Tôi và bạn trai kinh tế - Chương 06 part 1
Chương 6: Góc nhỏ bị
lãng quên
Tôi cho rằng có những
thứ đã mãi mãi mất đi, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa nhưng sự thực lại
không phải như vậy. Sự thực là nó vẫn tồn tại ở một góc nào đó đã bị tôi lãng
quên. Nó vẫn luôn ở đó.
Ngày hôm sau, Tiểu Quân
ra ngoài làm việc, buổi chiều vừa về đến công ty, cô đã thấy trưởng phòng Kế
hoạch cười tươi như hoa, cực kỳ hạnh phúc. Cô còn chưa kịp nói gì thì ông ta đã
gọi cô vào phòng làm việc của mình, vừa mở miệng đã khen cô hết lời.
Điều có thể làm trưởng
phòng vui như vậy đương nhiên là câu trả lời từ phía công ty Khởi Hoa mà mọi
người chờ đợi đã lâu. Bên đó nói họ rất hài lòng với bản kế hoạch mới nhất,
tiếp theo là có thể bắt đầu bàn đến nội dung hợp tác cụ thể và còn đặc biệt yêu
cầu Tiểu Quân tham gia vào toàn bộ dự án này.
Đương nhiên, Tiểu Quân
nghe xong cũng rất vui nhưng trưởng phòng còn xúc động hơn cả cô. Khi khen cô,
ông ta còn nắm lấy tay cô. Tiểu Quân vội tránh nhưng không kịp nên đã bị ông ta
nắm chặt lấy tay. May mà cô phản ứng nhanh nên đã kịp thời rút tay ra chỉ vào
chiếc máy Fax trên bàn giảl vờ kinh ngạc:
- Họ đã gửi hợp đồng đến
rồi cơ ạ? Công ty Khởi Hoa làm việc nhanh thật! Trưởng phòng cho tôi mượn về
xem một lát nhé.
Nói xong, cô cầm lấy bản
Fax rồi xoay người bước đi, không thể nấn ná ở phòng làm việc này lâu hơn được
nữa. Đây là kinh nghiệm chiến đấu mà cô đúc rút ra được trong quá trình làm
việc với trưởng phòng suốt hai năm qua. Địch tiến ta lui, địch đuổi ta chạy.
Tóm lại càng ít gặp ông ta một mình càng tốt. Trong ba sáu kế thì kế chuồn vẫn
là thượng sách.
Tiểu Quân về bàn làm
việc bật máy tính lên. Bàn tay cô vừa bị trưởng phòng nắm lúc nãy tuy không ra
mồ hôi nhưng luôn cảm thấy có chút dính dính. Bỗng nhiên, cô nhớ tới cảm giác
khi bắt tay cô Ngô hôm qua, những ngón tay thon dài, mang chút lạnh lùng nhưng
động tác dứt khoát, không có động tác nào thừa.
Phong cách làm việc của
Ngô Tuệ hiệu quả trực tiếp, tuyệt đối không lãng phí thời gian. Cô ta nói hôm
sau sẽ trả lời cô thì quả nhiên là như vậy, hoàn toàn không giống với những
người thuộc giới thương nhân được coi là tài giỏi mà Tiểu Quân đã từng gặp
trước đây, lúc nào cũng tự vỗ ngực, mạnh miệng nói rằng mọi việc khó khăn đều
là chuyện nhỏ nhưng đến khi cần thực hiện thì cứ lần lữa mãi hoặc là hoàn toàn
biến mất, không có hồi âm.
Ngồi một lát, Tiểu Quân
cảm thấy khó chịu nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Vòi nước xả mạnh,
cột nước trắng như tuyết. Cô đặt hai tay dưới vòi nước rất lâu, trong lòng nghĩ
vẫn còn một điểm quan trọng nhất đó là, Ngô Tuệ là phụ nữ. Cấp trên là phụ nữ
thì coi như không may nhưng tóm lại gặp phải sự đố kỵ của người cùng giới cũng
còn tốt hơn là bị quấy nhiễu bởi người khác giới. Điểm này Tiểu Quân hiểu rất
rõ từ sau khi đi từ phòng trưởng phòng Kế hoạch ra đây.
