Em đừng mong chúng ta là người dưng - Chương 02 - Phần 1
Chương
2
Anh
ta nói: “Lục Nhiễm, quay về làm việc đi”.
Sáng
sớm hôm sau, Lục Nhiễm nhận được cuộc điện thoại giận dữ của Lục Tề.
“Lục
Nhiễm, em lại chạy đi đâu rồi?”.
Đang
ngủ mê man, giọng Lục Nhiễm thảng thốt: “Anh, em không đi đâu cả…”.
“Chủ
nhà nói em trả phòng rồi”.
Lúc
này Lục Nhiễm mới nhớ ra, cô vẫn chưa nói chuyện chuyển nhà với anh trai.
Em
chỉ chuyển nhà thôi”.
Lục
Tề thở phào, rời mắt khỏi khu chung cư cũ nát, thả tay khỏi cửa xe, ngồi vào
trong xe.
Không
đi đâu thì tốt… Em chuyển đi đâu thế?”.
Nghe
Lục Nhiễm đọc địa chỉ xong, Lục Tề ngắt điện thoại, lái xe về phía trước.
Bố mẹ
bận suốt ngày, gần như một tay anh nuôi nấng cô em gái này lớn khôn, có điều…
tính xấu đó, cũng một phần là do anh quá nuông chiều, giờ hứng chịu hậu quả, có
tức giận thế nào cũng không nỡ làm em bị tổn thương.
Nhưng,
anh quên rằng, em gái anh cũng có ngày phải trưởng thành, có chàng hoàng tử
trong tim.
Dù
anh có bao bọc thế nào, cũng làm sao tránh hết cho em mọi tổn thương.
Hình
ảnh Lục Nhiễm nhào vào lòng anh khóc tức tưởi như vẫn ngay trước mắt.
Hàn
Mặc Ngôn…
Lục
Tề sa sầm nét mặt.
Cộng
tác với Hàn Mặc Ngôn là một việc rất dễ chịu, anh ta luôn chuẩn bị mọi thứ rất
chu đáo, cả những thứ mà bạn chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng, ngoài công việc ra,
anh ta không nói thừa một từ nào, cho dù đó chỉ là những câu xã giao vắn tắt
nhất.
Ngoài
công việc ra, có lẽ Hàn Mặc Ngôn bẩm sinh băng giá vô tình, cho dù là với bất
cứ ai.
Lục
Nhiễm thích người đàn ông đó, ngay từ đầu anh đã biết rõ hậu quả, nhưng anh
cũng không ngờ con bé này lại cứng đầu như vậy.
Khẽ
chau mày, Lục Tề nhấn ga tăng tốc, chiếc xe màu đen chẳng mấy chốc đã mất hút
trên đường.
Sự
xuất hiện của Lục Tề vừa là tai nạn mà cũng là cứu cánh với Lục Nhiễm.
Một
Lục Tề quy củ gọn gàng không quen với tác phong bừa bãi của cô, vừa đến nơi anh
đã bắt cô dậy đánh răng, sau đó giọng lạnh băng sai cô đi mua đồ.
Nửa
tiếng sau, Lục Nhiễm đã đứng trong siêu thị cách nhà không xa.
Siêu
thị rất đông, Lục Nhiễm đẩy xe hàng, vừa đi vừa nhìn.
Vất
vả mãi mới được thanh toán, Lục Nhiễm trả tiền, chuẩn bị ra về.
Có
người gọi cô: “Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm phải không?”.
Lục
Nhiễm quay lại, nhìn thấy một phụ nữ đang bế con đứng vẫy cô.
Chị
Trương, chị cũng ở đây ạ?”.
Chị
Trương là giám đốc bộ phận kế hoạch, hồi mới vào làm việc, được chị quan tâm,
Lục Nhiễm vẫn luôn cảm kích.
Lúc
đó, quy mô công ty của Hàn Mặc Ngôn chưa được như bây giờ, văn phòng có một
tầng, nhân viên mấy chục người, làm đại lý tiêu thụ cho một nhãn hàng chưa có
tiếng tăm của nước ngoài, nhưng do kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài từ thời
học đại học của Hàn Mặc Ngôn, cộng thêm quan hệ có sẵn của bố anh ta, chỉ trong
vòng mấy năm công ty đã trở nên có tiếng tăm trong nước.
