Hẻm cụt - Chương 08-09
Nó ngồi trong xe,bất giác nghe ai gọi tên,nó nghĩ nó nghe lầm hay
tưởng tượng… Nhưng trái tim nó run lên bồi hồi,nó cảm thấy giọng nói đó
quen lắm,quen lắm…
_Em sao vậy? em mệt à? Nhìn em xanh quá? – Hùng bỗng thấy nó nhợt nhạt,lo lắng hỏi
_Em.. em ko sao…em hơi mệt,thôi!!! Chúng ta về đi anh – Nó ngèn ngẹn nói ko nên lời
…
Tiếng ai gọi nó văng vẳng bên tai,nghe đau đớn và thật xót xa khiến nó
giật mình choàng tỉnh… Đôi mắt mông lung nhìn về 1 nơi nào đó xa xăm…1
nơi nào đó trong góc quá khứ mà nó đã cố quên lãng…Nó quay lại nhìn
Hùng,anh vẫn ngủ 1 cách ngon lành và dịu êm khiến nó cũng thấy ấm
lòng,nó cuộn người vào vòng tay ấm áp của anh và cố khép mi đợi chờ giấc
ngủ… Nhưng đâu đó trong nó,vẫn còn hơi ấm của 1 vòng tay dang dở…
…
Một buổi sáng thật đẹp như bao ngày,nhưng hôm nay trong nó nặng trĩu 1
nỗi lo nào đó,nó cảm thấy sắp có gì đó thay đổi,cả nó và cả số phận nó…
_Anh đi làm nhé!! ở nhà ngoan em nhé… À!! Cuối tháng này ba mẹ anh từ Mỹ
về,anh muốn giới thiệu em với họ – Hùng vui mừng thông báo cho nó
_Sao? Nhưng.. nhưng..em..em chưa chuẩn bị tinh thần – Nó giật mình lúng túng
_Ko sao? Sau khi gặp mặt họ,anh sẽ bàn với họ về việc tổ chức đám cưới chúng ta
Mắt nó nhòe đi,nhỏ ko tin vào tai mình nữa ,anh đang nói thật sao?,nó và
anh…mãi mãi … Nó ôm chầm lấy anh nhắm nghiền mắt lại,nếu đây là 1 giấc
mơ thì nó mong sẽ ko bao giờ tỉnh lại…lúc này đây,nó ko cần biết gì
nữa,mối lo tâm hay tất cả sẽ chôn vào quá khứ,nó hạnh phúc khi bên
anh,và nó sẽ sống như vậy mãi mãi…
Anh hôn lên trán nó 1 cái rồi vỗ về nó như đứa trẻ,mỉm cười rồi đi
làm,nó chạy theo tiễn anh đến khi xe anh khuất cuối đường…Nó lặng lẽ
ngước nhìn bầu trời trong vắt ko 1 áng mây mà lòng vẫn bồi hồi… ko chỉ
hạnh phúc mà còn 1 nỗi lo toan nào đó
… Chiều…
_Trinh ơi!! Anh về rồi!! ra anh nói này,nhà mình có khách đấy
Nghe tiếng anh nó lon ton chạy ra cười thật tươi như đứa trẻ mừng papa
nó vậy,nhưng nụ cười nó tắt ngấm khi sau lưng Hùng thấp thoáng bóng dáng
1 cô gái nào đó…
_Trinh này!!! Đây là Hồng Loan,cô ấy là con gái viện trưởng bệnh viện
anh,cô ấy vừa tốt nghiệp,là học trò của anh – Hùng vừa cười vừa trao cho
nó 1 nụ hôn lên trán rồi lên lầu thay đồ
Một tia mắt giận dữ săm vào vào buốt dọc sống lưng,cô gái Hồng Loan đúng
là 1 đương kim đại tiểu thư,cô nàng toát lên 1 vẻ sang trọng,1 đôi mắt
to long lanh sắc sảo mà thằng đàn ông nào bị quét phải đều gục ngã,nó
cảm thấy tự ti về bản thân mình…
_Mời cô vào nhà!!! – Nó gượng cười mời Hồng Loan
_Cảm ơn,làm phiền cô rồi!!! từ nay tôi sẽ thường xuyên đến đây,chắc cô
ko phiền chứ? Vì tôi sẽ cần thảo luận với anh Hùng nhiều việc lắm – Cô
nàng nhìn săm soi nhỏ nói với giọng khá là hách
_Ko sao ạ? Dù gì cô cũng là học trò của anh Hùng mà – nó mỉm cười nhẹ nhàng đáp
_Cô là gì của anh ấy? – Cô nàng có vẻ cáu hỏi gọn lõn