Sau khi lau khô hai tay,
Tiểu Quân quay lại phòng làm việc. Đi qua phòng trưởng phòng, tự nhiên bước
chân cô nhanh hơn, trong lòng vẫn còn lẩm nhẩm một câu:
- Diệt Tuyệt Sư Thái thì
sao?
Tóm lại còn tốt hơn Điền
Bá Quang. Thật không hiểu nổi tại sao những người ở công ty Khởi Hoa lại cảm
thấy sống không bằng chết. Trực giác của cô mách bảo Ngô Tuệ là con người của
công việc, công việc là công việc, phải đạt hiệu quả cao. Lãnh đạo như vậy có
thể nghiêm khắc nhưng sẽ không làm lãng phí sự cố gắng nỗ lực của cô, cũng
không phải chịu bất kỳ sự xâm phạm giới tính nào. Nếu đổi là họ chuyển sang đây
thì đảm bảo là chưa đầy một tuần, sẽ phải khóc thét lên đòi về cho mà xem.
Sau khi Tiểu Quân ngồi
xuống bàn làm việc, cô mới phát hiện ra điện thoại di động đặt trên bàn của
mình có cuộc gọi nhỡ. Màn hình xanh sáng lên, cô mở tin nhắn ra xem, là tin
nhắn của Khởi Trung. Chỉ có một câu ngắn gọn, nội dung liên quan đến món cháo
thịt hầm hôm qua. Anh còn hẹn lần sau sẽ đi ăn nữa để nếm thử những hương vị
khác.
Người đàn ông này gửi
tin nhắn và nói chuyện đều đơn giản, ngắn gọn như nhau nhưng Tiểu Quân xem mà
nhớ lại cảm giác hơi cháo bốc lên nghi ngút, mùi thơm nức mũi khiến tâm trạng
cũng khá hơn một chút. Khi ngón tay hạ xuống bàn phím điện thoại, cô mỉm cười
nhưng nhắn được vài chữ thì dừng lại.
Cô phải trả lời anh thế
nào đây? Khởi Trung có cảm tình với cô. Cô không ngốc, cho dù có giả ngốc thì
trong lòng vẫn hiểu rất rõ, phụ nữ đều có một bản năng là có thể nhanh chóng
nhận ra sự đặc biệt trong thái độ của một người đàn ông đối với mình và hiểu rõ
hàm ý đằng sau những điều đặc biệt đó. Nếu không thì trước đây, trong lúc hoảng
loạn đến mất tự chủ, cô không dám ôm máy tính xách tay chạy đến công ty của
Khởi Trung. Vì biết anh nhất định sẽ giúp cô. Đây là trực giác của phụ nữ.
Cô không ghét Khởi Trung
nhưng để có cảm tình với một người là chuyện không dễ, không chỉ tinh thần
quyết định tất cả mà cơ thể cũng có thể nói cho bạn biết cảm giác chân thực
nhất. Bị một người hấp dẫn, muốn nương tựa người đó, nhìn thấy anh ta là tim
đập nhanh hơn, tưởng tượng ra sự tiếp xúc da thịt với anh, rồi cảm thấy hơi run
rẩy. Chí Hào đã từng đem đến cho cô cảm giác này nhưng Khởi Trung thì… không.
Cô thở dài, cúi đầu xoá
những dòng chữ vừa soạn ra, rồi lại cẩn thận soạn từng chữ, cuối cùng chỉ gửi
lại một tin nhắn hết sức khách sáo, khách sáo một cách rõ ràng như thể nhắc nhở
đối phương giữ khoảng cách.
Cô nhắn lại là: “Vâng.
Anh thích là tôi thấy vui rồi. Lần sau mọi người cùng đi nhé. Đông người sẽ vui
hơn nhiều”.
Soạn xong tin nhắn và
gửi đi, cô bỗng không muốn xem lại điện thoại của mình nữa. Cô nhét nó vào
trong ngăn kéo rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài thật đẹp,
rực rỡ xuyên qua kính vào phòng, làm đôi mắt cô long lanh. Bỗng nhiên, cô nhớ
tới hồi nhỏ, những chiếc ga giường phơi dưới nắng trắng tựa như tuyết.
