Truyện cổ tích của mèo và sói - Chương 15 - part 1

Chương 15

Dính chặt

 

Khi Minh tỉnh lại, thì mặt trời đã biến mất từ lúc nào, trên
bầu trời chỉ còn rải rác vài ngôi sao đang tỏa sáng. Cô hơi nhíu mày, lấy tay dụi
dụi mắt, trong đầu là 1 mảng trống rỗng không hơn. Bây giờ là lúc nào?

 

“Chết!” Cô la lên, vội vã bước xuống giường, nhưng chân vừa
chạm đất cô đã cảm thấy rất khó chịu. Hơi nhăn mặt, cô cố gắng dựng người dậy.
Trong đầu chỉ nghĩ tới việc. Cô nhất định phải giết hắn.

 

Nhưng lúc này, cô mới chợt nhận ra. Cô đang ở đâu? 1 căn
phòng rộng lớn, bài trí rất sang trọng. Hơn nữa.. nhà vệ sinh ở chỗ nào? Cô tức
giận đến thái dương giật giật, ngọn lửa trong lòng hừng hực như đang muốn đốt
trụi đống đồ đạc trước mặt.

 

Cô cần 1 lời giải thích. Cô nhớ hôm qua, khi cô tỉnh lại hắn
lại tiếp tục giở thói du côn. Sau đó, cô mệt quá ngất đi.. Rồi tiếp theo?... Thật
nực cười là cô lại tỉnh lại ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ. Nghe thật giống truyện cổ
tích, nhưng mà.. cô rõ ràng đang ở trong hiện thực.

 

Minh hít 1 hơi thật dài, cố gắng giữ cho bản thân mình thật
bình tĩnh. Cố gắng cho não bộ của mình hoạt động. Lúc này, cô cần phải bình
tĩnh, thật bình tĩnh. Nếu không.. cô thật sự sẽ hộc máu mà chết.

 

Đúng lúc cô còn đang đi qua đi lại trong phòng, sốt ruột muốn
nghĩ cách để trốn thoát thì 1 tiếng “cạch” hết sức đanh tai vang lên. Minh xoay
người, nhìn về hướng tiếng động.

 

“Đã lâu không gặp!” Giọng nói mang chút trầm thấp, kèm theo
nụ cười nhã nhặn, đôi mắt dài hẹp lại sâu thẳm khôn lường.

 

Minh hơi nhướng mày, trong lòng hơi run rẩy, nhưng đôi mắt
to tròn lại nghiêm nghị nhìn thẳng người đối diện.

 

“Hình như chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày!”

 

“Haha xin lỗi, tôi quên mất!” Nam cười, thích thú nhìn người
con gái đối diện. Bao lâu rồi không gặp cô ta nhỉ. Tám năm. Hắn chậm chạp thu hồi
tầm mắt, đi tới ngồi xuống chếc trường kỷ đặt trong phòng, thản nhiên lôi thuốc
lá trong túi ra, nhìn cô.

 

“Tại sao không ngồi?” Hắn vừa rít 1 hơi thuốc vừa đạm bạc hỏi.

 

“Tôi đứng được rồi!” Cô khoanh 2 tay trước ngực, lạnh nhạt
nhìn hắn.

 

“Cứ ngồi đi! Đứng lâu quá sẽ mỏi chân!” Nam lạnh nhạt cười.

 

Minh chỉ có thể trợn tròn mắt. Nói như vậy là hắn sẽ cắm cọc
ở đây sao? Cô miễn cưỡng hừ lạnh, rồi ngồi xuống ghế. Đảo ánh mắt linh hoạt
nhìn người ngồi đối diện. Cô rất nghiêm túc nhìn hắn, như muốn dò xét xem người
này đang muốn gì. Trong ấn tượng của cô, hắn ta luôn là người đằng sau tên côn
đồ kia, dường như rất thân thiết, nhưng dù hắn luôn tươi cười cô vẫn cảm thấy hắn
là người đáng sợ.

 

Nhìn dáng vẻ của cô, hắn mỉm cười. “Tám năm không gặp xem ra
cô trưởng thành rất nhiều!”

