Những ngày đợi nắng - Chương 28 - Ngoại truyện (Hết)

Chương
28

Winner gặp Vương khi đến viếng mộ Nhi. Vừa
rồi đến thăm Kim và Bạch Hồ, cô không thấy anh, hóa ra là đã chạy đến đây.

Vương có lẽ là người thay đổi nhiều nhất
sau hai năm cô xa cách Việt Nam. Trông anh già dặn hơn, thâm trầm hơn và cũng
buồn hơn. Làm sao có thể không buồn khi người vợ mới cưới chưa kịp hạnh phúc đã
chia cách âm dương.

Ngày ấy ở trước phòng cấp cứu, bác sỹ hỏi
anh chọn đứa bé hay người mẹ, ấy thế mà đến cuối cùng chẳng thể cứu được ai, cả
hai đều cùng nhau đi về nơi xa lắm. Mọi người đều cảm thấy xót xa, riêng Winner
lại nghĩ đó là hồi kết viên mãn. Một người sống mà tâm hồn đã hư nát như Nhi,
có lẽ chết đi là sự giải thoát cho tất cả toan tính. Khi một người khuất bóng
sau thế giới bên kia, tất cả quá khứ cũng như tương lai sẽ được chôn vùi dưới
ba tấc đất. Những tội lỗi mà Nhi gây ra sẽ chẳng còn một ai nhắc đến hay đay
nghiến. Đây cũng là một dạng tha thứ ngầm.

Có lẽ Vương cũng nghĩ như thế, vì vậy đối
với cái chết của Nhi, anh chỉ giữ đau khổ trong lòng, không khóc cũng không gào
thét đập phá. Trong suốt ba ngày đám tang, anh chỉ lặng lẽ ngồi nhìn thi thể cô
nhợt nhạt trên chiếc giường trắng. Anh cũng không truy tố trách nhiệm với ông
Toàn. Đã có quá nhiều hiểu lầm, quá nhiều tổn thương và quá nhiều nước mắt
không cần thiết. Tha thứ chính là cách duy nhất gỡ cái nút thắt rối ren này.

Về phần Kim, cái chết của Ngọc làm con bé
hóa điên dại. Pháp luật có sự khoan hồng cần thiết, cộng với việc Đăng xin miễn
án, Kim được hưởng án treo, quản thúc tại nhà, cũng có thể xem là điều tốt.
Việc Kim hóa điên, mọi người chép miệng tiếc thay nhưng đều ngầm tin đây cũng
là cái phúc. Nếu tỉnh táo, con bé chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt thích
đáng của pháp luật, cộng với sự giày vò về cái chết của Ngọc, sẽ là cả một địa
ngục tuyệt vọng cùng đau đớn. Sống ở đời, ai hạnh phúc bằng kẻ điên. Cợt nhả
nhìn người đời xót xa thương hại mình, bản thân lại vô âu vô lo sống rất tự do
tự tại. Trong khi chính những kẻ tỉnh táo xót thương ta mới thật sự là kẻ đáng
thương, mỗi ngày đều phải trải qua rất nhiều mệt mỏi cho đến cuối đời.

Để có nhiều thời gian chăm sóc Kim hơn,
Bạch Hồ cho giải tán tất cả đàn em, chấm dứt việc cho vay nặng lãi. Cùng với sự
phụ giúp của Vương, bà và anh tập trung vào phát triển hai công ty của Vương và
Kim.

Kỳ diệu nhất có lẽ là sự thay đổi của ông
Toàn. Ông đã chấp nhận cai nghiện tại một trung tâm, còn rất nhanh chóng thoát
khỏi sự điều khiển của ma túy. Giờ đây ông trở thành tình nguyện viên giúp đỡ
những con người đang vật vã cai nghiện tại chính trung tâm ấy.

Riêng Winner, hạnh phúc cuối cùng cũng đã
mỉm cười. Sự thật có lẽ không phải lúc nào cũng tốt, nhưng lừa dối thì không
bao giờ được chấp nhận. Sau khi biết được thân phận mình, cô rơi thẳng vào trầm
cảm, mất phương hướng cũng như mất lòng tin vào mọi thứ. Suốt thời gian ấy,
Đăng và bà Thủy hết lòng chăm sóc, trò chuyện để giúp cô cân bằng trở lại.

Khi đã có thể chấp
nhận mọi thứ, cô muốn quay lại Hàn Quốc tiếp tục khóa học make up và sẽ học
nâng cao. Những tưởng Đăng và người mẹ xa cách hơn hai mươi năm sẽ bịn rịn giữ
cô lại, nhưng họ lại rất ủng hộ, khích lệ cô đi theo ước mơ và đam mê của mình.

Chính họ là nguồn động lực để cô cố gắng
đến bây giờ. Mỗi khi mệt mỏi vì áp lực, lạc lõng và nhớ nhà, cô đều tự nhủ có
hai con người đang đợi cô học tập thật tốt và thành công trở về. Nhờ thế, cô
lại hừng hực quyết tâm và mạnh mẽ hơn.