_Dù gì cô cũng chỉ là học trò của anh ấy,cô ko cần quan tâm nhìu vậy chứ – Nó cũng ko thua kém
_Cô…cô – Cô ả có vẻ tức giận thật sự
_2 Người sao vậy? sao ko vào trong đi – Hùng bước xuống cắt ngang cuộc nói chuyện
Nó chạy đến bên Hùng ôm chằm lấy tay anh…Nó ko biết tại sao nó lại làm
vậy,nó đang ghen,nó muốn Hùng chỉ là của nó thôi,nó ko cho phép ai đến
gần…Nó đang ích kỷ…
Hùng mỉm cười nhìn nó trìu mến…
_Em sao vậy,sao lại thế,có khách đấy!!! –Vừa xoa đầu,anh choàng tay ôm
nó khẽ nói mà ko quan tâm rằng đang có 1 tia mắt sắt như dao đang phóng
về nó
_Anh!!! Cô ta là ai??? – Cô nàng Loan chua chan chát hỏi như quát
Hùng và nhỏ giật mình nhìn cô ả.Hùng mỉm cười hạnh phúc ôm lấy nó nói 1 cách vô tư
_Cô ấy à? Cô ấy là vợ chưa cưới của anh
_Sao…sao…sao lại thế đc – Cô nàng lắp bắp ko nên lời
_Em sao vậy? –Hùng ngạc nhiên hỏi
_À!!! Em ko sao – Cô ả chấn tỉnh lại ngay mỉm cười trả lời
_Thôi em vào nhà đi – Hùng nói
_Dạ – kiềm nén lắm,cô ả cũng nặn ra 1 nụ cười gượng gạo
Hùng và nó xuống bếp pha trà,2 người cười đùa tình tứ hạnh phúc với nhau
thật hạnh phúc mà ko biết rằng sau cánh cửa có 1 đôi mắt đang rực lửa
và những toan tính thâm hiểm đang sắp bùng cháy
…
Nó nằm trằn trọc mãi vẫn ko ngủ đc,nên nhẹ nhàng xuống bàn làm việc của
Hùng, anh chàng đang mải mê làm việc thì nó từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy
anh khiến anh khẽ giật mình
_Định hù anh chết khiếp à? – Hùng quay lại mỉm cười mắng yêu nó
Nó chỉ ôm chặt hơn như ko muốn anh vụt khỏi tay nó,mắt nó nhắm nghiền
mắt hít lấy mùi hương dịu nhẹ từ người anh… Mặc dù đang rất hạnh phúc
nhưng 1 cảm giác sợ hãi băng ngang người nó,1 điềm báo cho 1 cuộc chia
ly nào đó…Nó sợ…vụt mất…
_Hùng này!!! Viện trưởng gọi cậu kìa – 1 đồng nghiệp gọi Hùng
Nhiều câu hỏi nối tiếp nhau nhảy lọan xạ trong đầu Hùng…Anh vừa bước vào thì gặp viện trưởng và Hồng Loan
_Viện trưởng cho gọi cháu ạ? – Anh ôn tồn đáp
_Uhm!!! Hôm nay ta có chuyện muốn nói với cậu… – Vị viện trưởng cương
nghị nhưng đôi mắt hiền từ và ấm áp hằn vết nhăn thời gian ôn tồn nói
…
Giờ này nhỏ đang trong bếp nấu bữa tối,nó cứ đưa mắt nhìn đồng hồ,lo
lắng vì Hùng ít khi nào về trễ như thế mà ko báo cho nhỏ,nó cứ hết đứng
lên ngồi xuống thở dài…Bỗng nó nghe tiếng mở cửa…Khỏi phải nói,nhỏ mừng
húm chạy ra thì chợt khựng lại,anh về và sau lưng anh là con nhỏ Loan,cô
ả nhìn nó với 1 nụ cười gian xảo… Nó chạy đến ôm chầm lấy anh,anh cũng
dịu dàng ôm lấy nó,nhưng nó bỗng giật mình lùi lại 1 bước sau khi anh ôm
nó… Vòng tay anh ko còn ấm áp nữa,nụ cười gượng gạo và nhất là anh luôn
lảng tránh ánh mắt của nó…1 cảm giác nghèn ngẹn buốt rát trong trái tim
nó…Nó run lập cập ngã khụy 1 cách vô thức…
Hùng hoảng hốt chạy đến đỡ nó,có lẽ anh biết rằng anh ko thể giấu nó
điều gì…Anh xao xuyến nhìn nó chợt bắt gặp đôi mắt buốt giá xoáy vào tâm
can mà nó đã cho vào quên lãng suốt 1 năm nay….