 

“Đây chắc chắn không phải lời khen, nhưng vẫn phải cám ơn
anh!” Minh lãnh đạm nói.

 

“Nhưng cá tính vẫn như vậy!” Hắn mỉm cười. Xem ra tương lai
hắn sẽ bớt phải lo lắng cho đại ca rồi. Phải chuẩn bị kế hoạch nghỉ dưỡng.

 

Minh hơi nhướng mày, gương mặt không hài lòng nhìn hắn. “Anh
muốn nói gì?”

 

“Không có gì! Chỉ là đến thăm hỏi cô chút thôi!” Hắn thản
nhiên nhún vai, xóa đi toàn bộ thích thú trong đáy mắt.

 

“Thăm hỏi?” Minh nheo mắt lại.

 

“Dù sao cũng cùng sống 1 nhà, giúp đỡ lẫn nhau nhé!” Nam thản
nhiên cười nhã nhặn ném ra 1 quả mìn cho cô.

 

“Sống cùng 1 nhà??” Minh đứng bật dậy khỏi ghế, hàm răng
nghiến chặt rít lên từng từ.

 

“À, phải rồi! Đại ca nhắn cô chuẩn bị thay đồ, chút nữa sẽ dẫn
cô ra ngoài ăn tối!” Hắn vờ như không biết sự phẫn nộ lúc này của cô, lại còn tốt
bụng ném thêm 1 quả boom nữa. Nói xong liền phủi mông, tao nhã ra khỏi phòng. Mặc
kệ cho sắp tới có người có thể gặp họa hay không. Dù sao đây cũng là chút tiền
công của 8 năm lao dịch. Xứng đáng mà!

 

Minh đứng trong phòng, nhìn cánh cửa lớn thản nhiên đóng lại,
lại nghe thêm 1 đoạn đối thoại khiến cơ thể cô lại càng run bần bật.

 

“Trông chừng cẩn thận. Có chuyện gì thì mang đầu tới gặp đại
ca!”

 

“Dạ chúng em biết!” Nghe như tiếng của ít nhất 3 4 người.

 

Minh căm phẫn thả người xuống ghế. Tức là cô lại bị giam lỏng?
Tức là lại quay trở lại thời gian trước đây. Khốn! Làm sao có thể để chuyện này
xảy ra. Cái tên đó, đêm trèo vào cửa sổ nhà cô, sáng lại vác cô ra khỏi cửa
mang về giam lỏng. Điên rồi! Cô không phải của hắn. Cô không phải của hắn… Ít
nhất, tim cô không phải của hắn. Minh thẫn thờ đặt tay lên ngực trái, mày hơi
nhíu lại.

 

“Tại sao mày lại kháng nghị chứ?”

 

Tú Triết đậu xe vào gara, nhưng chóng đi vào cửa, bàn tay to
nới lỏng cà vạt, bước chân vững vàng, mạnh mẽ nện vào nền đá hoa vang lên những
âm thanh cứng cỏi. Hắn bước xuyên qua phòng khách, tới cầu thang, đi qua hành
lang dài, dừng trước 1 cánh cửa lớn. Nhìn thấy hắn, 4 người cao lớn liền lễ
phép cúi người. Hắn đơn giản gật đầu, hất tay ý bảo họ tránh ra, 4 tên vệ sĩ lập
tức thức thời rời khỏi hiện trường.

 

Đứng trước cánh cửa, hắn hít vào 1 hơi thật sâu, lúc này mới
lấy được can đảm, đẩy cửa bước vào.

 

Căn phòng lớn hiện ra trước mặt hắn chìm trong sắc tối, cả
không gian cũng im ắng như tờ. Trái tim trong lồng ngực hắn thắt lại. Hắn nhanh
chóng bật đèn, chạy xuyên qua căn phòng bên ngoài vào trong phòng ngủ, cũng là
1 mảng im lặng đáng sợ. Hắn chạy tới phòng tắm, trống không.. Hắn cảm thấy cả
người như đang ở dưới đáy biển, bị áp lực nước làm cho nghẹn lại, bàn tay to lớn
của hắn siết chặt, run rẩy. Một trận gió tối ngây thơ chui vào trong phòng,
không hề sợ hãi trước hơi lạnh đáng sợ của kẻ đang ở trong phòng. Rất nhanh làn
gió thơ ngây bị cơn áp thấp kia làm cho tan biến.

