Làm Dâu Nhà Ma - Chương 03

Chương 3: Dòng họ bí ẩn

 

 

 

Hôm sau, Yến Phi đã có mặt tại ngôi
biệt thự họ Du như lời đã hứa. Cổng mở, Yến Phi bất
ngờ khi thấy ba cô hầu gái đang cúi người và đồng thanh cất tiếng:

 

“Kính chào cô chủ Yến Phi!”

 

“Cô... cô chủ… á? Thôi mọi người đừng như thế, em không quen đâu!” – Yến Phi vừa bảo vừa cúi người chào lại họ.

 

Trúc Linh ngước lên, mỉm cười:

 

“Từ bây giờ, cô chủ là đã vợ của cậu
chủ Du Hạo, tuy chưa chính thức nhưng cũng đã được bà chủ gọi là con dâu.”

 

“Chị Trúc Linh, nhưng em…”

 

Yến Phi chưa nói hết câu thì
Trúc Linh đã đột ngột cắt ngang bằng chất giọng nhẹ nhàng:

 

“Xin cô chủ đừng gọi Trúc
Linh là chị, như thế không được! Mọi nguyên tắc trong nhà họ Du đều phải tuân
thủ nghiêm ngặt nếu không sẽ bị trách phạt.”

 

Trông sự kiên quyết trên
gương mặt cô hầu gái, Yến Phi khẽ giấu tiếng thở dài. Nó chẳng biết nói thêm
điều gì, đành gật đầu. Biết thế nào được, nhập gia tuỳ tục! Giờ nó đã thành dâu
nhà người ta và bước chân vào nơi đây thì phải nghe theo mọi quy tắc được đặt
ra.

 

“Sẵn đây xin giới thiệu với
cô, đây là hai em song sinh của Trúc Linh, Trúc Lam và Trúc Lâm.”

 

Yến Phi đưa mắt nhìn, phía
sau lưng Trúc Linh quả nhiên có hai cô gái giống hệt cô ấy. Một cô trông có vẻ
khép nép còn cô kia thì nhìn khá nghiêm nghị.

 

“Chào chị… à không, chào Trúc
Lam và Trúc Lâm!”

 

“Vâng, cô chủ!” – Trúc Lam và Trúc Lâm đồng thanh, cúi người.

 

“Cô chủ Yến Phi, mời cô vào
nhà, bà chủ đang đợi.” – Trúc Linh giơ tay về
phía trước mời.

 

Yến Phi cười cười, vừa cất bước vừa nghĩ thầm “
Cái chuyện này rồi sẽ đi đến đâu đây trời?”

 

Cả ba cô gái cùng đi vào sân
nhà toàn cây là cây. Giữa họ không còn âm thanh nào ngoài sự im lặng tẻ nhạt.
Bình thường Yến Phi rất hay nói và gợi chuyện trước người khác nhưng lúc này
bản thân cô gái tự dưng cảm giác có điều gì rất không thoải mái. Hẳn là do hơi
căng thẳng, hồi hộp! Được một đoạn, Yến Phi
quay qua Trúc Linh:

 

“ Trúc Linh cứ gọi em… à, lại
quên, cứ gọi tôi là cô chủ được rồi, không cần phải cô chủ Yến Phi dài dòng!”

 

“Thưa, em là Trúc Lam không
phải chị Trúc Linh!”

 

Bây giờ Yến Phi mới để ý,
người mình vừa gọi là Trúc Linh hóa ra lại là người có gương mặt nghiêm nghị
lúc nãy.

 

“Xin lỗi, ba người giống nhau
quá nên không thể phân biệt được.”

 

“Vậy cô chủ Yến Phi cứ căn cứ
vào màu áo của chúng em là được.” – Cô gái
khép nép lên tiếng – “Chị Trúc Linh mặc áo màu
vàng, chị Trúc Lam mặc áo màu đỏ và cuối cùng em, Trúc Lâm, mặc áo màu xanh lá.
Tuy mỗi ngày chúng em mặc những chiếc áo khác nhau nhưng màu không thay đổi, đó
là cách bà chủ đề ra để không nhầm lẫn!”

 

“À ra vậy, tôi hiểu rồi!” – Yến Phi nhìn một lượt màu sắc của ba chiếc váy.

