Làm Dâu Nhà Ma - Chương 01
Chương 1: Cô nàng lắm chiêu Yến Phi
Buổi chiều buông mình xuống phố Hoa
Đạo, một tiệm mì nhỏ tên
Tân Quản sắp
đóng cửa sau ngày làm việc tất bật. Đây
là tiệm mì nổi tiếng. Có thể nói, nó khá nổi bật ở giữa
con phố xinh đẹp này bởi bảng hiệu gỗ với dòng chữ thư pháp nho nhã và phần
khác là vì mùi thơm của mì không ngừng phảng phất trong gió. Nếu miêu tả hương
vị của quán mì Tân Quản thì câu “Ăn rồi sẽ mê” là chính xác nhất.
Bên trong tiệm, ngay chiếc bàn ở quầy
thu ngân cuối phòng, người con gái tay xoay xoay từng lọn
tóc quăn, cất tiếng oang oang như muốn phá vỡ bốn bức tường xung quanh:
“Yến Phi! Yến Phi! Yến Phi!”
“Trời ạ, nghe rồi, nghe rồi! Làm gì
mà gọi lắm thế cô nương Diễm Quỳnh?” – Từ tiệm dưới, Yến Phi
chạy lên, tay lau lau vào miếng tạp dề giắc ngay hông, hỏi lớn.
“Cậu làm gì ở trong mà lâu vậy?” – Diễm Quỳnh tò mò, mắt nheo nheo.
“Thì thu dọn chứ làm gì.” – Yến Phi hậm hực – “ Có chuyện gì không?”
“À…” –
Những ngón tay Diễm Quỳnh rời khỏi lọn
tóc – “ Cậu đem hộ tớ chồng
bát này vào trong nhé? ”
“Gì???” – Yến Phi chống hông, xì một tiếng rõ dài, dường như
không tin vào tai mình – “ Chỉ có thế thôi mà cậu réo ầm ĩ tên tớ, khiến tớ phải
bỏ dở việc đang làm dưới bếp!”
“Thôi nào giúp tớ đi! Tớ mỏi cả người
đây này! Cả ngày làm mệt bở hơi tai có được nghỉ đâu.” – Diễm
Quỳnh lấy tay đấm đấm lưng như muốn chứng minh cho cô bạn thân biết việc nhờ vả
này là rất hợp lý.
“Cậu làm cả ngày á? Thôi đi cô nương,
cậu chỉ mỗi việc đứng chào khách và mỉm cười. À quên, cả việc xăm xoi móng tay
khi rảnh nữa chứ!” – Yến
Phi kể rõ công việc của bạn với chất giọng nhạt nhẽo.
“Chào khách cũng mệt chứ bộ.” – Diễm Quỳnh đến gần
nắm tay Yến Phi đung đưa ra điệu làm nũng –
“ Giúp tớ đi nhé! Đi mà Yến Phi!”
Nhìn đôi mắt ướt của cô bạn, Yến Phi thở ra rồi xoay người qua
chiếc bàn ở ngay bên cạnh, bê chồng bát cao ngất lên. Toan quay gót thì chợt cô khựng lại, một ý nghĩ tinh ranh lướt qua.
“Này, Diễm Quỳnh! ” – Yến Phi gọi khi
thấy cô bạn đang đứng vuốt vuốt mái tóc – “Tớ thấy hình như
dạo gần đây cậu hơi… mập ra thì phải!”
Nghe xong từ hơi mập là lập
tức Diễm Quỳnh quay qua, hành động nhanh như chớp đó giống hệt một con búp bê bị ai đó bẻ cổ xoay ngược.
“Sao cơ? Tớ hơi… hơi mập á?”
“Ừ!” – Yến Phi gật
đầu liên tục –
“Đúng! Hơi mập. Không khéo vài tuần nữa chắc cậu còn
mập thêm đấy.”
“Thật ư, tớ mập á? Chết rồi!” – Diễm Quỳnh
nhìn xuống cái
hông teo tóp, ca thán – “Tớ đã cố gắng giữ gìn rất kỹ thậm chí còn nhịn đói nữa
vậy mà vẫn hơi mập sao?”