 

Tú Triết nhíu mày, nhìn theo hướng cơn gió vừa thổi vào, con
ngươi nheo lại ẩn giấu chút ánh sáng nguy hiểm. Cửa ban công mở? Chết tiệt.

 

Hắn chạy ra ban công, nhìn thấy 1 sợi dây buộc chặt vào
thành lan can. Đảo mắt nhìn xuống dưới, trái tim hắn gần như ngừng đập.

 

“Lập tức lên đây!” Giọng hắn tức giận rít lên.

 

Minh cảm thấy hôm nay thật sự là 1 ngày rất xui xẻo. Tại
sao, sớm hắn không về, muộn chẳng về lại đúng lúc này mà trở về? Tại sao lần
nào cô chạy trốn cũng là hắn bắt cô về vậy? Hắn ta đúng là khắc tinh của cô.

 

“A… Từ từ..” Bị bàn tay của hắn túm chặt kéo lên làm cô hét
toáng, bàn tay siết chặt cái dây làm bằng vỏ ga.

 

Tú Triết cảm giác đầu mình bị hỏa thiêu, toàn thân là lửa giận.
Bàn tay to lớn của hắn túm chặt lấy tay cô, tức giận làm cho hắn kìm chế được
nên dùng sức kéo mạnh cô lên như người câu cá, động tác bất ngờ của hắn làm cho
cô va vào lan can đau điếng, nhưng lại chỉ có thể thấp giọng rên rỉ.

 

Hắn tức giận không thèm quan tâm cô rên rỉ, kéo cô vào lòng,
bế xốc cô mang lại giường. Hoàn toàn không bình tĩnh ném cô xuống đệm như ném 1
bao cát.

 

“A!” Bị ném thô bạo, cô đau tới nhăn mặt. Ngồi trên chiếc nệm
êm ái, cô xoa xoa khủy tay bị vô đập. Lần nào bỏ trốn cũng thất bại, không biết
cô tạo nghiệt gì nữa.

 

Hắn đứng im lặng tại chỗ, đôi mắt sáng rực chỉ toàn lửa giận,
bàn tay siết chặt thật chặt, trong trái tim ngổn ngang, vừa tức giận vì cô chạy
trốn, vừa đau lòng cô bị thương.. Nhưng nhiều nhất chính là, cô ấy không biết
suy nghĩ chắc? Việc nguy hiểm như vậy cũng nghĩ ra cho được, vì chạy trốn cái mạng
cũng không cần sao?

 

“Anh nhìn cái gì?” Cô tức giận trừng mắt lại hắn. Thô bạo.
Xã hội đen. Đồ khủng bố. Hắn ta tưởng cô sợ hắn chắc.

 

“Còn dám lớn tiếng?” Hắn trừng cô, tức giận đến nghiến răng.
Cô ấy có biết mình đang làm cái gì hay không?

 

Minh thấy hắn hung dữ, lại không biết sợ. Ai bảo cái tên xã
hội đen như hắn chỉ giỏi uy hiếp người khác. Cô mềm mỏng tươi cười với hắn, hắn
vẫn giở trò đó thôi. Vậy tội gì phải nhún nhường hại bản thân. Cô vốn không sợ
hắn, điều cô sợ chỉ là..

 

Tú Triết tức giận không biết nên nói sao với cô nữa. Mặc dù
đây chỉ là lầu 2, nhưng mà ngã xuống không cẩn thận cũng có thể tàn phế. Cô ấy
không còn nhỏ, tại sao nghĩ ra chuyện xuẩn ngốc như vậy. Thà rằng cô ấy cầm dao
xông ra ngoài, hắn cũng đỡ phải lo lắng hơn. Không!

 

Cầm dao cũng nguy hiểm, có thể đứt tay. Nếu không thì cứ đạp
cửa xông ra bắt lũ bảo vệ nhường đường là được. Dù sao chỉ cần cô ấy đe dọa 1
chút, đảm bảo chúng nó không dám làm gì cô ấy. Tại sao cô ấy lại không suy nghĩ
chín chắn 1 chút?

