Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 062

Chap 62: Oan

Gần 10h trưa chúng tôi mới đặt chân đến cái khá
ch sạn gần Biển, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ nó gần khu chợ Đầm và công
viên Phù Đổng. Nói là khách sạn cho oai vậy thôi, thực chất là khu nhà
nghỉ du lịch cấp bốn được xây với kiến trúc độc đáo, lạ mắt.

Thầy tôi vô cùng tâm lý, nên đã nhờ người bạn đặt trước phòng ở đây.
Sáu phòng cho gần sáu mươi người. Số lượng nam nữ thì cứ xấp xỉ nhau nên
chia ra, gần mười người một phòng. Mặc định là tôi, Phong mập, Hưởng
đù, Linh vẹo, Tuấn Anh, Nhân đen, Bình Boong, Kiên cận ,Hà thủ môn, Long
con là ở chung rồi. Coi như vừa tròn trịa một đội banh.

Thả mình cái ầm xuống một trong ba cái giường trong phòng, tôi vẫn
còn lạnh cả người. Nãy giờ trên xe không biết con Quỳnh giở trò gì mà
ánh mắt địa tôi lia lịa, kiểu như lén lút. Nhưng cả đời chưa gặp ai như
nó, nhìn tôi chằm chằm mà hễ tôi nhìn lại thì nó càng nhìn dữ dội hơn.
Chắc biệt danh tưng tửng cũng từ đấy mà ra.

Chưa kịp đấm bóp cái vai tê như do Dung gác lên suốt lúc ngồi trên
xe, mấy thằng bạn đã nhảy ầm ầm lên đè tôi đến lè lưỡi. Ác nhân thay
chúng nó còn chơi cái trò nhún nhún trên đó, ruột gan tôi gần như trào
cả ngoài.

Chơi chưa đã chúng nó còn đề xuất cái trò tắm chung. Phòng tắm thì
rộng rãi nên tha hồ năm thằng xông vào tắm. È cổ nhau ra bôi trét xà
phòng hè nhau ra giã gạo.

-Ê, tao có trò này hay lắm!

-Trò gì?

-Thời ấu thơ thôi.

Vớ ngay cái quần áo thằng Phong Mập trên móc, tôi nhét vào ống thoát
nước và bắt đầu mở hết vòi nước, nước nhanh chóng vỗ mặt sàn kêu khó
chịu, rồi cũng dâng lên, gần chảy ra ngoài.

-Bơi thôi.

Khỏi phải dạy tụi bạn lần hai, bốn thằng còn lại xông vào lăn lê bò toài giữa cái bể nhân tạo, tha hồ hò hét té nước nhau.

-T ơi, có trong phòng không-Giọng con gái kèm theo tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí.

-Sao vậy Quỳnh? -Giọng Nhân đen vang lên, tôi bịt mồm và ra dấu cho anh em im lặng hết

-Có T trong phòng không Nhân?

-Nó…..ừ ….ra ngoài rồi, có gì nhắn lại không?

-Ờ , không…..không.nói sau vậy!

Chỉ chờ tiếng cạnh cửa đóng lại, cả lũ đã nhảy vào mà ghẹo tôi:

-Haha, được con Quỳnh để ý nữa cơ à!

-Ăn tạp quá mày ơi!

Tiện thể chúng nó lôi tiểu sử con bạn ra mà kể sạch bách. Thì ra cái
biệt danh tưng tửng không phải như tôi nghĩ là hâm hâm mát mát, mà do cô
nàng này khá nội tâm. Trên lớp ngoài học ra chỉ cắm đầu vào sách mà đọc
tiểu thuyết, bạn bè đôi khi gọi là cũng ẩm ờ lơ đễnh. Kiểu như hồn ở
đâu mất ấy. Vậy mà không hiểu sao có cái màn tỏ tình trời đánh giữa
trường thế kia.

Tôi té vội ra khỏi phòng tắm lên giường nhắm mắt, mặc cho lũ bạn vẫn eo éo giọng Quỳnh bên cạnh tôi:

-Anh, dẫn em đi ăn đi mờ!

-A…….nh, bơi với em đi nờ.. -Tụi bạn quỷ sứ chỉ tha cho tôi khi tôi quấn tròn chăn cố thủ bên trong, chờ giờ cơm trưa mới ra.