Chương 9
Hùng dìu nó lên giường nghỉ,anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc nó, rồi lặng lẽ
đi ra. Anh vừa bước xuống nhà thì bắt gặp Loan đang ngồi trên chiếc bàn
làm việc… Thấy anh,cô ả chạy đến ôm choàng cổ anh,điệu bộ lẳng lơ như 1 ả
phục vụ quán rượu… Hùng gở tay tay cô ả ra ko nói gì,quay lưng bước đi.
Cô ả giận dữ thốt lên khiến Hùng chưng hửng…
_Anh ko yêu cô ta đúng ko?
Hùng đứng chôn lại ,trái tim như ngừng đập,sự đắn đo ở anh càng tăng thêm tội lỗi trong anh…
_Em… em nói gì vậy? – Hùng lắp bắp
_Nếu vậy,sao anh ko từ chối khi bố em đề nghị muốn anh là con rể ông?
Anh đã đắn đo đúng ko? Em hiểu,với 1 người đàn ông, sự nghiệp là trên
hết. Nếu anh lấy em,tất cả bệnh viện và gia sản nhà họ Hào sẽ thuộc về
anh…
Từng lời nói của Hồng Loan như vạn mũi kim, châm vào anh nhức nhói…
Nhưng ko phải đau vì anh bị cô ta sỉ nhục,coi thường hay khinh rẻ mà anh
nhói vì cô ta đã nói trúng cái sự đắn đo trong anh. Gia đình anh có thể
gọi là thuộc hàng khá giả,nhưng ko có thế lực và cũng ko đủ khả năng để
anh thực hiện ước mơ của mình… Vì vậy khi nghe viện trưởng mở lời muốn
anh là con rể,trái tim anh đã ko đủ to lớn để chối từ lòng ích kỷ và
tham vọng… Anh đã đắn đo… Đắn đo giữa nó và tham vọng sự nghiệp…
Hùng chỉ im lặng…Anh đâu ngờ sự im lặng của anh đang cào xé 1 trái tim
nãy giờ đứng sau cánh cửa và nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa 2
người… Và trái đó đã rỉ ra,vỡ nát khi anh nói…
_Anh cần thời gian để suy nghĩ,em về đi Loan
_Ok!!! Em về đây,mong anh sớm trả lời em
Thấy thoáng bóng nó,cô ả hôn lên má Hùng 1 cái rồi liếc nó 1 cái sắc
lẹm,1 cái nhìn của kẻ đang tiến dần đến vạch đích chiến thắng… Ả đi ra
cố tình huých vào nó khiến nó loạng choạng ngã xuống… Hùng tái mặt đi
khi nhìn thấy nó,anh biết mình đã mắc 1 sai lầm…1 sai lầm khó mà gỡ đc…
Anh đến đỡ nó dậy,nhưng nó gạt tay anh đi,cái gạt tay như chối bỏ 1 sự
giả dối khiến anh càng thêm đau đớn…
“Tại sao? Tại sao anh ko từ chối? tại sao anh ko bác bỏ những gì cô ta
nói?phải chăng anh đã… Tại sao?tại sao ko phản ứng gì khi cô ta hôn
anh?…tại sao…?”. Trong đầu nó chất chồng những câu hỏi,1 câu hỏi đặt ra
là 1 nhát dao đang cứa vào tim nó. Nó trùm chăn kín mít và ôm lấy những
cái “Tại sao?” đớn đau bóp chẹt trái tim và lòng tin mong manh của nó…
Hùng bước vào phòng,nằm ôm lấy nó,nhưng nó ko quay lưng về phía anh, bởi
vòng tay anh giờ đây đang lạnh dần như tấm lòng và trái tim anh,dù anh
đang bên cạnh nó đây,đang ôm nó đây,nhưng đối với nó giờ đây anh như ko
tồn tại,chỉ có nó và 1 thế giới lạnh lẽo,cô liêu…
Như cảm nhận đc sự sợ hãi và thất vọng trong nó,anh càng siết chặt vòng
tay mình hơn,nhưng dường như anh càng nắm lấy thì càng đẩy anh ra xa thế
giới của nó… Người nó run lên lên,gối và tay anh đã ướt đẫm bởi lệ của
nó … Anh quặn lòng thỏ thẻ “ Anh xin lỗi”…
Tại sao nó ko rơi 1 giọt nước mắt,ko 1 lời thốt lên trong suốt 7 năm