“Cậu cũng biết con gái rất dễ phát
phì nếu không kiên trì việc giữ gìn vóc dáng. Lẽ ra, cậu nên đem chồng bát này
xuống bếp, bởi việc đi lại vào buổi chiều rất tốt cho cơ thể, đó cũng là một
trong những cách giảm cân hiệu quả. Nhưng nếu cậu đã không muốn thì thôi vậy.” – Yến Phi vờ thở dài, nói với vẻ tiếc tiếc.
“Việc đi lại vào buổi chiều có thể
giúp giảm cân?” –
Diễm Quỳnh ngạc nhiên – “Thật chứ?”
“Cậu không tin thì thôi, đi lại là
cách hoạt động cơ thể mà. Dù gì cậu cũng
không muốn bê đống bát này…”
“KHÔNG!” – Diễm Quỳnh chợt hét lên đồng thời chạy đến bên Yến
Phi, mau
chóng luồng tay xuống đỡ chồng bát – “Tớ làm, cứ để tớ làm!”
“Cậu làm được chứ? Nhưng, nếu hoạt
động theo cách này thì chắc chắn cậu sẽ giảm
cân đấy.” – Yến Phi ra
điều chỉ bảo.
“Được, tớ làm được! À… còn mấy chồng
bát trên bàn ở đằng kia, cậu mang đến để tớ đem xuống bếp luôn.” – Diễm Quỳnh hất mặt về phía chiếc bàn gần cửa sổ, cách
chỗ họ cỡ chục bước chân, bảo.
“Ờ, tớ biết rồi!”
Khi Diễm Quỳnh khuất dạng sau
cánh cửa nhà dưới thì Yến Phi bịt miệng cười phì.
“Diễm Quỳnh ngốc, cậu sợ mập quá nên
hóa rồ. Cơ
mà, như thế mới khiến cậu chịu làm việc,
cả ngày cậu làm biếng đủ rồi bây giờ phải giúp mọi người chứ!”
Cô gái họ Yến còn đang thích
thú thì chợt một giọng nói khá trầm vang lên
từ phía sau:
“Đúng là Yến Phi, lúc nào cũng lắm
trò!”
Yến Phi quay lại, xuất hiện trước mặt là
người đàn ông trung niên, hơi mập, tướng to cao, bụng phệ. Ông mặc bộ đồ nấu
bếp màu trắng. Gương mặt tròn, mắt ti hí cùng nụ cười hiền hậu. Đó là ông chủ Quản, chú Diễm Quỳnh.
“Ơ… chú Quản, chú thấy rồi sao?” –
Yến Phi bất ngờ bởi sự có mặt đột ngột của ông.
“Đúng vậy! Cháu dụ Diễm Quỳnh để nó
đem chồng bát vào bếp chứ gì.”
“Ha ha ha, cháu chỉ muốn cậu ấy hoạt động một tí!” – Yến Phi cười lớn trước việc bị ông chú này phát hiện ra trò lừa khi nãy.
“Chỉ có cháu mới làm cho Diễm Quỳnh
chịu dọn dẹp thôi. Khá lắm!” – Ông chủ Quản đến gần, vỗ nhẹ vai cô cháu gái tinh nghịch.
Cô gái họ Yến cười tít mắt. Đối diện, ông chủ Quản lấy trong túi áo ra một phong bì hơi dày,
đưa cho Yến Phi:
“Tiền lương tháng này của cháu! Cháu
làm việc rất siêng năng.”
Yến Phi mắt sáng rỡ, đưa tay đón lấy. Ôi làm việc cực khổ cả tháng trời mới được thế này! Nó rờ nhẹ phong bì, hớn hở:
“Cám ơn chú Quản!”
“Chú rất tiếc vì không thể cho cháu
nhiều hơn để cháu trả nợ nhưng tiền lương của mọi người trong tiệm mì này cũng
chỉ được bấy nhiêu thôi.”
