Nhật ký chạy trốn tình yêu, chương kết

Phần kết

 

 

Đêm
trước hôm khai mạc, Lăng Tiểu Manh ở trong trung tâm triển lãm chuẩn bị những
bước cuối cùng, Bùi Gia Tề và Tô Ngưng vẫn luôn ở bên cạnh.

 

Lăng
Tiểu Manh hồi hộp thấy rõ, sau khi tất cả đã hoàn tất cô vẫn đứng giữa bục
trưng bày, ngón tay vuốt ve chiếc ghế “ôm” của mình, hết lần này đến lần khác

 

Thấy
buồn cười, Tô Ngưng bước tới đập lên tay cô, “Được rồi, tôi đảm bảo ngày mai nhất
định cô sẽ trở thành tiêu điểm, lấp lánh như ánh sao, vươn mình ngạo nghễ, thế
nên hãy yên tâm về nhà ngủ một giấc, ngày mai tôi sẽ tới đón cô”.

 

Lăng
Tiểu Manh giật mình túm lấy tay Tô Ngưng mắt mở to.

 

“Sao
thế?”

 

“Tám
giờ rồi ư? Tại sao lại là tám giờ? Vừa rồi mới bốn rưỡi mà.” Nhìn đồng hồ trên
tay Tô Ngưng, Lăng Tiểu Manh khẽ kêu lên, giọng kéo dài.

 


Ngưng ôm đầu nói “Tiểu Manh à, khi cô bước vào đây là quên hết cả thời gian, được
chưa? Hai người chúng ta đứng đây gãy cả chân rồi, có muốn kêu cũng không đến
lượt cô.”

 

Bùi
Gia Tề cũng bước tới, “Sao vậy? Có việc gì gấp à?”.

 

Lăng
Tiểu Manh nắm tay hai người họ nói xin lỗi rồi túm lấy túi xách chạy như bay ra
ngoài, đi được nửa đường mới ngoảnh đầu lại giải thích, “Tôi phải tới bệnh viện,
đi trước nhé”.

 

“Này,
đợi đã, bệnh viện có chạy mắt được đâu...” Tô Ngưng ngoái đầu nhìn Bùi Gia Tề,
anh vẫn đang nhìn theo bóng Lăng Tiểu Manh, bỗng bắt gặp ánh mắt của cô, anh
nhún vai rồi mỉm cười.

 


Ngưng giậm chân rồi kéo anh ra ngoài, vừa đi vừa mắng, “Uổng công tôi đánh giá
cao anh, cho hai người không biết bao nhiêu cơ hội, sao anh lại để cô ấy chạy
đi như thế”.

 

Bùi
Gia Tề thở dài, “Tiểu Manh cô ấy...”.

 

“Tiểu
Manh làm sao nào?”

 

“Cô ấy
chạy nhanh lắm.”

 

Anh vừa
dứt lời thì Tô Ngưng đã quắc mắt lườm.

 

Khi Tiểu
Manh tới bệnh viện thì trong phòng bệnh đã trống không, cô kinh hãi, chạy tới
phòng làm việc của bác sĩ vừa thở hổn hến vừa nói, “Bác sĩ, bác sĩ...”.

 

Vị bác
sĩ với cặp kính sáng lóa vẫn rất nhẫn tâm, nhìn thây cô liến thốt ra đúng ba chữ,
“Xuất viện rồi”.

 

“Hả? Tại
sao lại xuất viện? Hôm qua còn đang kiểm tra, sao lại xuất viện.”

 

“Bệnh
nhân đòi xuất viện, chẳng lẽ tôi còn giữ anh ta lại?”

 

Trả lời
gì mà vô trách nhiệm thế, Lăng Tiểu Manh tức điên lên, nhưng đáng tiếc bẩm sinh
cô giọng yếu, lại kéo dài, câu cuối cùng thốt ra khí thế vẫn không đủ mạnh, “Nhỡ
xảy ra chuyện thì làm thế nào?”.

 

“Yên
tâm, không chết được đâu, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe thôi.”

 

Không
chết được đâu? Lăng Tiểu Manh hít một hơi.

 

Vẻ mặt
của cô hết sức thú vị, những người hộ lý bên cạnh đều tủm tỉm, đến vị bác sĩ
tàn bạo kia cũng không nhịn được bật cười, “Đúng, cứ coi như đang nuôi heo đi”.
Nói xong liền rút trong ngăn bàn một bức thư đưa cho cô, “Này, anh ta gửi cho
cô”.

