Người Tình Bá Đạo _ chương 63 - 64 - 65 - 66

Chương 63: Kết hôn?

Buổi chiều, chúng tôi lại giống như hồi trước, đi chân đất, dựa lưng vào nhau ngồi ở trên giường hắn đọc tiểu thuyết.

Hắn đọc tiểu thuyết võ hiệp, tôi đọc
tiểu thuyết viễn tưởng. Thực ra tôi cũng cảm thấy kì lạ là tại sao mình
lại thích đọc tiểu thuyết viễn tưởng, rất nhiều nữ sinh thích đọc tiểu
thuyết ngôn tình và tiểu thuyết đô thị, nhưng tôi đọc không nổi mấy loại
tiểu thuyết này, đọc được vài tờ đã quên đoạn trước viết cái gì, lại
phải lật lại từ đầu, từ đó tôi không đọc ngôn tình tiểu thuyết nữa, mà
chìm đắm trong thế giở tiểu thuyết huyễn hoặc viễn tưởng.

Nếu mẹ có thể kết hôn với chú Từ thì
thật tốt biết bao, tôi sẽ có cha, Tử Kiềm cũng sẽ có mẹ, chúng tôi là
một gia đình ấm cúng:” Tử Kiềm, cậu có muốn cha cậu kết hôn với mẹ tớ
không? Tớ thực sự rất mong được như thế .”

“ Nha đầu ngốc, chuyện của người lớn chúng ta không can thiệp vào được đâu, chúng ta chỉ cần học tập thật tốt là được rồi.”

“ Tử Kiềm, tớ thấy mẹ hình như rất thích cha cậu, hay là, chúng ta giúp họ một chút đi.”

“ Giúp bằng cách nào đây? Suy nghĩ của
người lớn chúng ta có thể đoán được, tình cảm của bọn họ chúng ta cũng
có thể vun đắp được.”

Lập tức buông quyển sách trong tay ra:”
Hai đứa mình đều đã trưởng thành rồi, nếu bởi vì sự tồn tại của chúng ta
khiến bọn họ chậm chạp không đưa ra quyết định, chúng ta dọn ra ngoài ở
đi, cho hai người ấy một chút không gian, vài ngày sau có khi bọn họ
còn bàn tính đến chuyện kết hôn không biết chừng.”

Tử Kiềm cũng bỏ sách xuống, không kiên
nhẫn nói:” Nha đầu, chúng ta tuy rằng đã trưởng thành, nhưng mà đối với
chuyện tình cảm, tầm hiểu biết của chúng ta vẫn là số 0 á. Nếu chúng ta
chuyển ra ngoài, bọn họ nói không chừng còn nghĩ rằng hai người bọn mình
có vấn đề, bây giờ chúng ta chỉ có thể cư xử giống như lúc trước thôi,
đối với chuyện của bọn họ thì ngậm miệng không đề cập tới.”

Bĩu môi, khẽ nói một câu:” Nhưng mà tớ muốn cậu làm anh tớ, một người anh thực sự ấy.”

Tử Kiềm, nếu mẹ tớ kết hôn với cha cậu,
cậu liền trở thành anh trai thực sự của tớ, nhiều năm như vậy, tớ vẫn
luôn muốn gọi cậu một tiếng anh, nhưng mà mãi vẫn không tìm ra lí do
thích hợp.

“ Nha đầu ngốc, cho dù bố mẹ chúng ta không kết hôn, cậu cũng có thể gọi tớ là anh trai mà.”

“ Không, tớ không những muốn gọi cậu là
anh, mà còn muốn cha cậu làm cha tớ cơ. Sau khi bọn họ kết hôn, cậu sẽ
có mẹ, tớ sẽ có cha, chúng ta sẽ không còn là những đứa trẻ mồ côi nữa.”

Tử Kiềm ôm tôi vào trong ngực, giọng nói
chứa đầy đau lòng:”Nha đầu ngốc, chỉ là cách xưng hô thôi mà, cha tớ đã
sớm xem cậu là con gái ruột của mình rồi, mẹ cậu cũng yêu thương tớ có
khác gì cậu đâu, chúng ta vẫn luôn hạnh phúc, bọn họ không kết hôn có lẽ
là muốn chờ chúng ta lớn thêm chút nữa, tớ tin rằng đến lúc chúng ta có
thể tự lập, bọn họ sẽ kết hôn.”

