Tôi và bạn trai kinh tế - Chương 01 part 1

Chương 1: Thiên tình sử
đầy máu và nước mắt của cô gái bất hạnh

Người khác nhìn Hà Tiểu
Quân đều cảm thấy chuyện tình của cô thật đẹp, không ai ngờ rằng sự thực đó lại
là một thiên tình sử đầy máu và nước mắt của cô gái bất hạnh.

Hà Tiểu Quân là một cô
gái Giang Nam xinh đẹp, mặt mày thanh tú, vóc dáng mảnh mai, da dẻ trắng trẻo,
dịu dàng đáng yêu như chiếc kẹo bông trắng ngần.

Thế nên từ nhỏ tới lớn
luôn có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô.

Chỉ là điều kiện mẹ cô
đưa ra quá hà khắc nên hầu hết mọi người chưa kịp bay tới đã phải gãy cánh bỏ
về dưới ánh mắt sắc sảo của bà.

Hồi học cấp hai, một cậu
bạn đạp xe đưa cô về nhà đã bị mẹ cô mắng cho một trận. Hồi học cấp ba, bạn bè
gọi cho mẹ cô mười bảy, mười tám cuộc điện thoại mới xin được cho cô đi chơi
nhưng phải về nhà trước chín giờ tối. Hồi học đại học thì càng khó khăn hơn,
mãi cô mới có được một chút tự do nảy nở tình cảm với Đồng Hệ Hệ. Tình cảm mới
chớm nở như ngọn cỏ lay động trước cơn gió nhẹ, thậm chí họ còn chưa kịp dắt
tay nhau thì đã bị mẹ cô một tay dập tắt. Lý do cụ thể là vì gia cảnh cậu ấy
quá thấp kém.

Thực ra điều kiện nhà
Tiểu Quân cũng chẳng có gì, cũng hết sức bình thường thôi. Tuy sống ở một trong
những trung tâm tốt nhất ở Thượng Hải nhưng đó là ngôi nhà tập thể ba tầng cũ
kĩ nhất, là di sản văn hóa những năm ba mươi của thế kỷ trước. Nói cho dễ nghe
thì bảo đó là di tích lịch sử được bảo tồn. Thực ra, bên trong đã thủng lỗ chỗ
khắp nơi. Một khu nhà mà có tới bảy mươi hai hộ gia đình. Bếp than nằm dọc hành
lang. Mỗi khi đến giờ nấu cơm thì nhà nhà đều tập trung lại với nhau, ăn gì thì
đều bày ra trước mắt mọi người.

Nhưng gia đình cô lại là
hậu duệ của chủ nhân đầu tiên trong khu nhà này. Không hiểu tại sao trước giải
phóng, ông ngoại cô lại không đi cùng những người khác mà một mình ở lại trải
qua chín chín tám mốt khổ nạn. Trong đó còn có cả viêc bị đi cải tạo. Khi ông
ngoại cô tay không trở về thì lại có thể ngẩng cao đầu sống ở khu nhà đó. Có
điều những thứ ông lấy lại được chỉ là một nửa căn hộ quay về hướng Tây Bắc, mở
cửa sổ ra là nhìn thấy những giá phơi quần áo giăng ngang giăng dọc, phơi đầy
chăn đệm, ga giường của mười mấy hộ. Vườn hoa nhỏ xanh tươi chỉ còn là ký ức,
đến cả một chút dấu ấn về cuộc sống phú quý của mẹ cô cũng tan theo mây khói.

Có lẽ vì vậy mà cảm giác
của mẹ về cuộc sống ngày càng mâu thuẫn. Một tiểu thư đài các đáng lẽ phải được
hưởng cuộc sống thượng lưu sau khung cửa sổ chạm khắc hoa, ngăn bởi tấm rèm lụa
trắng suốt đời mới đúng. Vậy mà cuối cùng, bà lại thành một người phụ nữ bình
thường bận rộn cả đời. Điều đáng hận là chồng bà quá kém cỏi không thể cho bà
sống những ngày tháng tốt đẹp mà đáng ra bà phải được hưởng.

