Giấc mộng sói vương - Chương 03 - P3

Giờ
chỉ còn một cách duy nhất là xộc vào trong hốc cây đánh thức con gấu ngu ngốc
đó dậy. Nhưng hốc cây này sâu bằng hai con sói nhỡ, miệng hốc hướng lên trời,
thẳng như một chiếc bút, vào thì dễ mà ra thì khó. Nếu vào đó thám hiểm rồi mà
động tác chậm chạp, không phi thật nhanh ra khỏi hốc cây trước khi con gấu tỉnh
dậy thì hậu quả thật khôn lường. Con gấu to lớn sẽ bạt vào lưng con sói một cái
như bạt vào một cây tre non, hoặc nó sẽ kẹp con sói vào giữa mông nó rồi dậu thẳng
tấm thân nặng nề của nó xuống, nghiền con sói thành thịt vụn.

Bầy
sói đứng quanh gốc cây lưỡng lự.

Ca Lỗ
Lỗ ngồi xổm trước miệng hốc cây, nhìn vào khoảng không đen thăm thẳm bên trong.
Nó thử thò một chiếc chân trước vào trong động rồi rụt ngay lại. Loài sói tuy
hung hãn ác độc nhưng cũng biết trân trọng sinh mạng mình.

Đúng
lúc ấy, Lam Hồn Nhi rẽ bầy sói đi ra, nhảy lên chạc cây và cùng ngồi xổm trước
miệng hốc cây với Ca Lỗ Lỗ. Lát sau, nó quay mặt lại nhìn về phía mẹ.

Tử
Lam cảm nhận được nỗi bồn chồn trong ánh mắt của con. Ánh mắt Lam Hồn Nhi chứa
đầy mâu thuẫn, nó vừa lưu luyến sinh mệnh vừa muốn mạo hiểm một phen, nó vừa
oán hận vừa muốn nói lời cảm ơn với mẹ, nó vừa tha thiết mong Tử Lam đồng ý cho
nó nhảy vào trong hốc cây lại vừa khẩn cầu Tử Lam hãy ngăn cản nó, đừng để nó tự
đi tìm cái chết...

Đây
là cơ hội quý báu để Lam Hồn Nhi thể hiện bản lĩnh của mình, dẫu rằng cơ hội ấy
là một hành động thập tử nhất sinh. Tử Lam rên rỉ, không biết phải thể hiện ra
sao.

Lam Hồn
Nhi tru lên một tiếng trầm đục như một con sói đực trưởng thành rồi thò đầu và
bả vai của mình vào trong hốc cây, bật người vào, động tác rất dứt khoát.

Bầy
sói thôi không nhốn nháo nữa. Không gian phía trước cây xoan cổ thụ bỗng trở
nên im ắng, chỉ còn âm thanh của cơn gió Đông Bắc u u thổi cuốn những hạt tuyết
và tiếng những hạt tuyết va vào nhau chiu chíu. Hốc cây vẫn yên lặng, Tử Lam
như sắp phát điên. Thời gian như ngưng đọng. Mới chỉ qua vài giây ngắn ngủi mà
Tử Lam như đã đi hết cả đời người.