Nếu
như bây giờ, với một người mới, không có chút kinh nghiệm nào như Lục Nhiễm lúc
đó, chắc chắn không thể bước chân vào công ty. Lúc đó, công ty vừa mở, rất
thiếu người, nên tuy khó khăn đôi chút nhưng cuối cùng Lục Nhiễm vẫn được nhận
vào làm.
Chỉ
trong vòng một tuần, cô bé Lục Nhiễm lơ ngơ đã bị mấy cú nhớ đời.
Hàn
Mặc Ngôn chẳng có bất cứ sở thích đặc biệt nào, ngoài việc là một cấp trên
thích bới lông tìm vết.
Vứt
bỏ toàn bộ kế hoạch mà cô vất vả mãi mới làm xong vẫn chưa hả dạ, cộng thêm
thái độ lạnh băng chẳng thèm để ý đến ai càng khiến cô cảm thấy bị đả kích.
Hàn
Mặc Ngôn không vừa mắt với cô, sẵn sàng đuổi việc cô bất cứ lúc nào.
Hai
mươi năm thuận buồm xuôi gió, Lục Nhiễm luôn tràn đầy lòng tin vào bản thân
mình. Cô chưa từng nghĩ đến việc mình bị phê phán, đằng này còn bị phủ nhận mọi
cố gắng, hơn nữa mọi cố gắng của cô chính là vì anh ta - người mà cô thầm yêu
trộm nhớ bấy lâu nay. Sự tự tin kiêu ngạo hai mươi năm nay càng khiến cô không
thể nuốt nổi cục tức này.
Không
có ai hướng dẫn, cô phải tự mày mò học, thức thâu đêm lên mạng tìm hiểu, hỏi
xin anh Lục Tề những bản kế hoạch hoàn mỹ nhất, lần lượt đối chiếu, sửa chữa
hoàn thiện bản trù bị của mình.
Cô
học ngày học đêm những kiến thức về doanh nghiệp và tiền tệ trước nay chưa từng
tiếp xúc.
Lúc
đó thực sự giống như con nhặng mất đầu, may có chị Trương đã dành toàn bộ thời
gian nghỉ ngơi của mình giúp cô bổ túc, chỉ bảo cô từng ly từng tí…
Ba
ngày sau Lục Nhiễm trình lại bản kế hoạch đã được sửa chữa lên mặt bàn làm việc
của Hàn Mặc Ngôn, anh ta xem xét hồi lâu, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói với cô:
“Bản này được rồi”.
Lục
Nhiễm như trút được gánh nặng, ngáp dài một cái, cô chỉ muốn quay về ngủ bù.
Đi
được một đoạn, cô nghe thấy giọng của Hàn Mặc Ngôn: “Vất vả rồi”.
Giọng
điệu lạnh băng, cũng chẳng chứa đựng tình cảm gì đặc biệt bên trong, nhưng chỉ
ba từ đơn giản ấy cũng đủ khiến Lục Nhiễm xúc động rơi nước mắt.
Cô đã
tiêu tốn bao nhiêu sức lực để tiếp cận Hàn Mặc Ngôn, giờ lại tiêu tốn bao nhiêu
sức lực để được đứng ở đây nghe anh ta công nhận.
Chỉ
mình cô biết được, cô đã phải vất vả như thế nào mới có được ngày hôm nay.
Nếu
Hàn Mặc Ngôn hoàn toàn vô tình thì đã tốt, đằng này, một khi đã được anh ta
công nhận, anh ta sẽ thu nạp bạn vào vây cánh của anh ta, có thể là quan tâm,
cũng có thể là bao che dung túng, nhưng sự đối đãi đó hoàn toàn không hề có
chút tình cảm riêng tư nào bên trong, chỉ tại cô không phân biệt được mà thôi…
Lục
Nhiễm, Lục Nhiễm…”.
Tiếng
gọi của chị Trương đã cắt đứt dòng suy tưởng của Lục Nhiễm: “Dạ, chị đấy ạ?”.
Nhà
chị ở gần đây, bình thường chị vẫn hay đến đây mua đồ. Sao em lại đến đây, chị
nhớ là em ở gần công ty mà”.
Lục
Nhiễm không muốn phân bua hay giải thích, nên chỉ trả lời đơn giản: “Em chuyển
nhà rồi, em ở gần đây”.