 

“Khi nãy cô chủ bảo đừng gọi
cô chủ Yến Phi là không được ạ. Vì trong nhà còn có hai cô chủ khác nữa nên bắt
buộc chúng em phải gọi tên để phân biệt các cô chủ với nhau.” – Trúc Lam nói rõ.

 

“Sao, trong nhà còn có hai cô
chủ khác ư?” – Yến Phi ngạc nhiên.

 

“Vâng, nhưng tiếc là hai cô
chủ Du Phương và Du Thanh đi vắng mấy ngày, hôm sau mới về được. À đến rồi. Cô chủ Yến Phi,
mời!”

 

Trúc Linh mở cửa, Yến Phi từ
từ bước vào. Cũng là cánh cửa, căn phòng hôm qua nhưng sao thấy không khí có vẻ
khác khác, chắc là vì lễ nghi quá mức chăng!

 

Trên bậc thang đá xanh trải
thảm đỏ, bà chủ Du đã đứng đợi tự lúc nào. Vừa thấy Yến Phi bước vào, bà đã
gọi:

 

“Yến Phi, mẹ rất mừng vì con
đã trở lại. Nào, hãy cùng mẹ đi tham quan một vòng ngôi nhà mới của con và mẹ
sẽ nói thêm về một số nguyên tắc trong gia đình.”

 

“Mẹ? Nhà mới? Nguyên tắc gia
đình?”

 

“Đúng! Từ giờ con đã là con
dâu của nhà họ Du nên con phải gọi mẹ là mẹ, và con sẽ sống trong ngôi biệt thự
này cùng với mọi người. Đây là gia đình chồng của con!” – Bà chủ Du dịu dàng nhìn cô con dâu mới.

 

“Ừ nhỉ, sao mình lại quên
điều đó chứ.” – Yến Phi tự nhủ, rồi ngước nhìn
bà chủ Du – “Vâng, thưa mẹ!”

 

Sau đó, Yến Phi theo bà chủ
Du đi tham quan một lượt ngôi nhà to lớn này. Nhìn cái biệt thự thôi cũng đủ
biết rộng cỡ nào ấy vậy mà đi tham quan hết là đủ hiểu. Yến Phi lúc đầu còn hăm
hở sau đó thì mệt lả người. Kỳ lạ, gia đình thật ra có bao nhiêu người mà lại ở
một ngôi nhà to như vậy. Có nhiều phòng bỏ trống bụi bám đầy, thế thì xây nhiều
làm chi cho uổng.

 

“Thật ra phòng ốc trong nhà
cũng không có gì đặc biệt.” – Bà chủ Du đưa
mắt bao quát các phòng – “Chủ yếu là khi về
nhà mới thì cũng nên biết chút ít về nó đúng không? Con có thể đến các phòng
con muốn như phòng đọc sách, phòng khách, phòng tranh, và các phòng ở tầng một.
Còn những phòng còn lại nếu không cần thiết thì con đừng đến làm gì.”

 

“Dạ, con hiểu!” – Yến Phi chẳng rõ sao hôm nay mình ngoan như thế.

 

Toan tiếp tục cất bước thì
người phụ nữ xinh đẹp chợt nhớ ra điều quan trọng cần căn dặn:

 

“Còn một vấn đề nữa, con đừng
đi lung tung trong nhà, cứ ở trong phòng. Nếu có chuyện gì thì xuống phòng bếp
gọi ba chị em Trúc Linh là được. Ngoài ra, có một tục lệ nhà họ Du dành cho
những cô con dâu mới, đó là nửa đêm phòng của họ phải bị khóa bên ngoài!”

 

“Nghĩa là phòng con sẽ bị
khóa chốt bên ngoài?” –
Yến Phi hỏi với vẻ mặt thấy rõ sự lạ lùng.

 

“Ừ, con yên tâm, việc này chỉ
kéo dài vài tuần. Cuối cùng, về chồng tương lai của con… Chồng con tên Du Hạo.
Lúc này tạm thời con chưa gặp nó nhưng vài ngày sau hai đứa sẽ gặp nhau thôi.
Vì làm dâu thử trong vòng hai tháng nên con và Du Hạo chỉ là vợ chồng trên danh
nghĩa thế nên cả hai vẫn ngủ ở hai phòng khác nhau.”

 

Nghe vậy Yến Phi thấy nhẹ
nhõm hẳn.