Một
tiếng gầm rống nặng nề xé tan khoảng không u tịch của cánh đồng tuyết. Phút chốc,
trái tim của Tử Lam như bật ra khỏi lồng ngực, nó chỉ muốn nhảy ngay vào trong
hốc cây xem cơ sự thế nào. Ngay lúc đó, một tấm thân lao ra khỏi hốc cây nhanh
như một mũi tên vút bay trong không trung. Mũi tên lượn mấy vòng điệu nghệ rồi
nhẹ nhàng rơi trên tuyết. Tử Lam vội vàng phi tới, tỉ mẩn quan sát từ đầu tới
đuôi Lam Hồn Nhi suốt một lượt. Bảo bối của nó vẫn khỏe mạnh, không hề bị sứt mẻ
chỗ nào. Tử Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lam Hồn
Nhi thật xứng là “siêu sói” mà Tử Lam khổ công bồi dưỡng. Nó duỗi thẳng bốn
chân, bấm chặt móng vuốt lên vách cây xù xì, từ từ tiến vào trong hốc. Nhờ vào
một tia sáng le lói hắt vào trong hốc cây, nó nhìn thấy một con gấu béo núc
ních đang ngoẹo đầu ngủ ngon lành phía cuối hốc. Giấc ngủ đông của loài gấu
không giống như giấc ngủ bình thường. Chúng thường ngủ rất sâu, dù có một quả
pháo treo ngay trước mặt cũng không thể đánh thức chúng dậy. Lam Hồn Nhi quan
sát địa hình rồi nhủ thầm, lúc này, nếu cứ liều lĩnh nhảy lên người con gấu mà
cắn, e rằng khó mà an toàn ra khỏi hốc cây. Hốc cây rất hẹp, nó không thể thi
triển tài nghệ phi thân của loài sói được, chỉ có thể từ từ tiến lên mà thôi.
Loài gấu tuy ngốc thật đấy, nhưng kỹ xảo và tốc độ leo trèo của nó chẳng thua
kém loài sói là bao. Nếu con gấu thức dậy vì bị đòn đau tất nó sẽ giang thẳng
tay tát mạnh vào vị khách không mời dám cả gan tới nơi trú thân an lành của nó
quấy nhiễu.

Lam Hồn
Nhi nheo mắt, đầu óc nó bỗng như sáng láng hơn. Nó rón rén bò lên vai con gấu,
khẽ khàng đặt hai chân sau vào hai cánh tay đang khoanh tròn trước ngực của con
gấu, rồi nhắm trúng cái mũi tròn tròn đẫy thịt đang hếch lên trời của con gấu
mà cắn phập một cái. Sau đó, nó vẫn giữ nguyên tư thế. Con gấu đau quá, bật dậy,
rống lên một tiếng ghê sợ. Và như một phản xạ tự nhiên, nó vừa bừng mắt vừa duỗi
thẳng hai cánh tay đang khoanh tròn trước ngực, một tay bịt mũi, một tay đẩy thẳng
ra ngoài. Vào khoảnh khắc con gấu còn đang mắt nhắm mắt mở, vươn thẳng hai vai,
Lam Hồn Nhi nhanh chóng bật cao hai chân trước, khuỵu hai chân sau, đạp mạnh xuống
đất một cái, mượn lực vươn vai của con gấu, “bâng” một tiếng và lao vút ra khỏi
hốc cây.

Rất gọn
gàng, rất mau lẹ và tuyệt đẹp! Bầy sói đang vây quanh dưới gốc cây xoan cổ thụ
náo nức reo hò. Ngay cả Sói Vương Lạc Giáp cũng phải dành cho Lam Hồn Nhi một
cái nhìn kính nể.

Trước
đây, bầy sói từng đánh thức gấu ngủ đông trong hốc cây. Những con sói dũng cảm
vào động thám thính không chết thì cũng mang tật. Thật không ngờ, Lam Hồn Nhi
tuổi còn nhỏ mà đã có được kỳ tích tuyệt diệu như thế. Lòng Tử Lam hạnh phúc
hơn cả khi được uống những giọt mật.

Con gấu
ngu ngốc bò ra khỏi hốc cây, mặt mày bê bết máu, mắt đầy dử vàng khè như mủ. Nó
lấy tay trái bịt mũi. Mắt giờ đã tỉnh hẳn. Nó tức tối gào thét. Con gấu ỷ mình
sức vóc nặng nề, hai tay rắn chắc và bộ áo giáp dày nên xưa nay vẫn khinh thường
những con sói tới quấy rầy giấy ngủ của nó. Nó đứng thẳng dậy, hai chân lảo đảo
chạy trên tuyết, đuổi theo con sói đáng ghét. Thân hình đen sẫm của nó tương phản
với sắc trắng yếu ớt của trời đông và màu trắng tinh khôi của lớp tuyết dày
trên mặt đất.

Chỉ cần
dụ gấu ra khỏi hang là bầy sói đã nắm chắc phần thắng. Chúng đủ thông minh để đối
phó với một con gấu ngu ngốc.