Gần đây, sao cô cứ nhớ
tới những chuyện từ hồi xa xưa đó? Không nghĩ ngợi linh tinh nữa, phải quay trở
lại tiếp tục công việc thôi. Điện thoại di động nằm trong ngăn kéo vẫn im lặng.
Cô bắt đầu làm việc nhưng một lát sau lại kéo ngăn kéo ra và cúi đầu liếc nhìn.
Sau hành động đó, cô cảm thấy như mình sắp phát điên. Cuối cùng cô rút điện
thoại di động ra đặt trước mặt rồi không thèm để ý đến nó nữa.
Khởi Trung không hề đáp
lại tin nhắn đó.
Cả buổi sáng anh đều
phải họp. Đó là những buổi họp thường xuyên của nhóm dự án với khách hàng. Bên
khách hàng đến rất sớm, bên Khởi Trung đều là những người làm công nghệ, nói
xong phần tiến độ của dự án và một số điều chính gần đây thì hầu như không còn
gì để nói nữa. Sau đó, phần thời gian còn lại, họ nghe Phó tổng giám đốc dự án
và đại diện khách hàng bàn luận liên miên mà chẳng hiểu gì hết. Nghe họ nói mà
Khởi Trung không kìm được chỉ muốn chợp mắt một lát. Anh nhìn Thái Quân cũng
vậy, đang cúi đầu gật gật, suýt nữa thì đập trán xuống mặt bàn.
Vào giờ giải lao, Khởi
Trung và Thái Quân đứng bên cửa sổ cuối hành lang hút thuốc để lấy lại tinh
thần. Thái Quân mời anh một điếu. Tuy anh không nghiện nhưng trong trường hợp
quá buồn ngủ thế này thì cũng rút một điếu, Thái Quân ngáp một cái oán thán:
- Tối qua, tôi và Mỹ Mỹ
đi xem phim đến nửa đêm mới về nhà. Mệt quá đi mất!
Khởi Trung cười đùa anh:
- Thế sao? Một ngày
không gặp dài tựa ba năm. Không đợi được đến cuối tuần sao?
- Chẳng phải hôm nay mới
là thứ Hai sao? – Thái Quân cười khì khì. – Có phải là anh không biết đâu. Từ
khi tôi mua nhà thế chấp, tiêu tiền cũng phải tính toán. Đừng nói những thứ
khác, anh xem tôi hút thuốc cũng phải tiết kiệm này.
- Tôi biết. Sao tôi có
thể không biết được chứ? - Khởi Trung rít hai hơi nữa rồi dụi điếu thuốc vào
gạt tàn trên thùng rác. Anh cười vỗ vai Thái Quân. – Đàn ông mà, nên chịu khó
vất vả một chút.
- Tối qua, anh đi đâu thế?
– Thật hiếm khi thấy sắc mặt Khởi Trung mệt mỏi như vậy, Thái Quân cũng thấy
lạ.
Khỏi Trung cười gượng
gạo. Sáng sớm nay có chuông điện thoại reo, anh nghe máy thì hoá ra là mẹ gọi
từ Canada về. Bà ca thán cả buổi về vấn đề bạn gái của anh, bà còn nói sang
năm, nếu anh vẫn chưa tìm được bạn gái thì bà sẽ ở lại Thượng Hải không đi nữa.
Khi anh nghe điện thoại
thì vẫn đang ngái ngủ, nghe xong, thì tỉnh táo hoàn toàn. Anh cũng không biết
bố mẹ gặp phải chuyện gì mà bỗng nhiên lại nói như vậy. Tuy nhiên anh cũng
không thể hỏi thẳng. Cuối cùng, đành lôi thằng cháu ra làm bia đỡ đạn.
- Mẹ, nếu mẹ ở lại
Thượng Hải không đi nữa thì Thiên Thiên phải làm thế nào ạ?
Bà Trần vừa nghe nhắc
đến tên cháu ngoại thì đã mỉm cười, rồi trách móc anh một câu:
- Thiên Thiên còn ngoan
hơn con nhiều. Ở nhà trẻ mà nó đã có bạn gái rồi. Chúng nó còn dắt tay nhau đi
ăn kem. Xem con đấy, có lớn mà chẳng có khôn gì cả.