 

“Vậy con và Du Hạo… có trở
thành vợ chồng chính thức?”

 

“Cái này phải chờ sau hai
tháng rồi mới biết được! ” – Bà chủ Du đáp
cùng nụ cười nhẹ ẩn ý.

 

Yến Phi nghiêng đầu khó hiểu.
Cuối cùng thì, buổi sáng hôm đó nó cũng đã rõ về
cái việc làm dâu thử kỳ quặc này và
những “tục lệ quái lạ” trong gia đình chồng. Vậy
là cô gái họ
Yến 
bắt đầu cuộc sống làm dâu.

 

 

***

 

 

Sau khi tìm hiểu hết những quy tắc cần lưu ý của gia đình chồng, Yến Phi cùng Trúc Lâm đến
siêu thị mua thức ăn để chuẩn bị cho bữa trưa. Đi loanh quanh một hồi lâu, hai
người đã mua gần xong các thứ cần thiết.

 

“Em và cô chủ sẽ làm bữa trưa nay. Cô thấy cà rốt thế nào?”
– Trúc
Lâm ân cần hỏi khi cả hai người đang ở quầy rau củ

 

“Ừ, cũng rất tốt.” – Yến Phi gật gật –
“ Mà trưa nay có bao nhiêu người sẽ cùng dùng bữa?”

 

“Dạ, chỉ có bà chủ và cô chủ Yến Phi thôi!” – Trúc Lâm mỉm cười, tay lấy mấy củ cà rốt.

 

“Ít vậy ư?” – Yến Phi ngạc nhiên.

 

“Dạ, nhà họ Du hiện tại có tất cả là
năm người không tính ba chị em em thì có bà chủ, cô chủ lớn Du Phương, cậu chủ
Du Hạo, tiếp là cô chủ nhỏ Du Thanh cuối cùng cậu chủ út Du Thiện. Bây giờ có thêm cô chủ Yến Phi nữa là sáu. Hiện tại
hai cô chủ đã đi vắng, còn hai cậu chủ Du Hạo và Du Thiện thì đang sống ở nhà
khác.”

 

“Tại sao lại ở nhà khác?” – Yến Phi tiếp tục thắc
mắc.

 

“Về chuyện này thì em không thể nói
cho cô rõ được, chờ vài ngày nữa cô sẽ biết thôi! Cô muốn uống nước trái cây không, em sẽ làm cho!”

 

“Sao cũng được, cứ giống mọi người!” – Cô gái họ Yến nhún vai.

 

“Thế em sẽ đi tìm vài thứ trái cây, còn cô chủ thích gì cứ tự nhiên mua sắm!” – Trúc Lâm nói
xong liền đẩy xe đi lên quầy thực phẩm.

 

Còn Yến Phi, đi theo sau cô hầu mà đầu óc cứ suy nghĩ miên man. Bao nhiêu thắc mắc
không ngừng xuất hiện và chúng khiến người hiếu kỳ như con bé thấy tò mò.  

 

Tại quầy thu ngân, Yến Phi vô cùng kinh ngạc khi thấy trong số những
thứ Trúc Lâm mua có bốn bịch huyết đỏ ở dạng lỏng.

 

“Chiều nay Trúc Lâm làm món gì mà cần
đến bốn bịch huyết dữ vậy?”

 

Trong một thoáng, Yến Phi
thấy Trúc Lâm có vẻ khó xử vì cô hầu đã im lặng vài giây.

 

“Dạ… bốn bịch huyết này không dùng để
chế biến món ăn mà dùng vào việc khác. Cô đừng lo, chỉ là máu động vật thôi!”

 

Đến lúc này thì Yến Phi bắt
đầu thấy mọi người trong nhà họ Du không hề bình thường chút nào. Ở họ chắc
chắn có điều bí ẩn gì đây.

 

 

***

 

 

Trưa, Yến Phi, Trúc Lâm về đến nhà. Chẳng biết cô hầu mua gì mà đến ba chiếc túi. Đã thế, cái nào cũng to, căng phồng lên. Khi chiếc
xe hơi chạy vào cổng, Yến Phi thấy Trúc
Linh lẫn Trúc Lam đang đứng chờ. Lúc vừa xuống xe, hai cô gái nọ
đã bước đến chỗ nó nhanh chóng.

