Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi - Chương 04

Chương 4: Tình nhân nhỏ

Nguyên lảo đảo bước đi, tay vẫn ôm chặt eo cô gái mặc váy mà mình quen ở sàn
nhảy tối nay. Cô gái này cũng là khách du lịch và nghỉ tại một khách sạn cách
Paradise không xa. Hai người gặp nhau ở sàn nhảy tối nay và đã nói chuyện rất
vui vẻ.

-Tới phòng rồi nè anh Nguyên…- Cô
gái vẫn ôm cứng lấy anh, âu yếm nói.

Nguyên đưa mắt nhìn cửa phòng, loay
hoay rút ra thẻ mở cửa. Cô gái cầm lấy thẻ từ tay anh, tra vào ổ khóa, nhưng
rồi ngạc nhiên:

-Ủa, cửa không khóa… Anh không khóa
cửa khi đi sao?- Cô gái khẽ trách rồi đẩy cửa.

Choáng ngợp một chút với vẻ sang
trọng của căn phòng, cô gái dìu anh lại ghế sofa rồi đặt anh uống một cách nặng
nề.

-Anh say quá rồi…- Cô rót nước đưa
cho anh.- Muốn đi tắm không?

-Ừ, tắm…- Nguyên cầm lấy cốc nước,
khẽ hôn lên môi cô gái rồi lại buông người nặng nhọc nằm xuống ghế.

-Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.-
Cô gái mỉm cười dịu dàng và đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Nhưng cô chưa kịp chạm tay vào tay
cửa thì đột nhiên “cạch”, cửa phòng tắm mở ra. Cô gái ngẩn người nhìn người
xuất hiện sau cánh cửa. Đó là một cô gái còn trẻ, nói đúng ra thì trong mắt cô
trông như trẻ con, mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông dài trùm lên cả quần đùi
nhưng cũng đủ khiến những đường cong mê người lộ ra, mái tóc còn ướt đẫm, một
tay cầm khăn tắm thấm bớt nước trên tóc mình.

-Cô là ai?- Cô gái cau mày hỏi rồi
quay đầu nhìn Nguyên vẻ mặt cực kì bực bội.

Cô gái ở phòng tắm vừa bước ra không
ngờ là Hạ Chi, người mà không lâu trước đó Nguyên và Thiên Anh đã cứu ở dưới
biển. Hạ Chi liếc mắt nhìn Nguyên rồi như đã quá quen với việc này, cô không
trả lời mà đi về phía phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Cô gái thấy Hạ Chi lờ mình đi
như thế thì giận tím mặt, hậm hực đi về phía Nguyên. Nhìn Nguyên lúc này đã ngủ
say trên ghế, cô ta đá vào chân anh một cái hét lên:

-Đồ tồi…

Rồi cô đi nhanh ra cửa, đóng sầm
lại.

Nguyên vẫn nằm im trên salon, ngủ
rất ngon, dường như đã quá quen với việc ngủ ở đây.

Việc Hạ Chi ở đây là một việc vô
cùng bất đắc dĩ của Nguyên. Thiên Anh hứa sẽ tặng lại cho anh thẻ VIP của
Paradise có giá trị vĩnh viễn kia nếu anh đồng ý cho Hạ Chi ở cùng mình cho đến
khi người nhà của cô tới đưa đi. Nguyên đã đồng ý vì nghĩ rằng cô ta sẽ sớm
được đưa về nhà, nhưng đã gần hai tuần rồi bên công an vẫn chưa tìm được người
có trách nhiệm với cô hợp pháp nên Hạ Chi vẫn ở lại đây cùng anh.

Thiên Anh dạo này khá bận bịu trên
trung tâm nên không có thời gian chăm sóc cho Hạ Chi, hơn nữa anh đã thỏa thuận
với một người bạn ở Paradise sẽ bảo vệ 24/24 cho Hạ Chi nếu cô tới đây. Đó là
lý do phòng của Thiên Nguyên có thêm một người, và Nguyên bất đắc dĩ phải ngủ
ngoài salon dài hạn. Nguyên không còn được tự do đưa các cô nàng về phòng nữa
vì Hạ Chi đã chiếm cứ mất phòng ngủ của mình. Anh cũng không được đi qua đêm ở
nơi khác vì Thiên Anh đã yêu cầu anh phải có mặt ở phòng vào ban đêm, điều này
là Nguyên rất cay cú và khó chịu.