 

Những
người hộ lý nhìn cô bước ra ngoài mơ màng nói, “Cô ấy sẽ đi tìm anh ấy, có phải
không? Cố tiên sinh thật có tâm, lại đẹp trai nữa…”

 

Anh
chàng bác sĩ đang cúi đầu xem bệnh án, giọng lạnh tanh nói, “Nhìn hộ sang bên cạnh
một chút, trên đời này không phải chỉ có mỗi mình anh ta đẹp trai thôi đâu”.

 

Haizz,
mọi người tản ra như chim, chẳng ai thèm phản ứng lấy một câu.

 

Lăng
Tiểu Manh ngồi trên taxi mở bức thư ra, bên trong chỉ có một chùm chìa khóa và
một tờ giấy, trên đó viết hai chữ ngắn ngủi, là một câu hỏi, “Về nhà?”.

 

Cô cầm
lấy chùm chìa khóa, nhìn đi nhìn lại hai chữ ấy, cuối cùng cô nhoẻn miệng cười,
đôi mắt đã ngấn nước.

 

Thực sự
không giống như trước, lần này Cố Chính Vinh không nói “Em có muốn ở bên anh
không?”.

 

Lần
này cái anh muốn cho cô là một ngôi nhà.

 

Rất
nhiều thứ trước đây cô từ bỏ nay đều đã trở về.

 

Đột
nhiên không muốn cử động, không muốn chạy, lần này cô đã lựa chọn, cô chọn cách
ở lại. Tin tưởng anh và được anh tin tưởng. Yêu anh, rồi được anh thương yêu.

 

Cảm
giác mừng vui trong tim giống như miệng núi lửa đã tắt, tưởng chừng như không
thể sống lại, nay ào ào phun trào nham thạch.

 

“Này
cô, rốt cuộc cô muốn đi đâu?”, người lái xe taxi sốt ruột, quay đầu hỏi cô.

 

Lăng
Tiểu Manh ngẩng đầu nói địa chỉ, nói xong liền ngồi yên lặng, cúi đầu nhìn những
thứ trên tay.

 

Cô gái
này lên xe chẳng nói một lời, giờ hai mắt đỏ hoe, miệng lại khẽ mỉm cười, cảm
thấy ngạc nhiên nhưng tài xế không dám hỏi nhiều, cúi đầu tập trung lái xe, dọc
đường không nói một câu nào.

 

Đẩy cửa
bước xuống, Lăng Tiểu Manh bước chân lên chiếc cầu thang quen thuộc, mã số mở cửa
cô đã thuộc nằm lòng, lúc trở về đã tối muộn, sảnh lớn dưới nhà không một bóng
người, cửa thang máy hiện lên hình ảnh của cô, cô vẫn mặc chiếc áo phông đơn giản,
trong đáy mắt ánh lên niềm vui không thể che giấu, nó cứ hiện dần ra, từng chút
một.

 

Lên
nhà rồi theo thói quen cô vừa đi vừa thò tay vào túi, một lúc lâu mới thấy được
chìa khóa, trước khi mở cửa cô ngẩng đầu nhìn sang phải, dường như trông thấy nụ
cười Cố Chính Vinh, anh đang đứng bên cạnh nhìn cô.

 

Cửa mở,
bên trong có ánh đèn, là ánh đèn trong phòng bếp, Cố Chính Vinh đang ngồi bên
bàn đọc văn kiện, văn kiện rải khắp mặt bàn, nghe thấy có tiếng động anh ngẩng
đầu lên nhìn cô, trong mắt có ý cười, “Em về rồi à? Sao muộn vậy?”.

 

Giọng
anh rất bình thường, thực ra trước khi cô mở cửa anh căng thẳng lắm, cả bàn đầy
tài liệu nhưng chẳng đọc được một trang.

 

Anh sợ
cô rồi, giữ được cô khó khăn biết mấy, anh sợ rằng chỉ vì cô sợ anh chết đi nên
mới trở lại, sợ rằng cô lại chạy trốn.

 

Lăng
Tiểu Manh quả là biết chạy, nhưng anh vẫn đợi đến khi cô hiểu ra, đến khi cô
cam tâm tình nguyện ở bên anh, anh đã đợi ngần ấy năm. Nhưng giờ anh đã đợi quá
lâu rồi, thực sự không thể chịu giày vò thêm được nữa.