Tốc độ
chạy trên tuyết của loài sói tất nhiên nhanh hơn loài gấu nhiều, chỉ có sức bền
là không bằng. Bầy sói bèn chia đôi lực lượng, áp dụng chiến thuật bánh xe để
vây con gấu. Con gấu cứ nhắm vào một con sói mà đuổi, nhưng khi nó đuổi gần đến
nơi thì bỗng một con sói khác từ bên cạnh sượt qua, lượn qua lượn lại trước mặt
con gấu nhằm chuyển hướng nhìn và phân tán sự tập trung của nó. Con gấu bị mất
dấu con sói đang đuổi bắt khi nãy, quay sang đuổi con sói trước mặt. Bầy sói áp
dụng chiến thuật bánh xe vừa để tiêu hao sức lực của con gấu vừa dụ nó ra xa hốc
cây cổ thụ nhất có thể. Điều duy nhất khiến bầy sói lo lắng là, vào những phút
quan trọng khi con gấu sắp sức tàn lực kiệt, nó bèn thu mình vào trong tổ ấm của
nó và dựa vào lợi thế tuyệt đối để phòng vệ, bao nhiêu công sức của chúng bỏ ra
đều xôi hỏng bỏng không.

Chiến
thuật bánh xe của bầy sói làm con gấu hoa mắt chóng mặt. Nó cứ luẩn quẩn đuổi rồi
mất, mất rồi lại đuổi mà chẳng được gì, dù chỉ là một sợi lông sói. Nó nản quá,
ngồi thụp trên tuyết, đờ đẫn nhìn vào bầy sói xuất quỷ nhập thần. Bầy sói đã dụ
được nó tới một thung lũng, nhưng chiếc nôi ngủ đông an lành của nó vẫn còn thấp
thoáng đằng xa. Con gấu lười biếng xoa cái bớt trắng hình bán nguyệt trước ngực,
vết thương trên mũi của nó bị từng trận gió tê buốt làm cho đóng băng, không chảy
máu nữa. Nó quay đầu nhìn lại cây xoan cổ thụ ẩn hiện phía xa, khuôn mặt ảo
não. Xem ra, nó muốn dừng cuộc rượt đuổi nhọc nhằn này tại đây.

Lúc ấy,
tuy con gấu đã mệt nhưng vẫn còn một nửa sức lực, nếu bầy sói mạo hiểm lao lên
tất sẽ có ít nhất là vài con sói phải bỏ mạng dưới bàn tay tàn bạo của nó.

Con gấu
dường như đang muốn quay đầu chạy thì Lam Hồn Nhi đang phủ phục dưới đất bỗng
bò lên, lặng lẽ bò ra phía sau con gấu rồi phi thẳng lên lưng con gấu không
chút sợ sệt. Lam Hồn Phi cắn phập vào tai con gấu một miếng. Con gấu bị đau, gầm
rống lên, ngả người ra phía sau, nó muốn lấy thân hình nặng nề của mình đè lên
kẻ đánh lé nó nhưng đã muộn. Lam Hồn Nhi nhanh nhẹn nhảy phốc ra ngoài. Con gấu
chỉ đè lên khoảng không, lật đật bò dậy, khắp mình lấm tấm tuyết, nó điên tiết
đuổi theo bầy sói bất chấp tất cả.

Cuối
cùng, bầy sói cũng dụ được con gấu tới một khu rừng nhỏ. Bóng cây xoan cổ thụ
đã hoàn toàn chìm khuất trong không gian. Con gấu bỗng nghĩ ra một biện pháp mà
nó tự cho là thông minh để đối phó với bầy sói. Đối diện với bầy sói vừa không
có cách bắt được nó vừa không thể rời bỏ con mồi, nó hiên ngang bước tới trước
một cái cây nhỏ xù xì, dùng hai tay trước ôm chặt thân cây, đè thân hình nặng nề
của nó lên cây rồi dùng lực thật mạnh đẩy cái cây xuống. Chỉ nghe đánh rầm một
tiếng, cái cây đã bị đốn ngã. Một mùi thơm dịu nhẹ từ mạt gỗ lan tỏa trong
không khí. Con gấu nâng cái cây dậy, huênh hoang diễu võ dương oai xoay vài
vòng trước mặt bầy sói. Nó muốn cho bầy sói thấy sức mạnh thần kỳ của nó, hòng
đạp đổ lòng dũng cảm của bầy sói.

