Hẻm cụt - Chương 12-13

_Trinh…Hôm nay em phục vụ khách trên kia nhé – Gã béo mama vừa nói vừa chỉ tay lên phía phòng Vip.
Bây giờ nó mới để ý rằng đó ko phải là 1 bức tường kiếng to lớn,mà là 1
căn phòng cực sang,ghế sopha và bàn kiếng dài,dàn loa,âm li chất lượng
đến từng li,phòng ốp kính từ trong nhìn ra đc mà từ ngoài nhìn zô chả
thấy gì nên nó tưởng là tường ốp kiếng kiểu là bình thường…Nó vừa bước
vào thì thấy Tuyết và 3 chị khác đang kè 4 ông sồn sồn trông rất có máu
mặt,và nó sững lại khi chiếu ánh mắt đến người thứ 5…Hắn…Duy lão đại…Mắt
nó hoắc xuống lạnh ngắt…Hắn ngồi với 1 khí thái phong lưu,nhìn chằm
chằm vào nó,hắn cười,1 nụ cười chết người,nhưng có vẻ ko làm nó xao động
mà chỉ làm nó thêm gai…
_Kìa!! Sao còn đứng đó,đến đây đi em – Tuyết vẫy nó đến gần
Nó đến gần nhưng ngồi ở 1 góc ghế sopha cách hắn 1 sải tay,nâng ly rượu
nhấp nháp,mắt lạnh lẽo hướng vào khoảng ko trung vô định,lại cái dáng vẻ
quyến rũ đó,khiến người khác nhìn vào ko khỏi suýt xoa ham muốn có đc
con búp bê lạnh lùng đó…Hắn ngồi ngắm nó ko rời mắt…
_Nhìn đủ chưa? – Nó nói lạnh băng khiến hắn và những gã kia giật mình
Hắn ko nói ko rằng dùng đôi tay mạnh mẽ kéo nó về phía hắn,nó bị kéo đột
ngột mất thế ngã nhào vào lòng hắn,phải mất mất giây nó mới chấn
tỉnh,nó toan đưa tay tặng hắn ta 1 bạt tai thì bị hắn nắm lại…Tuyết cũng
choáng giật mình mấy giây thoảng thốt
_Trinh…!!! – Tuyết kêu tên nó rồi khẽ lắc đầu ra hiệu
Nó chợt nhớ ra…bây giờ nó là ai?nó đang làm gì?đây là công việc của nó
mà… Nó nhếch miệng cười chua xót buôn buốt…Nhưng…sao… Hắn vẫn còn chưa
chịu buông tay nó… Nó trừng mắt dùng hết sức rụt tay lại nhưng bất
lực…Bỗng… hắn hôn nhẹ lên tay nó rồi buông ra khiến nó sững sờ…nhưng rồi
cũng mau chóng quay lại cái dáng vẻ của 1 bà hoàng băng giá lúc nãy…
Nãy giờ,cái tên có cái bụng phệ và gương mặt núc thịt ko thua gã mama cứ
nhìn sồng sộc vào nó với ánh mắt thèm thuồng và gương mặt nham nhở
khiến nó buồn nôn và khó chịu,mặc dù nó biết đó chỉ là 1 điều bình
thường mà nó đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý khi quyết định bước vào con
đường này…Cảnh tượng ấy hình như đã ko qua mắt đc 1 người…Hắn hất 1 ánh
