Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 09 - Phần 3

Vừa
hết tiết học thì Hà Trang đã kéo Ngọc Loan đi vào trong tolet để thay đồ và
trang điểm thêm một tí.

-
Hôm nay mình rủ anh Tùng Quân đi mua sách, Loan có muốn đi không. Anh ấy cũng
bảo mình rủ Loan đi cùng? Nếu không được thì mình mua giùm luôn cho. - Hà Trang
chẳng để Ngọc Loan kịp trả lời đã đưa ra lời đề nghị.

-
Không cần đâu, hai người cứ đi chơi vui vẻ đi. - Ngọc Loan mỉm cười từ chối. -
Mình có hẹn với anh Vũ Phong rồi.

-
Vậy sao? Mình thấy Loan và anh Phong cũng rất hợp nhau, hai người mà là một đôi
thì rất tuyệt. - Hà Trang nghe Ngọc Loan từ chối thì vui tít mắt còn vui vẻ gán
ghép cô với Vũ Phong, loại con trai mà cô chẳng thèm đếm xỉa đến.

Ngọc
Loan không đáp chỉ cười nhìn Hà Trang sửa soạn quần áo để đi gặp Tùng Quân, giờ
đây cô đã có thể bình thản nhìn hai người họ bên nhau rồi.

Cả
hai đi xuống dưới tầng trệt đã thấy Tùng Quân đứng đợi bên dưới. Tùng Quân mặc
một chiếc áo sơ mi màu xám, đeo kính cận, nhìn anh lúc này rất đạo mạo và tuấn
tú. Hà Trang liền nói nhỏ bên tai Ngọc Loan:

-
Thấy mình thế nào?

-
Đẹp lắm. - Ngọc Loan khẽ đáp.

-
Anh... - Hà Trang liền bước đến bên Tùng Quân réo rắc gọi.

Tùng
Quâng ngẩng đầu nhìn hai người đi tới thì khẽ cười chào. Anh nhìn Ngọc Loan hỏi:

-
Hà Trang nhờ anh chở đi mua sách, em có muốn đi chung hay không? Nhân tiện
chúng ta cùng đi ăn luôn.

-
Dạ không. Hôm nay em bận rồi. - Ngọc Loan lắc đầu đáp.

Tùng
Quân có chút thất vọng, anh nhìn cô định lên tiếng hỏi tiếp thì Hà Trang đã
nhanh chân chen vào.

-
Ngọc Loan đã hẹn với Vũ Phong rồi.

-
Vậy sao? - Ánh mắt Tùng Quân thoáng buồn, giọng anh có chút lạc đi hỏi cô: - Em
và Vũ Phong đang quen nhau à?

-
Dạ không. - Ngọc Loan vội lắc đầu. - Tụi em chỉ là bạn mà thôi.

-
Vậy là em không xem anh là bạn rồi. - Tùng Quân buông một câu hờn trách khiến
cô bối rối vội vàng xua tay nói:

-
Đâu có, em cũng xem anh là bạn mà.

-
Vậy vì sao Vũ Phong hẹn thì em đi gặp còn anh hẹn em thì lúc nào em cũng từ
chối hết vậy? - Tùng Quân lập tức chất vấn.

Ngọc
Loan không nghĩ Tùng Quân lại hỏi thẳng vấn đề như vậy, cô khá bối rối đưa mắt
nhìn Hà Trang cũng đang cắn môi cau mày khó chịu. Ngọc Loan đành thở dài nhìn
Tùng Quân nói:

-
Không phải là em tránh anh đâu, chỉ tại anh hẹn lúc em bận thôi. Hay là vầy đi,
để bữa nào đó, em hẹn tất cả mọi người, chúng ta cùng tụ tập quậy phá một bữa
nha.

Tùng
Quân nghe cô phân bày thì khẽ cười gật đầu nói:

-
Cũng được. Em phải giữ lời đó, anh sẽ chờ.