“ Nhưng tớ thấy chúng ta bây giờ cũng đã
tự lập rồi còn gì, tớ muốn thấy mẹ được hạnh phúc, muốn thấy chú Từ
được hạnh phúc. Tớ luôn có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy người đàn
ông là cha tớ sắp xuất hiện rồi, tớ sợ chậm sẽ không kịp, tớ cảm thấy
mẹ thích chú Từ, chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách để hai người bọn
họ kết hôn trước khi người đàn ông kia xuất hiện. Nếu giấc mộng mười năm
bỗng tan vỡ thành ảo ảnh, thì sẽ đau đớn thế nào, thống khổ ra sao. Tử
Kiềm, cậu hiểu lời tớ nói chứ?”

“ Nha đầu ngốc, tớ đương nhiên hiểu rồi,
nhiều năm như vậy, tớ có thể không hiểu rõ con người của cậu sao? Cậu
nói cảm thấy người kia sắp xuất hiện, tớ tin. Nhưng mà bọn họ mười mấy
năm cũng không kết hôn, chúng ta nói dăm ba câu là có thể lay chuyển
được sao?”

“ Tử Kiềm, tớ sợ mẹ lại một lần nữa ở
cùng người đàn ông kia, con người không có trách nhiệm đó không xứng với
mẹ tớ, lại càng không có tư cách giữ được trái tim của bà.”

“ Được, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, khiến bọn họ sớm ngày kết hôn, chúng ta cũng sớm ngày thoát khỏi cảnh “trẻ mồ côi”.

Chương 64: Sự cứng đầu khi đó

Thực ra trong lòng tôi vẫn luôn để ý mình là một đứa bé mô côi cha, cũng rất ghét từ “mồ côi cha” này.

Lúc mới vào tiểu học, vẫn chưa hiểu
nhiều chuyện, có một lần phát sinh xung đột với bạn cùng học, nó cười
nhạo tôi không có cha, nói tôi là đứa con hoang. Tuy rằng không hiểu
lắm, nhưng tôi không khống chế nổi sự khó chịu của mình, xông vào đánh
con ả đó một trận. Hậu quả là bị phạt ở lại, bởi vì tôi đánh nó đến
khóc, nên thầy giáo biết. Ông bắt chúng tôi vào văn phòng ngồi và hỏi
tôi tại sao lại đánh nhau, con nhỏ cùng học kia nói tôi đánh nó, thầy
hỏi tôi, tôi im lặng không lên tiếng. Bởi vì tôi nói không nổi câu “
không có cha, là đồ con hoang”, tôi sợ mình không thể nói hết lời, sẽ
khóc lớn ra tiếng. Mẹ thường nói với tôi, bé ngoan thì không được khóc,
càng không được khóc ở trước mặt người ngoài. Sự  im lặng của tôi khiến
thầy nghĩ người có lỗi là tôi, con nhóc kia được về nhà trước, còn tôi
phải đợi cha mẹ đến mới được về.

Đó chuyện mười mấy năm trước, không có
di động, bình thường đều dùng điện thoại cố định. Thầy giáo gọi điện tới
nơi mẹ đang làm việc, bảo bà tới đón tôi.

Tử Kiềm ngó vào cửa sổ văn phòng giáo
viên, khuôn mặt nho nhỏ rất tức giận, may mắn là lúc tôi đánh nhau không
có hắn ở đó, bằng không hắn nhất định cũng sẽ tham dự.

Mẹ đưa tôi đi, về đến nhà, mẹ đánh tôi,
đó là lần duy nhất bà đánh tôi, cửa bị khóa, chú Từ ở bên ngoài khuyên
mẹ đừng đánh, nhưng mẹ dừng lại, có lẽ là vì khi đó tôi quá cứng đầu,
không chịu nhận sai, cũng không có khóc.

Mẹ dừng tay lại, nói, rất thất vọng về
tôi. Đột nhiên cảm thấy rất rất oan ức, tôi không nhịn được khóc lớn ra
tiếng, đem nguyên nhân sự tình nói lại cho bà nghe, còn hờn giận truy
vấn tại sao tôi không có cha.

Mẹ ôm tôi, cùng nhau khóc. Bắt đầu từ khi đó tôi không hỏi mẹ về chuyện của cha nữa.

Lần đó bị mẹ đánh, ban đêm tôi liền phát sốt suốt một ngày một đêm, mẹ cũng một ngày một đêm không chợp mắt.

Chú Từ không nói hai lời, trực tiếp đến
phòng giáo vụ làm thủ tục chuyển trường cho tôi và Tử Kiềm, tuy còn nhỏ,
nhưng tôi vẫn hiểu được chú Từ làm như vậy đối với tôi và Tử Kiềm chính
là một loại bảo hộ, ông lo tôi và Tử Kiềm vì là trẻ mồ côi mà bị các
bạn học kì thị.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng:” Thiển Thiển đã về rồi à, mấy ngày nay đi chơi có vui không?”