Bầy
sói tru lên u u bi thiết. Dường như chúng bị con gấu dọa cho hồn xiêu phách lạc,
đứng không vững nữa. Một vài con sói con sợ quá vội vàng nép vào dưới bụng mẹ.

Con gấu
đắc ý lắm. Nó tiếp tục tiến tới một cái cây khác và đốn ngã nó cũng theo cách ấy.
Bốn cây, năm cây, sáu cây...con gấu đã đốn ngã tất cả thảy hai mươi cây. Nhưng
bầy sói vẫn không bỏ chạy tán loạn như nó muốn. Nó nheo nheo đôi mắt màu nâu sậm,
tỏ ra vô cùng lúng túng. Bầy sói quả là những khán giả trung thành, con nào con
nấy háo hức thưởng thức tài nghệ của nó

Con gấu
tội nghiệp mệt quá thở hổn hển. Tuy vậy, nó vẫn không thể nản lòng, tiếp tục bước
tới một cái cây bị nghiêng về một bên, nó muốn phô diễn sức lực phi phàm của nó
thêm nhiều lần nữa. Lần này không hiểu do cái cây quá cứng chắc hay do động tác
của nó không đủ mạnh mà cái cây chỉ bị bẻ cong chứ không đổ nhào xuống đất. Con
gấu vừa nhả tay cái cây lập tức thẳng lại như cũ. Con gấu thấy mất thể diện
quá, rống lên mấy tiếng, rồi đấm như điên vào thân cây. Nhưng lạ thật, cái cây
vẫn kiên cường chịu đựng, chỉ uốn mình chứ không chịu gục ngã. Con gấu đã kiệt
sức, nó rạp người lên thân cây để thở. Một tiếng “bâng” vang lên, cái cây bật
trở lại. Lực đàn hồi mạnh đẩy văng con gấu ra xa bốn, năm mét. “Tung”, con gấu
rơi phịch xuống đất. Nó lăn vài vòng theo quán tính, cố gắng vùng dậy hai lần
mà không tài nào dậy nổi. Nó mệt đến nỗi sùi cả bọt mép, ngã bổ nhào xuống đất.

“Ồ”,
Sói Vương Lạc Giáp reo lên sung sướng.

Tức
khắc, mấy chục con sói cứ bốn bề sáp lại con gấu. Máu gấu loang trên nền tuyết
trắng phau phau. Chẳng mấy chốc, trên mặt tuyết chỉ còn lại một mảnh da gấu và
một vài vụn xương nho nhỏ.

Lần
này, Lam Hồn Nhi được chia một nửa quả tim gấu quý giá. Tử Lam tràn trề vui sướng.
Lam Hồn Nhi thật sự đã trưởng thành đúng như mong đợi. Lam Hồn Nhi không hổ là
con trai của Hắc Tang, thật dũng cảm và mưu trí. Bây giờ, không chỉ những con
sói cùng trang lứa coi Lam Hồn Nhi là thủ lĩnh của chúng mà ngay cả những con
sói đực trưởng thành cũng phải nhìn Lam Hồn Nhi với ánh mắt khác. Lam Hồn Nhi
đã đặt những bước đệm vững chắc cho cuộc chiến tranh giành ngôi báu Sói Vương
sau này bằng chính tài năng xuất chúng của nó. Giờ đây, lý tưởng của Tử Lam
không còn là giấc mộng hão huyền nữa mà đã hiển hiện ngay trước mắt, giống như
một miếng thịt treo trước miệng vậy.

Mùa
đông sắp lùi xa, chỉ còn một vài ngày nữa, khi tiếng sấm mùa xuân rền vang và lớp
tuyết tan chảy, cỏ cây đâm chồi nảy lộc thì bầy sói lại tản ra theo quy luật
sinh tồn của chúng. Trong hai mùa xuân hạ, Tử Lam sẽ đem toàn bộ kỹ nghệ vây bắt
và vồ mồi truyền thụ cho Lam Hồn Nhi. Vào thời điểm này của năm sau, Lam Hồn
Nhi gần như đã trưởng thành đầy đủ, có thể mưu tính bắt tay vào cuộc tranh đoạt
ngôi vị Sói Vương rồi. Tử Lam vừa thưởng thức thịt gấu vừa tính toán.