 

Minh ấm ức cúi đầu, cô không muốn dài lời nói với kẻ không
biết suy nghĩ. “Điện thoại của tôi đâu?”

 

“Không cầm!” Hắn lạnh nhạt trả lời, đôi mắt đảo qua “dây thừng”
tự chế của cô mà lại tiếp tục bốc khói.

 

“Tôi cần phải về nhà!” Cô ngẩng đầu, lấy can đảm đối diện với
hắn.

 

“Không được!” Hắn chắc như đinh đóng cột nói.

 

“Anh đừng quá đáng!” Cô tức giận trừng mắt. Sao trên đời có
kẻ vô lý như anh?

 

“Tôi có gì quá đáng? Tôi quá đáng, hay em quá đáng đây?”

 

“Anh còn đổ lỗi cho tôi?” Minh không tin được trợn ngược mắt.

 

“Còn không phải? Em có biết đây là khu ngoại thành, dân cư
thưa thớt, em định trốn về bằng cách nào. Một thân một mình bên ngoài, trời lại
tối như vậy, em không dùng đầu để nghĩ sao? Lại còn.. cái gì đây?

 

Cái gì đây hả?” Hắn tức giận cầm sợi dây ga giường của cô
lên đầy tức giận.

 

“Vậy nên hỏi tại sao tôi cần trốn mới phải!” Minh tức giận
kháng nghị.

 

“Ý em tại tôi bắt cóc em tới đây?” Hắn trừng mắt, cúi người
thật thấp đối mặt với cô, trong con ngươi của hắn chỉ có lửa đang phừng phừng
cháy.

 

“Còn có lý do khác?” Cô cũng không kém cạnh, nhướng cổ lên
ghé sát với hắn, làm cho chóp mũi 2 người khẽ chạm nhau, cô tức giận thở hắt ra
1 hơi.

 

“Em lại quên điều tôi đã nói rồi thì phải!” Hắn tức giận trừng
mắt.

 

“Một tên xã hội đen cũng đáng được tin tưởng?” Cô châm chọc.

 

“Em..” Hắn thật sự muốn lao tới, xé nát cô ra thành từng mảnh.
Nhưng lại nhớ tới lời nói của Nam, hắn phải nhịn. Đứng thẳng người dậy, đi lại
trong phòng, đôi mắt hắn nhắm lại dưỡng thần, hơi thở gấp gấp dần chậm lại.

 

Minh nhướng mày nhìn hắn. Còn tưởng sẽ bị giết tại trận chứ.
Giờ lại thành thế nào?

 

“Thay đồ đi!” Sau 1 hồi trấn tĩnh, hắn nói.

 

“Hả?” Minh nhăn mặt.

 

“Chúng ta ra ngoài ăn!” Hắn day day thái dương. Cô ấy cứ
luôn phải phản kháng hắn như thế sao?

 

“Ai nói đi với anh?!” Cô tức giận kháng nghị. Hắn ta còn muốn
hành hạ người khác theo cách nào nữa?

 

“Không có lựa chọn!” Hắn lạnh nhạt nói. Lại nhìn thấy cô
hoàn toàn không nhúc nhích. Hắn liền tức giận trừng mắt. “Muốn tự giác thay đồ
hay để tôi thay hộ?”

 

Minh trợn ngược nhìn hắn, 2 tay vô thức chống hông muốn
giương oai. Nhưng hắn nào có sợ, hắn chăm chú nhìn cô, hoàn toàn không có thái
độ giảng hòa. Cô khẽ thở dài, buông khí giới trên tay. Dù sao cô dám chắc hắn
có đủ khả năng để làm việc đó. Cái tên xã hội đen này có đủ điên khùng để làm mọi
việc. Bắt cóc cô hắn còn dám làm, thì chỉ thay quần áo có là gì?

 

Minh thở hắt ra 1 hơi, mặt cúi xuống miễn cưỡng đứng dậy.

 

“Đi đâu?” Hắn liền hỏi. Đôi mắt hết sức cảnh giác nhìn người
con gái đối diện, giống như sợ cô có thể bốc cháy và biến mất ngay lập tức trước
mặt hắn.

