Thời gian hoa nở - Chương 18 - part 01

Chương 18: Lưu manh hợp
pháp

 

Thang Hi Hàn và Tiểu
Viên thống nhất ba tháng sau sẽ đi chụp ảnh cưới.

Tại sao phải ba tháng
sau? Vì cô ấy đã thề sẽ giảm béo! Bởi dù sao cũng phải để cô có những bức ảnh
cưới tuyệt đẹp trong một thân hình hoàn hảo nhất chứ?

Mục Mục thấy khí thế của
cô thì nói cô bị điên tình. Thang Hi Hàn khuyên cô nếu không có kết quả gì thì
nên vận động nhiều sẽ tốt hơn. Trong lời nói của ai đó thật ra là có ý khác,
nhưng Tiểu Viên chỉ hiểu được nghĩa bề mặt của những lời nói ấy. Vận động! Thế
là rùm beng lên đòi mua máy chạy bộ. Lúc ở siêu thị, khi nhìn thấy chiếc máy
chạy bộ, mắt Tiểu Viên sang như đèn pha ô tô, giống y như ánh mắt cô hồi nhỏ
nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao của Thang Hi Hàn.

Thang Hi Hàn thấy cô có
vẻ thực sự muốn mua, hỏi: “Em thực sự muốn chạy à?”

Cô gật đầu lia lịa khẳng
định lại.

Cô chăm chỉ luyện tập
được một tuần, sang đến tuần thứ hai, cô chỉ cần nhìn thấy máy chạy bộ là đầu
óc cô choáng váng, đi đến gần là mặt chuyển sang trắng bệch. Thang Hi Hàn nhìn
thấy khuôn mặt cô, nói: “Viên Viên, thôi đừng chạy nữa, tuần này em đến ngày
đấy, đừng có hoạt động mạnh quá!” Và thế là cô thoải mái tận hưởng cảm giác
nghỉ ngơi, đến khi “ngày ấy” đã qua chẳng biết từ bao giờ, cô vẫn tiếp tục…
nghỉ ngơi.

Cứ như thế, dần dần Tiểu
Viên không còn chạy nữa, Thang Hi Hàn vào thế chỗ, anh nói vận động một chút ngủ
rất ngon. Ngày trước khi còn đi học anh thường tập thể thao, bây giờ đã có điều
kiện rồi, anh chạy liền hai vòng. Nhìn cơ thể rắn chắc, cân đối của anh chạy
trên máy chạy bộ, từng giọt mồ hôi túa ra khắp người, lông mày Tiểu Viên nhíu
chặt lại, môi trề ra. Cô không chạy nữa, anh lại chạy, thế này chẳng phải
khoảng cách sẽ ngày càng lớn sao? Giết cô đi cho xong!

Để cho thân hình cô dâu
và chú rể trong những bức ảnh cưới không có quá nhiều sự khác biệt, Tiểu Viên
đã đồng ý với ai đó, dùng một hình thức vận động khác thay thế cho việc chạy bộ
-_-!

Một người phụ nữ đang
yêu, ai chẳng muốn mình là bông hoa đẹp nhất trong một rừng hoa, được người
khác phát hiện, nguyện cho người ta hái…

Nửa đêm canh ba, Tiểu
Viên đói quá tỉnh dậy, tức tối mò tay dưới gối, giảm cân vốn dĩ là một việc rất
khó khăn, lại còn suốt ngày phải làm cái việc hao tốn sức lực kia, đúng là đã
rách còn nát. Cô mò mẫm một lúc, chợt thấy dưới gối như có thứ gì đó, lật lên
nhìn, thì ra là bánh quy!

Tiểu Viên hầu như chẳng
nghĩ ngợi gì ăn luôn, một là vì quá đói, hai là vì anh dùng cách sáng tạo thế
này để giấu bánh quy cho cô, sao cô có thể từ chối được chứ?