bị hành hạ ở nhà họ Trung…mà sao giờ đây,cảm giác có đc anh và cảm giác
sắp mất anh lại lấy đi nhiều nước mắt của nó đến vậy… Lại 1 câu hỏi “Tại
sao” lại đặt ra…
… Một đêm dài… Cho 2 người…Mặc dù đầu ấp tay gối… nhưng… dường như
chỉ có 2 chiếc bóng đơn lẻ… 1 đau đớn,sợ hãi… 1 dằn vặt,tội lỗi… Một đêm
dài ko ngủ…
…
Hùng tỉnh dậy ko thấy nó đâu,bước vội xuống nhà thì đã thấy nó nấu rất nhều móm anh thích
_Anh dậy rồi à?đến ăn sáng đi anh
Nó mỉm cười với anh như ko có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh nhận ra nụ
cười đó pha nỗi chua xót và buồn da diết lắm…Cũng phải,anh là người nhạy
cảm mà,anh cũng vậy và nó cũng vậy…
_Anh,đến đây ăn đi kẻo nguội. Hôm nay em làm những món anh thích nhé,súp
nè,cơm chiên nè, em còn làm cả kimbap cho anh mang theo nữa… – Nó kéo
tay anh lại ghế,vẫn giữ nguyên cái bộ mặt giả vờ hạnh phúc đó,nó huyên
thuyên ko ngớt…
_Trinh!!! Em…em sao vậy? – Thấy hành động và điệu bộ nó,trái tim anh càng vụn vỡ hơn
_Em thế nào? Em vẫn bình thường mà,thôi anh ăn đi… – Nó chớp mắt giả vờ tinh nghịch thúc anh
Hùng cặm cuội ăn,ko dám nhìn nó nữa,anh sợ sẽ ko thở đc nữa bởi những tội lỗi đang đè lên tim anh…
_Anh nè,em làm kimbap hôm nay đặc biệt lắm nha…anh phải ăn…ăn nhiều…thì…thì mới có sức…làm việc…
Đang nói bỗng cổ họng nó ngẹn lại, khô ran,1 tảng đá chèn ngang cuốn
họng khiến nó khó khăn lắm mới thốt lên đc 1 tiếng… Những giọt nước mắt
bất trị cứ khéo dài trên đôi gò má cao cao pha chút màu nhợt nhạt…
_Trinh,Trinh…em sao vậy? – Hùng thấy nó vậy thản thốt chạy đến bên nó,tay anh lấy vai nó lay nhẹ…
_Em… em xin lỗi…em… em ko biết vì sao…vì sao mình lại như vậy… – Nó nấc lên,nặn ra từng câu
Hùng xót xa nhìn nó mà lòng quặn thắt,anh ôm chặt lấy nó…
….
Hùng tiến về phía phòng viện trưởng,trong anh đã có câu trả lời… Trước khi vào,anh lấy chiếc điện thoại gọi cho nó
_Anh đây,anh quên mang hộp kimbap rồi,phiền em đem đến bệnh viện giúp
anh đc ko?…Anh yêu em… – Hùng nói với giọng dịu dàng và hạnh phúc
Anh bước vào,gặp viện trưởng và Hồng Loan đang ngồi chờ anh. Vừa thấy
anh, cô ả chạy xoắn xít đến ôm chầm lấy tay anh,anh nhẹ nhàng gỡ tay cô
ả ra khiến ả chột dạ và ngượng ngịu…
_Thưa ngài,cháu rất cám ơn sự tin tưởng và ưu ái của viện trưởng dành cho cháu… Nhưng cháu xin từ chối lời đề nghị của ngài…
_Cái gì?anh có điên ko?anh biết anh đang làm gì ko? – Ả Loan máu dồn lên mặt thét lên ầm ĩ
_Anh biết chứ – Nói rồi anh mỉm cười hạnh phúc rồi đứng dậy cuối đầu chào ngài viện trưởng lễ phép cáo từ
_Ta hiểu rồi,nhưng dù sao ta cũng mong cậu suy nghĩ lại… – Ngài viện trưởng gật gù ôn tồn đáp
Hùng lắc đầu nhẹ nhàng rồi bước đi, để lại sau lưng anh là 2 cục lửa
đang bùng cháy…Anh bước đi 1 cách khoang thai.lòng anh lúc này thật
nhẹ,nụ cười trên môi anh thật sự đã ấm áp trở lại… Anh bước vội ra cửa
bệnh viện chờ nó
Nó đang thẫn thờ trước cửa bệnh viện hưa biết tìm anh thế nào thì….