mắt như lưỡi dao bén ngót vào gã khiến gã biến sắc,mồ hôi túa ra nhễ
nhại mặc dù căn phòng này khá lạnh do máy điều hòa,nhìn hắn như trúng
phải gió độc vậy…Nó đứng dậy toan bỏ đi thì bị 1 bàn tay rắn chắc nắm
lại,khuôn mặt hắn vẫn ko 1 chút biểu cảm,bằng hành động nhỏ,hắn liếc mắt
về phía đàn em hất mặt nhẹ 1 cái,trong vòng 3 phút căn phòng chỉ còn
hắn với nó…
_Buông ra!!! – Nó lạnh tanh ra lệnh
Hắn nhếch mép cười rồi kéo mạnh nó,nó loạng choạng ngã vào người hắn,lúc
này nhỏ ngồi trên đùi hắn,đôi tay rắn chắc,ôm nó gọn lõn trong lòng…Nó
ko nói gì,cũng ko phản kháng nữa,đôi mắt đã lạnh nay càng lạnh hơn,nó
ngồi và nhìn thật xa xăm…Mẹ nó đã làm gì khi đi con đường này nhỉ? Nhưng
có lẽ là thế này đây…Nó nghĩ miên man thoáng vẻ buồn… Cái lạnh pha nét
buồn thật đẹp…đẹp đến mức khiến ai nhìn vào sẽ bị đóng băng cho đến chết
như câu truyện “Bà chúa Tuyết”…và đẹp đến nỗi xao xuyến ai đó… Hắn ghì
nó vào lòng,hôn lên cổ nó,hít nhè nhẹ mùi hương của nó.Nó vẫn ngồi yên
ko 1 chút cảm giác,cho đến khi,ta hắn nhích từ eo của nó lên dần,lúc này
nó mới giật mình,vùng vẫy trong đôi bàn tay rắn chắn đó như con cá
thiếu nước,nhưng càng cố vùng ra thì hắn càng siết chặt nó hơn,đôi tay
cứng cáp đó siết nó ko thương tiết,nó cảm giác như từng khúc xương trên
người đó đang kêu răn rắc,vỡ vụn ra…Hắn cắn nhẹ vào tai nó thì thầm
_Tôi phải trả bao nhiêu?
Trong vòng tay đau đớn nó chợt quên đi tất cả,câu nói của hắn khiến nó
chơi vơi,1 sự tức giận tuôn ra,cảm giác khinh bỉ nghẹn cứng cổ
họng…Nhưng tất cả cũng mau chóng vụt mất khi nó nhận ra đây chỉ mới là
khởi đầu cho con đường mà nó đã chọn…Nó ko phản kháng nữa,nhếch mép cười
mai mỉa lạnh lùng đáp 1 câu gọn lõn
_Nhà
Duy có vẻ sững lại mấy giây,hắn nhìn Trinh ko rời mắt,từ trước đến giờ
đây là lần đầu tiên hắn gặp 1 cô gái như Trinh,những cô gái qua đường
của anh chỉ cần đc anh chiếu cố thì 1 cái giá đưa ra ko gì ngoài
tiền,nhưng Trinh lại bất ngờ với 1 từ “Nhà”…đúng là lần đầu tiên…1 tiếng
cười bật ra…lần đầu tiên hắn cười như vậy… 1 sự hứng thú và tò mò dâng
trào trong anh…lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy…