 

“Cô chủ cứ đưa đồ cho em!” – Trúc Linh đỡ lấy cái túi trên tay Yến Phi.

 

“Không cần đâu, nó rất nhẹ, có gì
Trúc Linh đỡ giúp cho Trúc Lâm.”  – Yến Phi lắc
đầu đưa mắt qua Trúc Lâm đang xách cả hai túi
nặng trịch.

 

Loay hoay hồi lâu, sau cùng, Yến Phi chả mang túi nào cả. Riêng ba chị em
Trúc Linh, mỗi người một cái. Vẻ như, khi làm con dâu của nhà họ Du, nó đột
nhiên trở thành cô chủ rảnh rang, đến việc mang vác cũng không cho. Dẫu chẳng
thích như vậy nhưng Trúc Linh cứ nói câu “đây là quy tắc của gia
đình ra “biện hộ” khiến Yến Phi chỉ biết nghe theo.

 

Tiếp, họ chậm rãi đi vào bên trong. Bỗng, Yến Phi kêu lên:

 

“Ui da!”

 

Ba cô hầu nọ xoay qua thấy cô chủ rờ đầu, dưới chân quả dâu khô lăn lóc.

 

“Cô chủ Yến Phi sao vậy?” – Trúc Lâm lo lắng hỏi.

 

“Tại trái dâu rớt xuống trúng đầu
thôi.” – Cô gái họ Yến xoa xoa chỗ đau.

 

Trúc Linh khẽ đưa mắt nhìn
lên tán cây, dường như đã biết vì sao trái dâu khô ấy lại rớt trúng đầu Yến Phi
vì cô thoáng thấy một bóng dáng nhỏ ẩn trong những lá cây rậm rạp.

 

“Có lẽ sắp sang đông nên trái bắt đầu
rụng.” – Trúc Linh
bảo.

 

Rồi bốn người lại đi tiếp.
Vừa đi Yến Phi vừa nhìn nhìn lên tán cây khi nãy. Sự thật thì trái
dâu khô không rớt trúng đầu mà là bay đến từ phía sau y như có ai đó ném trái
dâu vào đầu nó vậy. Quái đản thật!

 

Khi thấy bốn cô gái đã vào
nhà thì cái bóng nhỏ trên tán cây dần lộ ra. Đó là cậu bé
nghịch ngợm Du Thiện với nụ cười thích thú bởi trò đùa kia.

 

“Chọc chị dâu vui thiệt! Nhưng lúc nãy mình hơi mạnh tay!”

 

 

Dùng bữa trưa xong, Yến Phi và bà chủ Du vào phòng tranh trò chuyện. Trên
bàn, ấm trà nghi ngút khói, mùi thơm nồng của trà lan toả làm người ta thật dễ
chịu.

 

“Con dùng bữa ngon chứ?” – Bà chủ Du nhẹ nhàng đẩy tách trà qua cho cô gái – “Tay nghề nấu nướng
của Trúc Lam rất giỏi.”

 

“Vâng, con ăn rất ngon!” – Yến Phi cười
đáp, rồi chợt im lặng dường như suy nghĩ điều gì.

 

Tất nhiên, người mẹ chồng dễ dàng nhận ra:

 

“Có chuyện gì khiến con bận tâm à?”

 

“Dạ…” – Yến Phi thoáng ngập ngừng – “Con muốn hỏi…”

 

Yến Phi chưa kịp nói thì cửa
phòng mở, Trúc Lâm xuất hiện:

 

“Xin lỗi vì đã quấy rầy bà chủ và cô
chủ Yến Phi nhưng bà chủ có điện thoại.”

 

“Được rồi, ta xuống ngay!” – Bà chủ Du xoay qua con dâu, cười – “Con cứ uống trà và
xem một số bức tranh treo trên tường, mẹ sẽ quay lại.”  

 

Yến Phi gật đầu.

 

Cửa phòng đóng lại, nó thở ra, lúc nãy đã định hỏi về Du Hạo…

 

Ngồi buồn, Yến Phi đứng dậy,
đi vòng quanh phòng rồi xem những bức tranh treo tường. Toàn là tranh cổ, nhìn rất đẹp, bắt mắt. Và trong lúc cô gái mãi chú tâm
vào tranh vẽ thì phía sau, trên chiếc bàn gần đó, Du Thiện từ từ biến hình ra.
Thằng bé khoanh tay ngồi trên bàn nhìn Yến Phi đang
dán mắt vào các bức tranh vô vị. Một ý nghĩ chọc phá chị dâu mới lóe lên trong
đầu, Du Thiện liền biến mất.