Trưa đó, sau tiếng loa của thầy, chúng tôi tản bộ đi qua hai khu phố
để ăn trưa. Quán nằm ngay góc đường, gió biển lùa vào mát rượi. Giữa
quán còn có một chiếc quạt hơi nước quay đều, hơi nước bị xé nhỏ ra như
sương, phủ lên khách đi vào cửa, làm cho người ta thấy thoải mái lạ
lùng.

Tôi mặc kẹt với đám bạn quỷ sứ nên đi với thằng Nhân đen cuối cùng,
vừa đi lên tầng để ăn trưa thì mọi người hầu như đã ngồi hết vào vị trí.
Nhân đen ham hố chạy vào trước tôi.

Chiếc bàn dài rộng đã đầy ắp người, chỉ còn hai vị trí còn trống. Là
chỗ cạnh Dung và Quỳnh. Tôi đương nhiên phải ngồi cạnh nàng, không thể
ngồi chỗ khác. Nhanh như chớp, chụp vai thằng Nhân,kéo nó lại khi nó vừa
chạy qua chỗ cạnh Quỳnh, thả nó vào cái ghế và cười toe toét, còn mình
thì nhanh chân đến kế bên nàng.

Quỳnh có vẻ gì đó không vừa lòng, nên quay ra hậm hực thằng Nhân, còn
thằng bạn tôi thì cũng tức không kém vì bị anh em phản bội, vừa phải
hứng dớp thay tôi nên suốt buổi ăn nó nhìn tôi hằn học. Còn tôi thì vừa
chọc tức nó, vừa bày trò với anh em và đặc biệt là được nàng gắp thức ăn
cho. Hạnh phúc không gì bằng.

Trưa hôm đó, lớp chúng tôi xuất phát sang viện Hải Dương Học đi thăm
quan, khỏi phải nói là vui đến cỡ nào, vì mỗi lần chụp hình, nàng và tôi
đều có mặt chung và đứng cạnh nhau. Từ cảnh chụp với cá nóc, sư tử
biển….thì đều có hai cô cậu tuổi học trò đứng cạnh nhau, nụ cười tươi
roi rói.

Lang thang đến hết buổi chiều, trở về với trò chơi tắm biển, là mục
đích của chuyến đi. Biển Nha Trang đen ngòm, nhưng mà đã cơn ham vui lên
thì bất chấp. Anh em chiến hữu thì bơi tới bơi tấp, tôi thì ngồi trên
bờ đắp cát. Nàng ở dưới vẫy vẫy tay tôi nhưng tôi chỉ cười và

lắc đầu. Xuống chi, thiên hạ bảo mình không biết bơi.

Chả là từ nhỏ tới lớn, tôi chỉ ham mê thể thao duy nhất là đá banh,
và học. Từ nhỏ tới lớn năm nào cũng học bán trú thì thời gian đâu mà
bơi. Hè nào cũng đi đá banh, rồi về quê nội nên chẳng có thời gian tập.
Với lại có tập thì cũng nhanh nản, vì mấy thằng trạc tuổi tôi biết bơi
là làm oai dữ lắm, bơi tới bơi lui lấy le, nhè tôi chọc hoài.

-Sao T không xuống?

-À, T….t….không…..!

-Quỳnh xuống trước nha.

-À, ừ….ừ…!

Quỳnh nhìn tôi và cất cặp kính cận vào túi đồ, nhanh chóng hòa mình
xuống với lớp. Lần đầu tiên tối mới dám nhìn Quỳnh tổng thể và lâu đến
vậy. Nói chung là cao chuẩn, gương mặt đôi lúc nhìn có vẻ dễ gần nhưng
hình như đằng sau đó có cái gì đó khiến tôi ngờ ngợ, trực giác bảo tôi
thế. Nhưng ngoại trừ những lần nhìn tôi thì trong lớp có vẻ đây là một
học sinh sống khép kín, gương mẫu.

Mãi suy nghĩ miên man, bọn quỷ sứ đã chia nhau lên hè tôi ra mà khinh xuống biển:

-Ùm………ọc ọc!