Nghe xong mà Khởi Trung
dở khóc dở cười, trong lòng anh nghĩ, đúng là mỗi thời mỗi khác. Thiên Thiên
bốn tuổi dắt tay bạn gái về nhà ăn kem thì được gọi là khôn lớn, vậy tại sao
hồi nhỏ anh viết chữ không cẩn thận chạm vào tay bạn nữ lại bị người ta mắng là
lưu manh?
Sau khi gác điện thoại,
anh không ngủ được nữa, cứ thế nằm mở mắt đợi trời sáng. Một buổi tối bị giày
vò như vậy thì sắc mặt có thể không mệt mỏi được sao?
Thái Quân nhìn anh rất
lâu mà không nói gì. Bỗng nhiên, cậu như phát hiện ra điều gì, “ồ” lên một
tiếng. Cậu ta huých tay và nói:
- Trưởng nhóm, có phải
anh và Tiểu Quân đã hẹn hò với nhau rồi không?
- Không. – Anh lắc đầu.
Chắc chắn Tiểu Quân sẽ không cho rằng bữa ăn tối qua là buổi hẹn hò, anh cũng
không nghĩ vậy.
- Anh đừng giả vờ nữa.
Trưa hôm qua, Tiểu Quân đến rủ anh đi ăn cơm. Có đồng nghiệp của chúng ta nhìn
thấy. Quay về, cậu ta nói cô ấy rất đẹp! Thế nào? Anh không chối được rồi hả?
- Thật sự là không phải
mà. – Nghĩ đến bộ dạng tối qua, Khởi Trung chạy đến chỗ Tiểu Quân mà anh mỉm
cười.
- Không phải thì anh
cười cái gì? – Thái Quân không tin, anh lại châm một điếu thuốc nữa. – Cho dù
đi cùng Tiểu Quân thì sao chứ? Cô ấy xinh đẹp như vậy, đi cùng cô ấy chắc chắn
là rất tuyệt rồi. Trưởng nhóm, anh thật là may mắn đấy!
Anh mỉm cười không trả
lời. Sau khi quay lại phòng họp, anh vừa nghe bài phát biểu dài dằng dặc của
giám đốc dự án vừa cúi đầu soạn tin nhắn gửi cho Tiểu Quân.
Rất lâu sau, cô mới trả
lời. Điện thoại di động để chế độ rung. Anh đang giải thích cho phía khách hàng
một vấn đề nên rất lâu sau mới có thời gian liếc nhìn điện thoại. Thái Quân
ngồi bên cạnh anh cũng liếc mắt nhìn trộm. Anh gập máy lại nhưng không bỏ vào
túi mà lại đặt nó ở trên bàn.
Mấy ngày sau đó, Tiểu
Quân luôn nghĩ đến Khởi Trung. Không phải là cô nhớ anh, hai người vốn chẳng
thân quen lắm, mới chỉ ăn cùng nhau hai bữa mà thôi nhưng anh đã hai lần có mặt
đúng lúc cô gặp rắc rối nhất, cần giúp đỡ nhất. Vậy mà cô chưa mời anh được bữa
cơm nào nên trong lòng luôn thấy áy náy, cũng không biết liệu mình có cơ hội
trả nợ ân tình đó không.
Cô vẫn luôn là một người
thực tế. Khi kết giao với ai, rõ ràng biết là không thể cho người ta thì cũng
không muốn mắc nợ người ta quá nhiều. Hầu hết mọi người trong thành phố này đều
có cách nghĩ như vậy. Mọi chuyện đều cần có công bằng. Thượng Hải mở cửa cả thế
kỷ qua nên nền tài chính tự do đã mang đến cho thành phố này bầu không khí
thương mại và nó càng ngấm sâu hơn vào cuộc sống của mỗi người dân nơi đây. Tự
nhiên nó hình thành nên bản tính của họ. Cô không hề cảm thấy mình khác biệt
mọi người ở điểm này.
Tiểu Quân nghĩ như vậy
nên cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Hơn nữa, sau khi nhận dự án của công ty Khởi
Hoa, cường độ công việc của cô lại nâng thêm một cấp. Suốt bốn tháng qua, cô đã
phải chạy ngược chạy xuôi, dường như loáng một cái là đã đến cuối tháng.