 

“Không phải anh bảo đi thay đồ sao?” Cô thờ ơ đưa mắt nhìn hắn.
Tám năm trời gương mặt hắn cũng vẫn vậy, biểu hiện vẫn vậy, thái độ luôn bá đạo
như vậy, và.. đối xử với cô luôn như vậy. Đôi khi cô tự hỏi, hắn là đang bá đạo
chiều cô, hay là đang muốn hành hạ cô đây?

 

Tú Triết nhìn gương mặt tươi tắn của cô đột nhiên trầm lặng,
hắn hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Hắn chưa bao giờ hiểu được
cô, chỉ biết khi cô cười là lúc cô vui, khi cô khóc là cô đang buồn, còn tâm tư
của cô đang nghĩ điều gì, hắn chưa bao giờ hiểu. Cho nên, khi nhìn thấy cô đột
nhiên trầm lặng, bản năng tự nhắc nhở hắn phải cảnh giác. Hắn sợ cô đang nghĩ
cách trốn chạy.

 

Minh cố gắng dứt khỏi suy nghĩ không muốn nghĩ ngợi nhiều
hơn. Lại nghe trái tim mình giống như đang phủ định điều gì đó. Cô hơi nhăn mặt,
thu hồi tầm mắt, vô thức thở dài. Xem ra đúng là cái bụng đói làm cho người ta
suy nghĩ lệch lạc, chút nữa nhất định phải ăn nhiều hơn 1 chút.

 

Hắn thấy cô im lặng, mày nhíu chặt, liền giơ tay ra, túm lấy
cổ tay cô kéo lại. “Đang nghĩ gì?”

 

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn như viên đá quí có
chút lấp lánh ẩm ướt, đôi môi hơi run nhẹ, lại nghe trong tai tiếng đập rộn
ràng của thứ gì đó. Nhưng rất nhanh cô thu hồi xao động của mình, khẽ lắc đầu.
Chị cô nói đúng, đáng lý ra cô nên đi xem mắt thì hơn.

 

“Còn nói không!” Hắn nheo mắt. Trong 1 thoáng hắn cảm thấy
đôi mắt của cô buồn bã, làm cho tim hắn thắt lại. Chẳng nhẽ, hắn cứ như vậy làm
cô đau lòng lắm sao? Chẳng nhẽ, ở cạnh hắn lại khó khăn vậy sao? Hay là bởi vì
hắn quá thô bạo?

 

“Đại ca, anh không muốn đi ăn sao?” Cô thu dọn mớ hỗn độn
trong lòng, bướng bỉnh hỏi hắn.

 

“Tôi..” Hắn cũng không biết phải nói sao, lúng túng rời khỏi
tay cô, chân lùi lại 1 bước.

 

“Thay đồ sẽ rất nhanh!” Cô lại không muốn nghe câu trả lời của
hắn, liền cắt ngang, một tay vỗ vai hắn như để củng cố niềm tin. Nói rồi liền
lách qua người hắn bước đi. Nhưng mới đi được 3 bước, cô như nhớ ra gì đó, liền
quay lại hỏi hắn.

 

“Nhưng tôi làm gì có đồ để thay!” Phải rồi! Trọng điểm là hắn
tới nhà, vác cô đi. Ngoài cái khối thịt mấy chục kg là cô, hắn đâu có mang theo
gì nữa. Cho nên dĩ nhiên, cô đâu có quần áo.

 

“Trong tủ kìa!” Hắn chỉ tay về phía tủ.

 

Minh nghe lời đi qua đó mở tủ. Vừa mở ra, đã nhìn thấy cả 1
ngăn tủ toàn đồ con gái. Từ kiểu đơn giản như sơ-mi quần jeans, đến những chiếc
váy kiểu cách. Cô xoay người lại, ngờ vực nhìn hắn.

 

“Mặc váy đi. Hôm nay chúng ta đến nhà hàng!” Hắn bỏ lại 1
câu rồi quay người đi ra phòng ngoài.