Hắn kéo nó bước khỏi căn phòng,lôi nó đi ko thương tiếc…Hắn lôi nó ra
khỏi bar thì buông tay nó…1 chiếc Maybach 62 Zeppelin màu đen láng cóng
đang đỗ trước mặt nó…Hắn mở cửa xe ra lệnh cho nó
_Lên xe !!!
Nó đang xuýt xao cái cổ tay đau nhói thì ngước lên nhìn hắn ngạc
nhiên,nhưng 1 giây sau khi lấy lại bình tĩnh,nó cắp con mắt hoắc lại,ném
cho tên kia 1 cái nhìn sắc như dao cạo…
_Ko!!! – Nó đáp gọn hơ rồi quay lưng đi vào trong
Hắn nhíu mày 1 cái nhưng nhanh chóng giãn ra,hắn nhếch cười ranh ma đầy
thú vị…Nó vừa quay lưng thì bỗng nó thấy mình bị…nhấc bỗng lên…Hắn đặt
nó vào xe ko hề “Thương hoa tiếc ngọc”…Hắn trừng mắt…1 cái nhìn đáng sợ
khiến nó khẽ run,lạnh toát sống lưng…khuôn mặt lạnh tanh sắc lên như
muốn giết người…
_Ngồi yên – Hắn gằn 1 tiếng rất nhỏ nhưng đủ làm người nghe phải run lên cầm cập
….
_Đi đâu?- Nó hỏi nhưng ko nhìn hắn
_Đến nơi em sẽ biết… – Hắn cười khẩy trả lời
Xe dừng lại,nó bước xuống,trước mắt là 1 ngôi nhà khá to,bên ngoài lẫn
bên trong đều đc trang trí rất quy mô và sang trọng,nhưng dường như ko
có ai sống ở đây. Nó đang ngẩn ngơ ngắm ngôi nhà thì hắn bước xuống
xe,lôi xệch nó vào nhà và lên 1 căn phòng rộng,đc thiết kế rất đặc
biệt,cứ cách hơn 1m là 1 cửa sổ lớn như cửa ra vào,1 hành lang to thông
ra có thể nhìn xuống phía dưới khiến căn phòng trở nên thoáng đãng đối
với người ở,1 chiếc giường to kê đối diện với của ra vào…Nó bất giác
giật mình khi biết mình đang đứng trong phòng ngủ của căn nhà…1 cảm giác
bồn chồn,lo lắng xuyên từ đỉnh đầu xuống chân khiến nó cứng đờ… 1 vòng
tay ôm eo nó từ phía sau khiến nó giật nảy mình…Hắn thì thào vào tai nó
như thổi 1 luồn khí lạnh khiến nó tê tái cõi lòng…
_Em biết mình phải làm gì rồi chứ?
Nó bần thần 1 vài giây rồi khẽ gật đầu…Con người nó giờ đây như chết
đi,một cảm giác hụt hẫng rơi vào 1 cái hố đen…Nó thoáng thấy sợ hãi và
hối hận khi bước chân vào con đường này…1 con đường ko lối thoát…1 hẻm
cụt…
Nhưng rồi nó kịp trấn an mình…nó đã lựa chọn…nó đúng…nó ko thể sợ…Nó
khép trái tim lại,bao trùm bằng 1 khối băng,nó trở lại với con người của
7 năm về trước,1 con búp bê sống….Cuộc sống đã đẩy nó vào sự tuyệt
vọng,và giờ đây…nó sẽ chơi đùa cùng số phận…Hắn bế nó lên giường,nhẹ
nhàng đặt nó xuống như sợ nó sẽ vỡ ra như thủy tinh…Hắn hôn nó,1 nụ hôn
nồng cháy như muốn bá đạo,đôi bàn tay lướt trên người nó như muốn thu