Tôi lập tức nhảy xuống giường, mở cửa phòng:” Chú Từ, chú đã về rồi.”

“ Sao lại trông xanh xao như thế này? Cả người cháu gầy hẳn đi rồi đó.” Chú Từ nhăn mặt nhíu mày.

“ Mấy ngày nay đi chơi mệt quá, không có nghỉ ngơi.”

Chú Từ vừa lòng gật đầu:” Nền đất lạnh lắm, mau đi giày vào.”

Khi tôi đi ra, thấy chú Từ cầm trên tay
hai cái sim, đưa cho tôi:” Thiển Thiển, về sau cháu hãy dùng cái sim này
đi, tám số cuối là ngày sinh của cháu đó.”

Sinh nhật của tôi? Vừa cầm đã thấy, trên
thẻ sim có dán một cái nhãn, số 1190317, tám số mặt sau đúng là ngày
sinh nhật của tôi, vui sướng nhìn chú Từ:” Chú à, sao chú lại có cái sim
này?”

Sinh nhật hằng năm của tôi chú Từ luôn chuẩn bị quà, có khi còn nấu cơm cho tôi ăn.

Chú Từ dị thường cao hứng, vẻ mặt hòa ái
cười cười,” Chú có một người bạn làm ở công ty viễn thông, tháng trước
đi làm số mới, con ông ấy chắc cũng tầm tuổi hai đứa, nên lưu ý một
chút.”

“ Cám ơn chú Từ.”

Chương 65: Chúng ta tiếp tục đi!

Mặc dù có số mới, nhưng số cũ của tôi
vẫn còn một ít tiền, chuẩn bị dùng nốt số tiền trong tài khoản. Soạn một
mẩu tin nhắn, đem dãy số mới kia nói cho Nhiễm Nhiễm, Hiên nhi, Già
Minh.

Cố nghĩ xem còn ai nữa không, Hoa Thần
không nhất thiết phải thông báo, anh mỗi lần tới biệt thự đều gọi vào
điện thoại cố định, số điện thoại mới của tôi có cho anh biết cũng không
để làm gì.

Bảy giờ tối, Hoa Thần gọi điện thoại bảo
tôi đến Duy Đô, tôi nói với mẹ hôm nay phải đi làm, mẹ muốn tôi phải
nghỉ ngơi tốt, tôi tìm được một lý do chính đáng, bà lo lắng nhìn tôi.

Khi chưa tới Duy Đô, trong lòng tôi rất
bất an, sợ Hạ Mộc Lạo đang ở đấy, tôi sợ trong lúc vô ý cảm xúc nơi đáy
mắt bị Hoa Thần phát hiện ra. Trước kia mỗi lần tới Duy Đô, Hạ Mộc Lạo
đã ở đó rồi, trước kia nhìn thấy hắn, nhiều nhất là bị hắn bắt nạt,
nhưng lần này tôi thực sự không biết nên đối mặt với hắn như thế nào
nữa.

Đến Duy Đô, vừa nhìn đã thấy Già Minh
đang ngồi cạnh Hiên nhi, tôi cúi đầu đi vào box ghế số 1, nơi Hoa Thần
chuyên sử dụng, anh không nói tôi cũng biết là ở nơi đó.

Vào box, đóng cửa lại, bên trong chỉ có
một mình Hoa Thần, không kìm được nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải
gặp Hạ Mộc Lạo. Hoa Thần nhắm mắt tựa trên ghế sofa, tôi dựa người vào
cửa, kinh ngạc nhìn anh.

Hình như biết là tôi đang nhìn, thản
nhiên nói:” Muốn nhìn thì cứ đến đây nhìn, đứng xa như vậy không thấy rõ
đâu.” Hơi sửng sốt, trên mặt nóng bừng, chậm rãi đi đến, ngồi ở bên
cạnh anh.

Dưới sự không phòng bị của tôi, anh ôm
lấy cổ tôi, ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói:” Đừng nhúc nhích, cũng
đừng nói, để cho anh ôm một lúc, một lúc là được rồi.”

Tôi không nói gì, cũng không cử động,
lẳng lặng quay lại ôm lấy anh. Chưa từng gặp một Hoa Thần chân thật như
vậy, anh bây giờ chắc là mệt, rất mệt, khiến tôi không đành lòng mà cãi
nhau với anh.

Trong lòng lại có một chút sung sướng,
anh trước mắt chân thật như vậy, e là ngay cả Tô Ngưng  cũng chưa bao
giờ được thấy anh như vậy.