 

Yến Phi vẫn say sưa xem tranh
mà chẳng ngờ rằng sau lưng mình một chiếc bình đang được nhấc lên bay lơ lửng
Xoảng!

 

Yến Phi giật mình quay lại,
vô cùng ngỡ ngàng khi thấy những mảnh xứ nằm vung vãi dưới nền nhà mà trong
phòng không hề thấy bóng dáng của ai ngoài nó…

 

Cửa phòng chợt mở, bà chủ Du
và ba cô hầu chạy vào. Tất cả thấy chiếc bình vỡ tan tành còn Yến Phi thì ngồi
nhặt các mảnh xứ và giương đôi mắt ngơ ngác nhìn họ.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bình lại vỡ?” 

 

“Mẹ, không phải con làm! Con thật sự không
làm vỡ bình!
Con đang xem tranh đột nhiên tiếng xoảng
vang lên rất lớn… Con quay lại thì bình đã vỡ…” – Cô gái họ Yến cố gắng giải thích về cái việc kỳ quái này.

 

Đưa mắt nhìn khắp căn phòng
và vẻ như bà chủ Du đã hiểu sự tình.

 

“Con có bị thương không?”

 

“Dạ không! Mẹ hãy tin con, con
thật sự…”

 

“Mẹ hiểu rồi, chẳng có gì đâu. Chắc gió thổi mạnh
nên bình rơi xuống. Con đừng nhặt nữa kẻo đứt tay!” – Bà chủ Du đến gần đỡ con dâu dậy.

 

“Đúng đó, cô chủ cứ để em thu dọn
cho!” – Trúc Lâm liền bảo.

 

“Trúc Lam đưa cô chủ Yến Phi xuống
phòng khách, Trúc Linh chuẩn bị hai tách trà khác lát sau ta xuống sau! Trúc Lâm, đừng dọn nữa, xuống bếp phụ chị con pha
trà.”

 

Cả ba vâng lời bà chủ. Trúc Lam đưa Yến Phi rời khỏi phòng. Cô gái họ Yến vẫn chưa bình tĩnh hẳn về việc vừa xảy ra.

 

Khi bốn cô gái đã đi, cửa phòng khép lại, bấy
giờ bà chủ Du mới gọi:

 

 “Con mau hiện hình
ra Du Thiện!”

 

Lập tức ngay chiếc bàn, Du
Thiện hiện hình. Nó gãi đầu vì biết mẹ đang giận. Bà chủ Du nhìn cậu con trai
nghịch ngợm:

 

“Mẹ đã nói con đừng chọc chị dâu! Con
làm thế chị dâu sẽ sợ!”

 

“Con thấy chị dâu đâu có sợ. Con chỉ muốn đùa chút thôi.”

 

“Con muốn đùa với chị dâu thì con
phải hiện hình ra chứ. Con cứ tàng hình rồi chọc phá thế này làm
sao được!”

 

“Nhưng con thấy như vậy thú vị hơn! ” – Du Thiện
khoái chí.

 

“Nếu con còn làm thế với chị dâu mẹ
sẽ không cho con qua đây nữa!” – Bà chủ Du nghiêm
nghị, nét
mặt đanh lại như thể muốn cho con biết bà sẽ cùng biện pháp mạnh.

 

“Sao cơ? Thế thì còn gì vui!” –
Du Thiện xụ mặt, kêu lên.

 

“Con mau dọn những mảnh vỡ, tự gây ra thì tự
dọn lấy! Nhớ dùng chổi quét đừng nhặt kẻo đứt tay!” – Bà chủ Du quay lưng, mở cửa phòng.

 

Du Thiện ậm ờ, lầm lũi đi về phía cuối phòng, với tay lấy cây chổi nhỏ quét lùa đống xứ vỡ vào thùng rác.

 

Bà chủ Du xuống phòng khách, ngồi vào chiếc ghế đối diện với con dâu, tiếp
tục cuộc trò chuyện khi nãy và tuyệt nhiên chẳng hề đả động gì đến việc bình xứ
vỡ. Chính thế càng làm Yến Phi khó hiểu hơn. Nó thật sự không tin chiếc bình
quí ấy lại bị gió thổi rớt!