Về vấn đề cô rốt cuộc
béo hay không béo, Thang Hi Hàn đã từng thảo luận nghiêm túc với cô. Theo như
lời anh nói, mỗi người có một cách nhìn khác nhau về vấn đề này, vật tham chiếu
không giống nhau, kết quả thu được hiển nhiên cũng không giống nhau.

Tiểu Viên nghĩ đến thân
hình mảnh mai của Cổ Tịnh, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ thon thả của Tiêu Nhiễm Vi,
còn mình thì lại tròn trịa thế này… Thang Hi Hàn nói: “Viên Viên, những thứ
này, nhìn thì đẹp thật, nhưng thực chất là không khoa học chút nào, nếu mà gầy
quá sẽ làm đau người đấy.”

Về vấn đề vì sao gầy quá
lại làm đau người, cô ngẫm nghĩ hết một ngày mới hiểu ra, buổi tối về nhà, cô
gắt gỏng với Thang Hi Hàn: “Nói mau, nói mau, ai làm đau anh hả?”

Thang Hi Hàn bị cô hỏi
dồn, á khẩu, một lúc sau mới phản ứng lại được: “Cái này là anh tự nghĩ ra,
chẳng phải là đang khuyên em hay sao, làm người tốt mà cũng phải dè dặt sao?”

Một hôm, Tiểu Viên được
nghỉ, ở nhà quét dọn nhà cửa, Thang Hi Hàn gọi điện về: “Cầm theo sổ hộ khẩu và
chứng minh thư xuống dưới đi em.”

Tiểu Viên ngẩn ra một
lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu ý của anh, vừa có chút sung sướng vừa có
chút không cam lòng, hình như con người này vẫn chưa chính thức cầu hôn cô thì
phải.

Cô xuống lầu, nhìn thấy
anh đang nhởn nhơ ngồi ở chiếc ghế dài đợi cô, nhìn thấy cô, anh lên tiếng gọi:
“Đã mang đủ hết chưa?”

Cô cố tình đi thật chậm
ra chỗ anh, hỏi: “Bảo em mang mấy thứ ấy xuống làm gì?”

Thang Hi Hàn cười, làm
vẻ mặt trầm ngâm: “Làm… em!”

Ai đó đã thất bại chịu
trận, ngượng ngùng giấu khuôn mặt đỏ ửng vào ngực anh, tức tối, giọng nói tuy
nhỏ nhưng vẫn còn muốn đối đáp: “Anh là đồ lưu manh…”

“Nhưng anh chuẩn bị lưu
manh em một cách hợp pháp!”

“Anh vẫn còn chưa cầu
hôn, em cũng chưa đồng ý…”

“Đợi lấy giấy đăng ký
xong, ngày nào anh cũng sẽ cầu hôn em.”

“Nhưng…”

“Viên Viên phải nghe lời
anh mới cưới em.”

Tiểu Viên ngoan ngoãn
ngậm miệng, rất lâu sau đó, cô vẫn chưa biết, cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là ai
cầu hôn ai…

Bố cáo khắp thiên hạ,
Chu Tiểu Viên cô sắp cưới chồng! Phản ứng của mọi người là chẳng có gì bất ngờ,
các đồng nghiệp nói: “Bọn mình đã đợi rất lâu rồi.” Đám bạn bè nói: “Sao bây
giờ mới đi đăng ký, bọn mình cứ nghĩ cậu định mời đi uống rượu mừng cơ.” Tiểu
Viên túm lấy Mục Mục, trách móc: “Tại sao mọi người chẳng có chút bất ngờ nào
thế?”

Mục Mục nói: “Không phải
mọi người không bất ngờ mà nhân dân cả nước cũng chẳng bất ngờ đâu.”

“Tại sao?” Tiểu Viên bực
bội hỏi.

Thế này thì tức quá, tức
quá đi mất thôi, chẳng làm cho ai bất ngờ, cô chẳng có chút cảm giác thành công
nào cả!