Chị
Trương “à” một tiếng, đặt em bé vào xe, hỏi tiếp: “Tiểu Nhiễm, sao đột nhiên em
lại nghỉ việc thế?”.
Lục
Nhiễm cười đáp: “Tại em cảm thấy mệt mỏi”.
“Là
cấp dưới của Hàn tổng có bao giờ không mệt đâu?”. Chị Trương cười nói: “Em bỏ
đi đột ngột thế, làm bọn chị mấy hôm nay chả dễ thở chút nào”.
“Sao
thế được? Thiếu em thì có người khác thay mà”. Lục Nhiễm nghĩ rằng chị Trương
cũng chỉ nói quá lên thôi, nếu có chút quan trọng thì cũng chỉ là đối với Hàn
Mặc Ngôn mà thôi.
Có
trợ lý mới rồi, nhưng làm ăn lộn xộn lắm, đã hay sai lại chậm chạp. Trước đây
là Hàn tổng kéo em làm thêm giờ, còn bây giờ cô ta kéo Hàn tổng làm thêm giờ,
cô bé ấy hôm qua còn bị Hàn tổng giáo huấn một trận khóc sưng cả mắt. Tuy Hàn
tổng không nói ra, nhưng rõ ràng là tâm trạng cũng khó chịu, mấy hôm nay không
khí căng thẳng lắm, làm cho bọn chị cũng rối cả lên, chỉ sợ làm sai chuyện gì
rồi rước vạ vào thân”.
Chị
Trương lại chuyển đề tài: “Nếu em thấy mệt thì nghỉ ngơi vài ngày cũng được,
nhưng dù gì thì em cũng làm ở đây mấy năm rồi, mọi người cũng đã quen nhau, đi
chỗ khác cũng thế, chi bằng cứ ở lại đây, nếu vì đã xin nghỉ việc mà cảm thấy
ngại, bọn chị có thể nói chuyện với Hàn tổng, cứ coi như em nghỉ phép vài ngày,
nghỉ ngơi cho thoải mái rồi quay về, em thấy thế nào? Hơn nữa, chị thấy Hàn
tổng cũng rất muốn em quay lại đấy”.
Muốn
em quay lại?
Lục
Nhiễm nhất thời dao động?
Cô
nên nói với chị Trương thế nào đây, lúc cô xin thôi việc, vẻ mặt của Hàn Mặc
Ngôn lãnh đạm biết mấy.
Anh
ta chẳng thèm để ý.
Cô
trở về nhà, cả căn phòng đã trở nên khác lạ.
Lục
Tề đón lấy số đồ ăn cô vừa mua về, đeo tạp dề vào bếp.
Lục
Nhiễm không muốn người khác xâm phạm không gian riêng của mình, nhưng Lục Tề
nhìn cô làm không quen mắt, nên cuối cùng đành phải để Lục Tề nhúng tay vào.
Có
điều, không thể không nói rằng, tay nghề của Lục Tề thật tuyệt vời.
Chưa
đầy một tiếng, một bàn đầy ắp thức ăn đã được dọn ra, nghi ngút khói, toàn
những món Lục Nhiễm thích ăn.
Sườn
xào chua ngọt, canh cá diếc tươi, rau xào dầu hào và cả một đĩa rong biển.
Vừa
cầm đũa lên, Lục Nhiễm cắm cổ ăn một mạch.
Lục
Tề chẳng ăn gì, chỉ ngồi nhìn em, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho em.
Lục
Nhiễm nhìn Lục Tề lạ lùng: “Anh, sao anh không ăn đi? Trước mặt em mà cũng phải
giữ gìn hình ảnh à?”.
Em cứ
ăn đi”. Lục Tề vẫn lạnh lùng, không tỏ thái độ gì.
Đồ ăn
thịnh soạn như thế, tất nhiên Lục Nhiễm cũng chẳng cố hỏi làm gì.
Ăn
xong bữa cơm, Lục Tề nghiêm giọng hỏi: “Khi nào thì em về nhà?”.
Đẩy
bát đĩa qua một bên, Lục Nhiễm quay đầu về phía sau: “Việc này để sau hãy nói,
tạm thời em vẫn chưa muốn về”.
