt, tôi luôn ở
thế hạ phong, luôn luôn bị chị Xuyến hét ra lửa đàn áp. Biệt danh Nữ tặc
quả không phải hư danh. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe nói chuyện
theo phong cách “bề trên” so với bà chị. Nhịn không nổi cười, tôi cười
thành tràng:

-Haha, em đây, Chị ngoan vậy!

-Thằng quỷ này, làm hết hồn!

-Hết hồn thì lo mà nạp hồn cho đầy, sao hôm nay rồng gọi cho tôm thế này!

-Bộ không có chuyện không gọi được à!

-Ơ,…ơ, thế mấy lần trước có gọi cho em đâu nhỉ?

Tất nhiên, cái kiểu “không có chuyện không gọi được à?” chỉ là một
cách mà chị Xuyến trả thù tôi vụ lúc nãy giả dạng phụ huynh, hoặc do
thói quen hay ăn hiếp tôi mà thôi. Mục đích chính của bà chị là muốn tôi
lên chia vui vì bà vượt vũ môn thành công, chuẩn bị bước vào cuộc đời
sinh viên.

-Chà, ngưỡng mộ chị ghê, hoá rồng rồi!

-Chị không biết rồng hay tôm, nhưng đúng giờ là có mặt!-Vẫn tư thế áp đảo và buộc tôi phải nghe theo.

-Nhưng…..!-Yếu ớt phản kháng, tôi không thể đưa ra lý do cho mình.

Thứ nhất đã nói đến liên hoan, là phải vui, mà vui là thể nào cũng phải bia. Thứ nước có cồn này luôn
xuất hiện ở tất cả các buổi tiệc, mà đặc biệt là những tiệc liên hoan
mừng đại học thì uống hết sức, thả ga là điều khỏi phải bàn cãi. Tôi
không giỏi về khoản này nên chắc sẽ là thằng đứt gánh đầu tiên. Riêng vụ
uống trong bàn nhậu thì còn có thể tuỳ cơ ứng biến, chứ còn việc thứ
hai mới là căng. Ở khoản này, tôi phải giơ lưng cho thiên hạ đấm là
chắc:

-Ai đây Xuyến?

-Em trai mày à?

-Ờ, học dưới mình một khoá à.

Danh phận cho tôi đi dự tiệc liên hoan là gì? “bạn cùng lớp” thì
không phải vì tôi chỉ là hậu bối, đời đầu thế hệ 9x. Còn “bạn cùng
trường” cũng không hợp lý lắm, biết bao nhiêu bạn cùng trường của chị
không có mặt còn tôi thì lại hiện diện. Vẫn còn đó thằng Huy, vụ việc
giữa hai thằng con trai tuy đã qua lâu, nhưng biết đâu đấy lại chẳng
chui đâu ra một thằng Huy thứ hai, hoặc thằng Huy tâm dạ hẹp hòi, “thù
dai” chờ cơ hội trả thù thì sao. Chưa kể đến việc tôi đối đáp thế nào
với nhị vị phụ huynh của bà chị nữa.

Chỉ nghe thấy thế thôi, dường như bà chị đã biết tôi đang định nghĩa chữ Ngại như thế nào nên nhanh chóng vỗ về dư luận:

-Tiệc đặc biệt, không có gì đâu mà ngại với ngùng!

-Em…em có ngại đâu!-Tôi lại yếu ớt chống chế!

-Khiếp, sĩ diện nữa, đúng là con trai, vậy nhé, hứa với chị rồi đó!

Không đợi tôi kịp trả lời, chị Xuyến đã cúp máy mất tiêu. Vậy là chủ
nhật tuần này, một mình một ngựa, tôi sẽ xông pha vào hang cọp.

-10h30, chắc là nhậu tới chiều thì mình lết về mất.

Lo sợ tiếp theo là trong ngày vui của bà Nữ tặc, chắc tôi cũng chẳng dám đã động

gì tới vụ việc của tôi để xin tư vấn quá. Ngày vui, ai nói chuyện buồn cơ chứ?

-Thôi tới đâu thì tới, binh đến tướng đỡ!

Chưa kịp dứt lời than thở một mình, một thằng bạn âm binh đã hùng hùng hổ hổ bước vào nhà.

-Đi đá banh mày!-Thằng Hoàng ngồi bệt xuống thềm nhà tôi, thở dốc.

-Còn sớm, chờ tao tí?

Cắm nồi cơm xong xuôi, tôi quay ra phía trước nhà, thằng bạn vô tư
như ruồi đang cầm ly đá tu ừng ực, hồn nhiên đưa tay quệt ngang:

-Khà, đã quá pepsi ơi!

