Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 01 - Phần 2


Phong rất lịch sự, giúp cô kéo ghế ngồi, lịch sự ga lăng hết chỗ chê, cứ như cô
chính là bạn gái của anh vậy. Đôi khi hành động của anh khiến trái tim cô đập
rộn rã.

-
Em chọn đi, thích ăn gì cứ gọi. - Vũ Phong đẩy cái menu sang cho Ngọc Loan.


mím môi nói thầm trong bụng: "Tiền của tôi, đương nhiên là phải do tôi chọn món
rồi”. Nhưng đúng là tiền cô mang theo có hạng mà cái tên này cứ nhằm vào những
nơi đắt tiền mà đến. Nhìn những món ăn đắt gấp mấy lần bên ngoài, cô thật muốn
đứng dậy đi ra ngoài. Thà ngồi bên lề đường ăn còn ngon hơn.

Nhưng
cô muốn dứt khoát thoát khỏi sự đeo bám của Vũ Phong nên bấm bụng gọi vài món
ít tiền nhất trong menu. Cô gọi ba món vừa túi tiền và cho rằng đã đủ cho hai
người ăn.

Nào
ngờ, Vũ Phong nghe cô chọn món xong thì không thèm nhìn menu, nói ra năm món ăn
đắc tiền nhất trong menu khiến cô gần như mắc nghẹn. Cô nghiến răng rủa thầm
anh trong bụng.

Suốt
khoảng thời gian chờ thức ăn lên, cô chẳng buồn nhìn Vũ Phong lấy một lần, cứ
trầm mặc nguyền rủa anh cho hả dạ.

Khi
thức ăn dọn lên, Vũ Phong gắp thức ăn cho cô, rồi gần như là ngồi nhìn cô ăn
bằng một ánh mắt cực kỳ yêu thương khiến Ngọc Loan ăn vào miệng mà chả có chút
cảm giác gì, khắp người cứ như mọc gai.

-
Anh không ăn thì tôi ăn, dù sao cũng là tiền tôi bỏ ra mà. - Ngọc Loan thầm
nói.

Không
ngờ trong lúc không để ý, miệng cô để lại một vết dơ, Vũ Phong dùng khăn ướt,
vươn tay giúp cô lau đi. Động tác rất bình thường nhưng cũng đủ khiến Ngọc Loan
đỏ bừng gương mặt, cô vội cúi đầu né tránh.

Nhưng
ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên sau lưng cô:

-
Đồ con gái lẳng lơ, cướp người yêu của người khác.

Ngọc
Loan vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một cô gái chỉ thẳng vào mặt cô
mắng xối xả:

-
Cô đó, nhìn mặt mũi cũng sang sủa, vậy mà đi giành bạn trai của người khác là
sao?

-
Bạn trai? Ai? Anh ta? - Ngọc Loan ngây người rồi chỉ tay vào Vũ Phong hỏi cô
gái kia.

-
Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tôib - Cô gái kia gật đầu xác nhận.

Trước
vẻ mặt hầm hầm như muốn xé xác cô của cô gái kia, Ngọc Loan nghĩ cô gái kia đã
hiểu lầm quan hệ giữa cô và Vũ Phong. Đang định giải thích thì Vũ Phong đã đứng
dậy bước sang ngồi gần cô, quàng tay qua vai cô, nhìn cô gái kia cười nói:

-
Chúng ta đã chia tay, anh có quyền quen bạn gái mới. Sao em có thể đến trước
mặt bạn gái anh mà chỉ tay nói cô ấy cướp bạn trai của em được chứ?

Ngọc
Loan trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc nhìn Vũ Phong. Cô còn chưa kịp phản ứng gì
sau cú sốc cao độ này thì anh quay sang nhìn cô, đưa tay vuốt ve má cô:

-
Đừng sợ, có anh bảo vệ em, cô ấy không dám làm gì em đâu. Chúng ta đâu phải là
yêu đương vụn trộm gì đâu mà phải sợ.

Nghe
anh nói, cô trợn mắt nhìn anh tức giận, nhất là là cái hành động quá đỗi thân
mật của anh.

-
Tại sao chứ? Anh nhìn xem, em có gì không bằng cô ta chứ. Nhìn cô ta xem, mặt
mũi xấu xí, đã vậy còn ngực lép nữa. - Cô gái kia phẫn nộ chê bai cô đủ điều.


vừa bị anh lợi dụng, giờ bị người ta chê bai thì tức không chịu nổi, đập bàn
đứng dậy quát:

-
Này, cô đừng quá đáng nha.

