Họa Tâm - Chương 02
Ta hỏi nàng
“Giữa tình yêu và tự do, nàng sẽ chọn điều gì?”
Nàng trả lời
“Nếu không có tự do, ta sẽ chỉ là một chú chim bị giam cầm trong chiếc lồng
vàng và khát khao hướng đến bầu trời cho đến cuối đời… Nhưng, nếu không có tình
yêu, dù cho có sống đến đầu bạc răng long thì ta cũng chẳng khác gì một xác
chết vật vờ giữa nhân gian”
Ta hỏi nàng
“Nếu như hắn không yêu nàng, nàng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên hắn sao?”
Nàng mỉm cười thật buồn thay cho câu trả lời
Đã biết tâm sẽ càng đau khi nghĩ về
nàng, thế nhưng, tại sao nụ cười buồn trong sắc trời chạng vạng ấy cứ mãi ám
ảnh ta?
Nàng đã yêu người không nên yêu!
Nhưng, nàng lại không nói một câu hối hận về quyết định của mình, cho đến tận
cùng, nàng vẫn chọn lựa ở bên hắn!
Còn ta, ta chỉ mong có thể quay
ngược dòng thời gian, đến bên khoảng ký ức thơ ấu có nàng cạnh bên, để có thể
lựa chọn…
Hoặc là mãi mãi không biết đến nàng…
Hoặc là sẽ giành lấy nàng bằng mọi giá…
Nhưng…
Ta không thể quay ngược thời gian…
Ta không thể thay đổi số phận…
Và…
Ta đã mất nàng mãi mãi…
Ta gặp nàng lần đầu vào năm ta 7 tuổi.
Ấn tượng đầu tiên của ta về nàng, là
một bông anh đào hạnh phúc đang tung bay tự do theo gió xuân.
Nàng rất trong sáng, ngây thơ nhưng
không ngu ngốc!
Nàng nhỏ nhắn trong bộ váy màu đỏ
trắng khẽ bay bay theo từng cử động. Mái tóc màu đào cùng đôi mắt lục bảo sáng
lấp lánh khi nàng mỉm cười, vẻ thánh thiện của nàng bất giác khiến những người
xung quanh vừa muốn tiến đến lại vừa e dè lo ngại sẽ làm ô uế đi ánh sáng thần
thánh ấy.
Nàng làm quen với ta, mỉm cười thân
thiện, nhưng lại dễ dàng đánh ta đau điếng khi ta làm việc gì đó không đúng ý
nàng. A, thì ra nàng cũng không dịu dàng như vẻ ngoài của mình lắm.
Khi ta còn nhỏ, ta không hiểu lắm về
cụm từ “hạt nhân”.
Mẫu hậu nói, vì đất nước, nàng phải
ở lại hoàng cung của ta một thời gian, mẫu hậu nói, hãy đối xử tốt với nàng.
Ta lưỡng lự một lúc rồi cũng gật đầu
đồng ý.
Nàng đánh ta không hề nương tay, dù
cho nàng biết rằng ta là Thái tử. Đau lắm đấy! Cánh tay với lưng ta còn in
nguyên dấu tay nhỏ xíu của nàng sau mỗi lần nàng “cao hứng” nữa cơ!
Nhưng ta không sợ! Vì trong chốn
hoàng cung lạnh lẽo này, chỉ có mình nàng là cười thật lòng với ta, nguyện làm
bạn với ta mà không chút tính toán gì thôi!
***
Nàng nói “Baka Naruto!” khi ta leo lên cây đào trong sân để bẻ một nhánh hoa
đẹp nhất cho nàng nhưng lại trượt chân và phải bó bột cánh tay gần hai tháng
sau đó.
Nàng nói “Baka Naruto!” khi ta dùng
mực vẽ lung tung trong đại điện và làm phụ hoàng cùng mẫu hậu nổi điên lên để
rồi bị phạt cấm túc trong cung gần ba tháng sau đó. Nàng bật cười như điên khi
nhìn ta ăn ngấu nghiến mấy cái bánh bao nàng lén đem cho ta sau hai ngày ta bị
phạt nhịn đói vì cái tội “làm mất mỹ quan hoàng cung”.