Mục Mục bóp trán: “Bởi
vì, cậu đã nói rằng ngoài Thang Hi Hàn thì sẽ không gả cho ai trước toàn thể
nhân dân cả nước rồi, vì thế mọi người đều biết thôi.”

Tiểu Viên cúi đầu: “Sao
tớ có thể làm một chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ?”

Mục Mục an ủi: “Nhưng
cậu làm những việc đáng xấu hổ cũng không phải một, hai lần, nên nghĩ thoáng
chút đi, đưa cuốn sổ đỏ đỏ đấy tớ xem nào.”

Tiểu Viên rút ra một
cuốn sổ nhỏ màu đỏ, Mục Mục nghiêm túc nói: “Chu Chu, tớ chính thức ghen tị và
nghưỡng mộ cậu rồi đấy!”

Tiểu Viên lay lay cô:
“Cậu thích đăng ký cũng được thôi.” Hai cô bạn thân cười phá lên.

Cô dùng kinh nghiệm của
người đi trước cảnh báo Mục Mục , đừng bao giờ chọn ngày để đi đăng ký kết hôn,
bởi vì những ngày đẹp, người đi đăng ký cực kỳ đông, đông đến mức khiến bạn xây
xẩm mặt mày, chẳng muốn kết hôn nữa!

Tiểu Viên trầm ngâm nhớ
lại: “Ngày hôm ấy, cảnh tượng ở nơi đăng ký kết hôn đúng là quá khủng khiếp.
Một hàng dài người đứng xếp hàng không nói làm gì, vừa bước vào đến cửa thì
thấy chiếc bàn bên trái làm thủ tục kết hôn, chiếc bàn bên phải làm thủ tục ly
hôn. Người xếp hàng làm thủ tục kết hôn quá dài, mãi mà không đến lượt mình,
lúc ấy cậu sẽ đứng ở đó và chứng kiến người ta làm thủ tục ly hôn. Ngày hôm ấy
tớ nhìn thấy một đôi vợ chồng ra đến cửa rồi còn đấm đá nhau, đúng là một bài
học nhớ đời, cả một hàng dài người trông thấy mà á khẩu hết.”

Tình hình thực tế khi ấy
còn hấp dẫn hơn nhiều so với những gì cô kể. Thấy đôi vợ chồng ấy đấm đã nhau,
cô kéo tay Thang Hi Hàn, nói: “Sau này anh có đánh em không?

Thang Hi Hàn cứ tưởng cô
đang đùa, nhìn thấy lông mày cô chau lại, điệu bộ nghiêm túc, nói nhỏ: “Em mà
nghe lời thì anh sẽ không đánh.”

Tiểu Viên có chút lo
lắng: “Tiêu chuẩn là gì? Làm sao có thể biết là nghe lời hay không?”

Những người xếp hàng
trước và sau họ chẳng hẹn mà gặp, cùng lúc quay lại nhìn hai người rồi cười. Cô
ngốc nghếch nhìn anh nên chẳng để ý gì, nhưng anh thì đã nhìn thấy, cười nói:
“Bây giờ không nói gì, tức là nghe lời.”

Đôi vợ chồng nọ vừa đi
vừa đấm đá rồi mắng mỏ nhau, người nam nói người nữ không làm tròn bổn phận của
người vợ, người nữ nói người nam có bồ bịch bên ngoài, … cuối cùng ồn ào một
lúc rồi đi mất. Cả hang dài người bàn tán xôn xao. Tiểu Viên nắm vạt áo anh,
ngẩng lên hỏi: “Nếu em đi theo người khác, anh có đánh em không?”

Thang Hi Hàn xoa xoa đầu
cô: “Không, anh sẽ giết chết đứa làm em đi mất.”

Tiểu Viên cười mãn
nguyện. Dù sao thì đợi chờ cũng rất nhàm chán, Thang Hi Hàn hỏi lại: “Thế nếu
anh có người khác, em có đánh anh không?”

