Làm Dâu Nhà Ma - Chương 05

Chương 5: Nụ hôn bất ngờ

 

 

 

Hôm sau, một buổi sáng đẹp
trời, Yến Phi đến ngôi nhà gỗ của Du Hạo. Vừa bước vào vườn hoa thì Yến Phi
ngạc nhiên khi thấy Du Hạo cố trèo lên một cái cây, leo được giữa chừng thì anh
chàng… rớt xuống đất. Yến Phi nhăn mặt, có vẻ cú ngã rất đau đây.

 

“Tiểu Hạo Tử, cậu làm gì vậy?”

 

Du Hạo quay qua:

 

“Phi Phi, cậu dậy sớm thế?”

 

“Ừm.” – Yến Phi đi đến đưa mắt nhìn cành cây xum xuê – “Cậu trèo cây làm gì? Trên đó bộ có gì thú vị hả?”

 

“Không phải, Du Thiện nghịch
ngợm ném cái bảng gỗ sơn mài của tớ lên lùm cây nên bây giờ phải leo lên lấy
xuống.” – Du Hạo gãi đầu soàn soạt.

 

“Ờ, ra thế! Cậu trèo tiếp
đi!”

 

Du Hạo sắn tay áo lên tiếp
tục công cuộc leo trèo. Và lần này cũng giống lúc nãy, giữa chừng cậu lại rớt
xuống thảm thương. Cứ như thế, hết trèo rồi lại rớt, rớt xuống lại trèo lên
tiếp… Yến Phi quan sát anh chồng trẻ nãy giờ với vẻ bối rối.

 

“Cậu ổn chứ, Tiểu Hạo Tử?”

 

“Ờ, tớ ổn. Thật ra tớ không
giỏi leo cây lắm…” – Du Hạo vừa trèo vừa nói
mệt nhọc.

 

Rầm! Yến Phi
lại nhăn mặt vì cú ngã lần này nghe rất lớn.

 

“Không sao chứ hả?” – Yến Phi đỡ anh chàng dậy, hỏi thăm.

 

“Ừ, ha ha… cứ rớt mãi chán
thật!” – Du Hạo cười ngây ngô như trẻ con.

 

Yến Phi nhìn Du Hạo, nghĩ
thầm:

 

“Đúng là Tiểu Hạo Tử, cậu ấy
không những giống con nít mà còn hậu đậu nữa chứ.” (cất tiếng) Thôi để tớ leo
lên lấy giúp cho.”

 

“Cậu leo lên đó ư? Thôi, lỡ
té thì mệt lắm!”

 

Yến Phi cười, sắn tay áo, hai
tay vòng qua ôm lấy thân cây:

 

“Cái cây này không to lắm,
leo quá dễ!”

 

Dứt lời Yến Phi đạp chân lên
thân gỗ xù xì và bắt đầu leo lên. Bên dưới Du Hạo ngước nhìn đầy thán phục :

 

“Chà, là con gái mà Phi Phi
leo cây giỏi ghê! Lẽ nào mình hậu đậu đến thế?”

 

Vài phút sau, Yến Phi đã lên
được lùm cây, nơi bảng gỗ sơn mài của Du Hạo nằm vất vưởng ở đó.

 

“Có phải cái bảng gỗ này
không?” – Yến Phi giơ bảng gỗ lên cho cậu bạn
xem.

 

“Đúng rồi!”

 

“Vậy thì tớ sẽ trở xuống đưa
cho cậu.”

 

Yến Phi xoay người lại, bỗng
chân bước hụt trượt xuống, nó kêu lớn:

 

“Ối!”

 

“Cẩn thận, Phi Phi!”

 

Du Hạo giật mình, liền giơ
hai tay ra nhằm đỡ cô gái. Nhưng cú rớt quá nhanh khiến Du Hạo  chưa kịp làm
gì thì cả người Yến Phi đã đè lên cậu.

 

Sau vài giây trấn tỉnh, cả
hai mở mắt ra. Mắt Yến Phi mở to trừng trừng khi thấy gương mặt Du Hạo thật
gần. Cậu chàng cũng tròn xoe mắt thao láo nhìn con bé. Và rồi chúng phát hiện
ra một việc, chúng đang… hôn nhau! Môi Yến Phi chạm vào môi Du Hạo, thật sự là
chạm vào nhau vì nó cảm nhận được cài gì đó âm ấm ngay môi mình. Hôn thật
rồi!!!