May mà bà còn có một cô
con gái. Số phận đã làm hỏng mọi thứ nhưng cô con gái lại chính là tia hy vọng
của bà. Người ta thường nói, đàn bà đầu thai hai lần, một lần lúc sinh ra và
một lần lúc lấy chồng. Chỉ cần cô gái lấy được người chồng tốt thì cuộc sống
của cả gia đình đều thay đổi.

Nhưng Tiểu Quân lại cho
rằng suy nghĩ của mẹ mình là phong kiến lạc hậu, không hợp lý chút nào. Tạm
thời không nói đến chuyện thời cấp hai, cấp ba, ai cũng biết yêu đương sớm sẽ
ảnh hưởng đến việc học tập. Nhưng tình cảm năm thứ nhất đại học cũng có thể
được, dù sao tất cả cũng chỉ là giai đoạn chớm nở. Một chàng trai bị mẹ cô làm
cho khiếp sợ như con rùa rụt cổ thì cũng không đáng để cô gửi gắm cuộc đời
mình. Mâu thuẫn sâu sắc giữa cô và mẹ xảy ra vào năm thứ hai đại học. Tất cả
cũng là vì mối tình đó. Đến tận bây giờ nghĩ lại, đó vẫn là những bài học tâm
huyết khắc sâu trong trong lòng.

Đối phương là anh trai
bạn học của cô, một chàng nghệ sĩ điển hình. Toàn bộ cuộc sống là những sắc màu
rực rỡ trên tấm vải vẽ màu trắng và lúc nào cũng thoang thoảng hương dầu chuối.
Anh ngâm thơ cho cô nghe ở công xưởng mà anh thuê để ở. Khi trời mưa, với đôi
mắt u buồn, anh cầm bút nhìn cô thật lâu rồi nói:

- Tiểu Quân, tại sao anh
không thể nào vẽ hình em được nhỉ?

Bây giờ nghĩ lại, cô
không thể không thừa nhận rằng cô và anh ta ở bên nhau là điển hình của thời
niên thiếu không biết gì, thực ra cô vốn chưa từng gặp đàn ông.

Nhưng khi đó, cô cảm
giác như mình đã yêu đến mức trời long đất lở và mẹ cô cũng long trời lở đất
luôn. Cô con gái mà bà đã vất vả nuôi dưỡng khôn lớn, đặt biết bao hy vọng lại
thích một người đàn ông như vậy. Cú sốc này không đơn thuần chỉ như một cái gậy
đánh vào đầu bà mà là một cái chùy thì đúng hơn.

Lý do của Tiểu Quân rất
đơn giản:

- Đã yêu là không nói
đến điều kiện. Nghệ sĩ thì sao chứ? Nghệ sĩ cũng có giá của họ. Anh ấy tài hoa.
Chẳng qua là bây giờ mọi người chưa phát hiện ra mà thôi. Con đã ưng anh ấy.
Rồi có ngày, anh ấy sẽ tỏa sáng.

Bà Hà lập tức cười khẩy
khinh thường:

- Nghệ sĩ ư? Loại người
đó giỏi lắm thì chỉ được coi là nghệ sĩ lưu manh, cả ngày chỉ biết vẽ vời nhưng
thứ mà người ta xem rồi thì không nuốt nổi cơm nữa. Cái này mà cũng có thể bán
được tiền thì lợn cũng có thể leo cây.

Tiểu Quân cũng đáp lại
rất nhanh:

- Đó là nghệ thuật. Mẹ
không hiểu thì đừng nói mò. Nếu mẹ nhìn mà hiểu được thì người ta còn gọi gì là
nghệ thuật nữa.

Câu nói này khiến bà Hà
bị sốc ghê gớm. Nếu không phải ông Hà hiểu vợ, lập tức bước tới ôm vai bà hết
lời khuyên nhủ thì suýt nữa bà đã cho cô con gái yêu một cái tát rồi.