Cuộc
đối thoại đến đây là kết thúc, Lục Tề chẳng nói gì thêm, xách túi rời đi.
Lục
Nhiễm cười khổ sở, thế là lại làm anh trai giận rồi.
Cô
không hề có ý định quay về tìm Hàn Mặc Ngôn, nhưng cũng không muốn quay về gặp
bố mẹ ngay, cô cần chút thời gian để thích ứng với mọi chuyện.
Chỉ
là, cô không thể ngờ sẽ gặp lại Hàn Mặc Ngôn nhanh như thế.
Mấy
hôm sau, cô nhận được một tấm thiệp mời thiết kế rất tinh xảo đẹp đẽ.
Đó là
lời mời của sếp tổng một công ty trước đây hay qua lại làm ăn, trong thời gian
làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn, quan hệ giữa cô và vị sếp vui vẻ hay chuyện này
rất tốt, lần này anh ta đính hôn, cũng gửi thiếp mời cô.
Ngoài
ra, anh ta còn cẩn thận nhắn tin mời thêm.
Lục
Nhiễm nghĩ cũng chẳng sao, chọn lấy một bộ mặc đi dự tiệc.
Tiệc
cưới được đặt ở khách sạn cao cấp, ngoài cổng toàn xe sang, thảm đỏ trải dài,
đến cả người đón tiếp ngoài cổng cũng mặc Âu phục phẳng lì, không một nếp nhăn.
Lục
Nhiễm bước từ trên taxi xuống, cảm thấy ngại ngùng chút xíu, rồi đưa thiếp bước
vào khách sạn.
Tầng
mười bảy, đèn sáng trưng, hội trường sắp xếp kiểu Âu, xung quanh phòng là dãy
bàn ăn thịnh soạn, khăn trải bàn trắng tinh, chính giữa là tháp rượu và bánh
cưới nhiều tầng.
Thực
ra, lúc đầu cô không hề nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn, sau khi đưa phong bao chúc mừng
cho chủ nhân, cô nhận ra không ít đối tác quen mặt.
Sau
hồi hàn huyên, khi biết cô vừa nghỉ việc, không ít ông chủ tỏ ý mời cô về, khó
xử nhất là Lục Nhiễm còn nhìn thấy cả Lưu tổng, người đã có nhã ý mời cô về làm
việc hôm trước.
Mỏi
miệng hàn huyên, Lục Nhiễm mới thoát ra khỏi vòng giao tế, bắt đầu đi tìm đồ
ăn.
Sau
vài vòng tìm kiếm, mắt Lục Nhiễm sáng lên, ngắm chuẩn mục tiêu.
Lục
Nhiễm đang định ra tay thì có người hớt tay trên con mồi ngắm sẵn của cô.
Cô
quay lại, khuôn mặt Hàn Mặc Ngôn bất thình lình hiện ra ngay trước tầm nhìn.
Anh
ta không nói gì, chỉ gắp con cua vào đĩa của Lục Nhiễm.
Lục
Nhiễm thích ăn cua, từ trước đến giờ cô không hề che giấu sở thích này.
Nhớ lại
có lần đi công tác Tô Châu với Hàn Mặc Ngôn, lúc đó vào giữa mùa thu, đúng mùa
cua, sau khi xong việc, Hàn Mặc Ngôn cho Lục Nhiễm nghỉ nửa ngày phép.
Không
biết có phải do hôm đó tâm tình thoải mái, nên khi biết cô định đi hồ Dương
Trừng(*), đã lái xe đưa cô đi.
(*) Một hồ nước ngọt cách thành phố Tô
Châu ba kilômét về phía
Đông
Bắc, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Hồ này nổi tiếng v. có loại cua
Trung
Quốc, thứ cua được xem như đồ cao lương mỹ vị.
Ngồi
bên bờ sông, từng thảm cúc đang nở rộ.
Cua
vàng béo ngậy, thịt cua trắng nõn, trước mặt là Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm thật
không trông mong gì hơn.
Tối
hôm đó, một mình cô ăn hết cả một đĩa cua, khiến một người vô cảm, Thái Sơn có
sập trước mặt cũng không chớp mắt như Hàn Mặc Ngôn cũng phải lộ chút kinh ngạc.