 

Trong thoáng chốc hai cô cậu
đờ người, chẳng ai nhúc nhích được gì cả. Hai bờ môi vẫn chưa rời…

 

“Trời! Chị Yến Phi và anh Du
Hạo làm gì vậy?” – Giọng Du Thiện vang lên có
vẻ rất thảng thốt.

 

Lúc ấy hai đứa nọ mới sực
tỉnh. Yến Phi lập tức ngồi bật dậy, Du Hạo cũng nhanh chóng đứng lên.

 

“Hai… hai đứa vừa làm gì thế?”
– Du Phương ngớ mặt hỏi.

 

“Đúng, hai anh đang chị làm
gì? Hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật à?”

 

Đối diện, Yến Phi liền đính
chính:

 

“Không phải! Không phải như
hai người thấy đâu! Em leo lên cây lấy bảng gỗ cho Tiểu Hạo Tử, rồi trượt chân
té xuống, em nằm đè lên cậu ấy nên môi… m… môi… môi… mới… mới…”

 

Yến Phi lấy tay chỉ chỉ môi
mình với vẻ vô cùng lúng túng, mặt thì đỏ như bị sốt cao, nóng bừng bừng.

 

“Đúng ạ… tại… Phi Phi… trượt
chân thôi… nên… nên… mới thế…” – Du Hạo trông
còn lóng ngóng hơn, mặt cũng đỏ âu.

 

Du Phương và Du Thiện đưa mắt
nhìn nhau rồi hai chị em bật cười.

 

“Thú vị thật, té từ trên cây
xuống rồi trời cho hôn nhau!”

 

“Lý do hay quá chị Du Phương
nhỉ?”

 

“Đó là sự thật mà!” – Hai đứa nọ đồng thanh nói.

 

Nghe vậy, Du Phương và Du
Thiện càng cười lớn hơn.

 

“Ừ, thì té cây. Trông mặt mấy
đứa kìa, đỏ hết cả rồi.”

 

“Thế mà hai anh chị bảo là
chưa có gì, hóa ra là “có ý” từ lâu!”

 

Khỏi nói, Yến Phi xấu hổ quá
chừng. Nó quay đi cốt giấu gương mặt đang đỏ. Còn Du Hạo chẳng biết làm gì nữa
nên đứng… im luôn!

 

“Tớ… tớ… trả bảng gỗ cho cậu
đó… vô duyên! Lần sau đừng để bảng gỗ ở trên cây nữa… đáng ghét!”

 

Yến Phi trao tấm bảng sơn mài
cho Du Hạo rồi chạy nhanh ra khỏi khu vườn. Du Hạo gọi với theo:

 

“Phi Phi, có phải tớ để bảng
gỗ trên cây đâu!”

 

Du Phương nhìn sang em trai
nghịch ngợm Du Thiện:

 

“Vậy là… té cây thật?!”

 

Xong, hai chị em lại cười
khúc khích.

 

Cùng lúc đó, trên mái ngói
phía xa, Du Thanh đang ngồi nhìn sự việc xảy ra từ nãy đến giờ với thái độ bực
bội.

 

“Sao mọi người lại vui vẻ như
thế? Rồi cô gái đó cũng sẽ bỏ đi như những người trước thôi!”

 

 

***

 

 

Ở tiệm mì Trần Quan, trông nét mặt thơ thẩn của Yến Phi, Diễm Quỳnh bước
đến gần, lay nhẹ.

 

“Này, Yến Phi! Sao từ nãy giờ
cậu cứ ngẩn người vậy? Đang suy nghĩ gì à?” –
Diễm Quỳnh giương đôi mắt to nhìn cô bạn thân.

 

Yến Phi khẽ giật mình:

 

“ Hả? À… không có gì…”

 

“Thật không? Tớ thấy mặt cậu
đỏ lắm, sốt hả?” – Diễm Quỳnh đưa tay rờ lên
trán cô bạn.

 

“Mặt tớ… mặt… đỏ lắm sao?” – Yến Phi áp hai bàn tay vào mặt mình lo lắng.

 

Diễm Quỳnh gật đầu liên tục.
Yến Phi cắn môi, tự nhủ:

 

“Bình tĩnh nào, Yến Phi! Nụ hôn
lúc nãy chỉ là sự cố thôi mà. Bình tĩnh!”

 

Yến Phi hít thật sâu, cố xua
đi tâm trạng hồi hộp trong lòng rồi cười tươi

 

“Tớ không sao, chắc tại khi
nãy đi ngoài nắng nên mặt bị đỏ.”