Hạ Chi thì quá quen với việc tối nào
Nguyên cũng đi uống rượu tới say khướt mới về nên việc có một cô gái bất thình
lình xuất hiện trong phòng cũng không làm cô ngạc nhiên. Từ sau khi mất trí
nhớ, tính cách của Hạ Chi vẫn lãnh đạm, lúc nào vẻ mặt cũng đầy mơ hồ và luôn
cố lục lọi lại quá khứ trong mảng kí ức trắng xóa của mình.

Thiên Nguyên tỉnh dậy trong một cảm
giác nặng trĩu nơi đầu óc. Chưa bao giờ anh tỉnh dậy mà đầu óc lại mơ hồ như
hôm nay, có lẽ đêm qua anh đã say hơn mọi khi. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp
người, một mùi thơm thoang thoảng khiến mọi giác quan của anh tỉnh táo trở lại.
Một cảm giác êm êm nơi bàn tay khiến anh giật mình cúi nhìn, một thân hình bé
nhỏ đang nằm cuộn tròn trong lòng anh. Cảm giác ấm áp, mềm mại và mùi hương mà
anh vừa ngửi được chính xác là từ cơ thể này lan tỏa ra. Còn bàn tay có cảm
giác êm ái chính là do lúc này nó đang đặt lên một bộ vị tương đối mẫn cảm, mà
nếu Chi thức lúc này chắc chắn sẽ không ngần ngại đạp anh bay ra khỏi giường.

Nhưng Hạ Chi vẫn ngủ ngon lành trong
vòng tay của Nguyên.

Nguyên kinh ngạc khẽ buông tay rồi
nhẹ nhàng trở dậy. Kéo chăn đắp cho Hạ Chi, anh bước vào phòng tắm.

Nguyên cố nhớ lại nhưng cũng không
biết tại sao mình lại nằm cạnh Hạ Chi như thế? Rõ ràng anh đã nằm ở sofa ngủ
ngay sau khi cô gái ở sàn nhảy đưa anh về đây. Nhớ lại vẻ mặt của Hạ Chi khi
chìm trong giấc ngủ, một cảm giác lạ lan tỏa trong trái tim Nguyên. Ngẩng mặt
cho nước tuôn xuống mặt, anh cố xua tan mọi cảm giác vừa xuất hiện trong lòng.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã tuôn những
ánh sáng rực rỡ đầu tiên của ngày mới.

Trong mắt những người phục vụ ở
khách sạn này thì Nguyên và Hạ Chi là một đôi tình nhân đúng nghĩa. Cô theo anh
gần như mọi lúc mọi nơi. Nguyên cũng không dám để cô ở trong phòng cả ngày, anh
cũng lo lắng nếu để Hạ Chi một mình thì sẽ có nguy hiểm tới với cô. Nguyên là
một người có trách nhiệm, hơn nữa Nguyên chỉ biết rằng Thiên Anh để Hạ Chi đi
theo mình là vì lo lắng cho an toàn của cô. Thiên Anh hầu như cả ngày ở Trung
tâm nghiên cứu trên núi nên không thể lo cho cô chu toàn được. Anh cũng không
nói cho Nguyên biết rằng Hạ Chi được bảo vệ ngầm bởi một người khác. Nếu anh
nói cho Nguyên biết, anh sợ Nguyên vì thế mà bỏ mặc Chi ở trong phòng cả ngày.

-Anh Trung, em đưa cô ấy đến rồi.-
Nguyên dẫn Hạ Chi vào phòng làm việc của Trung rồi nói.

So với lúc tỉnh dậy thì bây giờ Chi
đã hoàn toàn khác. Cô đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái gầy ốm, xanh xao như
con bệnh lâu năm, các vết thương trên người cũng hoàn toàn biến mất. Chi cũng
không lạ lẫm mỗi lần tới đây, vì cô đã được nghe Nguyên kể lại những việc liên
quan tới bản thân mình.