 

Dĩ nhiên, Yến Phi ở lại nhà họ Du hết ngày hôm đó. Buổi chiều thì không có
gì khác thường xảy ra nữa. Dù vậy, nó vẫn hoài nghi gia đình lạ lùng này.

 

 

Tối, dùng bữa với mẹ chồng xong cô gái họ Yến được bà dẫn đến phòng ngủ của
mình. Đấy là một căn phòng gần cuối dãy hành lang lầu hai, rất rộng, cách bố
trí đồ vật thì khỏi chê, nhìn lác mắt í. Trông chẳng khác gì phòng quý tộc hạng
sang.

 

“Woa! Phòng đẹp quá!” – Yến Phi đưa mắt nhìn khắp căn phòng mới, xuýt xoa.

 

“Từ giờ đây sẽ phòng con, nó hơi bụi
một chút nhưng Trúc Lam đã quét dọn sạch sẽ rồi.”  

 

“Dạ như thế là quá tốt rồi, con rất
thích!”

 

“Vậy thì được. Thôi, chúc con ngủ ngon.” –
Bà chủ Du biết con dâu đã mệt.

 

“Chúc mẹ ngủ ngon.”

 

Cửa đóng lại, Yến Phi ngã
người lên giường. Êm ái quá! Cứ như mơ vậy! Đang tận hưởng cảm giác thoải mái thì chợt nó nhớ lại sự việc trưa nay trong phòng tranh và thấy thật khó hiểu. Tự dưng cái bình
ấy lại vỡ. Kỳ lạ quá!

 

“Lẽ nào có ai đó đang chọc mình?
Nhưng mình chẳng thấy ai cả. Rõ ràng nhà họ Du
có gì đó
không bình thường.”

 

Nằm nghĩ miên man một lúc lâu, Yến Phi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

 

 

Nửa đêm đang ngủ thì Yến Phi
tỉnh giấc vì nghe có âm thanh khá ồn ào vang lên, tuy không lớn
nhưng đủ để đánh thức người khác.

 

“Chuyện gì thế nhỉ?”

 

Yến Phi dụi mắt ngồi dậy rồi mau chóng bước
xuống giường, đến gần cửa phòng,
áp tai nghe… Hình như có tiệc thì phải. Không đúng, người trong nhà rất ít chưa
kể gia đình họ Du vốn khá nghiêm làm sao có tiệc được. Thế thì âm thanh ồn ào
đó là gì? Hay là… xuống xem thử. Nghĩ vậy, cô gái liền xoay nắm đấm
mở cửa ra nhưng không được. Nó cố đẩy thật mạnh nhưng vô
ích, cánh cửa chẳng hề nhúc nhích gì hết.

 

“Sao kỳ vậy, cửa bị kẹt à? Không, cái này
giống bị khóa!” – Mắt Yến Phi sáng lên như nhớ ra điều gì – “Đúng rồi! Lúc sáng mẹ có nói tối cửa phòng mình sẽ bị khóa từ bên
ngoài. Chà, tục lệ gì mà
quái gở!”

 

Chán nản vì không mở được cửa
để dò la tình hình bên dưới như thế nào, Yến Phi thở dài, đành quay trở lại
giường tiếp tục giấc ngủ dở dang. Nó vật người xuống
chiếc giường êm ái, nhắm mắt… Chợt, có cái gì khiến Yến
Phi mở mắt và bật dậy, lấy tay ấn lên phần bụng dưới rốn:

 

“Không phải chứ, giờ này tự dưng buồn
đi vệ sinh! Á! Chết rồi, cửa
khóa bên ngoài thì làm sao mình “xả” được đây! Trời ơi, làm sao bây giờ?”

 

Yến Phi ôm bụng lăn lộn qua
lại, buồn đi vệ sinh quá đi mất. Vài giây trôi qua, nhịn hết nổi, nó liền xuống giường
đến bên cửa, dùng tay gõ gõ và cất tiếng gọi lớn:

 

“Có ai ngoài đó không? Mẹ, Trúc Linh, Trúc Lam, Trúc Lâm, mọi người ơi mở cửa, Yến Phi muốn đi vệ sinh! Ôi, mắc quá…! ”

 

Nhưng đáp lại tiếng gọi khẩn cấp của Yến Phi chỉ là sự im lặng.