V

Nếu
không có đợt rét bất thường vào mùa xuân thì bầy sói đã tản ra từ mấy ngày trước
đó và Tử Lam đâu đến nỗi gặp tai nạn này. Ông trời thật khốn khiếp, Tử Lam thầm
nguyền rủa, dù vậy, nó vẫn không thể thay đổi hiện thực tàn khốc trước mắt.

Vốn dĩ,
tiếng sấm đùng đoàng của mùa xuân đã rền vang, lớp tuyết đọng trên thảo nguyên
bắt đầu tan ra, những chiếc chồi non như những đốm sao li ti đã bắt đầu thắp
màu xanh trên các cành cây xám xịt và bầy sói bắt đầu chuẩn bị tản ra theo tập
tính vốn có. Nhưng ông trời thích trêu ngươi, bất ngờ nổi gió Đông Bắc cuốn
theo từng đám lông ngỗng trắng muốt giữa không trung. Cái đói tiếp tục hành hạ
bầy sói, cảnh tượng suốt năm ngày liền chẳng có thứ gì cho vào bụng lại tái diễn.
Bởi thế, bầy sói đành phải đánh liều tới thung lũng gần trại Lang Bạc tìm thức
ăn. Và điều bất hạnh xảy đến, Lam Hồn Nhi trúng bẫy của đám thợ săn giảo hoạt.

Nếu
như Tử Lam sánh bước cùng Lam Hồn Nhi dẫn đầu bầy sói thì có lẽ thảm họa sẽ
không ập xuống đầu mẹ con nó. Tử Lam là một con sói dày dạn kinh nghiệm sinh tồn
nên chỉ cần nhìn qua, nó đã đoán biết con sơn dương mỡ màng treo trên chạc cây ấy
là mồi nhử, là cái bẫy của đám thợ săn ranh ma. Tiếc thay, khi xảy ra chuyện,
nó đang đi cùng mấy con sói già đã nếm đủ phong sương ở phía cuối của bầy sói.

Loài
sói không thể xoay chuyển vận mệnh của chúng.

Lúc bầy
sói vừa quẹo qua chân núi, chúng thấy những vệt máu còn chưa đông cứng rải trên
nền tuyết trắng phau. Và trước mặt chúng là một con sơn dương mập mạp. Mấy sói
đực tráng niên và mấy con sói non mừng quýnh, tru lên sung sướng. Chúng nhào
lên tranh giành con mồi bất chấp tất cả. Lam Hồn Nhi xông xáo dẫn đầu, nó đã
quen với việc dũng mãnh vồ mồi trước nhất. Thế này thì thật là lỗ mãng, Tử Lam
nghĩ.

Không,
chẳng thể trách Lam Hồn Nhi hành động lỗ mãng được, có trách thì phải trách đám
thợ săn đã quá giảo hoạt. Chúng chôn bẫy xuống dưới tuyết, khéo tới mức cặp mắt
sắc bén và cái mũi thính nhạy của loài sói không thể nhìn ra chút sơ hở hay ngửi
thấy mùi lạ nào. Đương nhiên, cũng phải trách con sơn dương ngon mềm kia nữa.
Nó béo núng nính, những giọt máu chảy ra khi lớp da bị xé toạc và lục phủ ngũ tạng
bị phanh xẻ mới thơm nồng làm sao. Bầy sói bụng dạ lép kẹp khó mà thoát khỏi sự
mê hoặc của con sơn dương.

Lúc ấy,
vừa nghe thấy tiếng động phía trước, Tử Lam vội vàng nhảy bổ lên phía trước.
Lam hồn Nhi chỉ còn cách con sơn dương năm, sáu bước chân. Khi ánh mắt Tử Lam dừng
lại nơi con sơn dương nằm chết trên tuyết, nó đã cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Nếu con sơn dương bị báo hay động vật ăn thịt nào khác giết chết thì hẳn dấu vết
của một cuộc vây bắt phải để lại trên tuyết, đằng này mặt tuyết phẳng lì, không
tìm đâu ra một dấu chân. Hơn nữa, loài báo bản tính tham lam, chúng không đời
nào dâng tặng miếng mồi ngon đã tới miệng cho lũ sói như thế.