“Không, chú đừng nói thế, bao nhiêu đây là nhiều
rồi ạ. Với lại, nếu không nhờ chú thì
chắc cháu đã chết ngoài đường rồi!” – Yến Phi lắc đầu liên
tục.
“Bậy, đừng nói gở chứ.”
Bỗng, tiếng Diễm Quỳnh từ
trong bếp vọng ra:
“Chú ơi, chú lấy giúp cháu cái thang
đi ạ! ”
“Ừ, ừ chú lấy ngay!” – Ông chủ Quản nói với vào, rồi nhìn lại Yến Phi, cười
hiền – “Thôi, cháu về đi, để
chú và Diễm Quỳnh ở lại dọn dẹp là được.”
“Để cháu giúp hai người…”
“Không sao, chỉ còn vài cái bát dọn
một tí là xong ngay. Nghe lời chú về đi.”
Trước vẻ thúc giục từ ông chú tốt bụng, Yến
Phi thoáng
lưỡng lự nhưng đành nghe theo:
“Vâng, vậy cháu về!”
Tháo tạp dề ra treo lên móc, Yến Phi với tay lấy áo khoác ở gần bên, mặc vào rồi đeo túi
xách.
“Cháu về nhé, chú nhớ nói Diễm Quỳnh
cẩn thận mấy cái bát thủy tinh trên kệ kẻo làm rớt uổng lắm!”
“Biết rồi, cô bé.”
Yến Phi cười tươi, tay mở cánh cửa và rời khỏi tiệm.
Ông chủ Quản dõi theo bóng dáng nhảy nhót của cô bé mười tám, lắc đầu:
“Tội nghiệp, bố mẹ tự tử để lại món nợ lớn cho nó! ”
***
“La la la, đời vui sao là vui.”
Yến Phi ca hát suốt trên
đường về,
lòng vui sướng vì hôm nay có lương. Vừa đi, nó vừa đưa mắt nhìn
phố Hoa Đạo về chiều. Bây giờ là gần đông rồi nên phố thật đẹp, những cành hoa
đỏ đang dần chuyển sang màu trắng, giống như bị tuyết phủ. Phố Hoa Đạo đẹp nhất
là vào mùa xuân và đông. Đối với Yến Phi thì mùa xuân là tuyệt nhất vì lúc đó
không khí ấm áp và hoa sẽ nở. Tuy không ghét
mùa đông nhưng nó chẳng thích cái lạnh lẽo của mùa này. Những khi sang đông,
Yến Phi thấy lạnh, rất lạnh vì phải ở nhà một mình với nỗi cô đơn và thương
nhớ. Đó là lúc nó nhớ về bố mẹ.
Yến Phi đi chậm chạp trên con
dốc cao ngất dẫn lối lên ngôi nhà nhỏ của mình. Từ khi bố mẹ mất ngôi nhà to
lúc trước nó sống bị bọn cho vay lấy. Chúng lấy hết của cải trong nhà, lấy tất
cả chẳng chừa thứ gì vậy mà vẫn không hết nợ. Thế là Yến Phi trở thành trẻ mồ
côi, và là người trả món nợ không bao giờ dứt đó. Đã bốn năm rồi mà sao vẫn
không trả đủ, chẳng biết bọn cho vay ấy tính lãi kiểu gì nữa. Đúng là bọn bất
lương! Cũng may có người bà con ông chủ Quản để lại ngôi nhà nhỏ này. Ông chủ
Quản tốt lắm, cho Yến Phi ở đây mà không lấy tiền. Ông nói, chỉ cần Yến Phi phụ
giúp ở tiệm ăn là được. Chính vì thế, nó vô cùng biết ơn ông chú tốt bụng ấy.
Cuối cùng cũng đến nhà, Yến
Phi thở phào. Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa mục gần hết, chưa kịp bước vào thì nó đã
nghe giọng nói quen thuộc của một kẻ đã mang lại sự bất hạnh cho gia đình mình.