Rầm… Sau cái va chạm…nó lảo đảo té nhào,phải mất 3 phút sau nó mới
hoàn hồn…Một chàng thanh niên trạc tuổi Hùng,khuôn mặt cũng khôi ngô ko
kém,anh đang cuống quýt đỡ nó dậy,miệng ko ngớt xin lỗi…Hùng vừa bước ra
thấy vậy chạy vội đến chỗ nó
_Em ko sao chứ? – Hùng lo lắng hỏi
_Dạ!! ko sao? – Nó khẽ gật đầu
_Thành thật xin lỗi,tôi vô ý quá… Ủa? Hùng, cậu quen cô gái này à? – Chàng thanh niên nọ xin lỗi nó,nhìn Hùng ngạc nhiên
_Hừ!! tưởng ai.hóa ra là cậu,cái tật hấp tấp mãi ko bỏ… Trinh này!! Đây
là Quân,bạn đồng nghiệp của anh…Còn đây là Mai Trinh,bạn gái tớ – Hùng
trách đùa Quân 1 câu rồi quay sang giới thiệu với nó với Quân
_Chào em,anh nghe Hùng kể nhiều về em lắm,giờ mới đc gặp,đúng là em xinh
thật – Quân vừa bắt tay vừa nháy mắt nghịch ngợm khiến mặt nó đỏ ửng
lên
_Này này,cậu muốn chết hả?ai cho nháy mắt với bạn gái tớ hả? – Hùng ôm cổ Quân đánh vào Quân,cười đùa như 2 đứa trẻ
Sau trận cười ko ngớt Quân mới ngạc nhiên hỏi
_Ủa? thế còn tin đồn cậu trở thành con rể viện trưởng là sao? Ai ác mồm thế nhỉ?
Hùng và nó giật mình 1 cái,Hùng cười nhạt
_Ko phải lời đồn đâu,là thật đấy
Anh lại quay sang nhìn nhỏ mỉm cười thật êm rồi ôm nó vào lòng nhìn Quân nói
_Nhưng tớ từ chối rồi
Nó nhìn anh ko kiềm lại đc nỗi hạnh phúc,khóe mắt nó cay cay…Hùng nhìn nó mắng yêu
_Kìa,lại sắp khóc rồi kìa,đồ mít ướt…Thôi,ta đi nào…
_Tớ đi ăn đây,bye – Hùng quay lại chào Quân,cười toe toét
Thoáng trong gốc bệnh viện,ngoài Quân là người đang chứng kiến niềm hạnh
phúc của người bạn thân,còn có 1 người sùng sục giận dữ cắm ánh mắt vào
2 người đó ko rời…Cô ả lẩm bẩm “ Ko,em ko cam tâm,em muốn có anh,và em
sẽ có đc anh,anh là của em…”. Dưới 2 hàm răng đay nghiến,Loan hùng hồn
tuyên bố…
Dưới tán cây xanh mát của bệnh viện,Hùng mỉm cười nhìn nó âu yếm,anh choàng tay kéo nó vào lòng
_Anh xin lỗi đã làm em vất vả và đau khổ nhiều
Một nguồn cảm xúc chảy vào cơ thể nó…ấm áp…dịu êm…hạnh phúc
_À!! Ngày mai ba mẹ anh về,họ về sớm hơn dự định,mai em cùng anh đi đón ba mẹ nhé
…Nó sững sốt nhìn Hùng lo lắng…
_Nhưng…nhưng em…em chưa chuẩn bị tinh thần…a..a..Ngày mai phải làn gì để đón ba mẹ anh đây – Nhỏ cuống lên trông đến đáng yêu
Thấy nó thế anh cũng chẳng kiềm lòng đc,ôm lấy nó vỗ về…
_Bình tĩnh nào!! Em cứ bình thường là đc mà
Nó yên tâm phần nào tựa vào lòng anh hạnh phúc…Có ngờ đâu 1 toan tính
đang trỗi dậy phía sau cái cây nãy giờ đang núp bóng nghe lén câu
chuyện giữa 2 người… ”Ngày mai ba mẹ anh ấy về ư? Cơ hội đến rồi…Mai
Trinh,mày chờ mà xem nhé…”
……..9h sáng….Tại sân bay…..
