Truyện cổ tích của mèo và sói - Chương 01 - part 1

Chương 01  

Thế giới là 1 nơi hỗn độn không có thứ gọi là cổ tích và
tình yêu

 

19 tuổi,vẫn đang còn đi học đại học,nhưng mèo bé nhỏ biết
mình không chỉ đơn giản là 1 con thú cưng được yêu chiều.Sinh ra trong 1 gia
đình ko mấy khá giả,lại thêm một bà chị gái suốt ngày vùi đầu vào những trò vui
và thói quen mua sắm vô độ,bao nhiêu tiền rồi cũng đi tong hết nên từ khi còn
bé mèo đã hiểu phải tự giác bảo vệ bản thân là cách tốt nhất.Chính vì tính cảnh
giác cao như vậy nên cũng chẳng biết từ bao giờ mà mọi người đều gọi cô là con
mèo nhỏ của nhà.Không phải vì cô được nuông chiều và thích làm nũng như mèo mà
bởi vì cô cảnh giác và nhạy cảm như mèo vậy.Nói thì không ngoa,như hồi nhỏ,chỉ
cần mới về tới đầu ngõ nghe 1 tiếng động mạnh cô đã lủi ngay mà ko về nhà.Đúng
là hôm đó bố cô có quá chén say xỉn mà cũng không biết tại sao trên áo ông lại
có một vệt son,đương nhiên là theo quán tính người mẹ thân yêu hiền như cọp của
cô sẽ tiện tay vớ cái gì thì sử dụng cái đó.Cũng may cho ông hôm đó bà cầm một
cái muôi.. Chứ nếu không thì…

 

Và kết quả của cuộc hỗn chiến ngày hôm đó là bố cô sưng vù 1
bên mắt và dù có đang say xỉn tới đâu thì ông cũng bỗng chốc tỉnh táo ngay lập
tức.Chị gái cô vì tò mò cũng bị nhận 1 cục u sưng tướng ở đầu.Chỉ có cô là bình
an vô sự.Chính từ đó mà cả nhà gọi cô là mèo,Vì cô nhạy bén như con mèo vậy.

 

Thế rồi bố mẹ cô qua đời trong 1 tai nạn giao thông để lại 2
chị em cô bơ vơ nương tựa vào nhau mà sống.Từ 1 con mèo con năng động cô trở
thành 1 con mèo cảnh giác cao hơn và ẩn nấp ngày càng giỏi hơn.Nói cô tinh ranh
không phải,nói cô giảo hoạt lại càng ko.Cô ko phải dạng mèo hoang lang thang
trên nóc nhà mỗi tối dùng con mắt sáng xanh để nhìn xuống thể giới loại người đầy
hồ nghi,cô là vẫn là 1 con mèo nhà nhạy bén,mềm dẻo và nhanh nhẹn nhưng lại vững
vàng hơn vì cô biết giờ cô còn phải làm chỗ dựa cho 1 người chị khoái ăn chơi
hơn là làm việc.

 

19 tuổi..Đôi khi cô thở dài vì điều này.Giá mà không vướng
vào chuyện học hành chắc là cô sẽ có nhiều thời gian hơn để kiếm tiền.

 

Mỗi 1 buổi tối mệt mỏi khi về nhà sau 1 ngày làm việc mệt mỏi
phát hiện ra chị gái mình vẫn còn ở ngoài hoặc đang nằm vật trên sàn người toàn
mùi rượu,cô biết mình cần làm nhiều việc hơn.

 

Đã hơn 1h sáng mà vẫn chưa thấy chị về nhà,cô bất giác cảm
thấy lo lắng.Rút điện thoại cô gọi ngay cho chị mình.Những tiếng tút dài càng
làm cho bản thân cô thấy bồn chồn hơn,bản năng của cô cho thấy hình như có chuyện
gì ko hay xảy ra với chị cô thì phải.

 

“Ring ring … ring .. ring..” chiếc di động rung lên từng hồi
như giục giã người chủ nghe máy.

 

“Xem kìa..Em gái?!Cô cũng có em gái sao?” nở 1 nụ cười trên
môi ngạo mạn hắn quay ra nhìn cô gái ở đối diện đang bị buộc chặt miệng và bắt
quì xuống sàn. “Sao hả?Muốn nghe điện thoại lắm phải ko?Em gái cô liệu có mang
tiền tới chuộc chị gái của mình ko nhỉ?Hay là để cô ta mang thân ra chuộc,chúng
ta có thể xem xét!!” hắn nói với khuôn mặt ko biến sắc và giọng nói sắc lẻm.