hết nó vào lòng bàn tay anh để nó là của riêng anh thôi,thân hình anh
bao trùm lên nó,nuốt gọn nó…Nó nhắm mắt lại…để mọi thứ cứ trôi qua như 1
cơn ác mộng…Ko 1 tiếng rên…ko 1 giọt nước mắt…nó thật sự đã chết…
Tia nắng đầu tiên rọi vào phòng,mi mắt khẽ run,dưới giọt nắng,gương mặt
nó ánh lên 1 vẻ đẹp thuần khiết lạnh lùng,đôi mắt mở ra khiến cho gương
mặt lạnh hơn,1 vẻ đẹp đầy ma lực…Người nó buốt lên những cơn đau…Nhưng
trái tim nó còn đau hơn…Hắn đã đi mất khi nó còn ngủ…Trong cơn mê,nó cảm
nhận đc 1 nụ hôn ấm áp của ai đó đặt lên má nó,nó đưa tay áp vào má cảm
nhận chút gì đó còn vương vấn…Nhưng mau chóng gạt đi tất cả,nó trở về
hiện tại…Nó ngồi dậy,chợt thấy 1 mảnh giấy nằm phía dưới chùm chiếc chìa
khóa…
“Đây là “giá” cho em đêm qua. Hi vọng em thích nó…”
Nó nhìn chùm chìa khóa và giấy tờ nhà kẹp chung mảnh tin nhắn nó vẫn
chưa hết bàng hoàng… Nhưng rồi nó cười nhạt 1 cái,đứng dậy bước vào
phòng tắm…
Nó lẩng thẩng bước ra khỏi nhà,khóa cửa xong nó đứng 1 lúc nữa để ngắm
nhìn ngôi nhà rồi mới đi.Nó toan về nhà nhưng ko hiểu sao đến khi nó
dừng lại thì đã thấy đứng trước quán bar,nó bước vào trong vô thức…Buổi
sáng ở quán ko ồn ào,ko sập sình nhạc như buổi tối,buổi sáng quán trở
thành 1 quán cà phê,ko gian thoải mái,êm ả trái ngược với về đêm,mùi cà
phê sộc vào mũi nó làm nó tỉnh và dễ chịu hơn…
_Ủa Trinh,sao em đến đây?Tối hôm qua sao ko về nhà? – Tuyết vừa thấy nó đã reo lên
_Chị làm gì ở đây vào giờ này? – Nó cũng ngạc nhiên khi thấy Tuyết
_Hôm nay chị có hẹn với 1 ông khách nên đổi lại làm sáng. Còn em?
_Em…em…em ko biết sao mình lại đến đây nữa…
Nó trả lời chị,tự nhiên nấc lên,1 dòng nước mắt chảy dài xuống…chị nhìn
nó…chị đã hiểu chuyện gì xảy ra với nó…chị ôm nó vào lòng,vỗ về nó rồi
dìu nó đến ngồi ở quầy bar,chị gọi cho nó 1 ly rượu…Nó nâng ly rượu rồi
nốc sạch,1ly,2ly,3 ly…Nó ngà ngà say…cầm ly rượu trên tay,nó soi bóng
nó…thứ chất lỏng sóng sánh soi hiện ra gương mặt nó nhợt nhạt,ko rõ hình
thù như cuộc đời nó vậy…Nó gục đầu xuống bàn,mơ hồ với mọi thứ,những kỉ
niệm về cuộc sống của nó và Hùng chợt ùa về theo dòng nhạc,những kỉ
niệm đẹp,những cảm giác mặn nồng và…sự phản bội làm trái tim nó vỡ
nát,nhức nhói…Từng lời nhạc cứ cứa vào tim nó rỉ xuống từng giọt
máu…lạnh buốt.
Em đang bay trong giấc mơ riêng mình
đợi chờ hơi ấm thân quen nhưng sao lạnh lẽo bàn tay này
Ôi thì ra là tay em chạm tay em