_Ba… mẹ!!! – Hùng vẫy tay gọi
Một người phụ nữ với đôi mắt sắc sảo,gương mặt thanh tao,sang
trọng,dường như thời gian và tuổi tác ko thể tàn phá cái đẹp mĩ miều của
bà so với tuổi ngoài 40…Một người đàn ôn chừng hơn 50,phong độ,đỉnh
đạt,…Có lẽ Hùng thừa hưởng khá nhiều cái vẻ phong trần từ ba anh ấy…
Hùng đến ôm 2 người đóthắm thiết…
_Con Trai,con lớn nhiều rồi… Còn đây là? – Người phụ nữ ôn tồn đáp rồi quay sang hỏi Hùng sau khi đã nhận ra sự hiện diện của nó
_Đây là Mai Trinh,cô ấy là bạn gái con – Hùng đáp,khẽ nắm lấy tay nó mỉm cười
Người phụ nữ kia nhìn nó 1 lượt rồi ko nói gì mà bỏ ra xe,sự ái ngại
chạy dọc sống lưng khiến nó có chút thất vọng và hụt hẫng,lo lắng
Sau khi đưa ông bà Nguyễn – ba mẹ Hùng về khách sạn,nó trở về cùng
Hùng với nỗi bất an,buồn buồn…Anh vỗ về trấn an nó giúp nó yên lòng phần
nào
…
Một ngày đẹp trời… Nhưng trong nó đang có 1 áng mây đang keo giăng ngang từ sau khi gặp ba mẹ Hùng …
….Kính….Kong….
Nó chạy vội ra mở cửa,1 cảm giác bồn chồn bỗng trào dâng…Bình thường
Hùng ko đi làm về sớm trước 5h,mà anh về có bao giờ bấm chuông đâu…
_Cháu…cháu chào bác –Nó ngạc nhiên khi người đứng trước mặt nó là bà Nguyễn
_Cháu mời bác vào nhà ạ…
_Cám ơn cô!! – Bà Nguyễn lạnh lùng đáp
_Thằng Hùng nhà tôi đâu? – Bà đảo mắt 1 vòng rồi hỏi với cái giọng ko mấy lịch sự
_Thưa bác,anh ấy đi làm chưa về ạ!! –Nó lễ phép đáp bằng giọng hơi run,sợ sệt trước cái khí thái toát ra từ bà Nguyễn
_À,tôi quên mất…Thế cũng tốt,tôi cũng đang muốn nói chuyện riêng với cô – Bà Nguyễn nói chuyện lạnh tanh nhưng sắc lẻm
_Cha mẹ cô làm gì?họ ở đâu?
_Dạ…Cháu…cháu ko có – Nó hoang mang,ngẹn ngào trước câu hỏi như dao cứa vào lòng nó
_Ko có? Tôi ko hiểu ý cô? – Bà nguyễn vẫn lạnh tanh gằn lại
_Cháu…Cháu là trẻ mồ côi ạ… – Nó nói thật nhỏ như muốn che giấu sự hổ thẹn đang bóp nghẹt trái tim nó
_Cô là trẻ mồ côi ư? Thế thằng Hùng nhà tôi đã nhặt cô về nuôi à? – Bà
Nguyễn trừng trừng nhìn nó như muốn xé nó ra thành từng mảnh
Bà ta ko hỏi gì thêm nữa, chỉ lừ lừ nhìn nó… Ko khí trở nên ngộp ngạt…Vừa đúng lúc Hùng về cắt ngang cái bầu ko khí quạnh đặc đó
_Anh về rồi… Ơ!!! Mẹ,sao mẹ lại ở đây? – Anh đang vui vẻ gọi nó thì đột nhiên sững lại khi thấy bà Nguyễn
_Mẹ ko thể đến thăm con trai mình sao? Nếu ko đến đây sao mẹ biết con
nuôi 1 đứa con hoang thế này trong nhà – Bà Nguyễn giận dữ gằn từng từ
đay nghiến
_Kìa mẹ,mẹ nó gì vậy? sao mẹ lại nói thế,con thật lòng yêu Trinh… – Hùng nhạt mặt,tái đi nói
Ko khí bắt đầu chùng xuống,dường như sắp có 1 cơn bão lớn kéo qua thì…