Đúng
là cô không phải mẫu con gái xinh đẹp, nhưng tự nghĩ gương mặt mình cũng không
đến nỗi nào, là một gương mặt ưa nhìn. Ngực của cô tuy không đồ sộ như của cô
ta nhưng cũng ở mức trung bình khác chứ đâu có tệ như cô ta nói.

Còn
cô ta, cứ nghĩ mình đẹp lắm, thật ra cô nhìn cái vẻ mặt tô son chét phấn dày
như thế thấy mà phát kinh.

-
Cô nhìn lại mình xem. Con gái con đứa, ăn mặc diêm dúa thấy mà ghê. Làm gì có
người phụ nữ nào chưa chồng mà có bộ ngực to như của cô hay không? Ừ, của tôi
nhỏ hơn của chị nhưng ít ra tôi là hàng thật, còn của chị, ai biết được là loại
hàng nào chứ.


Phong nghe cô nói xong thì phá ra cười lớn. Còn cô gái kia dường như bị cô nói
trúng tim đen nên tái mặt.


Phong cũng đứng bật dậy, giọng lạnh lùng nói:

-
Em nói đúng lắm. Cô ấy không được xinh đẹp lắm, ngực cũng hơi... - Anh nhìn vào
phần ngực của cô, cô lập tức dùng hai tay che lại, rồi trừng mắt nhìn anh cảnh
cáo, nếu anh dám nhìn nữa, cô nhất định sẽ móc mắt anh ra, nên Vũ Phong ngẩng
đầu nhìn cô gái kia: - Nhưng đúng như cô ấy nói, cô ấy là hàng thật. Còn nữa,
em nhìn xem, mông của cô ấy tròn đầy đặn, ông bà ta thường bảo cưới vợ thì chọn
những người có cặp mông như cô ấy mới mau đẻ con.


Phong vừa nói, vừa vỗ vào mông của Ngọc Loan một cái khiến cô như chết đứng tại
chỗ. Sao anh lại có thể như thế được cơ chứ, dám sàm sỡ cô ngay tại chốn đông
người.

Khi
cô tưởng anh là người tốt thì hóa ra anh là lưu manh. Khi cô tưởng anh là lưu
manh thì hóa ra không phải. Khi cô tưởng không phải thì hóa ra anh là đại lưu
manh.


gái kia nhìn thái độ của anh thì biết mình đã không còn cơ hội nào nữa. Cô ta
trừng mắt nhìn cô căm thù, rồi vùng vằng dậm chân thật mạnh bỏ đi.

Còn
lại cô với anh cộng thêm bao nhiêu ánh mắt của người khách trong nhà hàng.


Phong thấy cô gái kia đi rồi mới thở phào nói với cô:

-
Anh đói rồi, chúng ta ăn thôi.

-
Ăn ăn cái đầu của anh đó. Anh cứ ở đó mà ăn cho đến chết đi. - Cô tức giận quay
sang anh quát.

Sau
đó cô rút tiền trong người ra, có bao nhiêu cô lấy ra hết, sau đó đập xuống
bàn, dứt khoát nói:

-
Đến đây coi như chúng ta không ai nợ ai.

Nói
xong, cô quẩy bước đi, không thèm nhìn anh lấy một lần. Nhưng ra ngoài rồi thì
cô mới phát hiện ra một chuyện: Cô không có tiền để đi xe về trường.

Xe
của cô thì gửi ở trường, bây giờ lấy gì mà về đây. Số cô thật bi thảm.

Hôm
nay cứ tưởng được sung sướng tung tang dạo e khắp phố, không ngờ lại gặp phải
cảnh thế này. Đúng là cái tên đáng nguyền rủa mà.


đành gọi điện thoại cho ba đến đón về nhà.

-
Để anh đưa em về. - Vũ Phong đuổi theo sau cô nói.


không thèm nhìn anh, quay mặt đi nơi khác, tránh xa anh.

-
Tiền của em nè, trả lại cho em.

-
Không cần. - Cô lắc đầu bĩu môi.