Tiểu Viên tỏ vẻ đang suy
nghĩ, cuối cùng lắc đầu chắc nịch: “Không.” Thang Hi Hàn kinh ngạc nhìn cô:
“Rộng lượng thế ư?”

Tiểu Viên hạ thấp giọng,
khẳng định: “Em sẽ nghiền nát anh ra.”

Hai đôi vợ chồng phía
trước và sau, bốn người cùng lúc phì cười.

“Tiểu Viên ngày mai gả
cho người ta rồi, có phấn khích không?” Mục Mục ngồi trên chiếc phản, nhìn
thẳng vào Tiểu Viên cười, hỏi: “Có còn háo hức chờ đợi đêm tân hôn không?”

Chu Tiểu Viên lườm cô
bạn mồm miệng độc địa một cái, tay cầm một quả trứng muối, đập đập xuống đất
vài cái: “Tất nhiên là háo hức rồi, nhưng mà cũng không sao, chắc vẫn như thế
mà.”

“Đó có phải là giây phút
háo hức nhất trong cuộc đời con người không nhỉ?” Mục Mục nhét lọt một quả
trứng muối vào miệng.

“Chẳng phải đã nói rồi
sao, phải bóc xong rồi mới được ăn.” Tiểu Viên nói xong cũng nhét tọt một quả
vào miệng. “Theo tớ thấy, kết hôn đúng là háo hức lắm, nhưng cũng không bằng
việc được đi du xuân hồi nhỏ, hồi ấy, thực sự là háo hức vô cùng.”

Cô dâu mới bắt đầu chìm
vào ký ức tươi đẹp của thới thơ ấu. Mục Mục nhìn cô, lắc đầu, một cô nàng ngốc
nghếch, vô tâm, vô tính, chẳng phân biệt được được xuân hạ thu đông chính là
đây!

Trước hôm cưới một tuần,
Tiểu Viên về nhà theo yêu cầu của mẹ. Theo tục lệ thì cô phải xuất phát từ nhà
mẹ đẻ, chứ không được dán chữ “song hỷ” ngay tại căn hộ nhỏ của hai người.

Trước hôm cưới một ngày,
Mục Mục hôm sau phải làm phù dâu nên đương nhiên sẽ ở lại với Tiểu Viên.

Mục Mục nhìn chữ “song
hỷ” lớn dán ở trong phòng, nói: “Đúng là đại hỷ, nếu không thì tớ vẫn có cảm
giác không tin lắm khi cậu chuẩn bị kết hôn, bây giờ thì có tí chút rồi.”

Tiểu Viên cấu cô một
cái: “Lúc đi mua đồ cưới với tớ, cậu chẳng nói là đã cảm thấy rất rõ rồi sao?”

Mục Mục nghĩ ngợi một
lúc: “Việc sung sướng nhất của người con gái đó là cùng người chị em sắp kết
hôn của cô ta đi mua đồ cưới. Oa! Có thể tiêu tiền một cách thoải mái, tha hồ
mà vứt hóa đơn, cái gì cần thì mua, cái gì không cần cũng mua, đồ rẻ tiền không
mua, đồ đắt tiền mua liền hai cái. Tiêu tiền, shopping đó gọi là hào sảng!
Không phải tiêu tiền của mình mà vẫn cảm nhận được sự sung sướng khi tiêu
tiền.”

Cô hào hứng nói, mãi mới
phát hiện ra Tiểu Viên đang tức tối lườm cô, cô cười hỉ hả: “Thôi đừng làm bộ
nữa, dù sao cũng là con rùa nhà cậu trả tiền. Anh ấy nhiều tiền như vậy, cậu
giúp anh ấy tiêu bớt, thúc đẩy thị trường, tăng trưởng GDP.”

trong lòng quá sung
sướng và háo hức vì sắp làm cô dâu, Tiểu Viên giả bộ tức tối chưa được hai
phút, không nhịn được liền phì cười: “Cậu cứ chờ đấy, sẽ có một ngày tớ cũng
dùng tên của cậu để tiêu tiền của Lý Phổ, giúp đất nước thúc đẩy thị trường.”