Nhưng
đúng là vạ từ miệng mà ra, tối hôm ấy cô bị viêm dạ dày cấp tính phải đi cấp
cứu, truyền nước. Xung quanh không có ai thân thích, chỉ một mình Hàn Mặc Ngôn
băng giá ở bên…
Cứ
tưởng với bản tính bạc bẽo thường ngày, anh ta sẽ bỏ cô lại tự ăn tự chịu, không
ngờ, anh ta vẫn sắp xếp đâu vào đấy cho cô, lấy số, nằm viện, truyền nước, tuy
chẳng nói một lời…
Dòng
hồi ức khiến Lục Nhiễm trở nên mơ màng.
Cũng
chỉ vì chút ít ký ức ngọt ngào này quẩn quanh trong tim mà cô cứ vấn vương,
không thể nào từ bỏ.
Bao
nhiêu lần có thể lựa chọn rời xa hoặc từ bỏ, cuối cùng vẫn tiếp tục…
Liếc
nhìn con cua vàng bóng trên đĩa, Lục Nhiễm bình tĩnh nói: “Cảm ơn”.
Hàn
Mặc Ngôn không trả lời, khuôn mặt tuấn tú bình thản, đôi mắt bị mái tóc che
khuất, nhìn không rõ anh đang nghĩ gì.
Lục
Nhiễm định quay đi, chính trong lúc cô tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn vĩnh viễn không
bao giờ nói thêm một lời nào với cô, thì giọng nói của Hàn Mặc Ngôn vang lên
bên tai.
“Lục
Nhiễm, quay về làm việc đi”.
Tuy
chẳng liên quan gì, nhưng lúc đó trong đầu Lục Nhiễm vang lên giai điệu ca khúc
Mua bán tình yêu(*).
(*) Đây là ca khúc nổi tiếng trên mạng
từ những năm 2009 đến nay,
do Hà
Tân sáng tác, được ca sĩ Mộ Dung Hiểu Hiểu tr.nh bày, với thông
điệp
“T.nh yêu không phải là thứ anh muốn bán, muốn mua là có”.
Cô
bưng đĩa, quay lại, khoảng cách gần trong gang tấc.
Hàn
Mặc Ngôn đứng ở đó, bộ Âu phục phẳng lì, vừa khít cơ thể.
Chào
anh Hàn”.
Lục
Nhiễm một tay bưng đĩa thức ăn, một tay đưa ra phía trước Hàn Mặc Ngôn.
Nghi
lễ xã giao cơ bản, thậm chí ngay cả nụ cười trên khuôn mặt cũng như được cài
đặt sẵn, cực kỳ thỏa đáng.
Hàn
Mặc Ngôn nhất thời ngơ ngác.
Lục
Nhiễm hôm nay mặc một bộ đầm màu đen hơi ôm, dài quá đầu gối, áo vest khoác
ngoài nhẹ nhàng, rất đẹp và cũng rất năng động.
Ba
năm làm trợ lý của anh ta, Hàn Mặc Ngôn rất ít nhìn ngắm, đánh giá cô trợ lý
bấy lâu nay cũng nghiêm túc như mình.
Điều
từng làm anh ta vừa ý nhất chính là khả năng làm việc hết công suất và cực kỳ
hiệu quả của cô. Cùng một khoảng thời gian và tài liệu hoàn toàn giống nhau,
Lục Nhiễm có thể hoàn toàn bình thản, bằng một ngữ điệu ung dung từ đầu đến
cuối, với ngôn từ sắc bén tranh luận cùng đối phương đang đỏ mặt tía tai rồi
giành lấy hợp đồng, thậm chí cuối cùng vẫn mỉm cười bắt tay người ta.
Nhưng,
khi Lục Nhiễm đối mặt với anh bằng thái độ ấy, Hàn Mặc Ngôn cảm thấy không vui
chút nào.
Lục
Nhiễm thôi việc khiến anh trở tay không kịp.
Thậm
chí sáng sớm ngày hôm sau khi không gọi được điện thoại bàn làm việc của Lục
Nhiễm, mất một lúc sau anh mới định hình ra Lục Nhiễm đã nghỉ việc từ ngày hôm
qua.
Theo
lệ thường trợ lý nghỉ việc phải làm công tác bàn giao, đằng này Lục Nhiễm nói
nghỉ là nghỉ, thậm chí đến ngày hôm sau, công việc của Hàn Mặc Ngôn vẫn bị đình
trệ.