 

“hmm., hmmm…” cô gái cố giẫy giụa nhưng làm sao cô có thể
thoát khỏi gọng kìm của 2 gã đàn ông lực lượng đang giữ chặt mình.Hai tay bị trói
bẻ quặt lại phía sau làm cô đau nhói lên theo mỗi lần giẫy giụa,cô cố hết sức
gào lên thả tôi ra nhưng vô hiệu,tấm khăn buộc chặt miệng cô lại chặn tất cả những
âm vực đang cố thoát ra khỏi miệng.Mồ hôi toát ra đầm đìa trong đầu cô bây giờ
chỉ nghĩ đúng 1 điều “đúng là gậy ông đập lưng ông!”.

 

Đúng thế cô rơi vào hoàn cảnh này cũng chính vì gã đàn ông
chết tiệt đó,cứ tưởng bắt được con cá vàng.Ai dè..Chỉ là 1 tên khốn.Lần đầu cô
gặp hắn là trong vũ trường,hắn điển trai,ăn mặc cũng rất bắt mắt.Cô đã nghĩ
ngay theo như 1 bản năng mình phải hành động.Đã thấy con mồi lẽ nào lại có thể
bỏ qua.Để rồi tình yêu chóng vánh cô cũng lấy được ko ít từ gã,cứ nghĩ rồi đây
chị em cô sẽ có thể sống dễ thở hơn.Em gái cô cũng sẽ không phải mỗi ngày chạy
tới 2 công việc làm thêm nữa mà có thể tập trung vào học hành.Nào ngờ đâu.Hôm
nay cô cùng hắn tới đây đánh bài,hắn ta thì ra chỉ là 1 tay cờ bạc đã thua sạch
mà còn thích ăn thua.Con số nợ cứ ngày càng tăng thêm nhiều số 0 mà hắn còn vẫn
chưa chịu dừng.Để rồi đến khi mấy đại ca xã hội đen nhảy vào cuộc thì hắn chuồn
mất vứt cả người yêu là cô lại cái xó xỉnh chết tiệt này.Đúng là kêu trời ko thấu
đất ko hay.

 

Vừa tự trách mình dại dột lại vừa trách cái tên bất tài khốn
nạn bỏ cô lại đây.Cô giờ biết làm gì.Đó ko phải là 1 con số nhỏ.Và đám người
này có lẽ hoàn toàn ko biết cái gọi là chuyện tiếu lâm viết thế nào.Chúng nói
là sẽ làm thật.Và có vẻ họ thích máu hơn là thích sắc..Cô phải làm thế nào
đây?!Đang trong lúc hỗn độn này thì đột nhiên điện thoại cô reo lên.Cô biết chỉ
có thể là 1 người gọi tới,và giống như người sắp chết đuối vớ được phao,cô cảm
thấy mình lại có thể sống.Phải bất cứ ai cũng sẽ bỏ rơi cô nhưng Minh thì tuyệt
đối không thể.Chắc chắn là ko thể.Từ nhỏ Minh đã giỏi nhất là giải quyết nhưng
tình huống khó,lẩn trốn và chả biết tại sao cô luôn luôn trốn thoát.Chắc chắn
Minh sẽ có cách.

 

Cuộc gọi thứ 2 tưởng như kéo dài như vô tận nhưng đến hồi
chuông thứ bao nhiều Minh cũng chẳng còn thời gian để ý thì có người nhấc máy.

 

“Alo?..” hơi ngập ngừng cô hỏi với giọng mơ hồ vì cô ko chắc
đó có phải chị gái mình ko nữa.Linh cảm cho cô biết rằng ko phải. “Chị?Là chị
phải ko? ” có lẽ là để tự chấn an mình,cô vẫn hy vọng rằng đó là Trinh.

 

Chỉ có mấy giây im lặng nhưng với Minh dường như là dài vô tận,làm
cho Minh với bản năng của 1 con mèo luôn cảnh giác lại càng thêm lo lắng.Hình
như .. không chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với chị rồi.

 

“Alo!” 1 giọng đàn ông lạnh băng vang lên từ đầu dây bên kia
làm cho trái tim của Minh dừng lại 1 nhịp.

 

“Ông là ai?Sao lại nghe điện thoại của chị tôi?” Minh hỏi cố
giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

 

“Tôi là chủ nợ của chị cô!” người đó nói thản nhiên vẫn với
cái giọng lạnh lẽo như đá tảng mùa đông “Không biết cô có nhã hứng tới đây để
chúng ta thảo luận 1 chút về cô chị xinh xắn của cô hay ko?”