Thình
lình, một bóng đen đáng sợ lướt qua trí não Tử Lam, đây nhất định là quỷ kế của
bọn thợ săn rồi! Nó vội vã tru lên một tiếng chát chúa, muốn ngăn Lam Hồn Nhi lại.
Muộn rồi, hai chân trước của Lam Hồ Nhi đã vồ vào thi thể con sơn dương. “Oành,
đoành”, cùng với âm thanh cổ quái, chiếc vấu sắt bật khỏi lớp tuyết tĩnh lặng
chụp lấy người Lam Hồn Nhi. Lam Hồn Nhi muốn chạy trốn, nhưng làm sao nó có thể
chạy trốn được! Chiếc vấu sắt chộp trúng lưng nó, nhanh như một tia điện. Loài
sói đầu đồng da sắt lưng bông, cái lưng mềm mại chính là gót chân Asin của
chúng, rất dễ bị tổn thương. Tử Lam bước lại gần, thấy lưng của Lam Hồn Nhi bị
kẹp giữa tấm kẹp sắt hoen gỉ, chiếc lò xo bám chặt vào vấu lưng nó khiến nó
không thể cựa quậy. Lam Hồn Nhi ra sức dùng móng vuốt cào vào tấm sắt, vừa cào
vừa tru lên não nùng.

Bầy
sói đang đói lả vây quanh Lam Hồn Nhi. Chúng tranh nhau nuốt sạch con sơn dương
mà đám thợ săn dùng làm mồi nhử.

Từ hốc
núi xa xa phía trước vẳng lại tiếng cười nói hoan hỉ.

“Ha
ha, bắt được rồi.”

“Một
bộ da sói tuyệt đẹp, bán chắc sẽ được món hời đây!”

Vài
cái đầu người nhấp nhô sau rừng cây bụi phía hốc núi. Mấy con chó sủa inh ỏi.

Bầy
sói căng thẳng nhốn nháo. Sói Vương Lạc Giáp nhảy lên một hòn đá nhô ra ở giữa
lòng sông, rướn cổ tru lên một hồi dài đầy phẫn nộ. Lập tức đám sói đang tản mạn
trong phiến tuyết đứng thẳng người, đồng thanh tru. Tiếng tru chát chúa của
loài sói đập xuống lòng sông và vọng lại khiến gió thổi tuyết bay, ngay cả những
con chim ban cưu đang bay trên tầng không cũng giật mình kinh hãi, lao thẳng xuống
tuyết tắc tử. Bảy, tám con sói đực vạm vỡ đằng đằng sát khí nhảy bổ về phía hốc
núi. Mắt chúng vằn lên những tia máu đỏ rực, miệng chúng không ngớt sùi bọt,
chúng hận không thể một bước lao xổ đến đám thợ săn đi thẳng bằng hai chân kia
mà cắn phập vào cổ họng.

Khi bầy
sói lao tới một phiến đất rộng chỉ còn cách hốc núi chừng bốn, năm mươi mét, một
vài sợi khói vấn vít nhau nhẹ nhàng bốc lên trong không trung bàng bạc và tĩnh
lặng, tiếp đó là tiếng súng đùng đoàng vang lên từ lũng sông. Một làn mưa đạn
vô hình xuyên thủng không khí, xé toạc làn da và bẻ gãy xương cốt của bầy sói.
Bốn con sói đực to dẫn đầu tru lên thảm thiết như bị sét đánh, nhảy lên cao hai
ba thước rồi ngã nhào xuống tuyết, quằn quại lăn lộn. Miệng chúng hộc ra từng
búng máu lớn, từng dòng máu nóng hổi xối xả tuôn ra từ cái hốc sâu hoắm bị đạn
xuyên thủng trên cơ thể, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng xóa. Mấy sói con đực
may mắn thoát chết kinh hoàng cúp đuôi chạy thẳng về phía đồng loại.

Bầy
sói càng trở nên hoảng loạn. Chúng lấm lét nhìn Sói Vương Lạc Giáp. Sói Vương Lạc
Giáp hết nhìn Tử Lam đang đau đớn cùng cực lại ngẩng đầu trông vầng mặt trời
đang từ từ lặn về phía Tây, trầm mặc không nói.