-
Hihi, tất nhiên là em giữ lời mà. - Ngọc Loan cười vui vẻ đáp rồi giục: - Hai
người mau đi đi kẻo nắng. Đi vui vẻ nha.

Tùng
Quân luyến tiếc nói lời tạm biệt rồi đưa Hà Trang đi. Ngọc Loan nhìn theo, âm
thầm cầu phúc cho hai người. Trong lòng lúc này lại thấy nhớ Vũ Phong vô cùng,
nếu như không có Vũ Phong, cô không biết liệu mình có thể vui vẻ như bây giờ
hay không nữa. Vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn anh gì hết, phải lựa một bữa
nào đó cảm ơn anh mới được.

Vừa
lúc đó ba cô gọi điện đến cho cô. Ngọc Loan vui vẻ bắt máy:

“Ba,
gọi con có gì không ba?”

“Không
có gì, ba và một vài người bạn đi ăn gần trường con nên gọi con ra chơi với các
chú các bác thôi.” - Ông Hoàng Lâm cười sảng khoái nói.

“Dạ,
vậy ba chờ chút, con ra ngay.”

Sau
khi Ngọc Loan hỏi địa điểm xong thì chạy xe đến đó. Ngọc Loan không ngờ lại gặp
Vũ Phong ở đây, cả hai gặp nhau khi kẻ mở cửa người bước vào, rồi nhìn nhau
cùng kêu lên một lúc:

-
Sao anh ở đây?

-
Sao em ở đây?

Rồi
sau đó cả hai cùng bật cười. Hai ông cha ở đây thì hai đứa con ở đây là điều
đương nhiên thôi.


Phong và Ngọc Loan được sắp xếp ngồi kế nhau chẳng biết là tình cờ hay cố ý.
Nhưng trong bữa tiệc, hai đứa nhỏ không ngừng trêu nhau:

-
Anh thấy là em chỉ nên ăn rau chứ đừng nên ăn thịt. - Vũ Phong gắp cho Ngọc
Loan một ít cải bỏ vào bát cô.

-
Vì sao?

-
Em xem, trên bàn hầu như là thit heo không hà. Em là bé Heo mà. Không nên ăn đồng loại
của mình. - Vũ Phong nháy nháy mắt.

Ngọc Loan không ngờ lý do là như thế, mấy chú mấy bác
nghe xong thì phá ra cười, khiến cô xấu hổ vô cùng, thẹn quá hóa giận liền
mắng:

- Anh mới là đầu heo đó.

Cả hai cứ cãi tới cãi lui khiến mọi người cười vui vẻ. Ông
Thành Tân và ba Ngọc Loan đều đưa mắt nhìn nhau cười. Trong lòng họ mặc định sẵn
một dự định cho tương lai.

Tùng Quân đưa Hà Trang đi đến nhà sách, anh để cô tự do
chọn sách còn mình đi dạo lòng vòng. Đột nhiên anh thấy một sợi dây chuyền kiểu
nữ rất xinh, cảm thấy nó rất hợp với Ngọc Loan, bèn chọn lấy, quyết định mua
tặng cô. Nhưng lại sợ cứ thế này mua tặng cô thì thật là đột ngột cho nên Tùng
Quân cũng lựa một chiếc đồng hồ để mua tặng cho Hà Trang. Lúc tính tiền, Tùng
Quân giành trả tiền, Hà Trang cho rằng đó là chuyện con trai ga lăng thường làm
cho bạn gái nên chỉ đứng sang một bên chờ đợi. Sau khi họ làm một vòng, đi ăn
uống rồi Tùng Quân mới chở Hà Trang về nhà. Anh đưa bịch đựng sách vở cho cô,
sau đó từ một chiếc bịch khác, anh lôi ra hai hộp quà nhỏ một hồng một xanh rất
dẹp có cột nơ cùng màu. Tùng Quân đưa cho Hà Trang chiếc hộp màu xanh rồi nói:

- Lúc nãy quay sang quầy trang sức, anh thấy chiếc đồng
hồ này rất hợp với em, cho nên mua tặng em.