 

“Ở đâu?”

 

Sau khi dập máy tên đàn ông khẽ nhếch mép đặt chiếc điện thoại
trên bàn,tiến lại chỗ đứa con gái đang toát hết mồ hôi với đôi mắt rơm rớm đang
bị kèn chặt dười nền nhà.Ngồi xuống đối diện với cô,hắn dùng tay gỡ tấm khăn buộc
miệng cô gái đang run rẩy ra và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo

 

“Xem ra chúng ta sẽ sớm biết nên giải quyết cô thế nào
thôi!” hắn nhoẻn miệng cười,trong mắt ánh lên 1 tia sắc lẻm đầy kỳ vọng.

Kiiiiiiitttttttttttttttttt!!!!!….

 

“Thoát rồi!… Thoát rồi !! …” lao xuống xe và thờ dốc là 2
tên đàn ông mặc bộ đồ comple là lượt đen bóng.Trông mặt ai cũng như vừa từ địa
ngục được trở về với cuộc sống.

 

Cánh cửa phía tay lái mở ra.1 người đàn ông bước xuống khỏi
xe.Khuôn mặt lạnh tanh như chẳng có chuyện gì xảy ra.Anh là 1 người đàn ông khá
là ấn tượng.Tại sao ư?KHông phải vì anh có khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ hay
giống các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết.Mà bởi vì anh có 1 ánh mắt sắc lạnh,cái
mũi cao và 1 khuôn mặt sắc cạnh nam tình.Dáng người cao lớn dũng mãnh.Với cái
nhìn kiêu hãnh của con sói đầu đàn đầy hung hăng và lạnh lùng trước kẻ thù.Điều
đó tạo nên 1 Trần Tú Triết kiêu ngạo luôn đứng trên muôn người suốt 27 năm nay.

 

Bộp!!

 

O______Ô’’

 

“Có biết lái xe ko vậy hả?”

 

Liếc xuống đôi giày da hàng hiệu bóng loáng chưa có 1 vết bụi
nay đã bám toàn đất bẩn,con sói đầu đàn lần đầu tiên phải nhìn xuống dưới.

 

“Này tôi đang nói với anh đấy!Lái xe kiểu gì vậy?Muốn giết
người sao?” cô vẫn tiếp tục sừng sộ.Cái kẻ đang vênh mặt lên trước mặt cô thật
đáng ghét.Suýt chút nữa hắn làm cho cô ko còn nhìn thấy ánh mặt trời mà nay hắn
vẫn đúng đó ko hề có chút phản ứng.Hay đầu hắn ko có não.

 

“Này cô..” đang tự hỏi cái con nhỏ loi choi đang đứng trước
mặt mình là cái loại người gì.Hay lại 1 kiểu theo đuổi mới của lũ con gái.Nhưng
đúng là vô vị cô ta tưởng như thế anh sẽ để ý tới cô ta sao?

 

“Thôi đi!Hôm nay bản cô nương không rảnh để đôi co với kẻ bại
não như anh.Tránh đường!!” nhớ tới mục đích tới đây làm cho cô chẳng còn tâm
trí đâu đôi co với cái kẻ nơ ron thần kinh hoạt động còn chậm hơn tốc độ mạng
miền núi.Thôi thì ko thèm chấp kẻ bại não.Giờ chị cô mới là trên hết.

 

Bỏ lại 1 kẻ luôn tự coi mình là số 1,chưa từng nhìn xuống thấp
hơn,cũng chưa từng bao giờ có người cắt ngang hoặc ko nghe lời anh ta nói,bỡ ngỡ
bàng hoàng và .. thực sự bị chọc tức.Mèo bé nhỏ cô chọc tức vào con mãnh thú
đang ngủ yên rồi.Tại sao lần này giác quan cảnh giác của cô biến mất đâu rồi chứ??

 

“Hắt xì!!!!! Hình như có ai đang nhắc tới mình thì phải?? ”
Minh lắc đầu nhưng chẳng nghĩ tới ai đẩy cửa nhanh bước vào sàn nhảy ồn ào để
nhanh chóng chạy men theo lối dài xuống cầu thang tới tầng hầm.