 

Phải cố gắng lắm Yến Phi mới
quên được cái cảm giác bồi hồi khi nãy với Du Hạo vậy mà  Song Song lại quay qua hỏi ngay một câu:

 

“À này Yến Phi, đến giờ cậu
vẫn chưa gặp mặt anh chàng Du Hạo ư?”

 

“Hả?”

 

Nghe nhắc đến tên Du Hạo thì
tim cô gái họ Yến lại bắt đầu loạn nhịp. Khỏi nói, mặt lại ửng đỏ giống như một
phản xạ tự nhiên ấy.

 

“Yến Phi mặt cậu đỏ nữa rồi.
Trong đây đâu có nắng!” – Diễm Quỳnh ngây ngô
bảo.

 

“Ừ tớ biết rồi.” – Yến Phi nhắm mắt lại để trấn tĩnh.

 

Vài phút sau, Yến Phi mở mắt
ra nhìn hai người bạn, chậm rãi bảo:

 

“Hôm qua tình cờ tớ đã gặp
được Du Hạo!”

 

Nghe thế Diễm Quỳnh hớn hở
ngay:

 

“Thật à, sao anh ta thế nào?”

 

“Ờ thì… trông hơi giống trẻ
con, hơi ốm yếu một chút và…”

 

“Đẹp trai chứ gì?” – Diễm Quỳnh “nhảy vào miệng” Yến Phi ngồi.

 

Yến Phi cười cười không đáp.

 

“Chà thế thì sướng rồi, ghen
tị quá!” – Diễm Quỳnh nói ngưỡng mộ.

 

Chợt, Song Song đẩy đầu Diễm
Quỳnh ra, đứng chen vào giữa:

 

“Thôi đi cô nương, nghe thấy
đẹp trai thì sướng mê tơi. Có chuyện rồi đây…”

 

“Song Song, sao vậy?” – Yến Phi ngạc nhiên.

 

 Song Song đưa mắt sang Yến Phi, giọng nói lẫn
vẻ mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc hơn:

 

“Yến Phi, tớ lại ngửi thấy
trên người cậu có mùi ma khí, lần này không thể nhầm lẫn được vì hôm nay cái
mùi đó “nặng” hơn lần trước nữa!”

 

Diễm Quỳnh lắc đầu chán nản:

 

“Quái, bà ơi, sao bà cứ ma
khí hoài dzậy?”

 

“Con người có âm và dương,
khi tiếp xúc với một vật thể có âm nhiều hơn dương thì đó là ma khí!” –
Song Song bảo.

 

Diễm Quỳnh bó tay. Còn Yến
Phi thì cất tiếng:

 

“Thôi được rồi, cậu đã quá
nhạy cảm đó Song Song!”

 

Song Song nhìn hai cô bạn,
thở ra:

 

“Tớ biết các cậu sẽ không tin
tớ về cái khoảng “âm dương” này, nhưng thật sự trên đời có một thế giới song
song với chúng ta, thế giới ma thuật, gồm những con ma đáng sợ. Từ nhỏ, tớ đã
có khả năng đặc biệt, có thể cảm nhận được ma tính.”

 

“Song Song, cậu lại muốn nói
đến cái chuyện xưa ơi là xưa của cậu mười năm trước hả?” – Diễm Quỳnh vuốt vuốt tóc –
“Cái chuyện mà… cậu đã gặp ma và được một cậu con trai cứu đúng không?”

 

Song Song nhấn mạnh:

 

“Đúng! Lần tám tuổi đó thật
sự tớ đã gặp hai con ma ốm đói chúng rất đáng sợ và hung dữ.

Chúng đã định “xử” tớ thì may
thay có một cậu con trai đã xuất hiện cứu. Vì trời tối quá lại là trong rừng
nên tớ đã không thể thấy được mặt cậu ấy.”

 

“Thấy mặt để làm quen hả?” – Diễm Quỳnh hỏi chọc.

 

“Vớ vẩn! Tớ chỉ muốn cảm ơn
cậu ấy thôi vì do cứu tớ cậu ấy đã bị thương ngay trán, giống tớ

này!” – Song Song nhẹ nhàng vạch mái tóc ra, trên trán có một vết sẹo
khá dài nằm im lìm.

 

Thấy vết sẹo dài kia, Yến Phi
cảm giác như sự việc của đêm hôm đó đang dần trở về.

 

“Khi ấy, tớ đã rất lo cho
cậu, Song Song!” – Yến Phi cười nhẹ.

 

“Mà lúc ấy cả hai cậu đều bị
lạc trong rừng phải không, thế sao chỉ mỗi Song Song nhà ta là gặp được một anh
chàng thôi, kỳ quá hén!”