Không
biết tại sao Lục Nhiễm lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy.
Hàn
Mặc Ngôn suy đi nghĩ lại, tối hôm đó gọi điện cho Lục Nhiễm, không ngờ lại nhận
phải phản ứng không hề khách khí như vậy.
Người
mới thay thế cho Lục Nhiễm làm việc sai sót lung tung, còn không bằng cả Lục
Nhiễm ba năm về trước.
Hàn
Mặc Ngôn có ba năm để thích ứng với thói quen làm việc của Lục Nhiễm, giờ lấy
đâu ra thời gian ba năm nữa để thích ứng với một người khác.
Gặp
lại Lục Nhiễm trong tiệc đính hôn này, Hàn Mặc Ngôn vô thức mở lời.
Từ
trước đến giờ anh không biết cách níu giữ người khác, trước kia cũng vậy, bây
giờ cũng thế, tuy là vì những nguyên nhân khác nhau, nhưng lần này anh đã mở
lời.
Chỉ
tiếc là kết quả lại… Hàn Mặc Ngôn nhắm mắt, lấy lại sự trấn tĩnh.
Đứng
nhìn Hàn Mặc Ngôn chẳng có phản ứng gì, Lục Nhiễm rút tay lại.
Vẫn
nguyên một nụ cười: “Anh Hàn, nếu không có việc gì khác, tôi đi trước đây”.
Giữ
được nụ cười bình thản khi đứng trước Hàn Mặc Ngôn là một việc quá sức đối với
cô.
Cảm
giác nén chặt tình cảm của mình thật không dễ chịu chút nào.
Hàn
Mặc Ngôn đang định lên tiếng, thì một giọng nói cắt ngang.
Ồ,
trợ lý Lục danh tiếng đây sao?”.
Lục
Nhiễm quay lại nheo mắt đánh giá người phụ nữ trang điểm dày cộp, không biết
xuất hiện từ đâu ra.
Người
phụ nữ nở một nụ cười rồi giơ tay về phía cô: “Tôi là Ngô Kỳ, bạn gái hiện tại
của Hàn Mặc Ngôn”.
Chỉ
nhìn qua, Lục Nhiễm đã có thể đoán biết, lớp da trắng dày cộp kia không biết đã
tô trát lên đó bao nhiêu lớp phấn, rõ ràng khác biệt với lớp da hơi vàng dưới
cổ. Cái kiểu khoác tay Hàn Mặc Ngôn của người phụ nữ này thật khiến người ta
nhức mắt.
Lục
Nhiễm không trả lời cô ta mà quay về phía Hàn Mặc Ngôn.
“Anh
Hàn lại bị gọi đi xem mặt à?”.
Hàn
Mặc Ngôn không đáp, mặt người phụ nữ biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ
cười, như muốn thanh minh điều gì.
Thái
độ ngầm thừa nhận của Hàn Mặc Ngôn càng khiến Lục Nhiễm điên tiết, cô không còn
giữ được nụ cười xã giao lúc nãy.
Rốt
cuộc là Hàn Mặc Ngôn đang giở trò gì, từ lúc làm việc bên cạnh anh ta, thấy anh
ta thay hết cô này đến cô khác, nhưng buồn cười ở chỗ, cô nào cũng do bố anh ta
sắp đặt, lần thứ nhất, lần thứ hai còn được, tại sao lần nào cũng như lần nào,
ban đầu cô còn tưởng Hàn Mặc Ngôn thích mấy thiên kim tiểu thư yêu kiều đó,
nhưng… tình cảm gì mà giá băng như thế, kể cả lúc đối phương không chịu nổi đòi
chia tay, anh ta cũng không mảy may xúc động.
Chẳng
lẽ anh ta không hề coi trọng đối tượng của mình? Chẳng lẽ anh ta lại chưa từng
động lòng trước bất cứ ai?
Đặt
đĩa xuống, Lục Nhiễm chỉ vào người phụ nữ, giọng nói bị nén xuống chứa đựng sự
giận dữ không thể giải tỏa.
Hàn
Mặc Ngôn, anh có thích cô ấy không?”.
Hàn
Mặc Ngôn, mẹ nhà anh, anh đã thích ai bao giờ chưa?”.