“Chào, con chim yến bé nhỏ sao giờ
này mới về? Làm bọn tao chờ mỏi cả cổ, mày phải biết về sớm chứ!”
Yến Phi mắt mở to khi trong
sân nhà nhỏ bảy tên đòi nợ tướng tá bặm trợn đang
đứng. Chúng cười cười và đưa con mắt giễu cợt nhìn nó. Yến Phi vô cùng sửng sốt trước tình huống này vì không ngờ bọn cho vay lại đến đòi tiền sớm thế.
“Sao vậy, buồn khi thấy bọn tao à?”
Cố lấy bình tĩnh, Yến Phi giả vờ cười cười thân thiện:
“À… đâu có, em đâu có buồn. Các anh
đến sớm thế, chẳng phải bảo là sang tuần sau ư?”
Tên ở giữa, xem mặt khá dữ
tợn, đứng đầu nhóm, bẻ bẻ cổ thở hắt:
“Hôm nay Trần đại ca tao đây thấy
buồn bực nên ghé thăm mày chơi! Sao mày đứng cách xa thế, đến gần xem nào, đừng
nghĩ đến chuyện bỏ trốn ranh con!”
Lời tên Trần đại ca vừa dứt thì chẳng rõ từ khi nào, đã có ba tên đứng ngay phía sau Yến Phi và chúng đẩy nhẹ nó lên trước mặt tên đầu đảng.
Yến Phi bị đẩy suýt ngã nhưng
vẫn giữ được thăng bằng. Cô gái họ Yến nhìn ra sau lưng, ba tên nọ đứng chặn ngay cửa dường như biết rằng cô nàng tinh ranh này sẽ tìm
cách bỏ trốn.
“Đừng lo, chúng sẽ không làm gì mày
đâu. Nào, bây giờ nói vào vấn đề chính. Hôm nay mày sẽ trả tụi
tao bao nhiêu tiền đây?” – Trần
đại ca nhìn cô gái đang e dè trước đám du côn, hất cằm hỏi.
Yến Phi bước chậm chạp, vừa
đi vừa nhìn bọn đàn em của tên Trần đại ca ở hai bên, rồi đưa mắt sang hắn:
“A ha ha, tại em không biết là các anh đến sớm như vậy nên vẫn
chưa chuẩn bị gì cả!”
Trần đại ca rút điếu thuốc
ra, châm lửa rồi đưa thuốc lên môi, hít sâu một hơi:
“Tao biết mày sẽ nói như vậy! Hôm nay tao rất bực
bội và không muốn day dưa với đứa cứng đầu như mày! Tay
tao ngứa lắm đang muốn đập đứa nào đó cho hả dạ đây! Mày không muốn là đứa bị
đập chứ?”
Yến Phi bắt đầu lo lắng khi
nghe vậy. Nó cố suy nghĩ để tìm cách thoát thân.
“Thế nào, tao hỏi lần cuối, có bao
nhiêu tiền? Mau đưa ra đây, lẹ
lên!”
Im lặng trong chốc lát, Yến
Phi bảo:
“Em đã nói rồi, em vẫn chưa chuẩn bị
tiền. Nếu tuần sau các anh đến thì em hứa sẽ trả đủ!”
Trần đại ca thả rơi điếu
thuốc, lấy chân chà chà cái thứ chỉ còn là đốm lửa nhỏ kia:
“Nghĩa là hôm nay mày không có tiền?”
“Vâng… không có đồng nào cả.” –
Yến Phi vừa nói vừa xoay người, cố giấu cái túi đang đeo
trên vai ra sau lưng – “Cả trong túi cũng
không có tiền!”
Thấy dáng vẻ ấp úng của cô gái, Trần đại ca rờ cằm, mắt nheo lại:
“Mày đang muốn giấu gì sao, cái túi
trên vai mày đấy?”
“Dạ, đâu có… chẳng giấu gì cả.” – Yến Phi đảo mắt.
Đúng lúc, một tên đứng gần đó liền la
lên:
“Chắc nó giấu tiền trong túi đấy đại
ca!”