 

Thế
nên lần này anh để cô lựa chọn, trước đây anh toàn để cô đón nhận, bắt cô phục
tùng, nhưng lẫn này, anh hy vọng người quyết định là Lăng Tiểu Manh, người muốn
trở về cũng là Lăng Tiểu Manh.

 

Im lặng
vài giây sau mới có tiếng trả lời, “Ừm, em về rồi”.

 

Dứt lời
cô nhìn nụ cười của anh, thực sự rất vui, chẳng biết vì sao sống mũi lại cay
cay, Lăng Tiểu Manh vội cúi đầu tháo giày để che giấu cảm xúc.

 

Mọi thứ
trước mắt vẫn y nguyên như ngày cô ra đi, cô thấy chiếc chìa khóa xe trên tủ đựng
giày, bên cạnh là chiếc chìa khóa của anh, chúng lặng lẽ lồng vào nhau.

 

Mở tủ
thấy đôi giày của anh đặt ngay ngắn phía trước, cô khẽ chạm vào, ngẩng đầu lên
lại thấy Cố Chính Vinh vẫn đang nhìn mình, cô vội quay đầu, cố gắng khống chế ý
nghĩ ngốc nghếch muốn chạy của mình.

 

Lười
đi dép, Lăng Tiểu Manh đi chân trần vào bếp, đồ trong tủ lạnh đầy ắp, theo thói
quen cô hẹn giờ nấu cháo, rồi tiếp tục bận bịu, bận tới bận lui cô khống chế ý
nghĩ muốn nhìn anh một lần, được một lúc, cô ngoái đầu, đã thấy anh đứng ở cửa
bếp.

 

Giật
mình, Lăng Tiểu Manh định thần lại hỏi, “Sao vậy?”.

 

Chẳng
sao cả, anh đang rất vui, thấy bóng cô khẽ đung đưa, cảm giác trong phòng thật ấm
cúng, vô thức anh bước tới.

 

“Em
làm gì đấy, sao nấu nhiều thế.”

 

“Cho
anh ăn, bác sĩ nói phải coi như đang nuôi heo”, cô thật thà kể lại.

 

Anh cười
ha ha, bàn tay đặt lên eo cô, cái lạnh đột ngột ập đến.

 

Dù lạnh
nhưng rất an tâm, trong nháy mắt sự nhút nhát của Lăng Tiểu Manh đột nhiên biến
mất, dù bây giờ có xảy ra động đất, sóng thần cô cũng chẳng sợ, nhón chân hôn
lên má anh, rồi vòng eo cô bị siết chặt, đáp trả lại cô là một nụ hôn thật sâu.

 

Đôi
môi ghì vào nhau, đầu lưỡi như cuốn lấy, nụ hôn thật dài, bên tai mơ hồ như có
câu hỏi, ngắn thôi, chỉ mấy chữ.

 

Lăng
Tiểu Manh thở hổn hển, lúc rời nhau đôi mắt cô ngấn lệ nhìn anh, cũng không trả
lời, dường như cô muốn khóc.

 

Haizz,
lại khóc nữa sao? Cố Chính Vinh thở dài.

 

Nhưng
phản ứng cuối cùng của cô là mỉm cười, đôi mắt nheo lại, dáng vẻ mừng vui, mặt
đỏ ửng, giọng lí nhí.

 

“Cái
gì?”, đương nhiên là anh không rõ.

 

Cô cố
lấy hết dũng khí nói lại một lần nữa, câu trả lời cũng rất đơn giản, anh mỉm cười
rồi ôm lấy cô, trong phòng bếp bỗng chốc tràn ngập tiếng cười.

 

Sáng sớm
ngày hôm sau Lăng Tiểu Manh tỉnh dậy trong tư thế ngủ quen thuộc, ôm lấy lưng Cố
Chính Vinh, tay phải anh nắm lấy tay cô đặt trước ngực.

 

Cô tỉnh
dậy rất sớm, chuông báo còn chưa kêu, hơi thở anh nhẹ nhàng, phập phồng, cả thế
giới như chỉ có hai người, tất cả đều hoàn mĩ và yên lòng.

 

Chuông
báo thức cuối cùng cũng kêu vang, rồi giọng Cố Chính Vinh cất lên, “Không phải
hôm nay khai mạc triển lãm sao, em vẫn còn ngủ? Hay lại muốn chạy?”.

 

Chạy
ư?

 

Lăng
Tiểu Manh cười thành tiếng, ước mơ của cô ở đây, anh cũng ở đây, lần này cô còn
chạy đi đâu được chứ?

 

৹০৹ HẾT ৹০৹

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3