Cô im lặng đứng nhìn theo bóng lưng của hắn tới khi khuất dạng,
mới thu hồi lại tầm mắt, cô buồn bã thở dài. Tám năm, tại sao còn gặp lại?

 

Tại 1 nhà hàng sang trọng của khách sạn 4 sao, trong tiếng
nhạc giao hưởng nhẹ nhàng càng làm cho không khí thêm phần tao nhã, ánh đèn
vàng từ những chiếc đèn chùm thủy tinh rọi xuống những ánh sáng ấm áp làm cho
người ta thư thái, trên 1 chiếc bàn tròn trong góc phòng, 1 đôi trai gái đang
ngồi dùng bữa tối.

 

Tú Triết hơi nhíu mày nhìn cô, từ lúc ra khỏi cửa cô không
nói lời nào. Hắn rất ghét sự im lặng của cô. Nó làm cho người ta sợ hãi, như thời
tiết quang trước cơn bão vậy.

 

Minh thờ ơ ngồi trên ghế, một tay cầm dao 1 tay cầm dĩa đang
cố cắt miếng bò bỏ lò của mình. Trong đầu cô vẫn còn vẩn vơ những suy nghĩ hết
sức vớ vẩn. Không được. Cô phải lên tinh thần. Không thể cứ thế này được. Cô
quyết định, đôi mắt liền trở nên sáng ngời, kiên định. Cô ngẩng đầu liền bắt gặp
1 ánh mắt soi mói thâm trầm của người đối diện.

 

“Chuyện gì?” Cô cảnh giác hỏi.

 

“Đang suy tính điều gì?” Hắn cũng không hề vòng vo.

 

“Không có gì! Chỉ nghĩ tới công việc!” Cô nhún vai vẻ như
không việc gì.

 

“Công việc?” Hắn nhướng mày.

 

“Hôm nay nghỉ làm, chắc chắn ông chủ sẽ phát điên!” Cô nói.

 

“An tâm. Ông ta muốn phát điên cũng không nổi!” Hắn nhún vai
hoàn toàn không bận tâm.

 

“Cũng có lý.” Minh gật gù. Dù sao ông chủ là người chẳng
đáng sợ. Người đáng sợ phải là hắn kìa.

 

“Chuyện công việc đừng lo lắng!” Hắn đút 1 miếng vào miệng,
vừa nói rất thản nhiên.

 

Minh chỉ ậm ừ cho qua, hoàn toàn không để ý tới thái độ của
hắn. Đôi mắt cô lơ đễnh bắt gặp 1 cô gái xinh xắn trong bộ váy thướt tha đi đi
băng băng về hướng phòng vệ sinh. Gương mặt của cô liền sáng lên. Cuộn khăn ăn
lại, cô nói.

 

“Tôi cần đi vệ sinh 1 lát!” Vừa nói vừa đứng dậy không cần đợi
hắn trả lời đã lao đi như bay.

 

Tú Triết nheo mắt, nhìn theo bóng dáng vội vàng của cô, khóe
môi hơi nhếch lên 1 chút.

 

Minh bước đi không hề quay lại, thẳng tới khi vào trong
phòng vệ sinh cô liền nép mình vào cánh cửa, cẩn thận nhòm ra ngoài. Hắn vẫn ngồi
đó thong thả nhấc ly rượu lên nhâm nhi, phong thái rất chi điềm đạm. Cô hừ lạnh
1 tiếng, đúng là giả dối. Trong lúc cô còn đang ngồi xổm, lên lén nhìn ra
ngoài, thì đột nhiên có tiếng động làm cô quay người lại. Chính là cô gái xinh
xắn lúc trước cô nhìn thấy, cô ta vừa bước ra từ 1 buồng gần đó, gương mặt xinh
xắn đang kinh ngạc nhìn cô.

 

Minh vội vã đứng dậy, ngượng ngùng cười trừ. “Tôi làm rơi
kính áp tròng!” Lý do này trong phim rất nhiều, rất dễ chấp nhận.

 

Lúc này cô gái mới gật gù, thu lại tầm mắt đi đến bệ rửa mặt,
lơ đễnh soi mình trong gương. Minh chỉ im lặng đứng nhìn, trong lòng thầm nghĩ,
đúng là bản năng con gái.