Hớp đến tận mấy hớp nước biển mặn chát, vừa ngoi cái đầu lên tính
chửi thì tụi nó đã hè nhau mà dìm xuống. Lại thêm mấy hớp nữa, bọn gian
tặc.

Không biết bơi, nhưng khả năng nhịn thở thì cũng đáng nể, hễ nước
không cao quá đầu thì tôi có thể nín thở mà đi được nên bắt đầu mò mẫm
rình rập tuột quần mấy thằng quanh đó. Mở máu thoát thân, ngóc đầu vùng
chạy lên bờ. Tụi bạn còn tức tôi móc cát lên ném tôi. Quay đầu lè lưỡi,
tôi ngoi ngóp lên bờ:

-Á…….!

Tôi văng ngược ra sau, quay lại nhìn nạn nhân của mình. Quỳnh ngồi đó
xoay xoay cái vai bị tôi tông trúng, gương mặt nhăn nhó xuýt xoa, một
vài cọng tóc ướt nhẹp khẽ vắt ngang qua gò má trắng hồng.

-Xin lỗi…T không ,không cố ý..!

Dù trong lòng có thành kiến với cô nàng, và phải phớt lờ ánh mắt khó
chịu của Dung, tôi vẫn phải đỡ cô nàng lên và dìu lên bờ. May thay lũ
bạn quỷ sứ của tôi cũng kịp lôi tôi xuống biển dìm . Thà uống thêm mấy
ngụm nước mặn mặn còn hơn phải khó xử vì chẳng biết phải làm sao để đối
diện với cô nàng.

Sau bữa chiều vùng vẫy dưới nước, lớp tôi đứa nào cũng đói lả cả
người nên bữa cơm tối diễn ra rất nhanh chóng. Phòng tôi như thường lệ
vẫn dở cái trò đánh bài cá độ ra. Tất nhiên thua thì văng ra nhường cho
thằng ngoài ngồi hóng. Mãi hăng say sát phạt, Dung giận dỗi bỏ tôi đi
chơi với mấy bạn nữ và nam phòng khác.

Ông bà ta có câu: đen bạc, đỏ tình, vậy mà tôi đen cả hai. Vừa bị
nàng giận, lại bị thua trắng ,lủi hủi đi sang đại sảnh mua nước cho lũ
bạn đang hả hê chiến thắng. Tránh vở dưa gặp vỏ dừa, tôi lại đụng Quỳnh
ngay cửa phòng tôi.

-Ơ……

-Chào T, không đi chơi sao!

-Ờ, ở phòng đánh bài…!

Cô nàng khẽ nâng gọng kính, nhìn đống chai nước tôi cầm rồi mở lời:

-Quỳnh không đi đâu nè, hay đi dạo với Quỳnh nhé.

Lưỡng lự một hồi lâu, tôi cũng phải đồng ý, thả đống nước ngọt xuống giường, vớ cái áo gió khoác vào và lững thửng đi tản bộ.

Đi bên cạnh mà tôi vẫn không mở lời gì với Quỳnh, cô nàng cũng để mặc
, thả hồn nhìn vào hư không, mùi hoa sữa thoang thoảng pha mùi gió biển
mặn quyện vào nhau, lan tỏa vào bầu trời đêm.

Ra tới biển, cô nàng ngồi xuống trước, tôi e dè ngồi cách đó chắc cỡ
2m. Để mặc biển song biển rì rào nói chuyện, tôi tuyệt nhiên không mở
lời. Quỳnh phá tan bầu không khí trước:

-Nửa năm rồi T ha!

-Nửa năm ? là sao?

-Từ ngày T chuyển vào lớp.

-Ừ……!

Rồi lại ngậm tăm nhìn song biển vỗ rì rào, gì chứ thà nhìn biển đêm
đen ngòm còn hơn phải nhìn đôi mắt sâu sau cặp kính cận của cô bạn cách
đó không xa.

-T với Dung sao rồi?

-Bình thường, có gì đâu…….

-Bình thường là sao, thấy có vẻ…..

Tôi cau mày nheo mắt khó chịu, gì chứ bất kì ai hỏi về nàng tôi đều
vui vẻ làm tự hào, riêng Quỳnh, tôi cảm thấy khó chịu, phần vì linh cảm,
phần vì cô nàng này tâm tư khó đoán, chưa kể đến vụ tỏ tình nổi tiếng
trong lịch sử lớp tôi.