Trái với không khí náo nhiệt và ồn ào bên trên thì ở dưới tầng
hầm của sàn nhảy này lại im lặng tới khó chịu.Làm cho bản năng của cô nói với
cô rằng mình đang tiến tới gần nguy hiểm.Bước trong dãy hành lang hẹp 2 bên tường
được ốp bằng những tấm cách âm dày màu dổ sang trọng.Sàn nhà lát loại đá hoa
cương cao cấp sáng bóng dưới ánh của những ngọn đèn laze trên trần chiếu xuống.Chỉ
có mỗi tiếng chân cô vang khắp hành lang.Đi tới cuối cái hành lang đó là 1 cánh
của 2 cánh bằng gỗ lớn,màu nâu sẫn,phía trên trạm khắc hình thù cầu kỳ.Chấn 2
bên là 2 tên vệ sĩ to khỏe lực lưỡng với cái đầu bóng thín.Minh nuốt nước bọt.Ăng
ten báo nguy hiểm nháy liên hồi và ko có tín hiệu sẽ giảm âm lượng.Nếu là bình
thường chắc chắn cô mèo này sẽ thật nhanh mà thoát nhảy về sau chạy mất tăm
nhưng cô biết cánh cửa này cô nhất định phải vào.Và ko chỉ bước vào mà còn phải
bằng mọi giá phải mang chị cô bước ra.

 

Giữ chặt cái bản năng đang kêu réo trong lòng,khẽ thở ra thật
nhẹ để tránh cho những tên vệ sỹ kia biết mình đang run sợ.Cánh cửa đã mở ra
trước mặt cô tự bao giờ.Vẫn ko sê xích cái cổ dù chỉ 1 phân nhưng ánh mắt của 2
gã to xác vẫn dán chặt vào người cô gái đang bước thẳng về phía trước.

 

Con mồi đã tới cửa hang nạp mạng.

 

“Đại ca bớt giận!” với khuôn mặt sợ sệt như con chuột nhìn
thấy mèo,Nam tay vẫn còn run cố yên chiếc bật lừa để châm lửa cho Tú Triết.Với
biểu hiện này cộng thêm thời gian đồng cam cộng khổ huynh đệ đã lâu anh biết
đang có 1 người có thể làm nổ tung mọi thứ.

 

“Nhưng con bé đó cũng thật lợi hại..” vốn là 1 người vô tâm
Luân nói với vẻ mặt thú vị thì lập tức bị dập tắt

 

“Thú vị vậy sao?Cô ta thì có gì mà lợi hại?” vò nát điếu thuốc
vừa châm Tú Triết rít lên qua từng kẽ răng.Đảo ánh mắt sắc lẻm về phía Huỳnh
Luân làm cho cậu sặc luôn cả rượu mắt nhắm mắt mở vì cay sộc lên tận óc.

 

“Không.. Không .. ý em ko phải … ” Luân vội xua tay chối bay
chối biến.Biết rõ là mình vừa đụng trúng chỗ huyệt của cơn nóng giận của con
mãnh thú còn ko mau tìm đường lui chứ ở lại để mà chịu chết sao.

 

“Nhất định ko tha cho con nhỏ đó được! ” sự tự tôn của Tú
Triết hoàn toàn bùng nổ.Trừ người cha cái bang của anh ra thì chưa từng có ai
dám nói lại anh đừng nói là cắt ngang lời lẽ vàng ngọc của bổn thiếu gia.Con nhỏ
ko biết lớn nhỏ đó nhất định phải trả giá.

 

“Như vậy có ổn ko? ” Nguyệt khẽ khàng nói gần như kìm tiếng
nấc “Các anh ko làm hại nó chứ?Ko làm cho nó bị thương chứ?”

 

“Cô an tâm!Chúng tôi chỉ cần cô ta lượn lờ 1 vòng chứ ko chặt
cái tay cái chân nào của cô ta đâu.Cô quyết định thế là đúng.Em gái cô sau này
cũng sẽ biết ơn cô.Không chừng cô ta còn có thể lấy được 1 ông chồng giàu có.Tới
lúc đó chưa biết là phúc hay họa!” lão tử nhếch mép cười 1 cách gian trá.Thật
may mắn kiếm được 1 con mồi vào lúc cuối cùng này vì thiếu gia đã tới để nhận
hàng rồi.

 

“Thiếu gia!” cúi gập người 1 cách kính trọng,lão tử nói rõ
ràng giữa tiếng nhạc ồn ảo.