-Vẫn không nhớ ra gì sao?- Trung
cười, anh cũng không hy vọng gì việc Chi nhớ ra trong một sớm một chiều.

-Có phải có tin từ gia đình cô ấy
không?- Nguyên hỏi ngay.

Trước đó Trung đã nói cho Nguyên và
Thiên Anh biết rằng Hạ Chi và anh trai cô vốn là trẻ mồ côi, lại không có họ
hàng thân thích gì ngoài một người cô họ ở Ba Lan. Họ đang cố liên hệ với người
cô này để thông báo về tình trạng của hai anh em nhưng vẫn chưa có kết quả.

Trung lắc đầu cười như trả lời
Nguyên rồi đưa ra một tấm ảnh, một người mặc áo véc rất lịch lãm đứng cạnh một
cô sinh viên mặc bộ đồ tốt nghiệp đầy duyên dáng. Cô sinh viên trong ảnh khi đó
chính là Hạ Chi. Còn người còn lại, Nguyên đoán là anh trai Thanh Lâm của cô.

-Em có nhớ đây là ai không?

Hạ Chi nhìn tấm ảnh, cau mày rồi lắc
đầu.

-Đây là anh trai của em phải không?-
Cô hỏi lại.

-Phải rồi. Đó là Thanh Lâm, anh trai
của em.- Trung cười.

-Anh trai em…- Hạ Chi tần ngần nhìn
lại người trong tấm ảnh.

-Nếu em thích thì có thể giữ lại tấm
ảnh này.- Trung úy Trung cười.

-Vậy cảm ơn anh.- Hạ Chi cầm lấy tấm
ảnh khẽ cười, mắt vẫn không rời khỏi nụ cười rạng rỡ của người thanh niên trong
tấm ảnh.

-Bọn anh đã tìm ra một số manh mối,
có thể đó là lý do anh em họ bị bắt đi.- Trung nói khẽ với Nguyên khi tiễn hai
người ra cửa.- Nhưng bây giờ chưa thể nói được, bí mật nghề nghiệp mà.

Trung nháy mắt cười rồi vẫy tay chào
khi chiếc xe chuyển bánh. Anh trở về phòng làm việc, cầm bộ hồ sơ rồi tới một
phòng khác.

-Cháu chào chú.- Trung cười khi thấy
người đàn ông đang ngồi chăm chú bên màn hình máy tính.

-Trung à, ngồi đi, đợi chú chút.

Trung ngồi xuống bàn uống nước. Hai
phút sau người đàn ông mái tóc đã lốm đốm bạc rời khỏi bàn làm việc, tới ngồi
rót nước cho anh rồi cười hỏi:

-Thế nào? Vụ của cháu điều tra đến
đâu rồi?

-Báo cáo chú, sau khi xác minh được
nghề nghiệp của Trần Thanh Lâm, bọn cháu đã đưa ra một vài phán đoán.- Trung
đưa hồ sơ trên tay cho sếp của mình.

Trong khi người đàn ông chăm chú xem
hồ sơ, Trung nói tiếp:

-Hiện tại Trần Thanh Lâm là phóng
viên tự do. Bút danh của anh ta là Trần Lâm. Anh chàng này có rất nhiều bài
viết nổi tiếng, nhất là series bài báo liên quan tới khu dự trữ sinh quyển Cát
Bà đã được giải thưởng báo chí quốc gia cách đây hai năm. Hiện tại anh ta cũng
đang có một loạt bài phóng sự liên quan tới nạn săn bắt động vật ở đây.

-Ồ, vậy thì lý do có thể là do những
bài báo này?

-Cháu cũng đang suy nghĩ theo hướng
này.- Trung trầm ngâm.- Nếu sự thực là thế thì có thể Trần Lâm có đầu mối về
một băng nhóm buôn bán động vật quý hiếm mà chúng ta chưa biết.

-Tốt. Nếu tìm được Trần Lâm thì sẽ
sáng tỏ chuyện này.