Nàng nói “Baka Naruto!” khi ta bật
khóc vào cái đêm cuối cùng nàng ở lại. Nàng ôm lấy ta, vỗ nhẹ lên tấm lưng còn
đang run của ta. Nước mắt nước mũi ta trét lên vai áo nàng nhưng nàng cũng
không phản ứng gì, một lúc sau, vai áo ta cũng trở nên ướt ướt ấm ấm. Cả hai
khóc như những đứa trẻ thật sự, những đứa trẻ không phải mang vác những chiếc
mặt nạ trưởng thành mà người lớn buộc chúng phải mang theo vì địa vị của mình.
Đó là năm chúng ta 10 tuổi.
***
Ta gặp lại nàng vào năm ta 17 tuổi.
Nụ cười của nàng, gương mặt tươi
sáng của nàng vẫn như xưa, chỉ là, chúng đã trở nên trưởng thành hơn một chút
mà thôi. Nàng vẫn là bông hoa anh đào của 7 năm trước!
Nàng nói “Baka Naruto!” khi chỉ còn
hai chúng ta trong vườn ngự uyển của Hoàng cung Lôi quốc, quốc gia của nàng.
Nàng nói chuyện với ta thân thiết
như hai người bạn lâu năm không gặp, nàng cười với ta, hỏi rằng khi nào ta sẽ
có tân nương.
Ta cười, nói rằng mình vẫn chưa có,
vậy thì, ta sẽ rước nàng về Hỏa quốc làm tân nương của ta nhé!
Nàng bật cười khúc khích rồi vỗ vào
lưng ta với lực mạnh hơn xưa nhiều. Chắc là hiện giờ cái lưng đã in đỏ một dấu
tay rồi đây! Ta nhăn mặt khi nàng bật cười vì tưởng rằng ta đang đùa giỡn nàng.
Ta khẳng định rằng mình đang nghiêm
túc.
Nàng ngừng cười, đưa mắt đánh giá ta
một lúc rồi nhún vai tỏ vẻ thản nhiên, nói rằng ta đã đến muộn, sắp có người
rước nàng về rồi.
Ta hóa đá, lắc đầu tỏ vẻ không tin.
Nàng mỉm cười, nói rằng, thật đấy,
nàng sắp làm tân nương của người khác rồi.
Nhìn nàng một lúc lâu, ta mới có thể
bật ra một câu hỏi.
“Nàng có yêu người đó không?”
Nàng suy nghĩ một lúc và rồi gật
đầu.
Ta lại hỏi.
“Người ấy có yêu nàng không?”
Nàng không nói gì cả, chỉ là lặng lẽ
nhìn ta và mỉm cười thật buồn mà thôi.
Sắc trời chạng vạng hắt lên bóng dáng mảnh mai yếu ớt của nàng, tôn lên thêm sự
cô đơn đến khôn cùng ấy.
Ta muốn tiến đến bên nàng, ôm nàng
bằng đôi tay này và mãi mãi không buông nàng ra… Ta không thích nhìn nàng tỏ ra
bộ dáng buồn phiền như thế, nó không hợp với nàng một chút nào cả!
Nhưng ta lại không làm thế, điều ta
có thể làm, chỉ là cùng nàng lặng im ngắm nhìn vầng tà dương đang hạ thấp xuống
ngọn tháp đại điện.
Nàng không để ý đến xung quanh, đắm
mình trong suy nghĩ miên man.
Nhưng ta lại để ý, ở một góc khuất đằng xa kia, có một bóng hình cao lớn đang
nhìn về phía cả hai đang đứng. Người đó đã đứng ở đó từ khi chúng ta đến đây
nhưng chỉ lặng lẽ dõi theo từ khoảng cách rất xa.
Phát hiện ánh nhìn của ta, người con
trai với mái tóc đen nhánh đó nhìn ngược lại ta bằng ánh mắt lạnh băng của mùa
đông buốt giá.
Ta nhận ra người đó, đó chính là
Thất hoàng tử của Lôi quốc, kẻ nguy hiểm nhất mà phụ vương đã dặn dò ta cần
phải đề phòng!
Hắn, tại sao lại ở đây?
Hướng nhìn ấy… hắn đang nhìn Sakura
của ta ư?
***
Ngày nàng xuất giá, ta cũng có mặt ở buổi lễ.