Mục Mục vỗ vỗ tay: “Cũng
bóc xong gần hết rồi đấy, chúng mình ăn đi.” Hai người bọn họ nhìn một đĩa toàn
trứng muối, bất chợt cùng cười phát lên.

Mục Mục nói rằng, con
trai trước khi kết hôn đều gặp mặt những bạn bè thân thiết để tổ chức bữa tiệc
chia tay cuộc sống độc thân gì đó. Cô nhìn Tiểu Viên hỏi han: “Này, cậu có việc
gì vô cùng muốn làm trước khi kết hôn không?”

Tiểu Viên ngớ người:
“Chẳng có gì cả! Có việc gì mà sau khi kết hôn không làm được à?”

Mục Mục bóp bóp trán:
“Thế này nhé, cậu có việc gì vô cùng muốn làm, vô cùng muốn ấy, hay thích ăn gì
đó cũng được? Ước mơ của cậu là gì?”

Cái này hơi khó à nha!
Bây giờ cuộc sống đầy đủ, chẳng thiếu thốn thứ gì. Tiểu Viên bỗng nói: “Trứng
muối. Tớ đã từng ước, có thể ăn thật nhiều, thật nhiều trứng muối, không ăn
lòng trắng, chỉ ăn lòng đỏ thôi.”

Mục Mục lắc đầu: “Cậu
cũng gớm nhỉ, sắp cưới một tên giàu sụ rồi, còn thèm mấy quả trứng muối!”

Nhưng nói là vậy, Mục
Mục vẫn kéo cô xuống cửa hàng tạp hóa Lan Tiếu, mua hết sạch số trứng muối, rồi
nói: “Là chị em tốt bao nhiêu năm như vậy, tớ sẽ giúp cậu cưới mà không nuối
tiếc điều gì cả!”

Tiểu Viên cảm động đến
nỗi mắt nhòa đi. Hai người xách mấy chục quả trứng muối, lén lút trốn trong
phòng Tiểu Viên ăn. Tiểu Viên nói: “Tuyệt đối không được để cho mẹ tớ phát hiện
ra, bà ấy mà biết thì bọn mình không ăn được đâu.”

Hai người ngồi trên
giường, cùng ăn trứng muối, Mục Mục nói: “Chu Tiểu Viên, đoạn đường đời còn lại
của cậu, có phải là quá viên mãn rồi không?”

Tiểu Viên rất hạnh phúc,
nói: “Đúng thế.” Lúc này cũng chẳng nên tranh luận làm gì nữa. “Anh chàng Lý
Phổ của cậu cũng là một người đáng tin cậy, yên tâm đi.”

Mục Mục nhớ đến Lý Phổ,
cười ngọt ngào, nói: “Cái tên ngốc ấy chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái hài
hước.”

Tiểu Viên khẽ cúi đầu,
làm sao mà không phát hiện ra chứ, lần nào anh ta xuất hiện mà không làm người
khác ngạc nhiên? Cô gật đầu đồng ý.

Mục Mục tiếp tục nói:
“Cậu cũng thấy thế đúng không? Đâu chính là điểm mà anh ấy mạnh hơn con rùa nhà
cậu, tên Thang Hi Hàn nhà cậu mọt sách quá, chẳng hài hước gì cả.”

Nghe thấy chú rùa bị nêu
nhược điểm, Tiểu Viên lập tức xù lông: “Thang Hi Hàn cũng hài hước lắm.”

“Anh ta chán ngắt à!”
Mục Mục lắc đầu không tin. “Là cậu thôi, nếu là tớ, có giỏi nữa tớ cũng chẳng
cần, chán chết đi được.”