Những
tia nắng còn sót lại của buổi tịch dương hắt xuống từ bên kia bờ sông, rọi lên
những vũng máu và thây sói nằm rải rác trên tuyết. Mùi tanh của máu và sự chết
chóc bi thương ngự trị khắp không gian.

Tử
Lam bất chấp tất cả, xồ tới cái kẹp sắt, dùng răng cắn vào lò xo, vào chốt khóa,
vào sợi dây xích cố định. Nó cắn như điên dại. Hàm răng sắc nhọn của nó bị gãy
bốn chiếc. Miệng nó nhoe nhoét máu, nhưng cái kẹp sắt vẫn cứ trơ trơ, chỉ in
thêm vài vết răng khá nông. Cái bẫy thú được rèn bằng một loại sắt cứng và bền,
hệt như được cắm rễ vào lòng tuyết, là tử địa với ngay cả loài loài thú hung
mãnh như báo tuyết. Trong lòng Tử Lam hiểu rõ, mọi nỗ lực cứu Lam Hồn Nhi thoát
khỏi cái bẫy quái quỷ này chỉ là vô ích. Nhưng nó là một người mẹ, nó phải sống
chết ở cạnh con mình. Dù có nói thế nào đi nữa, nó cũng không thể bỏ mặc con
mình lại với đám thợ săn và chó săn được.

Bầy
sói và đám thợ săn trân trân nhìn nhau. Sở dĩ đám thợ săn không dám lập tức tấn
công bầy sói là vì trời đã nhá nhem, mà thị giác, thính giác cũng như xúc giác
của con người làm sao so bì với loài sói. Trong đêm đen, ánh mắt của chúng có
thể nhìn thấu mục tiêu ở cách xa hàng vài chục mét, nhưng con người còn không
nhìn rõ ngay cả năm ngón tay mình. Bởi thế, con người sợ bóng đêm.

Thời
gian lặng lẽ trôi.

Cuối
cùng, bầu trời cũng chụp chiếc màn đen khổng lồ xuống mặt tuyết. Trời đã tối hẳn.

Trong
đầu Tử Lam bất chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Nó sẽ mượn bóng đêm để trườn
tới hốc núi. Bộ vuốt nhạy cảm của nó bấm trên nền tuyết mềm chắc hẳn rất khẽ.
Nó sẽ phủ phục trên tuyết và nhẹ nhàng bò tới khi nào lưỡi của nó có thể chạm tới
cổ họng con người. Lúc ấy, nó tung mình nhảy phốc lên vồ vào gã thợ săn đang
kinh hồn thất sắc và không chút phòng bị. Gã thợ săn sẽ giương khẩu súng mang
tia lửa điện lên để đối phó với nó, nhưng tất cả đã muộn. Những chiếc răng sắc
nhọn của nó đã cắn đứt cánh tay và đâm thẳng vào cổ họng của hắn. Tử Lam biết
rõ, khẩu súng săn kia là thứ vũ khí để con người đánh bại loài sói, nếu không
thể sử dụng được nó, con người chỉ như một đám bùn nhuyễn mà thôi. Hàm răng của
con người, hừ, còn không làm đứt miếng da thỏ, không cào bật vỏ cây. Con người
với hai bàn tay làm sao địch được loài sói. Tử Lam nhất định khiến con người nợ
máu trả máu. À không, nó phải bắt sống một gã thợ săn, dùng hàm răng đẫm mùi
máu tanh của nó để uy hiếp con người mở cái bẫy thú oan nghiệt kia. Nó muốn cứu
bảo bối Lam Hồn Nhi ra ngoài.

Tử
Lam liếm cái trán ẩm sì sì vì nước tuyết của Lam Hồn Nhi như muốn bảo, con
ngoan của mẹ, yên tĩnh một chút nhé, mẹ nhất định sẽ thành công. Tử Lam rời khỏi
cái bẫy thú, trườn đi thật êm. Ca Lỗ Lỗ và hai con sói đực nghĩa hiệp khác lập
tức theo sát bên cạnh Tử Lam, phủ phục trên tuyết, nhằm thẳng hướng hốc núi mà
tiến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3