- Mẹ không hiểu sao? Mẹ
không hiểu sao? Con có biết hồi mẹ còn nhỏ, nơi này treo đầy tranh chữ không?
Mẹ chỉ cần nói ra những cái tên ký trên tranh đó là đủ dọa cho tên lưu manh ấy
chết khiếp. Mẹ không cần biết đầu óc con đang nghĩ gì. Mẹ nói không cho phép là
không cho phép. Con mà còn dám gặp mặt nó thì đừng nhận người mẹ này nữa.

Năm đó, Tiểu Quân mười
chín tuổi. vì tình yêu mà dòng máu nóng trào dâng. Câu nói này đúng là như thêm
dầu vào lửa. Kể từ đó, hai mẹ con nhà họ Hà tiếp tục sống những ngày tháng
chiến tranh bi thảm.

Bà Hà đích thân đến
trường hủy bỏ quyền lợi được ở ký túc xá và đưa cô về nhà. Tiểu Quân đã nhiều
lần bỏ nhà đi để thể hiện quyết tâm của mình. Theo như lời ông Hà nói, đó thực
sự là cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba diễn ra ở phạm vi nhỏ, trời đất u
ám, gia đình không có nổi một ngày yên bình. Nếu không phải cuối cùng, chàng nghệ
sĩ của Tiểu Quân bỗng nhiên xảy ra chuyện thì ông Hà cũng sắp có ý nghĩ bỏ nhà
đi.

Thực ra, nguyên nhân của
việc kết thúc thật buồn cười! Trong một lần Tiểu Quân bỏ nhà đi, chàng nghệ sĩ
cùng cô thề non hẹn biển kia đã bị cô bắt gặp ở cùng với một cô nàng nghệ sĩ
khác trong phòng mà cả hai đều không có lấy một mảnh vải che thân. Hôm đó, trời
mưa rất to, khi cô ướt sũng đẩy cửa bước vào thì trong phòng không bật đèn. Ánh
chớp lóe sáng trên bầu trời đã chiếu rõ hai người đang quấn lấy nhau trước giá
vẽ, bên cạnh còn vương đầy màu và bút vẽ. Cảnh tượng đó thật đúng là rất nghệ
thuật. “Tác phẩm nghệ thuật này” vượt xa tất cả nhưng tác phẩm mà chàng họa sĩ
đã hoàn thành.

Khi Tiểu Quân chạy về
nhà, cô ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Bà Hà vừa cùng chồng ra ngoài tìm con gái
về, người cũng ướt sũng nước mưa. Bà ôm lấy con gái rồi cùng khóc. Trên mặt hai
mẹ con, nước mắt và nước mưa hòa với nhau làm một. Trừ lúc Tiểu Quân chào đời
ra thì họ chưa từng hợp nhau đến thế.

Rất lâu sau, mỗi khi
nghĩ lại hôm đó, cô luôn cảm thấy nước mắt của mẹ đã có ít nhiều mừng vui,
thanh thản. Bởi vì từ đó về sau, những ước mơ viển vông không thực tế về tình
yêu của Tiểu Quân đều bị dập tắt. Mọi thứ đều phải do mình cố gắng phấn đấu,
con đường có được là do con người mở lối.

Bà Hà rất hài lòng. Mặc
dù mục tiêu cuối cùng mà bà hướng tới vẫn chưa đạt được nhưng sớm muộn gì thì
con gái bà cũng sẽ lấy một người chồng giàu có.

 

Tiểu Quân lại không hề
nghĩ như vậy.

Kết cục bi thảm của
chuyện tình năm mười chín tuổi đó khiến cô cảm thấy ngán ngẩm với tình yêu. Cô
vùi đầu vào học và nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những người đàn ông theo đuổi
cô cho dù họ có tiền hay không.