 

“Đến rồi sao?” ko buồn quay mặt lại và cũng chả buồn nhìn
cái thân hình đang kính cẩn chào mình “Nghe nói dạo này chú làm ăn khá lắm!”
anh tiếp tục nói sau khi uống 1 ngụm rượu vẫn với cái giọng lạnh băng khó đoán
được anh đang nghĩ gì.

 

“Làm ăn khá lắm?Thiếu gia người nghe ai nói vậy?” vừa cười
cười lão tử vừa nói trong khi mồ hôi lạnh đang toát ra.Tên tiểu yêu lẽ nào biết
rồi sao.

 

“Nghe nói chú mở sòng bạc kiếm cũng khá lắm mà ! ” khuôn mặt
vẫn ko biến sắc thảm nhiên rót ra những lời làm cho người khác phải giật mình
là điều đáng sợ nhất của Tú Triết.Khi đối diện với anh người ta ko biết phải
làm sao vì dường như ko có bất cứ cảm xúc nào trên con người này hết.Cả nụ cười
cũng giống như băng lạnh.Thật khó để đoán được anh sẽ nói gì và làm gì tiếp
theo.

 

“Thiếu gia.Chắc có ai đó đặt điều cậu đừng tin lời đồn đại.Tôi
chỉ là quản lý sao chưa có lệnh mà dám tự tung tự tác cho được!Ơn của lão gia
và thiếu gia .. ”

 

Vừa nghe mấy lời nhàn dỗi phỉnh nịnh Tú Triết xua tay ra chiều
đừng nói nữa.Nhìn vào ánh mắt sắc nhọn của cậu lão tử còn ko biết khôn mà ngậm
ngay cái miệng dảo hoạt lại sao.Nói nữa e rằng ngay cả cái mạng cũng ko còn để
mà nói.

 

“Hàng đâu?” – cuộc nói chuyện của họ kết thúc như thế với 1
lão tử khúm núm ko dám nói thêm lời nào chỉ biết dẫn đường cho thiếu gia vào
phòng chứa “hàng”.Và một thiếu gia cao ngạo ko nói thêm câu nào trong đầu chỉ
có ý nghĩ duy nhất phi vụ đầu tiên ko thể có thất bại.Nếu lần đầu ra làm ăn mà
thất bại thế nào cũng ko thoát khỏi giáo huấn của ông già.

 

Lão tử dẫn mọi người đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.Trên
này yên tĩnh hoàn toàn so với cái vũ trường ồn ào và lũ thanh niên điên loạn vì
thuốc và rượu ở dưới.Nó hoàn toàn yên tĩnh tới làm cho người ta cảm thấy lạnh.Căn
phòng rộng với được trang trí những đồ dùng tiện nghi đắt tiền.Và trên chiếc
giường đặt phía góc phóng là 5 cô gái đang nằm ngủ như ko biết gì.

 

Tú Triết tiến tới kiểm tra.Đáng lý ra việc này chắc ko cần tới
anh nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên với lão tử này anh có rì đó ko an tâm lắm.Hắn
làm cho anh thấy ko thể tin tưởng.Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh bỗng sững lại.Cái
gì đang đập vào mắt anh đây.

 

“Chẳng phải con nhỏ lúc nãy đó sao? ” Huỳnh Luân khẽ huých
vào tay Thuận Nam nói nhỏ thật nhỏ tránh để cho đại ca nghe thấy.Hai người nháy
mắt nhìn nhau vẻ hiểu ý.

 

Tú Triết đột nhiên thấy tim mình dừng 1 nhịp nhưng rất
nhanh,anh trấn ấp lại được ánh mắt đang sững sờ trở lại cái nhìn sắc lạnh của
con thú săn mồi bình thường. “Được rồi!Xe tới chưa?Đưa hết ra xe đi.Chúng ta ko
có nhiều thời gian đâu! ” lạnh lùng quay lưng bước nhưng hình như có gì đó
trong anh cảm thấy khó chịu.Bản thân anh ko biết là do gặp lại con nhỏ đó?Hay
là cái bộ dạng nằm ngủ thiêm thiếp của cô ta.Thôi nào anh đang nghĩ gì vậy?Phụ
nữ chỉ là 1 món hàng ko hơn ko kém,chắng đáng để để tâm mà cũng ko đáng để suy
nghĩ.

 

Nhưng suy nghĩ kĩ lại thì.Con ranh đó chẳng phải cũng giống
mấy đứa con gái ham vinh hoa sao.Nghe nói có thể vớ được 1 ông chồng giàu có chả
cần biết đối phương là người thế nào thì đã nhảy xổ vào ko cần suy nghĩ.Đột
nhiên điều này làm anh thấy tức giận.