Phong cũng đứng năn nỉ mãi nhưng cô cũng không thèm trả lời. Đứng chờ thật lâu,
lại dưới nắng, Vũ Phong bèn đứng ra sau lưng cô chắn nắng giúp cô. Đến gần như
muốn mỏi chân.

-
Ngoan, đừng giận nữa, để anh đưa em về. - Vũ Phong bèn dỗ dành cô khi thấy cô
giận.

-
Không cần, tôi không muốn anh lại dùng việc này rồi lợi dụng tôi như hôm nay
nữa. - Cô dứt khoát từ chối, không muốn bị anh giả vờ tốt bụng để trục lợi nữa.

-
Haiz, không phải ai anh cũng lợi dụng đâu. - Vũ Phong nhìn cô cười ranh ma đáp.

-
Cái gì? Anh nhìn tôi có chỗ nào ngu ngốc đến nỗi đáng để anh lợi dụng như thế
cơ chứ. - Cô tức giận nghiến răng hỏi.

Ngay
lúc đó, xe của ba cô chạy đến. Cô mừng rỡ kêu lên:

-
Ba.

-
Con chào chú. - Vũ Phong cũng nhanh nhảu.


liền lườm anh một cái, vì thái độ của anh với ba cô rất tự nhiên như thể đã
quen nhau tử rất lâu. Nào ngờ...

-
Phong đó hả con? Không ngờ không gặp ít lâu đã lớn thế này. Sao lâu rồi không
đến nhà bác chơi?

-
Dạ, dạo trước con hơi bận, bây giờ mới rảnh ạ. - Vũ Phong lễ phép thưa.

-
Vậy à, bây giờ con rảnh không đi ăn cơm cùng bác với con gái bác. À mà con còn
nhớ bé Loan không?

-
Dạ nhớ chứ, vừa gặp là con nhận ra ngay.

Ngọc
Loan đang còn há miệng vì ngạc nhiên khi thấy ba cô và Vũ Phong đối đáp qua
lại. Khi nghe Vũ Phong nói vậy thì cô lập tức kiểm tra trí nhớ của mình về anh.
Sau đó hét lên.

-
Hóa ra anh chính là tên Phong đó.

-
Này, Loan không sao chứ? Cái tên hôm qua không làm gì bạn chứ? - Hà Trang vừa
thấy cô đẩy xe vào trường thì chạy từ lớp ra hỏi.

Không
nhắc thì thôi, nhắc đến cái tên Vũ Phong đó, cô càng thấy bực mình hơn nữa. Cứ
nghĩ đến thời quá khứ đau thương bi thảm vì bị tên đó hành hạ, cô đã muốn giết
người rồi.


ảo não lắc đầu, muốn xua đi hình ảnh của Vũ Phong trong đầu mình, tiếp tục dẫn
xe vào bãi. Hà Trang nhìn bạn như vậy cũng hơi áy náy. Hôm qua vì bất ngờ nên
cô đã để Ngọc Loan bị kéo đi, nhìn vẻ mặt của Ngọc Loan, chắc chắn là đã bị ức
hiếp rồi.


Trang tức giận vô cùng, cô nhất định tìm cái tên khốn đó, nhất định sẽ đòi lại
công lý cho bạn mình.

Nhưng
Hà Trang vừa nghĩ xong thì đã thấy tên khốn đó xuất hiện rồi.


Phong không nhìn thấy cô, cứ đi thẳng về phía Ngóc Loan, Hà Trang thấy vậy bèn
đứng ra giơ hai tay chặn lại. Vũ Phong không để ý, bị chặn bất ngờ nên đâm sầm
vào Hà Trang khiến cô té xuống.

-
Không sao chứ? - Vũ Phong thấy cô ngã, mặt mày nhăn nhó, vội bước đến đỡ cô
dậy.


Trang bực tức hất tay anh ra, Vũ Phong có chút khó hiểu, gãi đầu nhìn cô gái
trước mặt mình. Chỉ lỡ va vào cô một chút thôi, vậy mà cô xem anh như một kẻ
hủi, vội vã xa lánh.

Ngọc
Loan thấy Hà Trang bị té, cũng chạy lại giúp bạn phủi bụi bám trên quần áo.

-
Không sao chứ?

-
Không sao. - Hà Trang đáp lời cô.

-
Heo mup! Chúng ta lại gặp nhau rồi. - Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan cười
chào.

-
Nè! Tôi cảnh cáo anh, tránh xa bạn tôi ra nha. - Hà Trang trợn mắt nhìn anh,
lớn tiếng nói.