_Chào mọi người!!! Hôm nay lại đến làm phiền rồi
Một giọng nói cất lên xé tan hoang cảnh lạnh cảm đó…
_Hồng Loan – Nó và Hùng ngạc nhiên thốt lên
_Cô đây là? – Bà Nguyễn cũng ngạc nhiên ko kém khi thấy sự hiện diện của Hồng Loan
_Cháu chào cô,cô là mẹ của anh Hùng phải ko ạ? cháu là Hào Hồng Loan,bố
cháu là viện trưởng nơi anh Hùng đang làm việc – Hồng Loan lễ phép chào
bà Nguyễn
_Ồ!!! Có phải bố cháu là Hào Chánh Tổng ko? – Bà Nguyễn ngạc nhiên hơn hỏi dồn
_Thưa bác,phải ạ – Ả Loan giả vờ nhu mì trả lời
_Ô!! Tiểu thư nhà họ Hào sao,vào nhà đi cháu – Bà Nguyễn thay đổ thái độ khi nghe Loan là tiểu thư nhà họ Hào
Bà Nguyễn kéo tay Loan vào nhà, trông bà có vẻ ưng cô ta lắm… Bà ngồi
nói chuyện rất vui vẻ và cầm tay với cô ả thân mật như 2 mẹ con khiến
nó cảm thấy tủi tủi,nó lặng đi vào bếp pha trà và nấu cơm…
Gần 9h30 hơn….Loan đứng dậy dịu dàng lễ phép cáo từ bà Nguyễn
_Đã trễ rồi,cháu xin phép bác cháu về
_Ồ đã trễ thế rồi à? – bà Nguyễn cũng bất giác nhận ra thời gian đã trôi quá mau
_Để con đưa mẹ về khách sạn – Hùng ôn tồn nói với mẹ
_Đc rồi,con đưa mẹ về rồi sau đó đưa Loan luôn
_Thôi bác ạ,phiền anh Hùng lắm,cháu đi taxi về đc rồi – Cô ả giả vờ từ chối nhưng trong lòng mừng rỡ lắm
_Sao thế đc,nghe bác,để anh Hùng chở về,thế bác mới yên tâm – Bà Nguyễn nói với giọng nghiêm nghiêm nhưng hết sức triều mến
_Da…- Loan lễ phép bước ra xe,lòng ả lâng lâng vui sướng hki bước đầu quỷ kế của ả đã thành công
….
…Cả tuần nay nó chỉ lủi thủi 1 mình ở nhà,vì cứ hễ Hùng tan ca là lại
bị bà Nguyễn bắt đi đâu đó cùng bà và Hồng Loan đến tận tối mịt mới
về…Hôm nay cũng vậy,nó ngồi ôm lấy gối,gục đầu cô đơn…sự bất an vây kín
nó,nó ko biết nó đang sợ hãi với sự cô đơn hay đang sợ hãi sắp mất thứ
gì đó rất quan trọng 1 lần nữa…
_Anh về rồi …
Hùng gọi nó khi vừa về…Nó ko nói gì,cứ như 1 đứa trẻ chạy ra ôm chầm lấy anh…Hùng mỉm cười nhưng cũng mau chóng đẩy nó ra…
_Ngoan nào,hôm nay anh mệt quá,anh phải đi tắm và nghỉ ngơi đã – Hùng nói rồi xoa đầu nó bỏ đi
Anh đi…Anh quay lưng lại với nó ,nỗi bất an càng dâng ngẹn ứ trong lòng
nó…Nó ko thể nói gì,nó ko có gì cả,nó biết nó ko thể bằng gia đình nhà
họ Hào,ko kiêu sa như Loan… Nó ko có gì ngoài tình yêu của nó dành cho
anh…Nó chơi vơi giữa tất cả 1 giọt sầu buồn tuôn rơi,ko gian quanh nó
lặng buốt đi…Anh đang ngày càng xa…xa khỏi tầm tay nó…
Còn anh,1 ngày trở về,sự mệt mỏi đánh vật anh,sự vắng mặt của nó đã ko
còn quan trọng với anh nửa,sự vô tâm đó đánh đổi bằng nước mắt của nó…