Không
khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Thực
ra Lục Nhiễm không hề to tiếng, âm lượng ngữ điệu vừa đủ, nhưng mỗi lời nói ra
đều sắc nhọn như dao.
Nhưng
lưỡi dao ấy cuối cùng lại cứa vào chính trái tim của cô.
Cô
nhìn thẳng vào Hàn Mặc Ngôn, không biết rốt cuộc mình đang cố chấp điều gì.
Hàn
Mặc Ngôn vẫn im lặng, thần thái như đang suy nghĩ.
Ngô
Kỳ định lên tiếng, nhưng chợt phát hiện ra cả Lục Nhiễm lẫn Hàn Mặc Ngôn đều
không để ý gì đến mình.
Thậm
chí là, không gian giữa họ, hình như cũng không có cô.
Cô
giậm chân, định lôi kéo sự chú ý của Hàn Mặc Ngôn, không ngờ Hàn Mặc Ngôn vẫn
không ngó ngàng gì đến.
Tuy
cô và Hàn Mặc Ngôn quen nhau là do bố mẹ sắp đặt, nhưng anh khiến cô rất vừa ý,
cả tướng mạo và gia thế đều vượt trên tưởng tượng của cô, tính tình trầm tĩnh,
tuy rằng kiểu đàn ông đó bình thường thì lạnh lùng không quan tâm đến người
khác, nhưng rất thích hợp để làm chồng, hơn nữa có dẫn đi đâu thì cũng hơn
người.
Cô dự
tính thế, cộng thêm phía Hàn Mặc Ngôn cũng không từ chối, nên vừa quen vài
ngày, cô đã ngầm coi Hàn Mặc Ngôn như vật sở hữu của mình.
Nhưng,
cô gái đứng trước mặt cô đây, chỉ cần vài câu đã bóc trần quan hệ thực sự giữa
cô và Hàn Mặc Ngôn, khiến cô cảm thấy…
Cuối
cùng, Ngô Kỳ không thể nhẫn nhịn thêm, hạ giọng gọi: “Mặc Ngôn, Hàn Mặc Ngôn!”.
Hàn
Mặc Ngôn quay lại nhìn cô, giọng điệu bình thản: “Có việc gì thế?”.
Đến
lúc này Ngô Kỳ mới phát hiện ra, Hàn Mặc Ngôn chẳng vì cô là bạn gái của anh ta
mà thay đổi thái độ.
Giận
quá, Ngô Kỳ xách túi, một mình quay đi.
Đây
không phải là lần đầu tiên Lục Nhiễm nhìn thấy cảnh tượng này, cô khẽ nói: “Anh
Hàn, bạn gái anh bỏ đi rồi, anh không đuổi theo sao?”.
Hàn
Mặc Ngôn chỉ đứng nhìn, không hề có ý định đuổi theo.
Lục
Nhiễm đã hết tức giận, cô không ngờ người phụ nữ này lại giở tính trẻ con ra
với Hàn Mặc Ngôn, một người phụ nữ không hiểu anh ta như thế, chắc chẳng thể
chịu nổi một tháng ở bên cạnh anh ta.
Lục
Nhiễm bê đĩa, chuẩn bị đi.
Cô
lại nghe thấy giọng nói của Hàn Mặc Ngôn: “Cô không định quay lại làm việc thật
sao?”.
Đúng
là lời của kẻ cuồng công việc.
Lục
Nhiễm mỉm cười đáp: “Chi bằng anh hãy trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi”.
Câu
hỏi nào?”.
Lục
Nhiễm mỉm cười, đứng thẳng lên, không còn vẻ thù địch vừa rồi, ánh mắt xa xăm,
hỏi mà như đang nói chuyện: “Tôi thật rất muốn biết, Hàn Mặc Ngôn anh từ nhỏ
tới lớn, đã bao giờ từng thích một ai chưa?”.
Giọng
Hàn Mặc Ngôn lạnh lùng: “Điều này rất quan trọng sao?”.
Lục
Nhiễm nói như chém đinh chặt sắt: “Rất quan trọng”.
Khách
khứa lần lượt bước vào phòng tiệc, ai nấy đều lộng lẫy sang trọng.
Tiếng
nói chuyện rì rầm bốn phía, nhưng không át nổi tiếng đàn violin du dương uyển
chuyển phía góc phòng.