Em bân khuân ôm lấy chiếc bóng em
Tìm lại ai đó đã mang cho em một chuỗi ngày u buồn
Thời gian trôi nhìn lại em trong gương
Oh babe babe
Ngày vắng anh hiu quạnh
Oh babe babe
Chỉ mình em đơn côi
Oh babe babe
Còn đó những nỗi buồn
Kìa em trong gương vì sao mắt cay

Nhìn lại mình trong gương em mới thấy
Hình bóng anh nay đã không còn kề bên tay trong tay đan vào nhau
Nhìn lại mình trong gương em mới biết
Mình đã sai bước trên con đường mà ngày ấy em đã thấy những vực sâu

Nhìn lại mình trong gương nước mắt có rơi cũng không xóa tan được gì
Từng bước hãy cố bước với niềm tin
Nhìn lại mình đi em hãy xé hết những nỗi đau của một mối tình lầm lỡ yếu đuối
Ngày tháng yêu thương đã không như ngày xưa

Cuộc tình dang dỡ ôm vào sâu trong gương chỉ còn hình bóng em.

GƯƠNG – Đông Nhi

Chương 13 

 

Một ánh mắt vẫn luôn dõi theo nó từ phía trên…nhìn nó…lạnh lẽo…xót
xa…Hắn bước đến gần nó,nhìn nó,nhìn thật kĩ rồi bế nó lên…Hắn đặt nó nằm
xuống chiếc ghế sofa trong phòng Vip…nơi mà hắn mỗi ngày vẫn đứng nhìn
ngắm nó mỗi ngày…Hắn nhẹ lau đi giọt nước mắt còn vương trên má nó bằng
đôi bàn tay đã nhuốm máu do giết chóc đẫm màu giang hồ…Đôi môi đỏ mộng
nhấp nháy gì đó khiến cho hắn bị cuốn vào ma lực.Hắn đặt lên môi nó 1 nụ
hôn thật khẽ như cơn gió thoáng qua…Trong cơn mê,nó thấy miệng có gì đó
ngòn ngọt,cái ngọt xua đi cái vị cay nồng nồng của rượu trong miệng
nó…Ánh mắt hắn nhìn nó có gì đó thật khác,nó ko lạnh lẽo nữa,mà pha chút
gì đó rất ấm…Nó cựa mình dậy,hình như nó đã ngủ rất lâu rồi…nó mở mắt,
giật thót khi thấy hắn đang ngồi ở ghế đối diện đang nhìn nó trân
trân,đầu nó ong ong,nó ko biết chuyện gì đã xảy ra,nhưng nó biết người
mà nó ko muốn nhìn thấy lúc này nhất là hắn…Nó đứng dậy bước đi thẳng ra
cửa,đi ngang qua hắn thì nó khẽ nhăn mặt vì đang bị 1 bàn tay thép nắm
lấy…Hắn kéo nó ngồi xuống vào lòng,hắn nâng cằm nó lên,bàn tay như thép
nguội khiến nó ngỡ như cằm nó bị bóp rã ra…hắn hôn nó…hôn nồng cháy và
cuồng nhiệt…Nó vùng vẫy,phổi nó dường như bị hắn rút hết oxi,nó bất lực