 

Cho tới khi cô gái rời đi, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm
tiếp tục công việc quan sát của mình. Lúc này hắn đang ngồi thong dong, đôi mắt
lơ đễnh nhìn quanh, bàn tay đặt trên bàn gõ nhịp. Cô biết sự lơ đễnh của hắn là
giả, hắn đang bắt đầu sốt ruột. Cô cắn cắn răng. Tại sao không có cơ hội nào tốt
dành cho cô.

 

Quả nhiên người hiền lành thì dễ được đáp ứng, cô vừa lẩm bẩm
xong thì liền có 1 cặp đôi ăn vận sang trọng tiến tới bàn hắn, tươi cười xã
giao. Hắn cũng đứng dậy bắt lấy tay họ, trên môi nở 1 nụ cười thương mại. Minh
chỉ chờ có thể, liền lao nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, vừa quan sát động tĩnh của
hắn, vừa cúi thấp người cố gắng thật nhanh thoát ra ngoài. Nhìn cửa ra ngày 1 gần,
trong lòng của cô như nhẩy cẫng lên, bàn tay cô vươn ra cầm lấy tay nắm cửa thủy
tinh.

 

“Đi đâu mà vội vậy? Bữa tối còn chưa dùng xong mà!” Một giọng
nói lạnh như băng, lại mang theo chút ít ý cười như 1 con dao cắt cá cứa thẳng
vào nội tâm của cô.

 

Minh cứng đơ tại chỗ, cả người muốn hóa đá đến nơi. Cô âm thầm
than trời, thở hắt ra 1 hơi bất đắc dĩ, đôi mắt nhìn qua kính thủy tinh đã thấy
2 người to cao lực lưỡng đang chặn 2 bên cửa. Minh thật muốn chết. Cô miễn cưỡng
quay đầu.

 

“Vì ăn hơi nhiều nên muốn dạo 1 vòng!” Cô cố nặn ra nụ cười,
dù cô biết hiện tại mặt cô vỡ đến mức độ nào.

 

“Vậy sao?” Hắn thản nhiên cười, 2 tay khoanh trước ngực rất
đĩnh đạc nhìn cô.

 

Minh cảm thấy rét run. Cô có 1 linh cảm không tốt chút nào
vào lúc này. Cô có thể chắc chắn hắn đang suy nghĩ làm sao có thể trừng trị cô
lập tức. Linh cảm của cô chưa bao giờ sai, cho nên cô cần phải chạy.

Hắn chậm rãi bước lại gần cô, khóe miệng vẫn mỉm cười, gương
mặt rất từ tính. “Vậy để tôi dẫn em đi dạo!”

 

“Hả?” Minh há hốc miệng. Dẫn đi dạo? Nguy hiểm!!! “A!”

 

Cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã khoác tay cô kéo đi ra
ngoài, chỉ để thời gian cho cô “A” 1 tiếng vô dụng, còn lại phải bất lực bị hắn
lôi đi.

 

Tú Triết sải bước dài dọc ra khỏi khách sạn, bàn tay cứng rắn
ghì cổ cô kéo đi. Hắn biết ngay là cô sẽ trốn mà, cho nên dù nói chuyện với người
quen nhưng hắn vẫn không quên canh chừng, hay phải nói, dù trong đám đông chỉ cần
1 cái liếc mắt hắn cũng có thể phát hiện ra cô.

 

“Chúng ta đi đâu?” Sau khi bị ném 1 cách thô bạo vào trong
xe, cô mới có đủ minh mẫn để kháng nghị.

“Đi dạo!” Hắn nhướng mày cười, một tay chống cằm, đôi mắt
sâu không thấy đáy nhìn cô thích thú.

Minh cảm thấy rùng mình. Toàn bộ da gà trên người cô đều nổi
lên giống như cơn bệnh dịch, cô co người lại, rất cảnh giác nhìn hắn. “Nhưng đi
đâu mới được?”

 

“Cầu Long Biên!” Hắn thờ ơ trả lời, bàn tay che giấu đi khóe
môi đang cười. Trong đầu lại hiện lên lời nói kia. Nếu có thể..