“Mày có im không hả?” – Trần đại ca
quắt mắt
sang tên đàn em – “ Tao đâu có ngu, tao biết nó giấu tiền chứ! ”
Xong, hắn chuyển hướng nhìn trở lại Yến Phi đồng thời giơ tay
ra:
“Đưa tiền đây! Mau!”
“Đã nói là em không có tiền.” –
Yến Phi giấu hẳn chiếc túi ra sau.
Trước thái độ ngoan cố của con nợ, Trần
đại ca hạ tay xuống, cười nhếch mép:
“Mày là đứa cứng đầu nhất tao từng
thấy. Đại Bàng, Chuột Nhắt, Mặt Ngựa!”
“Đại ca, tên em là Max Nhựa chứ không
phải Mặt Ngựa! – Tên Max nói vẻ khó chịu.
“Rồi rồi tao quên, Max Nhựa, được
chưa? Nào, ba tụi bây lấy cái túi cho tao!”
“Dạ, đại ca!” –
Ba tên đàn em đồng thanh rồi tiến lại gần Yến Phi.
Hiển nhiên đối diện, Yến Phi bắt đầu bước lùi ra sau:
“Này, làm gì vậy? Đã bảo trong túi không có tiền!”
“Hà hà giấu kỹ thế thì nhất định là
tiền nhiều đây!” –
Đại Bàng khoái chí.
Hắn vừa dứt lời, cả ba liền nhảy bổ vào. Hai tên giữ tay Yến Phi, tên còn lại cố gỡ lấy cái túi
trên vai nó. Yến Phi vùng vẫy nhưng không thể chống lại ba tên cao to này. Cuối
cùng chiếc túi bị giật lấy một cách thô bạo. Không những thế
chúng còn đẩy con bé ngã nhào xuống đất.
Vài phút sau, Trần đại ca đón lấy
chiếc túi từ tên đàn em, hả hê:
“Để xem hôm nay mày có bao nhiêu tiền.”
Sáu tên đàn em thấy gã đại ca
kéo banh khoá kéo của chiếc túi thì liền lại gần xem. Đôi mắt chúng hau háu dõi
theo hành động dốc ngược túi từ hắn.
Cơ hội đã đến, Yến Phi lập tức
đứng lên, nhanh chân chuồn lẹ.
Khi đó, Trần đại ca lẫn sáu tên đàn
em méo mặt khi trong túi chẳng có gì ngoài mấy thứ linh tinh. Chợt tên Chuột
Nhắc hét lên:
“Đại ca, con nhỏ đó biến đi đằng nào
rồi!”
“Cái gì??? Haizzzz… Cái đám đần độn tụi mày, thấy tiền là ham hố
bu hết lại đây để nó thoát!” – Trần đại ca giơ tay vò đầu –
“Trời ạ, sao trên đời lại có một đứa con gái tinh ranh
thế nhỉ, bị mắc lừa con nhỏ đó nữa rồi! Ối, ối…
máu dồn lên não mất thôi! Tụi bây còn đứng đực ra à, không mau đuổi theo!”
Đám đàn em nháo nhào chạy ra
khỏi sân nhà. Còn Trần đại ca thì ném mạnh chiếc túi xuống đất, gào
lên vì điên tiết.
***
Yến Phi chạy gấp gáp xuống
con dốc, ra ngoài đường và cứ cắm đầu chạy dù không biết nên đi đâu. Chẳng sao,
miễn thoát khỏi tay bọn cho vay là được. Yến Phi tức tốc lao vào một con đường
nhỏ rồi dừng lại thở mệt nhọc. Mồ hôi ra ướt cả áo dù lúc này trời đang rất
lạnh. Nó lấy tay vuốt vuốt ngực cho cơn thở dốc dịu hẳn. Vài giây sau, khi đã
đỡ mệt, Yến Phi đưa mắt nhìn ra ngoài, con đường vắng hoe không bóng người.