- Vậy sao? - Hà Trang cười rạng rỡ đón lấy món quà trên
tay của Tùng Quân. - Cám ơn anh rất nhiều.

Không nói không rằng, Hà Trang nhón chân hôn lên má Tùng
Quân một cái khiến anh khá bối rối, miễn cưỡng lôi món quà màu hồng trên tay ra
nói:

- Giúp anh đưa cái này cho Ngọc Loan, có được không?

Hà Trang không ngờ Tùng Quân còn mua quà cho cả Ngọc Loan,
trong lòng bỗng bùng lên lửa giận nhưng không thể từ chối nên đành nhận lời.

Đợi Tùng Quân ra về, Hà Trang lập tức vào nhà mở từng món
quà ra. Cô ngắm nghía chiếc đồng hồ trên tay mình, một món quà tinh xảo, rất
đẹp, phải nói là vô cùng hợp với cô.

Sau đó cô mở chiếc hộp màu hồng, quả nhiên là khác biệt
hoàn toàn so với cô. Đã từ lâu cô có linh cảm khi ánh mắt của Tùng Quân thỉnh
thoảng liếc về phía Ngọc Loan, rất hay như vô tình hỏi thăm Ngọc Loan nhưng lại
là sự quan tâm sâu sắc. Cô đã cảm thấy một điều gì đó đầy mơ hồ, giờ đây đã
chứng thực được rồi.

Con trai sẽ tặng món quà cho người con gái mình thích
khác với những người bạn thông thường. Cô cắn môi tráo đổi hai món quà với
nhau.

Ngày hôm sau, Hà Trang gặp Ngọc Loan, cô vội vàng khoe
sợi dây chuyền trên cổ mình, giả bộ cười vui vẻ nói:

- Mình chỉ lên tiếng khen sợi dây này đẹp thôi mà anh ấy
lập tức mua cho mình ngay. Loan xem, anh ấy tốt với mình ghê chưa. Loan thấy nó
thế nào, có đẹp không?

Ngọc Loan bèn nhìn sợi dây chuyền, một sợi dây chuyền
bằng bạc rất đẹp, sáng lấp lánh, nó càng tôn lên làn da trắng ngần của Hà Trang,
Ngọc Loan khẽ gật đầu rồi bảo:

- Ừ, sợi dây rất đẹp. Anh Tùng Quân quả là đối xử với
Trang rất đặc biệt.

- Hì... hì... anh ấy cũng đối xử tốt với Loan mà, Loan
xem nè. - Hà Trang giơ ra cái hộp màu hồng trên tay mình cho Ngọc Loan.

- Cho mình ư? - Ngọc Loan thoáng ngạc nhiên nhìn chiếc
hộp hồng nhỏ xíu trên tay Hà Trang.

- Ừ, là cho Loan đó. Mau mở ra xem coi có đẹp không?

Ngọc Loan mở ra xem thì nhìn thấy một chiếc đồng hồ màu
hồng, dây đeo được chạm thành những bông hoa nối liền nhau nhìn rất đẹp. Đối
với những cô gái như Ngọc Loan mà nói, những vật nhỏ nhắn xinh xắn như thế này
quả thật là rất thích. Cô ướm thử vào tay mình, quả thật là rất vừa vặn, Ngọc
Loan có chút thích thú mân mê chiếc đồng hồ. Hà Trang sầm mặt khi thấy biểu
hiện đó của Ngọc Loan. Cô ta cho rằng vì Ngọc Loan thích Tùng Quân cho nên mới
trân trọng món quà này.