-
Anh chỉ định chào Heo Mup thôi mà, làm gì mà dữ thế chứ? - Vũ Phong nhún vai
nhìn Hà Trang đáp.

-
Tụi tôi không quen anh, bởi vậy anh không cần chào hỏi làm gì đâu. - Hà Trang nghênh
mặt đáp.

-
Không quen, sao lại không quen? - Vũ Phong giả vờ ngạc nhiên nhìn Ngọc Loan cũng
đang nhìn anh bằng đôi mắt oán hận, sau đó hai tay thong dong bỏ vào túi, cúi
người sát vào tai Ngọc Loan cố ý mờ ám nói: - Em nói xem, quan hệ của chúng ta
thân thiết đến thế nào.

-
Ngọc Loan, hai người... - Hà Trang thấy thái độ của Vũ Phong như vậy thì lặng
người hỏi.

-
Chúng ta đi thôi, hơi đâu nghe anh ta nói. - Ngọc Loan quyết định không nên dây
dưa với loại người cợt nhã như Vũ Phong bèn kéo Hà Trang bỏ đi.

Nhưng
Vũ Phong vẫn nhất quyết trêu chọc cô, bèn lớn tiếng gọi:

-
Heo Múp, anh vẫn còn giữ tấm hình heo múp của em đó.

Nghe
tới đây, Ngọc Loan bỗng đứng khựng lại, phải nói là chưa bao giờ cô nhẫn nại
đến thế này. Cố kiềm nén một chút, quay đầu nhìn Vũ Phong nói:

-
Anh muốn thế nào đây?

-
Tan trường chờ anh. Nếu em dám bỏ đi, anh đem hình heo múp của em đăng lên mạng
trường, ghi rõ chú thích... Ngọc Loan. Sinh viên khoa Quản trị kinh doanh...

Nói
xong, Vũ Phong đi thụt lùi, khóe miệng nhếch lên nhìn gương mặt tái xanh của Ngọc
Loan một cách đắt ý, sau đó quẩy tay chào rồi mới quay người bỏ đi.

Ngọc
Loan quyết tâm đưa anh ta vào trong danh sách đen của cô bắt đầu từ đây.

-
Chuyện gì vậy Loan? Anh ta là ai? - Hà Trang nhìn bạn lo lắng hỏi.

-
Anh ta...

Trong
đầu cô, hiện lên hình ảnh cuối cùng mình gặp Vũ Phong năm xưa.

Ba
cô với ba Vũ Phong quen nhau đã lâu, khá thân thiết. Mẹ cô mất năm cô lên 10
tuổi, cái tuổi còn khá nhỏ, cho nên ba cô rất thương cô, đi đâu cũng đem cô
theo cả. Cũng phải nói, lúc nhỏ cô hơi tròn trĩnh một chút nên hai má rất bầu
bĩnh.

Lúc
trước, mẹ của Vũ Phong rất thích con gái cho nên rất thương cô, hễ có dịp nào
đó đều bắt ba cô dẫn theo cô đến. Mỗi khi cô đến thì mẹ anh lại ôm ấp cô như
con gái của mình.

Còn
Vũ Phong, thấy mẹ mình cứ chăm bẵm cho cô có chút ganh tỵ, lại thấy cô trõn
trịa như thế nên suốt ngày theo trọc phá cô. Nếu cô không hét to lên để mẹ anh
bước đến xách tai anh trừng phạt thì anh sẽ trêu cô mãi. Cho nên đôi lúc cô rất
láu cá, anh chưa động đến cô, cô đã bù lu bù loa lên rồi. Và anh lại bị mẹ
phạt, mỗi lần như vậy, cô lại lè lưỡi trêu tức anh.

Năm
cô 13 tuổi, người cô lại gầy gầy thon thả. Một hôm cô bị mọc răng, chẳng biết
thế nào mà hai má cô lại xưng to như thế. Khi đến nhà anh, Vũ Phong cứ phá ra
cười nhìn hai gò má xưng xưng của cô rồi tìm cách trêu.