Như hiểu ý tôi qua cái cơ mặt, cô nàng xuýt xoa đôi vai:

-Lạnh quá T ơi!

Tôi cởi áo khoác ngoài, choàng vào vai cô nàng:

-Lạnh thì về, đừng ngồi ngoài này nữa…..

Không chờ cô bạn mở miệng, tôi đi về trước, buộc cô nàng phải luống
cuống đứng dậy, giữa tôi và Quỳnh là cái bóng đổ dài của tôi do ánh đèn
ven đường hắt xuống.

9h tối, tôi hít hơi dài hương hoa đêm thơm ngát, thả mình tản bộ về
khách sạn. Quỳnh vẫn lẽo đẽo bên cạnh tôi, cô nàng hình như có

cười gì đó. Tôi chăm chú nhìn và không hiểu vì sao cô ta lại nở nụ cười như vậy.

-Có quái gì đâu mà cười!

Rồi Quỳnh sững lại, nhìn tôi ngay lập tức. Tôi bất ngờ kiểu như khúc
xạ vậy, quay về hướng cổng khách sạn. Dung đang đứng đó, có vẻ là chờ
tôi.

Áo khoác tôi thì đang trên vai Quỳnh, còn tôi thì đang nhìn Quỳnh,
vậy là hết đường chối cãi. Dung quay mặt đi nhanh chóng, bỏ chạy về
hướng đường bên kia, dần dần mất trong khoảng tối rồi hiện ra ở khoảng
sáng bóng đèn tiếp theo, nhưng có vẻ nhỏ bé dần đi.

Không nói năng gì cả, bỏ mặc Quỳnh ở lại, tôi vội vã chạy theo hướng Dung. Vừa đi vừa chửi rủa mình ghê lắm:

-Tự nhiên mày bỏ Dung làm gì!

-Sao mày lại đi dạo với Quỳnh.

Chạy mãi chạy mãi đến ngã tư đường, tôi quẹo phải theo linh cảm….vẫn
cứ chạy, và ánh mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Không hề có có bóng hình cô
bạn bé nhỏ nào cả. Tôi dừng lại và thở dốc. Rồi lại chạy, ánh mắt vẫn
soi từng người đi đường xem nàng có lẫn vào đó hay không. Bất chợt tôi
dừng lại.

Dung ngồi trên ghế đá dưới gốc cây,không khóc nhưng vẻ mặt buồn vô
hạn. Cái ghế đá nằm ở khoảng tối nên càng làm cho không khí ở đó có vẻ
âm u. Tôi lao đến gần, không nói gì cả, vì biết giờ nàng giận tôi ghê
gớm lắm, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Mười, mười lăm phút trôi qua, chỉ có tiếng xe máy và tiếng người đi bộ vang lên, hai đứa tôi vẫn ngồi im.

Tôi đưa tay vịn lấy vai nàng, một cách để xóa tan bầu không khí
, cũng như để nàng tin tưởng tôi hơn. Nàng lạnh lùng gạt tay tôi ra và đi nhanh để sang lại bên kia đường tránh mặt.

-Cẩn thận!

-Vèo………

Người đàn ông đi xe máy với lại nhìn hai đứa tôi với ánh mắt tức
giận. Suýt nữa là nàng bị tông. Tôi nhanh tay kéo tay nàng lại, ôm trọn
vào tay bên kia, nhìn nàng lo lắng.

-Cẩn thận chứ!

Nàng bối rối nhìn tôi, và bắt đầu rớt nước mắt:

-Ngốc tệ hại!

-Ừ, biết rồi, tệ lắm rồi..đừng khóc nữa!

Tôi đứng im để nàng đấm thình thịch vào ngực, nhưng càng đánh bao
nhiêu thì tôi càng thoải mái bấy nhiêu. Khi nàng dừng lại cũng là lúc
trách móc tôi:

-Bỏ rơi Dung…!

-T biết lỗi rồi, nhưng chuyện lúc nãy với ….

Dung đưa ngang tay chặn lời tôi, và nở nụ cười, tay còn lại luồn vào
eo tôi. Tôi đứng im chờ cú nhéo trời giáng , coi như chịu lỗi.