Ngày cuối cùng của tháng
Tư, bầu không khí trong phòng làm việc thật thảnh thơi. Vào giờ nghỉ trưa, mọi
người đều bàn luận về kỳ nghỉ sắp tới. Khâu Tĩnh trêu Tiểu Quân:
- Còn cậu? Cậu định đi
nghỉ ở đâu thế?
- Tớ chưa nghĩ đến. –
Tiểu Quân nói. –Bố mẹ tớ sẽ xuống miền Nam thăm người thân. Tớ ở nhà một mình
nên chỉ muốn ngủ suốt ba ngày ba đêm thôi.
- Thật là chán ngắt! Một
kỳ nghỉ hiếm hoi như vậy mà cậu lại định ngủ cho hết như vậy sao? Cậu lãng phí
sự quan tâm của Đảng và Nhân Dân quá đấy!
- Đảng và Nhân Dân sẽ
tha thứ cho cô gái đã phải làm việc vất vả không quản ngày đêm này. – Tiểu Quân
cười. – Cậu còn nói, cậu cũng có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ của mình mà.
- Không phải là tớ không
có kế hoạch mà là bây giờ tớ không có quyển quyết định. Cậu cũng biết bạn trai
tớ rất gia trưởng, anh ấy muốn đi đâu là sẽ kéo tớ theo. – Khâu Tĩnh oán thán.
Khâu Tĩnh và bạn trai cô
ấy mới yêu nhau được ba tháng. Lúc nào cũng dính như keo nên mỗi lần được nghỉ,
đối với cô đều là những khoảng thời gian lãng mạn màu hồng. Tất nhiên Tiểu Quân
hiểu rõ điều đó, cô cười xua tay với cô ấy:
- Được rồi. Tớ cũng
chẳng thèm đi với người mất tự do như cậu. Ai muốn làm người thừa ở đó chứ? Hơn
nữa, tớ thật sự muốn ngủ hết ba ngày ba đêm cho thật đã.
- Cậu biết đùa đấy. Thôi
nhé. – Khâu Tĩnh cười quay đầu đi.
Tiểu Quân nhìn theo cô
ấy mà thầm thở dài. Thực ra, cô không hề đùa chút nào. Ngô Tuệ đòi hỏi ở dự án
này rất cao. Gần đây, cô thật sự kiệt sức. Nếu không phải đã được xem nhóm thực
hiện dự án bên công ty Khởi Hoa cũng phải chịu những yêu cầu công việc nghiêm
khắc như vậy thì chắc cô vẫn cho rằng nguyên nhân Ngô Tuệ thay đổi ý định đồng
ý tiếp tục hợp tác là vì cô ta muốn trả đũa công ty cô.
Mệt mỏi vì công việc chỉ
là một trong số các nguyên nhân, vẫn còn một nguyên nhân nữa quan trọng hơn đó
là Tiểu Quân bị mất ngủ.
Gần đây, cô liên tục mơ
thấy cũng một giấc mơ. Cô chạy trong đêm mưa, không biết chạy về đâu, cuối cùng
lại đến một nhà kho trống và ánh chớp lóe lên. Trong chớp loáng, trước mặt cô
sáng như ban ngày, cô chỉ nhìn thấy một đôi trai gái đang ở bên nhau.
Giấc mơ này không hề xa
lạ với Tiểu Quân. Sau lần thất tình duy nhất thời đại học, cô đã từng gặp phải
giấc mơ giống như vậy. Nó cứ bám riết lấy cô, dù cô có làm thế nào cũng không
thể thoát ra được. Sau khi yêu Chí Hào thì nó mới dần dần rời bỏ cuộc sống của
cô.
Thật không ngờ, sau bao
nhiêu năm thì tất cả lại quay trở lại, thậm chí còn đáng sợ hơn. Bây giờ khuôn
mặt của người đàn ông trong giấc mơ của cô không phải là chàng nghệ sĩ trong ký
ức mơ hồ mà chính là Phùng Chí Hào.