Tuy chàng nghệ sĩ không
đem đến cho cô những tổn thương về tâm lý đến mức không thể xóa bỏ nhưng rốt
cuộc cảnh tượng dưới ánh chớp trong đêm mưa hôm đó đã gây ám ảnh quá sâu sắc
với cô. Ít ra từ đó về sau, cô cũng nhìn tất cả các sinh vật nam tính bằng ánh
mắt bất thường và từ chối lại gần họ.

Thời gian là liều thuốc
tốt nhất, dù là vết thương thế nào cũng có lúc liền sẹo. Khi Tiểu Quân chuẩn bị
tốt nghiệp đại học, cuối cùng một lần nữa tình yêu lại đến với cô, có một đối
tượng mới hẹn hò.

Đối tượng chính là Phùng
Chí Hào danh tiếng lẫy lừng.

Phùng Chí Hào, Chủ tịch
hội đồng quản trị kiêm Phó tổng giám đốc công ty BOL Trung Quốc, người có thế
lực hùng hậu. Chưa đến ba mươi tuổi mà đã có được chức vị này thì quả là tiền
đồ vô cùng sáng lạn. Tuy nhiên, nguyên nhân chính là vì công ty BOL này vốn là
sản nghiệp của gia đình anh. Một người đàn ông xuất sắc như vậy thì sao có thể
không khiến cho các chị em khao khát chứ?

Mỗi lần Đỗ Mỹ Mỹ, cô bạn
cùng phòng và cũng là bạn thân nhất của Tiểu Quân lúc đó, nhắc đến Phùng Chí
Hào đều cường điệu đặt tay lên ngực thở dài nói đến viễn cảnh tươi đẹp:

- Tiểu Quân, hôm đó thực
sự là tớ không nên bị đau bụng để rồi xổng mất con rùa vàng họ Phùng đó. Không
nói nữa, sau này cậu phải mời tớ ăn đêm để an ủi tâm hồn bị tổn thương của tớ
đấy.

Tiểu Quân có thể quen
biết Phùng Chí Hào đúng là phải cảm ơn Mỹ Mỹ. Nửa đầu học kỳ một năm thứ tư đại
học, khoa Quản trị kinh doanh của Mỹ Mỹ có tổ chức một buổi nói chuyện và Phùng
Chí Hào là khách mời đặc biệt. Thầy cô đã phân cho Mỹ Mỹ phụ trách việc tiếp
đón khách. Không ngờ, tối hôm đó bệnh viêm dạ dày cấp tính của Mỹ Mỹ bỗng nhiên
phát tác khiến cô đành phải nhờ Tiểu Quân giúp mình và thế là cô quen anh.

Chí Hào tự mình lái xe
đến, hoàn toàn không có cảnh tiền hô hậu ủng kẻ trước người sau. Khi cô vội
vàng chạy đến hội trường thì gặp anh. Anh bước lên phía trước đẩy cánh cửa kính
nặng trịch giúp cô, sau đó còn vô cùng lịch sự đứng ở cửa lớn đợi cô bước vào.

Vì quá vội vã nên Tiểu
Quân không hề để ý thấy nét mặt anh quen quen mà chỉ nói một tiếng cảm ơn.
Không ngờ, anh lại bước theo cô ra khỏi thang máy đến cửa lớn của hội trường.
Đến lúc mọi người nhiệt tình ra đón tiếp cô mới biết người đàn ông này là ai.

Mình là người đi đón
tiếp khách mà lại không nhận ra. Tiểu Quân xấu hổ liên tục nói xin lỗi nhưng
anh chỉ mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng như tuyết, khuôn mặt càng rạng rỡ
như ánh mặt trời.

Tiểu Quân vốn cho rằng
mình và người đàn ông này vốn ở hai thế giới hoàn toàn khác, mãi mãi không thể
gặp lại nhau lần thứ hai. Không ngờ, mấy ngày sau, Chí Hào gọi điện mời cô đi
ăn tối.

Tiểu Quân từ chối.

Cô đã từ chối.