-Ghét, không nhéo nữa.!

-Ừ, biết lỗi rồi, đừng khóc nữa!

Tôi đưa tay quẹt những giọt nước mắt còn sót lại trên gò má nàng, nụ
cười trên môi nàng lại nở ra. Nụ cười ấy bình thường đã đẹp, nay nó lại
nở sau cơn mưa ” nước mắt” thì có phần nhu mỳ hơn. Hương hoa sữa vẫn tỏa
xuống đâu đây, gió mang hơi mặn của biển vẫn thổi vào ào ạt. Nó làm cho
nụ cười càng thêm phần quyến rũ và đáng yêu.

Nha Trang, tháng 5, hơn 10h tối, một đôi học sinh tay nắm tay trở về
khách sạn, không ai nói với ai câu gì, chỉ cười và nhìn nhau. Bóng đèn
hiu hắt phản chiếu xuống hai cái bóng cũng đang tay trong tay. Nhìn nhau
và cùng nở nụ cười, hai người nói với nhau:

-Ngốc !

SPECIAL CHAP: KÍ ỨC THÀNH PHỐ BIỂN

Mưa phùn phảng phất trong không gian đêm của thành phố biển. Từng hạt
mưa mang theo mình những hương vị đặc trưng, chạm nhẹ vào làn da người
tản bộ. Hương vị tự nhiên ấy thẩm thấu qua lớp da, đem lại cho lữ khách
những cung bậc thú vị.

Đâu đó tiếng sóng biển vẫn rì rầm theo gió cuốn vào, nghe như một bài
sáo ai thổi, nhưng có lẽ ở xa nên tiếng sáo đó chỉ du dương, lâu lâu
trầm bổng theo từng hơi thở của gió. Nha Trang mà, âm thanh đặc trưng.

Tôi ngước lên nhìn những cây hoa sữa dọc hai bên đường, đâu đó giữa
các khe hở của những chiếc lá, màu đèn vàng khẽ lách qua, chiếu xuống
nền đường. Hương hoa sữa thoang thoảng bay, hòa với vị mặn trong gió,
hương vị thật độc đáo mà chỉ ở đây mới có.

Khẽ nghiêng người, nắm lấy tay người bạn gái nhỏ bé đi bên cạnh, mặt
nàng khẽ ửng đỏ lên vẻ thẹn thùng. Tôi siết nhẹ đôi bàn tay búp măng,
rồi bắt đầu cất lời hát:

-Tìm được người con gái, thật dịu dàng dễ thương, với tóc mun dài như áng mây phiêu bồng, một người thật đằm thắm…

-Xí, tóc không có dài, nó ngang vai à.

Quay qua tôi nở nụ cười nhìn cô bạn đang phụng phịu:

-Ơ, thì rồi nó cũng sẽ dài thôi mà.

Nàng vẫn nắm tay tôi, cúi xuống nhặt chiếc lá. Chiếc lá vừa khẽ rời
cây chạm vào vai tôi, nhẹ nhàng rơi xuống chạm nền gạch trên vệ đường.
Cầm chiếc lá xoay xoay, nàng đưa lên ngắm nghía. Tôi nhìn và bật cười
rồi kéo tay nàng chạy nhanh hơn, cô bạn ấy cũng cố gắng chạy theo tôi,
nhưng dù có thế nào cũng nhất quyết không buông tay tôi ra.

Trời vẫn cứ mưa, tiếng song biển vẫn rì rào, hương hoa sữa lùi dần về
đằng sau thành phố, trước mắt hai cô cậu học sinh biển hiện ra một màu
tối như mực, chỉ thoang thoáng là ánh đèn ở phía xa thỉnh thoảng lóe
sáng lên rồi vụt tắt xoay đi hướng khác.

Cúi khom người xuống, một chân chạm vào bãi cát đang tắm mình trong
nước biển, tôi nhìn nàng ra hiệu. Nàng nhẹ nhàng rút đôi chân trắng nõn
ra khỏi chiếc giày búp bê. Tôi nâng niu chiếc giày một cách cận thận và
cầm chung với đôi dép của mình. Hai người cứ thế nắm chặt tay nhau và
tung tăng đi một cách vô định.