-Đã cái đầu mày, ngồi chờ tao đi giày!-Tôi trở tiếng quát nó.

Mặc cho thằng bạn ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy
ra, tôi đi về phía nhà sau mang lên đôi nike hàng dạt chợ ra. Thằng
Hoàng nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi mở miệng:

-Mày y như thằng mới dậy thì ấy?

-Cái đệch, là sao?

-Dạo này tâm sự gớm, cái mặt đã ngu giờ nhìn hãm lắm con ạ!

-”Á, à, dám đi với bạn gái của ông rồi còn chửi ông hãm à!”

Nhanh như cắt, tôi đè nén tâm trạng muốn gây gổ với thằng bạn lại.
Chưa biết đầu đuôi ra sao mà nhảy vào kết luận khác nào một kẻ vu khống.
Hoặc giả chăng, nếu thằng bạn này vô ý “phạm tội” nó cũng sẽ sinh nghi
mà chối bay chối biến. Thì mối quan hệ của cả ba càng trở nên khó xử
hơn.

-À, mà mày học Toán sao rồi?-Tôi dò khéo ý thằng bạn.

-Vẫn thế, tao ở ngoài quê đã học trước một ít rồi nên giờ thoải mái hơn!-Nó vô tư đạp bẫy.

-Thế à, thế lớp toán có em nào xinh không?

-Có chứ, nhiều, công nhận là nhiều đứa xinh không thể tả nổi-Nó múa
may tay chân, ba hoa bép xép như kẻ giảng đạo đang khai sáng cho đứa u
tối về sắc đẹp vậy.

Tôi giả bộ hỏi han, rồi lâu lâu nghệt mặt theo kiểu mô tả của thằng bạn.

-Thế rốt cuộc, mày kết em nào!-Tôi vô vấn đề chính một cách lô-gíc!

-Không nói, nhưng hơi xinh, cá tính nữa!-Nó lấp lửng mà tôi muốn đè nó ra bóp cổ nó.

-Tên gì?-Tôi sốt ruột khi những miêu tả của thằng bạn “vô tình” đúng y như Dung vậy.

-Hỏi gì vậy mày, bí mật, đừng có nóng!-Nó lại úp úp mở mở.

-Đệch, bạn bè mà giấu hả mày!

-Bí mật, rồi mày sẽ biết, tao cao tay đến từng nào!

Nó lại nở nụ cười bí hiểm, ra dấu thúc tôi đi nhanh không muộn trận
banh lại đứng ngoài ngó. Tôi không o ép nó nữa, kẻo đối tượng sinh nghi
tìm cách lấp liếm. Chẳng hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu nữa, giá như tôi
có phép thuật siêu nhiên, nhìn thấu tâm trí của nó để xem xem, cái
người mà nó cảm nắng có phải là Dung của tôi hay không.

-Nhìn gì ghê thế mày?

-Đệch, đẹp trai nhìn tí mà khó khăn vậy?-Tôi chẳng nhìn thằng bạn, nói vu vơ.

-…..!

-A, Cu đen ở là cu đen.

Thằng Nhân đứng chờ từ trước, hôm nay Nguyệt ở nhà nên nó đứng tiu
nghỉu nhìn cái sân vắng tanh. Nhìn thấy hai thằng tôi như bắt được vàng.

Tranh thủ lúc thằng Hoàng đi “giải quyết chuyện gấp”, hậu quả khi tu hết cả ca nước đá nhà tôi, tôi chộp cổ Nhân đen.

-Mày, nghe tao hỏi nhé?-Tôi làm mặt hình sự đe doạ thằng bạn.

-Gì mà ghê vậy mày?

-Thằng Hoàng biết Dung với tao là….

-Một cặp chứ gì?-Nó hét toáng lên.

Tôi bịt miệng thằng bạn, ngó vào lùm cây, canh xem thằng Hoàng đã hết buồn chưa, rồi lại thì thào to nhỏ:

-Biết hay chưa vậy?

-Chưa hay sao ấy?-Nó cũng nhiễm tôi, thì thào theo.

-Tốt, vậy bây giờ mày dặn mấy đứa giữ bí mật dùm tao.

Tôi cương quyết rồi nhanh chóng đẩy thằng bạn ra trước khi thằng Hoàng đứng trước mặt, không quên dặn dò thêm lần nữa:

-Nhớ đấy!-Nhân đen cứ nhìn tôi đầy khó hiểu.