 

“Ui! Tôi chịu hết nổi rồi! Chắc chết mất!”

 

Yến Phi ôm bụng hết đi tới đi lui
trong phòng rồi chuyển sang nhảy tưng tưng thậm chí còn lộn người trồng chuối
nữa… Dĩ nhiên tất cả đều vô ích, cơn “buồn” càng ngày càng tăng cao.

 

“Hay là nằm ngủ để quên cơn mắc vậy!” – Yến Phi tự nhủ rồi leo lên giường.

 

Quái ác, cơn buồn đi vệ sinh
khiến Yến Phi không tài nào nhắm mắt được. Nó nhăn nhó ôm bụng. Chưa bao giờ, bản thân
lại rơi vào tình huống trớ trêu, khổ sợ này.

 

“Không xong rồi, kiểu này đến sáng
chắc bể bụng quá!” –
Yến Phi ngồi dậy nghĩ cách – “Làm sao đây, động
não đi nào, Yến Phi!”

 

Đang cố vặn óc thì bất chợt dưới sàn nhà, một con chuột to đùng chạy ngang qua cái vèo khiến Yến Phi giật mình
kêu lên:

 

“Ối con chuột!”

 

Cái giật nảy người của cô gái khiến cơn buồn đi vệ sinh đã được “giải thoát”. Tức thì, nó bàng hoàng nhìn xuống dưới giường xong mếu máo:

 

“Thôi chết tôi rồi!”

 

 

***

 

 

Sáng hôm sau, ở ngoài sân, Yến Phi đang hì hục giặt đồ thì bà chủ Du bước ra. Thấy con
dâu, bà ngạc nhiên, hỏi:

 

“Ủa, Yến Phi à?”

 

“Dạ con chào mẹ!” – Yến Phi đứng dậy.

 

“Mẹ cứ tưởng Trúc Lâm nào ngờ là con.” – Bà chủ Du bảo – “Sao con giặt đồ
sớm thế?”

 

Yến Phi bối rối, đáp bừa:

 

“A dạ, con có thói quen thích dậy sớm
giặt đồ… Như thế rất bản thân sẽ không chay lười.”

 

“Con còn trẻ mà đã nghĩ như thế thì
thật hiếm. Đó là một thói quen tốt!” – Bà chủ Du hài lòng rồi nhìn xuống đống đồ, có chăn, ga
niệm và bộ đồ ngủ –
“Con giặt nhiều thế? Những cái này Trúc Lâm
đã giặt sạch rồi!”

 

Yến Phi quay mặt đi, khóc
thầm. Nó mếu máo vì nhớ đến chuyện đi vệ sinh ngay trên giường đêm qua. Thật nhục nhã! Giờ biết
nói sao đây!

 

“Dạ… tại hôm qua có con chuột (con chuột chết bầm  >_____< ) chạy lên trên giường nên con mới phải đem đi giặt ạ.”

 

“Vậy ư, để mẹ bảo Trúc Linh vào phòng
con xem sao.
Thế con giặt đồ tiếp đi!” – Bà chủ Du toan quay bước thì tự nhiên ngửi thấy mùi kỳ
kỳ – “Sao mẹ lại nghe có mùi khai vậy nhỉ? Kỳ lạ, trong nhà đâu có
chó mèo gì đâu.”

 

Mặt xanh lè, tim giật thót, Yến Phi liền cười cười giả vờ hít thử:

 

“Ủa thế ư? Nhưng con không ngửi thấy gì cả!”

 

“Chắc mẹ ngửi nhầm. Thôi, con làm mau rồi vào dùng bữa sáng với mẹ!”

 

Khi bà chủ Du đã đi Yến Phi
thở ra, ngồi xuống tiếp tục công việc. Vừa làm nó vừa lầm bầm:

 

“Xấu hổ chết được, ai đời già đầu lại
tè dầm ra giường chứ! Chỉ tại cái tục lệ khóa cửa quỉ

quái đó. Chẳng còn chuyện gì
xui hơn thế nữa!”

 

Bỗng Roẹt! Mặt Yến Phi méo mó khi giơ cái quần ngủ lên xem, một cái lỗ
rách to tướng xuất hiện ngay mông quần. Nó đã giặt
quá tay!