Khẽ lùa những làn nước biển dưới chân, nàng vừa đi vừa hát. Vẫn là
bài hát ấy, ca khúc mà tôi đã nghe đến thuộc làu và có thể cùng hát với
nàng, nhưng không, giọng ca ấy nên đứng một mình, vì nó là giọng ca mà
tôi muốn nghe rõ nhất vì nó quá miên du. Dặn lòng không cho phép mình để
bài ca ấy phải chịu lẫn lộn bởi tạp âm nào. Có chăng chỉ có tiếng song
biển minh họa thêm thôi:

-Sóng cứ trôi dạt nơi chốn nào, tìm anh mênh mông biển trời…

…………………………………………………………..

Và rồi tìm thấy nhau, tình yêu sao ngỡ ngàng.

Tôi khẽ siết tay nàng chặt thêm, nàng nhìn xuống nơi giao nhau giữa
hai bàn tay, một gầy gò, chai sạn của tôi, và một thon trắng của nàng.
Khẽ cười. Nụ cười ấy như có sức mạnh ghê gớm, đánh bật những hơi lạnh
đang xô đẩy nhăm nhe hai đứa. Nơi đó là nơi giao nhau của tình cảm, nơi
để tình cảm đối phương gặp nhau. Cái nắm tay, là điều mà tuổi học trò
mong đợi, trong sáng và ngây thơ.

Mấy người dân ở đây, tối nào cũng tập trung ra ngoài ca hát hay là
lai rai để nói chuyện. Với họ , đây như một nét văn hóa vùng biển vậy,
đôi khi cao hứng, say trong men bia rượu, họ ôm vai bá cổ nhau hát to.
Tiếng hát ấy cũng mạnh mẽ như tiếng sóng biển vậy, và hẳn nhiên nó cũng
mặn luôn tình người. Tôi nhìn họ và cảm phục, những người bạn luôn bên
nhau trong cuộc đời. Họ nhìn tôi và cô bé đi bên cạnh, cười và vỗ tay
động viên:

-Tỏ tình đi chàng trai trẻ!

-Cố lên nhóc ơi, cô bé dễ thương quá!

Tôi quay sang nhìn nàng và cười, nàng cũng nhìn tôi cười. Đơn giản
tôi với nàng đã cảm nhận được lời tỏ tình của đối phương. Càng ngày lời
tỏ tình ấy càng say đắm và càng mãnh liệt hơn, dù cho nó có thông qua
những cái véo tím người của nàng đi chăng nữa.

Khẽ gật đầu và chào những con người đáng khâm phục và vui tính, tôi
với nàng vẫn tiếp tục đi dọc bờ biển, đi mãi đi mãi, chẳng biết là đi để
làm gì. Nhưng hai đứa nhóc ấy thừa biết, chỉ cần đi bên cạnh nhau, dù
có đi đâu hay làm gì, thì đó cũng là sự hạnh phúc và niềm vui rồi. Đi
thôi cô bạn bé nhỏ.

Cúi xuống đưa làn nước biển và hát tung lên không, những hạt nước
tách nhau ra, huyền ảo rớt xuống biển lại, những hạt nước va chạm vào
tôi và nàng, tí tách đùa giỡn. Nàng cũng cúi xuống và tạt nước vào tôi.
Hai đứa đùa giỡn nhau trên biển đêm, chỉ có tiếng rì rào của sóng. Tuyệt
nhiên, cái nắm tay nãy giờ vẫn chưa tách ra được nhau, vẫn đan xen và
giữ chặt. Dù có trải qua bất cứ chuyện gì, thì hình ảnh đôi bàn tay ấy
vẫn mãi là một kỉ niệm khó quên, là động lực giúp cho chúng ta cuộc sống
đầy ảo diệu này.

Đôi khi trong cuộc đời này, thời gian vô tình phủ lớp bụi lên trên
tấm tranh kí ức, nó khiến cho chúng ta vô tình quên đi những phút giây,
những kỉ niệm ngọt ngào đó đi để hướng chúng ta tới một bức tranh ồn ào
náo nhiệt hơn. Dừng lại và thổi nhẹ lớp bụi ấy đi, bạn sẽ nhận được
những món quà đầy bất ngờ mà tưởng chừng ta không bao giờ có lại được…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3