“Không phải thế.” Mặt
Tiểu Viên nghiêm nghị.

“Sao lại không phải? Cậu
thử kể một bằng chứng về sự hài hước của anh ấy cho tớ nghe xem.”

Thang Hi Hàn không phải
là không hài hước, mà là hài hước một cách tao nhã hơn người.

Tiểu Viên ngẫm nghĩ rồi
nói: “Có một lần anh ấy đi đón tớ vào buổi tối, gặp phải một cô em đang đưa
khách. Con bé đó định làm quen với anh ấy, nói, anh đẹp trai ơi, muốn ăn điểm
tâm đêm không? Anh ấy nói, tôi không có tiền. Con bé đó không nản lòng, tiếp
tục nói, em có tiền mà, chúng mình cùng đi nhé. Anh trả lời, không được, em còn
phải về nhà làm bài tập.”

“Phì” một tiếng, nước
trà trong miệng Mục Mục bắn hết ra ngoài. Tiểu Viên vừa rút tờ giấy ăn đưa cho
cô vừa hỏi: “Con rùa nhà tớ hài hước chứ?”

Mục Mục tức tối nhìn tờ
giấy ăn rồi nói: “Con rùa nhà cậu vừa giỏi giang vừa tốt bụng lại còn hài hước,
không phải là rùa biển mà phải là rùa thần! Những việc tốt đều bị cậu chiếm hết
rồi, cậu có định cho người ta sống nữa không đây?”

Sau khi Chu Tiểu Viên
nghiện điên cuồng văn học trên mạng thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến mấy bộ phim
thần tượng trên ti vi nữa. Một tuần vừa rồi Tiểu Viên ở nhà, phải đau đớn sống
cuộc sống không có mạng không nói làm gì, mẹ cô còn bắt cô cùng ngồi xem phim
truyền hình, cô nhăn nhó đau khổ, mẹ cô tức tối lên lớp: “Lúc bé con chẳng
thích lắm là gì?” Tiểu Viên vừa ôm đầu vừa trả lời: “Bà chị này cũng phải lớn
lên chứ!”

Tiểu Viên tự xưng là “bà
chị này” không phải là muốn vượt mặt mẹ, nhưng những từ ngữ thịnh hành trên mạng
này, mẹ Tiểu Viên sao có thể hiểu được chứ, và thế là cô đã vô cùng bất hạnh bị
mẹ cho ngay một cái dép, cuối cùng bị ép buộc ngồi cùng bà xem phim Keo hai
mặt[1]. Xem mãi rồi cũng thấy mê, thấy bà mẹ trong phim dạy dỗ cô con gái làm
thế nào để tìm được chàng rể tốt, con gái cãi lại nói: “Ngày trước mẹ tìm bố
con đâu có những tiêu chuẩn này.” Bà mẹ trong ti vi trừng mắt nhìn cô con gái:
“Hồi mẹ gả cho bố con, ở cái thời ấy, đó cũng là tiêu chuẩn cao nhất rồi. Năm
đó, ông ấy công việc ổn định, còn được phân nhà, vả lại không có mẹ nữa.” Ông
bố ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì, nghe đến câu này vội vàng nói:
“Này này, tại sao không có mẹ lại là một ưu điểm thế?”

[1]: Tên một bộ phim
truyền hình của Trung Quốc.

Tiểu Viên dựa vào mẹ,
ngửa cổ cười khùng khục, nói: “Không có mẹ có thật là một ưu điểm không ạ?” Mẹ
cô nhìn cô con gái vô tâm vô tính này, đúng là khiến cho người khác phải lo
lắng. Đứa con gái thế này, bảo nhỏ thì cũng không nhỏ nữa, nhưng so với cái
thời của ông bà ngày ấy, rõ ràng là một cô nhóc không hơn. Có cô con gái thế
này mà gả cho người ta thì sao có thể yên lòng được chứ?