-Cháu chỉ sợ…- Trung thở dài- Cháu
sợ Trần Lâm lành ít dữ nhiều. Em gái của cậu ta còn bị đem đi thủ tiêu như thế…

-Chúng ta không được buông hi vọng.
Còn cô bé kia, phải bảo vệ cho tốt, nếu liên quan tới một băng nhóm tội phạm
thì không khó để tai mắt của chúng tìm thấy cô bé. Mong là chúng vẫn nghĩ cô bé
đã chết…

-Bác sĩ Bạch đã bố trí cho cô bé ổn
thỏa, chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

-Cứ cẩn thận vẫn hơn. Giá mà cô bé
có thể nhớ được mọi chuyện thì chúng ta không phải vất vả thế nữa.

-Vẫn còn một người nữa có thể cho
chúng ta đầu mối. Bọn cháu vẫn đang tìm tung tích cô gái đó. Không biết cô gái
đó có quan hệ thế nào với anh em Trần Lâm, nhưng nếu là người quen, thì cháu
nghĩ cô ấy sẽ sớm đến tìm Hạ Chi thôi. Còn nếu không có liên quan gì, thì rất
có thể cô ấy là một nhân chứng bất đắc dĩ khiến cho bọn kia phải thủ tiêu cả cô
ấy nữa.

-Phải nắm tất cả mọi trường hợp có
thể xảy ra…

-Cháu rõ rồi thưa chú. Cháu xin phép
đi làm việc tiếp.

Trung đứng dậy làm động tác chào rồi
ra khỏi phòng.

Lúc này ở trên ô tô, Nguyên vừa lái
xe vừa quay sang nhìn Hạ Chi. Từ lúc cầm tấm ảnh trên tay đến giờ, Chi chưa bao
giờ rời tay khỏi nó, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hai người trong bức ảnh.

-Anh trai cô cũng đẹp trai đấy chứ?

Hạ Chi không đáp lại, chỉ mỉm cười
dịu dàng với người thanh niên trong ảnh. Lát sau cô quay sang nói với anh:

-Anh nói anh ấy tên là Lâm phải
không?

-Ừm… Trông cô có vẻ vui khi có tấm
ảnh này nhỉ?

-Tất nhiên rồi. Sau khi tỉnh dậy,
ngoài anh và anh Bạch ra, tôi chẳng biết ai. Đây là anh trai của tôi, mặc dù
không nhớ chút gì về anh ấy, nhưng nhìn thấy anh ấy, tôi thấy rất ấm áp.

-Hôm nay nắng đẹp thật, cô muốn ra
bãi biển chơi chứ?

-Đợi anh Bạch đến nữa chứ? Hôm nay
anh ấy nói sẽ đến thăm chúng ta mà.

-Cũng được, nó kêu sẽ mang cho cô
quần áo của cô mà nó lấy ở khách sạn cũ cô từng ở. Vậy về phòng khám đợi nó
vậy.

Nguyên nói rồi vòng xe về phía phòng
khám của Thiên Anh.

Hai người đến phòng khám thì Thiên
Anh vẫn chưa về tới nơi. Y tá của anh đang băng bó chân cho một cậu nhóc chừng
15, 16 tuổi. Bên cạnh cậu bé còn có một cô gái ăn mặc quê mùa và một cậu bé
chừng 10 tuổi đứng khép nép bên cạnh.

-Anh Nguyên, Hạ Chi, hai người vào
trong phòng của bác sĩ đợi em chút nhé, xong việc em sẽ mang nước vào cho.- Cô
y tá tên Linh mỉm cười tươi khi thấy cả hai.

-Sáng sớm mà đã có bệnh nhân rồi à?-
Nguyên gật đầu rồi bước thẳng về phía phòng của Thiên Anh.

Hạ Chi thì không, cô biết ở với
Thiên Nguyên một chỗ lúc nào cũng chán ngắt nên lần nào đến đây cô cũng đều chỉ
ngồi ở ngoài nói chuyện với Linh mà thôi. Cô nhìn hai chị em của cậu nhóc bị
thương khẽ mỉm cười như muốn an ủi họ nhưng cũng không làm hai chị em thấy khá
hơn. Họ đang quá sợ hãi với vết thương dưới chân của em và anh trai mình.