 

Tik tak .. Tik tak ..

 

Tiếng đồng hồ cứ chạy đều đều chậm rãi thảnh thơi bình yên tới
lạ thường.Căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của cô gái đang thiêm
thiếp giấc nồng,cuộn tròn mình như chú mèo con trong chiếc chăn bông ấm áp.Khuôn
mặt y chang 1 con mèo đang rên gru gru ra chiều rất khoái trí

“hmm..” lồm cồm bò dậy khỏi chiếc chăn ấm.1 tay ôm đầu.Cũng
ko biết tại sao cô lại thấy đau đầu tới vậy.Mắt thì cứ mờ mờ ko thể nhìn rõ
ràng mọi thứ.Người cứ lâng lâng 1 cảm giác khó tả,nếu bây giờ ai hỏi cô đang cảm
thấy thế nào thì chắc cô sẽ trả lời mà chẳng cần suy nghĩ “Còn cảm thấy cái khỉ
gì?Chân với tay cũng chả còn là của mình nữa rồi!!”

 

Đến bây giờ mới sực nhớ ra.Cô đang ở đâu.Căn phòng này thật
lạ.Khác với căn nhà nhỏ trần thấp của 2 chị em cô đây là 1 căn phòng có trần
cao sơn màu trắng mịn màng.Trên trần có những ô vuông sơn mầu đỏ sẫm phía trong
mỗi cạnh vuông đều có những ngọn đèn nhỏ hắt ra thứ ánh sáng sang trọng.Mới
nhìn thôi đã biết tốn điện thế nào rồi.Phía bên trái giường cô được che lại bằng
1 chiếc giá sách màu trằng ngăn cách với phần khác của căn phòng.Nhìn qua những
khoảng trống của quyển sách cô có thể thấy 1 bộ salon màu trắng hiện đại với
chiếc bàn bằng kính pha lê,chân bàn là 1 khối hình vuông màu đen.Dưới nền nhà
có ánh sáng hắt lên làm cho chiếc bàn lại càng nổi bất trên cái nền trắng.Trên
tường là chiếc ti vi siêu phẳng được gắn vô hõm tường vuông nền màu đỏ sẫm.Nhìn
thôi cũng biết căn phòng này đắt tới cỡ nào.Cô còn đang tự hỏi có phải mình vẫn
chưa tỉnh hẳn hay ko thì cửa phòng bật mở.Bước vào là 1 gã mà cô chưa thấy mặt
bao giờ.Hắn ta làm gì ở trong giấc mơ của cô thế này.

 

“Dậy rồi sao?” hắn lạnh tanh nhìn cô đang ngồi trên giường
nhòm hắn với ánh mắt quái lạ.Ngó từ đầu đến chân “Trông con bé này thật ko bình
thường!”

 

“Anh là ai vậy?” Minh hỏi với ánh mắt tò mò.

 

Câu hỏi này làm cho anh thật sự tức giận.Cô ta chỉ vừa gặp
anh vào tối hôm qua,hay là thuốc mê làm cho cô ta mất trí nhớ rồi.

 

Không.

 

Không thể nào chưa bao giờ có trường hợp thuốc mê làm mất
trí nhớ chỉ có thể vốn cô ta là đứa não phẳng mà thôi.

 

Cố kìm nén sự giận dữ trong ngữ điệu,giữ ánh mắt lặng tanh của
mình,anh nói với vẻ bình thản “Tôi là chủ nhân của cô!”

 

Im lặng.. Im lặng..

 

Im lặng…

 

Im lặng…..

 

“Phụt… Haha ha ha ha !!”

 

“Con nhỏ kia.Cô cười gì vậy hả?” lần này thì đúng là phật
cũng phải nổi lửa.Bản thân đại thiếu gia cũng ko thể nào bình tĩnh nổi nữa rồi.

 

“Cái gì mà chủ nhân chứ?Kể cả có nằm mơ cũng vẫn thấy buồn
cười!” vừa lấy tay gạt nước mắt cô vừa cố giữ cho cơ thể mình khỏi rung lên
theo từng tràng cười cứ chực tuôn ra.

 

“Mơ?Cô tưởng bổn thiếu gia rảnh rỗi để nói mơ với cô sao?”
ko kìm chế được nữa.Đúng là con nhỏ này là oan gia của anh thì phải.Mỗi lần gặp
cô ta là công lực bao năm tu luyện của anh hình như biến mất cả.

 

 

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3