Tìm lại yêu thương ngày xưa - Vĩ thanh (Hết)

Vĩ thanh

Dưới ánh
nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai, hai bóng hình một to lớn, một nhỏ xíu đứng giữa
sân nhà chơi đùa.

- Bồn
Bồn... chuyền banh qua đây cho ba.

Bé gái có
gương mặt xinh xắn bầu bĩnh, hai mắt to tròn đen láy, hai má bầu bĩnh hồng xinh
trông rất đáng yêu. Cô bé bận chiếc đầm ren màu xanh lá cây, tóc cột hai chum,
mang đôi giày bệt màu trắng,dưới đôi chân tròn lẳng trông như một con búp bê
xinh xắn. Đôi chân chập chững đuổi theo quả bóng màu đỏ bắt chước ba mình đá
quả bóng đi rồi đuổi theo.

- Ba...
ba... - Giọng gọi trong trẻo của đứa con gái nhỏ reo lên khi đá được trái banh.

- Bồn Bồn
của ba giỏi quá. - Vũ Phong vỗ tay khích lệ con gái đang đuổi theo trái banh.

Anh cười
tươi chạy đến bế bổng con gái lên rồi xoay vòng vòng đùa giỡn, tiếng cười vui
vẻ của hai cha con vang vọng cả sân vườn.

Ngọc Loan nhìn
hai cha con nô đùa dưới sân vườn, cô quay đầu nhìn vào trong nhà, ba cô và ba
mẹ chồng đang trò chuyện vui vẻ với nhau, cùng uống trà hưởng thụ cuộc sống
thanh nhàn.

Cuộc sống
đối với cô hiện giờ thật hoàn mỹ, hạnh phúc và vui vẻ.

Cô quay lại
nhìn người con gái bên cạnh mình khẽ nói:

- Cám ơn
Trang. Nếu không có Trang, gia đình mình có lẽ sẽ mãi mãi không có được hạnh
phúc như bây giờ.

Hà Trang
nhìn Vũ Phong yêu thương đùa giỡn với con gái mình, cô lặng im một lúc rồi, cô
cười cười đáp:

- Người nên
nói lời xin lỗi là mình mới phải. Tất cả đều tại mình, mình đã khiến Loan đau khổ
nhiều. Cuối cùng mình bị gặp báo ứng.

Hà Trang
cụp đuôi mắt lại, nhớ lại quá khứ lầm lỡ của mình, một quá khứ chua xót và đau
buồn. Buồn cười nhất là quá khứ đó chính là do bản thân tự làm tự chịu.

“- Bác sĩ,
ông vừa nói gì... - Hà Trang run rẩy nhìn vị bác sĩ vừa khám cho mình hỏi lại,
cô gần như không dám tin vào những lời ông vừa nói.

- Rất tiếc,
những lời tôi nói là sự thật. Cô đã mất khả năng mang thai rồi. Vì sự cố xảy
thai lần trước...

- Không...
ông gạt tôi, ông gạt tôi... - Hà Trang thét lên trong căm phẫn. Cô không tin,
cô không tin. Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy?

Đó là một
chuỗi ký ức đau buồn nhất của cuộc đời cô, cô tự nhốt mình trong căn nhà cũ. Hà
Trang điên cuồng đập phá đồ đạc nhưng sau những giây phút đó, cô cảm thấy thật
lẻ loi và đơn độc, bên cạnh cô không hề có một bóng người nào hết. Không ai
thông cảm, không ai chia sẻ, động viên.

Cô giả vờ
có thai để đánh đổ Ngọc Loan, mà không ngờ rằng mình thật sự mang thai, để rồi
đứa bé mà cô mong chờ bị mất vì sự bất cẩn của mình, cuối cùng cô không thể
sinh con được nữa. Là ông trời đang trừng phạt cô.

Cô đã mất
tất cả. Hà Trang cười điên dại sau đó ngạ gục xuống đất, từng giọt nước mắt rơi
trên gương mặt cô. Là đau đớn... là khốn khổ... là cay đắng... là chua xót.

Cô bất chấp
tất cả, không từ mọi thủ đoạn chỉ với mong muốn có được người mình yêu thương
nhất, có được cuộc sống nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng cuối cùng thì...

“Cái gì của
mình thì trước sau gì cũng là của mình, không phải là của mình thì dù có làm gì
vẫn mãi mãi không có được.” - Câu nói của Ngọc Loan ngày nào vang lên trong ký
ức của Hà Trang.

Những ngày
tháng sau đó, cô trốn biệt trong nhà, kết quả trước mắt là tự cô chuốc lấy
không thể trách ai, hại người cuối cùng hại mình, gieo nhân nào gặp quả ấy.

[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hà Trang âm
thầm quan sát Vũ Phong và Ngọc Loan, hai người họ thật hạnh phúc. Ngọc Loan bụng
ngày càng to ra, Vũ Phong ân cần dìu cô ấy đi, từng bước từng bước một, không
để Ngọc Loan gặp tí trở ngại nào. Hà Trang bỗng thấy ganh tỵ rất nhiều, ganh tỵ
với tất cả mọi thứ mà Ngọc Loan có, những thứ mà cô muốn có nhưng mãi mãi không
thể có được. Đứa bé và Vũ Phong.

Cô thật sự
hận Ngọc Loan, cô thật không mong Ngọc Loan có được hạnh phúc toàn vẹn. Nếu
như... nếu như... Ngọc Loan không đến nhà cô tìm cùng Tú Quyên.