-Được rồi, không sao nữa đâu. Cậu
nhóc này dũng cảm thật, đau thế mà không khóc tí nào.- Linh sau khi băng bó
chân cho cậu thì đứng dậy cười.- Chị đã sát trùng vết thương và băng lại cẩn
thận rồi. Vết thương không nặng lắm nhưng thời gian này không được đi lại nhiều
kẻo vết thương lại vỡ ra, nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Có những trường hợp
nhiễm trùng nặng phải bỏ cả bàn chân đi đấy.

Lời dọa của Linh lập tức có hiệu
nghiệm, chỉ thấy cả ba chị em đều gật như gà mổ thóc. Cô chị lớn nhất đưa cho
Linh mấy đồng tiền mà nãy giờ mình bất giác đã bóp đến nhàu nát. Linh cười đưa
lại tiền cho cô gái như biết rõ hoàn cảnh của ba chị em, nói:

-Thôi tạm thời chị chưa lấy tiền
đâu, mang về bồi dưỡng em ấy cho tốt. Lúc nào khỏe, đi biển được rồi, mỗi ngày
mang cho bác sĩ Bạch một con cá thật to là được. Ba chị em cứ về đi.

Cô gái nhìn Linh rồi lại nhìn sang
Chi, nhưng ánh mắt cô không dừng lại lâu mà gật đầu rồi cúi xuống, cõng em trai
lên.

-Em cám ơn chị.

Ba chị em cùng chào Linh và Hạ Chi
rồi ra khỏi phòng khám. Ba người vừa rời đi thì Thiên Anh về đến nơi. Nhìn theo
bóng ba người đi, Thiên Anh ngạc nhiên hỏi:

-Ai vậy Linh? Sao sáng sớm đã bị
thương rồi?

-Ba chị em cô bé này sống với nhau ở
bên kia đảo cơ anh ạ.

-Ủa, bên kia đảo mà sao tới tận đây?

-Chị em họ không có tiền đi viện, để
đến khi vết thương bắt đầu nhiễm trùng rồi mới cắn răng dắt nhau qua đây.- Linh
thở dài.

-Bác sĩ Bạch nhà mình nổi tiếng dữ
nhỉ ?- Thiên Nguyên đi từ trong ra khi nghe tiếng Thiên Anh.

Thiên Anh lúc này mới nhìn ra Chi
đang ngồi ở một góc phòng. Anh nhoẻn miệng cười chào cô rồi mới nói với Nguyên:

-Tới chỗ anh Trung chưa?

-Rồi. Vừa từ đó về.- Nguyên liếc mắt
nhìn Chi rồi mới tiếp- Giao cô ấy lại cho cậu, tớ xin một ngày tự do nhé!

-Được…- Thiên Anh cười xòa- Hôm nay
tớ sẽ đưa Hạ Chi đi chơi, cậu cứ đi nơi nào cậu thích, không cần theo bọn này.

-Phì, tớ mà thèm à…- Nguyên bĩu môi
rồi quay lại nhìn nhìn Chi tiếp- Hôm nay cô chịu khó đi chơi với bác sĩ Bạch
của cô nhé, tôi bận rồi!

Hạ Chi nhìn anh định nói gì đó nhưng
rồi lại thôi, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ cũng không nói thêm câu gì nữa. Thái
độ đó của Hạ Chi làm anh hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ trong giây lát, anh bèn bước
ra ngoài cửa.

Thiên Anh hơi cười cười nhìn theo
anh. Lát sau, anh quay lại nói với Hạ Chi.

-Chi, lên núi chơi với anh không?
Đại Tướng Quân nó nhớ em lắm đấy.

-Có ạ! Chơi với Đại Tướng Quân còn
vui hơn chơi với anh ta nhiều!- Chi nhảy cẫng lên ôm lấy cánh tay anh như một
đứa trẻ.