Chí Hào nghĩ rằng cả đời
này mình sẽ không gặp phải tình huống như thế. Trấn tĩnh lại, từ đó về sau, anh
liên tục gọi điện cho cô bày tỏ thành ý. Vì anh đã từng là khách mời đặc biệt
của nhà trường nên Tiểu Quân cũng không tiện từ chối quá nhiều. Cuối cùng, cô
cũng đồng ý đi ăn với anh một bữa.

Hôm đó, Chí Hào tự mình
lái xe đến cổng trường đợi cô. Chiếc xe hôm trước đã được đổi thành một chiếc
Mercedes Benz màu bạc. Anh rất lịch sự xuống xe mở cửa cho cô. Khi ăn cơm, anh
chỉ nói chuyện đi du lịch, cử chỉ vô cùng lịch thiệp.

Những buổi hẹn hò như
vậy ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, điều khiến cho Tiểu Quân rung động thật sự
chính là chuyến du lịch Bắc Kinh vào kì nghỉ hè. Vừa xuống tàu hỏa, cô phát
hiện ra mình bị mất túi. Tiền và giấy gửi hành lý đều mất sạch. Cô hoàn toàn xa
lạ với Bắc Kinh. Khi cô gọi điện cho người bạn học đã hẹn gặp thì lại không
liên lạc được. Mọi thứ xảy đến dồn dập khiến cô xa xẩm mặt mày.

Vài tiếng sau, Chí Hào
mới tới. Tiểu Quân một mình ngồi ở dãy ghế nhựa ngoài hành lang đồn cảnh sát.
Quá muộn rồi! Cô vừa mệt vừa đói, lại vừa kiệt sức. Khi nhìn thấy anh, mắt cô
sáng lên. Tê chân vì ngồi quá lâu, nên khi đứng, cô phải giữ tay anh một lúc
lâu.

Sau này, Tiểu Quân mới
biết, tối hôm đó Chí Hào vốn không ở Bắc Kinh, Sau khi nhận được điện thoại của
cô anh, mới bay từ Thượng Hải tới. Sau đó đưa cô đi ăn cơm rồi đặt hai phòng
trong khách sạn. Anh tiễn cô tới cửa phòng rồi mỉm cười chúc cô ngủ ngon.

Đêm đó, Tiểu Quân cảm
động đến nỗi không tài nào ngủ được. Một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi mà
lại đối xử với bạn quá tốt như vậy là ý gì? Điều đó chứng tỏ anh quan tâm đến
cảm xúc của bạn hơn là ham muốn về xác thịt với bạn.

Điều đó chứng tỏ anh ta
thật lòng thích bạn. Nếu như thế này vẫn chưa đủ để chứng minh anh ta thật lòng
với bạn thì bạn cũng không thể tìm được cách nào khác chứng minh rốt cuộc thật
lòng là gì đâu.

Hai người đã bắt đầu như
vậy. Bố mẹ anh ở Los Angeles. Anh thường xuyên bay qua lại hai nơi này. Nhưng
chỉ cần về đến Thượng Hải là anh liền hẹn gặp cô. Tình yêu ban đầu luôn dính
lấy như keo. Anh xuất thân giàu có, quê ở Phúc Châu, nhà rộng, sản nghiệp lớn.
Gia đình di dân sang Mỹ từ rất lâu rồi. Dưới ánh mặt trời của California vị
công tử này có thể câu cá, cưỡi ngựa thỏa thích. Anh thích nhất là lái xe đi ăn
đồ ăn Mỹ. Có lúc hứng chí, nửa đêm còn lái xe lao như bay đưa cô đến bờ biển đi
dạo. Hẹn hò với người đàn ông hoàn mỹ như vậy đôi khi cô không tin nổi đó là sự
thật.

Sau này, Tiểu Quân mới
biết, tất cả những thứ hoàn mỹ đến mức không thể tin nổi là sự thật, hơn một
nửa lại không phải sự thật.

Sau khi hai người qua
lại được một năm thì cô mới phát hiện ra, Chí Hào, người đàn ông trẻ, thành
đạt, phong độ ngời ngời, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của mẹ cô lại đính hôn
rồi.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3