 

“Cầu Long Biên?” Minh run rẩy lặp lại. Không phải định giết
chết quăng xác xuống cầu đấy chứ? Đáng sợ.. Thật đáng sợ!

 

“Chỉ là đi dạo mà thôi!” Nhìn thấy cô ngồi lùi lại phía sau
lo lắng, hắn khẽ cười, vươn tay ra kéo cô lại gần.

“Anh chắc là chỉ đi dạo chứ?” Minh rất cảnh giác với hắn,
gương mặt vô cùng nghiêm túc hỏi.

 

“Em nghĩ tôi định giết người vứt xuống sông Hồng sao?” Hắn
không đồng tình hỏi.

 

“Không phải không thể!” Minh hơi nghiêng đầu, rất ngờ vực
nói.

 

“Nếu có giết cũng không phải là em!” Hắn lạnh nhạt nói, cánh
tay vòng ngang qua cổ cô.

 

“Hả?” Minh ngờ vực nhìn hắn. “Tôi không muốn thành đồng lõa
giết người đâu!”

 

Tú Triết cảm thấy thực nhức đầu. Thái dương hắn bắt đầu giật
giật. Tám năm rồi tư duy logic của cô luôn luôn trật khỏi đường ray hắn tưởng
tượng. “Im miệng!”

 

Minh thấy hắn đang bão nổi, lập tức biết khôn cắn chặt môi.
Ai mà biết nếu cô không ngoan ngoãn sẽ xảy ra chuyện gì. Cô có thể bị cắt cổ rồi
buộc trong bao tải thêm vài tảng đá làm bạn đồng hành lắm.

Cầu Long Biên 1 buổi tối se lạnh, gió trên cầu làm tung bay
tà áo của người đi đường, một vài cặp tình nhân đang ngồi trên cầu ngắm nhìn
quang cảnh phía dưới, một vài người lại đang sưởi ấm cho nhau. Tú Triết cho xe
đỗ ở đầu cầu, còn hắn với cô tự mình đi bộ. Cây cầu này là cây cầu cũ, mọi thứ
đều mang theo vẻ rêu phong, rệu rạo, những ngọn đèn vàng mờ đục trong không khí
lành lạnh càng làm cho mọi thứ như phủ 1 lớp sương mù.

 

Tú Triết chậm rãi bước từng bước vững vàng, trên người hắn
khoác 1 chiếc áo măng tô dạ màu đen tuyền, mái tóc bị gió thổi hơi bay bay, đôi
mắt nâu của hắn lạnh còn hơn cả không khí lúc này, Minh cảnh giác nhìn hắn. Hắn
trầm ngâm, điềm tĩnh như mặt nước hồ mùa đông. Mới nhìn thôi đã thấy 1 buốt lạnh.
Cô lững thững bước theo hắn, trong lòng ngổn ngang không biết phải làm gì với
người đàn ông này.

“Không phải nói muốn đi dạo sao? Cứ nhìn như vậy tôi sẽ nghĩ
vớ vẩn đó!” Hắn vẫn không quay đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng giọng
nói trầm ổn lại mang theo vài phần trêu chọc.

“Anh sẽ nghĩ gì?” Minh tò mò hỏi hắn.

 

“Nghĩ rằng em thích tôi!” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt
thâm trầm làm người ta không thể đoán được ý nghĩ của hắn.

 

Minh cảm thấy trái tim của mình lại lạc thêm 1 nhịp khỏi bản
nhạc. Đôi mắt cô kinh hoàng mở lớn, cô không phải cô bé của tám năm trước, còn
hắn lại càng trưởng thành hơn nhiều so với quá khứ. Hắn thâm trầm hơn, không
còn nóng nảy như trước, có bình ổn, có đĩnh đạc, lại càng có chín chắn. Làm cho
cô càng ngày càng không thể đọc được suy nghĩ của hắn.

 

Hắn cũng chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, con người
tròn của cô đang dao động, giống như đang cố gắng đọc suy nghĩ của hắn. Hắn chỉ
có thể khẽ cười. Nếu cô biết liệu cô có sợ hãi mà chạy mất hay không?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3