Nghe cô nói vậy, Thiên Anh chỉ biết
cười khổ. Nếu Nguyên mà biết mình được cô gái này hồn nhiên so với con sói lông
đỏ Đại Tướng Quân thì chắc sẽ tức nghẹn mà chết mất. Anh gật đầu rồi dặn dò
Linh vài câu, sau đó dẫn Chi ra khỏi phòng khám.

***

-Không muốn về thì cứ để cô ấy ở lại
chỗ cậu đêm nay đi.- Nguyên bực bội đáp.

Thì ra Chi nhất quyết không muốn về
khách sạn tối nay mà muốn ở lại phòng khám, Thiên Anh đang gọi điện, muốn anh
đến đón cô bé về.

-Vậy cũng được, sáng mai tớ đưa cô
bé quay lại khách sạn sớm nhé!- Thiên Anh đáp vẻ đầy miễn cưỡng.

Nguyên cúp máy, đôi mày cau lại dữ
tợn nghĩ: “Lại còn làm điệu bộ không thích về. Thích ở với bác sĩ của cô thì cứ
nói thẳng ra…”

-Sao anh bực mình vậy?- Cô gái mới
quen mỉm cười nhìn Nguyên, tay khẽ vuốt tóc đầy điệu đà.

-À, không có gì đâu.- Nguyên lắc
đầu- Mình về chỗ anh chứ?

-Còn sớm mà, sao không uống thêm một
chút nữa.- Cô ta lườm anh đầy ý tứ.

-Về Paradise cũng có rượu mà. Anh sẽ
gọi lên phòng mình cùng uống.- Nguyên nói rồi đặt cốc rượu đang cầm trên tay
xuống, ôm eo cô nàng ra khỏi quán rượu.

Về phòng, để mặc cô gái ngồi chơi
ngoài phòng khách, Nguyên đi tắm. Khi đã tỉnh táo trở lại, anh giục cô đi tắm
rồi đi xuống quầy rượu dưới sảnh lớn. Vừa ngồi nhấm nháp ly Chivas anh vừa nghĩ
đến cuộc gọi của mẹ chiều nay. Anh không thể trì hoãn việc về nhà được nữa. Đã
gần một tháng kể từ khi anh về Việt Nam và trốn ra Cát Bà. Trong tâm trí Nguyên
luôn có một sự mâu thuẫn lớn giữa việc trở về và không. Anh đã từng nghĩ sẽ
không bao giờ quay lại Việt Nam nữa, nhưng sau cùng anh không thể chiến thắng
được khát khao gặp lại người mà bao năm qua tâm trí anh vẫn luôn dõi theo không
ngừng. Về đến Việt Nam rồi, lại một lần nữa anh đấu tranh giữa việc gặp lại cô
và việc để tâm hồn mình thôi dậy sóng.

Nếu nói anh vẫn còn yêu cô thì không
đúng, nhưng trong lòng anh vẫn ấp ủ ý định che chở cho cô- người con gái bất
hạnh mà anh là người đứng sau chứng kiến trong câu chuyện tình yêu của cô. Nếu
quay về Hà Nội, anh sẽ phải đối mặt với cô, đó là điều mà anh không muốn. Nếu
anh xuất hiện, cuộc sống của cô liệu có bị xáo trộn hay không?

Mười hai năm yêu cô- hai năm bên cô,
mười năm cố gắng quên đi cô, bên Nguyên cũng từng có rất nhiều cô gái khác. Anh
đi tìm hình bóng cô trong họ, muốn tìm cho mình một sự thay thế hoàn hảo, nhưng
không có một ai có thể thay thế con người đó. Anh luôn cảm thấy lạnh lẽo ngay
cả khi ôm họ trong lòng. Có bao người ở bên người, nhưng anh mãi mãi chỉ là một
kẻ cô đơn đáng thương.

Mãi mãi lạnh giá, trừ khoảnh khắc
sáng nay…

Nguyên gạt ý nghĩ ra khỏi đầu. Anh
đứng dậy rời khỏi quầy rượu, và thay vì đi lên phòng như đã định, bước chân lại
đưa anh ra khỏi khách sạn.