Ngày ấy, hoa đăng đỏ rực khắp Hoàng
cung…
Ngày ấy, tiếng nhạc hoan hỉ đan xen
những tiếng chúc tụng giả tạo…
Ngày ấy, đằng sau những gương mặt
tươi cười, người người đều đã đoán định được cục diện của cuộc chiến giành ngôi
báu…
Nàng vốn chỉ là một quân cờ trên bàn
cờ của hắn!
Nàng hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn chấp
nhận số mệnh của mình, vẫn chấp nhận một tình yêu đơn phương… Ta đã đau lắm,
nàng có biết không?
Khi nàng đánh ta, trêu chọc ta bằng
chất giọng trong veo ấy, ta đau, nhưng chỉ là những vết thương bên ngoài, dần
dà rồi cũng quen thôi…
Khi nàng nói rằng nàng yêu hắn, khi
ta thấy nàng trùm khăn hỉ thêu phượng hoàng, vận bộ hỉ phục đỏ thẩm tiến đến
Đại điện, khi ta thấy nàng cầm lấy sợi dây của trái tú cầu và người ở đầu dây
bên kia không phải là ta… Ta rất đau… Thế nhưng, vết thương này… có lẽ vĩnh
viễn cũng không thể lành lại được…
***
Hắn cuối cùng cũng trở thành Hoàng đế Lôi quốc, mọi tính toán của hắn đã thành
công.
Ta có nên chúc mừng hắn không nhỉ?
Nàng, đã trở thành Hoàng hậu của Lôi
quốc…
Mỉa mai làm sao, khoảng thời gian
hắn giành được ngôi báu ở Lôi quốc, cũng là lúc ta lên ngôi Hoàng đế ở Hỏa
quốc…
A, nếu như ngày đó, ta có đủ can đảm
để giành lấy nàng thì giờ đây, ngôi vị Hoàng hậu của Hỏa quốc đã thuộc về nàng…
Hối hận… thì cũng đã muộn…
Hoàng hậu của ta không phải là nàng…
Triều thần nói, nàng công chúa thanh
nhã của Vân quốc là ứng viên sáng giá nhất cho ngôi vị Hoàng hậu của ta…
Cô ấy dịu dàng và biết quan tâm đến
người khác, cô ấy không bao giờ tỏ ra ương bướng hay kênh kiệu, cô ấy mạnh mẽ
theo cách riêng của mình…
Ta nghĩ, ta sẽ cố gắng yêu cô ấy, ít
ra, ta sẽ không để cô ấy phải đau khổ như nàng…
Bây giờ, nàng có hạnh phúc không?
***
Đã ba năm trôi qua kể từ nàng vĩnh viễn tan biến khỏi cõi đời này, hoa anh đào
vẫn nở rộ trong sân như những ngày chúng ta còn thơ bé, nàng có biết không?
Nàng chết vì bị hạ độc bởi một vị
cung tần nào đó ghen ghét bởi sự sủng ái ngầm hắn dành cho nàng. Hắn không
thường đến cung của nàng, nhưng, chỉ có mình nàng là chưa hề bị hắn bắt phải
uống thuốc sau mỗi lần sủng hạnh.
Điều đó có nói lên điều gì không? Ta
không biết.
Ta chỉ biết, sau cái chết của nàng,
toàn bộ hậu cung đều bị phá dỡ, kẻ đứng sau âm mưu hại nàng, bị lăng trì rồi bị
thiêu đến chết cùng cả gia tộc của ả.
Ta nghe nói, ngày ấy, cả Hoàng cung
vang lên không ngớt những tiếng kêu bi ai xin tha mạng kéo dài suốt bảy ngày
bảy đêm … Hắn nổi giận thật sự, và chẳng có ai ở bên có thể can ngăn được hắn
nữa cả…
Nàng đã đi rồi, giận dữ thì có ích
gì?
Hắn giận dữ vì điều gì chứ? Nực cười
thật!
Khi ta gặp lại hắn ba năm sau ngày nàng ra đi, ta đã hỏi hắn.
“Rốt cuộc, ngươi có yêu nàng không?”
Hắn không trả lời ta, chỉ lặng lẽ
nhìn ta bằng đôi mắt đen nhánh mà sâu thẳm như màn đêm…
Bóng hình cô đơn của hắn biến mất
cuối con đường…
Cuối cùng, hắn có yêu nàng không?
Có lẽ, mãi mãi nàng cũng không thể biết được câu trả lời…