Đang
đau nhức lại bị Vũ Phong nhằm hai má mình mà bẹo. Mặc cho cô van xin thế nào,
anh cũng không ngừng lại. Cô đau đến chảy nước mắt, khóc thét lên.


rằng sau đó Vũ Phong bị đánh đòn một trận, nhưng nỗi đau khủng khiếp đó lại gây
ấy tượng mạnh trong cô. Từ đó hình thành nỗi sợ hãi đối với Vũ Phong. Cô có
đánh chết cũng không bao giờ đến nhà Vũ Phong chơi nữa. Ba mẹ Vũ Phong hễ đến
nhà cô cũng không bao giờ đưa anh đi theo.

Từ
đó hai người hoàn toàn cách xa nhau. Trong ký ức của cô, đã hoàn toàn quên lãng
anh.

Cho
nên khi biết cái kẻ đang khiến mình rối tung rối mù lại là kẻ thù năm xưa của
mình, nỗi giận càng cao. Nhưng khổ nổi, cô không thể làm gì anh được hết.

Nhất
là ngày đó, anh hay nghịch máy ảnh, đã chụp được nhiều bức ảnh xấu xí của cô.
Chỉ có điều, cô không ngờ, anh còn giữ đến bây giờ và hôm nay đem ra uy hiếp
cô.

Xem
ra kiếp trước cô nợ anh, nên kiếp này cô phải trả.

-
Đừng lo, hôm nay mình nhất định sẽ đi với bạn, mình sẽ không để anh ta ức hiếp
Loan đâu. - Hà Trang nghe bạn kể lại cái kẻ đã reo ám ảnh vào đầu mình lại xuất
hiện tiếp tục gieo rắc tang thương thì an ủi.

Ngọc
Loan nghe bạn nói vậy thì gật đầu. Có một người bạn tốt như Hà Trang thật là
niềm an ủi của cô.

Sau
một hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa, cô cũng ngủ thiếp đi trên chiếc giường mới.
Là mệt mỏi hay là đau lòng mà nước mắt cô rơi ra trong lúc ngủ.

Sáng
hôm sau, Ngọc Loan thức dậy rất sớm, cô muốn chính tay làm đồ ăn sáng cho Vũ
Phong, dù sao hôm nay hai người cũng chính thức làm vợ chồng rồi.

Trong
lòng cô cũng có chút an ủi là được sống cùng anh dưới một mái nhà, và có thể
thực hiện ước mơ được bên anh mỗi ngày. Với cô như thế là đã mãn nguyện rồi.

Ngọc
Loan bày biện tất cả mọi thứ rồi nhìn chúng đầy hài lòng, chỉ chờ Vũ Phong thức
dậy mà thôi. Cô cũng đã ủi sẵn quần áo cho anh mặc để chuẩn bị đi làm.

Cả
hai người kết hôn có phần gấp gáp nên thời gian chuẩn bị không nhiều, công ty
anh lại còn đang phải hoàn thành các hồ sơ hợp đồng cho xong nên cả hai người
đều phải dời tuần trăng mật lại.

-
Anh xong rồi sao, ăn sáng đi rồi đi làm? - Cô nhìn thấy Vũ Phong bước xuống lầu
thì vội vã đứng lên cười nói.

-
Không cần đâu. Anh không đói, em cứ ăn đi. - Vũ Phong lắc đầu từ chối.

-
Đêm qua anh toàn uống rượu, sáng nay lại không chịu ăn sẽ hại cho bao tử lắm. -
Cô quan tâm nói.

-
Anh đã nói là không muốn ăn mà. - Vũ Phong gắt lên, đêm qua uống rượu nhiều
quá, đầu anh bây giờ cảm thấy đau nhức vô cùng nên tâm trạng có phần không tốt.

Ngọc
Loan bị anh quát, cô cúi mặt cắn răng uất ức, đôi mắt đã kéo màn nước.

-
Xin lỗi, chỉ là anh hơi nhức đầu cho nên...

-
Không sao. Anh mau đi làm đi, nếu đói bảo thư ký mua gì đó. Ăn xong thì uống
thuốc, em đã để sẵn trên bàn rồi. Thuốc này trị nhức đầu sau cơn say công hiệu
lắm. - Cô chỉ tay vào phần thuốc đã được chuẩn bị sẵn trên bàn nói.

-
Cám ơn em. - Vũ Phong có chút xúc động trước sự chăm sóc ân cần của cô.

Sau
khi Vũ Phong ra đi, Ngọc Loan nhìn chỗ thức ăn mình đã cố công làm. Cô gục đầu
xuống bàn khóc nức nở.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3