Trận banh hôm ấy, đội tôi thua hai trái trắng. Một phần vì sứt mẻ lực
lượng ở hàng thủ nên lọt lưới. Nhưng hàng công với tôi và thằng Hoàng
thì còn tệ hơn vì cả hai đứa chẳng chịu phối hợp với nhau pha nào cho ra
hồn. Thằng Hoàng cứ đứng ở vị trí thuận lợi thì tôi mắm môi mắm lợi sút
hết sức. Chính vì thế, hàng thủ đối phương an nhàn bẻ gãy các đợt tấn
công. Thằng Hoàng cú tôi lắm nên hét ầm cả lên:

-Đá đấm chẳng ra gì cả, chuyền trái đẹp coi!

Đẹp làm sao được khi mà mày đang ở trong diện bị tình nghi chứ thằng bạn thân!

Ngay cả tôi cũng chẳng biết bản thân mình muốn cái gì ở trong chuyện
này nữa. Muốn công khai chuyện tình cảm Dung với tôi ra, thì Hoàng sẽ là
người rút lui .Bởi tôi tin vào thằng bạn tôi thân thiết từ nhỏ. Nhưng
chính tôi cũng sợ tình bạn ấy, nó sẽ là bước cản trở cho cả ba nếu Dung
và Hoàng thực sự thích nhau. Lúc ấy, Hoàng sẽ như thế nào và Dung sẽ ra
sao?

Vì vậy, tôi muốn giấu đi chuyện tình cảm của mình với Dung để đặt
mình cùng xuất phát điểm, công bằng với Hoàng. Nếu như Hoàng và Dung có
tình cảm với nhau? Thì ắt hẳn Dung đã bỏ quên đi tình cảm với tôi. Coi
như tôi đang đặt quyền tự quyết về tay Dung.

Tình cảm là thứ tự nhiên, cái gì thuộc về tự nhiên hãy để tự nó phát
triển. Nếu như chuyện của hai người là thật, tôi sẽ buông tay, trả lại
những thứ không thuộc về mình. Đau đấy, buồn đấy, nhưng thà như vậy còn
hơn dùng dằng kéo dài. Dù thực lòng tôi không bao giờ muốn chuyện đó xảy
ra. Nhu nhược, nếu ai đó dành cho tôi từ đó, tôi cũng sẽ chấp nhận. Bởi
vì tôi không dám đấu tranh đến cùng. Nhưng tính tôi là thế, nó tạo nên
thằng Tín như ngày nay, thích sự tự do, không gò ép, không miễn cưỡng và
có chút phá cách. Vì vậy trong chuyện tình cảm tôi thà làm kẻ “nhu
nhược” còn hơn phải làm một người “cố chấp” tranh đấu những thứ không
thuộc về mình.

-Mày làm gì mà thần mặt ra thế?-Thằng Hoàng cởi áo vắt ngang vai, nhìn cùng hướng với tôi ra cái hồ trước mặt.

Tôi bần thần, quên kiềm chế bản thân:

-Nếu mày thích một người không còn thích mày, mày sẽ như thế nào?

Gió từ hồ lùa vào, mang theo sự mát lạnh của hơn nước, ôm trọn lấy
hai thằng bạn thân. Đóng băng thời gian, để lại một sự im lặng đáng sợ.

Thằng Hoàng thẫn thờ một lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời y chang tích cách của nó:

-Đừng nói mày từ bỏ nhé, riêng tao vẫn theo đến cùng-Nó hiểu rõ tâm trạng của tôi.

-Nếu đến cùng không được kết quả?

-Không biết, nhưng cứ đến cùng, biết đâu người đó cuối cùng sẽ thích mày.

Hai thằng bạn thân nhau từ nhỏ, hai tích cách có phần trái ngược
nhau. Tôi, điềm tĩnh, hơi có chút hướng nội, thích tự do, không thích sự
gò bó, có chút ngược lại với Hoàng. Nó kiên trì, tự tin và thích chinh
phục, thẳng tính. Hai thằng cũng chẳng hiểu vì sao mà chơi thân được với
nhau, và đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hai đứa mang hai cách nhìn
nhận khác nhau cùng một vấn đề.

-Về thôi, tự nhiên mày nói với vẩn quá!

-Ừ, về, hôm nay đá đã quá!-Tôi chữa thẹn vì phút yếu mềm của cả hai thằng.

-Mày đá cá nhân bỏ mẹ, đếch chuyền cho tao quả nào nên hồn.

-Mày thì hay ho gì, dứt điểm tệ như xưa.

Vẫn tiếng cãi cọ nhau vang vọng trên con đường về, như hồi chúng nó
chỉ còn là những thằng bé 7,8 tuổi. Thời gian trôi qua nhanh thật, những
thằng bé ấy đang khoác lên mình hình bóng của những chàng trai dần
trưởng thành, tuy nhiên vẫn như vậy, thân thiết trên sự cãi cọ và bất
đồng quan điểm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3