Hoa Thần, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi tốt, tỉnh dậy tất cả mọi thứ  sẽ đẹp lại như ban đầu thôi.

Qua một lúc lâu, Hoa Thần mới buông ra:” Tại sao lại đến chậm như vậy?”

Tôi cũng muốn đi nhanh lắm chứ, nhận
được điện thoại của anh tôi đã bật người đứng dậy luôn rồi, nhưng mà khu
Dụ Vi nhỏ bé có rất ít xe taxi qua lại :” Em về nhà của em, từ đó tới
đây hơi xa.”

“ Không được giảm béo, quá gầy anh sẽ ôm người khác.”

Im lặng cúi đầu, tôi chắc chắn sẽ không
giảm béo, thể chất tôi vốn như vậy, cho dù có ăn nhiều đến mấy cũng
không thể cao hơn hay béo lên được, trách tôi thì có tác dụng chắc,” Em
không giảm béo mà.”

Anh nhéo lên vai tôi một chút, đưa tay
xuống, dừng lại ở trên lưng tôi:” Sau này ăn nhiều một chút, dáng người
của em bây giờ chắc khiến người khác nghĩ là anh đã ngược đãi em mất.”

Đầu vội cúi xuống trước ngực “ Anh không ngược đãi em, sau này sẽ ăn nhiều cơm hơn một chút.”

“ Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh.” Ngữ
khí chân thật đáng tin. Bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Hai
người nhìn nhau chưa đến một phút tôi đã không chịu nổi, dưới ánh mắt
của anh tôi cảm thấy có áp lực rất mạnh, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt
của anh.

“ Tô Thiển Thiển, nếu bây giờ chúng ta kết thúc, em sẽ làm gì?”

Sợ hãi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào
anh, không hiểu những lời này là có ý gì. Nếu đã quyết định chấm dứt,
thì còn quan tâm tới tôi làm gì? Kết thúc rồi, chúng tôi không còn liên
quan gì đến nhau nữa, anh quản tôi làm gì? Không tin hỏi một câu:” Hoa
tiên sinh, bây giờ anh muốn kết thúc sao?”

Anh lắc đầu, đáy mắt nhìn không ra cảm
xúc:” Nếu năm phút nữa em vẫn chưa đến, anh sẽ đi, chúng ta cũng kết
thúc luôn, nhưng mà, em lại không làm anh phải thất vọng.”

Không thể tin trừng lớn mắt, anh cho tôi
thời gian hạn định, khó trách anh không nhìn mà cũng biết tôi đến, nhìn
anh nói:” Hoa tiên sinh, vậy ý của anh là…”

“ Em vẫn tới trong thời gian hạn định
của anh, cho nên chúng ta vẫn sẽ tiếp tục. Sau này nếu thấy Tô Ngưng,
phải cố gắng tránh đi. Nếu không tránh được, cứ nói rằng đã chia tay với
Mộc Lạo, cô ấy sẽ không tìm em nữa.”

Chương 66: Bắt kẻ thông dâm trong ngực

Tôi chỗ hiểu chỗ không gật đầu:” Em biết
rồi.” Nếu mẹ nói thêm vài câu với tôi, tôi cũng phải mất thêm mấy phút
nữa mới ra khỏi cửa được, khi đó không có xe taxi, lúc tôi tới thì anh
đã đi rồi, kiếp sống tình nhân của tôi sẽ chấm dứt, cuộc sống sa đọa
cũng sẽ chấm dứt. Trong lòng không khỏi ảo não tại sao mình lại có thể
nghe lời đến vậy, tại sao lại đến đây nhanh đến vậy.

Hoa Thần hình như biết tôi đang suy nghĩ
cái gì, khẽ nhướn mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như
không:” Em đang hối hận tại sao mình lại đến nhanh như vậy có phải
không?”

Nhất thời nghẹn lời, trố mắt nhìn anh.
Ai ngờ lại khiến anh tức giận:” Đưng có dùng loại ánh mắt vô tội này
nhìn anh, anh từ trước đến nay vốn không hiểu thương hoa tiếc ngọc là
cái gì đâu.”

Cúi đầu, rụt rè nói một câu:” Em không
có nói như vậy, là tự anh nghĩ thế, chẳng lẽ em có thể khống chế được
suy nghĩ của anh sao?”

Anh hung dữ nhìn tôi trừng mắt một cái:”
Em vẫn còn giảo biện à? Đừng có nói với anh là em không nghĩ như thế?
Tất cả hành động của em đã thể hiện rõ hết rồi.”