Nếu như cô không có linh cảm là Tùng Quân cũng thích Ngọc
Loan, cô cũng không làm những trò đê hèn thế này. Bây giờ thấy Ngọc Loan như
vậy, Hà Trang càng hoảng sợ hơn. Sợ rằng có ngày hai người họ thuộc về nhau, cô
sẽ mất Tùng Quân. Cho nên trước khi họ đến với nhau, cô phải để họ đi theo hai
hướng khác nhau mới được. Trách cô xấu xa cũng được. Nhưng ngay từ khi còn đi
học trung học, cô đã đặt ra cho mình một mục tiêu về người đàn ông lý tưởng sau
này của mình. Tìm mãi mới gặp được Tùng Quân, cô nhất định phải để anh ấy thuộc
về mình, không để bất kì cô gái nào chiếm được anh, kể cả Ngọc Loan. So với cô,
Ngọc Loan có điều kiện nhiều hơn, sẽ có nhiều chàng trai có nhiều kiện tốt tìm
đến cô ấy.

Hà Trang bèn cười giả lả nhìn Ngọc Loan nói:

- Thật ra mình định bảo anh ấy mua tặng cho Loan một sợi
dây chuyền giống như mình nhưng anh Tùng Quân lại bảo, con trai không nên tặng
dây chuyền và nhẫn cho con gái, rất dễ bị hiểu lầm nên mình mới bảo anh ấy mua
cái đồng hồ này. Thấy Loan thích mình cũng vui lắm. Nhất định phải đeo nó đó
nha.

Hà Trang cố tình nhấn mạnh

- Vậy sao? - Ngọc Loan cười buồn đáp, sau đó nhìn Hà
Trang: - Hai người tới đâu rồi.

- Bí mật... Không nói cho Loan biết đâu. - Hà Trang tỏ vẻ
bí mật theo một cách thẹn thùng rồi bỏ đi trước.

Ngọc Loan sờ chiếc đồng hồ trên tay mình rồi khẽ cười,
ánh mắt thoáng buồn một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười tươi.

Hà Trang sau khi đưa chiếc đồng hồ cho Ngọc Loan lập tức
đi tìm Tùng Quân, cô muốn làm cho Tùng Quân hiểu lầm là Ngọc Loan tứ chối nhận
quà của anh.

- Anh. - Hà Trang thấy Tùng Quân đang đi cùng với Vũ
Phong thì réo gọi.

Tùng Quân thấy Hà Trang đi tới đang định cười chào thì
nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ cô thì nhíu mày.

- Sợi dây chuyền này...

Hà Trang thấy Tùng Quân nhìn chằm chằm sợi dây chuyền
trên cổ mình thì nói:

- Em có chút chuyện muốn nói với anh.

- Cậu ấy và anh đang bận, không có thời gian dành cho em
đâu. - Vũ Phong bá cổ Tùng Quân giữ lại nhìn Hà Trang hất mặt nói.

- Chỉ một chút thôi mà. - Hà Trang lườm Vũ Phong một cái
rồi nhìn Tùng Quân năn nỉ. Phải nói, cô có thể thân thiện với Hải Đăng và Thanh
Tùng nhưng với Vũ Phong thì lại có ác cảm vô cùng.

- Không được. - Vũ Phong ngang ngược nói.

- Là chuyện về sợi dây chuyền này. - Hà Trang tỏ vẻ bất
đắc dĩ.

Tùng Quân nghe vậy thì gật đầu, anh cũng nóng lòng muốn
hỏi rõ mọi chuyện thế nào nên quay đầu nói với Vũ Phong:

- Đi trước đi. Mình nói chuyện với Hà Trang một chút rồi
đi sau.

Vũ Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của Hà Trang thì bực tức nhưng
cũng đành buông Tùng Quân ra. Tùng Quân thấy Vũ Phong bỏ đi mới lên tiếng hỏi:

- Em đưa lộn quà cho Ngọc Loan hay sao? Sợi dây chuyền
này là anh tặng cho Ngọc Loan mà.

- Không phải em đưa lộn đâu. Là do Ngọc Loan bảo... - Hà
Trang lộ ra vẻ khó xử.