- Mình thật
không hiều Loan, bụng mang dạ chửa thế này rồi mà còn đến đây làm gì. Mặc kệ cô
ta đi, cô ta hại Loan như vậy, có kết cục như vậy cũng là đáng đời mà. - Tú
Quyên nhìn Ngọc Loan bấm chuông nhà Hà Trang mãi thì cằn nhằn.

- Chắc là
không có ai ở nhà. - Ngọc Loan thở dài nói.

Hà Trang ở
trong nhà, không muốn mở cửa, nghe Tú Quyên và Ngọc Loan nói như thế, cô khẽ
cười hừ mũi, cô cho rằng Ngọc Loan đến tìm cô cầu xin để giúp cô ấy hiến máu
khi sinh. Cuối cùng điều cô chờ đợi cũng đã đến. Cô muốn Ngọc Loan và Vũ Phong
phải cần khẩn cô, quỳ lụy cô, cô mới hả lòng hả dạ. Cô ngồi trong nhà im lặng
không lên tiếng, cô muốn Ngọc Loan phải đi tìm mình, cầu xin mình nhiều lần.

- Đừng
trách Hà Trang. - Ngọc Loan ở bên ngoài cửa nhẹ giọng nói với Tú Quyên. - Không
có người phụ nữ nào lại muốn người đàn ông của mình rơi vào tay người phụ nữ
khác. Cô ấy chỉ là muốn tìm cách níu giữ mà thôi, chỉ là cô ấy dùng sai cách.
Bây giờ cô ấy lại như thế, cũng thật là đáng thương. Bây giờ cô ấy cần sự an
ủi. Vũ Phong lúc đầu là thuộc về cô ấy mà, mình chỉ là yêu đơn phương thôi.

- Nói như
Loan vậy sao được. Nếu cô ta không gian xảo thì Vũ Phong vốn thuộc về Loan mà.
- Tú Quyên phản đối ngay.

- Vậy Quyên
mau làm cho anh Tùng Quân mau chóng thuộc về mình đi. - Ngọc Loan khẽ giễu Tú
Quyên.

- Mình đâu
có phúc phận đó, khoảng cách giữ mình và anh ấy quá lớn mà. - Tú Quyên lắc đầu
nói.

- Tùng Quân
sẽ không nghĩ đến chuyện này đâu, mình tin là...

- Được rồi,
được rồi. - Tú Quyên khẽ lườm Ngọc Loan. - Chúng ta về thôi, cẩn thận tí, sắp
đến ngày sinh rồi. Mau thương thân mình đi, đừng thương thân người khác nữa.

Ngọc Loan khẽ
cười, một tay chống lưng, một tay vịn Tú Quyên từ từ bước xuống cầu thang.

Hà Trang
ngồi trong nhà nghe rõ từng lời một, đầu cô bỗng trống rỗng, vì sao không phải
là đến cầu xin cô, mà lại đến an ủi cô như thế, vì sao?

Khi cô nhìn
thấy Vũ Phong lo lắng đưa Ngọc Loan đi sinh, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh một
sự tuyệt vọng cùng cực. Trong lòng đau xót vô cùng, Ngọc Loan và đứa bé là cuộc
sống của anh hiện giờ. Nếu Ngọc Loan và đứa bé mất, Vũ Phong chắc chắn sẽ gục
ngã. Hà Trang nhìn cánh cửa phòng sinh dần dần khép lại, Vũ Phong đứng đập tay
vào tường đầy bất lực, cô hiểu, mình nên làm gì, cứ coi đây là một sự chuộc lỗi
của mình.”

- Đừng buồn. - Ngọc Loan vỗ vai Hà Trang an
ủi. - Y học rất tiến bộ, mình tin là có thể chữa khỏi mà. Rất nhiều người cứ
tưởng mình đã không còn khả năng làm mẹ nữa nhưng sau đó vẫn có thể mang thai
lần nữa mà.

Hà Trang
cười buồn lắc đầu, cô hướng ánh mắt xa xăm nhìn hai cha con đang nằm đùa giỡn
với nhau trên cỏ.

- Hy vọng
là thế. Vì sao gọi con bé là Bồn Bồn?

Ngọc Loan khẽ
cười đưa mắt nhìn con gái bé nhỏ của mình:

- Bồn Bồn
là một loại thuốc chữa bệnh về máu, lúc mang thai mình cũng thường sử dụng, đến
khi sinh xong, mình vẫn sử dụng. Dường như thuốc có tính năng tốt cho nên mình
uống vào thấy rất khỏe. Vì thế nên đặt con bé là Bồn Bồn.

Im lặng một
lúc, Ngọc Loan quay lại nói với Hà Trang:

- Nhưng dù
Bồn Bồn có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng nhờ Trang đã hiến máu cho mình khi
sinh, nếu không...

- Chỉ tốn
ít máu, lại có được một đứa con nuôi đáng yêu như thế, mình quá lời rồi. - Hà
Trang cười đáp.

- Trang vẫn
định đi à? - Ngọc Loan buâng khuâng nhìn Hà Trang hỏi.

- Ừ, mình
hy vọng, ở nơi mới sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới tốt hơn.

Ngọc Loan nắm tay Hà Trang nói:

- Nhớ giữ liên lạc với mình, chúng ta
vẫn là bạn tốt của nhau.

- Chăm sóc Bồn Bồn cho tốt, không được
để nó chịu thiệt thòi, nếu không mình sẽ bay về đây đưa nó đi đó. Chúc mọi người
ở lại hạnh phúc.

Ngọc Loan và Hà Trang nhìn nhau, cả hai
cùng cười rồi đưa mắt nhìn hai cha con Vũ Phong và Bồn Bồn đang đùa với nhau.

Nắng mới dường như đang tỏa sáng, một
ngày mới tươi đẹp lại đến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3