“Phù, may quá, chúng không đuổi theo kịp.” – Yến Phi lau mồ hôi trên trán – “Tối nay có lẽ không về
nhà được rồi, hay là đến chỗ Song Song ngủ nhờ
một đêm vậy, quyết định như thế!”
Đứng một hồi lâu, Yến Phi
quay gót bước đi. Đột nhiên, nó khựng lại, đôi mắt mở to bần thần khi thấy tên
Trần đại ca xuất hiện. Trong màn đen của đêm tối, nụ cười trên môi hắn trông
thật đáng sợ. Yến Phi lập tức xoay người định chạy đến cuối đường tẩu thoát
nhưng sáu tên đàn em đã đứng đó tự bao giờ. Lần này cô gái họ Yến không còn đường lui.
Thế là, Yến Phi bị hai nhóm dồn vào
giữa con đường hẹp.
“Hết đường rồi bé
con!” – Trần đại ca
cất giọng ghê rợn.
“Gan thật dám gạt đại ca cơ đấy.” – Max Nhựa
cười khặc khặc.
“Mày có thể im mồm không? Mày làm tao
rối trí, hiểu chứ? ”
Tên Max bị quát liền im re. Tiếp, Trần
đại ca hướng mắt về phía Yến Phi:
“Mày lại lừa tao nữa rồi, con nhỏ
đáng ghét!”
Yến Phi đảo mắt liên tục,
không biết phải làm gì trong tình huống tồi tệ này. Đúng
lúc, Trần đại ca hô lớn, ra lệnh:
“Tụi bây bắt nó cho tao!”
Yến Phi nhìn phía trước rồi
nhìn ra sau, mấy tên đang tiến lại gần. Quýnh quáng quá nó liền
lăn đùng ra, giả vờ bất tỉnh.
“Đại ca, nó xỉu rồi!”
“Xỉu à? Hà, chiêu này xưa rồi em! Tụi
bây cứ bế nó dậy, tao có cách làm cho nó phải tỉnh.” –
Trần đại ca ra dấu.
Đám côn đồ lôi Yến Phi đang giả vờ ngất vào một ngôi nhà ổ chuột cuối con
đường. Ở đấy có cái hồ nước nhỏ, thứ mà tên đại ca họ Trần cần.
Ào! Trần đại
ca dội nước vào mặt Yến Phi. Bị sặc nước, nó liền ngồi dậy ho sặc sụa:
“Này! Anh không biết là tạt nước vào mặt người khác là bất lịch sự lắm sao?”
“Còn mày, có biết gạt một người lớn
tuổi hơn mình là bất lịch sự lắm không?” – Trần đại ca cố tình bẻ lại lời cô gái.
Yến Phi lau lau mặt, quay đi
lè lưỡi.
“Con kia!” – Trần đại ca chợt
rít lên –
“Mày không đưa tiền hôm nay cho tao phải không?”
“Thì em đã bảo là tại anh đến sớm quá
nên em chưa có tiền.” –
Yến Phi vẫn ngoan cố không chịu đưa.
Nghe thế, Trần đại ca thở dài, lắc
đầu:
“Thôi được, Max Nhựa và Đại Bàng, hai
đứa bây kéo con nhỏ tinh ranh này lại bên kia, lấy hai bàn tay nó để lên trên
chiếc bàn gỗ ở đó!”
Hai tên đàn em gật đầu. Yến
Phi còn chưa hiểu tên đại ca định làm gì mình thì đã bị kéo thốc dậy. Max Nhựa
và Đại Bàng lôi Yến Phi đến chiếc bàn gỗ rồi chúng, mỗi tên cầm lấy bàn tay của
nó đặt mạnh lên đó.
“Các… các anh định làm gì vậy?” – Yến Phi, dường như hơi sợ, hỏi gấp.
Trần đại ca từ từ tiến đến,
đồng thời rút trong áo ra một con dao sắc lạnh… Khi
vừa thấy cái thứ kim loại trắng dã đó thì Yến Phi biết rằng sắp có chuyện khủng
khiếp xảy ra với mình.