dần,mặt nó tái đi nhưng Duy chưa có dấu hiệu gì là buông nó ra…đầu nó
bắt đầu thấy choáng,mắt nó mờ đi như sắp ngất,lúc này hắn mới buông nó
ra,nó thở gấp rút,hổn hển,tay nắm báu lấy chiếc áo khiến nó nhăn nhún
lại…Lấy lại bình tĩnh,nó phóng mắt thật sắc cắm vào Duy như muốn cắt nát
hắn ra từng mảnh…Nó gượng đứng dậy,đi ra ngoài…Một giọt nước mắt khẽ
rơi xuống,chảy dài xuống thắm vào môi mặn nồng…
_Em ko sao chứ? – Tuyết thấy nó lảo đảo bước ra,vội đến đỡ,lo lắng hỏi
Nó ko ngước lên,nước mắt cứ lăn dài,nó ôm lấy Tuyết nấc nghẹn,người run
lên…Tuyết ôm nó,lòng cô cũng đau khi thấy nó như vậy…Nó ngồi gục đầu ở
quầy bar,đôi mắt cạn nước rồi,nó ko khóc đc nữa,chỉ nhìn vào 1 khoảng ko
1 cách vô thường…Trong làn khói thuốc,Tuyết nhìn đứa em gái mà lòng
thắt lại,nỗi ân hận và uất ức trào dâng khiến trái tim cô cũng ngẹt
thở,cô ân hận vì đã đưa nó vào con đường nàyuất ức vì ko thể làm gì đc
cho nó…Tuyết phẫn nộ phóng hướng mắt về căn phòng kính đen ngòm,mặc dù
ko thể thấy đc bên trong,nhưng cô vẫn hướng nhìn vào đúng ai đó cũng
đang nhìn nó và Tuyết… Ánh mắt cô phẫn uất,lạnh giá,pha chút nỗi căm hờn
và giận dữ,cái nhìn xoáy vào hắn khiến hắn cũng ko rời đc ánh mắt đó…
_Tuyết!!! Khách gọi em kìa…
Tuyết thở hắt 1 cái rồi mới thu ánh mắt lại,nhìn nó xót xa 1 lần nữa rồi đi về phía ông khách…
…………..

Ở ngoài cổng bar,1 đám người vừa bước vào khá ầm ĩ,nhiều ánh mắt
hướng về họ,1 trong số đó,nhiều nàng ko thể rời mắt khỏi 1 khuôn mặt
tuấn tú,khôi ngô,lạnh lùng…

_Này…làm gì vậy??? – Anh chàng cau có quát trong khi đang bị thằng bạn lôi vào phía trong quán
_Dạo này thấy cậu buồn,hôm nay dẫn cậu đi thay đổi ko khí tí ấy mà…
1 Anh chàng có đôi mắt buồn rười rượi,thoáng trông cũng hiểu anh đang mang trong mình 1 nỗi buồn sâu thẳm và 1 trái tim tan vỡ…
_Này…Cậu ngồi đây đi,quán bar này nghe đồn mới có 1 “Nữ hoàng băng
giá”,rất xinh nhé,hôm nay dẫn mọi người đến đây xem cho biết – 1 tên vừa
cười vừa nói,bọn còn lại ồ lên râm ran…Chỉ có 1 người ko quan tâm gì
đến…
…………..