 

“Thế đấy, còn có thể xui hơn vậy nữa!”

 

 

***

 

 

“Ha ha ha! Cậu tè ra giường
hả, Yến Phi?” –
Diễm Quỳnh cười lớn.

 

Yến Phi lấy tay bịt miệng cô
bạn lại:

 

“Định giết tôi hả bà? Sao la lớn vậy?
Đồ ác mồm!”

 

Dù bị bịt chặt miệng nhưng
Diễm Quỳnh vẫn không tài nào ngăn được cơn buồn cười. Mặt nó đỏ hết cả lên vì không nhịn nổi.

 

“Này, có thật cậu đã “xả” trên giường
không thế?” – Song Song
hỏi vẻ ái
ngại – “Làm gì mà ra nông nỗi như vậy?”

 

Mau chóng, Yến Phi quay phắt qua nói
ngay:

 

“Đâu phải lỗi của tớ, chỉ tại cửa bị khóa rồi cả con chuột đáng ghét đó
nữa nên… nên… tớ mới… mới “đi” ngay trên giường luôn.”

 

“Sao nhà gì mà quái đản thế nhỉ?” – Song Song nhíu mày.

 

“Phải!” – Đụng trúng vấn đề, Yến
Phi kéo ghế lại gần bạn, hăng say – “Gia đình họ Du kỳ
lạ lắm! Hôm qua đi siêu thị
Trúc Lâm mua bốn bịch huyết đỏ, nhìn thấy ghê! Rồi hình như có ai muốn trêu tớ hay sao ấy, ném cả trái dâu khô vào
đầu tớ. Rồi đến cái bình
trong phòng tranh khi không lại vỡ mà chẳng ai đụng gì đến cả… Chưa hết, nửa đêm ở nhà dưới nghe rất ồn giống như đang
mở tiệc vậy!”

 

Nghe xong, Diễm Quỳnh hết
cười mà thấy rùng mình:

 

“Eo ơi, bà kể sao nghe giống phim ma
vậy?” (O__o)

 

“Phim ma gì, tớ thấy nhà họ Du giống
đóng phim kinh dị thì đúng hơn!” – Yến Phi chống cằm, tặc lưỡi.

 

Rồi Diễm Quỳnh chợt hớn hở:

 

“À, bồ bảo biết tên chồng tương lai
rồi hả? Tên gì thế? Mà đẹp
trai không?”

 

“Anh ta tên Du Hạo, chẳng biết mày
ngang mũi dọc thế nào nữa. Mẹ chồng tớ bảo đợi vài ngày hai đứa sẽ gặp nhau.”

 

Diễm Quỳnh ủ rũ, tiếc hùi hụi. Còn Song Song không
hiểu sao từ nãy giờ cứ ngửi ngửi lên người Yến Phi.

 

“Này, Yến Phi! Sao tớ ngửi thấy
người cậu có mùi ma khí thế?”

 

“Cậu nói gì?” – Hai đứa nọ thốt
lên.

 

“Tuy chỉ thoáng qua nhưng trên áo cậu
có mùi ma khí.” – Song Song vẫn chưa rời mũi khỏi chiếc
áo cô bạn thân đang mặc.

 

Đối diện, Diễm Quỳnh liền chắp hai tay, vái lấy
vái để:

 

“Thôi, con lạy bà! Song Song, bà
cứ suốt ngày ma khí với ám khí! Bà giống đóng phim kiếm hiệp quá!”

 

“Tớ ngửi thấy thật mà.”

 

“Thôi nào Song Song, mùi ma khí gì
chứ!” – Yến Phi xua
tay – “Tớ đâu có tiếp xúc với con ma nào đâu mà có mùi ma khí.”

 

“Bà lúc nào cũng ma với cỏ, chán
ghê!”

 

Nghe Diễm Quỳnh ca cẩm, Song Song
nhún vai, không nói gì nữa. Cũng có thể nó ngửi nhầm.

Sự thật, cô gái họ Lục là một người đặc biệt. Từ nhỏ, nó đã có thể nhìn
thấy ma và ngửi được mùi ma khí ở xung quanh.

 

Ban nãy, Song Song ngạc nhiên bởi trên người Yến Phi đột nhiên toả ra mùi
ma khí thoang thoảng. Nhưng mà biết đâu, cô gái nhầm lẫn. 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3