“Nếu hôm nay mày không có tiền đưa
bọn tao, thì tao sẽ lấy một thứ khác ở mày!” – Trần đại ca cười nham nhở.
Yến Phi nuốt nước bọt, họng
khô dần:
“Lấy thứ khác… là thứ gì?”
“Là mười ngón tay của mày!”
Yến Phi hét lên, văng miểng
đầy mặt Đại Bàng:
“ Cái gì!!! Mười… mười… mười… ngón
tay á? Này… đừng đùa như vậy chứ!”
“Tao không bao giờ biết đùa, phải không tụi bây?” – Trần đại ca quay qua hỏi bọn đàn em.
“Vâng, đại ca không biết đùa!” – Sáu cái miệng đồng
thanh cất lên y như hát quốc ca tập thể.
Yến Phi thấy sợ, mồ hôi bắt
đầu tuôn ra:
“Này… ngón tay mà cắt đi rồi thì…
không mọc lại được đâu!”
“Biết, nhưng tao đâu có cắt tay tao đâu mà lo há há há!” – Trần đại ca cười hú vẻ khoái chí.
“Ha ha ha, vui quá!” – Sáu tên đàn em cười theo.
“Im đi, điên à?” – Trần đại ca đột ngột quát
to.
Tất cả những đứa nọ lập tức
im như thóc. Trở về vấn đề hiện tại, Trần đại ca lại nhìn chằm chằm Yến Phi:
“Không nói nhiều nữa, Max cầm lấy dao và cắt ngón tay nó cho tao!”
Tên Max đón lấy, săm soi lưỡi
dao sắc bén.
Quan sát dáng vẻ ra điều thích thú của tên côn đồ, Yến Phi liền cất tiếng, cố
để giọng đừng run:
“Anh Mặt Ngựa
đẹp trai ơi,
anh là người tốt nên đừng
làm thế.”
Max Nhựa liếc mắt sang cô
gái, hơi thở rít qua hai kẽ răng:
“Haizzz… Đã bảo tên người ta
là Max Nhựa!”
“Mày thôi lải nhải cái tên
trời đánh của mày đi, Max! Cắt tay nó mau lên!” –
Trần đại ca mất kiên nhẫn, quát to.
“Dạ!” – Tên Max hô khí thế rồi “từ tốn” đặt lưỡi dao lên mấy ngón tay
của Yến Phi trong khi nó cố hết sức vùng vẫy.
Rồi khi Max Nhựa sắp ấn dao
xuống thì…
“Hu hu hu hu! Trời ơi! Bố mẹ
ơi con khổ quá! – Yến Phi bỗng khóc rống lên
làm mấy tên nọ giật cả mình.
Tiếng khóc la giả vờ của Yến
Phi vang lớn kinh khủng.
“Hừ lại cái trò khóc vạ này
nữa!” – Trần đại ca bịt lỗ tai, nghiến răng.
Sáu tên còn lại cũng bịt tai
vì không tài nào chịu nổi tiếng khóc rống của cô gái họ Yến.
“Hu hu hu, bố mẹ bỏ con đi để
con bị ức hiếp thế này!”
– Yến Phi tiếp tục gào thảm thiết.
Bên cạnh, tên Max nhăn mặt khổ sở:
“Đại ca, nó khóc điếc cả tai em rồi!”
“Và còn văng miểng đầy mặt em nữa!” – Đại Bàng
vuốt mặt, trông đáng thương chẳng kém.
Thích thú trước dáng vẻ tội nghiệp của đám côn đồ, Yến Phi tiếp tục gào khóc,
tru tréo dữ dội hơn. Bảy tên nọ chịu đựng cái âm thanh
chát chúa đó trong vài phút cho đến khi không còn chịu nổi nữa, Trần đại ca điên tiết gào lên:
“Im ngay con nhỏ kia!!!”
Yến Phi giật mình, ngưng khóc
rống. Còn Trần đại ca, hắn tức giận giật
lấy dao từ tay tên Max, nói đay nghiến:
“Mày khóc đi! Tao sẽ cắt hết tay
mày!”