_Ủa? Tuyết đâu rồi em – Anh chàng Bartender hỏi nó
_Em ko biết nữa… – Nó đưa mắt tìm chị,nhưng nó ko biết chị đã đi lúc nào rồi
_Chà!!! Em giúp anh bưng rượu ra bàn số 9 đc ko?

Nó gật đầu rồi đứng dậy bước đi,giờ nó mới nhận ra là nó ít khi nào
phải bưng rượu hay tiếp khách…Cái cách anh chàng bartender nhờ nó có vẻ
cũng ngài ngại…Nó bước đến gần bàn số 9…1 tên reo lên,ko khí bàn đó bắt
đầu nháo nhào lên…
_Trời!!! Là “nữa hoàng” đó,hôm nay chúng ta may mắn rồi
_Wow!!! Xứng đáng là hot vip của bar,xinh quá – 1 tên trong nhóm tiếp lời
_Đúng là đẹp lạnh lùng –tên khác tiếp
Mọi người căng mắt nhìn nó như muốn nổ tung,chỉ riêng 1 người trong nhóm
vẫn lặng lẽ ko quan tâm gì đến xung quanh mãi mê đuổi theo 1 ý nghĩ…1
nỗi buồn… 1 hình bóng…

…Xoảng…

Lúc này anh chàng có đôi mắt buồn mới nhướng lên theo tiếng đỗ vỡ của
ly…và… khựng lại…Nó bất động…1 đôi mắt lạnh lẽo…1 đôi mắt ưu buồn…2 đôi
mắt nhìn nhau như số phận sắp đặt…

_V…ũ…Vũ… – Nó lắp bắp,người nó cứng đơ người
_Trinh…Trinh…phải em ko?
Vũ cũng run giọng,anh ko tin vào mắt mình nữa…Người con gái đã ra đi và
theo trái tim anh…Người đã bóp nát nó trong vô vọng…tất cả…tất cả…đến
khi anh đã tuyệt vọng…thì…Người con gái đó lại xuất hiện trước mặt
anh..ngay lúc này…
…Nó…nó ko tin… như 1 giấc mơ,1 tia sáng trong cơn ác mộng…anh…anh xuất
hiện trước mặt nó… anh…tình yêu đầu tiên của nó…người đầu khiến cho nó
khóc…người đầu tiên khai sáng cho nó nụ cười…1 vòng tay còn đang dang
dở…Nhưng ko…ko thể…Nó giờ đây ko còn như ngày xưa…nó đã sa lầy…người nó
nhơ nhớp…nó ko thể…ko thể gặp lại…ko muốn anh thấy nó lúc này… Nó bỏ
chạy,đôi chân run lên cứng đờ nhưng vẫn nhấc lên chạy đi…Nó thật sự…thật
sự ko muốn anh thấy nó lúc này…
Vũ bật dậy toan đuổi theo thì bị 1 toán chừng 5,6 tên vệ sĩ dàn trước mắt,chặn anh lại…1 đôi mắt sắc đang nhìn anh chòng chọc…
_Đc rồi!!!đừng ần ĩ thế,là hiểu lầm thôi – 1 giọng nói cất lên,kéo tay Vũ về phía cô
_Anh là Vũ? – Tuyết phà 1 hơi thuốc hỏi Vũ
_Cô là…? – Vũ nhìn Tuyết trân trân
_Anh mời tôi 1 ly chứ?? – Tuyết hoắc mắt nhìn Vũ như ra hiệu
Vũ gật đầu đi theo Tuyết đến 1 góc khuất của quán… Nhấp 1 ngụm
rượu,Tuyết thở dài thườn thượt,đưa ánh nhìn mông lung mờ mờ như ánh đèn
sàn nhảy…
_Tôi có nghe Trinh kể về anh. Tại sao suốt thời gian vừa qua anh ko đi tìm cô ấy? – Tuyết đăm chiêu nhìn Vũ hỏi
_Cô nghĩ tôi ko đi tìm cô ấy sao? Tôi như phát điên lên,tôi tìm kiếm cô
ấy suốt 2 năm nay,nhưng tất cả trả lời tôi bằng sự vô vọng. Cô nói
đi,tôi phải làm gì đây?
Vũ gằn từng tiếng đau đớn, đầu anh buốt lên như muốn vỡ tung… đôi bàn
tay ôm anh ôm lấy đầu,người run lên từng cơn,trái tim thổn thức nhức
nhói…Tuyết chợt dừng mắt trên cánh tay của Vũ,những vết sẹo dài như dao
cắt,1 số vẫn chưa lành hẳn,cô nhói lòng và hiểu phần nào đó,nỗi đau bên
trong khiến anh ko thể chịu nổi,anh tự hành hạ mình để vơi đi sự thống
khổ,có lẽ anh cũng từng nghĩ đến việc tìm đến cái chết,nhưng hi vọng đc
gặp lại Trinh dằn vặt anh phải sống tiếp…Nhưng giờ đây,khi cô ấy đã tước
mặt anh,nhưng anh vẫn ko thể nắm đc cô ấy,ko thể bảo vệ cô ấy như 2 năm
về trước…
_Anh thật lòng yêu Trinh đúng ko? – Tuyết ko nhìn Vũ mà hỏi
Vũ tay vẫn ôm đầu,hơi ngước lên,đôi mắt quắc lại ngân ngấn,đỏ hoe…
_Tôi yêu cô ấy,yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,tôi ko thể hiểu tại sao tôi
yêu cô ấy nhiều vậy,dù thời gian bên cô ấy rất ít…rất ít
Tuyết thở dài 1 lần nữa,cô ngước mặt lên trời,khẽ nhíu mày suy nghĩ,rồi
lại nhìn Vũ…Cô kể cho Vũ nghe về khoản thời gian anh tìm kiếm
Trinh,trong khoảng thời gian đó nó cũng khổ đau ko kém gì anh…Vũ run lên
từng hồi theo sự đau đớn của Trinh…và những giọt nước mắt tưởng chừng
đã khô cạn nay chực trào…
_Con Trinh chắc giờ đã về rồi,thôi,tôi cũng về đây… – Trước khi đi,Tuyết
ngoảnh – Anh hãy đưa nó đi trước khi mọi chuyện quá muộn màng
Vũ vẫn lặng đi trong dòng hồi tưởng và cảm xúc nghẹn ngào…