 

Biết Diễm Quỳnh châm chọc,
Song Song liếc mắt:

 

“Ý cậu là gì hả?”

 

“Có gì đâu, hi hi.”

 

“Ý cậu là tớ bịa chuyện chứ
gì?”

 

“Là chính cậu nói nhé, tớ
không nói gì à!”

 

“Hừ đáng ghét, xem tớ xử cậu
này.”

 

Trong khi hai cô bạn thân
rượt đuổi ầm ĩ thì Yến Phi ngồi lặng im, hình như đang nhớ về chuyện gì đó.
Thật ra thì lúc tám tuổi, khi bị lạc trong rừng cùng Song Song, nó đã có gặp
một cậu con trai! Khi bị lạc nhau, Yến Phi đi một mình trong rừng vừa đói vừa
sợ. Rồi đột nhiên nó thấy một cậu bé bị thương nằm dưới đất, vết thương ngay
chân chảy máu nhiều lắm… Yến Phi từ từ bước đến gần thì cậu ta quay qua, giương
mắt nhìn nó. Yến Phi nhận ra đôi mắt ấy, đôi mắt đẹp nhưng buồn. Đôi mắt đẹp đó
Yến Phi đã gặp trên ngọn đồi sau trường tiểu học. Có thể cậu bé lạnh lùng trên
ngọn đồi cũng chính là…

 

Reng! Reng!
Chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến dòng ký ức dừng lại, Yến Phi nhìn
xuống màn hình di động rồi bắt máy:

 

“Alô, tôi đây! Biết rồi, mười
lăm phút nữa tôi đến, tại nhà của tôi chứ gì?”

 

Cúp máy, Diễm Quỳnh hỏi:

 

“Ai thế? Có chuyện gì hả?”

 

“Cũng không có gì lắm, chỉ là
giải quyết chuyện này xong tớ sẽ là người tự do!”

 

Yến Phi toan bước ra khỏi cửa
tiệm thì Song Song nói với:

 

“Yến Phi, ngày mai có gì cậu
mời anh chàng Du Hạo, chồng cậu đến đây chơi nhé! Tớ muốn

làm quen với anh ta!”

 

“Đúng đó!” – Diễm Quỳnh tán thành ngay –
“Mời đến xem mặt thử.”

 

Yến Phi cười:

 

“Ừ, để tớ hỏi Du Hạo đã! Thôi
tớ đi đây!”

 

Dõi theo bóng dáng khuất dần
của Yến Phi, Song Song đã nghĩ gì đó…

 

 

***

 

 

Trong sân nhà nhỏ đang diễn
ra cuộc gặp mặt giữa Yến Phi và đám người của tên Trần đại ca.

 

“Thế là đủ nhé, từ nay tôi không
còn dính dáng gì đến các anh nữa!”

 

Yến Phi khoanh tay nói với Trần
đại ca trong khi hắn đang đếm số tiền mà nó đưa.

 

“Chà chà, cô em làm tụi này
ngạc nhiên quá chỉ trong vòng hai ngày mà kiếm đủ số tiền lớn

như vậy quả không tầm thường!”
– Trần đại ca cười khà khà – “Hay là có “mối” làm ăn lớn hả, nói tụi này nghe
đi!”

 

“Nếu đã đủ tiền thì các anh
đi cho! Tôi không muốn day dưa với bọn cho vay nữa!”

 

Thấy thái độ không thân thiện
của Yến Phi, Trần đại ca nhếch mép, gật gù:

 

“Làm gì khó chịu vậy, đủ tiền
rồi thì thôi!” – Hắn thả rơi điếu thuốc, dùng
chân chà chà – “Tụi tao đi đây!”

 

Được một đoạn, Trần đại ca
quay lại, nháy mắt bảo:

 

“Nếu cần tiền thì nhớ ghé chỗ
anh nhé, bé con!”

 

“Haizzz… Gớm chết!” – Yến Phi lầm bầm.

 

Khi đám du côn mất bóng dưới
con đường dốc, Yến Phi ngước mặt nhìn trời, hít sâu một hơi rồi nhảy cẫng lên
hét vang:

 

“Tôi tự do rồi!!!”

 

 

***

 

 

Vừa về nhà họ Du, Yến Phi đã
chạy một mạch đến chỗ Du Hạo để hỏi ý kiến cậu về cuộc gặp mặt ngày mai.

 

“Bạn cậu mời tớ ngày mai đến
tiệm mì chơi?” – Du Hạo nghiêng đầu hỏi.