Ánh đèn ô tô vừa tắt, trong phòng
khám nhỏ điện đã sáng bừng lên. Thiên Anh xuất hiện sau cánh cửa, đôi mắt còn
tỉnh táo, rõ ràng là chưa ngủ.

-Tớ biết là cậu sẽ đến mà- Thiên Anh
cười châm chọc.

-Tớ thương cái thân già cô đơn của
cậu thôi.- Nguyên hừ giọng.

-Tớ biết… Tớ biết… Cậu tốt bụng
nhất, được chưa? Giờ thì mang cô bé về giúp tớ. Có mỗi cái giường với cái chăn
thì bị cô bé chiếm mất, tớ phải ngủ ngoài phòng khám, lạnh muốn chết.- Thiên
Anh rùng mình một cái nói.

Nguyên không đáp nữa mà đi thẳng vào
phòng ngủ của Thiên Anh.

-Mà cậu làm cái gì khiến cô bé giãy
đành đạch kêu không muốn về khách sạn với cậu thế?- Thiên Anh nghi ngờ hỏi.

-Tớ mà dám làm gì?- Nguyên trừng mắt
đáp- Cô ta dữ như cọp ấy, vừa tỉnh đã tát tớ một cái sưng mặt, cho tớ vàng tớ
cũng không dám rờ vào.

-Cậu thật nhỏ nhen, mỗi cái việc cỏn
con từ lâu lắc rồi mà vẫn giữ trong lòng. Đàn ông là phải rộng lượng chứ.-
Thiên Anh cười.

-Cậu rộng lượng thì cậu mang cô ta
lên trên Trung tâm với cậu đi.

-Làm sao được chứ.

-Thế thì thôi việc dạy dỗ tớ đi.

-Hôm nay cậu có vẻ bực mình. Chắc
lại việc mẹ cậu mấy hôm nay gọi ra giục về hả? Thím cũng gọi cho cả tớ nữa, nhờ
tớ khuyên cậu về nhà. Hay là về một chuyến đi.

-Ừm…- Nguyên nhìn Hạ Chi đang ngủ
say trên giường, rõ ràng là cô đi chơi cả ngày mệt đến độ Nguyên bế cô lên cô
cũng không biết gì.

Nguyên không nói gì với Thiên Anh
nữa mà đi một mạch về thẳng khách sạn. Nguyên cũng không giải thích được tại
sao mình lại tới đón Hạ Chi. Dường như có một sức mạnh kì lạ đã thôi thúc anh
phải tới đó.

Khi Nguyên đẩy cửa bước vào phòng
ngủ thì cô gái mà anh bỏ quên trong phòng trước đó đang nằm trong chăn, một
cuốn tạp chí người mẫu được đặt trên đùi, bên cạnh còn có một chai rượu vang đỏ
và hai chiếc ly. Một trong hai chiếc ly có rượu. Thấy cửa mở, cô gái ngẩng đầu
cười, nhưng thấy trên tay Nguyên là một cô gái khác, nụ cười trượt khỏi đôi môi
đỏ mọng. Mặt cô ta chợt dài ra một cách đáng thương, nhưng Nguyên cũng chẳng để
ý làm gì.

- Ai đây?

-Bạn gái tôi.

-Anh làm này thế là ý gì? Anh coi
tôi là ai hả?- Cô ta nhổm dậy hỏi.

-Mặc quần áo vào và về đi.- Nguyên nói
khẽ như sợ Chi thức dậy nhìn thấy cô gái nửa kín nửa hở trên giường của mình.

-Anh…- Cô gái vùng dậy, bước xuống
đất, mặt đỏ bừng bừng không biết do rượu hay do giận quá hóa thẹn -Đồ sở khanh.

Vung tay tát Nguyên một cái, cô ta
tức tối đi ra khỏi phòng.

Nguyên cũng không để ý đến cái tát
rát rạt vừa nhận được, anh tiến lại giường, khẽ đặt Hạ Chi xuống, kéo chăn cho
cô rồi đi ra khỏi phòng.

Báo cáo nội dung xấu