“ Không phải, em đang nghĩ là nếu biết
anh tìm em mà không có chuyện gì quan trọng, em đã ăn cơm chiều rồi mới
đi.” Tôi nghĩ đó là một lời giải thích vừa lòng anh, ai ngờ lại vô tình
đổ thêm dầu vào lửa.

Anh nắm lấy cằm của tôi, hai mắt híp
lại:” Kết thúc quan hệ không quan trọng bằng chuyện em ăn cơm chiều? Tô
Thiển Thiển, khó trách Hạ Mộc Lạo nói em rất có tiềm lực, hôm nay anh
xem như đã được lĩnh giáo. Nhưng mà, anh chưa vứt hợp đồng đi, cho dù có
phải vứt cũng là anh vứt bỏ em, không đến lượt em vứt bỏ anh. Muốn bây
giờ chấm dứt quan hệ, ba chữ: không thể nào.”

Trước kia tôi cảm thấy anh là một người
sống thiên về nội tâm, hiện tại lại thấy anh giống một ông già, một tí
việc nhỏ cũng phải truy tới cùng. Tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời mình
có hy vọng vứt bỏ anh, tôi vẫn biết mình có một ngày sẽ bị anh vứt bỏ,
vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, tôi nghĩ, không quá ba năm anh sẽ chán
ghét, đến lúc đó tự nhiên sẽ vứt bỏ tôi, cái tôi chờ chính là ngày đó,
tới ngày đó tôi có thể một lần nữa đối mặt với cuộc sống.” Em không có
quyền vứt bỏ anh. Muốn vứt bỏ em hay không tất cả đều là ý của anh, em
vốn không có quyền quyết định cái gì cả.”

Mây đen trên mặt anh bay đi, khẽ cười ra tiếng:” Cằm càng ngày càng nhọn, thật giống một tiểu hồ ly giảo hoạt.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, vừa nãy còn
tức giận, như thế nào lại thay đổi nhanh đến vậy, rất kì diệu nha:” Hoa
tiên sinh, đã có ai nói với anh chưa, rằng bộ dáng cười xấu xa của anh
rất giống một con sói già gian ác nha.”

Ý cười trên miệng anh càng sâu:” Em hiểu
được là tốt rồi, cáo vĩnh viễn đều bị sói ăn, trừ phi sói có một con
mồi khác béo bở hơn.”

Con mồi béo bở hơn cáo? Dê béo nhỏ xinh à, mau mau xuất hiện, nhanh tới cứu tiểu hồ ly đi!

“ Đừng hy vọng dê béo  sẽ xuất hiện,
tiểu hồ ly ở trước mặt này, mới khiến anh cảm thấy hứng thú.” Vừa mới
dứt lời, môi anh đã đặt lên môi tôi, ngoan ngoãn nhắm mắt , khó khăn đáp
lại anh.

Theo cái loại tình huống này, nếu tôi và
Hạ Mộc Lạo đồng thời cùng xuất hiện trước mặt, anh nhất định sẽ phát
hiện ra điều gì. Không biết là vì tôi che dấu tình cảm không tốt, hay là
anh rất hiểu lòng người, tôi nghĩ cái gì anh cũng biết, cái này không
phải là chuyện tốt, dựa theo tình hình này, tôi sợ trái tim mình sẽ đi
lạc mất, sợ mình không thể quay về như ban đầu được.

Không biết có phải là kinh nghiệm của
tôi không đủ hay không, không khí trong miệng càng lúc  càng loãng, khi
tôi sắp không thở được nữa, Hoa Thần mới buông tôi ra.

Xụi lơ ở trong ngực anh, vô lực thở dốc,
Hoa Thần bỗng ôm chặt tôi vào lòng, cằm cọ cọ trên  đầu tôi:” Hôm nay
về sớm một chút đi.”

Trong bóng tối bao trùm, mặt càng lúc
càng nóng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh
không chút thay đổi, nhưng mà đáy mắt lại ánh lên sự dịu dàng.

Hít thật sâu, rời khỏi vòng ôm của anh,
đứng thẳng người. Hoa Thần cũng khôi phục lại bộ dáng vốn có của mình,
chỉ là không lạnh lùng như trước nữa. Anh thuận tay cầm lấy cốc rượu,
trong lòng sợ hãi, vội chạy nhanh tới cầm chặt lấy tay anh.

“ Dạ dày của anh không tốt, uống ít rượu
thôi.” Anh im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng không
nói nữa, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.

Lúc này tất cả đều yên lặng.

Đột nhiên, một bàn tay thon dài tiến đến, trên mặt truyền tới cảm giác đau đớn, lệch sang một bên.

Nhịn cảm giác đau đớn xuống, ngẩng đầu lên, thấy Tô Ngưng đang tức giận nhìn tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3