 

“Ờ… cậu… cậu… đến được không?”
– Yến Phi nói hơi ấp úng vì vẫn còn nhớ nụ hôn
sáng

nay.

 

“Họ là bạn thân của Phi Phi
hả?”

 

“Ừm, cả hai đều là bạn rất
thân của tớ. Họ sẽ rất vui nếu cậu đến!”

 

Du Hạo im lặng trong vài giây,
sau đó mỉm cười:

 

“Nếu vậy thì tớ không từ
chối!”

 

“Thật chứ?”

 

“Ừ, nhưng chuỵện này chỉ hai
chúng ta biết thôi nhé đừng nói cho ai cả, nhất là Du Thiện!” – Du

Hạo dặn dò.

 

“Tớ biết rồi! Tớ phải đi siêu
thị với Trúc Lam, hẹn gặp cậu sau. Tạm biệt!”

 

Dứt lời, Yến Phi chạy vụt đi.
Còn lại Du Hạo, cậu ngước mặt lên trời, thở dài:

 

“Hy vọng ngày mai trời đừng
nắng!”

 

 

*** 

 

 

Màn đêm bao phủ khắp khu rừng, không có chút sáng nào,
tất cả đều chìm trong bóng tối đáng sợ… Một cô bé tám tuổi đang hớt hải bỏ chạy
dường như có thứ gì rất khủng khiếp đang đuổi theo. Rồi bất ngờ, cô bé vấp té
ngã nhào ra đất… Hai chiếc bóng cao liêu xiêu từ từ tiến đến gần từ phía sau,
cô bé tám tuổi quay lại giương mắt nhìn đầy sợ hãi. Ít giây sau, một trong hai
cái bóng đen, trông ốm nhách như bộ xương cất tiếng, nghe rít trong gió:

 

“Con nhỏ kia, mày thấy được tụi tao sao?”

 

Cái bóng thứ hai, mập lù lù tiếp, nghe giọng vẻ giễu
cợt:

 

“Hừ loài người chúng mày không thể thấy được ma, đặc
biệt là lũ Dạ Ma chúng tao thế mà mày lại nhìn thấy hai đứa tao, chứng tỏ mày
không phải là đứa trẻ bình thường, ranh con!”

 

Cô bé tám tuổi vẫn nhìn hai bóng dáng đen sì trước mặt
và biết đó không phải là hai bóng người mà là hai con ma! Chính vì thế nó sợ,
rất sợ.

 

“Mày đã thấy chúng tao rồi thì mày phải chết, oắt con!
Con người không nên biết về thế giới ma.” – Con
ma ốm nheo mắt, đôi mắt cứ đỏ lè.

 

“Ừ, giết nó đi!” – Con
mập gật gù tỏ ra rất thích ý kiến của tên bạn.

 

“Không… làm… ơn… tha cho… cháu… Cháu sẽ… không nói gì…
với mọi… người… cháu hứa…” – Cô bé van xin với
đôi mắt đầy nước.

 

Hai con ma nhìn nhau, cười nhếch mép. Tiếp, bất ngờ
con ma ốm giơ bàn tay dài ngoằn xù xì đầy móng vuốt về phía cô bé. Nó kinh sợ
nhắm mắt lại để chờ phép lạ…

 

“Dừng tay, lũ Dạ Ma!!!”

 

Một giọng nói cất lên phá tan không gian im lặng đến
nghẹt thở của khu rừng ma quái. Cô bé nhẹ nhàng mở mắt ra, dưới ánh trăng treo
cao mờ ảo, hình dáng một cậu bé trạc tuổi nó hiện dần trong đáy mắt tròn ứa
nước kia. Cậu ta xoay lưng với cô bé tám tuổi, mặt đối diện với hai con ma nọ như
thể  sẵn sàng thách thức chúng…

 

“Ơ… cậu… cậu… là…”

 

Nghe tiếng nói khẽ của cô bé, cậu con trai ấy liền
quay người lại…

 

 

Song Song giật mình choàng
tỉnh, một vùng tối đổ ập xuống đáy mắt. Đang là nửa đêm. Đôi mắt mở thao láo
không chớp rồi vài giây sau cô gái ngồi dậy, đặt tay lên trán:

 

“Mình lại mơ về cậu ấy…”

 

Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, vầng
trăng lơ lửng giữa bầu trời đêm khiến Song Song chợt nhiên thấy buồn.

 

“Cậu là ai?… Bây giờ đang ở
đâu? Nếu có thể tớ muốn được gặp lại cậu!” –
Nó nói khẽ, tay rờ rẫm vết sẹo trên trán.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3