Không có mẹ có nghĩa là
không có mẹ chồng, trên đời này có cô con dâu nào không lo lắng về mối quan hệ
với mẹ chồng chứ? Nhưng với cô nàng vô tâm vô tính như Tiểu Viên thì đương
nhiên không lo lắng chuyện này. Lúc bàn bạc việc kết hôn của hai người, hai bên
gia đình gặp nhau an một bữa cơm, trong bữa cơm ngập tràn tiếng cười, vô cùng
náo nhiệt, người nói nhiều nhất chính là ông của Thang Hi Hàn. Tiểu Viên là do
ông giới thiệu, tất nhiên ông vô cùng hài lòng và thích thú. Sau bữa cơm, mẹ
Tiểu Viên lo lắng nói với bố Tiểu Viên: “Tôi thấy mẹ Quân Quân có vẻ không hài
lòng về Tiểu Viên nhà mình lắm, chẳng nói năng gì cả.” Bố Tiểu Viên có vẻ cũng
hơi lo, nhưng bên ngoài vẫn an ủi nói: “Tính cách mỗi người mỗi khác, vả lại,
về sau cũng có ở cùng một nhà đâu, bà lo lắng làm gì!”

Hôm sau, mẹ Tiểu Viên
trong lòng lo lắng, nhìn Tiểu Viên tươi cười hớn hở, nói với cô: “Con bé này,
đúng là chẳng biết lo lắng gì cả, Quân Quân có hai người mẹ, con sẽ có hai bà
mẹ chồng, thế mà còn cười được hả? Nghĩ xem làm thế nào để trở thành cô vợ tốt
đi, để cho người tôn trọng mình, đối tốt với mình, để cho chúng tôi yên tâm.”

Bị mẹ mắng cho một trận,
Tiểu Viên rõ ràng là không phục. Lúc kể lại cho Thang Hi Hàn, vẻ mặt chẳng hề
có chút nào đã nghe lời mẹ, nói: “Anh bảo, làm con dâu tất nhiên sẽ có mẹ
chồng, đây cũng chẳng phải việc gì to tát lắm, vả lại cũng có sống cùng một nhà
đâu, có gì mà phải lo lắng chứ, phải không?”

Người mà cô gái ngốc
nghếch này hỏi là chồng của chính cô, chồng cô sẽ nói với cô rằng mẹ mình vô
cùng đáng sợ ư? Tất nhiên là không.

Thang Hi Hàn cười rạng
rỡ, nói: “Em không phải bận tâm, mẹ anh dễ tính lắm, em thấy đấy, bà ấy tốt với
anh thế cơ mà.” Thế là Tiểu Viên càng thêm sự tự tin.

Sự tự tin này kéo dài
đến tận hôm cô cưới. Cũng giống như mọi đám cưới khác, sự náo nhiệt vui vẻ chỉ
là điểm xuyết, còn hỗn loạn mới là màn chính. Tiểu Viên và Mục Mục đứng bên cửa
sổ nhìn chiếc xe đón dâu tiến vào khu nhà, Mục Mục hoa chân múa tay: “Một lúc
nữa tớ chưa mở cửa, cậu không được phép đi ra, nhớ chưa?”

Thang Hi Hàn đem theo
một đám người lên gõ cửa, người thân của gia đình Tiểu Viên nhiều, anh chị em
họ cũng nhiều, một đám người lớn mở cửa rồi đòi chú rể phát lì xì, hết người
này đến người khác, Tiểu Viên cười như nắc nẻ, nghĩ bụng, đây chẳng phải là
tiền của mình sao?

Khó khăn lắm mới nhìn
thấy Thang Hi Hàn, mẹ Tiểu Viên khóc ngay tại trận, mắt Tiểu Viên cũng đỏ hoe,
làm cho Thang Hi Hàn và Diệp Dụ Thần sợ chết khiếp, bốn mắt nhìn nhau mà không
biết phải làm sao.

 

Báo cáo nội dung xấu