Trong ánh chớp, anh ở
bên một người đàn bà xa lạ khác. Khi nhìn thấy cô, anh không thấy lạ mà còn
cười, giơ tay vẫy gọi cô lại như thể mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
Lần nào, cô cũng như bị
tảng đá lớn đè nén, tâm hồn hoàn toàn suy sụp. Dù là trong giấc mơ cũng đau
đớn, không thể nào chịu đựng nổi. Cơn ác mộng này như một vòng tuần hoàn lặp đi
lặp lại. Cuối cùng, việc đi ngủ giống như một cực hình vậy. Cô thà ngồi cả đêm
trước bàn máy tính sửa bản kế hoạch, không dám lên giường đi ngủ chứ quyết
không uống thuốc ngủ. Chỉ đến khi nào mệt quá thiếp đi thì thôi. Ít ra, cô cũng
không phải nửa đêm tỉnh giấc vì cơn ác mộng.
Tuy là ngày cuối cùng
trước kỳ nghỉ nhưng trưởng phòng vẫn tranh thủ thời gian mở một cuộc họp tổng
kết. Sau khi tan họp, mọi người cùng đi ăn cơm, uống rượu, ca hát và thêm cả
oán thán lãnh đạo. Cuộc vui kéo dài đến rất muộn mới tàn.
Sau khi về nhà, một căn
nhà lạnh lẽo đang chờ đợi Tiểu Quân. Bố mẹ cô ra tỉnh ngoài thăm người thân. Cô
kiểm tra điện thoại thì tin nhắn cuối cùng là do người phụ trách nhóm dự án của
công ty Khởi Hoa gửi đến chúc cô có kỳ nghỉ vui vẻ, cô hít một hơi thật dài.
Cuối cùng, trước khi lên giường đi ngủ, cô vớ lấy lọ thuốc ngủ và bắt đầu bến
đầu tiên của giấc ngủ dài ba ngày ba đêm.
Cái gọi là kế hoạch đã
thay đổi. Cô đã hiểu sâu sắc đạo lý này. Bởi ngày hôm sau, Tiểu Quân ngồi trên
chiếc Excelle nghe Mỹ Mỹ hào hứng chỉ ra ngoài cửa sổ khi xe của họ đi qua cánh
đồng lúa.
Giấc mơ ngủ suốt ba ngày
ba đêm của cô tan thành bong bóng. Cuối cùng, cũng đến được vùng núi phía Tây.
Khi Mỹ Mỹ kéo lên xe, cô vẫn còn đang ngái ngủ do tác dụng của thuốc ngủ đã
uống tối qua. Cô vốn cho rằng cuối cùng lần này, cô cũng có thể ngủ đến tận khi
thuốc ngủ hết tác dụng mới thức dậy nhưng không ngờ, Mỹ Mỹ lại “chém trước báo
sau”. Sáng sớm tinh mơ, cô ấy đã chạy đến nhà cô, lôi cô ra khỏi giường. Khi
miệng cô vẫn còn nài nỉ không đi có được không thì Mỹ Mỹ đã vỗ cho cô một cái.
- Không được. Tớ đã mong
chờ được đi ăn mơ tươi từ lâu lắm rồi. Cậu cứ thử không đi xem. Chúng ta không
còn bạn bè gì nữa.
Khi lên xe, Tiểu Quân
vẫn như ở trong đám mây mù, suýt nữa thì bước nhầm lên thùng xe. Bờ vai ấm ấm,
có người dìu cô. Cô ngoái đầu lại xem thì đó là Khởi Trung. Anh mặc chiếc áo
phông trắng, cực kỳ thoải mái, cứ như ánh bình minh vậy.
Vì còn sớm nên không bị
tắc đường. Khởi Trung lái xe rất cẩn thận, Tiểu Quân lên xe là lại ngủ tiếp.
Khi cô thức dậy thì thấy trên người mình được đắp chiếc áo khoác của người
khác. Cô không cần hỏi cũng biết đó là áo của ai. Mùi nắng quen thuộc này thì
ngoài Khởi Trung ra còn ai có chứ? Cô mở mắt nhìn Mỹ Mỹ ngồi bên cạnh mỉm cười,
Tiểu Quân cũng mỉm cười. Cô biết Mỹ Mỹ đã vì cô. Chỉ là một người sao có thể
đối xử với một người khác tốt như vậy, luôn luôn coi đó là trách nhiệm của mình
mà không hỏi là liệu người đó có cần không?