- Cô ấy bảo không thể tùy tiện nhận những món quà thế
này, sẽ dễ gây hiểu lầm cho người tặng. Đây là thành ý của anh nên... - Hà
Trang cúi đầu hối lỗi. - Em đã tự ý đối quà với bạn ấy. Em nói là anh tặng cho
cả hai, ai muốn lấy quà nào thì lấy. Ngọc Loan liền chọn chiếc đồng hồ đeo tay.

- Cô ấy là sợ gây hiểu lầm cho anh à? - Tùng Quân thoáng
buồn hỏi trong mơ hồ.

- Có lẽ Ngọc Loan sợ Vũ Phong hiểu lầm cũng nên. - Hà
Trang làm như vô tình nói ra chuyện Vũ Phong và Ngọc Loan quen nhau, cô vội
vàng im bặt rồi nhìn Tùng Quân bảo: - Anh đừng nói ra nha, hai người họ dường
như tình trong như đã mặc ngoài còn e... cho nên chưa muốn ai biết cả đâu.

- Vậy sao? - Tùng Quân đáp với giọng khàn, ánh mắt thoáng
buồn. Anh vẫn biết Vũ Phong và Ngọc Loan rất thân với nhau, không ngờ hai người
chẳng phải quan hệ anh em như chính miệng đã nói. Anh đã chậm bước rồi...

Tùng Quân quay lưng bước đi trong buồn bã, chỉ với việc Vũ
Phong là bạn tốt của anh, anh chỉ có thể cầu chúc cho họ mà thôi.

Hà Trang nhìn theo bóng dáng của Tùng Quân, cô cắn chặt
môi, trong lòng có chút đố kị với Ngọc Loan. Vì sao cô đã ra tín hiệu đến như
vậy mà Tùng Quân lại không nhận thấy, còn Ngọc Loan có điểm nào hơn cô mà có
thể cướp lấy trái tim anh như vậy.

Sự tức giận vây chặt lấy Hà Trang khiến cô khó thở. Sợi dây
chuyền treo trên cổ như đang siết chặt lại khiến cô bức bối đến nghẹt thở. Hà
Trang đưa tay chạm vào sợi dây chuyền một chút, sau đó siết chặt nó trong lòng
bàn tay.

“Phựt...”

Sợi dây chuyền đứt đôi rơi ra khỏi cái cổ trắng ngần của
cô để lại một vệt đỏ, sau đó tung tăng trong tay cô.

Tùng Quân rời đi thì bắt gặp Ngọc Loan đang đứng cùng Vũ
Phong.

- Pé Heo. Em xem, anh vừa tìm thấy một vật này thú vị lắm
nè.

- Cái gì vậy? - Ngọc Loan tròn mắt nhìn Vũ Phong đầy mong
đợi.

- Tèng teng teng... - Vũ Phong rút trong túi ra một sợi dây
chuyền bằng bạc sáng lấp lánh ra trước mặt Ngọc Loan rồi chỉ vào cái mặt dây
chuyền nói: - Nhìn xem, anh nhìn thấy con heo này là nghĩ đến em ngay.

- Anh chết đi. - Ngọc Loan trừng mắt cung tay đấm Vũ
Phong.

- Anh có lòng mua cho em, nếu em không thích thì anh cất
lại vậy. - Vũ Phong nhướn mày giả vờ bỏ sợi dây chuyền vào túi.

- Ai nói là em không lấy. - Ngọc Loan liềm dậm chân đáp.
- Mau đưa cho em, nó là của em.

- Lấy được thì là của em. - Vũ Phong cầm dây chuyền đưa
lên cao lè lưỡi trêu chọc.

- Mau đưa cho em. - Ngọc Loan nhón chân với tay quyết lấy
sợi dây cho bằng được.

Hai người cười đùa rất vui vẻ trong mắt Tùng Quân, anh
cảm thấy đau lòng vô cùng. Ánh mắt trầm xuống mang một màu ảm đạm, tựa như lá
khô rơi lặng lẽ buồn bã muôn trùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3