Nhìn chung, sóng gió qua đi, cầu vồng viên
mãn xuất hiện. Mọi người đều đã trải qua rất nhiều đớn đau cũng như sai lầm để
có được hạnh phúc. Có lẽ chẳng phải là đoạn cuối cùng của đau thương, ở trạm kế
tiếp trên chuyến tàu cuộc đời sẽ còn rất nhiều sóng gió và những bi thương
khác, nhưng rồi khó khăn cũng đến lúc phải kết thúc. Ông trời chỉ tạo ra những
khó khăn mà con người có thể vượt qua được. Những ai còn đứng lại đến cuối cùng
sẽ là người chiến thắng. Chiến thắng số phận và chính bản thân mình. Những con
người ấy, nắng sẽ đến và chiếu trong tâm hồn họ.

Buổi hội thảo kết thúc tốt đẹp, Winner trở
lại Hàn Quốc, để lại Việt Nam một lời hứa sẽ học tập thật tốt, củng cố sự
nghiệp và mau chóng về với Đăng và mẹ.

Chiếc máy bay mang theo mơ ước và hoài bão
bay về phía mặt trời.

Nắng chan hòa phủ khắp mặt đất.

Từng gợn mây trắng êm đềm bồng bềnh trôi.

Để đợi được nắng ngày hôm nay, bầu trời
xanh thẳm kia đã phải qua rất nhiều giông bão...

Ngoại
truyện

Đã nhiều ngày nay Đăng không được gặp
Winner, mặc dù cả hai sống chung một nhà. Anh có cảm giác thực ra cô vần đang
du học, chưa từng về nước sống.

Đi qua đi lại trước phòng làm việc của cô,
anh vừa muốn gõ cửa đi vào, lại vừa muốn giận dỗi mặc kệ cô. Ngay cả những bữa
cơm cô cũng mang vào phòng ăn thì quá đáng lắm.

Đăng còn đang qua lại như con thoi thì một
bàn tay vỗ lên lưng khiến anh giật mình.

Quay lưng lại, anh thấy bà Thủy đang mỉm
cười với mình. Trong mắt bà ngoài sự hiền từ còn có ý trêu trọc.

Đăng chỉ ngay vào cánh của phong làm việc
mà oán giận: “Mẹ… cô ấy…” Nhưng chẳng tìm ra từ ngữ nào để nói.

Bà Thủy hất mặt về phía cửa: “Muốn gặp nó
thì cứ mở cửa phòng ra đi vô thôi.”

Đăng nhăn nhó: “Tại sao cô ấy không muốn
gặp con mà con phải vào?”

Bà Thủy cười phì. Lúc Winner còn ở nước
ngoài, Đăng luôn chu đáo lo cho bà, chăm sóc gia đình và tận tụy với công việc.
Vậy mà chỉ cần cô về, anh lại biến thành đứa trẻ ưa giận dỗi.

Nhìn bà Thủy cười cũng có thể hiểu bà đang
cười gì, Đăng đành quay người đi một mạch vào phòng Winner.

Cô đang ngồi sau bàn làm việc, chăm chú
xem gì đó trên máy tính. Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng mặt lên, nhìn Đăng rồi mỉm
cười tươi tắn.

Có thể hình dung cảm giác của anh lúc này
là phóng tên lửa lên trời rồi nhảy dù xuống từ từ, vô cùng lâng lâng.

Cô đang vẫy tay với anh: “Qua xem cái này
đi!”

Anh ngoan ngoãn bước đến như cún con.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Trên màn hình máy tính là một chiếc váy
cưới lấy cảm hứng từ sắc trời về chiều, tà váy là những dải màu sắc tím hồng,
tím xanh trông vô cùng mĩ miều. Cô lại nhấn chuột để chuyển qua một tấm hình khác.
Một mẫu váy cưới đuôi cá có tay hết sức sang trọng trong màu trắng tinh khôi.

Cô ngẩng lên hỏi anh: “Anh thấy cái nào
đẹp?”

“Cả hai đều đẹp. Em thiết kế váy cho ai
à?”

Cô lại nhìn anh, ánh mắt như anh vừa hỏi
một điều hết sức ngốc nghếch.

“Cho em chứ cho ai. Em với anh chuẩn bị
kết hôn thôi!”

Mắt Đăng như muốn rớt ra ngoài. Chuyện kết
hôn qua miệng Winner nhẹ bẫng như đi mua sắm.

“Cũng phải để anh chuẩn bị đã chứ.” Ít nhất là
mua nhà, chọn nhẫn.

“Em chuẩn bị xong hết
rồi. Giờ anh có cưới hay không thôi.”

Nhìn ánh mắt Winner
không hề có ý đùa, Đăng thấy mình ngây ngốc gật đầu. Dù quá trình không như anh
tưởng tượng, nhưng kết quả thì tương tự nhau.

Nghĩ thông suốt, Đăng
hồ hởi ra mặt: “Mấy hôm nay em ở lì trong phòng là vì chuyện này sao?”

Winner gật đầu: “Cũng
còn một số chuyện khác nữa.”

“Anh có giúp được gì
cho em không?”

Winner nhìn anh ngẫm
nghĩ vài giây, rồi đôi mắt trở nên sáng rực, gật đầu lia lịa.

Đăng thấy vậy thì vui
vẻ lên hẳn, nhưng anh đã phải hối hận ngay sau đó.

Cô ở lì trong phòng
còn vì nghiên cứu cách trang điểm cho show thời trang phi giới tính mà công ty
Vương sắp tổ chức.

Mười lăm phút sau,
Vương xuất hiện với gương mặt được Winner trang điểm, trên đầu chảy dài mấy sọc
đen cảm xúc.

>HẾT<

Thực
hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Du Ca – Mint

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3