Đúng như Tuyết đoán,Trinh đã về nhà…Nó nằm trên giường bất động,chăn trùm kín mít…
_Trinh…em ngủ chưa? – Tuyết đến bên cạnh hỏi nó…Nhưng nó ko nói gì
_Chị biết em chưa ngủ – Nói đến đây chị nằm xuống bên cạnh,quàng tay ôm
lấy nó – Trinh,chị biết em đang nghĩ gì,Vũ là 1 chàng trai tốt,cậu ấy sẽ
tha thứ cho em tất cả,hãy làm theo trái tim em…Mọi thứ chưa quá muộn để
em làm lại từ đầu đâu em gái của chị…
Nó nghẹn ngào với từng lời nói của chị,nó xoay người ôm chị…Trong đầu nó
bây giờ là 1 thứ hỗn độn,kí ức tuy nhỏ nhoi và ngắn ngũi khi nó bên Vũ
nhưng lại luôn đem lại cho nó sự ấm áp,trái tim nó chưa bao giờ quên
anh,ngay cả khi nó trong vòng tay Hùng…Phải chăng tình yêu đầu tiên dang
dở luôn khiến người ta nhớ mãi…
…..
Một ngày mới lại bắt đầu,bầu trời giăng những áng mây thật buồn,những
tia nắng héo úa,hắt hiu…1 ngày trời âm u,1 ko gian như tâm trạng nó
vậy…Một ngày u buồn cứ vậy lặng lẽ trôi qua nhường chỗ cho 1 màn đêm
thanh tịnh…Nó cùng Tuyết đến quán làm việc như mọi ngày…Nhưng hôm nay
trong nó cứ dâng lên những cảm xúc xuyến xao,bồi hồi.. mong chờ điều gì
đó…1 điều kì diệu chăng?
Nó vẫn ngồi ở quầy bar,cũng gương mặt sắc lạnh,cũng dáng vẻ đầy mê lực
và quyến rũ…tất cả ko có gì thay đổi…chỉ có điều,ko phải 1 ánh mắt đang
theo dõi nó nữa…mà 2 ánh mắt…1 lạnh lẽo…1 u buồn…cả 2 ánh mắt cứ lặng
ngầm dõi theo nó…Bỗng…
_Này em,đến uống với anh 1 ly nhé “Nữ Hoàng”
Một gã béo với khuôn mặt nham nhở,môi dày như bơm hơi cười lố lăng và 2
con mắt nhỏ xíu nhíp lại vì mỡ thịt nhìn nó thèm thuồng đến ghê tởm…gã
nói rồi quàng tay ôm nó,nó kinh tởm đẩy gã ra…
_Cút đi!!! Tôi ko muốn tiếp ông – Nó nói lạnh tanh pha chút khinh miệt,phóng 1 ánh mắt lạnh băng về phía gã
Gã hợm hĩnh ép sát vào nó,nắm tay nó toan lôi đi,nó vùng vằng giằng co khiến gã điên tiếc lên
_COn đ.ĩ này,mày nghĩ mà là ai hả,đc đại gia như tao bao là mày may lắm rồi mà còn làm giá hả
Gã xổ ra những câu thô tục rồi giơ tay toan đánh nó thì khựng lại,ai đó
đang nắm lấy tay gã…nhưng ko phải 1 người…mà là 2…gã quay lại tính xử lý
kẻ phá đám thì xám tái mặt lại,hết xanh rồi chuyển qua trắng,đổi màu
liên tục như con tắc kè,tay chân gã run run ko vững,mồ hôi vã ra như
tắm,nhìn gã như con heo bệnh sắp chết vậy…
_Anh…anh…h….Đại!!! –Gã lắp bắp khi nhìn thấy Duy
Bằng 1 cái hất hàm,hắn bị đàn em của Duy lôi đi…mọi người xung quanh ai
cũng hiểu số phận của gã nên lắc đầu tội nghiệp,một khi đắc tội với anh
đại thì coi như chưa đc sinh ra trên cõi đời này…Buông tay gã ra…trở về
với thực tại…2 người nhìn nhau…nhưng ko phải nó với Duy mà là…Duy và
Vũ…. Dù đã chứng kiến cảnh của đêm hôm qua giữa nó và Vũ,nhưng Duy ko
thể nào quên đc ánh mắt nó khi nhìn Vũ,mỗi lúc như vậy khiến trái tin
băng giá,khô sạn của anh lại nhói lên,chưa kịp xử lý hay điều tra về Vũ
thì hôm nay lại chinh thức giáp mặt tại đây…
_Mày là ai? – Duy hỏi với giọng lạnh tanh nhưng truyền cho người nghe 1 cảm giác đáng sợ đến buốt xương
_Là ai ko liên quan tới mày –Vũ cũng hằn giọng mặt sát khí ko kém
Nó thì bần thần …
_Vũ…Sao…sao anh lại ở đây? – Nó lắp bắp nhìn Vũ,1 ánh mắt ấm áp khiến cho 1 người phải ghen tỵ
Lúc này Vũ mới rời ánh nhìn khỏi Duy,anh nắm lấy tay nó lôi đi thật mau…
_Đi với anh –Vừa nói vừa lôi nó đi
Duy cáu tiết lên,chính anh cũng ko hiểu vì sao anh ko làm chủ đc chính
mình khi thấy nó bị 1 thằng đàn ông khác lôi đi…Với gương mặt giết
người,Duy toan chạy theo thì…
Tuyết đứng chặn trước mặt Duy,đôi mắt lạnh giá,đáng sợ xoáy vào người
đối diện như 1 lưỡi dao…Duy sững lại…sững lại trước ánh mắt đó…Anh bước
chân vào thế giới đen mịt mù này những năm 15 tuổi,những cảnh chém
giết,máu đỗ đầu rơi tôi rèn cho anh 1 con người sắt thép…Nhưng… 1 ánh
nhìn của Tuyết…khiến anh chùng lại…
_Hãy để cho Trinh đi,những gì nó thiếu anh,tôi sẽ thay nó trả hết cho anh… – Tuyết thốt lên đanh thép…

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3